Chương 14
rong trí nhớ của Tô Tử Duyệt, quan hệ của bọn họ trong ba tháng ở chung trước kia cũng giống như tình nhân, hai người ở bên nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ dính vào nhau, cùng nhau ngồi đọc sách trên ban công, cô đọc tiểu thuyết thịnh hành, sách anh đọc rất có tính chuyên nghiệp, tiểu thuyết cô đọc, anh chỉ cười không nói, sách anh đọc, cô chỉ liếc mắt một cái là nhức đầu. Trước kia cô từng nói với Diệp Tiêu Tiêu, cô hi vọng chồng tương lai có sở thích khác hẳn cô, không thích đọc tiểu thuyết cũng không cần thích theo cô, tốt nhất là thích những thứ nam tính như bản vẽ và mô hình. Diệp Tiêu Tiêu hết sức không hiểu, thật ra thì chính cô cũng không hiểu lắm, chỉ là thích như vậy.
Ví dụ như, ban đầu cô và Phương Văn Thành ở bên nhau, về điểm này anh rất phù hợp, cũng không xem tiểu thuyết, hơn nữa đặc biệt không hiểu tại sao có thể có nhiều người lãng phí thời gian đọc những thứ hư cấu này như vậy.
Phương Văn Thành, cuối cùng trong quá trình cô nhớ lại, lại một lần nữa nhớ tới người kia, chỉ là nhân tiện nhớ đến.
Diệp Tiêu Tiêu nói cô là người cực kỳ kỳ quặc, sau khi Phương Văn Thành rời đi, cô không đi tìm anh lấy một lần, hơn nữa lúc Phương Văn Thành chưa rời đi thì cô nên làm cái gì thì làm cái đó, lúc ở trong phòng ngủ vẫn sinh hoạt như trước khiến các bạn cùng phòng đều cho rằng tình cảm của cô với Phương Văn Thành cũng không sâu, mà khi Phương Văn Thành rời đi, lúc cô ở một mình, mới bắt đầu lộ ra phản ứng chân thật nhất trong nội tâm của mình, cô khó chịu, thậm chí đau đến không muốn sống, nhưng cô không muốn nói cho người khác biết cảm xúc thật sự, lại càng không nguyện ý thể hiện với ai cô không bỏ được đoạn tình cảm kia như thế nào. Nếu như không phải là Diệp Tiêu Tiêu vô ý phát hiện ra cô làm chuyện không bình thường, có lẽ cũng sẽ không biết cô nghiêm túc với đoạn tình cảm kia cỡ nào, sâu đậm cỡ nào.
Nhưng như này thì thế nào? Khó chịu hơn nữa, cô vẫn tự mình chịu đựng, hơn nữa trơ mắt nhìn Phương Văn Thành rời đi.
Có lẽ ở trong mắt người khác hành động này của cô là không thích hợp và quá cứng rắn, chỉ có cô biết, cô chính là một kẻ cực kỳ xảo trá, ngoài mặt làm bộ bình yên, nội tâm lại nảy sinh các loại ý niệm xấu xa, ví dụ như nguyền rủa người kia rất thảm, ví dụ như cầu nguyện người kia không hạnh phúc.
Cô hé mắt, cấm mình lại nghĩ về ba chữ "Phương Văn thành" này.
Cô im lặng, nghĩ tới bác sĩ Hoàng vừa nhắc nhở lúc nãy, về sau cô phải chú ý rất nhiều, không thể làm chút chuyện khác biệt, thôi, vì đứa nhỏ trong bụng, vẫn nên nhịn nhiều một chút. Cô vuốt bụng mình, cô đều vì đứa bé mà uất ức mình, cho nên bảo bối, con cũng cố gắng một chút, biết không?
Cô đi tới cửa chính bệnh viện, nghĩ tới lát nữa về thẳng nhà, đã lâu cô chưa về nhà, nên về thăm ông nội một chút, trong điện thoại ông nội luôn nói thân thể mình rất tốt, để cho cô đừng lo lắng, không tận mắt nhìn thấy ông, tóm lại cô có chút không yên lòng.
"Tiểu Duyệt......"
Cô dừng bước, cũng không quay đầu lại, cách gọi thân mật này, ngoại trừ ông nội, đã lâu không có ai gọi cô như vậy. Trừ cảm giác quen thuộc, cô còn có chút khó chịu, Giang Dực không gọi cô như vậy, phần lớn Diệp Tiêu Tiêu đều gọi đầy đủ tên của cô, chỉ có lúc muốn cô giúp một tay thì mới cực kỳ nịnh hót gọi cô là Tiểu Duyệt.
Cách xưng hô này làm cho cô không thoải mái lắm, nhất là giọng nói này, cô không quay đầu lại, thà rằng tin là ảo giác của mình.
Đáng tiếc người kia chạy tới trước mặt cô, hơn nữa hình như là chạy chậm tới, "Tiểu Duyệt, thật sự là em."
Cô khẽ nghiêng người, thấy chính là gương mặt hơi cười của Phương Văn Thành. Ý niệm đầu tiên là thế nhưng thật là anh, xem ra quả thật con người không thể len lén nhớ lại, cô chỉ là nhân tiện nhớ lại anh, thế nhưng lại có thể gặp anh ở nơi như thế này. Cô chưa bao giờ tự hỏi, ngày bọn họ gặp lại nhau lần nữa sẽ là điệu bộ gì, cô nghĩ hi vọng của cô là anh sống rất thảm, cho dù không thảm, cũng sống không hạnh phúc.
Cô nhìn anh, không trốn tránh ánh mắt của anh, sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.
Vẻ mặt cô thản nhiên và bình tĩnh khiến nụ cười trên mặt Phương Văn Thành nhạt đi mấy phần, "Em đến bệnh viện làm gì? Cơ thể không thoải mái sao?"
Tô Tử Duyệt nhìn người đàn ông trước mặt này, chính xác mà nói, là mối tình đầu của cô. Bộ dáng của anh không thay đổi nhiều lắm, chỉ là khí chất trên người đã thay đổi, quá khứ là thiếu niên hăng hái nhưng bây giờ là phong cách chững chạc, chỉ là phong cách như vậy, phần lớn là có từ thành công trong cuộc sống. Không cần hỏi nhiều cô cũng biết, cầu nguyện của cô không thành hiện thực, anh hẳn là sống rất tốt. Cũng đúng, nếu như anh thật sự sống không tốt, có lẽ cũng sẽ không chủ động gọi mình, mà là núp ở một chỗ nào đó, làm bộ như không nhìn thấy cô.
Người sống tốt luôn thích chào hỏi người khác, có lúc những lời này thật đúng là chân lý.
"Anh thật là quan tâm em, còn sợ lúng túng không thể nghĩ ra lời chào hỏi?" Cô khẽ nhướng mày, nói ra không khách khí chút nào, sắc mặt lại hết sức ôn hòa, thậm chí mang theo nụ cười nhu hòa nhàn nhạt.
Phương Văn Thành sửng sốt mấy giây. Vừa rồi anh còn sợ nhận lầm người, bề ngoài của cô thay đổi, hồi trước khuôn mặt giống như đứa trẻ mập mạp, cười lên hết sức đáng yêu, làm cho người ta không đành lòng mắng cô, bây giờ cô rất gầy, gầy kiểu yếu đuối, cảm giác hoạt bát đáng yêu đã biến mất, tản ra hơi thở không màng danh lợi.
Nụ cười trên mặt anh lại phai nhạt mấy phần, "Tiểu Duyệt…đương nhiên là anh quan tâm em."
"Cám ơn anh đã quan tâm, cơ thể của em rất tốt." Cô cảm thấy nếu như mình lại nói lời âm dương quái khí gì nữa, không phải làm khó và chế nhạo anh, mà là làm cho thái độ của mình khó coi, vì vậy thôi, "Vậy còn anh, đến bệnh viện làm gì?"
"Mẹ anh ở bệnh viện, hôm qua bà ấy làm một phẫu thuật nhỏ, anh đến chăm sóc bà."
Tô Tử Duyệt gật đầu một cái, hình như chỉ là tùy tiện hỏi như vậy mà thôi, "Vậy anh đi mau lên, em cũng phải về nhà rồi."
Cô nói xong thì chuẩn bị đi, hoàn toàn không có ý định ôn chuyện với bạn trai của mối tình đầu. Cô từng cầu nguyện anh sống không tốt, mặc dù không thể như ý, cô cũng không thất vọng, dù sao anh sống tốt hay không tốt, hoàn toàn không có quan hệ gì với cô.
"Tiểu Duyệt." Phương Văn Thành lại chủ động gọi cô, "Chúng ta cũng mấy năm không gặp nhau, hiện tại gặp được cũng không dễ dàng gì, cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa đi!"
"Không, em còn có việc phải làm, lần sau có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm đi!" Cô nhàn nhạt nói xong, cũng không quản anh có phản ứng gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Dĩ nhiên cô nói thế chỉ là lấy cớ, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra tâm tình của mình khi ăn cơm cùng với anh, vậy chỉ có thể dối trá càng thêm dối trá, bởi vì cô hoàn toàn không muốn ăn. Ở trong mắt cô, sau khi chia tay người yêu, không cần làm kẻ thù nhưng nhất định không có cách nào làm bạn.
Phương Văn Thành nhìn bóng lưng của cô, xúc động muốn đuổi theo dần dần tiêu tan. Mới vừa rồi cô nói mấy câu ngắn ngủn, thế nhưng giọng nói không có bất kỳ biến hóa nào, đều là thản nhiên nhàn nhạt, cũng không lộ ra mấy phần cảm xúc. Anh muốn hỏi hiện tại cô sống có tốt không, muốn biết cuộc sống bây giờ của cô, rồi lại biết, mình không có tư cách hỏi tới.
Hình như ngay cả tư cách quan tâm đến cô, anh cũng không có.
***************************************
Tâm tình Tô Tử Duyệt cũng không bị ảnh hưởng bởi Phương Văn Thành, đối với cô mà nói, trong sinh mệnh của cô, từ lâu Phương Văn Thành đã không còn là ai nữa rồi, vì vậy anh cũng không có tư cách làm cô thay đổi cái gì. Thật sự cô không nghĩ tới sẽ lấy phương thức này gặp lại anh, không gặp mặt thì cô thật sự không biết mình lại có thể bình tĩnh được, cho dù là bây giờ nhớ lại, cô cũng cho là gặp anh thì cô sẽ cố gắng cố ý biểu hiện mình sống rất tốt, dùng cách này biểu đạt cho cảm xúc nào đó của cô, nhưng cô không có, thậm chí cũng không muốn biết anh có còn ở bên Hạ Ngữ Đình nữa hay không.
Từ lâu trước kia cô đã loại bỏ người kia ra khỏi thế giới của mình, vì vậy không cần lãng phí thời gian suy nghĩ về anh làm gì.
Khi cô về đến nhà, ông nội cũng không ở nhà, cô nhìn giờ, lúc này chắc ông còn ở công ty. Sau khi cô về nhà, thím Chu chăm sóc cô trước kia lập tức cười híp mắt tiến lên đón, "Tiểu thư đã về."
Cô gật đầu cười với Chu tẩu, Chu tẩu rót cho cô ly sữa bò đặt ở trước mặt cô. Thím Chu coi như là người già ở nhà họ Tô, bắt đầu từ lúc Tô Tử Duyệt còn rất nhỏ, thím Chu đã tới nhà họ Tô, nghe nói là chồng và con của thím Chu xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, thím Chu từ đó liền ở lại nhà họ Tô, coi Tô Tử Duyệt như con ruột của mình mà thương yêu, tận tâm tận lực, không có chút hời hợt nào.
"Tình trạng sức khỏe bây giờ của ông nội như thế nào?"
Cô cầm ly sữa tươi, cô thích uống sữa bò tươi, vì vậy quanh năm trong nhà đều chuẩn bị sữa tươi, chính là vì để cô có thể uống được mọi lúc mọi nơi, cái thói quen này vẫn giữ vững đến bây giờ. Cách thức ông nội quản lý cô thuộc về lúc đầu nghiêm nghị, về sau thả lỏng, lúc cô còn rất nhỏ, ông nội quản lý cô rất nghiêm khắc, luôn là không cho phép cái này, không cho phép cái kia, thay đổi thường xuyên, sau đó cô từ từ lớn lên, ông lại không để ý tới chuyện của cô nữa, mặc cho cô phát triển. Cô đoán, có lẽ là ông nghĩ là đã quản lý cô trở nên rất nghe lời, vì vậy tin tưởng cô sẽ không làm chuyện gì khác người, nên không tiếp tục hao tổn tinh thần với cô nữa.
Chân mày thím Chu thắt lại, thở dài, "Trong khoảng thời gian này lão gia không tốt lắm."
Tô Tử Duyệt lập tức khẩn trương, " Thân thể ông nội…"
Thím Chu lắc đầu một cái, sợ Tô Tử Duyệt suy nghĩ lệch lạc, "Không phải, là công ty có chuyện gì đó khiến lão gia phiền lòng, thời gian lão gia về nhà càng ngày càng muộn, tiếp tục thế này, thân thể của ông ấy chịu thế nào được......"
Tô Tử Duyệt uống một hớp sữa tươi, tâm tình bỗng nhiên dừng lại. Đối với chuyện của công ty cô cũng có nghe thấy một chút, mấy năm gần đây hình như công ty xuống dốc rồi, tác phong hồi trẻ ông nội mạnh mẽ vang dội đắc tội không ít người, hiện tại tình trạng gần đây của nhà họ Tô đã không giống ngày xưa nữa rồi, những người đó cũng mượn cơ hội này bỏ đá xuống giếng, khiến công ty liên tiếp gặp nạn. Có lẽ công ty thật sự gặp không ít chuyện rồi, nếu không ông cũng sẽ không lo âu và mệt mỏi như thế.
Công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thật ra thì cũng không phải là không có đường giải quyết, phương thức đơn giản nhất, liên hôn thương mại, chỉ là cô là con gái duy nhất của nhà họ Tô. Thật ra thì cô cũng không ngại làm con cờ để đổi lấy khả năng sống sót cho công ty, đời người, coi như đối tượng kết hôn là người mà mình tự do yêu đương, cũng không nhất định sẽ hạnh phúc, đã như vậy, lựa chọn kết thân cũng không có gì không tốt. Chỉ là ông nội chưa bao giờ có ý nghĩ này, thậm chí cũng không đưa cô đến bất kỳ bữa tiệc rượu nào, mọi người chỉ biết ông Tô có một cô cháu gái, nhưng cũng không biết diện mạo như thế nào.
Cô hiểu, ông nội không muốn lấy hạnh phúc của cô ra làm tiền đặt cược, kể cả công ty thật sự gặp phải chuyện không may, ông tình nguyện nhìn công ty lâm vào khủng hoảng cũng sẽ không hy sinh hôn nhân của cô.
Ông từng nói - Tiểu Duyệt, con là tài sản quý giá nhất đời này của ông.
Từ rất lâu trước kia, ông nội đã sắp xếp xong xuôi hết mọi thứ cho cô, giữ lại một khoản tiền cho cô, để cả đời này cô không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc, dù công ty xảy ra sự cố cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cô, ông đã sắp xếp xong từ lâu. Ông nội từng nói, cô hạnh phúc, chính là chuyện vui vẻ nhất của ông.
Trong lòng cô rất rõ ràng, ông nội đối xử với mình rất tốt, một mặt là ông thương yêu mình, một mặt khác là áy náy, nếu như không phải là lúc đầu ông khư khư cố chấp, sao cô lại sống trên đời này như vậy, chính xác là người không cha không mẹ sống trong thế giới này.
Nhưng ông nội cũng là người yêu thương cô nhất trên thế giới này, là người yêu thương cô không giữ lại chút nào.
Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau - Lục Xu