Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12: Giấc Mộng Của Một Ông Vua
C
orradino túm chặt lấy tấm rèm nhung nặng, cảm thấy mồ hôi từ mấy đầu ngón tay không có vân tay của mình thấm đẫm chỉ vải. Trong một thoáng, chàng cảm thấy một nỗi sợ phập phồng đến mức nó lùa một cơn lạnh qua bụng và ruột, làm rối tung ngũ quan khiến chàng hầu như không còn nhớ được mình phải nói gì.
"Ngài Domenico?" Cuối cùng cái tên chàng đã lặp đi lặp lại trong đầu như một cuốn giáo lý vấn đáp trong tháng qua cũng trở lại với chàng.
Chàng đã quay lại với công việc sau cuộc gặp gỡ với Duparcmieur và cố sống bình thường. Nhưng giờ đây sự bình thường đã rời bỏ chàng, dường như mãi mãi. Chàng liên tục nhớ lại cuộc nói chuyện trong đầu, nhớ từng chữ, từng vẻ, từng sắc thái. Trong nhiều ngày chàng đã sống trong sợ hãi và nôn nao chờ nghe Ngài Domenico mời đến. Trong những giấc chiêm bao của chàng, cái bí danh này khoác lấy nhân dạng của chính nó, một vong hồn ma quái, ghê sợ, gỡ mặt nạ ra để lộ bộ mặt mục ruỗng của chú Ugolino của chàng. Vẫn luôn tồn tại nỗi sợ ghê gớm là Hội đồng sẽ phát hiện ra chàng đã tham dự một cuộc gặp gỡ lén lút và cuối cùng sẽ tìm giết chàng. Corradino thậm chí đã nghĩ đến chuyện tố giác gã người Pháp với Hội đồng. Chàng có thể dẫn một mật vụ đến cuộc gặp lần tới và đưa Duparcmieur vào chỗ chết và chứng tỏ mình là một công dân trung thành của nước Cộng hòa. Có ba điều ngăn chàng không đi theo con đường này.
Đầu tiên, chàng cảm thấy một sự kháng cự tự nhiên không đi theo con đường của chú mình là tố cáo một kẻ khác qua miệng Sư tử. Từ lâu chàng đã nghĩ thật kỳ lạ là trong Thần khúc của Dante – cuốn sách mà giờ đây chàng đọc như kinh thánh của mình – kẻ phản phúc nói đớt bất hạnh chịu đau đớn dưới địa ngục tên là Ugolino, như người chú yêu thương quá cố của chàng. Giờ chàng biết thật xứng hợp làm sao khi chú của chàng trùng tên với người xứ Florence xấu số này.
Bởi lẽ chú mình là loại phản trắc tồi tệ nhất, kẻ phản bội lại gia đình mình.
Phản bội lại Nhà nước chỉ là một tội nhỏ đứng sau tội này. Điều này đưa Corradino sang một lý do thứ hai.
Những lời của Duparcmieur văng vẳng trong đầu chàng: "Ông nợ gì nước Cộng hòa, Corradino? Nàng đã biến ông thành nô lệ."
Điều đó đúng. Chàng yêu công việc của mình – thậm chí sống bằng nó, nhưng chàng biết rằng chỉ có kỹ xảo của chàng mới giữ cho chàng còn sống. Nếu vì lý do nào đó mà chàng không còn có thể làm việc của mình nữa, chàng sẽ mất mạng. Và họ sẽ làm còn tệ hơn, tệ hơn nhiều… "Tước mất gia đình khỏi tay ông… gần như tất cả…" Được, cái "gần như" đó là cái đã ngăn chàng không phải bội Duparcmieur. Lý do thứ ba.
Leonora.
Khi nhiều ngày chờ đợi chuyển thành nhiều tuần – đến mức Corradino tự hỏi có phải mình đã mơ thấy tất cả những điều ấy không – chàng tràn ngập một mong muốn được biết thêm về dự tính của gã người Pháp. Có một cách để chàng có thể bắt đầu một cuộc sống ở xứ người với Leonora không? Con bé, người chàng yêu thương như chưa từng yêu thương ai như thế từ sau mẹ chàng?
Qua nhiều tuần những lo sợ của chàng vơi đi và đã được thay thế. Giờ chàng cảm thấy một sự khao khát, một sự nóng lòng được liên lạc. Lời mời có bao giờ đến không? Gã người Pháp có bị kẻ khác tố giác – có lẽ Baccia – và giờ đây thâm chí đang bị tra tấn, nằm hấp hối, chết?
Đêm qua, dù sao, lời gọi cuối cùng cũng đã đến. Giacomo, với một vẻ của một người không biết gì hơn ngoài những gì mình nói, đã chuyển lời là Corradino phải gặp ngài Domenico ở nhà hát cũ vào trưa ngày mai. Corradino đã gật đầu hờ hững trong khi ruột gan chàng thắt lại. Chàng cáo lui, bỏ ra ngoài và nôn thốc vào con kênh.
Ở đây, tại Teatro Vechio, một mê cung những cầu thang và hành lang đã đưa chàng đến tấm màn này. Chàng không biết nó dẫn đến đâu, chỉ là một khi chàng vén những nếp màn qua một bên, sẽ không còn lối về.
Hay giờ mình có thể bỏ về.
Bằng một giọng khô khàn như tiếng quạ, chàng xưng danh và có một khoảng im lặng. Pha lẫn giữa thất vọng và nhẹ nhõm, chàng tự hỏi phải chăng không có ai ở đây. Nhưng giọng điệu chàng nhớ rất rõ ấy cất tiếng từ bên kia tấm rèm.
"Vâng, xin mời vào."
Bàn tay run run, Corradino vén tấm rèm nặng qua và bước vào cái chàng không biết là gì. Như Dante trong cuốn sách của chàng – cuốn sách của cha chàng – chàng bước vào một con đường mới, với một người hướng dẫn mới, nửa cuộc hành trình đời mình. Chàng không biết con đường sẽ dẫn đến đâu, hay kẻ sẽ dẫn chàng.
"Vậy là, ông đã đến, Corradino."
Câu trả lời chực sẵn của Corradino đã chết trên môi chàng. Chàng không thấy được người nói, chỉ cảnh tượng bên dưới.
Hắn đứng trong một ô vuông nhô ra bên trên một khoảng không tối và sâu thẳm. Nhưng ở phía trước không gian này là một cổng vòm vàng sáng lòa, một mớ phóng đãng đồ mạ vàng phong cách Ba-rốc đội trên đầu một sân khấu rực rỡ ánh sáng của cả ngàn ngọn nến. Trên sân khấu là những nhân vật – thật là những nhân vât! Không phải trang phục kịch câm trong Commedia dell’Arte, hay xiêm y lòe loẹt của Carnevale, mà là những tài tử mặc vải kim tuyến, trang sức và vải bạc. Một nàng công chúa như vậy đứng giữa một nhóm người vây quanh trong dáng điệu tranh cổ điển, và nàng hát với một vẻ đẹp tuyệt trần đến mức Corradino quên hết sợ hãi và lo âu. Nhưng đây không phải là cái đẹp thần thánh của dàn đồng cả ở Pietà, mà là một bài hát vui vẻ, thế tục bằng một ngôn ngữ chàng không hiểu.
"Monteverdi" 1, giọng nói của Duparcmieur. "Đây là một Aria trong L’incoranazione di Poppea. Claudio được xem gần như một thiên tài, nhưng, cũng như với hầu hết những kẻ thuộc típ đó, là một gã hết sức khó chịu. Ông chưa từng xem opera sao?"
Corradino lắc đầu, lúng túng.
"Những thứ ngày và những thú vui khác chờ ông khi ông bước đến Paris, một thành phố của một nền văn hóa còn vĩ đại hơn. Hãy khép màn sau lưng chúng ta và ta có thể có cuộc đàm đạo của mình trong khi thưởng thức bản nhạc. Dĩ nhiên, một điều hết sức cốt tử là ta không bị nhìn thấy. Vì vậy mà ta gặp nhau trong khi những tài tử này diễn tập."
Corradino làm như được bảo và khi mắt chàng đã quen với bóng tối của cái hộp rồi thì cuối cùng chàng cũng đã nhận ra được hình dáng của kẻ đồng lõa với mình.
"Xin hay ngồi xuống, ông bạn yêu quý của tôi. Có một cái ghế sau lưng ông đấy."
Khi Corradino ngồi xuống, chàng nhìn trộm Duparcmieur qua bóng tối. Râu tóc bác sĩ không còn, thay vào đó là y trang sặc sỡ của một ông bầu nhà hát. Tóc và râu ria hôm nay không kiểu cách và nhuộm bạc cho có cái vẻ của một nghệ sĩ tên tuổi.
"Thôi nào! Vào việc của chúng ta. Tôi nghĩ cách tốt nhất cho chúng ta là tôi đưa ra đề nghị cho ông và rồi ông có thể hỏi tôi. Đồng ý không?"
Corradino khẽ gật đầu trong bóng tối nhưng gã người Pháp có thể thấy được cử chỉ.
"Tốt! Thế thì tôi sẽ bắt đầu vì thời gian của chúng ta ở đây ngắn ngủi. Tôi cho là ông đã nghe về vị vua lừng lẫy nhất, Vua Louis XIV nước Pháp."
Gật đầu lần nữa."Quả có vậy. Ai lại không biết. Để phản ánh sự trị vì vẻ vang và trí tuệ trác tuyệt của ngài, những kiến trúc sư tài giỏi nhất giờ đây đã xây một cung điện hoàng gia tráng lệ nhất thế giới, trên đất Versailles gần Paris. Lớn hơn những cung điện của người La Mã hay Ai Cập cổ đại, lớn hơn những cung điện của các quan thái thú và những ông hoàng xứ Ấn Độ, hơn những lâu đài của người Hy Lạp cổ đại quyền quý. Còn lớn hơn cả những cung điện kỳ lạ và tuyệt vời của người Trung Hoa ở phương Đông mà chính người đồng hương của ông, Marco Polo, tìm thấy gần đây. Còn nữa, để làm điều này, và làm cho nơi này đứng riêng một cõi, đức Vua đã có một ý tưởng sẽ khiến cho loài người phải kinh ngạc hàng thế kỷ."
Corradino tìm lại được lời của mình. "Vậy thì ý tưởng của Vua ra sao?"
"Ngài muốn xây một đại sảnh toàn bằng gương."
Corradino im lặng. Bản nhạc từ bên dưới trôi giạt vào tâm trí chàng khi chàng hình dung một điều táo bạo như thế.
"Thật thú vị." Sự thích thú mà chàng nhớ rất rõ đã trở lại trong giọng gã người Pháp.
"Điều gì khiến ngài thấy thú vị?" Corradino hỏi.
"Là ông đã không nói ngay là điều đó không thể thực hiện được. Điều này còn làm tôi tin chắc hơn nữa ông là người dành cho nhiệm vụ đó."
"Sao Vua lại phải xây dựng một thứ như thế? Phí tổn sẽ rất lớn, công việc lại khó khăn và kéo dài."
Trong cảnh tranh tối tranh sáng Corradino có thể thấy cái khoát tay rộng của người Pháp.
"Những thứ ấy không quan trọng đối với đức Vua. Cái quan trọng là sự trưng bày và phô trương của vương quyền. Một cung điện như thế, với một gian phòng như thế, sẽ khiến các vĩ nhân khác nể trọng Ngài vô cùng. Chính trị dựa vào sự hoa lệ, Corradino. Chúng tôi được trọng vọng nhờ thần dân của mình và sở hữu của chúng tôi. Một nơi như thế có thể trở thành một trung tâm chính trị trong nhiều thế kỷ tới. Những hội nghị lớn sẽ được tổ chức ở đấy và những hiệp ước lớn sẽ được thực hiện."
"Tôi hiểu rồi. Và ngài muốn tôi giúp các ngài?"
Giờ thì đến lượt Duparcmieur gật đầu.
"Chúng tôi muốn ông đến Paris. Chúng tôi sẽ cho ông sống trong an nhàn sung túc và xa xỉ trong vùng đất gần Cung điện và ông sẽ giám sát việc làm gương và thủy tinh. Sau một thời gian, khi tất cả đều đã an toàn và công việc tiến triển tốt đẹp, chúng tôi sẽ cho người đưa con gái ông sang."
Corradino giật mình. "Con bé không thể đi cùng tôi sao?"
Cái đầu thơm nức lắc. "Không cùng một lúc. Mối nguy hiểm là rất lớn cho một người, lớn hơn nhiều cho hai người. Sẽ an toàn hơn nếu con bé ở lại đây tạm thời lúc này. Ông không được nói gì với con bé về chuyện này vì lợi ích của chính nó, ngay cả khi ông giã từ."
"Nhưng thưa ngài, không cách gì tôi rời thành mà toàn mạng được. Tôi bị theo dõi ở mọi ngõ đường và bị nghi ngờ ghê gớm vì những lý do của gia đình tôi."
Bấy giờ Duparcmieur cúi tới gần, gần đến độ Corradino có thể ngửi thấy mù sáp thơm trên tóc hắn và cái cảm giác ấm trong hơi thở hắn. "Corradino, ông sẽ không rời thành mà còn sống."
Chú thích
1 Claudio Giovanni Antonio Monteverdi(1567 – 1643) nhà soạn nhạc người Ý.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano
Marina Fiorato
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato
https://isach.info/story.php?story=nguoi_thoi_thuy_tinh_xu_murano__marina_fiorato