Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lời Yêu Thương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 14 -
B
ạch Đàn thơ thẩn đi vòng vòng quanh sân. Mùa hè đến rồi, ve râm ran trên các vòm cây nghe buồn làm sao. Dãy phòng cho thuê trống trơn, các cô gái ở trọ đã về quê gần hết. Căn phòng của Hiền Thục cũng đóng cửa. Từ ngày Giang dọn đến khách sạn do anh làm giám đốc tới nay, căn phòng đó lại quạnh quẽ, hoang phế. Bọn con gái không đồn có ma nữa nhưng không ai chịu vào ở. Dì Ngọc đang rao cho mướn với giá thật mềm và bà hy vọng có một anh chàng bạo gan nào đó sẽ thuê phòng vào đầu niên học tới.
Bạch Đàn bâng khuâng nhìn khung cảnh vắng teo, khác với sự rộn rịp đông vui thường ngày. Thời gian qua nhanh quá. Bước vào năm học sẽ có một số người mới thuê phòng thế vào chỗ những sinh viên cũ đã tốt nghiệp. Trước đây Đàn không để ý tới chuyện đến rồi đi này, nhưng hôm nay lòng cô bỗng nao nao...
Trở ra phía trước sân, cô thoáng thấy bóng người lấp ló gần góc mận. Bạch Đàn vụt hỏi:
- Ai đó?
Và cô giật nẩy người khi nhận ra ba mình. Đúng là ông chớ không ai khác. Trông ông tiều tuỵ đến mức thương tâm nhưng Đàn không cảm thấy thương chút nào, máu nóng chạy rần rần và dồn hết lên mặt cô.
Đàn hét lên đầy kích động:
- Ba vào đây làm gì? Ba đi ngay đi trước khi mẹ nhìn thấy.
Khác với thái độ nóng nảy, giận dữ của Đàn, ông Bá ôn hòa ung dung:
- Sao lại la toáng lên vậy con gái? Ba cần gặp mẹ.
- Ba hại mẹ dở sống dở chết rồi còn chưa vừa lòng sao? Mẹ không muốn thấy ba nữa.
Mắt ông Bá nhướng lên đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ba không hiểu những lời con vừa nói.
Nhìn gương mặt vờ ngơ ngác của ba mình, Bạch Đàn căm phẫn tột độ, cô giận phát run lên:
- Ba là người độc ác nhất mà con đã gặp, ba đâu có lương tâm, ba... ba...
Còn đang lựa lời để nói, Đàn bỗng nghe giọng mẹ nghiêm nghị:
- Bạch Đàn, không được hỗn!
Cô hốt hoảng bước đến bên bà Ngà:
- Mẹ vào nhà đi mẹ!
Thấy bà Ngà, ông Bá thở phào:
- Anh tưởng rục xương bên Campuchia luôn rồi chớ, may mà còn về được để gặp em và con.
Bà Ngà nở nụ cười thật tươi:
- Em luôn tin anh sẽ trở lại...
- Sao em nói kỳ vậy? Không về với vợ con thì còn biết đi đâu. Tại chuyến này anh xui nên mới bị bắt giam ở bển, vốn liếng đi tong cả rồi... Anh không biết nói gì với em bây giờ.
Vẫn hết sức dịu dàng, bà Ngà bảo:
- Em có trách anh đâu. Vào nhà cái đã...
Bạch Đàn trợn mắt nhìn mẹ, cô không ngờ đã chết đi sống lại mà bà vẫn còn u mê vì con người này. Đứng án ngay cửa, cô lạnh lùng:
- Con không đồng ý.
- Bạch Đàn nghe lời mẹ, ngoan nào. Mẹ cần nói chuyện với ba. Nghe chưa?
Thấy gương mặt mẹ bỗng dưng đanh lại, cô hơi sợ, những vẫn cố vớt vát:
- Dì Ngọc sẽ rất giận nếu mẹ...
- Không phải chuyện của dì Ngọc, chớ lôi dì ấy vào. Con ra sân chơi đi, đừng làm rộn ba mẹ nữa.
Ngần ngừ một chút, cô vùng vằng bỏ đi. Mẹ đã mở rộng cửa đón ông cáo già vào nhà, chắc chắn đến lúc mời ông cáo già ra không phải dễ. Bạch Đàn chẳng biết phải làm gì ngoài việc nôn nóng ngồi trên ghế đá ngoài sân. Mẹ và ông ta đang to nhỏ gì với nhau? Mẹ trách móc ba, hay năn nỉ ông ở lại với mình?
Bạch Đàn chịu không nổi sự căng thẳng, cô đứng lên dạo một vòng quanh vườn. Năm phút, mười phút rồi hai mươi phút đã trôi qua. Đàn nóng nảy bước vào phòng. Cô ngạc nhiên khi thấy chỉ có mình mẹ ngồi trên ghế, mắt bà lạnh lùng vô cảm đang nhìn trừng trừng về phía trước.
Đàn hỏi ngay:
- Ba đâu hở mẹ?
- Ổng đi rồi. Đi và không khi nào được phép trở lại quấy rầy mẹ con mình nữa.
- Lúc nãy ba ghé đây chi vậy?
Bà Ngà mím môi:
- Không phải là ghé qua mà ông ta về nhà.
Cười khẩy một cái, bà gằn giọng:
- Thật nực cười. Có nhìn vẻ tự tin trên gương mặt ổng, mẹ mới đau đớn nhận ra rằng trước đây mình đã yêu mù quáng người đàn ông này đến mức ông ta từng lừa gạt mẹ hai lần, lần nào cũng tàn nhẫn, độc ác. Nhưng ông ta vẫn chủ quan nghĩ rằng đã nắm được linh hồn mẹ và sẽ sai khiến mẹ cho đến chết. Sau lần tự tử đó, mẹ tự coi mình đã chết. Vừa rồi ông ta đã đối diện với người hoàn toàn khác.
Bạch Đàn ngập ngừng:
- Mẹ nói gì với ba?
- Không nhắc lại chuyện cũ, mẹ chỉ nhấn mạnh một điều. Nếu ổng và thằng Hoàng còn tới làm phiền mẹ con mình nữa thì sẽ... giết.
Bạch Đàn rùng mình vì từ "giết" mẹ vừa thốt lên một giọng tỉnh và lạnh đến mức đáng sợ.
Cô tò mò:
- Ba không nói gì hết sao?
- Có chứ. Nhiều lắm, nhưng mẹ quên hết rồi vì đó chỉ là những lời dối trá. Gặp lại ổng và nói được điều mình muốn, mẹ thấy nhẹ nhõm. Ông ta chả đời nào tìm đến đây nữa đâu. Vì mẹ chẳng còn gì, yêu thương cũng hết, tiền bạc cũng không. Còn chăng là lòng căm hận, cái mà ổng rất sợ. Nói thật nếu không nghĩ tới con, tới dì Ngọc, lúc nãy mẹ đã đâm ông ấy chết rồi.
- Trời ơi! Mẹ bỏ ý nghĩ đó đi.
Bà Ngà cười khẽ:
- Con đừng lo, đó chỉ là ý nghĩ mà thôi. Mẹ đâm làm gì khi bây giờ ông ta không nhà cửa, không tiền bạc, dở sống dở chết thế này. Suốt mấy tháng qua, ổng bị ngồi tù ở tận Campuchia vì tội lừa đảo. Ông ta tỏ vẻ ăn năn hối lỗi việc đã làm, nhưng mẹ không bị mê hoặc nữa đâu. Tự tử một lần mới biết cuộc sống dù thế nào đi chăng nữa cũng đáng quý. Nghĩ mà tội nghiệp Hiền Thục, nếu được cứu sống, nó cũng sẽ nghĩ như mẹ bây giờ.
Bạch Đàn bớt lo, cô bỗng dưng thương mẹ quá đỗi. Để nói được những lời này với thái độ bình thản, chắc chắn bà đã phải trải qua biết bao đêm không ngủ.
Có tiếng xe gắn máy ngừng trước sân, bà Ngà nhỏ nhẹ:
- Chắc là Đại. Nó là đứa tốt. Mẹ hy vọng con sung sướng hơn mẹ. Lầm lẫn trong tình yêu không chỉ khổ đời mình mà còn khổ cả đời con cái. Khi còn trẻ với bao nhiêu đam mê, bồng bột, mấy người hiểu tới điều này. Đến quá nửa đời, nhìn lại mới thấy sợ.
Đứng dậy, bà nhìn Đàn, dặn dò:
- Nếu Đại có hỏi, cứ nói mẹ ngủ rồi... Mẹ muốn yên tịnh một mình.
Bạch Đàn bước ra sân. Cô thấy Đại ngồi chống chân trên xe. Anh búng vội điếu thuốc hút dở vào bãi cỏ rồi nhảy xuống:
- Sao biết anh tới hay vậy?
Bạch Đàn lơ lửng:
- Em nghe tiếng xe là biết anh liền.
- Mẹ đâu?
Tủm tỉm cười, cô hỏi lại:
- Anh đến thăm mẹ hả?
Đại ngớ ra rồi vội vã:
- Ơ! Đâu có. Nhưng phải vào chào mẹ chứ, không thôi bà cấm anh tới đây thì khổ thân.
- Anh khỏi phải lo, mẹ ngủ rồi.
Vòng tay kéo cô vào lòng, Đại nheo mắt:
- Vậy thì yên tâm... mi em một cái dài năm phút.
Đàn chưa kịp phản đối Đại đã hôn cô bằng nụ hôn mạnh bạo. Đàn đẩy anh ra nhưng rồi chính cô bị cuốn theo dòng cảm xúc của Đại truyền sang. Cô yếu đuối trong tay anh, nồng nàn hôn trả lại, rồi như sực tỉnh, cô dứt môi mình ra khỏi đôi môi tham lam, lì lợm của Đại.
Anh nuối tiếc:
- Vẫn chưa đủ năm phút đâu cô bé. Cho em thiếu hai phút năm giây đó.
Bạch Đàn đỏ bừng mặt:
- Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Người ta chưa đồng ý... đã... đã...
Đại say sưa nhìn cô:
- Đã... đã sao? Nếu em không đồng ý anh sẵn sàng hôn trả lại.
Thấy Đại cuối xuống, Bạch Đàn kêu lên:
- Mẹ kìa!
- Lại dọa anh hả?
Bạch Đàn giấu mặt vào vai anh:
- Em nói thật, mẹ chưa ngủ. Lúc nãy ba em vừa ghé, không cách nào mẹ ngủ nổi.
Đại buông cô ra, giọng sửng sốt:
- Thật sao?
Bạch Đàn lặng lẽ gật đầu. Hai người bước tới chiếc ghế đá dưới gốc mận. Đại hỏi ngay:
- Ông Bá muốn gì khi đến đây?
- Mẹ không kể hai người đã nói gì, mà mẹ chỉ nói đã cấm ba và Hoàng làm phiền mẹ con em. Nếu không bà sẽ liều mạng với họ.
Bạch Đàn không dám nhắc lại từ "giết" mẹ đã nói, cô trầm ngâm:
- Em nghĩ tới lời hăm dọa của mẹ có tác dụng. Ba và Hoàng không tới nữa đâu.
Đại nói:
- Hoàng có muốn tới cũng còn khá lâu. Quán cà phê nhà hắn bị đóng cửa, bản thân hắn và bà mẹ bị bắt giam rồi.
- Họ phạm tội gì?
- Chiếu vidéo sex, bán xì coọc bồ đà. Hai tội ấy cộng lại cũng hơi nặng ký đó.
Bạch Đàn nhếch môi:
- Có lẽ vợ con bị bắt, quán bị đóng cửa, không chốn nương thân nên ba em mới ghé đây. Ông xem mẹ em quá rẻ. Nếu cứ nói mãi câu căm hận đâm ra em là đứa con bất hiếu, nhưng khổ sao lòng em không thể nghĩ khác được.
- Ông Bá có nhắc đến hai mươi cây vàng của mẹ em không?
Bạch Đàn thở ra:
- Ổng nói đã lấy số vàng đó mua hàng, đến khi bị bắt vì đưa lậu qua biên giới thì số hàng đã mất hết. Vốn liếng tiêu tan. Nếu bà Nhung không nói ba em qua Campuchia nướng hết vàng vào sòng bạc thì khi nhìn vẻ thiểu não, nét mặt rất thảm của ổng, chắc em đã tin là ba nói thật. Suốt cuộc đời ba sẽ không thay đổi, không cách nào thay đổi.
- Chắc em đâu muốn ông ấy thật sự bị bắt giam như Hoàng phải không?
Ngần ngừ một chút, Bạch Đàn khẽ trả lời:
- Đương nhiên là không. Nhưng em cũng chả muốn mẹ suốt đời bị ba lừa. Em sợ khi nghĩ là ông sẽ hiện hữu mãi trong cuộc sống của mẹ con em. Như vậy là em là người ích kỷ phải không?
Đại nhìn cô:
- Anh hiểu và thông cảm với những ray rứt em đang mang. Em không hề ích kỷ. Trước đây em đối với ba mình hoàn toàn bằng cả tính. Nhưng trực giác của em đúng. Ông Bá không thể nào là người cha tốt, người chồng chung thủy đàng hoàng. Ông phải lãnh hậu quả những việc làm của mình. Đối với ổng, mẹ em đã hết sức khoan dung, chớ gặp người khác biết đâu họ đã thưa kiện tới nơi tới chốn.
Bạch Đàn xốn xang:
- Em không ưa gì Hoàng, nhưng nghe nói ảnh bị bắt, tự nhiên trong lòng nao nao.
- Có máu có xót. Em thấy nao lòng cũng đúng thôi nhưng chả biết Hoàng nghĩ thế nào về em.
Bạch Đàn nói:
- Sau lần em và anh đến gặp Hoàng, ảnh có ghé nhà thăm em một lần. Nếu mẹ hay ảnh bị bắt, thế nào mẹ cũng biểu em đi thăm.
Đại trầm giọng:
- Em cũng nên làm việc này. Anh nghĩ Hoàng sẽ cảm động lắm đó, vì dù sao ảnh vẫn còn biết suy nghĩ...
Bạch Đàn nhếch môi cười. Cô mong sao Hoàng thật sự biết suy nghĩ như lời Đại vừa nói. Chắc Đàn sẽ đến trại giam thăm Hoàng, nhưng máu mủ tình thâm giữa hai anh em hẳn phải có giới hạn. Nó đạt được mức xã giao thông thường là cao lắm rồi.
Bạch Đàn chuyển sang chuyện khác, cô nhẹ nhàng hỏi Đại:
- Giấy phép kinh doanh của anh xin được chưa?
Đại lắc đầu ngao ngán:
- Mọi thủ tục giấy tờ của anh đều làm đầy đủ và trước Giang cả tháng. Vậy mà giấy phép kinh doanh khách sạn của ảnh đã có, còn anh thì... mong đợi ngậm ngùi.
- Vậy rồi sao?
Đại chép miệng:
- Đành phải ngưng biểu diễn nhạc sống, chỉ tổ chức khiêu vũ nhạc máy thôi. Quán cà phê nhạc Sao Đêm của anh là nơi đàng hoàng mà. Anh chỉ muốn thanh niên lao động có điểm giải trí thôi. Vậy mà thủ tục phiền hà rắc rối. May là quán của anh chỉ toàn tiếp viên nam, nếu không người ta cho là quán cà phê... ôm, bắt đóng cửa luôn thì mệt.
Bạch Đàn an ủi:
- Không đến nỗi vậy đâu. Điều quan trọng là anh phải kiên trì nhẫn nại, phục vụ khách chu đáo ân cần thì người ta sẽ đến thôi. Sợ lúc ấy lo làm ăn quá, anh lại bỏ chuyện thi vào đại học ấy chứ.
Đại nói một hơi:
- Dù bận rộn cỡ nào anh cũng không bỏ học. Hiện nay thành phố này, quán cà phê Sao Đêm được biết đến vì khung cảnh đẹp, máy móc hiện đại, băng đĩa được tuyển chọn kỹ càng, bổ sung liên tục. Đêm nào cũng thiếu chỗ ngồi. Anh không lo thất bại, nhưng anh rất buồn...
Bạch Đàn tò mò:
- Buồn về chuyện gì?
- Chuyện bà chủ tương lai không hề ngó ngàng tới nó. Từ ngày mở quán tới nay, em chỉ đến một lần vào tối khai trương. Nghĩ tủi thân thật.
Bạch Đàn phụng phịu:
- Anh thừa biết buổi tối em bận đi dạy. Với lại, tới đó em không quen. Nhìn người ta nhảy hoài cũng chán.
Đại nheo mắt:
- Không sợ khi vắng em, anh sẽ ra sàn nhảy với người khác à?
- Nếu anh thích, em có mặt ở đó cũng vậy thôi. Tình yêu và sự chung thủy là tự nguyện kia mà.
Đại cười xòa:
- Nghe em nói, anh nhớ tới bác Hai và bà Nhung.
- Bác ấy trở qua Úc chưa?
Đại nhún vai:
- Bác quyết định ở lại lâu dài.
- Còn vợ con bên đó thì sao?
- Thì cứ ở bển. Ở đây bác vẫn có vợ con kia mà.
Bạch Đàn trố mắt nhìn Đại làm anh nhăn nhó:
- Tự nhiên nhìn anh kỳ vậy. Anh đâu đồng ý chuyện bác ấy làm nhưng ngăn cản thì thú thật anh không đủ sức.
- Anh Giang có ý kiến gì không?
Đại thản nhiên:
- Có chứ. Nhiều nữa là khác. Theo anh biết mọi ý kiến đều xuất phát từ Giang. Bà Nhung rất thương con, bác Hai anh cũng đâu ghét bỏ gì ảnh. Ngày trước không cho Giang xuất cảnh theo, bác rất khổ tâm, bây giờ có cơ hội, có điều kiện bác phải bù đắp.
- Nhưng bù đắp như vầy lại thiệt thòi cho vợ con bác ở Úc.
- Ở đời làm gì có công bằng tuyệt đối. Ông nội anh rất giận, hôm qua ông điện thoại về mắng bác Hai một trận. Anh độ chừng lời của ông nội chả còn tí ép phê nào với bác hết.
- Sao anh dám chắc như vậy?
Đại từ tốn trả lời:
- Thái độ dửng dưng của bác Hai đã nói lên điều này. Ổng nói với cô Loan là ổng đã năm mươi tuổi đầu, ổng phải được sống cho bản thân. Xưa kia vì gia đình, ổng đã ly dị với người vợ ổng còn rất yêu. Suốt hai mươi mấy năm ép xác trong khuôn khổ người con hiếu thảo, người chồng luôn chiều ý vợ, người cha tốt với con, ổng đã quá chán. Những tháng ngày còn lại, bác Hai muốn được sống bằng con người thật của mình với người vợ cũ, với đứa con bị bỏ rơi, miễn sao đối với bà vợ sau bác làm đầy đủ bổn phận thì thôi.
- Còn ông chồng sau của bác Nhung?
- Giang không ưa ông này. Anh ta ở riêng vì mâu thuẫn với ổng. Bà Nhung sống với ổng kiểu già nhân ngãi non vợ chồng, chia tay nhau rất dễ dàng, vì ngoài tiền bạc đâu có gì ràng buộc nhau đâu.
Bạch Đàn thừ người ra:
- Tình yêu gì như một cuộc chơi. Thật khó tin, khó chấp nhận!
Đại tủm tỉm:
- Bởi vậy anh mới buồn cười khi nghe em lý sự rằng tình yêu và sự thủy chung là tự nguyện.
Bạch Đàn chán chường:
- Nhưng tự nguyện kiểu này thì xã hội sẽ loạn mất.
- Giang sắp cưới vợ rồi đó.
- Cưới Mai Ly phải không? Lại thêm một người cưới vợ bằng đầu óc thực dụng.
Đại cười:
- Em khó tính quá! Giang có ăn học, hiện tại lại là giám đốc khách sạn. Ảnh phải cưới một cô gái tương xứng. Cô Mai Ly nào đó chắn hẳn phải yêu anh ta hết lòng và rất hãnh diện khi có người chồng như thế. Trên đời này chắc chỉ có mình em là dại dột nên mới yêu một kẻ như anh.
Bạch Đàn chớp mắt:
- Yêu một người biết tự lực vươn lên bằng đôi tay của mình, em mới thật sự hãnh diện. Hay ho gì những kẻ thích chạy theo những đốm lửa phù hoa, những vinh quang giả tạo. Như ba em, như anh Hoàng... cuối cùng cũng sẽ được gì ngoài cái tiếng bịp bợm, lừa đảo.
Đại dịu dàng kéo Đàn vào lòng. Những lời cô vừa nói mới đáng yêu làm sao. Qua bao nhiêu bể dâu của cuộc đời, anh đã tìm được một tình yêu chân thật.
Bỗng dưng Đại lại nhớ tới những câu thơ:
"Người yêu của tôi có trái tim tôi
Và tôi có trái tim chàng...
Dù chúng tôi hai người,
Hạnh phúc chúng tôi là một"...
- Anh nghĩ gì mà im lặng vậy?
Đại mỉm cười:
- Anh nghĩ tới tình yêu của chúng ta, tới những tháng ngày sắp tới và thấy mình đang hạnh phúc...
Đàn e thẹn nhìn anh bằng ánh nhìn trìu mến, chứa chan hạnh phúc. Kéo đầu cô ngả vào vùng ngưc rộng của mình, anh yên lặng lắng nghe từng nhịp đập của tình yêu...
Chương trước
Mục lục
Lời Yêu Thương
Trần Thị Bảo Châu
Lời Yêu Thương - Trần Thị Bảo Châu
https://isach.info/story.php?story=loi_yeu_thuong__tran_thi_bao_chau