Chương 14
hìn theo bóng Thoại Anh khuất dần sau dãy hành lang dài, Quang chúm môi huýt một điệu nhạc vui nhộn quen thuộc mà mỗi khi trong lòng có điều gì vui thích, anh thường để môi mình bật ra. Lững thững quay trở vào phòng làm việc, Quang tự bằng lòng với chính mình và những điều mình đang có.
Thế là Quang đã chính thức trở thành ông chủ của cái khách sạn to lớn này, điều mà trước khi trở về đây anh chưa hề dám nghĩ tới.
Càng nghĩ, Quang càng thấy phục mẹ của anh. Bà đúng là tài giỏi khi loại hẳn ông anh cùng cha khác mẹ của anh ra khỏi quyền làm chủ cái gia tài đồ sộ này. Trong khi từ trước tới nay, Quang chỉ dám nghĩ tới chuyện được thừa hưởng một phần ba hoặc nhiều lắm là một nửa mà thôi.
Thế mà giờ đây, điều Quang không dám mơ ước đã trở thành hiện thực, anh đã nghiễm nhiên là ông chủ lớn của khách sạn Hoàng Hoa này. Và để có được địa vị đó, anh lại chẳng mất thứ gì ngoài xác qua bàn tay của người thợ trang điểm khéo léo, để anh phải ngẩn ngơ mất một lúc trước một Thoại Anh xinh đẹp và cũng không kém phần quyến rũ.
Tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên đưa Quang trở về với thực tại. Nhấn ngón tay vào chiếc nút nhỏ, anh lên tiếng:
- Có chuyện gì?
Tiếng cô lễ tân vang lên:
- Thưa ông Tổng, có người muốn gặp ông ạ!
- Là ai?
- Thưa một cô gái nói là bạn của ông, tên của cô ấy là Trang Đài.
Quang ngẩn ra vì ngạc nhiên. Trang Đài trở qua đây từ bao giờ thế nhỉ? Ngay cả buổi tối cách đây vài hôm, khi anh gọi cho cô, Trang Đài chỉ nói với anh mấy câu thăm hỏi nhạt nhẽo chứ anh cũng không hề được nghe cô ta nhắc đến chuyện qua đây cơ mà.
- Thưa ông...
Tiếng cô lễ tân lại vang lên như nhắc nhở, Quang vội nói:
- Cô chỉ phòng cho cô ấy lên, tôi đợi trên này.
Ngả người ra lưng ghế, Quang nhăn trán suy nghĩ. Trang Đài qua đây làm gì thế nhỉ? Hôm trước, khi nằng nặc đòi Quang phải cùng đi với mình ma không được, cô ta đã nặng lời với anh và đã thề là không trở lại đây nữa cơ mà. Chỉ khi nào Quang chịu qua đó thì cô ta mới cùng nối lại với anh mà thôi.
Khi đó, Trang Đài không hề biết là Quang đã có chủ đích. Và tất cả những lời cô ta đã nói nào cô ảnh hưởng gì tới anh đâu. Vậy mà giờ đây, khi Quang chưa xuống nước năn nỉ, cô ta đà lại trở sang tìm anh. Không hiểu là cô ta có ý đồ gì?
Cánh cửa phòng đột ngột mở tung, nhưng Quang không giật mình một chút nào. Vì anh còn lạ gì tính cách của Trang Đài nữa. Và chẳng phải đợi chờ gì lâu, Trang Đài đã tiến vào với mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi anh.
Không để cho Quang nói gì, Trang Đài lên tiếng trước, cô gọi to:
- Anh Quang!
Quang đứng lên, anh bước ra phía ngoài vừa khi Trang Đài bước tới. Cả hai ôm choàng lấy nhau, một hành động hết sức tự nhiên như những lần gặp trước đây, như cả hai không hề có chuyện gì bất đồng xảy ra.
Trang Đài kiễng chân lên, cô chủ động tìm môi Quang. Hành động của cô nhắc lại cho anh nhớ những phút giây nồng nàn trước đây giữa hai người, và Quang cũng không vô tình. Anh ôm chặt Trang Đài và cũng cúi xuống mê mải hôn cô. Mãi một lúc lâu, tỉnh cảm giữa hai người mới tạm lắng xuống. Quang dìu Trang Đài lại bên chiếc ghế dài, kéo cô cùng ngồi xuống đó. Nhưng Trang Đài không chịu ngồi xuống ghế mà cô ngồi hẳn lên đùi Quang, hai tay vòng qua ôm chặt cổ anh, nũng nịu:
- Tưởng đâu anh quên em rồi chứ?
Quang cúi xuống, anh âu yếm:
- Làm sao anh quên em được, em tuyệt vời như thế này cơ mà.
Trang Đài cong môi:
- Biết em tuyệt vời mà còn bỏ em đi cưới người khác.
Quang lia miệng chối leo lẻo:
- Cưới người khác bao giờ? Vả lại anh có bỏ em đâu, chính là em bỏ anh đấy chứ.
- Anh còn chối nữa hở? Vậy chứ ai bỏ mặc cho em về bên đó một mình? Ai đã làm lễ đính hôn với cô nhân viên trong khách sạn hôm tháng trước?
Quang ngẩn ra nhìn Trang Đài. Ai là người cung cấp tin tức cho cô ta mà Trang Đài lại biết rõ ràng như thế nhỉ? Nhưng mà cũng chẳng sao, cô ta biết thì lại càng tốt cho anh chứ sao, anh khỏi mất công giải thích lôi thôi.
Nghĩ thế, Quang cười cười. Anh ỡm ở nói:
- Công nhận tin tình báo của em hay thật, chuyện như vậy mà cũng biết được nữa.
Trang Đài vênh mặt lên:
- Chứ sao! Em theo anh bấy lâu, dành cho anh rất nhiều từ đó tới giờ. Chẳng lẽ em lại phải chịu rút lui một cách không kèn không trống như vậy sao?
Trang Đài vẫn nói với một âm hưởng quen thuộc mà Quang vẫn thường nghe thấy, nhưng trong giọng nói của cô, anh đã nhận ra hơi hướng của sụ đe dọa chứa trong đó. Tuy không biết Trang Đài muốn gì, và Quang không thể nào đoán được trong đầu cô đang ẩn giấu nhưng gì nên Quang đành phải tìm cách vuốt ve tự ái của Trang Đài. Anh thấp giọng:
- Trang Đài nè, nếu như em biết rõ hết mọi chuyện về anh như vậy thì chắc là em phải biết tại sao anh làm như thế chứ?
Trang Đài lắc đầu:
- Em cần gì phải biết, chỉ cần biết anh đã phản bội em thì em đã muốn giết chết anh rồi.
Quang làm ra vẻ sợ hãi, anh rút vai lại:
- Gì mà ghê thế, anh nghe mà muốn lạnh cả gáy.
Trang Đài nghiêm mặt:
- Em không nói đùa đâu đó, nếu như anh thật sự lừa dối em thì em sẽ cho anh thấy hậu quả ngay. Nhưng mà cũng may cho anh là em đã biết nghĩ lại, em đợi ở anh một lời giải thích.
Quang siết chặt Trang Đài trong vòng tay mạnh khỏe của mình, anh khen nịnh:
- Phải công nhận rằng em thật là hiểu biết, có được người yêu như em thật là diễm phúc cho anh đó.
Thầm thích thú trong lòng vì lời khen ngợi của Quang, nhưng Trang Đài vẫn giả như không. Cô thúc giục:
- Thôi đi, đừng có ở đó mà nịnh nọt em nữa. Mau nói lý do việc phản bội của anh đi.
Quang lắc đầu:
- Em không được nói là anh phản bội em, anh có nỗi khổ của riêng anh mà anh không thể nào làm khác được. Em biết anh Tùng của anh chứ?
Quang ngừng lại một chút để đợi phản ứng của Trang Đài. Khi thấy cô đã gật đầu, anh lại tiếp:
- Chuyện là vầy, khi anh còn nhỏ, và ngay cả khi anh đi du học thì anh Tùng đã quản lý khách sạn này. Và anh ấy làm ăn rất có hiệu quả nên không thể nói là anh có thể chen chân vào công việc này được. Hoặc nếu như anh có được giao một công việc gì thì chỉ là phụ việc cho anh ấy mà thôi.
Trang Đài thắc mắc:
- Chuyện ấy thì có gì là lạ, anh em trong nhà thì cùng làm việc với nhau cũng là chuyện thường.
Quang lắc đầu với vẻ chê trách:
- Vậy mới nói, em biết một mà không biết hai. Anh Tùng đúng là anh của anh thật, nhưng anh với anh ấy không phải là cùng một mẹ. Vậy thì lý do nào anh lại phải chịu thua anh ấy chứ. Chính vì vậy mà mẹ anh đã tìm đủ mọi cách để ba anh giao toàn quyền làm chủ cái khách sạn này cho anh. Và ba anh đã đồng ý với một điều kiện...
Trang Đài thắc mắc:
- Điều kiện gì?
Quang thấp giọng:
- Hồi đó, ba anh có một ông bạn thân, hai người hứa kết sui gia với nhau. Rồi sau này không biết ba anh mang ơn ông ấy như thế nào mà ông cứ một mực bắt anh phải cưới cô gái ấy. Nếu như anh không bằng lòng thì anh sẽ không được một tí gì trong cái gia tài này.
Trang Đài nhìn Quang dò xét:
- Không được thì thôi, điều đó có gì là quan trọng đâu. Qua bên kia anh cũng có điệu kiện để sống sung sướng mà.
- Làm sao mà bằng bên này được? Một đàng là ông chủ giàu sang, một đàng anh phải làm thuê vất vả. Em so sánh kỳ cục thật.
- Nhưng mà nếu như thế thì chúng mình mới có thể lấy nhau được. Chứ còn như thế này thì tụi mình phải chia tay hay sao?
Quang cúi xuống hôn nhẹ lên môi Trang Đài:
- Chuyện đó thì em không phải lo, anh không cam tâm làm chồng của cô gái nhà quê đó mãi đâu. Chỉ cần khi nào ba anh thực sự giao quyền cho anh là khi đó anh sẽ ly dị với cô ấy ngay.
- Anh nói thì dễ lắm, nhưng biết có thực hiện được không?
Quang trợn mắt nhình Trang Đài khi thấy cô không tin mình:
- Tại sao anh không làm được?
- Về phía anh thì coi như em tin rồi, nhưng còn cô ta thì sao? Dễ gì cô ta chịu buông một ông chồng như anh?
Quang cười cợt:
- Em cũng thấy một ông chồng như anh là đáng giá sao?
Hiểu ý Quang muốn nói gì, Trang Đài lườm anh một cái:
- Là em nói cô ta thôi chứ bộ. Chứ còn em ấy hở, anh đừng hòng lên mặt với em.
Quang vuốt ve Trang Đài:
- Em yên tâm đi, anh chẳng phải là một ông chồng tốt nếu như không có tình yêu đâu. Sống với anh, cô ta sẽ thấy anh chỉ là một tượng đá không hơn không kém, khi đó thì chia tay nhau chính là một sự giải thoát cho cô ta đó. Vả lại, nhà cô ta nghèo lắm, anh chỉ cần cho cô ta một số vốn kha khá là cô ta sẽ bằng lòng ngay thôi mà.
Trang Đài thấy xuôi tai trước lời giải thích của Quang, nhưng cô vẫn chưa thấy tin tưởng lắm với sự tính toán của anh:
- Lỡ như cô ấy yêu anh thật chứ không cần tiền thì sao?
Quang cười khẩy:
- Làm sao cô ta có thể yêu anh được khi mà cô ta và anh chưa một lần trông thấy nhau chứ đừng nói là hiểu biết về nhau, thế mà cô ta đã bằng lòng với cái hôn ước cổ lỗ sĩ đó rồi. Vậy thì chẳng vì tiền thì vì cái gì? Em đừng nói là cô ta chỉ cần nghe kể về anh là đã yêu anh rồi đấy nhé? Làm gì mà có thứ tình yêu lãng mạn đến như thế trong thời đại này.
Trang Đài cười thỏa mãn với những điều Quang đã giải thích, cô nũng nịu hỏi:
- Vậy còn chuyện của tụi mình thì sao? Anh đừng có nói là em cứ làm người yêu của anh đến suốt đời đấy nhé?
- Em yên tâm, anh đã tính toán đâu vào đó cả rồi, chỉ cần em chịu khó chờ đợi anh một thời gian là chúng mình sẽ có nhau suốt đời.
- Một thời gian của anh là bao lâu?
Trang Đài hỏi gặng, Quang khẳng định:
- Em yên tâm, không lâu đâu. Em hãy chờ anh một năm, chỉ một năm thôi, anh nhất định sẽ thu xếp xong mọi chuyện.
Hiểu là không còn cách gì khác được nữa, Trang Đài gật đầu:
- Thôi được, em tin anh. Nhưng mà em không biết mình sẽ phải làm sao khi nghĩ tới chuyện anh cùng với cô gái nào đó trở thành vợ chồng.
Quang hôn vào má Trang Đài một cái thật kêu:
- Thôi mà em, muốn sau này chúng có mọi thứ trong tay thì em phải biết hy sinh và chờ đợi chứ. Chỉ cần em kiên nhẫn một chút thôi, thời gian sẽ đi qua rất nhanh. Một năm đâu phải là quá dài đâu.
Trang Đài suy tín trong đầu thặt nhanh, cô ra điều kiện:
- Nhưng mà anh phải lo cho em ở đây đó, em không về bên đó đâu.
Quang gật đầu:
- Chuyện đó thì em cứ yên tâm, nếu em muốn thì anh sẽ thuê nhà cho em ở. Và mỗi ngày anh sẽ đến với em. Chịu không?
Trang Đài cười thỏa mãn:
- Vậy cũng được, anh sẽ không phải hối hận khi có em bên cạnh. Lần này sang đây, em có một người bạn cùng đi với em. Anh ấy muốn tìm một cách nào đó để làm ăn ở đây. Em nghĩ là anh có thế cộng tác với anh ấy để khuếch trương cái khách sạn này đó.
Nghe nói tới chuyện làm ăn, Quang hỏi tới với vẻ ơ thờ:
- Công việc của anh đã ổn định và hiện đang phát triển, anh cũng không cần phải có người cộng tác.
Trang Đài phải đối:
- Anh lầm rồi, lúc nào thì cũng cần phải phát triển hơn chứ. Cam đoan anh mà nghe kế hoạch của John là anh khoái ngay, chuyện cứ như chơi mà lợi nhuận thì hết ý. Nhưng mà chuyện này để lúc khác hãy tính đi, bây giờ em không có hứng thú nói đến nó đâu. Em chỉ muốn vào phòng của anh thôi, chúng ta đã xa nhau quá lâu rồi, anh không thấy thế sao?
Vừa nói, Trang Đài vừa tình tứ nhìn Quang. Cái ánh mắt như có lửa đó thiêu đốt Quang làm người anh nóng bừng lên. Anh thì thầm vào tai cô:
- Cần gì phải vào phòng ngủ của anh làm gì? Chiếc ghế này mà không được hay sao?
Trang Đài gật đầu, hai cánh tay trắng muốt của cô ôm Quang thật chặt. Tuy đã muốn rời xa Trang Đài, nhưng tấm thân bốc lửa của cô lại một lần nữa làm anh quên hết mọi chuyện. Cả hai không còn nhớ gì đến mọi điều nữa, họ chỉ cần biết giờ này, họ lại đang trong tay nhau mà thôi.
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc