Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lung Linh Như Nước
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
Â
u Dương Ngâm ra hiệu cho lễ tân khách sạn chờ một chút rồi kéo Trình Mộc Dương đi sang bên cạnh mấy bước, nhỏ giọng nói: "Em đã đặt phòng ở chỗ khác trước rồi".
Trình Mộc Dương thật sự không biết nên làm thế nào, anh ta nhìn cô, không biết cái cảm giác trong lòng mình lúc này được gọi là tức giận hay là chán nản.
Hội nghị nhà đất thành phố H đợt mùng 1 tháng 5 vốn là việc của bố anh ta, ông nội chỉ hỏi một câu được chăng hay chớ mà anh ta đã lập tức đặt vé đi thay. Thực ra anh ta cũng biết buổi tiệc tối ngày mùng hoàn toàn không có người quen nào cả, có đến cũng không có tác dụng gì nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại. Anh ta đến thành phố H giải quyết công việc, có việc đột xuất nên lỡ mất chuyến bay, lại tình cờ được biết Âu Dương Ngâm phải lái xe về thành phố thị, mọi thứ đều có vẻ hoàn toàn hợp tình hợp lý. Có điều thực ra là anh ta muốn tìm một lý do để thuyết phục người khác đồng thời đánh lừa chính mình mà thôi. Bây giờ thì gần như anh ta cũng không thể nào tự lừa dối mình được nữa.
"Ngày 30 em đã đặt phòng rồi, trước kia lần nào tới đây em cũng ở đó, đó là một khách sạn thanh niên. Em nghĩ tổng giám đốc Trình chỗ đó sẽ không quen cho nên cũng không nói với anh". Nhìn thấy sắc mặt Trình Mộc Dương đột nhiên biến đổi, Âu Dương Ngâm cũng cảm thấy có vẻ không ổn, nhưng cô rất muốn đến cái khách sạn kia, đến gặp ông chủ Điền có vẻ mặt hiền từ. Ở đó cô có quá nhiều vui vẻ và đau thương, đã 5 năm cô không tới đây, lần này cô nhất định phải đến đó.
"Em nghĩ tổng giám đốc Trình đã quen ở khách sạn năm sao như Khải Duyệt, em cũng không thể ép anh được", Âu Dương Ngâm cắn răng, "Em thực sự nghĩ như vậy". Cặp mắt to nhìn Trình Mộc Dương không e ngại gì, anh không tin tôi cũng không làm gì được, vẻ mặt đó đang nói như vậy.
Trình Mộc Dương bị vẻ mặt sinh động của cô làm vừa bực mình vừa buồn cười: "Chỉ lấy một phòng, anh thật sự còn thấy vui mừng một hồi!" Mặc dù cô giải thích như vậy khiến trong lòng anh ta dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không nhịn được phải hạ thấp khí thế của cô.
Nhận ra ý trêu chọc của anh ta, gương mặt Âu Dương Ngâm thaongs cái đỏ bừng, cô cười lạnh nói: "Thảo nào Hàn Hiểu Bân nói tổng giám đốc Trình mà xưng thứ hai thì anh ta không dám xưng thứ nhất, quả nhiên vật họp theo loài, người tụ theo..."
"Ngâm Ngâm, Ngâm Ngâm..." Trình Mộc Dương giơ tay đầu hàng, "Chẳng qua là đùa một chút thôi mà".
"Xem ra bình thường tổng giám đốc Trình cũng quen đùa như vậy!" Âu Dương Ngâm vẫn không chịu bỏ qua, cô biết rõ chỉ có tóm được sơ hở của đối phương thì mình mới có thể nắm được quyền chủ động.
Trình Mộc Dương lúng túng định giải thích nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu, gió đông vừa áp đảo gió tây, thoáng cái gió tây đã áp đảo lại gió đông rồi. Anh ta xoay người nói với cô nàng lễ tân khách sạn: "Xin lỗi, không lấy phòng nữa".
Lần này đến lượt Âu Dương Ngâm cuống lên: "Sao lại không lấy nữa? Em chỉ đặt một phòng, hơn nữa đó còn là khách sạn thanh niên!"
Trình Mộc Dương vừa đi ra ngoài vừa nói: "Phòng thì anh lấy thêm một là được. Khách sạn thanh niên? Chẳng lẽ anh già rồi à, không được ở à?" Anh ta nhớ ra mình lớn hơn cô 7 tuổi, vì vậy lại thấy hơi buồn bực.
"Nhỡ đâu hết phòng rồi thì làm thế nào? Phòng ở đó còn khó đặt hơn cả khách sạn năm sao đấy!" Âu Dương Ngâm nói là sự thật, bởi vì giá thấp, chát lượng đảm bảo nên đám thanh niên đi chơi đến đây đều sẽ lựa chọn khách sạn thanh niên.
"Nếu hết rồi thì anh lấy phòng ở Khải Duyệt ra đổi cho người ta là được". Trình Mộc Dương nói: "Chúng ta không thể tách ra được, nếu sáng sớm ngày mai em lái xe đi mất thf anh làm thế nào? Anh phải giám sát em". Đường đường Trình Mộc Dương mà tại sao lại suy bại tới tình cảnh phải chơi khăm một cô gái như hôm nay, anh ta giật mình toát mồ hôi hột.
Âu Dương Ngâm đi theo phía sau anh ta, trong lòng thầm xem thường, lấy phòng khách sạn năm sao đổi phòng khách sạn thanh niên, thôi được, xem như anh lợi hại! Ông chủ ông chủ, lên ông rồi mà còn kêu không già! Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt cô liền lộ ra nụ cười ranh mãnh, Trình Mộc Dương quay đầu lại nhìn cô: "Cười kiểu gì mà nguy hiểm thế? Em lại có ý xấu gì à?"
"Anh còn không tin em như vậy thì em sẽ bỏ anh lại thật đấy!" Âu Dương Ngâm mỉm cười đe dọa.
"Bỏ anh không dễ thế đâu, anh tự có biện pháp đuổi theo em!" Vẻ mặt Trình Mộc Dương cũng rất khẳng định.
Mé tây thành, bên bờ sông, một tổ hợp nhà độc lập có tường vây nằm tách biệt khỏi đường cái. Một tòa nhà bốn tầng màu trắng, bên cạnh là một tòa nhà hai tầng nho nhỏ cũng màu trắng, trong sân có mấy cây to, dọc theo tường vây trồng đầy các loại hoa cỏ đua nở làm người nhìn có cảm giác rất ấm áp.
"Khách sạn thanh niên em nói chính là chỗ này à? Hình như là một khu nhà tập thể mà, không giống khách sạn lắm", Trình Mộc Dương tỏ ra hoài nghi.
"Nhiều năm trước nó là một tòa nhà tập thể độc lập, sau khi ông chủ Điền mua được đã làm thành khách sạn thanh niên, phòng không nhiều cũng không lớn nhưng lại đều có phòng bếp và phòng vệ sinh, nếu thích tự nấu cơm thì còn có thể thuê xoong nồi bát đĩa ở lễ tân, ngoài ra còn kèm theo cả dầu muối tương dấm các loại nữa". Khách sạn này làm cô nhớ tới rất nhiều chuyện, dường như tất cả chỉ mới là hôm qua.
Vì cái khách sạn thanh niên này quá nhỏ không hề nổi bật nên trong dịp này cũng vẫn còn thừa mấy phòng trống, Trình Mộc Dương chọn phòng gần phòng Âu Dương Ngâm nhất, hai người vào rửa mặt mũi chân tay rồi đi ra.
"Ngâm Ngâm, chúng ta đi ăn cơm. Ngồi trên xe mười mấy tiếng rồi, đi ăn cái gì có nước cho dễ chịu".
Âu Dương Ngâm gật đầu, "Em cũng rất muốn ăn canh, canh nấm, riêu đầu cá đậu phụ, hoặc là canh rau cảnh thịt băm cũng được. Chỉ muốn uống một bát canh thật nóng, thật ngon thôi".
Trình Mộc Dương cười nói: "Quả nhiên cũng là người không chịu được khổ, mẹ em nấu nhiều món ngon như vậy để bây giờ em vẫn không quên được!"
"Cũng là mẹ em tạo thành thói quen này, một năm bốn mùa trên bàn ăn nhà em đều không thể không có canh được".
"Vậy sao bây giờ ngày nào em cũng ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện với cả KFC?"
"Thì do không có cách nào khác mà. Em không biết nấu cơm, cũng không thể thuê người làm đến nấu cơm được. Em là người nghèo, sao so được với ông chủ Trình thị như anh".
"Thế sao người nghèo này không chịu làm bác sĩ riêng? Ông nội anh nói sẽ trả lương cao, không phải em cũng nghe thấy à? Hay là em đồng ý đi, tiền lương anh trả cho em tuyệt đối đủ để em thuê người làm!" Trình Mộc Dương bắt đầu dùng lợi dụ dỗ.
Âu Dương Ngâm lắc đầu nói: "Không thể khom lưng vì năm đấu gạo được. Chẳng thà ngày ngày ăn hamburger còn hơn".
Trình Mộc Dương cười nói: "Em không cần khom lưng, để anh khom lưng được không? Khom lưng vì người đẹp!"
Âu Dương Ngâm thở dài rất khoa trương nói: "Quả nhiên, quả nhiên!"
"Quả nhiên cái gì?" Trình Mộc Dương thấy hơi lạ.
"Anh đã lên Thái sơn chưa?" Âu Dương Ngâm nhịn cười hỏi, thấy anh ta gật đầu cô lại tiếp tục nói: "Ngày xưa có một vị hoàng đế dẫn các đại thần trèo lên Thái sơn. Lên đến nơi, thi hứng đại phát, ngài bảo các đại thần mỗi người ngâm một bài thơ. Đến đại thần cuối cùng, do mọi người đã nịnh nọt hết cả từ hay rồi nên không nghĩ ra được thứ gì nữa, ông ta liền hét lớn một tiếng: "Quả nhiên!". Hoàng đế hỏi, quả nhiên cái gì? Đại thần đành phải đọc tiếp: "Thái sơn quả nhiên cao!" Từ đó trên đỉnh Thái sơn liền có một tấm bia gọi là bia Quả Nhiên. Thấy Trình Mộc Dương còn chưa hiểu ra, cô liền cười bồi thêm một câu: "Tổng giám đốc Trình quả nhiên giống Hàn Hiểu Bân a!"
Trình Mộc Dương hiểu ra, tức giận nói: "Rốt cục Hàn Hiểu Bân đã nói linh tinh về anh với em thế nào? Tại sao anh lại giống nó được?"
Âu Dương Ngâm vội nói: "Anh ấy khen anh đa tài, nhiều tiền, đa tình, tuyệt đối không nói xấu gì anh cả!" Cô đâu muốn ly gián tình anh em của họ.
Trình Mộc Dương nghe vậy lại càng tức giận: "Đây là khen anh à?"
Âu Dương Ngâm khó hiểu: "Làm sao không phải khen anh? Bây giờ đàn ông đạt được sáu chữ này chính là cực phẩm đấy". Dứt lời cô lại cười xấu, "Thảo nào người ta nói trước kia khoảng cách thế hệ là mười năm, sau đó là năm năm, bây giờ chỉ còn hai năm. Tổng giám đốc Trình, giữa chúng ta có những mấy khoảng cách thế hệ đấy, anh không theo kịp thời đại rồi!"
Trình Mộc Dương nghẹn giọng không nói nên lời.
Đi ra khách sạn, hai người nhàn nhã thả bước dọc bờ sông, vừa đi vừa để ý xem xung quanh có nhà hàng nào hay không. "Sao em quen đường ở đây thế?" Trình Mộc Dương hỏi.
"Em đã ở đây mấy ngày, ở cùng các bạn học. Thời sinh viên không có tiền, đều tự mình nấu cơm. Buổi sáng nấu một nồi cháo, bên cạnh khách sạn có một quán ăn sáng, bọn em luôn năn nỉ ông chủ quán què chân đó chiên bánh quẩy cho thật giòn, mua về chấm xì dầu ăn với cháo, ngon tuyệt! Bữa tối thì thường mua thực phẩm đông lạnh, sủi cảo, vằn thắn, thêm chút rau cải đậu phụ thịt viên nữa, nấu một nồi đầy, uống với bia lạnh, cả bọn ăn uống cực kì thoải mái. Dạo đó là dịp nghỉ hè, khách sạn có rất ít người ở, buổi tối bọn em còn xuống sân hóng mát. Ông chủ Điền mang mấy chiếc ghế nằm ra cho bọn em, trên đầu là trời sao, cả bọn trò chuyện trên trời dưới biển, bởi vì còn trẻ nên lúc nào cũng cảm thấy có hàng đống thời gian để mình tạo ra kỳ tích, đi hạnh phúc". Âu Dương Ngâm nói, giọng nói mang vẻ hoài niệm và thương cảm. Trình Mộc Dương nhìn cô thật kỹ, đây chính là nguyên nhân cô ấy phải đến thành phố F sao?
"Sau này tốt nghiệp bọn em còn liên lạc với nhau không?" Anh ta hỏi như vô tình.
"Ít lắm!" Âu Dương Ngâm nhỏ giọng nói. Cô nhìn về phía mặt sông, mặt sông như gương, hầu như không nhìn ra nước sông đang chảy, bóng dương liễu in xuống sông như hoài niệm của cô in vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng, không có gió thì sự tĩnh lặng trên mặt này sẽ không bị phá vỡ. Nhưng chắc chắn là nước sông đang chảy, cô biết điều đó, cuối cùng dòng sông này cũng nối liền với biển cả, mà bóng dương liễu rồi cũng sẽ chảy vào biển cả, nhưng những hoài niệm của cô thì sẽ chảy về đâu? Đâu mới là biển cả để cô có thể trút xuống tâm sự của mình?
"Có những điều vĩnh viễn không thể xảy ra". Tiếng thở dài nhẹ như không thể nghe thấy nhưng vẫn khiến Trình Mộc Dương không nhịn được quay sang nhìn cô. Gương mặt thanh tú, vẻ mặt bình thản, còn nữa, sự đau thương nặng nề. Anh ta đột nhiên thấy xót xa, cô ấy còn trẻ lắm, điều gì có thể làm cho cô ấy thương tâm như thế?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lung Linh Như Nước
Hàm Hàm
Lung Linh Như Nước - Hàm Hàm
https://isach.info/story.php?story=lung_linh_nhu_nuoc__ham_ham