Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
au khi rời khỏi Cục Quản lý bằng lái, tôi tập đi tập lại cái tên mới, nói ra miệng thật to và trọn vẹn cả câu kiêu như “Xin chào, tôi là Lynn Hoff”. Tôi lái xe tới Renton, nằm trên đường trở về Portland. Tôi tìm thấy một ngân hàng trên mạng có tên Liên hiệp tín dụng Emerald từ tối hôm trước. Tôi dừng lại ở một nhà vệ sinh chỗ cây xăng, chuốt lại chút mascara, kẻ lại mắt và tô thêm son. Tôi cũng chải chuốt lại mái tóc và tháo bỏ chiếc nhẫn cưới.
Bước vào trong ngân hàng, tôi tiến gần một quầy làm việc và nói với người phụ nữ ngồi ở đó rằng tôi muốn mở một tài khoản ngân hàng mới. Cô ta hướng dẫn tôi đi về phía bốn cái bàn ở cuối phòng ngăn cách với nhau bởi những tấm vách ngăn. Hai trong số bốn cái bàn đó không có khách. Một người phụ nữ chừng ngoài ba mươi tuổi ngồi ở cái bàn thứ ba. Ở bàn thứ tư là một anh chàng chắc xấp xỉ tuổi tôi, ria mép lòa xòa. Bảng tên trước ngực anh ta có ghi “Giám đốc chi nhánh”. Tôi nhanh chóng tiến lại gần.
“Xin chào.” Tôi nói, mỉm cười rạng rỡ. “Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi mở một tài khoản mới.”
Anh ta ngước mắt khỏi màn hình máy tính và mỉm cười. Đôi mắt anh ta chạy dọc theo cơ thể tôi. Tôi biết cơ thể tôi đang đẹp hơn bao giờ hết nhờ giảm cân và cả những bài tập cường độ cao để chuẩn bị cho chuyến leo núi Rainier. “Rất sẵn lòng.” Anh ta nói.
“Tôi vừa mới chuyển tới đây sống.” Tôi nói và dịch người lại gần hơn để có thể tựa một cánh tay lên mép bàn làm việc của anh ta. “Thế nên tôi có bằng lái tạm thời.”
“Vậy là được rồi.” Anh ta nói, vẫn tiếp tục mỉm cười. Ánh mắt anh ta liếc nhanh vào cái khe trên cổ áo sơ mi của tôi trước khi nhìn tiếp vào mắt tôi. “Điều gì đưa cô tới Washington thế?”
“Công việc.” Tôi đáp. “Công ty của tôi chuyển tôi tới đây để mở một văn phòng mới.” Tôi chìa tay ra và bắt tay anh ta. “Lynn Hoff.” Tôi thích thú khi cái lưỡi của tôi cong lên và cái tên phát ra khỏi miệng.
“Kevin Gonzalez.” Anh ta nói. “Tôi là giám đốc chi nhánh. Công việc của cô là gì thế?”
“Tôi làm ở một công ty bán đồ thể thao, một công ty khởi nghiệp.”
“Tên công ty là gì thế?” Anh ta hỏi. “Biết đâu tôi từng nghe qua.”
“Running Free.” Tôi nói cái tên mới nghĩ ra tối hôm trước.
“Tên hay đấy nhỉ!” Anh ta mở ngăn tủ bàn và lấy ra một ít giấy tờ. “Hôm nay cô muốn gửi vào chỗ chúng tôi bao nhiêu tiền đây?”
“Vào tài khoản đó ấy hả?” Tôi ngừng lại một chút. “Chỉ vài trăm đô la thôi. Công ty sẽ chuyển thêm tiền cho tôi khi tôi có thể cung cấp cho họ mã số định tuyến ngân hàng và số tài khoản, và tôi sẽ gửi tiền trên mạng khá thường xuyên, có lẽ là hằng ngày.”
“Hoàn toàn có thể được,” Kevin nói. “Tôi có nghe cô nói rằng “tài khoản đó”. Thế có nghĩa là cô sẽ mở thêm một tài khoản nữa à?”
“Tôi cũng muốn mở một tài khoản cá nhân.” Tôi nói. “Một khoản tiền kha khá, tiền dàn xếp tôi nhận được từ một vụ kiện. Vài năm trước đây, tôi gặp phải một vụ tai nạn. Và bây giờ, khi chuyển tới đây, tôi muôn chuyển cả khoản tiền đó theo cùng.”
“Chắc chắn chúng tôi cũng sẽ giải quyết được yêu cầu đó cho cô.” Anh ta nói. “Tôi hi vọng cô không bị thương quá nặng.”
“Tôi đã phải nằm viện và phục hồi chức năng một thời gian.” Tôi nói.
“Ồ.” Anh ta nói, mặt đỏ ửng đầy bẽn lẽn. “Cô hồi phục quá tốt đấy, nếu cô cho phép tôi nói như thế, cô Lynn ạ.”
Tôi tựa người vào chiếc bàn sát hơn một chút nữa, để cái cổ áo của mình hở rộng ra thêm một chút. “Anh thật là tốt bụng, anh Kevin ạ.” Tôi nói.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt