Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giấc Mơ Áo Cưới
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14 -
- B
a à! Ba giận cô Nguyên thật sao?
Tuấn Dũng vuốt tóc con trai:
- Tuấn Hải! Con còn nhỏ, con không biết gì đâu?
Cậu bé cãi lại:
- Ai nói con còn nhỏ chứ. Con đã gần 4 tuổi rồi.
- Như thế cũng chưa gọi là lớn đâu.
Tuấn Hải ngây thơ:
- Làm sao để gọi là lớn hả ba?
- Bằng cậu Tuấn, cô Nguyên ấy.
- Vậy người lớn đâu có lỗi gì, chỉ con nít mới có lỗi, phải không ba?
Tuấn Dũng giải thích:
- Người lớn có lỗi riêng của người lớn, con nít có lỗi riêng của con nít.
- Con không hiểu lắm câu nói của ba?
- Bao giờ con lớn con sẽ hiểu.
Tuấn Hải suy nghĩ như người lớn.
- Con nhớ cô Nguyên đã từng dạy con: Làm người sống ở đời phải biết tha thứ và thương yêu nhau, có như thế cuộc sống mới cho ta nhiều điều thú vị. Còn như khư khư ôm mãi cơn giận trong lòng thì tâm hồn con người khó có thể thanh thản. Ba ơi! Con đã từng phạm lỗi nhưng cô Nguyên đều tha thứ hết cho con. Cô không giận, không phạt như ba, mà trái lại cô còn mỉm cười ôm con vào lòng mà nói: cô rất yêu con.
Cậu bé ngước nhìn cha:
- Ba ơi! Ba làm như con được không? Hãy mỉm cười với cô Nguyên cho cô ấy đừng buồn nữa. Hãy yêu thương cô Nguyên như yêu thương con nghen ba.
- Ba…
Tuấn Dũng thật khó trả lời, hiện giờ anh đang yêu, ai hiểu rõ nỗi lòng anh đây?
Cậu bé lắc tay cha:
- Hứa với con đi bạ Đêm nào cô Nguyên cũng thở dài khó ngủ. Con không biết phải làm sao để an ủi cô ấy. Con nghe cô Vũ Hằng kể, chị em cô Nguyên bất hạnh không còn cha mẹ, chị có 3 chị em nương tựa vào nhau mà sống. Cô Nguyên trong trái tim cậu Tuấn, cậu Tâm, cậu Thành là một người chị tuyệt vời nhất. Cô Nguyên rất hiền, hiền hơn mẹ của con nhiều. Hôm ba giận dữ với cô Nguyên, thật ra cô ấy đâu có lỗi. Chú Vũ Tâm mang hình sinh nhật cô Ân Ân đến cho cả nhà cùng xem mà. Sinh nhật cô Ân Ân con cũng có đi nữa.
Tuấn Dũng hỏi:
- Cô Ân Ân là ai vậy?
- Là bạn gái của chú Vũ Tâm. Cô ấy cũng đẹp, nhưng không bằng cô Nguyên của con. Với con, cô Nguyên là nhất đấy.
Tuấn Hải dùng đôi bàn tay nhỏ ôm lấy mặt Tuấn Dũng:
- Có phải ba giận cô Nguyên vì chú Vũ Tâm không?
- Sao con hỏi như vậy?
- Chứ cô Nguyên đâu có lỗi gì với bạ Cô yêu thương con hết lòng, còn lo lắng chăm sóc cho con.
Tuấn Dũng nắm lấy hai tay con trai, lắc đầu:
- Ba không hề giận cô Nguyên của con về chuyện chú Vũ Tâm.
- Vậy thì là chuyện gì?
- Không chuyện gì luôn.
- Thật chứ ba?
- Không tin ba ư?
Cậu bé vui mừng:
- Tin chứ. Con cám ơn ba.
- Tại sao phải cám ơn?
- Vì ba không còn giận cô Nguyên nữa.
Tuấn Dũng cụng đầu con trai:
- Ba có muốn giận cũng không được, vì ba sợ con trai của ba sẽ bỏ ba.
- Không đâu. Con sẽ không bỏ ba đâu. Nhưng con không nói chuyện với ba mà chỉ nói chuyện với cô Nguyên thôi.
Tuấn Dũng bật cười:
- Bộ con thương cô Nguyên nhiều lắm hả?
- Dĩ nhiên rồi, vì cô Nguyên cũng thương con như thế mà.
- Thế còn mẹ?
Cậu bé ngập ngừng:
- Con không biết?
- Sao thế?
- Mẹ cứ đánh và mắng con hoài. Mẹ không thương con.
Vì ám ảnh đó mà Tuấn Hải trở nên sự hãi người mẹ sinh thành ra mình.
Cậu bé thút thít:
- Mẹ không bao giờ thương con cả, không lúc nào mẹ không mắng con, nào là con không nên ra đời trong hoàn cảnh này. Lúc ba đi vắng mẹ xô con vào tường u trên đầu nè. Vú Huyền có dặn nếu như ba có hỏi thì bảo bị té, bằng không ba sẽ gây với mẹ. Con thì không muốn ba mẹ gây nhau đâu.
Tuấn Dũng ôm con vào lòng:
- Tội nghiệp con tôi!
- Ba ơi! Từ lúc xa mẹ đến giờ con không bị la và bị đánh nữa. Nhưng con lại nhớ vú Huyền. Ba có cách nào đưa con về thăm vú Huyền không?
Td ướm thử:
- Con không nhớ mẹ sao?
- Đôi lúc cũng có, nhưng nhớ đến lúc bị mẹ đánh con lại thôi không nhớ nữa. Ba ơi! Tại sao mẹ không thương con như những người mẹ khác thương con mình hả ba?
Tuấn Dũng không dám nhìn con trai vì anh rất sợ phải trả lời câu hỏi đó. Tuy đó là câu hỏi rất ngây thơ của trẻ con thế mà Tuấn Dũng lại không thể tìm ra câu trả lời.
Tuấn Dũng đánh trống lảng:
- Con có thích cô Nguyên không?
Nhắc đến Tuyết Hoa, Tuấn Hải tươi ngay nét mặt:
- Thích chứ. Cô Nguyên không những thương con mà còn rất tốt đối với con. Những ngày ba và chú Vĩ Nam đi xa, cô Nguyên ngủ với con nè, kể chuyện cho con nghe nè. Cô Nguyên dạy con không có quyền giận mẹ con, dù người có đánh hay làm sai điều gì thì mẹ cũng vẫn là người sinh thành ra con. Ba ơi! Cô Nguyên dạy đúng phải không ba?
- Ừm!
Cậu bé khoe:
- Không những cô Nguyên yêu thương con mà các cậu cũng yêu thương con nữa. Ngày nào các cậu cũng trở con đi chơi, còn đi ăn kem nữa. Nhất là cậu Thượng Tuấn, cậu hay chở con đến nhà cô San San.
- Ô! Sao thời gian ba vắng mặt có nhiều người mới vậy?
- Ba không biết đâu, cô San San là người yêu của cậu Thượng Tuấn.
- Ai nói với con?
- Thì cô Nguyên nói. Cô còn cấu mong cho họ luôn là một đôi.
- Tuấn Hải này! Nếu mẹ không bao giờ đến thăm con thì sao?
- Chắc là do mẹ bận nhiều chuyện quan trọng, nhưng con không trách mẹ cũng không giận mẹ.
Tuấn Dũng không biết mở lời như thế nào:
- Vậy…nếu có ai đó thay thế địa vị của mẹ con trong lòng con thì con có bằng lòng không?
Cậu bé mở to mắt:
- Thay thế mẹ có nghĩa là sống chung với ba và con như cô Nguyên và mấy cậu đó hả?
- Không giống như cô Nguyên, họ sẽ là mẹ của con.
Tuấn Hải lắc đầu:
- Con không chịu. Con không muốn xa cô Nguyên.
- Ba có nói là con xa cô Nguyên đâu nào.
- Vậy…ý của ba sao?
- Cô Nguyên sẽ là mẹ của con, con có chịu không?
- Mẹ của con….mẹ Lam Tiên vẫn là mẹ chứ?
- Ừ!
- Mẹ Lam Tiên, mẹ Nguyên, con sẽ có hai người mẹ.
- Con chịu không?
- Chịu chịu. Hay quá, con có hai người mẹ để thương yêu con, mẹ Nguyên ở gần con, lâu lâu chúng ta sẽ về thăm mẹ Lam Tiên.
Không muốn phá vỡ niềm vui của con trẻ nên Tuấn Dũng đành gật đầu.
- Đúng rồi.
Anh nghĩ, lúc Tuấn Hải lớn nó sẽ hiểu và còn yêu thương Tuyết Hoa nhiều hơn. Trong lúc không có tình thương của mẹ ruột thì Tuyết Hoa chính là người mẹ mà Tuấn Hải đang cần.
Cậu bé ôm cổ Tuấn Dũng:
- Ba có hỏi ý kiến cô Nguyên chưa? Con rất sợ cô ấy từ chối. Ba có để ý không? Từ hôm ba về tới nay, cô Nguyên đâu có nói chuyện với ba.
Tuấn Dũng cười:
- Cô Nguyên đang giận ba mà.
- Vậy ba làm sao để cô Nguyên đừng giận đi. Nếu không con sẽ giận ba luôn.
- Được rồi, ba sẽ đi năn nỉ cô Nguyên của con. Nói rằng cô không tha thứ thì con trai tôi sẽ giận tôi.
- Ba dễ thương lắm.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tuấn Hải để tay lên miệng:
- Chắc là cô Nguyên tìm con đó.
Tiếng Tuyết Hoa vọng vào:
- Tuấn Hải! Con có trong đó không?
Cậu bé nói nhỏ:
- Ba ơi! Đúng là cô Nguyên rồi, ba hãy nằm xuống đi.
- Chi vậy?
- Thì ba cứ nằm đi.
Làm theo lời con trai, Tuấn Dũng muốn xem con anh bày trò gì.
Kéo chăn đắp ngang bụng cho ba rồi Tuấn Hải mới đến mở cửa.
- Cô Nguyên!
- Con làm gì trong phòng của ba vậy? Sao không xuống ăn cơm?
Tuấn Hải im lặng. Quan sát khuôn mặt buồn buồn của cậu bé, Tuyết Hoa quan tâm:
- Tuấn Hải, con có vẻ không được vui. Nói cô nghe nào, có phải ba rầy con không?
Cậu bé lắc đầu:
- Dạ không.
- Vậy là chuyện gì?
- Ba con…
Tuyết Hoa hấp tấp:
- Ba con sao?
Cậu bé mếu máo:
- Tự nhiên ba con ngồi dậy không nổi.
Tuyết Hoa hoảng hốt lao vào phòng. Cô rờ tay lên trán Tuấn Dũng.
- Không nóng sốt, chẳng lẽ bị trúng gió?
Tuyết Hoa lay gọi:
- Tuấn Dũng! Ông đừng làm tôi sợ nghe, Tuấn Dũng.
Tuấn Hải chạy đến:
- Bây giờ phải làm sao đây cô?
- Con chạy xuống lầu bảo cậu Tuấn đưa cho cô chai dầu nước xanh.
- Dạ.
Nhìn vẻ quýnh quáng như thật của Tuấn Hải, Tuấn Dũng suýt bật cười, nhưng anh cố gắng kiềm chế lại. Lỡ diễn tuồng rồi phải diễn cho trót chứ sao.
Tuyết Hoa ngồi xuống bên mép giường, cô cúi xuống, hơi thở phà vào mặt Tuấn Dũng làm anh trân người chịu đựng.
Tuyết Hoa thì thầm:
- Ông sẽ không có chuyện gì đâu phải không? Bất luận chuyện gì xảy ra, ông cũng phải vượt quạ Tuấn Hải đang cần ông, mọi người đang cần ông, trong đó có…
Tuyết Hoa bỏ lửng câu nói, cô thở dài:
- Nhưng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra đâu, không bao giờ.
Bỗng Tuyết Hoa lay mạnh Tuấn Dũng:
- Ông Dũng à! Ông Dũng!
Cô bật dậy:
- Không được. Phải gọi điện cho xe cấp cứu thôi.
Nhưng bàn tay Tuyết Hoa bị giữ chặt bởi bàn tay ai đó. Cô quay lại và đôi mắt mở to.
- Ông…ông…không bị sao à?
Tuấn Dũng ngồi dậy bỏ chân xuống giường. Tuyết Hoa lùi ra xa:
- Thì ra ông gạt tôi.
- Xin lỗi nghe Tuyết Hoa. Tôi không cố ý…tại…
Tuyết Hoa giận:
- Đừng giận với bởi…ông giỡn như thế đủ chưa? Làm tôi hốt hoảng, lo lắng, sợ hãi, ông vui sướng lắm phải không?
- Thượng Nguyên…
Cô bịt tai lại:
- Đừng nói gì thêm nữa, tôi không muốn nghe. Ngày mai tôi xin nghỉ, ông tìm người khác mà dạy cho Tuấn Hải đi.
Tuyết Hoa mở cửa đi ra ngoài, nhưng cô sựng lại vì Tuấn Hải đã đứng nơi cửa từ lúc nào, đô mắt đỏ hoe:
- Cô Nguyên! Cô đừng bỏ đi có được không?
- Con đã nghe hết rồi sao? Vậy cô không còn gì để nói với con nữa. Ba con thật quá đáng.
Cậu bé chợt quỳ xuống dưới chân Tuyết Hoa làm cô trợn mắt:
- Con làm gì vậy?
- Lỗi là ở con, con đã làm liên luỵ ba để cô phải giận bạ Cô Nguyên! Con xin lỗi. Thật ra người bày trò giả bệnh là con.
- Sao con phải làm như thế?
- Vì cô giận ba, cô không gặp mặt ba, làm không khí trong nhà ngột ngạt. Con không chịu được cho nên…
- Cho nên con bảo ba con giả bệnh để cô phải đến?
- Dạ.
- Cô có nên tin con hay không?
- Cô Nguyên tin con đi, ba con là người vô tội. Ba con biết cái vô lý của mình lúc trước, muốn xin lỗi cô mà chẳng có cơ hội. Con…con biết cô là người có tấm lòng nhân hậu, đầy tình yêu thương, biết tha thứ.
Tuấn Hải nắm lấy tay Tuyết Hoa:
- Cô đừng giận ba con nữa nghe.
Tuyết Hoa đỡ thằng bé:
- Con đứng dậy đi.
- Con sẽ không đứng, con sẽ quỳ cho đến bao giờ cô tha thứ cho ba con mới thôi.
- Con ép cô ư?
- Dạ, con không dám. Con còn nhớ cô dạy con sống ở trên đời điều tốt nhất là phải biết tha thứ. Cô Nguyên! Co như con cầu xin cô đi.
Tuyết Hoa thở hắt ra:
- Thôi được rồi, con đứng lên đi. Cô sẽ không giận ba nữa.
Thằng bé mừng rỡ:
- Cám ơn cô.
Tuyết Hoa nghiêm mặt:
- Nhưng lỗi của con, cô phải phạt. Con nít mà dám bày trò phạt người lớn.
Tuấn Hải quỳ trở xuống:
- Cô phạt gì con cũng chịu hết. Chỉ xin cô đừng bỏ con.
Nước mắt cậu bé chực trào:
- Mẹ con đã bỏ con rồi, bây giờ cô đừng bỏ con nữa nghe cô.
Tuyết Hoa ôm Tuấn Hải vào lòng:
- Ai nói với con là mẹ con bỏ con?
- Con ở đây lâu rồi mà mẹ đâu có đến thăm con.
Tuyết Hoa biện hộ:
- Mẹ không đến, biết đâu mẹ bận công việc.
- Không. Mẹ không bận, mẹ cũng chẳng thèm đến với con. Bởi vì mẹ chưa bao giờ yêu thương con cả.
- Tuấn Hải.
- Nhưng con không buồn và không giận mẹ đâu.
Cậu bé hôn vào má Tuyết Hoa:
- Bù lại con đã có cô yêu thương con rồi. Bây giờ và mãi mãi cô đừng hết yêu thương con nha.
Tuyết Hoa thấy vui. Cô vỗ nhẹ vào đầu cậu bé:
- Thương thì thương con, nhưng cô vẫn không quên phạt con.
Tuấn Hải nhướng mắt về phía cha để cầu cứu, Tuấn Dũng bước ra:
- Tôi xin chịu phạt thay con tôi được không?
Tuyết Hoa cười nhẹ:
- hai cha con ông cũng ăn rơ giữ hạ Con vì cha mà cầu xin tha thứ, cha vì con mà chịu phạt thaỵ Được, tôi sẽ cho hai người toại nguyện. Tuấn Hải! Tối nay con sang ngủ với ba con nhé.
- Còn cô?
- Cô ngủ một mình.
- Sao…
- Đây là hình phạt của con, đừng hỏi nhiều.
Cậu bé nhõng nhẽo:
- Cô Nguyên ơi! Hổng có cô, con ngủ hổng được.
- Không được cũng phải được.
Khuôn mặt cậu bé xìu xuống:
- Con luông mong ước ba người chúng ta ngủ chung. Vậy mà… ba ơi! hai tiếng mẹ Nguyên chắc là khó mà gọi.
- Tuấn Hải! Con đang nói gì đó?
Cậu bé lè lưỡi:
- Dạ, không có gì.
- Đừng bày đặt kẻo mép nhé.
Tuấn Dũng hỏi:
- Còn hình phạt của tôi?
Tuyết Hoa nghiêm mặt:
- Tôi vẫn chưa nghĩ ra.
- Hay là vầy, cho tôi tự phạt lấy mình được không?
- Ông nói thử xem.
- Để tạ lỗi của mình, tôi xin mời mọi người một bữa cơm ở nhà hàng.
Tuyết Hoa nhướng mắt:
- Mọi người nào?
- Thì…Vũ Tâm, Ân Ân – Phi Ngữ, Vũ Hằng – San San, Thướng Tuấn - Thượng Tâm, Thượng Thành, Vĩ Nam…
Tuấn Hải nhanh miệng:
- Con, ba và cô Nguyên.
Tuyết Hoa mắng yêu:
- Giỏi quá há.
Tuấn Dũng nhìn Tuyết Hoa bằng đôi mắt nồng nàn:
- Em đồng ý chứ?
Tuyết Hoa tránh ánh mắt ấy:
- Mọi người đồng ý thì tôi sao cũng được.
- Ok. Tôi sẽ thông báo cho họ. Ngày mai là thứ 7, chúng ta chọn ngày mai đi.
Tuấn Hải vỗ tay:
- Hoan hô, một chiều hướng vô cùng tốt đẹp. Vui quá, con đã hoá giải được giận hờn.
Tuyết Hoa hét nhỏ:
- Nè, con định cho cả làng biết hết hay sao?
- Con còn muốn cho cả thế giới biết nữa kìa. Vui quá là vui.
Bất ngờ Tuấn Hải vấp phải cái ghế gần đó té nhào. Không hẹn mà Tuấn Dũng và Tuyết Hoa cùng lao đến.
Tuyết Hoa ôm Tuấn Hải vào lòng, Tuấn Dũng vô tình lại ôm trọn luôn hai người.
Tuấn Hải dù đau nhưng cũng nhoẻn miệng cười, nụ cười như bắc nhịp cầu giữa hai trái tim của hai người mà cậu bé yêu thương.
Nhà hàng Ngân Đình không rộng lắm, nhưng phong cảnh dễ chịu hơn vì nó nằm cạnh mé sông, gió dìu dịu mát làm cho tâm hồn con người thư thái hơn, nhẹ nhàng hơn, và nó có gì đó của chất lãng mạn.
Gió từ sông thổi vào làm cho mái tóc ngang vai của Tuyết Hoa cứ rối tung, cô phải dùng tay giữ nó lại.
Tuấn Hải ngồi giữa Tuyết Hoa và Tuấn Dũng, cậu bé cứ y như con lật đật, lóc cha lóc chóc không yên, khi thì phá phách cái này, khi thì phá phách cái kia, khiến cho Tuấn Dũng phải lên tiếng:
- Con không ngồi yên được một chút sao, Tuấn Hải?
Cậu bé xụ mặt:
- Con đang đói bụng mà. Thường thì giờ này cô Nguyên cho con ăn cơm rồi.
Vũ Hằng nhìn đồng hồ rồi nói:
- Ông gọi thức ăn đi, đừng chờ anh hai tôi nữa. Đã gần 8 giờ rồi mà không thấy tức có nghĩa là không đến.
- Nhưng tôi đã dặn kỹ…
- Biết đâu anh hai tôi bận công việc đột xuất.
Tuấn Dũng nhíu mày:
- Công việc gì chứ?
- Theo ông, thứ 7 những người yêu nhau họ có công việc gì?
Tuấn Dũng chợt hiểu, anh hỏi:
- Mọi người nghĩ sao?
- Ông là chủ nhân thì tùy ở ông thôi.
Tuấn Dũng trao thực đơn cho Tuyết Hoa:
- Em gọi thức ăn đi.
Tiếng “em” của Tuấn Dũng làm cho Tuyết Hoa lúng túng trước mặt mọi người.
- Tôi…tôi có biết gì đâu. Hay là để cho Vũ Hằng và San San đi.
Vũ Hằng lắc đầu:
- Ăn thì tụi này ăn được, còn lựa chọn…tao nghĩ mày là người nội trợ giỏi mày nên đi chợ hay hơn.
Mọi người tán đồng:
- Đúng đó, Tuyết Hoa cứ thoải mái đi chợ đi. Tuấn Dũng sẽ là người chủ chi.
Thấy Tuyết Hoa có vẻ khó khăn với mái tóc dài của mình, Tuấn Dũng móc túi áo lấy ra cây kẹp:
- Em kẹp tóc lên đi.
Tuyết Hoa chần chừ rồi nhận nhưng không dám nhìn anh:
- Cám ơn.
Mọi người ồ lên:
- Chu đáo quá.
Vũ Hằng ganh tị:
- Tao muốn được như mày lắm Tuyết Hoa. Nhưng Phi Ngữ của tao không biết bao giờ mới được như Tuấn Dũng của mày.
Phi Ngữ choàng tay qua vai người yêu:
- Anh cũng muốn được như Tuấn Dũng lắm nhưng ngặt nỗi mái tóc của em không được dài như Tuyết Hoa. Nó ngắn quá đi, kẹp lên ai mà coi.
Vũ Hằng cong môi:
- Em sẽ để tóc dài.
- Tuấn Hảiì ngày đó anh sẽ tặng kẹp cho em.
Tuấn Dũng cười, anh phân trần:
- Thật ra tôi cũng không biết gì cả. Lúc ở nhà chuẩn bị đi, Tuấn Hải bỏ vào túi tôi cây kẹp và nói: “Ba hãy mang theo, sẽ có lúc cô Nguyên cần đến nó.” Thế là tôi phải để yên cây kẹp trong túi áo.
Thượng Thành khen:
- Tuấn Hải giỏi quá, đến cậu là em ruột cô Nguyên mà còn chưa biết rõ cô Nguyên cần gì và muốn gì nữa. Còn con, chỉ ở gần cô Nguyên có vài tháng thôi mà biết hết.
Cậu bé hếch môi lên:
- Có gì đâu mà khó, chỉ cần để ý một chút là biết ngay thôi.
Vũ Hằng chen vào:
- Vậy là mấy cậu và ba thua Tuấn Hải xa lắc rồi.
Vĩ Nam khoát tay:
- Mấy người không biết đói nhưng tôi đói đó nghe. Muốn nói gì thì vừa ăn vừa nói cũng được mà. Thượng Nguyên cô còn chần chừ gì nữa, gọi thức ăn mau lên.
Tuấn Hải kêu lên:
- Chú Nam xấu đói quá, không giống cháu gì hết trơn. Đói thì cũng phải yên lặng vì mình đâu phải chủ nhân. Nhóng lên nhóng xuống họ cũng biết là mình đói rồi.
Vĩ Nam méo mặt còn mọi người được một phen cười.
Tuấn Dũng nhắc nhở:
- Con yên lặng để cô Nguyên chọn thức ăn nào.
- Dạ.
Xem qua một lượt thực đơn, Tuyết Hoa chọn 4 món: lẩu lươn, cá chép chiên xù, thịt bò lá lốt và cánh gà chiên bơ.
Từng món từng món được bày ra bàn. Vĩ Nam xuýt xoa:
- Tuyết Hoa đi chợ tuyệt lắm. Nhưng hình như những món này đều lá khoái khẩu của cha con Tuấn Hải.
Vũ Hằng phát hiện:
- Đúng đó. Tuyết Hoa đâu có biết ăn lươn và thịt bò. Quả tang nha, hai người không đường nào chối cãi.
Tuyết Hoa hất mặt:
- Gì chứ?
- hai người đã tương thông nhau linh hồn và suy nghĩ.
- Điên khùng.
- Không đâu, tao đoán là chính xác nhất.
- Vậy mày thử đoán xem bao giờ tao chết? Nếu giỏi đoán như vậy sao lúc nãy không gọi thức ăn đi để tao gọi rồi chọc ghẹo.
Tuấn Dũng khều tay Tuyết Hoa:
- Em đừng có nóng, nóng nảy sẽ lọt vào bẫy của họ đấy.
- Nhưng…
Thượng Tâm lên tiếng:
- Bất kể chị Nguyên gọi thức ăn vì ai, vì anh Dũng hay Tuấn Hải cũng được. Chỉ nên biết một điều là chị ấy muốn chúng ta cùng ngon miệng, phải không?
Thượng Tuấn tán đồng:
- Phải đó. Theo em biết thì anh Nam, anh Ngữ cũng rất thích món lẩu lươn mà đâu riêng gì anh Dũng. Còn chị Vũ Hằng, chị thích nhất là cánh gà chiên bơ, em còn nhớ mỗi lần chị đến nhà, chị đều bắt chị hai làm món đó cho chị ăn.
- Thì chị có nói gì đâu. Tại tính chị thích chọc ghẹo thôi.
Cô nhìn bạn:
- Thượng Nguyên! Đừng giận tao, kẻo bữa ăn không ngon.
- Xin lỗi, tao hơi nóng nảy.
Tuấn Dũng vỗ tay:
- Tốt cả rồi.
Anh đề nghị:
- Chúng ta uống rượu khai vị chứ?
- Đồng ý.
Tuấn Dũng mở nắp chai rượu ngoại và rót vào ly cho mọi người. Anh giơ cao ly rượu:
- Nào chúng ta cùng nâng cao ly để mừng hoà bình được lập lại và mãi mãi vui vẻ như hôm nay.
- Dô.
Tuấn Dũng nhìn Tuyết Hoa:
- Sao em không nâng cao ly cùng mọi người?
- Tôi…không biết uống.
- Rượu nhẹ thôi.
Vũ Hằng đặt ly xuống bàn:
- Anh Dũng nói không sai đâu. Mày uống thử xem. Tao uống được, San San cũng uống được mà.
Tuấn Hải đồi:
- Con uống nữa.
Tuấn Dũng kề ly vào miệng con trai, cậu bé uống một ngụm rồi chép chép miệng:
- Ngon lắm cô Nguyên ơi.
Vũ Hằng thúc bạn:
- Mạnh dạn lên, lỡ mai mốt mày có đi dự tiệc chiêu đãi thì sao?
- Đời nào tao mới đến được những chỗ đó mà mày không.
- Ai biết đâu được.
Tuyết Hoa bưng ly rượu của mình lên. Tuấn Dũng chạm nhẹ ly vào ly cô:
- Chúc ngon miệng.
Tuyết Hoa nhắm mắt uống một hơi, Tuấn Dũng bật cười:
- Em uống như vậy làm sao thưởng thức được vị ngon của nó.
Đặt ly trả về chỗ cũ, Tuyết Hoa nhón một miếng táo trên bàn bỏ vào miệng, cô nhăn mặt:
- Hăng quá.
- Tại em không quen thôi, chứ rượu này uống vào giúp chúng ta ngon miệng hơn.
- Tôi đành chịu quê vậy.
Thượng Thành đổi ly rượu bằng nước ngọt cho chị mình.
- Tập dần cũng được mà chị 2.
Tuyết Hoa rụt vai:
- Tập gì thì chị cũng có thể nhưng rượu thì miễn bàn.
Tuyết Hoa cùng Tuấn Dũng chăm sóc cho Tuấn Hải, hai người như cha mẹ hiền vậy.
Người ngoài nhìn vào, nếu như không biết họ sẽ bảo đó là một gia đình hạnh phúc.
Đối với Vĩ Nam, người biết rõ câu chuyện cũng đang ngưỡng mộ họ kia mà.
Chợt điện thoại của Tuấn Dũng reo. Anh đứng dậy:
- Mọi người cứ tự nhiên.
Anh xin phép rời bước ra phía trước:
- Alô.
- Anh Tuấn Dũng!
Tuấn Dũng giật mình:
- Nguyệt Thu!
- Phải, là em đây. Báo cho anh một tin quan trọng này. Cuối tuần này em sẽ sang Việt Nam.
- Cái gì?
Tuấn Dũng lắp bắp:
- Sang Việt Nam ư?
- Phải. Anh đã từng mời em sang thăm quan Việt Nam, quê mẹ của anh mà. Và em đã quyết định sang đấy một chuyến.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giấc Mơ Áo Cưới
Trần Thị Thanh Du
Giấc Mơ Áo Cưới - Trần Thị Thanh Du
https://isach.info/story.php?story=giac_mo_ao_cuoi__tran_thi_thanh_du