Người Ngủ Thuê epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
gọi cho tôi ngay buổi chiều hôm đó, khi tôi đang trên đường về nhà. Bằng một giọng trầm lặng, cô hỏi tôi có thể tới trung tâm để gặp cô ngay bây giờ được không. Tôi xuống xe ở bến kế tiếp và bắt một xe khác để tới Happy Time.
L chờ tôi trên bàn lễ tân cùng với gã mặt choắt, một dải băng đen trên cánh tay áo cô gái đã nói lên tất cả. Tôi lúng búng trong miệng, nhưng cũng chẳng biết có thể nói gì, tôi lại im lặng ngồi xuống ghế. Gã mặt choắt bày lên bàn một số giấy tờ, bảo chúng tôi đọc rồi kí. Kết thúc hợp đồng. Cũng phải thôi, khi mà giờ đây cô không còn lí do để tiếp tục cần tới tôi nữa. L tỏ ra mệt mỏi, gần như không nói một câu nào trong suốt quá trình huỷ hợp đồng, chỉ lặng lẽ kí những gì được hướng dẫn. Gã mặt choắt nhìn tôi ái ngại, và tôi chỉ đáp lại bằng một cái cười. Cũng đến lúc rồi!
Chúng tôi được sắp xếp thực hiện tiểu phẫu gỡ connector ngay trong buổi chiều hôm đó. Xong xuôi, chúng tôi cùng nhau rời khỏi Happy Time, có lẽ là lần cuối cùng. Khi ấy trời đã sụp tối.
- Cảm ơn anh!
L nói khi chúng tôi đã một lần nữa ngồi đối diện với nhau trong một quán nhỏ. Tới khi ấy tôi mới có dịp nhìn cô cho kĩ. Đôi mắt cô trũng sâu, đỏ hoe, mái tóc đen dài rối bời. Mỗi hơi thở của cô đều là một tiếng nấc dài yếu ớt.
- Thực ra tôi cũng biết sớm muộn gì thì… – Giọng cô gái cố tỏ ra bình thản, nhưng môi cô lại đang run lên tê mê – Ra đi như thế có lẽ mẹ tôi cũng đỡ đau đớn hơn. Nhưng tôi… tôi thấy trống trải quá! Bao nhiêu tháng qua tất cả những gì tôi làm đều chỉ là để có thể níu kéo được mẹ. Bà thậm chí còn không tỉnh lại lấy một phút để tôi được nói lời xin lỗi. Tôi là một đứa con gái bất hiếu, phải không?
- Không đâu! – Tôi lắc đầu, biết rằng mọi lời an ủi cũng chỉ là sáo rỗng – Cô đã làm hết sức vì mẹ mình! Cô là một người con ngoan!
L không đáp, chỉ gật đầu khan. Tôi biết, băng đã tan rồi, trước mặt tôi là một người con gái đang đau buồn và bơ vơ. Ánh mắt cô hoang hoải, hết nhìn tôi lại quay quắt trước sau.
- Tiếp theo cô định thế nào?
- Tôi chưa biết nữa! Có lẽ tôi vẫn đi làm thêm ở chỗ bây giờ, chờ đến khi học xong.
- Có điều gì cô muốn làm từ lâu nhưng rồi đã quên không? – Tôi hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô, cố truyền sang đó một chút bình yên – Tôi mới tìm lại được nó, và giờ thì tôi có thể tiếp tục thực hiện nó rồi! Chúng ta đã ngủ thuê quá lâu rồi, phải vậy không?
- Điều gì tôi muốn làm từ lâu… – L nhìn lại tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng, rồi cô cúi xuống như đang lục lọi trong trí nhớ – Có, thực ra là có! Từ khi mẹ tôi bị bệnh và tôi bị hại, lâu lắm rồi tôi không nhớ tới việc đó. Nó từng là… ước mơ của tôi! Nhưng, một kẻ như tôi thì còn có thể ước mơ không?
- Được, được chứ! Tất cả chúng ta đều có quyền ước mơ – Tôi vươn tay qua mặt bàn, chạm nhẹ lên cánh tay cô – Và có thể thực hiện nó!
- Cảm ơn anh… – L lại cúi mặt xuống, rồi cô lại ngẩng lên, khẽ mỉm cười yếu ớt – Anh có biết ước mơ của tôi là gì không?
Tôi lắc đầu.
- Thực ra tôi muốn… làm một nhà văn!
- Nhà văn?
- Ừ, ngày trước tôi rất thích viết – Nụ cười của cô sáng lên thêm một chút – Có lẽ rồi tôi sẽ dành thời gian để tiếp tục viết.
- Cô định viết về gì?
- Tôi cũng chưa biết nữa. Chắc là tôi sẽ viết về gia đình, về những đứa trẻ bị bỏ quên, hoặc biết đâu tôi lại viết về chính cuộc đời mình, một đứa con gái dần bị đẩy tới chỗ trở thành gái gọi cao cấp.
L nói về điều đó một cách bình thản, khi mà giờ đây nó đã chỉ còn là quá khứ. Tương lai hãy còn chưa tới. Rồi cô nhìn tôi.
- Thế còn anh? Anh cũng tháo connector rồi phải không? Anh không tiếp tục làm ở đó nữa à?
- Ừ – Tôi xác nhận – Ngần ấy thời gian là quá đủ rồi! Bây giờ là lúc tôi sống cuộc sống của mình. Tất cả những người đến Happy Time, dù là người ngủ thuê hay người thuê ngủ, tôi nghĩ họ thực sự đều đang không hạnh phúc với thời gian của mình. Và cuối cùng thì Happy Time cũng không giúp được gì cho họ cả.
- Anh nói đúng… Chỉ đến giờ này, cắt hợp đồng rồi thì tôi mới thấy mình có cả tự do lẫn thời gian để sống cho chính mình. Nhưng anh vẫn chưa trả lời tôi! Tiếp theo anh định thế nào?
- Trước hết là tôi phải về nhà đã! Tôi cũng phải dành thời gian cho gia đình mình, họ cũng đang mong tôi. Rồi sau đó tôi sẽ quay lại đây, tìm một bánh răng, ý tôi là một việc làm, trong khi tiếp tục niềm đam mê của mình. Tôi cũng có đấy chứ! Chúng ta phải cố gắng thôi, trong khoảng thời gian của mình! Nhớ nhé, trong khoảng thời gian của mình nhé! Đừng quên cô không còn người ngủ thay cho mình nữa đâu!
- Ừ, người đó đã trở thành bạn của tôi rồi…
L mỉm cười một lần nữa. Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra tôi muốn ghi lại nụ cười này đến thế nào. Nụ cười chất chứa dường như mọi nỗi niềm của thế gian.
- Này, tôi có thể nhờ cô một việc được không? Tôi biết là bây giờ không phải lúc lắm…
- Không sao, anh cứ nói đi!
- Có thể cho tôi… vẽ cô được không?
~~o0o~~
Bằng cách này hay cách khác, những gì tôi cần phải kể đã đi tới cái kết rồi. Cuối cùng, tôi muốn nói về một ngày của tôi, như là ngày hôm nay chẳng hạn. Một ngày bình thường, mà cũng không hẳn bình thường. Chuông báo thức sẽ reo vào đúng 6h30, và tôi thường thức dậy trước đó vài phút, để nhìn lên trần phòng. Căn phòng này không có một mạng tơ nào trên góc trần cả. Ô cửa sổ phòng tôi nhìn ra một mặt hồ, lúc này đang thâu vào tầm mắt cảnh bình minh vừa mới ló ra khỏi rặng chuối phía bờ bên kia. Buổi sáng đầu tiên kể từ khi dọn tới đây tôi đã dậy sớm hơn một chút nữa và ghi lại trọn vẹn khung cảnh ấy rồi. Bình thực phẩm chức năng đã ở lại với cha mẹ tôi từ lần cuối tôi về nhà, hi vọng họ sẽ dùng nó đều đặn và thật khoẻ mạnh. Tôi rời phòng sau khi hoàn thành một bữa sáng nhanh, mang theo đầy đủ dụng cụ cần thiết.
Ngày hôm nay là một ngày mới, bởi vì bức tranh tôi sắp vẽ sẽ không giống với bức tranh của ngày hôm qua, bởi vì tôi sẽ sống trọn thời gian của riêng mình…
Kết
Tôi hãy còn muốn kể tiếp cho bạn nghe về những nhân vật của chúng ta, những người ngủ thuê và những người thuê ngủ, nhưng câu chuyện này tới đây sẽ phải khép lại rồi. Bởi lẽ Phi đã không còn là một người ngủ thuê nữa, anh hiện đang làm bán thời gian tại một công ti giải trí, chuyên thiết kế nhân vật và khung cảnh cho các ứng dụng và trò chơi của họ. Anh vẫn thường quay lại thăm nhà cố hoạ sĩ Phái, dành nhiều giờ để ngắm tranh của ông, như thể chờ đợi tài năng của người thầy tình cờ ấy sẽ thẩm thấu vào mình. Mà tôi tin là đang như thế lắm! Về những người khác, tôi cũng được biết rằng Trang Phương vẫn tiếp tục thời gian biểu kín kẽ của mình, bớt đi một cơ số việc và thêm “giờ ngủ” vào danh mục ấy, tầm 6h mỗi ngày. Còn Băng, cô khoe đang bắt tay vào viết một cuốn truyện dài, lấy cảm hứng từ cuộc đời mình và những người cô đã gặp. Tôi cũng phải không để thua kém mới được!
À, phải rồi! Tôi vẫn có thể viết thêm về họ, về những người ngủ thuê và những người thuê ngủ. Phi có kể với tôi rằng lần cuối anh đi ngang qua, Happy Time vẫn còn rất tấp nập người ra vào. “Sau cùng thì ‘nó’ vẫn là thứ con người ta tìm kiếm”, anh nói, với một cái cười trớ trêu như mọi khi.
Hà Nội, ngày 12 tháng 3, 2014
Người Ngủ Thuê Người Ngủ Thuê - Nhật Phi Người Ngủ Thuê