Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14: Nhu Tình Khó Dẹp Trí Lăng Vân - Thiết Hán Vẫn Nhớ Tình Kiếm Cũ
òn Vân Đạt hiếm hoi, chỉ có một mình Thiến Thiến là con thôi, nay nghe thấy con mình bị người ta hành hạ và nguy hiểm như thế, không đau lòng sao được. Hơn nữa, ông ta thấy mình là cha đã không chữa khỏi được cho con, không truyền thụ võ công tự vệ con và còn không bảo vệ được cho con, bị khuất phục như vậy. Vì những lẽ đó, tất nhiên là ông ta phải ghét hận cha con họ Tô rồi. Đồng thời ông ta cũng cám ơn Âm Bà Bà, vì nếu không có bà ta thì con gái mình đã bị toi mạng rồi.
Bởi thế Vân Đạt hậm hực lườm Trị Toàn, rồi quay lại chắp tay cám ơn Âm Bà Bà và nói:
- Bà Bà nghĩa đảm hiệp tâm, cứu tiểu nữ thoát khỏi tay tiện nhân. Lão phu rất lấy làm cám ơn…
Ngờ đâu, Âm Bà lại cướp lời nói luôn:
- Lão hầu gia đừng có cảm ơn già vội, già xin nói thực, sở dĩ già cứu con là phần vì thấy tiện nhân quá ác độc và phần thứ hai già rất ưa thích con bé, muốn thâu nó làm môn hạ để thừa kế phái Đại Tuyết Sơn của vợ chồng già, chứ không phải là vì lão hầu gia mà ra tay cứu nó đâu.
Thiến Tứ nghe thấy câu “Đại Tuyết Sơn” liền để ý ngay. Âm Bà Bà lại nói tiếp:
- Lúc ấy già nhảy xuống điểm huyệt con nhãi kia, rồi định không cho nó tự giải cứu được để cho nó tự sinh tự diệt, nhưng Thiến Thiến ngoan ngoãn trông thấy già ở trên cây nhảy xuống đã hoảng đến chết giấc đi luôn.
Trị Toàn thấy Âm Bà Bà cứ chửi con gái của mình hoài, trong lòng vừa tức hận vừa hổ thẹn nhưng lại rất nóng lòng sốt ruột vì mãi vẫn không thấy con với đồ đệ quay trở lại.
Âm Bà Bà không biết y nghĩ gì, chỉ thấy y cứ đứng ngẩn ra một bên lại tưởng y hổ thẹn, nên bà ta cũng không nỡ nói đến Xảo Yến, nữa liền nói tiếp:
- Già thấy thế thương hại vô vùng, vội ẵm con nhỏ lên xem mạch cho nó một hồi, mới biết nó mắc bệnh Tiên Thiên Âm Hàn độc khí và chỉ còn sống được nửa năm nữa là cùng.
Vân Đạt nghe thấy bà ta nói tới đó chỉ kêu “ồ” thôi chứ không xen lời nói. Thiên Tứ cũng khẽ kêu “ồ” một tiếng trông rất hổ thẹn và nghĩ bụng.
“Thế ra bà cụ này quả có duyên với Thiến Thiến thực”.
Bại Sự lão nhân cũng ngạc nhiên hết sức, cười hì hì xen lời hỏi:
- Nương tử nói thực hay nói dối thế?
Âm Bà Bà lườm ông ta, rồi cười khì một tiếng và đáp:
- Có bao giờ tôi nói dối ông đâu? Con nhỏ ấy không những trong người có Âm Hàn độc và cốt cách của nó lại rất hợp luyện võ nhưng chỉ vì những kẻ ngu xuẩn mới không biết dạy dỗ, để phí phạm mất mười mấy năm…
Vân Đạt nghe tới đây liền thở dài và xen lời nói:
- Âm Bà Bà không biết đấy thôi, lão phu hiếm hoi chỉ được một mụn con gái, ngày thường rất thương. Ngay từ năm nó lên năm tuổi đã mắc phải chứng bệnh nan y ấy, lão phu đã đi khắp mọi nơi tìm danh y để chữa chạy nhưng vẫn không ai chữa khỏi…
Âm Bà Bà cười khì và đỡ lời:
- Lão hầu gia chỉ tốn công mất của thôi chứ những lang băng ấy thì chữa sao khỏi được cho cô bé cơ chứ? Cô ta quả thực là một hòn ngọc báu của võ lâm, trăm năm mới có một người như vậy.
Bại Sự lão nhân cũng cười hì hì, xen lời:
- Nương tử nói rất phải, người có Thiên Tiên âm độc ấy bề ngoài thì trông như bị bệnh nhưng sự thực đó mà một tài năng tiềm tàng của trời ban cho. Tiếc thay có nhiều người không biết nên không biết lợi dụng mà phát huy tài năng tiềm tàng ấy.
Thiên Tứ cũng xen lời hỏi:
- Dám hỏi Bà Bà, phải võ công của Bà Bà vẫn luyện tập là Lục Âm Thần Công đấy không?
Mọi người nghe nói điều giật mình kinh hãi, nhất là vợ chồng Bại Sự lão nhân cứ trố mắt lên nhìn Thến Tứ, rồi vội hỏi lại:
- Sao cậu bé lại biết rõ như thế?
Tuy Vân Đạt với Trị Toàn chưa lên tiếng nhưng trong lòng cũng có nghi vấn ấy.
Sự thực vợ chồng Bại Sự lão nhân oai danh lừng lẫy khắp Cam Túc và Thiểm Tây hai tỉnh, từ khi ra đời đến giờ chưa hề gặp một địch thủ nào có thể địch nổi vợ chồng ông ta, nên không ai biết võ công của vợ chồng ông ta cao thâm như thế nào?
Lục Âm Thần Công là một môn tuyệt học thất truyền đã lâu của Bàn Long Kiếm Khách Dương Tiếu Xuân sáng tác hồi tuổi già. Môn võ công này vị đại hiệp ấy sáng tác ra cho con gái luyện tập, vì con gái của đại hiệp có Lục Âm Quỷ Mạch, nên phải người có Lục Âm Quỷ Mạch như Trương Thiến mới có thể học tập được. Dương Cẩn Xuân, con gái của Tiếu Xuân luyện thành công môn võ công ấy rồi vô địch thiên hạ, oai danh lừng lẫy khắp giang hồ. Sau không hiểu vì việc gì mà bỗng mất tích. Từ đấy trở đi trên giang hồ không thấy ai nói tới cái tên Lục Âm Long Nữ Dương Cẩn Xuân và cả môn Lục Âm Thần Công cũng thất truyền theo.
Thiên Tứ không biết rõ chuyện đó thấy các người nhìn mình, mỉm cười lớn tiếng nói tiếp:
- Theo sự nhận xét của tại hạ thì Thiến Thiến bị bệnh Tiên thiên Âm độc, chỉ có Lục âm Thần công của Lục âm Long Nữ Dương Cẩn Xuân năm xưa là mới có thể thâu chất Âm độc để dùng làm căn bản võ công của mình thôi, cho nên tiểu bối mới đoán chắc Bà Bà thế nào cũng là người truyền thụ của Dương lão tiền bối…
Chàng chưa nói dứt, Bại Sự lão nhân đã vỗ tay cười ha hả và đỡ lời:
- Tiểu tử giỏi thật. Già này với nương tử đi lại trên giang hồ trên bốn mươi năm, không ai biết lại lịch của vợ chồng già cả. Bây giờ tiểu tử ngươi là người đầu tiên biết thôi. Cao minh thật! Cao minh thật!
Nói xong ông ta lại cười ha hả, có vẻ khoái trí lắm.
Vân Đạt biết rõ lai lịch và căn nguyên của Lục Âm Thần Công, lúc này nghe thấy mọi người nói như vậy, ông ta rất mừng cho con gái mình nên cũng tươi cười ngay và chắp tay chào vợ chồng Bại Sự lão nhân, rồi lớn tiếng cười và nói:
- Thế ra hai vị là truyền nhân của Lục Âm Long Nữ? Thất kính thật! Thất kính thật! Tiểu nữ Thiến Thiến rất hân hạnh được hai vị thâu làm môn hạ. Lão phu lấy làm cao hứng…
Nói tới đó ông ta thấy trời đã sáng liền nói tiếp:
- Trời đã sáng tỏ mời hiền phu thê giang lâm xá, để lão phu được tận chút tình của một người địa chủ.
Âm Bà Bà quay đầu lại nhìn Trị Toàn một cái, dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng.
Trị Toàn thấy người tiếp viện của mình chưa tới, hiện giờ bốn người họ lại làm thân với nhau như thế, tuy mình chưa biết Lục Âm Thần Công ra sao nhưng chắc oai lực phải rất lợi hại. Nay Trương Hầu Gia đã không gây hấn với mình, chi bằng thừa dịp này về ngay khách sạn có hơn không?
Nghĩ như vậy y không để cho Âm Bà Bà lên tiếng mỉa mình, đã vội gượng cười và nói trước:
- Lão hầu gia nói rất phải, Bà Bà đã nhận Trương đại tiểu thư làm y bác truyền nhân, như vậy thì Bà Bà với lão hầu gia đã như là người nhà với nhau cả. Hiện giờ mục đích của tại hạ cũng đạt rồi, còn tiểu nữ vô tri đã trót dại dột xin ba vị tha thứ cho. Tại hạ quyết định về nhà rồi thế nào cũng nghiêm trị…
Âm Bà Bà ngắt lời:
- Nếu vậy thì hay lắm! Quý trường chủ về nói cho con gái cưng của trường chủ hay, từ giờ trở đi hành vi của y thị phải đi vuông đứng chính, bằng không dù già này không lý, nhưng đồ đệ ngoan của già cũng sẽ cho y thị một bài học chứ không sai.
Lời nói của bà ta rõ ràng là có ý uy hiếp. Đồng thời cũng ám thị cho y biết sau này Thiến Thiến học thành võ công, thế nào cũng đi kiếm Xảo Yến để trả mối thù đêm nay.
Trị Toàn vừa tức giận vừa phẫn nộ nhưng vì thấy mình đuối lý và thế cô không dám gây hấn nữa, nên y chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Ca mỗ xin cáo lui. Sau này chúng ta thế nào cũng có dịp tái ngộ.
Nói xong y không đợi chờ ai nói năng gì cả, đã vội quay người đi xuống núi ngay.
Tuy lúc này Vân Đạt đã biết rõ nguyên nhân Thiến Thiến bị bắt cóc như thế nào rồi, nhưng vì thấy Thiến Thiến nhân họa đắc phúc, hơn nữa tính của ông ta xưa nay không thích gây thù kết oán với ai, cho nên mới không để bụng câu chuyện này, mà chỉ mời vợ chồng Bại Sự lão nhân về Kim Toàn Viện ở chơi môt thời gian thôi.
Âm Bà Bà thấy lão hầu gia đã bằng lòng để cho con gái vái làm môn hạ của mình nên trong lòng rất cao hứng, nay lại thấy lão hầu gia mời như vậy bà ta vui lòng nhận lời ngay, liền cởi cái bọc đeo ở trên vai xuống vẫy tay gọi Thiên Tứ và nói:
- Tiểu tử mau lại đây ẵm con nhỏ hộ già. Nhưng đừng có làm cho nó thức tỉnh, vì nó đã uống Tuyết Liên Cố Bản Hoàn của già đã khổ công lắm mới chế luyện thành, phải để cho nó ngủ một ngày một đêm như vậy sức thuốc mới dẫn được hết…
Thiên Tứ vội tiến lên ẵm lấy bọc trong có Thiến Thiến, mùi thơm cứ xông lên mũi hoài, chàng cúi đầu nhìn xuống thấy sắc mặt của Thiến Thiến hồng hào và hơi thở rất đều, khác hẳn lúc trước nhiều.
Âm Bà Bà trao Thiến Thiến cho Thiên Tứ, rồi kéo tay Bại Sự lão nhân và nói:
- Ông già vẫn hâm mộ phong cảnh và rượu ngon của Kim Toàn Viện, nay Trương hầu gia đã cho mời, phen này ông tha hồ du ngoạn phong cảnh và thưởng thức rượu ngon lừng danh thiên hạ nhé?
Bại Sự lão nhân cười ha hả đáp:
- Thế thì còn gì bằng.
Vân Đạt liền mời vợ chồng Bại Sự lão nhân đi trước, còn mình với Thiên Tứ đi sau, cả bốn cùng giở khinh công chạy xuống núi trở về Kim Toàn Viện luôn.
* * *
Buổi chiều tà mặt trời sắp lặn trên đầm Tàng Long, ở trong vườn Kim Toàn có ánh nắng chiều tà chiếu vào trên mặt đầm giống như có muôn vạn con cá bạc bơi đi bơi lại. Giữa đầm có ngọn nước bắn vọt lên, bên cạnh đầm có một khoảng núi nhỏ. Núi này đỏ như son và không mọc một ngọn cỏ nào cả. Trên lưng chừng núi có rất nhiều những hang động nho nhỏ.
Hai đầu núi đều có hai cây đá chìa ra mặt đầm và đã được nhân công điêu khắc thành hai con rồng, mồm hai con rồng ấy đều có nước phun ra. Hai dòng nước đó đều chảy xuống dưới đầm, bọt nước bắn lên trông như những làn khói. Dưới ánh nắng chiều tà, trên làn khói đó có một cái cầu vồng bảy màu xuất hiện như úp chụp trên mặt đầm, trông càng đẹp tuyệt. Cầu vồng, ấy chỉ là ảo ảnh thôi và cứ phải buổi chiều mới có.
Lúc ấy trên mặt đầm lại có một chiếc thuyền nhỏ đang ở chân núi đằng kia bơi ra. Thiến Thiến ngồi tựa trên mũi thuyền, mặt hồng hào mồm tủm tỉm cười và đang ngắm nhìn thiếu niên ngồi ở đằng lái, tay cầm bơi chèo từ từ bơi cái một.
Thiếu niên bơi thuyền đó chính là Thiên tứ. Không thấy chàng dùng sức bơi chèo nhưng chiếc thuyền đã đi nhanh như một mũi tên, chỉ thoáng cái đã tới chỗ có ba vòi nước phun lên ở chỗ giữa đầm.
Thiên Tứ liền đặt bơi chèo xuống, ngồi ngắm nhìn cảnh đẹp và cứ tắc lưỡi khen ngợi hoài. Tuy vậy, mặt chàng vẫn có vẻ hơi không vui.
Thiến Thiến liền cau mày lại hỏi:
- Có việc gì mà công tử lại không vui như thế?...
Thiên Tứ thấy nàng để ý đến mình như vậy, liền tỏ vẻ hớn hởn và an ủi rằng:
- Thiến Thiến, em đừng có hiểu lầm như thế, sở dĩ ngu huynh ngẩn người ra như vậy là vì thấy cảnh vật quả kỳ lạ đấy thôi…
Lúc này Thiến Thiến mới yên tâm, thở nhẹ rồi vừa cười vừa nói tiếp:
- Em chết giấc và ngủ một ngày một đêm, khi vừa tỉnh lại chả biết nếp tẻ gì cả, đã bắt em vái sư phụ gì ngay. Lại bảo bà nọ là một hiệp khách rất nổi danh và đã cứu em thoát chết, lại cũng có thể chữa được bệnh quái dị cho em với dạy em võ công nữa. Tuy em cảm thấy lệnh của cha không trái được, nhưng nếu công tử không bằng lòng, em cũng cương quyết không bái sư đâu. Cho nên lúc ấy em có hỏi anh nên làm như thế nào, ngờ đâu anh lại tán thành.
Nói xong, nàng cầm một cái bát bằng ngọc chìa ra bên ngoài hứng vòi nước ở dưới đầm phun lên, rồi đưa cho Thiên Tứ bảo chàng uống thử xem và nói tiếp:
- Sự thực lúc ấy em chỉ mong đại ca bảo câu đừng nên thôi…
Thiên Tứ đỡ lấy bát nước uống một ngụm, thấy nước của đầm này không những thơm tho mát rượi và lại còn bao hàm cả hơi rượu nữa nên chàng ngạc nhiên hỏi:
- Sao nước suối này cũng có mùi rượu… Ủa? Khi nào tôi lại bảo không nên? Đừng nói Âm Bà Bà là người có tài ba đặc biệt, đã cứu em thoát chết và quả thực là một lương sư hiếm có, anh cũng không dám bảo em đừng vái bà ta làm sư phụ. Huống hồ nhạc phụ đã ra lệnh như thế, thì anh đâu dám cưỡng lại cơ chứ?
Thiến Thiến cũng cầm lấy bát nước uống một ngụm rồi đáp:
- Đây là nước suối tên Tửu Toàn. Còn tại sao nước lại có hơi rượu như vậy thì chỉ có bắc thang lên hỏi ông trời mới biết thôi… Vừa rồi công tử thở dài, em lại nghĩ công tử nể mặt cha em, chứ công tử không muốn em vái bà già nọ làm sư phụ… Sự thực chính em cũng không muốn, công tử chả nói có thể chữa khỏi bệnh cho em là gì? Và công tử còn hứa dạy em học võ nữa. Như vậy, thì việc gì em còn phải vái Âm Bà Bà làm sư phụ nữa?
Thiên Tứ vừa chèo thuyền rời khỏi chỗ mấy ngòi nước phun, vừa cười vừa nói:
- Nguyên nhân này nói ra thì ba ngày ba đêm cũng không hết nhưng huynh có thể nói cho hiền muội biết một điểm này. Tuy ngu huynh có thể chữa khỏi bệnh âm độc của em nhưng phải tốn nhiều hơi sức lắm, vả lại còn có hại rất lớn cho chúng ta. Hơn nữa, khi luyện võ cần phải có danh sư ở bên cạnh chỉ điểm mới mong thành công bằng, không thì sai một ly là đi một dặm và sơ ý còn bị nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma là khác. Vì vậy ngu huynh mới chủ trương vái Âm Bà Bà làm môn hạ, để bà ta chữa bệnh và truyền võ công cho.
Thiến Thiến lại kêu “ủa”, mặt tỏ vẻ hoài nghi, cứ nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ.
Thấy nàng còn nghi ngờ, Thiên Tứ bèn giải thích:
- Thiến Thiến nên hiểu, chất âm độc ở trong người của em chỉ có Lục Âm Thần Công Âm Bà Bà là không những có thể khiến chất độc ở trong kinh mạch của em hóa thành vô hình, mà lại còn hóa nó thành tiềm lực để mình sử dụng, cho nên em vái bà ta làm sư phụ chỉ có trăm lợi chứ không nguy hiểm gì hết.
Thiến Thiến mừng rỡ khôn tả, vội đỡ lời:
- Thực à? Thế thì sung sướng quá! Nhưng…
Nàng bỗng sực nghĩ đến một vấn đề gì, vẻ mặt lại rầu rĩ ngay và hỏi:
- Em… có phải theo họ đi không?
Thiên Tứ nắm lấy tay nàng, an ủi rằng:
- Điều này không nhất định phải đi đâu hết. Nếu Bại Sự lão nhân với Âm Bà Bà bằng lòng ở lại đây, thì em có thể yêu cầu bà ta ở lại đây dạy em.
- Thế còn công tử thì sao?...
Thiến Tứ nghe thất thanh nàng hỏi như thế và thấy mắt nàng lóng lánh như đã ứa nước mắt ra rồi, trong lòng lại càng cảm động thêm và cũng không muốn nói dối nàng, liền cương quyết đáp:
- Hai hôm trước anh chẳng nói cho em biết rồi là gì? Anh phải vào Trung Nguyên một phen mà. Bây giờ em đã vì họa mà được phúc, được vái làm môn hạ của Âm Bà Bà, như vậy quý hồ em chịu khó học tập chỉ dăm ba năm là thế nào cũng học thành công. Vì vậy, lúc này anh cũng không muốn ở tại đây lâu…
- Công tử khỏi cần phải nói nữa, tiện thiếp không yêu cầu gì hết, chỉ mong phen này công tử đi sẽ thành công nhanh chóng. Bất cứ tiện thiếp ở đâu, lúc nào, cũng sẽ cầu trời khấn phật bảo vệ cho công tử được bình yên vô sự. Ba năm sau, bất cứ võ học của tiện thiếp đã học xong hay chưa và bất cứ ở đâu, tiện thiếp cũng trở về ngay nơi đây để đợi chờ công tử bình yên trở về tới…
Thiên Tứ thấy nàng nói như thế lại càng cảm động thêm, liền ôm ngay nàng vào lòng và khẽ nói:
- Thiến muội cứ yên tâm, chúng ta đã kết duyên với nhau và đã thành vợ thành chồng rồi thì không bao giờ Thiên Tứ tôi lại dám quên em đâu. Chuyến này anh đi Trung nguyên ba năm sau, dù sao cũng quay trở về Kim Toàn Viện này. Nếu lúc, ấy hiền muội đã đạt thành tuyệt nghệ rồi thì có phải là chúng ta sát cánh nhau cùng tái nhập Trung nguyên.
Thiến Thiến nằm ở trong lòng của Thiên Tứ, nàng cảm thấy mừng nhiều hơn hổ thẹn, khổ nhiều hơn sung sướng nhưng nàng cứ nhắm nghiền mắt lại để mong được hưởng thụ thêm giờ phút nào hay giờ phút ấy.
Hai người đắm đuối ở trong cảnh đẹp kỳ lạ ấy cho tới mặt trời lặn mới quay trở về phòng.
* * *
Thiên Tứ cưỡi con Ngân ngưu thủng thẳng rời Túc Châu, lúc này trong đầu óc của chàng không thảnh thơi như lúc mới tới. Tuy bề ngoài chàng vẫn một thân một mình nhưng trong thâm tâm của chàng không bao giờ quên được hình ảnh của Thiến Thiến lúc tiễn biệt, hai mắt đẫm lệ dặn dò nỉ non ân cần biết bao và đây cũng là lần đầu tiên chàng mới cảm thấy sự ly biệt khó như thế nào. Nhưng vì nhiệm vụ của ân sư trao cho, chàng đành phải dứt tình mà lên đường, nên đi được một quãng chàng lại quay đầu lại ngó nhìn, cho tới khi khuất bóng Thiến Thiến mới thôi.
Vừa đi chàng vừa ngẩn người ra suy nghĩ, cho tới khi nghe con bò kêu “hò” một tiếng chàng mới giật mình thức tỉnh. Chàng liền ngẩng đầu lên nhìn bốn chung quanh, thấy nơi đó toàn là cát vàng, không những không có một bóng người mà cả bóng của chim chóc cũng không có nốt.
Ngoài mặt trời ở trên không, với bên tai tiếng gió kêu “vù vù” ra thì quả thực không có một cái gì là khác lạ hết. Chàng liền vỗ tay vào cổ con Tiểu Ngân trách nó đi chậm. Tiểu Ngân kêu “hò”, liền giở hết tốc lực ra đi nhanh như một mũi tên tức thì.
Trong lúc con bò đang phóng chạy, chàng lại sực nghĩ tới cái cẩm nang ở trong túi và lời dặn bảo của Thích Hữu:
“Trung nguyên đất rộng người nhiều, con sinh trưởng ở biên cương từ hồi nhỏ, vào tới trong Trung nguyên con thế nào cũng cảm thấy quáng mắt không biết nên đi đâu trước. Vì vậy sư phụ mới đặc biệt vẽ cho con một bức bản đồ giản dị, trong địa đồ còn chỉ rõ các nơi tổng đàn của các môn phái ở Trung nguyên và còn dặn con nên đi đâu trước nên đi đâu sau. Quý hồ trong khi đi đường con đừng trì hoãn mà cứ tiến thẳng đến Tô Châu và Hàng Châu ở Giang Nam. Khi tới nơi tới chốn rồi, con mở cẩm nang của sư phụ ra, trong đó sẽ có những lời lẽ chỉ bảo con nên đi đâu và làm gì ngay”
Vì lúc ấy chàng vội vã lên đường quên không hỏi rõ sư phụ trong cẩm nang còn có những gì, nhưng trước khi lên đường Thích Hữu có dặn chàng một câu rằng khi nào tới Hàng Châu hay Tô Châu con mới được mở cẩm nang này ra xem, xem cẩm nang rồi con sẽ biết lại lịch của mình ngay. Nhưng con nên nhớ đừng có mở sớm quá bằng không sẽ mất linh nghiệm liền.
Lúc ấy chàng bán tín bán nghi nhưng sau nghĩ lại sư phụ mình rất sở trường về môn bốc dịch, nên chàng lại phải tin tưởng và không dám bóc cẩm nang ra xem trước nữa…
Lúc ấy chàng bỗng thấy phía đằng trước có một đôi lạc đà đang phóng chạy như bay nhưng khi chàng nhìn kỹ mới hay đó là đàn hươu mai hoa, chàng rất ngạc nhiên và nghĩ bụng:
“Trên bãi cát Hoàng Sa này thì lấy đâu ra nước và cỏ để nuôi một đàn hươu rừng nhiều như thế này? Chả lẽ…”
Chàng định thúc con Ngân Ngưu đi sang lối khác nhưng không hiểu tại sao tay chàng lại lái nó tiến thẳng về phía đàn hươu. Khi tới gần, chàng đã thấy trong đàn hươu đó có hai người đang cưỡi ở trên lưng hai con hươu to lớn nhất.
Không cần nhìn rõ chàng cũng đoán chắc hai người ấy thế nào cũng có một người là Mai Hoa Tiên Cô, chàng biết tính tình của tiên cô như thế nào rồi. Tuy lúc này chàng không sợ y thị nhưng chàng không muốn dây dưa với Mai Hoa Tiên Cô. Chàng định lánh mặt đi sang phía khác, tiếc thay đã muộn nên chàng chỉ cau mày lại nghĩ cách đối phó thôi.
Lúc ấy bỗng có một còi miệng nổi lên, đàn hươu liền quay lại tiến tới quanh Thiên Tứ để bao vây. Thiên Tứ thấy hơn trăm con hươu mai hoa đã bố trí thành một cái trận ở chỗ cách mình chừng ba trượng. Hai con hươu to lớn nhất đứng ở phía đằng trước. Hai người cưỡi trên lưng hươu một là Mai Hoa Tiên Cô thực, còn một người nữa không phải là Hàn Thiến Thiến mà lại là một nữ đạo cô lạ mặt và xấu xí vô cùng.
Thiên Tứ thất vọng vô cùng, liền thúc con Tiểu Ngân ra khỏi trận pháp của đàn hươu. Vì Tiểu Ngân chạy quá nhanh, Mai Hoa Tiên Cô chỉ thấy một làn ánh sáng bạc như một cái cầu vồng phi tới thôi, chớ không trông thấy rõ là thú hay là người. Nên y thị mới kinh ngạc mà ra lệnh cho đàn hươu bày trận như vậy.
Tới khi thị thấy con bò ngừng chân lại, lúc ấy mới hay một người đang cưỡi một con bò bạc và người ấy không phải là ai xa lạ mà lại là thanh niên đã bị mình đuổi đi ở ngoài Lộc cốc hồi mấy năm trước. Y thị cả giận, tóc bạc ở trên đầu đều dựng ngược, bộ mặt đen hóa thành bộ mặt đỏ tía và thốt ra tiếng kêu như tiếng cú, rồi chỉ tay vào mặt Thiên Tứ mắng chửi:
- Tiểu tử giỏi thật! Mi còn chưa chết ư?
Thiên Tứ thấy đối phương rủa mình như vậy cũng tức giận vô cùng, liền dõng dạc đáp:
- Tại hạ tôn kính tiên cô là tiền bối, lúc nào cũng kính cẩn lễ phép chứ có thất lễ tiên cô bao giờ đâu, mà vừa gặp mặt tiên cô đã mắng chửi như vậy rồi?
Mai Hoa Tiên Cô mặt đỏ bừng, nhảy xuống dưới đất quát tiếp:
- Bổn tiên cô mắng chửi mi như thế hãy còn là khách sáo rồi. Mi còn nhớ năm xưa, nhân lúc bổn tiên cô đi vắng, dám tới Lộc cốc quyến rũ đồ đệ của bổn tiên cô. Không muốn chấp nhất với tiểu tử mi, bổn tiên cô phải cùng đồ đệ dọn đi nơi khác ở, ngờ đâu tiểu tử mi như oan hồn cứ theo dõi tìm kiếm chỗ ẩn cư của bổn tiên cô hoài. Tháng trước đây mi còn dám dụ dỗ đồ đệ của bổn tiên cô đem đi nơi khác, làm cho bổn tiên cô…
Thoạt tiên, Thiên Tứ nghe thấy Mai Hoa Tiên Cô trách mình đến gặp Hàn Thiến Thiến vào lúc y thị đi vắng. Chàng còn hổ thẹn mặt hơi đỏ bừng nhưng nghe đến đoạn dưới, chàng vừa kinh hãi vừa thắc mắc, nên không đợi chờ tiên cô nói xong đã cướp lời ngay:
- Xin tiên cô chớ có hiểu lầm! Tại hạ ở núi Kỳ Liên xuống chưa được một tháng và cũng không biết tiên cô ở đâu cả? Như vậy tại hạ dụ dỗ lệnh đồ sao được…?
Tiên cô thấy chàng không nhận, càng tức giận thêm mắng tiếp:
- Tiểu tử hôi hám kia! Mi còn dám chối cãi phải không? Sau khi mi đến gặp đồ đệ của ta, tuy đã dọn đi nơi khác rồi mà vẫn thấy đồ đệ ta suốt ngày lẩm bẩm nhớ đến tên mi. Hai tháng trước đây, bổn tiên cô đi ra bên ngoài thăm bạn, lúc trở về lại thấy mi đứng ở trong cấm địa của bổn tiên cô, rồi vội chạy nhảy luôn. Vì cách nhau quá xa, bổn tiên cô dù có đuổi cũng không kịp, liền trở gót về sơn cốc gọi con nhỏ ra hỏi.
Thoạt tiên nó còn chối, bổn tiên cô tức giận vô cùng, mắng chửi nó một hồi. Không ngờ đêm hôm ấy nó đột nhiên chạy ra khỏi cấm địa. Hì hì. Lúc ấy nó hành động không tiện như thế, nếu không có mi ngấm ngầm trợ giúp cho thì nó chạy sao nổi?...
Thiên Tứ thấy y thị càng nói càng hăng, vẻ mặt càng thâm tím và xấu xí khôn tả, chàng càng phản cảm thêm. Đồng thời chàng phân tích lời nói của y thị, đủ thấy y thị không có một chút tình nghĩa gì với đồ đệ cả. Chàng lại nghĩ đến Thiến Thiến, trước kia nàng ít tuổi như thế mà đã cảm thấy lẻ loi rầu rĩ rồi, huống hồ bây giờ nàng đã trở nên một thiếu nữ dậy thì, nàng chịu sao nổi hoàn cảnh bó buộc như tù tội như thế? Chàng lại nhận thấy Mai Hoa Tiên Cô này coi đồ đệ như súc vật, hơi tí là đánh đập cho nên chàng lại rất mừng cho Hàn Thiến Thiến, nhận thấy hành động của nàng không trái với tình lý chút nào.
Riêng có một điểm khiến chàng rất thắc mắc, là không đoán ra người nào đã giúp Thiến Thiến đào tẩu như thế nào? Sau cùng, chàng oán trách Thiến Thiến là đã để ý đến mình, sao lại đi với một người đàn ông khác như vậy?
Mai Hoa Tiên Cô mắng chửi Thiên Tứ một hồi, thấy chàng cứ đứng yên, lại tưởng là mình vạch những tội lỗi ấy ra, nên lương tâm chàng cắn rứt nhưng khi y thị nhìn kỹ thấy chàng dửng dưng, hai mắt nhìn lên trời hình như đang nghĩ một việc gì, chứ không để ý nghe lời mắng chửi của y, thị càng tức giận thêm và bụng dạ bảo rằng:
“Võ công của tiểu tử này tuy cao siêu nhưng chưa chắc đã hơn được võ công của bổn tiên cô. Bây giờ y làm ra vẻ như thế hình như cố ý không coi ta vào đâu nhưng lúc này y đang ngơ ngác suy nghĩ như vậy, thật là dịp may cho ta để diệt trừ y đi”.
Nghĩ đoạn, y thị lại quát hỏi tiếp:
- Tiểu tử mi còn chối cãi được nữa không? Có mau nói rõ chỗ cất giấu đồ đệ ta ở đâu, để ta siêu độ mi sau.
Nói xong, y thị thấy Thiên Tứ vẫn đứng thừ người ra như vậy liền nhảy xổ lại tấn công luôn. Y thị múa song chưởng tấn công liên tiếp bảy luồng kình lực vào người Thiên Tứ.
Lão đạo cô đi cùng với Mai Hoa Tiên Cô thấy y thị tấn công lén như thế không khinh thị chút nào trái lại còn khen ngợi và nói:
- Công lực của sư muội đã tăng tiến nhiều lắm. Thế “Lạc Mai Tề Phi” này của sư muội rõ ràng đã giở được hết tinh túy của pho chưởng pháp…
Y thị cũng như Mai Hoa Tiên Cô, đều cho Thiên Tứ dù có võ công cao siêu đến đâu cũng không sao tránh thoát được thế công chớp nhoáng và lợi hại như vậy, dù không chết thì cũng bị thương nặng chứ không sai.
Thiên Tứ không ngờ Mai Hoa Tiên Cô là một vị tiền bối nổi danh giang hồ lâu năm như vậy mà lại có những thủ đoạn đê hèn đến như thế! Vừa rồi chàng mải suy nghĩ những lời lẽ sau cùng của Mai Hoa Tiên Cô nên bà ta nói tiếp những gì chàng không hay hết. Tới khi thấy bóng người của đối phương sắp tới gần, lúc ấy chàng mới giật mình đến thót một cái như người nằm mơ mới thức tỉnh.
Chàng vội cúi đầu nhìn xuống thì thấy đối phương chỉ còn cách mình có ba trượng thôi. Lúc này đừng nói là ra tay phản công mà muốn vận khí hộ thể hay rút lui để tránh né cũng không kịp nữa. Trong lúc khẩn cấp ấy chàng tức giận khôn tả, vội trợn to đôi mắt lên nhìn thẳng về đối phương đôi ngươi của chàng sáng như hai ngọn đèn ló.
Mai Hoa Tiên Cô đang lơ lửng trên không, trông thấy đôi mắt của chàng như thế cũng giật mình kinh hãi và phải trì hoãn hai tay một chút, song chưởng của y thị vội biến thế không đánh mạnh xuống như trước mà xoay ra chộp vào hai nơi đại huyệt ở trên vai của chàng.
Thừa dịp may hiếm có ấy, Thiên Tứ vội vận chân khí ở đan điền lên để bảo vệ ngũ quan và trước ngực, đồng thời khẽ thúc chân vào bụng con Ngân Ngưu một cái.
Tiểu Ngân được chàng huấn luyện đã lâu, nên nó thấy chàng khẽ thúc một cái như vậy nên đã hiểu ý ngay, bỗng xông thẳng về phía trước như mũi tên, còn Thiên Tứ thì nằm ngửa người ra ngay. Nhờ vậy kình phong của thế Lạc Mai Tề Phi của Mai Hoa Tiên Cô mới lướt qua mặt mũi chàng và đánh trúng ngay vào chỗ mặt cát, ngay chỗ con Ngân Ngưu vừa mới đứng ở đó.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu “bùng” một tiếng, bả vai trái của Thiến Tứ cũng bị đánh sướt qua một thế, suýt tí nữa chàng bị đánh rớt xuống đất.
Trong khi ấy nữ đạo kia vừa nói đến câu “tinh túy của pho chưởng pháp…” thì y đã thấy con tiểu Ngân xông tới. Vì thế, y thị mới giơ một chưởng lên nhằm trán con tiểu Ngân tấn công luôn một thế. Đồng thời mồm thì quát lớn:
- Súc sinh! Chạy đi đâu! Quay ngay trở về đi!
Y thị tưởng thế chưởng ấy của mình thế nào cũng đánh chết được con Ngân Ngưu. Ngờ đâu con Tiểu Ngân đã huấn luyện lâu năm, vừa thấy đạo cô giơ tay lên nó đã dậm chân giương cổ lên kêu “hò” một tiếng, rồi cúi đầu dùng đôi sừng chống đỡ thế chưởng ấy của địch.
Lão đạo cô càng tức giận thêm nghĩ bụng:
“Súc sinh giỏi! Thực không biết sống chết…”
Vừa nghĩ y thị vừa nhấn thêm bảy thành chân lực, quyết tâm đánh con Tiểu Ngân chết ngay tại chỗ. Ngờ đâu chưởng phong của y thị vừa sắp đụng vào đầu Tiểu Ngân, con bò đã né đầu sang bên để tránh thế chưởng và còn nhằm lão đạo cô nhảy lên một bước húc mạnh một cái.
Lão đạo cô không ngờ con bò mà lại biết tránh né và húc mình như thế hoảng sợ vô cùng, định thu chưởng lại để chống đỡ nhưng đã muộn rồi đành phải dùng tay trái ấn vào lưng con hươu để mượn sức phi thân lên trên cao, nhờ vậy y thị mới thoát được thế húc rất lợi hại của Tiểu Ngân, còn con hươu của y thị cưỡi thì vì không có trí khôn và tài tránh né như thế nên chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, con hươu ấy đã bị húc thủng bụng lòi ruột và bắn lên trên cao rồi.
Đàn hươu vốn dĩ sợ oai phong của con Tiểu Ngân, bây giờ chúng lại thấy đồng bọn bị húc chết như vậy liền thất kinh kêu la và chạy tán loạn ngay.
Mai Hoa Tiên Cô đánh hụt thế đó vừa nhảy xuống mặt đất, lại thấy đàn hươu của mình bỏ chạy tán loạn như thế, y thị vừa kinh hãi vừa tức giận, đang định huýt còi miệng để trấn át nhưng Thiên Tứ đã nhẹ nhàng nhảy xuống đất và đi tới trước mặt y thị đứng yên rồi.
Mai Hoa Tiên Cô cả kinh thất sắc, y thị không ngờ Thiên Tứ bị đánh trúng một chưởng như thế mà vẫn không việc gì cả, trông bề ngoài thì hình như công lực của chàng ta còn tinh thâm hơn trước nhiều. Trước kia, y thị đã dùng kế dụ Thiên Tứ đấu với mình, một chưởng đối phương cũng chỉ bị mình đánh bắn ra ngoài xa thôi chứ không bị thương mảy may nhưng lúc ấy đối phương đã biết vận khí hộ thân rồi, không lấy gì là sợ nhưng bây giờ đối phương bị đánh một cách bất ngờ như thế mà cũng bình yên vô sự, nên tiên cô không hoảng sợ sao được?
Mai Hoa Tiên Cô đứng ngẩn người ra nhìn Thiên Tứ vừa kinh hãi vừa hổ thẹn, nhất thời không biết nói năng gì cho phải?
Thiên Tứ vừa tức giận vừa hậm hực, đồng thời thấy trên bả vai đau nhức như bị dao cắt, tuy chàng biết mình chưa bị đánh gãy xương nhưng vì không vận khí để bảo vệ lấy thân thể nên mới bị đánh đau như vậy.
Tuy thế chàng vẫn phải cố nhịn, không muốn để cho đối phương biết là mình bị đau nên chàng làm ra vẻ rất thản nhiên đứng yên ở trước mặt Mai Hoa Tiên Cô, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi ngầm nhìn địch thủ một hồi mới thủng thẳng nói:
- Xưa nay tại hạ vẫn còn tôn trọng tiên cô là nhân vật tiền bối. Ngờ đâu hành vi của tiên cô lại không giữ thân phận của một người bề trên tí nào. Vừa rồi còn giở thủ đoạn lưu đánh lén tại hạ như vậy. Cũng may tại hạ cứng rắn, bằng không lúc nay có phải tại hạ đã chết phơi xác ra tại chỗ rồi không?
Mai Hoa Tiên Cô đã hoảng sợ nhưng vẫn cố làm ra vẻ không sợ mà cười nhạt một tiếng rồi đáp:
- Tiểu tử mi với tiên cô có một mối thù đoạt đồ đệ, nên lúc nào tiên cô cũng muốn giết chết mi mới hả dạ. Vừa rồi mi may mắn đã tránh thoát nhưng không bao giờ bổn tiên cô lại chịu để cho mi được yên thân đâu!
Thiên Tứ ngẩng mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười của chàng kêu như tiếng sấm làm cho tai của Mai Hoa Tiên Cô cũng phải vang nhức.
Mai Hoa Tiên Cô càng kinh hãi thêm, lớn tiếng thét lên:
- Tiểu tử, đừng tưởng chịu đựng được một chưởng của bổn tiên cô mà đã đắc trí đâu. Với tài ba của mi thì thắng sao nổi chị em bổn tiên cô mà còn dám làm bộ làm tịch như thế?
Thiên Tứ bỗng nín cười, nhìn thẳng vào mặt tiên cô nói tiếp:
- Xưa nay tại hạ không thích gây thù địch với ai cả nhưng bây giờ tiên cô khinh người quá đỗi, nếu tại hạ không cho tiên cô biết chút lợi hại thì sau này tiên cô vẫn giở thủ đoạn đê hèn như vừa rồi ra để giết hại người khác…
- Tiểu tử mi chưa sạch hơi sữa mà dám nói khoác như vậy… Sư tỷ đừng để cho súc sinh nói khoác như thế nữa…
Thì ra lão đạo cô kia là sư tỷ của Mai Hoa Tiên Cô. Lúc này, y thị rút một cái phất trần bằng sợi vàng ra đấu với Ngân Ngưu. Tuy Tiểu Ngân chỉ có bốn chân mà không có tay nhưng được Thiên Tứ dạy bảo cho, nó đã biết dùng chân, đầu, sừng và đuôi giở những thế võ kỳ lạ ra đối địch với đối thủ, nhất là thân pháp của nó rất linh hoạt, sức lực lại mạnh như voi, da cứng rắn đao kiếm chém không lọt nên nó không sợ khí giới của đối phương, cứ xông vào tấn công tới tấp.
Vừa rồi lão đạo cô chỉ hơi sơ suất một chút suýt tí nữa thì bị Tiểu Ngân đây húc phải. Y thị lại tưởng con bò này chỉ biết húc thôi chứ không biết đá hay đạp người, nên y thị liền nhảy xổ lại định cưỡi lên trên lưng nó, đánh một trận cho bõ tức.
Ngờ đâu chân của y thị chưa đụng tới lưng con bò, đã thấy một luồng kình phong nhằm bụng chân mình đánh tới. Y thị cả kinh lại tưởng Thiên Tứ ra tay đánh úp nên y thị vội phi hai chân lên, đạp mạnh về phía sau một thế.
Tuy y thị không đá trúng ai nhưng nhờ vậy mà chân của y thị mới thoát khỏi nguy hiểm bị đánh gãy.
Lão đạo cô vừa xuống tới mặt đất mới hay Thiên Tứ đứng ở chỗ cách mình hơn hai trượng, mà kình phong vừa nhằm chân mình đánh tới là đuôi của con bò. Đuôi của nó mạnh không kém gì cây roi gang nên y thị vừa tức giận vừa kinh hoảng liền nghĩ bụng:
“Nếu ta hạ không nổi một con súc sinh như mi thì sau này còn mặt mũi nào đị lại ở trên chốn giang hồ nữa”
Nghĩ tới đó y thị nhảy ra ngoài xa hơn trượng, rút cây phất trần sợi vàng ra, lẳng lặng xông lại tấn công Tiểu Ngân luôn.
Chưa được Thiên Tứ cho phép, Tiểu Ngân không dám vô cớ đả thương người nhưng nó thấy hai đạo cô này đã ra tay tấn công chủ nhân mình và còn lẳng lặng đến đánh lén mình như thế nên nó mới nổi khùng phản công luôn.
Tiểu Ngân sợ Thiên Tứ biết, nên nó cứ im hơi lặng tiếng mà giở hết tài ba của nó ra đấu với cây phất trần của lão đạo cô.
Lão đạo cô tấn công luôn mười thế mà không đánh trúng được con bò một phất trần nào, lúc này y thị mới cả kinh thất sắc và nghĩ bụng:
“Bò mà còn lợi hại như vậy, chủ nhân của nó ắt phải lợi hại không thể tưởng tượng được”
Ngờ đâu lúc ấy Mai Hoa Tiên Cô gọi và bảo y thị bỏ con bò mà ra đối phó với chủ nhân của nó.
Trong khi lão đạo cô vừa chần chừ một chút, con Ngân Ngưu đã xông tới, hai chân trước, sừng và đuôi của nó cũng giở ra tấn công một lúc. Đầu nó thì húc vào ngực đối phương, chân thì đá vào đùi còn đuôi thì quét vào ngang lưng, thật là thượng trung hạ tam lộ cùng tấn công tới một lúc. Thế công này của nó lợi hại không kém gì những thế võ rất cao siêu của những cao thủ trong võ lâm.
Lão đạo cô giật mình kinh hãi vội tránh sang bên ba bước, múa tít cây phất trần nhắm ngang lưng con bò quật xuống.
Không ngờ lưng con bò như có mắt vậy, nó bỗng xoay người một cái dùng hai chân sau đá hậu luôn. Thế đá này của nó không những vừa hóa giải được thế phất trần kia của đối thủ mà còn đá tung cát bụi lên để che lấp thế công của nó nhằm dưới đầu gối của lão đạo sĩ đá tới.
Bị đám cát bay mù mịt làm che lấp hai mắt nên y thị không thấy gì hết.
Lúc ấy Thiên Tứ với Mai Hoa Tiên Cô đứng ở ngoài xa hai trượng, đều trông thấy rõ mồn một. Thiên Tứ thấy thế liền vỗ tay khen ngợi còn Mai Hoa Tiên Cô thì thất thanh kêu la:
- Sư tỷ, cẩn thận bên dưới.
Nhưng y thị cảnh cáo như vậy thì đã muộn rồi, vì lúc ấy lão đạo cô mải dùng phất trần gạt cát bụi nên không để ý đến bên dưới. Khi thấy Mai Hoa Tiên Cô cảnh cáo thì đã thấy một luồng gió mạnh nhằm đầu gối bên phải lấn át tới. Y thị vội rụt chân lui về phía sau nhưng mới lui được một chút đã có tiếng kêu “bộp”, chân y thị đã bị móng chân của con bò đá trúng đau nhức thấu tim phổi. Y thị chỉ thấy mặt mũi tối tăm, đầu óc mơ hồ và người như đằng vân giá vũ bị bắn lên trên cao rồi.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu