Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kiều Kiều Vô Song
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Lấy Cắp.
S
áng sớm tháng Chín sương trắng lượn lờ. Trên đường cái cách thôn Hồ Thủy chừng bảy mươi dặm có một lữ quán do người dân tự xây dựng. Thường thì đối với những lữ quán kiểu này, chủ quán luôn chuẩn bị số lượng lớn lương thảo cho súc vật, cũng như thức ăn và nồi bếp để cung cấp cho người đi đường tự nấu nướng. Dĩ nhiên muốn sử dụng thì phải trả tiền.
So với lữ quán bình thường, phòng của lữ quán này đều xây dựng bằng gỗ tấm, bề ngoài đẹp mắt, bên trong tinh xảo, nếu có đại sĩ phu đi ngang qua ắt hẳn sẽ thích nghỉ chân ở đây.
Cơ Tự mặc nam trang, chậm rãi xuống xe lừa. Trong vòng bảo vệ của Lê thúc, Tôn Phù và mười mấy hộ vệ, nàng bước vào lữ quán. Giờ này vẫn còn sớm, trong lữ quán không có mấy khách ngủ lại, thấy đám người Cơ Tự đến, vợ chồng chủ quán vui mừng ra đón. Nhưng khi Cơ Tự cởi mũ sa ra, hai ông bà chủ bốn mươi mấy tuổi, tóc mai hai bên đã bạc trắng trông già hơn tuổi thật, lại mang vẻ mặt thất vọng dừng bước.
Thấy họ mãi mà vẫn không tiến lên, Dữ Trầm tức giận, cất cao giọng: "Chủ quán có ý gì đây? Khách đến mà không tiếp à?"
Đôi vợ chồng chủ quán liền bừng tỉnh, vội vàng tươi cười chạy đến. Chẳng qua sau khi đi đến trước mặt Cơ Tự, bà chủ thở dài, giọng khàn khàn khuyên nhủ: "Vị tiểu lang này, bây giờ còn sớm, đi về phía Nam chừng tám mươi dặm nữa sẽ có một trấn nhỏ... Không bằng tiểu lang qua đêm ở đó đi."
Ông chủ có khuôn mặt khắc khổ vàng vọt nói: "Đúng đấy, đúng đấy, ngủ ở lữ quán nhỏ của chúng tôi không được thoải mái đâu ạ."
Nghe lời hai vợ chồng này nói, Dữ Trầm đứng bên cạnh thấy buồn cười: "Ta vào nam ra bắc nhiều năm mà đây là lần đầu tiên thấy có người đuổi khách đấy." Vừa dứt lời, sắc mặt Dữ Trầm liền sa sầm, ngay cả mười mấy người hộ vệ cũng mang vẻ mặt khó coi.
Ông bà chủ thấy mười mấy vị đại hán sầm mặt cũng hoảng sợ, lập tức bà chủ lắp bắp giải thích: "Không, không, không phải."
Bà còn chưa nói xong, ông chồng ở bên cạnh liền chen lời: "Chư vị hiểu lầm rồi, sở dĩ chúng tôi bảo tiểu lang đây rời đi không phải có ý đuổi khách đâu, mà vì tướng mạo của tiểu lang thật sự quá tuấn tú thôi."
Trong sự kinh ngạc của mọi người, ông chủ tiếp tục than thở: "Tiểu lang khôi ngô đứng đâu cũng trở nên chói mắt như trân bảo. Không gạt chư vị, lữ quán của tôi thường xuyên phải nộp tiền bảo kê cho đám thổ phỉ trên núi, người của họ luôn giám sát nơi này. Nếu mấy tên kia biết lữ quán chúng tôi có tiểu lang ưa nhìn như vậy, không chừng sẽ nảy sinh ý đồ xấu. Ôi, ôi, năm ngoái lão đây gặp được một tiểu lang thanh nhã, còn đẹp hơn cả khách quan nữa. Đám thổ phỉ kia đến cướp hắn, sau đó nghe người ta nói là đã bị đem bán hầu hạ nhóm quyền quý ở Kiến Khang rồi. Có thể khách quan chưa nghe thấy chuyện này bao giờ, nhưng trong mắt người đời nay thì nữ tử có dáng vẻ xinh đẹp cũng thường thôi. Nếu nam tử nhà nghèo mà tuấn tú thì không ổn. Cho dù là bệ hạ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này..."
Ý của ông ta là sợ Cơ Tự giải trai quá tuấn tú lọt vào mắt của đám cướp sẽ dẫn đến tai họa. Thoáng chốc, nhóm Dữ Trầm, Tôn Phù đều đen mặt.
Cũng chẳng trách được họ kiến thức hạn hẹp, chuyến đi xa nhất trong cuộc đời họ chỉ đến huyện Thanh Sơn, còn kẻ bạo ngược họ gặp duy nhất chính là Trang gia. Thế gian này, quyền quý và thứ dân là như trời và đất, vì thế họ nào nghe nói việc nam nhân hứng thú với nam nhân bao giờ chứ? Ngay cả Cơ Tự biết được là do đột nhiên có rất nhiều ký ức mới, chứ lúc trước nàng cũng chưa một lần nghe nhắc đến.
Chủ tớ họ nhìn đôi vợ chồng buồn rầu than thở, rồi ngơ ngác nhìn nhau, mọi người đang chờ Cơ Tự quyết định.
Mà lúc này, Cơ Tự thật sự đang do dự. Trên đường đi, nàng đã nghĩ đi nghĩ lại mười mấy lần, chắc chắn không hề bỏ sót một chi tiết nhỏ nhặt nào, thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thành công mỹ mãn chở đầy mấy xe tiền bạc về nhà nữa cơ. Nhưng nàng không thể ngờ lữ quán trước mắt này lại không muốn tiếp đãi mình.
Suy tư chốc lát, Cơ Tự quả quyết nói: "Đi thôi, chúng ta đến trấn trên."
"Vâng."
Sau khi rời khỏi lữ quán, thấy Cơ Tự vẫn rầu rĩ không vui, Dữ Trầm cưỡi lừa sát lại, dè dặt nói: "Nữ lang, nếu hai người kia đã nói nam tử không an toàn bằng nữ tử, thì chi bằng người thay nữ trang đi ạ."
Cơ Tự dở khóc dở cười khiển trách: "Nói nhảm gì thế." rồi nàng lớn tiếng ra lệnh, "Đi nhanh lên."
"Vâng."
Đến trấn Hồ Hà, Cơ Tự đã có kinh nghiệm, trước khi vào khách điếm, nàng không hề cởi mũ sa ra.
Thấm thoát nhóm Cơ Tự đã ở đây ba ngày. Sáng hôm đó, Cơ Tự vừa ăn sáng xong thì Tôn Phù dẫn theo bốn hộ vệ nhanh chóng đi đến. Y ghé sát vào Cơ Tự khẽ bẩm: "Nữ lang, bọn chúng tới rồi. Tôi đã thấy chúng ở cửa thành, cả mấy trăm người đều đeo túi vải dài, mặt hung ác, chắc chắn là đám cướp La Đại Đầu mà nữ lang nói. Có điều chúng không vào trấn mà cưỡi bò đi về phía Tây luôn."
Nói đến đây, Tôn Phù phấn khích: "Nữ lang, bây giờ có nên xuất phát đào khoét ổ của chúng không?" Đáng tiếc duy nhất là, hang ổ của bọn cướp cách trấn này phải đến trăm dặm. Nếu ở lữ quán hôm trước đi qua thì chỉ có hai ba mươi dặm thôi, nếu xuất phát từ đó thì có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
Lúc Tôn Phù đang thầm tiếc hận, Cơ Tự đứng dậy đội mũ sa vào, ngẫm nghĩ: Sào huyệt La Đại Đầu cách quá xa, đi đi lại lại một trăm dặm ít nhất cũng phải mất đến một hai ngày, chở đồ nặng sẽ giảm tốc độ, cả đi cả về cũng phải năm ngày. Trong vòng năm ngày sẽ có khả năng xảy ra nhiều biến cố, quá nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, nàng cũng thở dài, hạ giọng nói: "Khoan hãy đến sào huyệt của chúng đã, thúc căn dặn mọi người ăn no ngủ kĩ, trời vừa tối sẽ bắt đầu lên đường."
Tôn Phù vội vàng thưa vâng.
Trời vừa sẩm tối, đám người Cơ Tự liền xuất phát. Bởi vì chiến tranh liên miên, dân chúng nghèo khổ, nên những thứ như nến chỉ có quý tộc mới dùng. Dân chúng bình thường đa phần đều không đủ ăn nên ban đêm thường tối đen như mực. Vì thế trong cả cái trấn to như vậy, cách mấy trăm mét mới có một cây đuốc, soi sáng khoảng một tấc vuông, không một bóng người đi lại ngoài đường.
Cơ Tự sai người dùng bao vải bọc chân lừa lại, cả đoàn im hơi lặng tiếng rẽ vào một con ngõ bên cạnh trang viên ở phía Tây.
Vị trí trang viên này rất hẻo lánh, nhìn từ bên ngoài không khác gì trang viên của Cơ Tự. Dưới ánh sao, nàng nhìn trang viên kia, rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Chuẩn bị đột nhập từ đâu?"
Ban ngày đám người Tôn Phù đã đến đây rồi, y đáp ngay: "Bên cạnh góc tường phía Tây có một đống đá lộn xộn, vào từ nơi đó ạ."
Cơ Tự gật đầu: "Phải quan sát kỹ trước khi hành động, nếu bên trong không có động tĩnh thì hẵng ra tay. Có điều ta đoán, nơi này không có gã đàn ông nào đâu, cho dù có người thì cũng chỉ là mấy phụ nữ thôi. Các người đốt mê hương, khiến toàn bộ bọn họ hôn mê rồi hành động."
"Vâng."
Trong ánh nhìn chăm chú của Cơ Tự, Tôn Phù thử ném một hòn đá vào trong, nhưng trang viên vẫn im ắng. Lúc sau mười mấy hộ vệ lần lượt trèo tường nhảy vào.
Cơ Tự không vào theo, nàng ngồi trong xe lừa, mắt sáng quắc nhìn chỗ tường bao, lòng thấp thỏm theo từng giây từng phút trôi qua.
Trong trí nhớ của nàng, hành động đám La Đại Đầu giết người ở thôn Hồ Sơn đã sớm nằm trong dự tính của một đại nhân vật nào đó. Hành động của La Đại Đầu vốn không có sơ hở, điểm sai duy nhất chính là lúc gã ra tay trùng hợp thời điểm đại nhân vật kia tình cờ đi đến Kinh Châu. Lúc La Đại Đầu phao tin trắng trợn muốn giết cả thôn Hồ Sơn, gã không ngờ cuối cùng mình đã rơi vào vòng vây đã được chuẩn bị sẵn sàng của đối phương.
Nàng nhớ, sau trận chiến đó, toán cướp La Đại Đầu bị tiêu diệt sạch, sau đó của cải mà gã đã cướp bóc được mười mấy năm nay ở hang ổ và cả chỗ trú chân trong trấn này đều bị đối phương vét sạch.
Vốn Cơ Tự muốn thừa dịp đến sào huyệt chính của La Đại Đầu, nhưng bây giờ vì lý do an toàn, nàng đành đến trộm tiền tài ở trang viên này.
Gần đến rạng sáng, mọi người mang mấy bao vải nặng ném ra khỏi tường bao, ngay sau đó Lê thúc và Tôn Phù cũng nhảy ra.
Trong bóng tối, mắt hai người họ sáng rực. Thấy Cơ Tự, Tôn Phù hưng phấn thở hổn hển nói: "Bà nó, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, bên trong giàu khủng khiếp, nữ lang không biết đâu, có một cây san hô to đùng đặt chính giữa đại sảnh..."
Cơ Tự ngắt lời y, vội hỏi: "Nhà kho thì sao? Có tìm được nhà kho không?"
Tôn Phù ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Còn có nhà kho nữa á?"
Cơ Tự nghe đến đây thì đã hiểu, nàng nhìn về bầu trời hửng sáng đằng Đông, lắng nghe tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện phía xa xa, bèn thở dài nói: "Thôi, nhiêu đây đã đủ rồi. Gọi mọi người ra đi, những thứ này cũng đủ cho chúng ta dùng một thời gian."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kiều Kiều Vô Song
Lâm Gia Thành
Kiều Kiều Vô Song - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=kieu_kieu_vo_song__lam_gia_thanh