Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13
hờ có ý tốt của Đội trưởng Miller, Lancaster đã sắp xếp tạm thời được giấy ủy nhiệm và phù hiệu ra vào dành cho Decker. Anh đã ngó nghiêng hiện trường vụ án đủ nhiều để quyết định mình sẽ đi đâu và không làm xáo trộn hay phá hủy chứng cứ tiềm năng. Anh ngâm cứu kỹ các báo cáo, chăm chú xem đoạn ghi hình hiện trường nhiều lần nữa, nói chuyện gãy gọn với những cảnh sát ở phòng mà anh biết, gật đầu chào hỏi với những người anh không quen. Còn một chặng đường rất dài nữa anh mới lại cảm thấy thoải mái khi làm việc trên hiện trường, nhưng anh cũng bắt đầu cảm giác nhiều thứ chắc chắn đang quay trở lại với anh. Sở trường mạnh nhất của anh luôn là quan sát. Nhìn ngó xung quanh và nhìn ra nhiều điều, không giống như cách nhìn cùa đại đa số. Anh đã chấp nối dần những lời luận tội từ những chi tiết nhỏ nhất, những chi tiết hay dễ bị bỏ qua nhất nhưng quan trọng nhất mà những kẻ phạm tội hay thực hiện.
Cho đến thời điểm này, anh đã quan sát vô vàn thứ ở đây nhưng chẳng có một thứ gì có sợi dây kết nối với vụ xả súng.
Phần lớn anh nhận ra đội FBI đang làm trò khoe mẽ như thường lệ. Vênh vênh váo váo đi xung quanh và khiến mọi người choáng ngợp với nguồn lực của mình. Tuy là vậy, cuối cùng anh biết cảnh sát sẽ không ngần ngại nhận sự giúp đỡ. Mục đích của ai thì cũng giống nhau. Bắt được thủ phạm làm chuyện này.
Anh quay trở lại guồng làm việc vốn được anh áp dụng khi điều tra vô số các vụ khác. Anh đi lại, quan sát, đặt câu hỏi và đọc nhiều báo cáo hơn. Chỉ có đi đi lại lại thôi cũng khiến anh đi hết một vòng chu vi khuôn viên trường học đến mấy lần. Anh nhìn ngôi trường từ mọi vị trí thuận lợi cho việc ra tay nhất. Sau đó anh quay trở lại bên trong và nhìn ra ngoài qua từng khung cửa sổ của nơi này. Hiện giờ trời tối đen như mực, một chốc nữa thôi là bình minh sẽ hé sáng. Anh đã ở đây nhiều giờ liền. Thế mà cảm giác như chỉ mới mười phút, bởi vì anh thực sự vẫn chưa rút ra được kết luận gì. Nhưng thế cũng được. Những điều kì diệu và điểm sáng hé mở hiếm khi xảy ra trong quá trình điều tra tội phạm. Bạn chỉ có thể thấy những điều phi thường như thế trên các chương trình TV. Mọi kết luận điều tra trong thế giới thực là kết quả của một quá trình chậm và dai dẳng, thông qua việc tập hợp các dữ kiện, xây dựng các lời kết luận và suy luận dựa trên các dữ kiện đó. Mặc dầu là có thêm chút yếu tố may mắn thì càng hay.
Một vài phút trước khi bình minh hé rạng, các phương tiện di chuyển đã được điều động để bắt đầu đưa các thi thể về nhà xác. Có một khu trung chuyển nằm phía sau ngôi trường. Cảnh sát đã che chắn khu vực này lại bằng vải bạt và các trụ thép gia cố để tránh cho người dân nhìn thấy. Các phương tiện lái xe lần lượt đi khe hở ở bức tường này. Phái đằng sau tấm vải bạt kia, Decker biết các thi thể được bọc kín trong túi đen dày dặn cứng cáp đang được chuyển ra. Các thi thể đều được ghi tên và đánh số. Họ không còn là con người nữa. Họ trở thành một phần trong công cuộc điều tra vụ án. Debbie Watson sẽ là Nạn nhân số 1. Thi thể của cô gái trở thành cột mốc đầu tiên cho việc đánh số những người đã ngã xuống. Joe Kramer, giáo viên thể dục, được đánh số Nạn nhân số 2. Số thứ tự cứ tiếp tục, cho đến hết danh sách tử vong.
Decker dựa lưng vào phía tường bên ngoài trường học, gần với khu trung chuyển và nhìn vào tấm vải xanh. Sau đó anh nhắm mắt lại, bởi vì anh liên tưởng sắc xanh nước biển với cuộc tàn sát gia đình anh. Anh không cần nhìn thấy màu sắc ở thế giới bên ngoài. Anh đã thấy quá đủ những màu sắc trong đầu rồi.
Trở lại với những điều căn bản nhất nào, Amos. Chậm rãi và thoải mái. Mày biết phải làm như thế nào mà. Đó là việc mày đã làm trong suốt bao nhiêu năm. Mary nói đúng. Mày có thể làm được.
Động cơ.
Luôn phải bắt đầu tìm động cơ, bởi vì động cơ gây án chỉ là một cách nói khác của câu hỏi: Tại sao anh làm chuyện như vậy? Vì tham lam, vì ghen tuông, vì vui thú, vì tư thù cá nhân, vì bị coi thường, vì quẫn trí? Động cơ cuối cùng luôn rất khó để giải mã được, bởi làm thế nào bạn có thể đọc được bộ não bị loạn trí chứ?
Thế nhưng gã này có phương pháp. Gã biết thông tin nội bộ trong ngôi trường này. Gã vô cùng cẩn trọng, đến một mảnh da cũng không được phép để lộ ra. Người ta sẽ không biết màu da của gã, là đen hay trắng. Mặc dù hầu hết các kẻ gây thảm sát đều da trắng. Và là đàn ông. Với chiều cao, cân nặng và vóc dáng của gã xả súng này, thủ phạm chỉ có thể là đàn ông.
Đeo tấm khiên che mặt là một bước lạ thường. Vật đó không dùng để bảo vệ. Nó không thể nào chặn một viên đạn được. Mục đích là để che giấu.
Anh nhìn chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe rời đi, ánh đèn xe nhấp nháy phía trên nhưng không có tiếng còi xe cảnh sát. Người chết không hề vội vã. Từng thi thể sẽ bị giải phẫu khi nhân viên giám định y tế tìm kiếm manh mối. Thế nhưng, điều lạc quan nhất mà họ có thể hi vọng kiếm được sẽ là các loại đầu đạn. Loại đạn nào đã giết chết họ? Anh không tin rằng kẻ xả súng này đã chạm một ngón tay lên bất cứ nạn nhân nào. Không chạm nghĩa là không để lại bất cứ dấu vết có thể sử dụng được. Với những viên đạn này, ít nhất vào một ngày nào đó có thể lần ra các khẩu súng đã bắn chúng. Nếu những khẩu súng đó có chủ thì lai lịch của kẻ gây ra sự kiện kinh hoàng này có thể bị truy vết.
Anh quay trở lại thư viện, Lancaster vẫn đang ngồi đó và chăm chú đọc các ghi chú của vụ án. Chị ngước mât nhìn lên khi anh tiến lại gần.
“Tôi thấy ngạc nhiên khi anh vẫn ở đây đó,” chị vừa nói vừa kiềm cái ngáp.
“Tôi làm gì có nơi khác để phải về,” Decker đáp.
Anh ngồi xuống cạnh chị.
“Anh làm một chuyến vòng quanh như thường lệ à?” chị hỏi.
Anh gật đầu. “Nhưng tôi thực sự vẫn chưa nhìn ra bất cứ gì.”
“Anh sẽ nhìn ra thôi, Amos, dần dần sẽ được.”
“Earl đang trông bé Sandy à?”
Chị gật đầu. “Anh ấy đã quen với việc này. Cũng đã nhiều đêm dài rồi.” Chị liếc nhìn quanh phòng. “Nhưng chưa lần nào bằng lần này.”
Decker chậm rãi gật gù. Một lần nữa, mấy lời chuyện trò ngoài lề công việc bỗng chìm vào im lặng. “Chị đã có được hết lời khai của nhân chứng chưa?”
“Tôi đã nhập một vài lời khai vào hệ thống máy tính. Không có nhiều lắm. Tuy nhiên tôi vẫn chưa được nói chuyện với người giáo viên bị thương. Khả năng cao là anh ta sẽ không thể nào qua nổi. Nếu anh ta chết thì tổng cộng sẽ có chín nạn nhân.”
“Andy Jackson. Anh ta bị bắn như thế nào?”
“Các học sinh trong lớp nói anh ta cố gắng chặn tên bắn súng lại.”
“Chặn như thế nào?” Decker hỏi tiếp.
“Chạy thẳng về phía hắn. Chen giữa họng súng của hắn và học sinh.”
“Trước hay sau khi hắn bắn một học sinh?”
“Sau khi.”
Decker dựa người ra sau và suy ngẫm về hành động đó, còn Lancaster thì quan sát anh.
“Một người khá dũng cảm,” Lancaster nói.
Decker không đáp lại lời nói ấy.
“Tôi cần xem bản lời khai của nhân chứng.” Giọng nói anh bây giờ bỗng nhanh nhẹn và tự tin.
Lancaster nhận ra sự thay đổi nhỏ ấy và cho phép một nụ cười rất khẽ hiện lên môi khi chị lôi bản lời khai ra cho anh.
Anh chăm chú đọc từng trang ghi lại lời khai. Lúc anh đọc xong, anh lật ngược về trang số hai sau đó lại lật tiếp đến trang số mười trước khi đặt cuốn sổ ghi lời khai sang bên cạnh.
“Nhìn ra gì không?” Lancaster hỏi, chị đã ngồi quan sát anh tiếp tục rồi lại thôi khi chị cũng làm việc.
Bỗng anh đứng dậy. “Tôi sẽ quay lại.”
“Decker!”
Mặc dù bự con mà lại thừa cân, nhưng anh có thể di chuyển nhanh hơn người ta tưởng. Có lẽ một chút linh hồn của cầu thủ bóng bầu dục vô tư lự ngày nào vẫn còn nằm trong anh. Anh đóng cửa thư viện phía sau mình và sải bước đi trên hành lang.
Lancaster không đi theo anh. Đã làm cộng sự gần mười năm với anh, chị đã quá quen với hành động này. Anh là kiểu người cứ thích đến thì đến, thích đi là đi mà không cần nói một câu với chị hay bất cứ ai khác. Chị quay trở lại công việc đang dang dở.
☆☆☆
Decker bước được độ chục bước thì bỗng đứng lại, anh liếc nhìn qua cửa sổ hướng đến khu vực đỗ xe đằng trước. Anh thấy trời bắt đầu đổ mưa. Anh cũng có thể trông thấy một đống nến xếp chi chít cạnh nhau cứ như đang trôi lềnh bềnh giữa không trung. Tất nhiên chúng không phải là nến thật. Mưa sẽ dập tắt chúng ngay. Đó là đèn phát ra từ điện thoại di động. Có một nhóm cầu kinh ban đêm đang đứng phía trước ngôi trường. Cứ như toàn bộ cư dân thành phố Burlington đang ở đây, có thể lắm chứ. Sau những gì đã xảy ra ở nơi này, có lẽ nên như vậy.
Cũng đã từng có một nhóm cầu kinh đã đứng phía ngoài nhà anh vào cái đêm sau khi xảy ra án mạng. Hồi đó là nến thật. Thêm những bó hoa, những câu biểu ngữ và thú nhồi bông. Chúng là những vật tượng trưng cho sự hỗ trợ, tình yêu, sự đoàn kết và quan tâm. Tất cả đều tử tế. Thế nhưng hình ảnh của những chồng nến xếp chen hoa, thú bông như thế khiến anh cảm thấy phát ốm và mất định hướng. Và cảm thấy quẫn trí hơn cả nỗi đau.
Anh quay mặt khỏi cửa sổ và tiếp tục bước đi khi những hạt mưa bắt đầu đổ xuống rầm rầm trên mái của ngôi trường.
Anh có thể mường tượng ra những chiếc điện thoại nhấp nháy tắt khi nhóm người cầu kinh vội vã tắt chúng đi. Hoặc có thể họ sẽ giữ chúng ngoài trời mưa. Để chúng chết đi, như là tượng trưng của tình đoàn kết với những người đã khuất bên trong nơi này.
Decker đi ngang qua một vị thanh tra anh quen biết đang đứng ở hành lang. Anh ta đang nói chuyện với một người mặc âu phục mà Decker đã từng trông thấy ở trong thư viện; người đàn ông đó là đặc vụ FBI. Vị thanh tra gật đầu chào Decker.
“Nghe nói cậu đang hỗ trợ vụ này, Decker. Rất vui khi gặp cậu.”
Decker gật đầu chào lại một cách do dự khi anh liếc sang nhìn đặc vụ FBI. Người đàn ông đó soi xét Decker từ đầu tới chân, từ nét biểu cảm hiện trên gương mặt, Decker có thể thấy sự đánh giá của anh ta không mấy dễ chịu cho lắm.
Decker “Ừ” với giọng cộc lốc, đó là tất cả những gì anh có thể nói ra trước khi vội vàng đi.
Thế nhưng sau đó, anh gác cuộc gặp mặt lúng túng vừa rồi sang một bên, tâm trí anh cho phép anh làm việc này thật dễ dàng. Anh có thể phân chia tư tưởng một cách rạch ròi đến không tưởng. Điều này có được là nhờ vào thái độ cóc-thèm-quan-tâm đến mọi sự của ạnh.
Và vì có một điểm không hề có lý chút nào. Đó là lý do tại sao anh lại vội vàng đi khỏi thư viện đến vậy.
Trang hai trong bản ghi lời khai nhân chứng.
Melissa Dalton, mười bảy tuổi, học sinh, đang lấy sách ra khỏi tủ cá nhân. Thời gian lúc đó vẫn còn sớm, 7:28, hơn một tiếng trước khi giờ học chính thức bắt đầu. Cô bé này đến sớm để làm bài thi lại do hôm đi thi bị ốm.
Dalton biết giờ chính xác bởi vì cô bé đã nhìn đồng hồ treo tường phía trên tủ đồ của mình, sợ rằng mình sẽ trễ giờ thi. Trong suốt thời gian học trung học, cô bé đã đi học vô cùng đầy đủ, thậm chí không hề muộn một buổi nào. Việc này vô cùng quan trọng với cô, ấy là do ba mẹ cô bé đã nói rằng nếu suốt bốn năm học mà không đến lớp trễ thì ba mẹ sẽ thưởng cho cô chiếc xe cũ của họ, vậy là lúc tốt nghiệp Dalton sẽ có được một chiếc xe cho riêng mình.
Vậy là 7:28.
Đó là lúc Melissa Dalton đã nghe thấy một âm thanh gì đó. Theo lời cô bé đã kể lại với Lancaster khi Mary phỏng vấn cô bé.
Cô bé đã nghe một tiếng gì đó vào lúc một tiếng hai phút trước khi chuông vào học kêu. Có thể hai mươi phút sau khi chuông reo, hoặc gần khoảng 8:42, là lúc Debbie Watson bị bắn nát mặt khi gã bắn súng rẽ vào hành lang và giương khẩu súng hoa cải lên. Cô bé bị như thế chỉ vì bị đau bụng.
Nhưng làm sao Melissa Dalton có thể đã nghe thấy điều gì?
Mọi quan sát nhỏ đều có thể dẫn tới một phát hiện lớn.
Anh tiếp tục bước đi.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu