Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
ể tạo cho mẹ niềm vui vẻ với khung cảnh nồng ẩm của gia đình trong ngày nghỉ cuối tuần này, Thái Bảo đã rủ 3 người bạn thân đến nhà mình chơi. Trước là để tạo cho mẹ niềm vui nho nhỏ và đầy bất ngờ. Kế đến là anh muốn tập cho Vi sẽ quen dần với nếp sống của gia đình anh hơn, nhằm tạo ra mối thân thiện giữa mẹ chồng và nàng dâu hơn.
Khi tất cả đã đến đông dủ, không khí của ngôi biệt thự Mai Xuân có phần sôi động hẳn lên. Để chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình, các bạn trẻ đã phân công nhau làm việc và giúp đỡ qua lại. th và Cát Vi đảm nhiệm vai trò của đầu bếp chính là nấu các món ăn. Còn riêng hai chàng trai thì chấp nhận vai trò của phụ bếp, chịu sự sai khiến của bếp trưởng. Hai cô gái tỏ ra khá sành sỏi, chốc chốc lại sai khiến những anh phụ bếp dưới quyền mình:
- Anh Bảo! Đưa giùm em một ít hành em để phía trong, bên trái của chiếc tủ lạnh đó, anh thấy không?
- Chấn Nguyên à! Anh đã dọn tất cả bát đĩa lên phòng khách chưa? Nhanh lên, kẻo không kịp đó nhé!
Hầu như không có việc gì là 2 nàng không nói tiếng nhờ cả, nếu không muốn nói đó là sự sai khiến bắt buộc đối với hai anh, làm cho hai chàng trai mệt muốn "phờ râu" luôn. Vậy mà thỉnh thoảng, hai nàng lại "phân bì" với sự thảnh thơi của họ làm cả hai anh nổi sùng. Chấn Nguyên lý lẽ:
- Anh thấy bọn em mới thật là sướng đó, chỉ đứng đấy chờ mọi thứ chín là xong ngay, không phải vất vả như bọn anh, hết rửa chén rồi đến dọn dẹp bàn ghế, thế bọn anh có nói chi đâu.
Vẫn là lời đáp lại đầy chanh chua của một trong 2 cô gái:
- Hai anh nói sai rồi, em thấy bọn anh mới sướng thật đấy. Đứng phía ngoài nhà bếp vừa mát mẻ, lại không bị hơi nóng bởi ngọn lữ nơi chiếc bếp này nữa.
Hai phe cứ thế mà tranh cãi bất tận, không ai chịu thua ai cả.
Sự đấu lý thật trẻ con của những người bạn trẻ làm ch obà Mai Xuân cảm thấy buồn cười lắm và bà cũng trở thành trọng tài bất đắc dĩ để mà phán xét.
- Mẹ thấy các con không ai xung sướng cả. Chỉ có mẹ ngồi đấy là không giúp gì cho các con mà thôi.
Vẫn là cái giọng sôi nổi của Cát Vi:
- Mẹ cứ ngồi yên cho khỏe, những chuyện này hãy để cho hai anh ấy lo, làm trai phải to ra gánh vác gia đình chứ. Vả lại, đây là chuyện nhỏ nhặt thôi mà.
Bên phe kiă là tiếng cãi lại của Thái Bảo:
- Người ta nói phụ nữ phải đảm nhận vai trò gia đình, nam giới thì tiếp xúc các mối quan hệ bên ngoài xã hội, vì thế tất cả các công việc này là của hai em đấy.
- Xí! Thời buổi này nam nữ đã bình đẳng rồi ông ơi. Không còn có chuyện trọng nam khinh nữ thời phong kiến đâu. Phụ nữ bấy giờ cũng đóng vai trò quan trọng trong xã hội này lắm.
Tuy cũng hơi mệt mỏi nhưng tất cả các bạn trẻ cảm thấy vui lắm, họ vừa làm việc vừa tranh luận với nhau thật rôm rả:
Bà Mai Xuân lòng lâng lâng trong niềm hạnh phúc, tràn ngập những nụ cười của bọn trẻ. Bà không thể ngờ rằng trong những năm tháng của tuổi già, bà lại có được niềm vui như thế, trong một đại gia đình vui vẻ và rất thương yêu nhau. Đôi mắt của bà tràn ngập những ngấn lện vì xúc động. Thấy mẹ khóc, các bạn trẻ không hiểu chuyện gì xảy ra v ới mẹ, nên chạy đến hỏi dồn dập:
- Chúng con đã làm cho mẹ giận à! Xin mẹ hãy tha lỗi cho chúng con nhé.
Bà Mai Xuân alu nhanh ngấn lệ trên mặt mình, tươi cười nói:
- Không phải là mẹ giận các con đâu, chỉ do mẹ qúa xúc động mà thôi. Mẹ thấy gia đình ta hạnh phúc như thế này thì vui lắm, nhất là các con rất hiếu thảo và ngoan ngoãn.
- Thế thì từ đây chúng con hứa sẽ như thế này mãi cho mẹ vui.
Tiếng của Thúy Hân:
- Mẹ à! Tuần sau là lễ cưới của anh con rồi đấy và mẹ sẽ được một nàng dâu nữa. Mẹ vui lên đi, cho chúng con vui theo.
- Mẹ rất vui đấy chứ.
Quay sang cậu con trai của mình, bà tiếp:
- Bảo à! Mọi chuyện của con và Cát Vi sao rồi, có cần mẹ giúp gì thêm không?
- Dạ, không cần đâu mẹ ạ. chúng con đã chuẩn bị xong cả rồi, mẹ đừng lo cho tụi con.
- Thế thì mẹ yên tâm, khi giao quyền quyết định cho tụi con.
- Mẹ quên là anh Hai con đã lớn rồi sao?
Bà Mai Xuân xũng đùa theo con gái:
- Vâng, chuyện đó tôi đã biết rồi. Còn cô, bao giờ mới cho tôi một thằng rể qúy đây?
- Mẹ à! con còn nhỏ lắm. Vả lại cũng vừa có dâu rồi. Ai mà cưới con gái của mẹ chứ.
Chấn Nguyên thêm vào:
- Bác à! Tại cô con gái yêu của bác không thèm để ý đến người ta đó thôi. Chứ có một anh chàng rất thương cô ấy.
Thúy Hân tỏ ra bướng bỉnh:
- Anh thử nói tên người ấy xem nào? Sao em lại không biết nhỉ?
- Thì cũng tại em qúa vô tư thôi, chứ nơi đấy mọi người đều biết cả. Không tin, em cứ hỏi xem.
Vì không biết là anh đã nháy mắt với mọi ngừi từ trước, nên khi nghe Hân hỏi là họ đã gật đầu ngày:
- có phải thế không anh Bảo?
- Vâng đúng rồi.
- Thúy Hân à! Tao nghĩ rằng Chấn Nguyên nói đúng rồi đấy.
Thái Bảo là bạn thân của Chấn Nguyên nên đứng về phía anh là phải rồi. Còn vi là cô bạn thân của nàng cũng làm như thế nên nàng cảm thấy hơi tức và nói:
- Không ngờ có chồng rồi đứng về phía chồng luôn nha. có chồng rồi định cho người bạn này ra rià luôn chứ gì.
Thúy Hân đánh thùm thụp vào người Vi, làm cô nàng la lên chí choé:
- Đó là tao nói sự thật mà. Không tin, mày cứ hỏi mẹ đi.
Thúy Hân sà vào người mẹ, nũng nịu như những đứa trẻ thường hay bị chọc quê:
- Đó, mẹ thấykhông. Chưa gì đã hùa theo chọc con rồi, mai mốt thành chồng vợ, còn xem con ra gì nữa đây.
Thái Bảo và Cát Vi xuôi theo:
- Bây giờ em chịu có chồng đi, rồi sẽ có đồng minh ngay. Chỉ cần một tiếng của em là người ấy sẽ làm tất cả cho em gái của anh.
- Mẹ thấy anh con nói có lý, con cứ theo lời anh con đi.
- Mọi người bảo con lấy chồng làm muốn tống con ra cái gia đình này, phải không?
Thấy khuôn mặt Thúy Hân có vẻ giận, nên Chấn Nguyên xen vào:
- Xin mọi người hãy tha cho cô ấy đi.
Bà Mai Xuân cũng gập đầu theo:
- Bảo à! Con hãy tha cho em con đi, kẻo chốc nữa đây nó bảo mẹ có dâu rồi quên con gái à.
Câu nói của mẹ dường như trúng với ý nghĩ của mình, làm cô nàng bật cười thành tiếng. Nàng vòi vĩnh mẹ:
- Chỉ có mẹ là hiểu con thoi. Đó, thấy mẹ bênh em chưa anh Hai? coi anh còn dám ăn hiếp em nữa không?
- Không, anh Hai xin đầu hàng.
Rồi một trận cười giòn lại vang lên trong căn phòng khách ấm cúng. Khuôn mặt của ai cũng ngời lên niềm hạnh phúc.
Những đĩa thức ăn đã được bày ra cả rồi, nhưng vì mải mê tranh luận với nhau mà chưa có ai đụng đến cả. Chợt nhớ ra, bà Mai Xuân hối thúc:
- Thôi bây giờ chúng ta ăn đi. Mẹ cảm thấy đói lắm rồi.
- Hôm nay con sẽ đãi một bữa cơm như ý luôn.
Thái Bảo vẫn không buông tha:
- Anh chỉ sợ ngon qúa, nên mọi người ăn không nổi luôn đó.
- Thế thì anh chưa biết tài nghệ của bọn em rồi.
- Bọn anh đang chờ kết qủa đây.
Hân và Vi gắp những phần thức ăn ngon nhất bỏ vào chén của mẹ Hai nàng vẫn khong quên nhắc nhở:
- Mẹ ăn đi cho nóng.
Bà Mai Xuân bưng chén lên, sự vừa miệng của món ăn làm bà cũng cảm thấy bất ngờ nên reo lên:
- Ngon qúa!Mẹ thật phục tài nấu ăn của hai con lắm.
Hai cô gái phấn khởi hẳn lên. Còn hai chàng trai, nghe mẹ khen cũng không tránh được sự tò mò, họ gắp ngay thức ăn và cho vào miệng thưởng thức:
- Chao ôi! Ngon tuyệt! Qủa thật bọn anh có phước lắm mới gặp được hai người bạn gái vừa thùy mị, nết na lại nấy ăn giỏi thế này. Bọn anh sẽ đặt tất cả các món ăn của hai em nấu luôn.
- Đó, anh thấy không? Em đã nói tài nấu ăn của bọn em không tồi mà.
- Bọn anh công nhận điều đó.
Suốt cả bữa ăn, ai cũng đều khen các món ăn cả. Bà Mai Xuân vừa khen món này thì hai chàng cũng thêm vào, món kia cũng không kém, món nào cũng tuyệt cả, mười phân vẹn mười. Thái độ khen lấy khen để của hai anh làm cho hai cô gái cảm thấy mát dạ lắm. Còn bà Mai Xuân thì hôm nay có bữa ăn rất ngon miệng, hai cô gái cứ thay phiên nhau gắp thức ăn vào chén của bà, cho dù bà no lắm nhưng cũng phải gắng ăn thêm trước sự ân cần của hai nàng. Có thể mới biết được niềm vui của gia đình nó chiếm sự quan trọng như thế nào trong cuộc sống của mỗi người.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở