Chương 15: Tam Tướng Đối Tam Tướng
ôn Vũ chấn động, bốn vạn? Quân địch tại sao lại tăng lên gấp đôi. Hắn tranh thủ thời gian gọi NM01 làm ra vẻ phóng lục quang, đỉnh đầu xuất hiện hai chữ “Mắt thần” sau đó hét lớn với Công Tôn Toản:
- Chúa công, thuộc hạ dùng võ tướng kỹ “Mắt thần” trinh sát, vài dặm phía trước có thêm hai vạn đại quân đang đánh úp tới, ngoài đại quân của Trương Thuần, hai vạn kỵ binh khác trên cờ có chữ “Khâu”.
Công Tôn Toản nghe xong, khẽ mỉm cười:
- Là Khâu Lực Cư!
NM01 lại nói thêm vào tai Tôn Vũ:
- Khâu Lực Cư, danh tướng Ô Hoàn, sau khi Trương Thuần chết trở thành thủ lĩnh Ô Hoàn, từng đánh bại Công Tôn Toản, bao vây Liêu Tây Quản Tử thành.
Tôn Vũ nghe xong giới thiệu về nhân vật này, trong nội tâm có dự cảm không tốt. Hiện tại đại quân đang đứng ở Liêu Tây, quân địch lại chính là Khâu Lực Cư, chẳng lẽ lịch sử Tam quốc lại diễn ra ở cái thế giới này sao? Nếu thật như vậy, quả thực hơi giật mình.
Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, gần đây có nơi nào gọi là Quản Tử thành không?
Công Tôn Toản cười nói:
- Hai dặm về phía Nam chính là Quản Tử thành, sao ngươi lại đột nhiên hỏi tới?
Ngất, quả thực có Quản Tử thành. Nội tâm Tôn Vũ có dự cảm ngày càng bất thường. Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, quân địch thế lớn, e không thể địch lại, hay là chúng ta tạm lánh mũi nhọn của hắn trước?
Công Tôn Toản gần đây đối với Tôn Vũ là nói gì nghe đấy, thấy hắn nói như vậy, Công Tôn Toản ôn nhu cười nói:
- Tốt, chúng ta lui về phía sau tránh trước.
Nàng còn chưa kịp hạ lệnh, đột nhiên bên cạnh lại có người nói:
- Chúa công, không thể.
Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là Vương Môn đội trưởng Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Vương Môn cung kính nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, lần này chúng ta tới là vì muốn đuổi Ô Hoàn ra khỏi U Châu, nếu bây giờ lùi bước, kéo dài uy phong của quân Ô Hoàn, sẽ làm giảm tinh thần của quân ta. Lần này chúng ta truy kích chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao, đại quân Ô Hoàn sẽ giết người phóng hỏa bốn phía tại U Châu.
Nghiêm Cương đứng bên cạnh nghe xong cũng thấy có lý, nàng nói:
- Vương Môn nói cũng có lý, quân địch tuy nhiều, chỉ như chó dựa hơi chủ nhà, chúa công có “Bạch Mã” trợ uy, năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng của chúng ta cũng đủ đánh bại bốn vạn đại quân của chúng, không cần tránh lui.”
Công Tôn Toản nghe xong cũng thấy có lý, nhưng nàng lại không muốn phản đối Tôn Vũ, vì vậy xoay đầu lại nói với ngữ điệu ôn nhú:
- Tầm chân tiên sinh, ngươi cảm thấy lời nói của hai bọn họ có lý không?
Tôn Vũ kỳ thật cũng hiểu được hai người kia nói rất có lý, huống chi hắn không chắc chắn lắm về dự cảm NM01 cung cấp về tam quốc sử, lịch sử tam quốc của bản thân mình trong thời đại kia không chắc sẽ ứng nghiệm trong cái thế giới này. Nếu bởi vì hoài nghi mà bỏ qua cơ hội chiến đấu, khiến dân chúng U Châu bị man tộc quấy nhiễu, chính hắn cũng không thể an tâm.
Hắn thở dài nói:
- Kỳ thật ta cũng hiểu bọn họ nói có lý, chỉ là trong nội tâm ta có cảm giác không ổn, quả thực không nên.
Nếu Tôn Vũ đã nói như vậy, Công Tôn Toản không tiếp tục chần chờ, nàng lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống toàn quân, bài bố thế trận ”phong thỉ” (trận hình mũi tên – ai chơi mấy web game về tam quốc hay gặp lắm” nghênh đón địch! Điền Dự tướng quân, ngươi đi bên cánh tả, Nghiêm Cương tướng quân, ngươi đi bên cánh hữu. Tầm chân tiên sinh, ngươi cùng ta suất lĩnh ở giữa.
Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe tiếng thét ra lệnh của Công Tôn Toản, toàn bộ xếp thành thế trận mũi tên hình chữ “T”, nếu hiện tại NM01 bay vào giữa không trung quan sát, sẽ phát hiện trận hình của Bạch Mã Nghĩa Tòng rất giống một cái đầu mũi tên.
Tiếng vó ngựa ầm ầm ngày càng gần, không lâu sau, đại quân Ô Hoàn xuất hiện ngay phía trước thảo nguyên. Khi đại quân Ô Hoàn cách phía trước khoảng nửa dặm, có mấy thám báo quân Công Tôn Toản đang cố sức cưỡi ngựa trở về, quân thám báo của Ô Hoàn cũng đang cố gắng đuổi theo phía sau.
Đợi khi hai quân nhìn rõ nhau, quân Ô Hoàn nhất tề lắp bắp kinh hãi, tại sao thám báo quân Công Tôn Toản còn chưa trở về thông báo, Công Tôn Toản đã sớm biết bọn chúng tới mà dàn xong trận?
Một chữ “Khâu” lớn trên cờ từ nửa dặm phía trước đứng lại, một tướng quân trong Ô Hoàn đi ra, cười to nói:
- Ta chính là dũng sĩ Khâu Lực Cư của Ô Hoàn, Công Tôn Toản, ngươi có dám cùng ta đánh một trân?
Tôn Vũ tập trung nhìn, Khâu Lực Cư là một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người khoác áo choàng da sói, trên đầu cắm mấy cây lông vũ. Dung mạo rất xấu, làn da cũng đen sạm. Trên lưng nàng mang một cây cung, trên tay cầm một cây trường thương, đang đứng phía trước cười ha hả.
Thấy nàng kiêu ngạo như thế, một tướng quân trong đội quân Công Tôn Toản bay ra, chính là Điền Dự, Điền Dự mắng to:
- Khâu Lực Cư, ngươi cười cái gì? Đến đây xem “Phá Lỗ” của Điền Dự ta, xem ngươi còn cười được không.
“Phá Lỗ” của Điền Dự chuyên dùng để đối phó với man tộc phương bắc, chính là võ công khắc tinh của Bắc man tộc. Không nghĩ tới Khâu Lực Cư không hề sợ nàng, ngược lại cười nói:
- Ngươi có “Phá lỗ”, ta cũng có “Tập Hán” ai sợ ai?
Hóa ra võ công “Tập Hán” của Khâu Lực Cư là một loại võ công chuyên nhằm vào võ công của Hán tộc, hoàn toàn đối nghịch với “Phá lỗ” của Điền Dự, nhưng uy lực lại tương đương.
Hai ngươi cưỡi ngựa đụng vào nhau, Điền Dự và Khâu Lực Cư trên người đều lấp lánh hồng quang, “Phá Lỗ” và “Tập Hán” hai chữ đỏ cơ hồ chen chúc thành một đôi.
Song thương đều giơ ra, hai đầu thương chạm vào nhau, hỏa tinh bắn ra bốn phía, hai tướng đều giật mình, giao kích một thương này, hai người lực lượng ngang nhau, không ai chiếm được ưu thế.
- Có chút tài năng
Trong lòng hai người đều thầm cả kinh, không dám khinh thường đối phương nữa, cầm thiết thương lăn lộn đấu nhau.
Tôn Vũ trong lòng cảm thấy thú vị, Điền Dự cùng Khâu Lực Cư quả thực là kỳ phùng địch thủ, đều dùng võ tướng kỹ của bản thân, hết lần này tới lần khác hai ngươi giao tranh, trận này không biết đánh tới khi nào.
Trận đánh kéo dài khá lâu không phân thắng bại. Thấy binh sĩ hai quân đều sắp nhịn không được, Nghiêm Cương thúc ngựa múa thương, xông ra trước lớn tiếng nói:
- Điền tướng quân, ta tới trợ giúp.
Trên người nàng lóe lên hồng quang, hai chữ “Thương Tướng” hiện lên trên đỉnh đầu, người ngựa đều hiện lên một đạo hồng quang, nhằm về phía trước đánh tới. Không nghĩ tới trong quân Ô Hoàn cũng có một tướng lao ra, trên tay cầm một cây trường đao, lớn tiếng nói:
- Lấy nhiều đánh ít, không biết xấu hổ sao? Ta Trương Cử tới cùng ngươi?
NM01 kịp thời đưa thông tin:
- Trương Cử, thổ hào quận Ngư Dương, cùng Trương Thuần hợp khởi binh làm loạn, tự xưng là “Thiên tử” có 9000 tư binh, sau khi đại chiến cùng quân Hán, bại trận mà chết.
Cái tên Trương Cử tướng quân này toàn thân cũng phát hồng quang, đỉnh đầu có hai chữ “Kỵ tướng”. Chỉ nhìn danh tự cũng biết, loại võ tướng kỹ này mấu chốt là ở chỗ cưỡi ngựa. Quả nhiên, kỹ thuật cưỡi ngựa của Trương Cử không thể coi thường, nàng thúc ngựa múa đao, từ chỗ góc trận lao tới, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới giữa chiến trường vung đao tiếp chiêu với Nghiêm Cương.
Nghiêm Cương sử dụng võ tướng kỹ “Thương Tướng”, một thương vung ra như lê hoa bay múa, thương vung lên thì ba trượng quanh đấy bóng người cũng không còn nhìn rõ nữa. Tuy Trương Cử dùng “Kỵ tướng” cưỡi ngựa khéo léo, ngựa của hắn tiến trước lui sau, bốn vó như bay, Nghiêm Cương đối phó với hắn cũng không chiếm được lợi thế.
Lần này “Thương Tướng” đụng phải “Kỵ tướng”, hai lực lượng ngang nhau, hai tướng đánh nửa ngày, kết quả cũng là bất phân thắng bại.
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần cũng không nhịn được nữa, thương thế ở vai nàng đã tốt, lúc này liền phi ngựa ra, giương cung lắp tên, “Bôn xạ”, một mũi tên vọt tới bay về phía Điền Dự.
Tôn Vũ đã đợi nàng từ lâu, cười ha ha, đỉnh đầu hiện hai chữ “Tất trung”, giương cung lắp tên, một mũi tên liền đánh rơi tên của Trương Thuần.
Trương Thuần giận dữ:
- Lại là ngươi?
Nàng lại giương cung tên, hàng loạt tên bắn ra, tiến thẳng về phía Tôn Vũ.
Tôn Vũ không chút yếu thế, dưới sự trợ giúp của NM01, mỗi một tên của Trương Thuần đều bị chặn lại giữa không trung.
Tam tướng đấu với tam tướng, ba loại võ công chống lại ba loại võ công, quả thực rất náo nhiệt, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++