Ép Hôn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
ể rồi xem, đến lần thi sau tôi mà hơn điểm là anh chết chắc, cái đồ tên chồng tương lai chết tiệt, tôi thề tôi sẽ giết anh.- con bé vừa đi vừa lẩm bẩm, thằng nhok hành nó ghê quá.
- Nè, con nhỏ kia.
Con bé ngước lên nhìn, ax, toàn một lũ con gái nhìn thấy ớn. Lạy chúa, hi vọng ko phải...
- Mấy ng` gọi tôi hả?
- Ko mày thì là ai.
- Có chuyện j` ko?
- Có đấy, mày là con nào mà suốt ngày bám lấy Ken vậy hả? Mày làm tụi tao gai mắt đấy.
Đấy, con bé đoán ko sai mà, y chang mấy cái truyện nó thường đọc, ko ngờ lại có lúc nó lâm vào tình cảnh này. Thảm.
- Đâu có liên quan tới các ng`.
- Chà, miệng mồm nhỉ, khôn hồn thì tránh xa Ken ra, nếu ko đừng trách.
- Mấy ng` định làm j`?- con bé hỏi mà thừa bik câu trả lời.
Ngay lập tức, cả bọn bu lấy nó, cứ như kiến bu kẹo vậy. Tội nghiệp con bé, nếu bình thường thì nó đã chẳng ra nông nổi này, chỉ tại nó đã hứa với ông nội và bố nó nên bây h nó đành đứng yên chịu trận. Con bé ko bik, lúc đó có một ng` đã theo dõi hết toàn bộ nhưng ko mun ra mặt sớm, hình như đang toan tính điều j` đó. Khi thấy con bé chịu hết nổi, ng` đó mới bước ra.
- Các ng` làm j` vậy?
- Ơ, ôi, Mike kìa, đẹp trai quá- cả bọn kia ngừng đánh nó, quay qua nhìn cái ng` vừa đến.
Con bé ngước lên, là Mike.
- Còn ko mau dừng lại và biến đi- Mike nói như ra lệnh, bọn kia răm rắp làm theo.- cậu ko sao chứ?- Mike tiến lại phia nó.
- Ko có j`, chỉ suýt chết thôi.
- Đừng đùa. Để tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé.
- Ko cần, tôi ko sao, việc bọn chúng nghe lời cậu như vậy khiến tôi có thể nghi ngờ cậu là chủ mưu đấy- con bé cười.
- Cậu còn đùa đc à, để tớ đưa cậu về nhà.
- Uh`, dù sao tôi đi cũng hết nổi rồi. Đầu đuôi cũng tại cái tên đó, ước j` tôi giết đc hắn.- con bé tức giận nói.
- Thôi đc rồi, để tớ đưa cậu về.
Con bé leo lên xe Mike.
-------
Còn thằng nhok, sau một hồi chưa thấy con bé về nhà, tự nhiên nó thấy...lo lo. Định chạy đi kiếm thì nó thấy Mike chở con bé về, thế là tự dưng nó tức. Đợi khi con bé vào nhà, nó mới lên tiếng.
- Sao cô lại về với Mike vậy? Mà lại còn bị thương nữa.
- Tôi về với ai mắc mớ j` đến anh. Tôi bị thương thế này là do anh mà ra đấy, chết tiệt, đi bộ có một ngày mà thành ra thế này, đúng là số tôi còn thua cả số con rệp. Hic!
- Cô bị thương liên quan j` đến tôi. Sao tự nhiên trút giận lên tôi vậy?- thằng nhok hỏi, đáng lẽ nó mới là ng` phải tức chứ.
- Ờ thì ko liên quan đến anh, đc chưa? Bi h thì để tôi yên.-con bé nói rồi đi lên phòng, nó ko mun nhìn mặt thằng nhok thêm một giây nào nữa, nếu ko nó sợ sẽ có án mạng xảy ra mất.
Thằng nhok nhìn theo con bé, ngẩn ngơ. Quái, nó có làm j` con bé đâu chứ, tự nhiên bị **** là sao? Con gái đúng là khó hiểu mà.- thằng nhok tự hỏi rồi lắc đầu, nó ko tài nào hiểu nổi, mấy vấn đề về con gái thế này đối với nó cao siêu quá.
---------------------------
Sau vụ hôm qua, cũng may là con bé đã bình phục một cách nhanh chóng và vẫn có thể đi học. Để lịch sử ko tái diễn, nó nhất quyết đòi thằng nhok chở đi học.
- Anh phải chở tôi đi. Hôm qua vì đi bộ mà xảy ra cớ sự như vậy, từ nay anh phải chở tôi.
- Tôi ko thick, sao cô ko bảo thư kí Lý chở đi?
- Đừng có nhiều lời, anh có chở ko thì bảo?
- Tôi ko chở. Cô thick đi bằng cái j` thì đi.
- Anh ko mun cũng phải chở.
Nói rồi con bé phốc lên xe ngồi, mặc thằng nhok nói thế nào thì nói. Thằng nhok thấy con bé gan lì quá, nói ko đc, kéo xuống cũng ko xong đành chịu.
- Thôi đc rồi, nhưng tôi nói trước trên đường đi cô có rớt khỏi xe hay bị đập đầu vào xe tôi cũng mặc kệ đấy.- thằng nhok cười nham hiểm.
- Ý anh là...- con bé chưa kịp nói hết câu thì thằng nhok rú xe, chạy với một tốc độ kinh hồn làm con bé suýt chút nữa là rớt ra khỏi xe thật.- Aaaaaa...Anh điên a`? Anh ko sợ bị "huýt" lại a`?
- Haha...Cả nước này ai ko bik tập đoàn nhà họ Trần chứ.- thằng nhok trả lời rồi lại tăng tốc độ, nó mun con bé sợ một phen cho lần sau chừa, ko dám leo lên xe nó lần 2.
Con bé vẫn hét. Nó càng hét thì thằng nhok chạy càng nhanh. Mọi ng` trên đường đều nhìn 2 đứa nó, **** rủa khi 2 đứa nó đi với tốc độ như vậy, xém chút nữa là tông trúng họ. Cuối cùng cũng tới trường, con bé bước xuống xe.
- Anh chạy xe dễ sợ quá, anh mun chết sớm hay sao mà chạy kiểu đó vậy hả?
Ép Hôn Ép Hôn - Không rõ...