Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
uy Trường lao vào phòng khách nhà Phong Vũ như một cơn lốc:
- Chú Nam!
Ông Nam bỏ tờ báo xuống bàn ngẩng lên:
- Duy Trường! Ủa! Sao cháu có vẻ thất thần thế? Chuyện gì đã xảy ra?
Không quan tâm đến câu hỏi của ông Nam, Duy Trường hỏi lại:
- Phong Vũ có nhà không chú? Cháu muốn gặp Phong Vũ.
- Phong Vũ vừa ra ngoài cũng hấp tấp như cháu. Hãy nói chú nghe, chuyện gì đã xảy ra?
- Lúc sáng, Phong Vũ có gọi điện cho cháu nói là Hạ Du có đến đây, nhưng trong lúc nói chuyện với Uyển Hoa đã có hiểu lầm gì mà con bé bỏ ra về. Phong Vũ lo lắng bảo cháu, nếu Hạ Du về nhà thì gọi điện cho nó hay. Nhưng từ sáng đến giờ, con bé vẫn chưa về. Cháu lo quá nên mới chạy sang đâ tìm Phong Vũ.
Ông Nam trấn an:
- Có lẽ con bé buồn quá đi chơi đâu đó, không có gì đâu đừng quá lo lắng.
Ông đề nghị:
- Hay là cháu gọi điện thoại cầm tay cho Phong Vũ, xem nó ở đâu báo về nhà ngay.
- Phong Vũ đi một mình hay đi với ai hả chú?
- Một mình.
- Thế còn Uyển Hoa?
- Con bé đã đi đâu từ trưa.
Duy Trường không hỏi nữa, anh lấy điện thoại ra bấm số.
- Phong Vũ! Mày đang ở đâu thế?
- Đi tìm Hạ Du. Tao ngồi nhà trong lòng cứ như lửa đốt. Không có tin của cô bé, tao lo lắng quá.
Duy Trường thở nhẹ:
- Biết con bé ở đâu mà tìm, với lại Hạ Du đang giận mày. Hay là mày quay về nhà đi, chúng ta suy nghĩ cách xem sao.
- Nhưng... Thôi được, tao về ngay.
Duy Trường vừa tắt máy thì ông Nam hỏi ngay:
- Phong Vũ nói gì?
- Nó đang đi tìm Hạ Du.
- Biết ở đâu mà tìm?
Tuy tự trấn an mình, Duy Trường vẫn không thể nào yên tâm được. Anh nhấp nhóm trên ghế bởi cảm giác của người chung dòng máu như cho biết Hạ Du, em gái anh đang gặp chuyện gì.
Duy Trường nắm chặt điện thoại trong tay, lòng anh nôn nóng như lửa đốt.
Bỗng tín hiệu điện thoại làm cho anh giật mình. Duy Trường hấp tấp áp điện thoại vào tai:
- Alô.
- Thủy Phương! Em có tìm được Hạ Du chưa?
- Rồi.
- Con bé đang ở đâu thế?
Giọng Thủy Phương rất buồn:
- Bệnh viện.
Duy Trường la lên:
- Cái gì?
- Lúc em đang ở nhà thì bệnh viện gọi điện thoại cầm tay cho em. Họ báo Hạ Du sang phòng săn sóc đặc biệt. Mặc dù nguy hiểm đã qua, nhưng do chấn thương ở đầu. Hạ Du chưa thể tỉnh lại được. Anh đến ngay nhé!
- Ừ.
Cái tin mà Thủy Phương đem đến làm Duy Trường thẫn thờ. Sao lại như vậy? Ôi! Em gái của anh.
Quan sát diễn biến trên khuôn mặt của Duy Trường, ông Nam biết tin chẳng lành rồi, ông nhỏ giọng:
- Duy Trường...
- Hạ Du đang nằm bệnh viện.
Chỉ có thể là anh lao ra ngoài. Ra đến sân, vừa lúc Phong Vũ chạy xe vào tới. Duy Trường ra dấu:
- Đi với tao.
- Có tin của Hạ Du rồi à?
- Con bé đang nằm bệnh viện.
Phong Vũ chới với, anh đạp thắng xe:
- Mày nói gì?
- Đến bệnh viện đi, Thủy Phương đang ở đó đấy.
Chẳng nói thêm lời nào, Phong Vũ cho xe vọt nhanh. Tiếng xé gió bên tai và tiếng kêu của người đi đường cũng không làm cho hai người chú ý. Trước mặt họ chỉ có hình ảnh Hạ Du với toàn một màu trắng.
o O o
Bệnh viện.
Được bác sĩ kể lại là do anh chàng tài xế tắc xi đưa Hạ Du vào đây. Và y bác sĩ đã tìm được trong giỏ xách mà người tài xế tắc xi đưa có một số điện thoại duy nhất, và cuốn sổ có ghi tên Vu Duy Hạ Du, nên họ đã gọi theo số điện thoại ấy, và Thủy Phương là người tiếp máy.
Còn nguyên nhân xảy ra tai nạn chỉ có đến hiện trường mới rõ thôi. Chiếc xe của Hạ Du cũng đã được công an quận giữ để xử lý.
Nhìn Hạ Du nằm im trên giường, tay đang được truyền dịch mà lòng Phong Vũ đau nhói. Nếu như lúc sáng anh kịp thời đuổi theo Hạ Du thì đâu có chuyện gì xảy ra với cô bé.
Lỗi tại anh tất cả. Hạ Du! Anh đã mang phiền phức lại cho em rồi.
Phong Vũ đấm tay vào tường, khuôn mặt anh hằn lên nét đau đớn. Người ngoài nhìn vào cũng biết anh yêu cô gái nằm bất động trong kia nhiều như thế nào.
Duy Trường và Thủy Phương cũng thế. Họ không ngờ tình cảm mà Phong Vũ dành cho Hạ Du là một tình cảm xuất phát từ trái tim chân thành. Ban đầu cứ tưởng họ là đôi oan gia...
Duy Trường bước đến bên bạn:
- Đừng tự dằn vặt mình nữa. Con bé sẽ không sao đâu.
Phong Vũ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Hạ Du:
- Bao giờ Hạ Du tỉnh lại, tao mới tin cô bé không sao.
Anh vuốt mặt:
- Tao có lỗi với Hạ Du nhiều lắm. Đáng lý ra tao không nên để Uyển Hoa tiếp chuyện với Hạ Du. Con người cô ta quá thâm độc, đâm bịa ra những câu chuyện khủng khiếp để Hạ Du hiểu lầm tao mà bỏ đi.
Duy Trường cau mày:
- Ý mày muốn nói...
- Uyển Hoa đã bịa ra sự quan hệ lúc còn ở Anh Quốc. Tao thật sự quá ghê tởm cô ta.
- Tao không ngờ Uyển Hoa có lòng dạ như vậy.
Thủy Phương chen vào:
- Tình yêu mà anh. Ganh ghét, đố kỵ... chuyện gì cũng dám làm. Tội nghiệp cho Hạ Du, nó quá ngây thơ trong tình cảm.
- Tôi và Hạ Du chịu nhường nhau, tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng tất cả...
- Bây giờ anh có trách cũng đâu làm được gì. Hãy cầu nguyện cho Hạ Du mau tỉnh lại thì hơn.
Duy Trường phụ họa:
- Phải đó.
Cùng lúc, điện thoại cầm tay anh lại có tín hiệu. Duy Trường mở máy:
- Chú Nam hả?
- Hạ Du thế nào rồi?
- Dạ, đã ổn rồi.
- Tại sao đến nông nỗi như vậy?
- Dạ, cháu nghĩ là một tai nạn.
Ông Nam thở nhẹ:
- Con bé không sao là chú yên tâm rồi. Có tin gì thì gọi về cho chú nhé.
- Dạ.
Duy Trường tắt máy, anh nói:
- Bây giờ tao lên chỗ hiện trường để xem công an quận mấy giữ xe của Hạ Du.
- Luôn tiện, mày hỏi những người xung quanh đó, xem tai nạn xảy ra như thế nào?
- Ừ.
Duy Trường quay sang Thủy Phương:
- Em hãy ở lại với Hạ Du và Phong Vũ.
- Dạ. Anh chạy xe cẩn thận.
Duy Trường đi được một lúc thì có người đàn ông mặc áo đồng phục màu xanh đi vào. Anh ta nhìn số phòng như tìm kiếm người thân của mình.
Đến số phòng của Hạ Du thì anh ta dừng lại, đôi mắt nhìn vào như quan tâm. Thấy thế, Thủy Phương bước lại gần:
- Xin lỗi...
Người đàn ông quay lại:
- Thủy Phương!
Thủy Phương cũng không nén nổi sự ngạc nhiên:
- Minh Quân! Có phải anh là người đã đưa Hạ Du vào đa6y không?
- Đúng rồi.
Thủy Phương vui mừng nói với Phong Vũ như giới thiệu:
- Anh Vũ! Đây là Minh Quân, con của cô giáo chủ nhiệm thời trung học của em và Hạ Du.
Phong Vũ lịch sự bắt tay:
- Chào anh.
Thủy Phương chỉ Phong Vũ:
- Còn đây là Phong Vũ, bạn của Hạ Du.
Minh Quân vui vẻ:
- Chào anh. Hân hạnh được làm quen.
Thủy Phương nói:
- Anh em ta không gặp nhau cũng lâu rồi nhỉ?
- Ừ.
- Em và Hạ Du thường đến thăm cô, nhưng không lần nào được gặp anh. Lúc này anh làm gì? Bộ bận rộn lắm hả?
- Anh đang làm việc cho công ty Hàn Quốc.
Thủy Phương nhìn bộ đồng phục trên người của Minh Quân.
- Vậy...
Anh như hiểu:
- À! Bạn anh lái tắc xi, nhưng hôm nay có việc đột xuất, nên nhờ anh giúp.
Minh Quân cười:
- Hi hữu nhỉ! Ngày đầu tiên anh ra lái xe thì cứu được Hạ Du.
Nghe được câu nói này, Phong Vũ bắt ngay:
- Anh đưa Hạ Du đến đây, thế anh có biết tai nạn xảy ra như thế nào không?
Minh Quân nhớ lại:
- Lúc đó tôi đang đậu xe bên kia đường để mua gói thuốc. Từ trong tiệm tạp hóa đi ra, tôi thấy một chiếc xe Dream, người cầm lái là đàn ông, tôi không thấy rõ mặt, cô gái ngồi sau cũng thế. Họ đang cố tình ép một cô gái chạy chiếc Quave. Bất bình, tôi định la lên thì một chiếc xe container chạy ngang. Lúc tôi nhìn lại thì thấy cô gái nằm bất động bên chiếc xe. Tôi vội vã chạy sang, đến gần mới biết cô gái bị tai nạn là Hạ Du.
- Vậy, đó không phải là một tai nạn bình thường.
- Tôi nghĩ vậy.
Phong Vũ mím môi:
- Có người muốn hãm hại Hạ Du.
Thủy Phương hỏi:
- Nhưng là ai mới được?
Đôi mắt Phong Vũ lóe lên tia giận dữ:
- Uyển Hoa.
Thủy Phương giật mình:
- Chẳng lẽ...
- Cô ta đã ganh tỵ đã đố kỵ với Hạ Du, nên đã hãm hại cô ấy.
Phong Vũ rít qua kẽ răng:
- Uyển Hoa! Tôi không tha thứ cho cô đâu.
Anh bỏ đi, Minh Quân định gọi thì Thủy Phương ngăn lại:
- Cứ để anh ấy giải quyết chuyện của anh ấy đi.
- Nhưng... anh ta đang rất giận.
- Anh ấy biết tự kiềm chế chính mình mà.
Minh Quân tò mò:
- Uyển Hoa... Cái tên Phong Vũ vừa nhắc đến là ai vậy?
- Cô ta là bạn lúc Phong Vũ còn ở Anh Quốc.
- Anh thấy không đơn giản vậy. Nếu là bạn bình thường thì đâu có liên quan gì đến Hạ Du.
Thủy Phương gật đầu:
- Phải. Uyển Hoa và Phong Vũ có một thời cặp bồ với nhau. Nhưng đó là chuyện trước kia, bây giờ họ không còn quan hệ gì nữa, chỉ có Uyển Hoa là yêu Phong Vũ. Cô ta lặn lội từ Anh Quốc về Việt Nam tìm kiếm. một điều anh không biết đâu. Uyển Hoa chính là con gái của người tình của chú Phong Nam, cho nên Phong Vũ cũng hơi khó xử. Cho cô ta ở trong nhà thì bao nhiêu chuyện phiền phức xảy ra. Uyển Hoa luôn đố kỵ Hạ Du...
- Cho nên Phong Vũ nghĩ chính Uyển Hoa hãi hại Hạ Du.
- Vâng.
Minh Quân gục gặc:
- Cũng có thể lắm chứ, tình yêu là mù quáng mà.
- Trước khi Hạ Du bị nạn, nó đang giận Phong Vũ.
- Do Uyển Hoa mà ra à?
- Vâng.
- Phụ nữ mấy cô thật là phiền phức.
- Cũng tùy theo người chứ anh.
- Hạ Du đã có người trong mộng rồi, thế còn em?
Thủy Phương tủm tỉm:
- Em chuẩn bị làm chị của Hạ Du.
- Nghĩa là...
- Người yêu của em là Duy Trường, anh Hai Hạ Du.
- Ôi! Anh xin chúc mừng. Mới đây mà nhanh thật.
- Anh nói gì?
- Anh nhớ ngày nào em và Hạ Du còn là những cô bé vô tư hay nghịch ngợm, thế mà nay đã có người yêu hết rồi. Anh thấy mình còn thua bọn em quá xa.
- Thời gian như thoi đưa, đâu chờ đợi con người. Bọn em giờ đây đã trưởng thành, còn anh thì lên chức.
- Chức gì?
- Bố.
Minh Quân lắc đầu:
- Chưa đâu. Anh chưa muốn lập gia đình.
- Sao vậy? Cô cũng đang trông ngóng mà.
- Có cô nào chịu lấy anh đâu mà cưới.
- Anh đùa hoài. Người đàn ông có điều kiện như anh...
Vô tình Thủy Phương bắt gặp khuôn mặt buồn và đau khổ của Minh Quân, cô kịp dừng lại:
- Em xin lỗi.
- Không có gì đâu.
Thủy Phương lái sang chuyện khác:
- Hay là để em làm mai cho anh một cô.
Minh Quân hăng hái:
- Được đó. Bao giờ gặp mặt?
- Đợi Hạ Du khỏe hẳn nha. Vì chị ấy là bạn rất thân của Hạ Du.
- OK. Quyết định vậy đi.
Hai người mỉm cười. Trước mắt họ vẫn là hình ảnh của một Hạ Du nằm im. Mùi thuốc, mùi ête... cho họ biết hiện tại Hạ Du vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Thủy Phương chép miệng:
- Hạ Du rất sợ nằm viện. Thế mà bây giờ...
- Tình trạng của Hạ Du có nặng lắm không?
- Bác sĩ nói nguy hiểm đã qua, nhưng chưa thể tỉnh lại vì do va chạm ở đầu.
- Hy vọng Hạ Du sẽ không có gì đáng buồn. Cô ấy còn phải vui vẻ bên người yêu của mình. Anh thấy Phong Vũ là người đàn ông tốt đấy chứ. Anh ta yêu Hạ Du bằng cả trái tim mình.
- Sao anh biết?
- Sự lo lắng và hành động của Phong Vũ cho anh thấy điều đó.
- Anh nhận xét rất đúng. Phong Vũ rất yêu Hạ Du, nhưng nó thì chưa mặn nồng lắm với tình yêu này, vì Uyển Hoa đang là hàng rào chắn.
Minh Quân ngắm Hạ Du:
- Anh tin không gì ngăn cản được tình yêu của họ đâu. Cho dù Uyển Hoa có làm gì đi chăng nữa, cô ta cũng đứng bên lề tình cảm, và chắc chắn nơi đây không thuộc về cô ta.
Thủy Phương cũng có ý nghĩ giống như Minh Quân vậy.
Chợt có tín hiệu từ cái điện thoại bé xíu của Minh Quân. Anh giơ tay:
- Xin lỗi, anh nghe điện thoại.
Thủy Phương bước sang một bên, cô tế nhị với chuyện riêng của người khác.
Nghe xong điện thoại, Minh Quân quay lại:
- Thủy Phương! Anh có việc phải đi ngay. Khi nào Hạ Du tỉnh lại, cho anh gởi lời thăm cô bé nghe.
- Vâng. Cám ơn anh nhiều.
Minh Quân đùa:
- Không cần cám ơn. Nhớ giới thiệu cho anh một cô được rồi.
- Em nhớ mà.
Minh Quân vẫy tay. Đợi anh đi khuất, Thủy Phương mới với tay lên móc lấy áo của bệnh viện khoác vào người, rồi đẩy cửa vào bên trong với Hạ Du.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân