Chương 14
ưới sân gà vịt, bà Wiggins đang tập hợp đội quân. Bà làm Tổng thống Đ.C.T. từ lâu nên đã quen với quyền chức cùng ra lệnh, và so với một con bò thì bà là một vị tướng xịn quá mức trông đợi. Những con vật nhỏ được chia thành các đội hai mươi con, mỗi đội dưới sự lãnh đạo do chúng tự chọn. Dĩ nhiên không mong chúng đánh đấm được gì nhiều với một sinh vật như Mặt Mịt, hoặc thậm chí chuột cống, nhưng chúng có thể la hét rất hăng và chạy vòng vòng, là thứ chiếm một phần quan trọng của bất kỳ trận đánh nào; ngoài ra còn có thể dùng chúng đi do thám. Trung tâm đội tiên phong sẽ được đích thân bà Wiggins dẫn đầu, có chó Robert và George, mèo Jinx mèo Minx hỗ trợ. Để ghi nhận sự dũng cảm mới đây của Charles, y được chỉ định làm chỉ huy cánh trái, và dưới y là Henrietta cùng mấy đứa con vạm vỡ hơn của họ, thêm heo Weedly và một con cáo tên John, kẻ đã trải nhiều mùa hè ở trang trại. Cánh phải do gấu Peter chỉ huy, gồm bà Wurzburger, bà Wogus, chồn Sniffy Wilson cùng gia đình y, dê Bill, và một con nhím có tên Cecil.
Khi ông Bean đang sục sạo khu nhà xưởng, bà Wiggins đã vào trong khu chuồng lấy lá cờ Đ.C.T, cái cờ dĩ nhiên là phải được đội tiên phong mang. Ông Bean trước đó đã đi Centerboro mua mấy cái bẫy đặt trong vườn rau, mặc dầu ông nói ông không biết mớ bẫy còn làm được trò gì bây giờ không: mớ rau củ chưa bị ăn trộm còn lại chẳng bao nhiêu. Khi thấy đám súc vật sắp hàng trong sân gà vịt, ông móc dây cương quanh cái ổ móc roi ngựa và nhảy ra khỏi chiếc xe độc mã.
Bà Bean đã tới cửa nhà bếp và đang theo dõi.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” ông Bean hỏi, bước ra phía trước hàng quân và vừa nhìn khắp cả đám vừa bập ống tẩu như điên.
Đám súc vật ngó nhau nhưng không dám nói gì. Vừa đúng lúc đó bà Wiggins bước ra khỏi chuồng với lá cờ ngậm trong mõm.
“Hừm!” ông Bean nói. “Lại một cuộc diễu hành của tụi bay nữa hả? Ta thấy đúng là ngớ ngẩn! Giỏi thì sao ra tay ngăn chặn nạn trộm cắp đang hoành hành đi? Thay vì nhậu nhẹt tiệc tùng?” Ông ngó quanh. “Không có con heo ở đây hả? Freddy? Hừ! Bỏ chạy, chắc thế rồi. Thôi, coi như tống khứ. Ta không thích thứ súc vật ăn cắp.” Ông siết chặt hai tay sau lưng và đảo mắt nhìn xuống đất một lượt. Rồi ông ngẩng đầu lên, hét to, “Sao tụi bay không hỏi xin nếu tụi bay muốn mấy thứ ấy? Lúa mạch ấy, rau ấy... Ta đã bao giờ đắn đo với tụi bay thứ gì chưa? Ta... ta...” Ông dừng lại, mắt trừng trừng, rồi quay sang bà Bean. “Bà nói với tụi nó đi, bà B;” ông bảo.
Từ hàng hiên nhà bếp, bà Bean bước xuống. Bà nhỏ bé, má hồng, người tròn xoe với đôi mắt đen lay láy. Tất cả súc vật đều rất thích bà.
“Ông Bean chỉ muốn nói,” bà lặng lẽ bảo, “rằng ông ấy lúc nào cũng rất quý tụi bay. Tụi bay đã làm rất nhiều điều cho ông ấy, và ông rất trân trọng. Tụi bay có thể có bất kỳ thứ gì tụi bay muốn trong cái trang trại này. Và ông ấy không hiểu tại sao tụi bay... tức một số đứa trong tụi bay... lại muốn ăn trộm đồ của ông ấy. Phải vậy không, ông Bean?”
“Chính xác,” ông Bean nói. “Và còn vụ tuần hành, vẫy cờ thế này...”
“Ồ, vâng,” bà Bean nói. “Ông ấy không nghĩ đây là lúc để diễu hành, làm như mọi việc đều ổn không bằng.”
Với bà Wiggins đến nước này thì quá lắm rồi. Bà nhả lá cờ xuống và nói, “Chúng tôi không nghĩ mọi việc đều ổn. Và đây không phải diễu hành; đây là một đội quân. Chúng tôi sắp đi đánh nhau với bọn trộm, và sẽ đánh bại chúng, rồi bắt chúng trả lại những gì chúng đã đánh cắp.”
Ông Bean không nhìn vào mặt bà Wiggins khi bà nói. Cứ hễ nghe một con vật nào nói là ông cũng bối rối. Tôi không hiểu sao, nhưng quả là thế. Tuy nhiên ông ngừng bập tẩu để có thể nghe bà bò. Và bà Bean hỏi, “Mi biết bọn trộm là đứa nào chứ?”
“Dạ biết, thưa bà,” con bò nói. “Đó là một câu chuyện dài, và tôi không có thì giờ để nói bà nghe lúc này. Nhưng chỉ cần ông Bean tin tưởng chúng tôi một lúc thôi...”
Ông Bean không nói gì, nhưng ông ngừng bập tẩu lâu đến nỗi tẩu tắt ngóm, và điều đó cho bạn thấy ông ấy xúc động sâu sắc đến nhường nào. Lần duy nhất ông ấy ngừng bập tẩu lâu đến nỗi tẩu tắt mà tôi còn nhớ được là khi bà ngoại bà Wiggins gãy chân, và đó là tận năm 1903... Giờ ông đứng nghĩ mất một phút, thế rồi ông nói với bà Bean, “Coi Hank có muốn đi cùng không.” Và ông đi qua, tháo Hank ra khỏi cái xe độc mã.
"Dạ biết, thưa bà," con bò nói.
Trước đó Hank không được nghe hai bài diễn thuyết hào hùng của Charles và Freddy, và nó cũng mù tịt tình hình chẳng khác gì ông Bean, vì thời gian đó nó đang ở Centerboro. Và khi vợ chồng ông Bean quay lại, bước lên hàng hiên để xem hàng quân bước đều, con ngựa hỏi bà Wiggins, “Chuyện này là sao?”
“Chiến tranh,” bà Wiggins u ám nói. “Không có thì giờ kể ông nghe lúc này; tôi phải cho đội quân tiến lên đã. Nhưng Freddy đã phát hiện ra bọn chuột cống đang sống trong Rừng Lớn. Chúng kiểu như một dạng đồng minh của Mặt Mịt, và là thứ đứng sau tất cả những vụ trộm cắp, cướp bóc này. Thế nên chúng ta sẽ quét sạch chúng đi. Tốt hơn là ông nên cầm cờ, Hank à. Chúng tôi có thể gắn nó qua dây cương cho ông.”
“Ô, tôi hông biết à,” Hank nói giọng nghi ngờ. “Nếu là chiến tranh... chà, tôi chưa từng tham gia cuộc chiến tranh nào, và tôi chẳng trông mong làm được gì hay ho. Có đánh nhau, đúng không?”
“Có ai nghe có cuộc chiến nào mà không đánh nhau chưa?” con bò hỏi.
“Tôi sợ thế đấy,” Hank đáp. “Ồ, tôi nghĩ... tốt hơn là các vị loại tôi ra đi. Tôi chưa bao giờ thích đánh nhau... ồn ào, chuyện có sung sướng gì đâu mà làm. Không phải tôi sợ, các vị hiểu đấy... ít nhất tôi cho rằng tôi không sợ. Hay tôi sợ nhỉ? Chà, có thể tôi sợ, một tí ti. Tôi chẳng phải anh hùng gì, mà đó lại chính là thứ các vị cần cho chiến tranh và những thứ kiểu kiểu thế. Tôi chỉ là một con ngựa già muốn sống ung dung và...”
“Khi đã vào chuyện thì ông là một tên giỏi nói còn tệ hơn cả Charles,” bà Wiggins cắt lời. “Kiểu gì ông cũng đi ngay cho, thế nên nhặt cái cờ lên. Mà nói về sợ nhé: ông cũng chẳng sợ hơn gì tôi đâu, và đó là sự thật. Nhưng không ai trong chúng ta có thể rút lui được nữa - nhất là khi danh dự của Đ.C.T. đang lâm nguy.”
“Có thể chị đúng,” con ngựa nói. Nó thở dài rồi nhặt lá cờ lên, và khi bà Wiggins đã giúp nó gắn cái cán vào dây cương để có thể dựng lá cờ thẳng thớm, nó tiến vào giữa hàng quân. Rồi bà Wiggins bước lên trước bên cạnh con ngựa, thét lớn bằng giọng trầm nhất của mình, “Tiến lên!”
Ông Bean ngả mũ và đứng nhìn chăm chú khi là cờ của Đ.C.T. đi qua. Đội quân đều bước băng ngang sân nuôi gà vịt, và rồi loang ra khi băng qua bãi cỏ chăn thả, hướng về cánh rừng. Ở ao vịt, Alice và Emma ngó đoàn quân đi qua.
“Em này,” Alice nói, “Coi bộ... có vẻ như tụi mình phải đi cùng họ đấy... Mặc dù tụi mình vào trận có ích gì không thì chị không tưởng tượng nổi.”
Emma đáp, “Cậu Wesley chúng mình vẫn nói, rằng trong chiến tranh mạnh chẳng là gì, quan trọng là can đảm. Mà cậu mình mới can đảm làm sao, khí thế làm sao! Cậu nhỏ con, thậm chí so với vịt cũng là nhỏ con, vậy mà chị nhớ cái lần cậu nói gay gắt với cái con mèo hoang lởn vởn quanh đây không?”
“Chắc hẳn cậu sẽ muốn tụi mình đi cùng họ,” Alice nói. “Em này, chị nghĩ chúng mình phải thế thôi.” Thế là hai con vịt trèo khỏi ao và lạch bạch bước theo đoàn quân - một đội hậu bị nhỏ nhưng vô cùng kiên quyết.
Đám súc vật đi xuyên hết khu rừng nhà Bean, im lặng hết cỡ, và rồi từng đội tỏa ra dọc con đường, trong lúc bà Wiggins ra những mệnh lệnh cho chúng ngày hôm đó. Charles sẽ dẫn cánh trái của đội quân vào Rừng Lớn, bám sát phía trái căn nhà Grimby cho đến khi vượt qua ngôi nhà, tiếp đó đánh vòng sang phải để tiếp xúc với cánh quân phải, dưới sự chỉ huy của Peter, khi ấy cũng đánh vòng hệt như thế từ hướng bên kia. Bà Wiggins sẽ cho chúng mười phút để bắt đầu, rồi sẽ dẫn cánh quân trung tâm đi thẳng tới ngôi nhà. Kẻ thù do đó sẽ bị bao vây hoàn toàn, và khi có tín hiệu từ bà bò, đội quân ngay lập tức sẽ tấn công từ mọi phía.
Freddy và Randolph đang hết sức kiên nhẫn đợi bọn súc vật nông trại xuất hiện. Thực sự chúng không phải đợi lâu. Chẳng bao lâu sau, bầu yên lặng đã bị phá vỡ bởi những âm thanh từ xa, sột soạt và lách tách; những tiếng ấy lớn dần thành một dòng liên tục những tiếng răng rắc và xạc xào, thỉnh thoảng xen ngang vài tiếng ầm khi có con nào đó lao qua một khúc cây đổ. Tiếng ồn càng lúc càng lớn, từ khắp mọi hướng, và Freddy nói:
“Tôi tưởng ý của họ là ú òa kẻ nào đó chứ. Thế mà tiếng động nghe như một cơn lốc đang tiến đến ấy. Sao họ không yên lặng hơn được nhỉ?”
Bỗng một tiếng ầm cực lớn bên phải, rồi giọng bà Wogus, “Ối! Tôi tin là tôi bị trật sừng phải rồi. Nó va đúng cái cây kia lúc tôi ngã xuống. Nghĩ gì mà lại để mấy cái cây mọc lung tung thế này hả? Đúng ra chúng phải ngay hàng thẳng lối chứ, có thế anh mới biết mình đang ở đâu chứ!”
“Bà ấy cừ ghê!” Randolph nhận xét. “Chứ như tôi giữ cho chân cẳng không rối nùi với nhau còn chẳng xong!”
Tiếng ầm ầm tắt dần khi những đám súc vật từ hai cánh quân đã vào vị trí của chúng. Nhưng rồi từ sau lưng Freddy lại có thêm những tiếng ồn. Cánh quân trung tâm đang tiến thẳng tới.
“Tôi leo lên cây đây,” Randolph nói. “Cả bầy phi khắp nơi thế này sẽ chẳng có chỗ cho tôi đâu. Gặp lại cậu sau, Freddy.” Và nó nhanh chóng leo lên thân cây.
Khoảng một phút sau, Freddy đã thấy cái mũi trắng của bà Wiggins nhô qua đám bụi cây, và bên trái bà, phía trên cao, lá cờ xanh trắng đỏ của Đ.C.T. nhẹ rung trong lúc Hank leo qua những gốc cây và xuyên qua những bụi cây thấp rối nùi. Một tá sóc nhảy phong phóc phía trước, phóng lên cây chiếm lấy các vị trí mà từ đó chúng có thể theo dõi những hoạt động của quân thù. Thế rồi hai con chó xuất hiện. Duy chỉ cử động vụng trộm của một chiếc lá chỗ này chỗ kia mới phản bội sự có mặt của hai con mèo.
Bà Wiggins cho đám thuộc hạ dừng lại phía sau một bức màn cây và xem xét ngôi nhà. Tất cả đám súc vật đi cùng bà lúc nãy giờ đã thấy khẩu súng chĩa vào mình, và khí thế hừng hực lúc mới lên đường bắt đầu bốc hơi. Freddy chạy về phía chúng.
“Ổn cả,” chú nói. “Không có gì trong khẩu súng đâu. Tôi đảm bảo mà. Không nguy hiểm.”
“Cậu nói đấy nhé!” Jinx nhận xét. Nó bước tới bà Wiggins. “Nghe đây, Đại tướng,” nó nói, “nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với tôi, bà có thể trông coi Minx không? Chị ấy không được sáng dạ lắm, nhưng tôi chỉ có mình chị ấy, và...”
“Trước trận đấu mà nói chuyện kiểu quái gì thế?” con bò nghiêm khắc hỏi. “Mèo, xông vào và chiến đấu đi. Freddy nói rằng súng không có đạn...”
Nhiều tiếng nói cất lên. “Ô, cậu ấy nói thế hả?” “Vậy để cậu ấy bước lên và ngó vào trong trước đi.”
“Hàng ngũ trật tự,” bà Wiggins nghiêm giọng nói. Bà hiên ngang bước ra ngay trước ngôi nhà. “Trong nhà kia,” bà gọi. “Nếu có bất kỳ kẻ nào trong đó đưa ra được bất kỳ lý do chính đáng nào vì sao chúng ta không nên vào mà xé bay ra từng mảnh, thì hãy để y bước ra dưới lá cờ ngừng bắn.”
Trong nhà có tiếng thì thầm, tiếng chạy qua chạy lại hối hả, rồi cửa chính mở đánh cạch, và Simon bước ra, ngậm trong miệng một mẩu vải trắng trông rất giống cái cổ tay áo sơ mi mặc đi lễ của ông Bean.
“Sao, ngạc nhiên chưa!” lão nói. “Phải bà bạn già Wiggins của tôi không đấy!” Môi trên lão cong loe ra, cười khinh bỉ, để lộ những cái răng dài vàng khè. “Ông chủ của tôi, ngài Mặt Mịt, ông ấy sẽ vui lắm đây nếu được nghe tiếng bò rống vui tươi của bà. Vâng, hôm nay ông ấy khá cáu kỉnh vì cứ lo không có món gì ngon hơn cho bữa tối ngoài cái con heo vô vị kia, trang hoàng bằng cà rốt với hành củ, và có lẽ cả vài quả trứng gà luộc chai ngắt. Nhưng giờ, nguyên một con bò... như một bữa ăn rồi còn gì! Cho nên bà được đón chào gấp đôi - vừa như một bạn cũ, vừa như một thứ cho bữa tối, đủ lớn để ai nấy đều được chén đến lần thứ hai.”
“Lúc nào cũng pha trò được nhỉ, Simon,” bà Wiggins bình thản nói. “Nhưng tất cả chỉ có nhiêu đó để nói sao? Bởi vì nếu thế thật, tụi này sẽ xông vào.”
“Bà Wiggins thân mến của tôi ơi!” Simon nói với một nụ cười nhờn nhẫy. “Dĩ nhiên là các vị sẽ vào rồi. Một lời mời bữa tối từ Mặt Mịt... Cho bà biết, không phải ai cũng được mời đâu.”
“Hừm,” bà Wiggins nói; “với một tâm hồn hiếu khách như thế, ta thấy lạ là Mặt Mịt không ra đón khách đấy.”
“Ông ấy sẽ ra, chớ có sợ đấy,” con chuột cống đáp. “Nhưng bà biết đấy, trước tiên ông ấy phải chuẩn bị một tí để đón tiếp bà chứ.” Và lão vẫy cẳng về hướng ô cửa sổ nơi có khẩu súng thò ra.
Bà Wiggins chẳng mấy thích khẩu súng ấy. Có vẻ đội quân của bà cũng chẳng ai thích. Bởi ngoại trừ Hank đứng như hóa đá giữ lá cờ, còn lại tất cả đã trở nên vô hình “thấy rõ”. Thí dụ giờ đây mà có một cuộc tấn công, coi bộ bà sẽ phải tự mình lo liệu.
Tuy nhiên, Freddy nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Không có thời gian để giải thích việc khẩu súng đã được lấy hết đạn như thế nào. Chú phóng ra trước hàng quân, hướng thẳng tới khẩu súng. “Nào nào, đám thú vật!” chú thét lớn. “Đả đảo Mặt Mịt! Simon và băng đảng lão chết đi! Ồ, bắn đi, bắn khẩu súng cũ xì của mi đi, ai sợ nào?”
Sau này, một số con trong đám súc vật - có nghĩa là một số con có chút ganh tị với tiếng tăm cao quý của Freddy, cả về tư cách thám tử lẫn tư cách nhà thơ - nói rằng chú không lương thiện cho lắm mới đi hành xử như thể anh hùng, một khi đã biết tỏng là khẩu súng không hề có đạn. Nhưng Freddy lúc đó hiểu rằng tình thế cần một hành động mang tính anh hùng - ít nhất là trông có vẻ anh hùng - để thúc cho đội quân tấn công ngôi nhà. Chú thực sự có ý định sau này sẽ kể cho tất cả nghe về khẩu súng, nhưng lại quên mất, và về sau việc ấy chỉ được loan ra do Randolph kể mẹ nó nghe chuyện gì đó, rồi chuyện này được lặp lại cho bọ June bạn mẹ nó, rồi cứ thế lan đi (vì bọ June nhiều chuyện kinh hoàng) tới đủ thứ côn trùng, xong tới đám súc vật... cho nên nếu Freddy có quên, thì tôi cho rằng tất cả chúng ta đều quên những việc kiểu như thế.
Dù sao, biểu hiện can đảm của Freddy khi đó đã có tác dụng. Đám súc vật nhảy lên. “Tấn công!” bà Wiggins thét vang, và Charles bên cánh trái cùng Peter bên cánh phải cũng vang vang đáp lệnh. Với một tiếng rầm của cành gãy, móng nện, vuốt cào, đội quân ào lên tấn công, khép chặt mọi ngả tiến tới căn nhà Grimby. Tiếng ầm ĩ đủ làm khiếp vía mười hai tên Mặt Mịt, bởi khi đám súc vật tấn công, chúng thét to, và vì mỗi con vật có một kiểu thét khác nhau, nên tạo ra một hỗn hợp tiếng gầm tiếng rít tiếng rú và tiếng hét chắc chắn chưa từng có, ngay cả trong một sở thú. Và khẩu súng biến mất với một tiếng ầm vang như sấm động.
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt