Chương 14
ẹ Ted mặc quần skinny đen kèm áo corset hồng gợi cảm theo đúng lý thì chẳng hòa hợp được đến thế trên người một phụ nữ đã gần năm nhăm tuổi. Mái tóc màu hạt dẻ bóng mượt của bà không lộ ra một sợi hoa râm nào, vậy nên hoặc bà là người rất may mắn, hoặc bà có một chuyên gia nhuộm màu rất khéo léo. Kim cương lấp lánh nơi dái tai bà, trên hõm cổ và ngón tay của bà, nhưng ở bà, không có một mảy may sắc thái quá lố nào. Thay vào ở bà toát lên vẻ thanh nhã của một người phụ nữ tự mình gặt hái thành công hội tụ đủ cả sắc đẹp, quyền lực lẫn phong cách riêng. Một phụ nữ vẫn chưa phát hiện ra Meg khi bà lao vào lồng ngực trần của cậu con trai yêu dấu.
“Mẹ nhớ con quá!” Bà trông nhỏ bé biết bao trong vòng tay của cậu con trai cao lớn, đến nỗi khó lòng hình dung nổi bà có thể sinh hạ được anh. “Thực ra mẹ đã bấm chuông rồi đấy, nhưng chuông của con đã hỏng mất rồi.”
“Nó bị ngắt điện rồi. Con vẫn đang hoàn thiện loại khóa cửa đọc được dấu vân tay.” Anh ôm lại bà rồi thả bà ra. “Cuộc phỏng vấn của mẹ với những ngài cảnh sát anh hùng thế nào?”
“Họ tuyệt lắm. Cuộc phỏng vấn nào của mẹ cũng rất thuận lợi, chỉ trừ mỗi gã diễn viên thô lỗ mà mẹ sẽ không bao giờ nhắc lại tên nữa đâu.” Bà vung tay lên. Và chính lúc đó, bà nhìn thấy Meg.
Hẳn bà đã nhìn thấy chiếc Rustmobile đỗ bên ngoài, nhưng vẻ choáng váng đang lan tỏa trong đôi mắt xanh như mắt mèo của bà chứng tỏ bà vẫn đinh ninh chiếc xe ấy nếu không phải thuộc về một người phục vụ nào đó thì cũng là của người bạn xuất thân thấp kém nhất trong nhóm bạn thập cẩm của Ted. Vẻ ngoài không mấy chỉn chu của Meg và Ted càng khẳng định chắc chắn họ vừa trải qua chuyện gì, và cơn giận rần rật khắp người bà.
“Mẹ, chắc mẹ vẫn còn nhớ Meg nhỉ.”
Nếu Francesca mà là một con thú thì ắt hẳn phần lông trên gáy bà đã dựng đứng hết cả lên rồi.
“Ồ. Phải.” Vẻ thù địch của bà hẳn sẽ khôi hài lắm nếu Meg không cảm thấy buồn nôn. “Chào bà Beaudine.”
Bà Francesca rời ánh mắt khỏi Meg và dồn sự chú ý lên cậu con trai yêu dấu. Meg đã quen nhìn thấy nỗi giận dữ bùng cháy trong mắt các bậc phụ huynh, nhưng cô không chịu nổi khi nhìn thấy Ted phải đón nhận nó, vậy nên cô xen vào trước khi bà Francesca có thể nói được câu gì. “Tự cháu đã lao vào anh ấy giống như mọi phụ nữ khác trên vũ trụ này. Anh ấy không thể cưỡng lại được. Cháu dám chắc bác đã nhìn thấy chuyện này ít nhất hàng trăm lần rồi.”
Cả bà Francesca lẫn Ted đều nhìn cô không chớp mắt, bà Francesca với vẻ thù địch không chút giấu giếm, Ted với vẻ không tài nào tin nổi.
Meg cố gắng giật gấu áo phông của anh trùm xuống qua mông. “Em xin lỗi, Ted. Chuyện này... ừm... sẽ không xảy ra nữa đâu. Giờ... em đi đây.” Chỉ có điều cô cần chùm chìa khóa xe đang bị nhét trong túi quần soóc, mà cách duy nhất để cô lấy lại chúng là quay trở về phòng ngủ của anh.
“Em sẽ không đi đâu hết, Meg,” Ted bình tĩnh nói. “Mẹ à, Meg không tự lao vào con. Cô ấy gần như chẳng thể chịu nổi con. Và chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả.”
Meg vung tay lên. “Ted, thật đấy, anh không nên nói chuyện với mẹ anh theo cách đó.”
“Đừng cố tìm cách nịnh nọt mẹ anh,” anh nói. “Chẳng ích lợi gì đâu.” Nhưng cô vẫn cố gắng lần chót. “Chính là cháu,” cô nói với bà Francesca. “Cháu có ảnh hưởng xấu.”
“Thôi đi.” Anh ra dấu về phía mấy hộp thức ăn trên quầy bếp. “Bọn con sắp ăn rồi, mẹ. Mẹ ngồi ăn cùng nhé?”
Còn khuya mới có chuyện đó.
“Không, cảm ơn con.” Chất giọng Anh nhanh gọn của bà khiến cho câu nói trở nên lạnh lùng hơn. Bà bước lùi đôi xăng đan cao gót và ngước nhìn cậu con trai. “Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau.” Bà lao ra khỏi bếp, giận dữ gõ giày cồm cộp trên sàn như muốn xăm thủng nó.
Cửa ra vào đóng sầm lại, nhưng mùi nước hoa của bà, thoang thoảng hương độc cần, vẫn lảng vảng đằng sau. Meg ủ rũ nhìn Ted, “Tin tốt là anh quá tuổi bị cấm túc rồi.”
“Thế cũng chẳng ngăn mẹ anh cố thử đâu.” Anh mỉm cười giơ chai bia lên. “Hẳn là gay go ra trò khi yêu đương với người phụ nữ ít ai ưa nhất thị trấn nhỉ.” “Nó đã ngủ với cô ta!” bà Francesca kêu lên. “Cô có biết chuyện này đang diễn ra không? Cô có biết nó đang ngủ với cô ta không?”
Emma vừa ngồi xuống ăn sáng với Kenny và các con thì chuông cửa reo. Kenny liếc nhìn mặt bà Francesca, chộp lấy giỏ bánh muffin, xách bọn trẻ đứng lên và biến mất khỏi tầm nhìn. Emma dẫn bà Francesca ra hiên, hy vọng địa điểm được ưa thích nhất trong nhà này sẽ xoa dịu bà bạn, nhưng một làn gió thơm ngát buổi sớm mai và quang cảnh bãi cỏ xinh đẹp cũng chẳng đủ sức khiến bà bình tĩnh lại.
Bà Francesca nhảy phắt ra khỏi cái ghế mây đến bóng láng mà bà vừa gieo mình vào. Bà chẳng buồn trang điểm, tuy nhiên bà cũng chẳng cần trang điểm cầu kỳ làm gì, và bà xỏ đôi chân nhỏ nhắn vào đôi guốc mà Emma tình cờ biết được bà chỉ dùng lúc làm vườn. “Ngay từ đầu cô ta đã vạch ra kế hoạch này rồi.” Đôi tay nhỏ nhắn của bà Francesca vung lên. “Y sì đúc như tôi đã nói với Dallie đấy. Đầu tiên là loại bỏ Lucy, sau đó chuyển sang Teddy. Nhưng thằng bé quá hiểu mọi người. Tôi chưa bao giờ ngờ được thằng bé sẽ sập bẫy. Sao nó có thể mù quáng đến thế chứ? Bà bước tránh ra khỏi cuốn Fancy Nancy và chú cún sang chảnh cũ sờn. “Thằng bé hẳn vẫn chưa qua cơn choáng váng, nếu không nó đã nhìn thấu bản chất của cô ta rồi. Cô ta xảo quyệt lắm, Emma. Cô ta sẽ làm bất kỳ điều gì để chiếm được thằng bé. Và Dallie hoàn toàn vô dụng. Ông ấy bảo Ted đã trưởng thành rồi nên tôi đừng can thiệp làm gì, nhưng làm sao tôi có thể không can thiệp khi con trai tôi bị bệnh nặng chứ? Không, tôi không làm thế, và giờ tôi cũng sẽ không đứng ngoài đâu.” Bà giơ cuốn Fancy Nancy lên và chĩa cuốn sách về phía Emma. “Cô chắc hẳn phải biết rồi. Sao cô không gọi cho tôi?”
“Tôi không hề biết chuyện đã tiến xa đến mức đó. Để tôi lấy cho bà một miếng muffin nhé, Francesca. Bà muốn uống chút trà không?”
Bà Francesca ném quyển sách lên trên ghế. “Ai đó phải biết rồi chứ.”
“Bà không có mặt ở đây nên bà không thể hiểu được tình hình với nhà Skipjack trở nên phức tạp thế nào đâu. Spencer bị ám ảnh bởi Meg còn Sunny thì muốn Ted. Chúng ta khá chắc đó chính là lý do khiến Spencer quay lại Wynette sau khi đám cưới đổ bể.”
Bà Francesca gạt phăng gia đình Skipjack đi. “Torie đã kể với tôi về Sunny rồi, và Ted có thể đối phó được với cô ta.” Nỗi đau thương phủ mờ đôi mắt bà. “Tôi không hiểu nổi sao cô hay Torie lại không gọi tôi?”
“Chuyện rắc rối lắm. Meg bảo với một số người rằng cô ấy đang yêu Ted, đúng như vậy thật. Nhưng chúng tôi đoán rằng cô ấy đơn thuần chỉ lợi dụng cậu ấy để loại bỏ Spence thôi.”
Đôi mắt xanh của bà Francesca trợn tròn ngạc nhiên. “Sao các cô lại không tin rằng cô ta yêu thằng bé?”
“Vì cách thể hiện của cô ấy không giống thế.” Emma kiên nhẫn giải thích. “Ngoài Torie, tôi chưa từng gặp bất kỳ người phụ nữ nào khiến cậu ấy chật vật đến thế. Meg không sáng rực mắt lên khi nhìn thấy cậu ấy hay háo hức nuốt lấy từng lời cậu ấy nói. Cô ấy còn công khai tỏ rõ mối bất hòa với cậu ấy.”
“Cô ta còn khôn ngoan hơn tôi tưởng đấy.” Bà Francesca xọc tay vào mái tóc vốn đã rối bù. “Thằng bé chưa từng gặp một người phụ nữ nào gây rắc rối cho nó. Chính sự mới mẻ đã thu hút nó.” Bà vùi người vào ghế. “Tôi hy vọng cô ta không cắn thuốc. Tôi chẳng ngạc nhiên nếu có chuyện đó đâu. Văn hóa nghiện ngập nhan nhản khắp Hollywood còn gì.”
“Tôi không nghĩ cô ấy dùng thuốc đâu, Francesca. Và chúng tôi đã thử thuyết phục cô ấy rời đi. Sunny Skipjack không muốn phải tranh giành Ted với bất kỳ ai hết, mà Spence thì cưng chiều con gái hết mực. Chuyện rối tinh rối mù cả lên. Chúng tôi biết Meg không có tiền, vậy nên đã đề nghị cho cô ấy một tấm séc. Không phải khoảnh khắc tốt đẹp nhất của chúng tôi đảm bảo với bà như vậy. Nhưng, cô ấy đã từ chối.”
“Tất nhiên cô ta sẽ từ chối rồi. Việc gì phải nhận tấm séc bèo bọt của các cô trong khi cô ta đã nắm thóp được Ted và cả tiền của thằng bé chứ?” “Có lẽ Meg phức tạp hơn thế đấy.”
“Tôi chắc chắn cô ta là người như thế đấy!” bà Francesca mạnh mẽ phản bác. “Gia đình cô ta đã từ bỏ cô ta, và cô không thể bảo tôi đó là hành động nông nổi được.”
Emma biết cô cần phải hành động thật cẩn trọng. Bà Francesca là người thông minh, hiểu lý lẽ, chỉ trừ những chuyện liên quan đến chồng và con trai bà. Bà yêu cả hai người đàn ông ấy bằng một tình yêu cuồng nhiệt, và bà sẽ đánh lui cả đội quân để bảo vệ họ, dẫu cho cả hai người ấy chẳng ai muốn bà phải bảo vệ. “Tôi biết có lẽ sẽ khó, nhưng nếu bà hiểu cô ấy...”
Bà Francesca chộp lấy một mô hình nhân vật Star War đang chọc vào hông bà và ném nó sang một bên. “Nếu bất kỳ ai, kể cả chồng tôi đi nữa, cho rằng tôi sẽ đứng sang một bên mà quan sát con bé đó bỏ bùa mê thuốc lú con trai tôi...” Bà chớp chớp mắt. Vai bà rũ xuống, và dường như toàn bộ năng lượng của bà đã bị rút cạn. “Sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này chứ?” bà nói khẽ.
Emma bước đến ngồi xuống đi văng cạnh bà. “Bà vẫn hy vọng Lucy sẽ quay trở lại, đúng không?”
Bà Francesca xoa xoa hai mắt. Từ những quầng thâm bên dưới mắt, có thể thấy rõ bà không ngủ ngon. “Sau khi bỏ trốn Lucy vẫn không quay về Washington,” bà nói.
“Không quay về sao?”
“Tôi đã nói chuyện với Nealy. Cả hai chúng tôi đều cho rằng đó là dấu hiệu tích cực. Rời xa gia đình, công việc và bạn bè, con bé sẽ có cơ hội suy nghĩ thấu đáo hơn về bản thân và về những gì nó đã từ bỏ. Cô đã nhìn thấy nó ở cạnh Ted rồi đấy. Họ yêu nhau. Rất yêu nhau. Và thằng bé không chịu nói về nó. Chuyện đó cũng có ý nghĩa nào đấy chứ, đúng không?”
“Đã hai tháng qua rồi,” Emma thận trọng nói. “Đó là một khoảng thời gian dài khủng khiếp đấy.”
Bà Francesca chẳng buồn để ý. “Tôi muốn tất cả mọi chuyện dừng lại.” Bà đứng dậy rời khỏi ghế, đi đi lại lại. “Vừa đủ lâu để Lucy có cơ hội thay đổi suy nghĩ. Cô có thể hình dung được sẽ có chuyện gì nếu cuối cùng con bé quay trở lại Wynette và rồi phát hiện ra Ted đang yêu đương với người được nó coi là người bạn thân nhất không? Nghĩ đến chuyện đó thôi đã không thể chịu nổi rồi.” Bà quay ngoắt sang phía Emma, những đường nét kiên quyết hằn sâu quanh miệng bà. “Và tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Emma cố gắng lần nữa. “Ted có đủ khả năng tự chăm sóc bản thân mà. Bà không nên... bà thực sự không nên có bất cứ hành động vội vàng nào.” Cô lo lắng nhìn bà bạn, rồi tiến về phía bếp để pha trà. Lúc đổ đầy nước vào ấm, cô trầm ngâm nhớ đến một trong những giai thoại được kể lại thường xuyên nhất ở Wynette. Theo lời kể của dân chúng, bà Francesca từng ném một cặp kim cương bốn carat vào trong một bãi đào vàng hòng chứng minh bà có thể đi xa đến mức nào để bảo vệ con trai mình.
Tốt hơn hết Meg nên cẩn thận.
Sau hôm Meg đụng độ với Francesca Beaudine, cô nhận được thông báo triệu tập đến văn phòng. Lúc cô lái chiếc xe đồ uống qua cửa hàng dụng cụ thể thao, Ted và Sunny hiện ra trong tầm mắt. Sunny mặc váy golf ngắn họa tiết xọc chéo màu vàng với xanh và áo thun không tay, một mặt dây chuyền kim cương hình bốn thùy yên vị trên cái cổ trần. Cô ta có vẻ chỉnh tề, tự tin, quy củ và tuyệt đối có khả năng ngay sau khi sinh cho Ted một đứa bé thần đồng vào buổi sáng vẫn có thể thẳng tiến đến sân golf làm một ván chín lỗ chớp nhoáng.
Chiếc áo thun màu xanh nhạt của Ted rất hài hòa với áo của cô ta. Cả hai đều đi giày golf cao cấp, mặc dù anh đội mũ lưỡi trai trong khi cô ta chụp cái lưỡi trai chống nắng màu vàng lên mái tóc sẫm màu. Meg không kìm được mà thầm nghĩ anh có vẻ thoải mái đến mức nào trước người phụ nữ đang sẵn sàng đánh đổi một khu sân golf nghỉ dưỡng và khu chung cư cao cấp để nắm giữ được anh.
Meg đỗ xe lại và tìm đường băng qua câu lạc bộ tới văn phòng của trợ lý giám đốc. Mấy phút sau, cô đã đang vươn người qua bàn làm việc của anh ta, cố không gào thét. “Sao anh có thể sa thải tôi được chứ? Mới hai tuần trước, anh còn đề nghị thăng chức cho tôi làm quản lý cửa hàng bán đồ ăn vặt.” Một sự thăng chức đã bị cô bác bỏ vì cô không muốn bị giam mình bên trong.
Anh ta giật giật cái cà vạt màu hồng ngu ngốc. “Cô đã tiến hành công việc kinh doanh riêng trong lúc lái xe đồ uống.”
“Từ đầu tôi đã kể với anh rồi mà. Tôi còn làm cho mẹ anh một cái vòng tay nữa!”
“Nó vi phạm chính sách của câu lạc bộ.”
“Cho tới tuần trước thì không đâu. Từ đó đến giờ đã có chuyện gì vậy?”
Anh ta không nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi rất tiếc, Meg. Tôi bị trói chân trói tay rồi. Lệnh này là từ trên xuống.”
Mọi suy nghĩ chạy rần rật trong đầu Meg. Cô muốn hỏi anh ta ai sẽ báo cho Spence biết tin cô đã bị sa thải? Hay với Ted? Lại còn những người đã nghỉ hưu đến chơi vào sáng thứ Ba hằng tuần và rất thích cách cô để dành cà phê của họ trên xe thì sao? Hay những tay golf từng để ý thấy cô không bao giờ tỏ ra vụng về khi xử lý những yêu cầu phục vụ đồ uống cho họ?
Nhưng cô không nói gì hết.
Khi ra đến xe, cô phát hiện ra ai đó đã cố gắng bẻ gãy đôi cần gạt nước. Lúc cô chui vào sau bánh lái, bắp đùi cô tì trên mặt ghế bỏng rát. Nhờ việc bán đồ nữ trang, cô đã có đủ tiền để quay về L.A., vậy thì tại sao cô lại quan tâm đến cái công việc kinh tởm này chứ?
Bởi vì cô thích công việc kinh tởm này, cô thích cái nhà thờ của cô cùng những đồ đạc tạm bợ kinh tởm của nó. Và cô thích cái thị trấn kinh tởm này cùng những vấn đề nghiêm trọng và những người dân kỳ quặc của nó. Ted đã đúng, vì hơn hết thảy, cô thích cái cảm giác bức bách buộc phải kiếm sống bằng trí thông minh và công việc vất vả của mình.
Cô lái xe về nhà, đi tắm, mặc quần Jean, áo boho trắng và xăng đan vải đế xuồng màu hồng. Mười lăm phút sau, cô đã băng qua dãy cột đá trong dinh thự Beaudine, nhưng cô không đến nhà Ted. Thay vào đó, cô lái chiếc Rustmobile vào bùng binh trước ngôi nhà đá vôi trát vữa trải dài, nơi ở của bố mẹ anh.
Ông Dallie ra mở cửa. “Meg?”
“Vợ bác có nhà không ạ?”
“Bà ấy đang ở văn phòng.” Dường như ông không quá bất ngờ khi nhìn thấy cô, và ông bước lùi lại nhường chỗ cho cô vào trong. “Cách dễ nhất để đến được đó là đi đến tận cuối hành lang, ra ngoài cửa và băng qua sân. Dãy vòm lớn bên cánh phải.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
Ngôi nhà có tường trát vữa xù xì, trần lắp xà, sàn nhà lát đá mát mẻ. Một đài phun đang tung nước trong sân, và mùi than thoang thoảng chứng tỏ ai đó đã nổi lửa bếp nướng làm bữa tối. Một cánh cổng mái vòm che bóng văn phòng Francesca. Xuyên qua khung cửa ra vào, Meg thấy bà đang ngồi bên bàn làm việc, chiếc kính đọc sách vắt vẹo trên cái mũi nhỏ nhắn của bà trong lúc bà nghiên cứu tờ giấy trước mặt. Meg gõ cửa. Bà Francesca nhìn lên. Khi nhận ra ai đang gọi cửa, bà ngả người ra sau ghế, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Bất chấp những tấm thảm phương Đông trên sàn nhà lát gạch, những đồ nội thất bằng gỗ chạm trổ, nghệ thuật dân gian và những bức ảnh lồng kính, đây vẫn là một văn phòng làm việc với hai máy vi tính, một ti vi màn hình phẳng và các giá sách chất đầy giấy tờ, cặp tài liệu và bìa báo. Cuối cùng bà Francesca cũng đứng dậy, băng qua sàn trên đôi dép xỏ ngón màu cầu vồng. Mái tóc của bà được gạt ra không vướng vào mặt và kẹp lại bằng hai cái cặp bạc nhỏ hình trái tim làm đối trọng với cặp kính bán nguyệt già dặn hơn. Chiếc áo phông vừa vặn tuyên bố lòng trung thành của bà đối với đội Texas Aggies, còn chiếc quần soóc denim phơi bày đôi chân vẫn còn thon thả. Nhưng trang phục thoải mái này cũng không làm bà từ bỏ mấy món kim cương. Chúng vẫn sáng lấp lánh trên dái tai bà, quanh ngón tay và cổ tay mảnh dẻ của bà.
Bà mở cửa. “Sao vậy?”
“Cháu hiểu tại sao bác lại làm như thế,” Meg nói. “Cháu muốn bác thu hồi lại mệnh lệnh đó.”
Bà Francesca gỡ kính ra nhưng vẫn không nhúc nhích. Meg từng thoáng nghĩ rằng chính Sunny là người phải chịu trách nhiệm, nhưng đây là hành động nhất thời xúc động chứ không phải đã được tính toán cẩn thận. “Tôi còn phải làm việc,” bà Francesca nói.
“Cháu thì không, nhờ có bác.” Cô không dời mắt khỏi những cột băng lạnh toát xanh lục bắn ra từ đôi mắt của bà Francesca. “Cháu thích công việc của mình. Thừa nhận thế cũng thật xấu hổ, vì đó khó có thể được coi là một sự nghiệp lớn lao, nhưng cháu làm tốt việc đó.”
“Thú vị đấy, nhưng ta đã nói rồi, ta đang bận.”
Meg không nhúc nhích. “Chuyện là thế này. Cháu muốn được làm việc trở lại. Đổi lại, cháu sẽ không mách con trai bác về hành động này của bác.”
Bà Francesca lần đầu tiên lộ ra vẻ cảnh giác. Sau một khoảng im lặng ngắn, bà bước sang bên, thừa lại vừa đủ không gian cho Meg đi vào. “Cô muốn thỏa thuận hả? Được thôi, vậy thì làm đi.”
Những bức ảnh gia đình lấp kín văn phòng. Một trong những bức nổi bật nhất chụp cảnh chàng thành niên Dallie Beaudine đang ăn mừng giải thưởng thể thao bằng cách bế bổng bà Francesca lên. Bà lơ lửng phía trên ông, một lọn tóc xòa xuống má, một cái hoa tai bạc quét lên quai hàm, chân trần, một chiếc xăng đan đỏ cực kỳ nữ tính đỗ thăng bằng trên mũi giày golf của ông. Còn có ảnh của Francesca chụp cùng người vợ đầu của Dallie, nữ diễn viên Holly Grace Jaffe. Nhưng phần lớn là ảnh Ted hồi trẻ. Những bức ảnh cho thấy một cậu bé gầy gò, giản dị với cặp kính quá khổ, quần gần như xách tới nách, khuôn mặt nghiêm trang, ngộ chữ khi anh tạo dáng cùng những mô hình tên lửa, những dự án khoa học, và cha anh.
“Lucy rất thích những bức ảnh này.” Bà Francesca trở về yên vị sau bàn.
“Cháu dám cá là vậy.” Meg quyết định tung ra một liều thuốc gây sốc nho nhỏ. “Trước khi ngủ với con trai bác, cháu đã được cô ấy cho phép rồi. Và cả cầu chúc nữa. Cô ấy là bạn thân nhất của cháu. Cháu chưa từng làm chuyện gì xấu sau lưng cô ấy.”
Bà Francesca không ngờ tới chuyện này. Trong một thoáng, mặt bà dường như co rúm lại, nhưng rồi bà hếch cằm lên.
Meg đánh liều tiếp tục. “Cháu sẽ bỏ qua không đề cập chi tiết hơn với bác về đời sống tình dục của con trai bác, mà chỉ báo cho bác biết anh ấy an toàn khi ở với cháu. Cháu không có ảo tưởng về hôn nhân, con cái, hay vĩnh viễn định cư ở Wynette.”
Bà Francesca cau mày, không cảm thấy nhẹ nhõm trước tuyên bố này như lẽ ra phải thế. “Tất nhiên cô sẽ không thế rồi. Cô thuộc kiểu người chỉ sống cho hiện tại mà, đúng không?”
“Theo một cách nào đó. Cháu cũng không biết nữa. Không còn quyết liệt như xưa nữa.”
“Ted đã chịu đựng đủ rồi. Ngay lúc này đây, nó không cần cô xáo trộn cuộc sống của nó thêm nữa.”
“Cháu nhận thấy rất nhiều người trong thị trấn này cứ nằng nặc họ cho rằng Ted cần hay không cần cái gì.”
“Ta là mẹ nó. Ta quá rõ về vấn đề đó.”
Đây mới đến chỗ cần phải xử sự khéo léo, nhưng tất nhiên nói thế không có nghĩa là quá trình trước đó được xuôi chèo mát mái. “Theo cháu, một người ngoài không có những hiểu biết từ trước có lẽ sẽ nhìn nhận về một người nào đó theo cách hơi khác biệt so với cách nhìn của những người đã quen biết người đó từ lâu rồi.” Cô nhấc một bức ảnh hồi Ted còn nhỏ, chụp bên tượng Nữ thần Tự Do. “Ted rất thông minh,” cô tiếp tục. “Ai cũng biết thế. Và anh ấy là người ranh mãnh. Rất nhiều người cũng biết điều này. Anh ấy có ý thức thái quá về trách nhiệm. Anh ấy không thể không làm thế được. Nhưng có một điều mà đa phần mọi người, đặc biệt là những phụ nữ si mê anh ấy, dường như không để ý tới. Ted đã lý trí hóa những thứ mà hầu hết mọi người xử lý bằng tình cảm.”
“Tôi không hiểu cô đang nói về chuyện gì.”
Cô đặt bức ảnh lại chỗ. “Anh ấy không đắm chìm trong các mối quan hệ lãng mạn giống như người khác. Anh ấy liệt kê những điều hơn lẽ thiệt vào cuốn sổ cái trong đầu và dựa theo đó mà hành động. Chuyện xảy ra với Lucy là như thế đó. Trong quyển sổ cái của anh ấy, họ vừa khít với nhau.”
Sự phẫn nộ đẩy bà Francesca ra khỏi ghế. “Cô muốn nói rằng Ted không yêu Lucy phải không? Rằng con tôi không cảm nhận sâu sắc mọi điều?”
“Anh ấy cảm nhận sâu sắc rất nhiều điều. Sự bất công. Lòng trung thành. Trách nhiệm. Con trai bác là người thông minh nhất và ngay thẳng nhất mà cháu từng gặp. Nhưng anh ấy hoàn toàn thực tế trong các mối quan hệ mang tính cảm xúc.” Càng nói, cô càng cảm thấy chán nản hơn. “Đó chính là điều cánh phụ nữ không hiểu. Họ muốn anh ấy trở nên nồng nhiệt, nhưng anh ấy không phải người có thể nồng nhiệt được. Quyết định của Lucy gây tổn thương cho bác nhiều hơn cho anh ấy.”
Bà Francesca giậm chân vòng quanh mép bàn. “Đấy là điều cô muốn tin. Cô chẳng thể sai lầm hơn thế được đâu.”
“Cháu không phải mối đe dọa, bà Beaudine,” cô nói, khẽ khàng hơn. “Cháu sẽ không làm tổn thương anh ấy cũng như không tìm cách đánh bẫy bắt anh ấy phải cưới. Cháu sẽ không bám dính lấy anh ấy. Cháu chính là nơi trú ẩn an toàn cho con trai bác, cho tới khi một người phụ nữ phù hợp hơn xuất hiện.”
Điều này khiến cô đau đớn hơn mong muốn nhiều, nhưng bằng cách nào đó, cô vẫn xoay xở để có thể nhún vai vô tư lự. “Cháu chính là cô gái mà bác mong muốn. Và cháu muốn được trở lại làm việc.”
Bà Francesca đã bình tĩnh trở lại. “Cô không thể thực sự nhìn thấy tương lai với một công việc thấp kém tại một câu lạc bộ trong thị trấn nhỏ được.” “Cháu thích nó. Ai mà biết được, phải không ạ?”
Bà Francesca cầm một sổ ghi chép từ trên bàn lên. “Tôi sẽ kiếm cho cô một công việc ở L.A. New York. San Francisco. Cô muốn ở đâu cũng được. Một công việc tốt. Cô thích làm gì thì làm.”
“Cảm ơn bác, nhưng cháu vốn quen dựa vào hai bàn tay của mình.”
Bà Francesca bỏ cuốn sổ ghi chép xuống và xoay xoay chiếc nhẫn cưới, cuối cùng cũng lộ vẻ không thoải mái. Thêm vài giây nữa trôi qua. “Sao cô không nói thẳng với Ted những ấm ức của cô đối với tôi?”
“Cháu muốn tự mình chiến đấu cho mình.”
Phút yếu lòng ngắn ngủi của bà Francesca biến mất, và vẻ sắt đá lại ngự trị. “Con trai ta đã chịu đựng đủ rồi. Ta không muốn nó bị tổn thương thêm lần nữa.”
“Bác hãy tin rằng cháu hoàn toàn thật lòng khi nói rằng cháu không quan trọng đến mức có thể làm xảy ra chuyện đó.” Lại thêm một nỗi đau. “Cháu là cô gái sẽ giúp anh ấy hồi phục. Cháu còn là người phụ nữ duy nhất, ngoài Torie, có thể khiến anh ấy thích thì cứ việc tỏ ra cáu kỉnh. Điều đó giúp anh ấy được thư thái. Còn về phần cháu... Anh ấy là chốn dừng chân dễ chịu của cháu sau những kẻ thất bại thường thu hút cháu.”
“Cô quả là người thực tế.”
“Như cháu đã nói rồi đấy. Cháu là cô gái mà bác mong muốn.” Bằng cách nào đó, cô cũng cố nặn ra được một nụ cười tự mãn, nhưng khi rời khỏi văn phòng và băng qua khoảng sân để trở về, sự dũng cảm của cô tản mát dần. Cô thấy rã rượi trước cảm giác mình là kẻ đáng khinh.
Ngày hôm sau, khi cô trình diện tại chỗ làm, dường như chẳng ai còn nhớ cô đã từng bị sa thải. Ted dừng lại cạnh chiếc xe đồ uống của cô. Giữ đúng lời đã nói, cô không nhắc gì về chuyện đã xảy ra cũng như sự động chân động tay của mẹ anh.
Trời hôm đó nắng chói chang, và đến tối lúc về nhà, cô đã ướt đẫm mồ hôi, lôi thôi lếch thếch. Cô không đủ kiên nhẫn để đợi tới hồ nước. Cô lôi áo thun ra khỏi đầu trên đường đi qua cái bàn cũ sờn cất các món nữ trang. Một cuốn sách sinh thái học cô mượn của Ted đang nằm để mở trên cái đi văng tả tơi. Trong bếp, chồng bát đĩa bẩn đang chờ đợi trong bồn rửa. Cô hất đôi giày đế mềm rơi ra và mở cánh cửa phòng tắm.
Toàn bộ máu trong đầu cô như bị rút cạn khi cô nhìn thấy thứ gì được nguệch ngoạc viết một cách đầy ác ý bằng son đỏ thẫm trên tấm gương. CÚT ĐI
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo