Hạ Ơi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 13
hấm thoát, bọn Dzũng Đakao đã nghỉ hè ờ Long Xuyên được hơn một tháng. Chúng đã vô núi Sập bằng chiếc xe lôi máy của ông Mậu. Chúng đã qua Long Kiên, Hòa Hảo, Tân Huề bằng chiếc xuồng máy đuôi tôm của ông Út Vĩnh. Chúng đã lướt trên khắp sông lạch vùng Chắc cà đao, đã in bao nhiêu dấu chân lên đường mòn thôn xóm. Cùng với Danh ná, Thảo xa lộ, Chơn Chơn đạo nhơn, chúng đã tham dự và mờì tham dự nhiều cuộc chơi rực rỡ của niên thiếu. Một trong những cuộc chơi rực rỡ nhất là chuyện bơi xuồng sang cồn.
Dzũng Đakao đã biết chèo xuồng. Hưng mập đã biết chèo xuồng. Bồn lừa đã biết chèo xuồng. Chương còm đã biết chèo xuồng. Xuồng gối sóng. Sóng làm xuồng nhấp nhô. Sóng làm bốn hoàng tử say sóng. Cơn say lâng lâng, êm nhẹ như xuồng từ từ trôi lên sông ngập ánh trăng. Cơn say, tới hôm nay, còn quyến luyến bốn hoàng tử và bắt bốn hoàng tử đêm đêm phải mơ màng.. 1 Ôi chao, những giấc mơ thơm ngát mùi hoa lan, hoa nhài, hoa bưởi, hoa lý, hoa cau. Bốn hoàng tử sẽ lớn dần nhờ những giấc mơ thơm đó, những giấc mơ tạo thành kỷ niệm một đời người, những giấc mơ chỉ dệt nên ở quê hương mình.
Bây giờ Dzũng Đakao, Bồn lừa, Chương còm, Hưng mập đang ngồi trên ghế giữa sân trường Khuyến Học. Hoa phượng đương lác đác rơi. Còn lâu mới tới mùa thu nhưng bầu trời mấy hôm nay có vẻ buồn bã. Mây xám thường đuổi mây trắng đi. Mây xám nhắc nhở sắp đến mùa mưa. Ba tháng hè luôn luôn bị đứt quãng bởi những trận mưa đầu mùa tàn nhẫn. Mùa hè mà mưa thì chán quá. Chẳng lẽ chơi cái trò con nít trần truồng tắm giữa trời mưa? Dzũng Đakao và các bạn cảm thấy ngày tạm biệt Long Xuyên gần kề. Tự nhiên, bốn đứa đều buổn. Chúng tưởng vừa vào miếng vườn nhiều trái cây ngon ngọt mà chưa được hưởng trái nào. Đã ôm chặt kỷ niệm một vòng tay, chúng cứ nghĩ vòng tay còn ôm thêm mười lần kỷ níệrn. Kỷ niệm đáng để ta tham lam. Vì đến một tuổi nào đó cuộc đời sẽ hóa thành anh nhà giầu biển lận, bắt ta chìa tay xin kỷ niệm như người hành khất xin của bố thí.
- Ê, tụi bây không đí chơi, hả?
Ông Tư Thẹo cầm cái chổi chà đứng ở hành lang hỏi vọng ra. Bốn đứa cùng quay lạí. Một vài gian lớp đã được mở tung cửa sổ, ông Tư Thẹo bước xuống sân:
- Coi bộ chán Long Xuyên rồi à?
Hưng mập nhanh nhẩu:
- Đâu có, dượng Tư.
Hưng mập, Bồn lừa, Dzũng Đakao kêu ông Tư Thẹo bằng dượng như Chương còm vậy. Ông Tư Thẹo nói:
-Tụi bây ở đây đỡ lắm hé!
Bồn lừa lễ phép:
- Chúng cháu sợ đã làm phiền dượng.
Ông Tư Thẹo xua tay:
- Đâu mà có. Nhờ tụi bây, bọn quỷ hết phá dượng. Mà không biết sao bọn quỷ dạo này hết phá phách. Chắc bọn nó thấy tụi bây ngoan ngoãn.
Bọn quỷ là lục ca Xà Lỏn. Lục ca đã gây phiền phức cho nhiều người. Lỗi đâu phải do lục ca. Lỗi do người ta đã chỉ biết xua đuổi, mắng chửi lục ca và không hề cho lục ca biết tấm lòng của người ta.. Nay thì giặc Xà Lỏn đã tan rã. Và chúng sẽ nên ngườỉ. Chương còm nói:
- Chúng nó tu rồi dượng ạ!
Ông Tư Thẹo bĩu môi:
- Hừ, tin chi ba cái thằng đá cá lăn dưa đó!
Chương còm cười:
- Dượng cá gì không? Tụi nó giờ bảnh lắm. Ông bác sĩ thương tụi nó lắm, ổng cấp học bổng cho tụi nó học trường Khuyến Học.
Ông Tư Thẹo tròn mắt:
-Vậy hả? Vậy thì tụi nó ngon lành ác. Tao sợ tụi bây về, tụi nó lại dở chứng.
Dzũng Đakao nói:
-Tụi nó không dở chứng đâu, dượng ơi! Nếu tụi nó dở chứng, đã có Danh ná lo giùm dượng. Dượng cứ yên tâm dẫn tụi cháu đi coi đá gà,
Ông Tư Thẹo lắc đầu:
- Hết hè rồi. Tuần tới khai trường, dượng mắc bận quét dọn lớp học.
Hết hè rồi! Ba tiếng ngắn ngủi và vô nghĩa đối với ông Tư Thẹo nhưng nó buồn làm sao đối với bọn Dzũng Đakao. Chưa hết hè, chưa thể hết mùa hè rộn rã ở Long Xuyên. Chỉ hết hè đối với học trò trường tư. Ông Tư Thẹo trở lên lớp, tiếp tục quét dọn. Vừa khi ấy, Chơn Chơn đạo nhơn hớt hơ hớt hải chạy tới báo tin quan trọng:
- Tên các anh dán đầy tường phố, thân cây.
Hưng mập vừa rầu rỉ đó, lại tươi ngay:
- Họ truy nã anh em Tứ Bẩn, hả?
Chơn Chơn đạo nhơn ngơ ngác:
-Tứ Bẩn nào?
Hưng mập cười:
- Anh em nhà Đan tông í mà...
Chơn Chơn đạo nhơn chả hiểu gì. Nó đâu có đọc truyện Lucky Luke. Nó nói:
- Học trò thị xã tổ chức cuộc biểu diễn bắn ná và đá bóng ở sân vận động, bán giấy vô cửa đàng hoàng, các anh ạ!
Dzũng Đakao vò đầu:
- Lại con nhà Thảo xa lộ đầu têu.
Chơn Chơn đạo nhơn tiếp:
- Áp phích biểu bán giấy lấy tiền giúp cô nhi viện.
Bồn lừa gạ:
-Tụi mình ra phố coi.
Năm đứa rời sân trường Khuyến Học. Bọn Dzũng Đakao thấy ngay một tấm bích chương viết tay mà hồ dán còn ướt nhẹp. Nội dung như vầy:
Bạn hãy tới sân vận động thị xã chiều mốt để thưởng thức một phim tuyệt diệu trên màn ảnh vô địch thế giới với các tài tử quốc tè thượng hảo hạng:
DZŨNG ĐAKAO • DANH NÁ • CHƯƠNG CÒM • BỔN LỪA • HƯNG MẬP
Tiền vào cửa tùy hỉ để giúp cô nhi viện.
Hưng mập bô bô:
- Mình đã làm hoàng tử phì lũ. Mình sắp làm tài tử thùng nước lèo, tài tử heo mập!
Bồn lừa đá nhẹ Dzũng Đakao:
- Kìa, bên hồ tắm Long Xuyên cũng có dán bích chương.
Năm ông nhãi nhào sang hồ tắm,
Đây là cái "pit xin" đẹp nhất miền Tây. Có lẽ, đẹp nhất Việt Nam, không kể "pit xin" thơ mộng của vua Bảo Đại ở Ban mê thuột, nơi Dzũng Đakao đã biểu diễn "bông nhông" vói Y Pàm, Y Kút và anh em Thượng.
Nhóc con Long Xuyên đang bu quanh cái bích chương vừa mới dán. Thường lệ, bất cứ một loại bích chương nào, dù in đẹp cách mấy, vẫn bị quý ông nhóc lột xé không thương tiếc sau khi đã đọc xong. Đây là lần thứ nhất, một tấm bích chương giấy vàng viết chữ mầu đen đơn giản được quý ông nhóc bảo vệ triệt để. Một thằng dí ngón tay vô tên Dzũng Đakao bèn bị một thằng khác kéo giật tay lại, sửng cồ:
- Mày tính lột ra, hả?
- Đâu có.
- Vậy làm gì?
- Tao khoái Dzũng Đakao.
- Mực chưa khô, mày sờ vào, tên Dzũng Đakao nhòe nhoẹt thì sao?
Nhóc con không biết bọn Dzũng Đakao đứng sau lưng mình và đương chú ý tấm bích chương lạ đời:
Đừng tắm "pit xin" sáng nay, sáng mai, sáng mốt...
Hãy để dành tiền trước làm việc nghĩa sau mua vui với:
DANH NÁ • DZŨNG ĐAKAO • CHƯƠNG CÒM • HƯNG MẬP • BỒN LỪA
Tại sân vận động thị xã chiều mốt dưới sự chủ tọa của bác sĩ chủ giải Guigoz.
Nhóc con bàn tán sôi nổi:
- Đúng quá, không nên tắm "pít xin" sáng nay.
- Cho nó ế đi.
- Nghỉ tắm coi Dzũng Đakao, Danh ná bắn súng cao su là tuyệt vời.
- Hoan hô Dzũng Đakao.
- Dzũng Đakao, Danh ná hết sẩy.
Dzũng Đakao kéo các bạn lặng lẽ rút êm. Nó sợ nhóc con bắt gặp, sẽ công kênh chúng nó, gây ồn ào và có thể làm hồ tắm Long Xuyên vắng hoe. Bốn hoàng tử cùng Chơn Chơn đạo nhơn thả qua công viên Nguyễn Du. Hôm nay Chương còm để ý kỹ hơn. Và nó thấy công viên quá tiêu điều. Nhiều ghế đá sập đổ. Những cây trụ lớn làm giàn hoa cũng sập đổ. Sập đổ luôn hàng lan can. Chơn Chơn đạo nhơn bảo tầu vận tải xô vào bờ gây đổ vỡ. Và chẳng ai lo tu sửa cái công viên thơ mộng của thị xã thơ mộng này. Dzũng Đakao, Bồn lừa, Hưng mập thì vẫn cứ khen nhặng là công viên Nguyễn Du sạch, mát. Dĩ nhiên là đẹp nữa. Vì nơi đây, chúng đã bước xuống xuồng, băng sông, qua một miền đất nhiều bâng khuâng, xao xuyến.
Ngồi chung trên cái cột trụ đổ dài, Dzũng Đakao hỏi Chương còm:
- Mày nghĩ sao vụ chiều mốt?
Chương còm đáp:
- Chả nghĩ sao cả. Con nhà Thảo xa lộ nghĩ giùm mình hết rồi.
Hưng mập nói:
-Thảo xa lộ khoái gây ngạc nhiên. Theo tao cứ bắt kiến lửa bỏ vào rốn thằng Chơn Chơn đạo nhơn là biết liền tù tì cái vụ chiều mốt.
Chơn Chơn đạo nhơn chối phăng:
- Em hổng biết gì hết trọi.
Bồn lừa biểu diễn màn lừa:
- Nó không biết gì thật đó, Hưng mập ạ! Vậy Chơn Chơn đạo nhơn biết Thảo xa lộ đang ở đâu chứ?
Chơn Chơn đạo nhơn lắc đầu:
- Ern hổng biết luôn.
Bổn lừa thử đàí:
- Tiếc quá, lát nữa tụi anh về Sàigòn, giấy xe đò mua rồi.
Chơn Chơn đạo nhơn cuống quýt:
- "Dzìa" thiệt à?
Bồn lừa vỗ vai ông nhãi:
-Thiệt.
Chơn Chơn đạo nhơn vùng bỏ chạy. Bồn lừa xoa tay thích thú:
- Con nhà Thảo xa lộ sắp dẫn xác tới. Mình cho nó "ngạc nhiên" tí ti. A lê hấp, sang cồn chơi.
Bốn ông nhóc xuống xuồng máy đuôi tôm. Chủ xuồng là một nhãi con chừng mười hai tuổi, Nó quấn giây giật máy. Máy nổ. Nó hất đầu hỏi trống không:
- Sang cồn, hả?
Dzũng Đakao cười:
- Sang được không?
Thằng nhãi tự tin:
- Đi đâu chẳng được. Sang cồn dễ ợt. Sang hai chục, về hai chục một người.
Hưng mập đùa:
- Mắc dữ vậy?
Thằng nhãi nói:
- Xăng giờ sáu chục một lít lận.
Bồn lừa hỏi:
- Chạv vô Chắc cà đao được không?
Thằng nhãi tròn mắt:
-Vô được nhưng xa thấy mồ. Phải mua thêm xăng "xơ cua". Vô đó mà chi? Sang cồn vô nhà tôi bẻ mận ăn đã đời.
Thằng nhãi cho cái đuôi tôm chìm xuồng nước, và thản nhiên quay mũi xuống hướng về phía cồn. Nó dựa mông vào máy, chân phải co lên gác vô đầu gối chân trái, nhàn tản như người đứng dựa Iưng vào cột đèn hút thuốc lá. Bọn Dzũng Đakao phục nó lắm. Bằng tuổi nó, nhãi con Sàigòn không biết làm gì giúp đỡ gía đình ngoài cái tài kể tên tài tử phim quyền cước vanh vách và bàn tán nhân vật truyện tranh. Thằng nhãỉ thật cừ. Nó là thuyền trưởng. Nó chịu trách nhiệm vớí hành khách quá giang. Xuồng ra giữa dòng. Gặp ghe lớn chạy tạo nên những đợt sóng lớn. Thằng nhãi hãm máy. Xuồng của nó chậm dần và gối lên sóng. Hết sóng lớn nó lại "xả ga" cho xuồng lướt phăng phăng, Dzũng Đakao nhìn thằng nhãi với lòng cảm mến. Nó thân mật gợi chuyện;
- Em tên chi?
- Quới.
- Quới, em số dzách!
Thằng nhãi toét miệng cười:
- Nhằm gì, nhiều thằng nhỏ hơn em còn ngon lành hơn em.
Dzũng Đakao cười theo Quới:
- Có đi học không, Quới?
- Em học buổi chiều. Mà chiều mốt cúp cua. Học hè cúp cua một bữa chả sao,
- Cúp cua làm chi?
- Đi coi Dzũng Đakao, Danh ná, Hưng mập, Bồn lừa. Chương còm mần xiệc. Tụi bạn em đồn rùm beng, anh ạ!
- Đổn rùm gì?
- Thì Danh ná, Dzũng Đakao bắn chết chim đang bay trên trời bằng súng cao su.
Hưng mập ngứa mỉệng:
- Còn Hưng mập?
Nhãi Quới phăng phăng nói:
- Hưng mập nằm ngửa cho xe máy cán ngang bụng. Bồn lừa thì trồng cây chuối đá banh và Chương còm chơi âm nhạc bằng... bắp. Chương còm gặm bắp luộc ra bài hát.
Dzũng Đakao không thể đoán sai được. Con nhà Thảo xa lộ "âm mưu" vụ này. Nó toan đuổi những dám mây chì đe dọa mùa hè đây mà. Thảo xa lộ nối tiếp nguồn vui. Nó muốn rương hành lý của bọn Dzũng Đakao, ngày về phải hết chỗ nhét kỷ niệm Long Xuyên. Chính "thủ phạm" là Thảo xa lộ. Nó bầy vẽ chương trình. Nó bàn bạc vói đám bạn học trò của nó. Nó hỏi ý kiến bác sĩ chủ giải Guigoz. Nó ham gây bất ngờ, nên đã "quên" bọn Dzũng Đakao. Và nó sẽ lãnh bài học về sự "quên" dễ thương đó. Thảo xa lộ sẽ cuống cà kê. Bọn Dzũng Đakao về Sàigòn thật thì nó sẽ bị lôi ra giữa sân vận động, sẽ bị cù léc tơi bời và bị nhổ hết tóc. Ai bảo nó xí gạt khán giả!
Xuồng đã cập bờ. Dzũng Đakao trả Quới hai trăm bạc. Nó nói:
- Bận đi tám chục, bận về tám chục. Chỗ dư các anh tặng em để mốt mua giấy vô coi Danh ná bắn ná.
Nhãi Qưới cám ơn rồi rít và hỏi:
- Em neo xuồng đợi các anh?
- Khỏi neo. Hễ có khách quá giang, em cứ chở khách.
Bọn Dzũng Đakao đã bước lên cồn. Chúng nó không đi đâu xa mà táp vô cửa tiệm bán hòm dựng lùi ra sông. Ở đây trống tung và chúng nó có thể nhìn rõ cảnh vật bên công viên Nguyễn Du. Hai ông nhóc đang chạy vào công viên. Chơn Chơn đạo nhơn và Thảo xa lộ đấy. Chơn Chơn đạo nhơn vung tay dẫn giải. Thảo xa lộ vò đầu, giậm chân. Bồn lừa phì cười:
- Con ông cụ dính bẫy.
Tám con mắt theo rõi từng cử chỉ của Thảo xa lộ. Hẳn nó vừa buồn vừa giận vừa lo sợ. Nó giậm chân, vò đẩu một lúc rồi cắm cổ chạy. Chắc nó chạy ra bến xe đò. Dzũng Đakao ái ngại:
-Tội nghiệp Thảo xa lộ.
Hưng mập nói:
- Rồi nó sẽ sướng rên. Mà thôi, đừng đùa lâu quá.
Dzũng Đakao búng ngón tay:
- Về kiếm nó bàn cuộc vui chiều mốt. Giúp cô nhi viện là bổn phận của chúng ta.
Bốn ông nhóc rời tiệm bán hòm. Nhãi Quới vẫn neo xuồng chờ đợi.
Hạ Ơi Hạ Ơi - Duyên Anh Hạ Ơi