Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồng Tiền Thấm Máu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
N
gồi đấy, hai anh da đen không có gì đáng chú ý tới ngoài cái vẻ đẹp nổi bật của bộ mặt.
Một người da có phần sáng hơn, ăn mặc trễ nải một cách có nghiên cứu mà đám đại học Mỹ đang rất chuộng. Ngoài áo Ti-sớt có in con số khổng lồ “11”, là chiếc bludông nhầu cổ lông, quần và sơmi gin, giầy bátxkét xanh da trời. Người kia mặc một áo cổ lọ mầu mận chín, áo vét bằng tuýt, quần phlanen mầu đỗ xanh và giày thể thao mầu nâu thẫm.
Hai người là anh em ruột, có quyền mang danh hiệu hoàng tử và là con cháu trực hệ thuộc chi nhà vua Kibonđô.
Người thứ nhất, Amađu Têđê, được biết đến ở Mỹ dưới cái tên “Rócki” nhiều hơn, là một trong năm cầu thủ bóng rổ đắt giá nhất trên thế giời. Kuaku Tuamê, em hắn, thì ba tuần nay ở Xaclây, không xa Pari mấy, là khách mời của B.N.L.N.T., Ban Năng Lượng Nguyên Tử. Tuy mới hai mươi hai tuổi, hắn đã là một trong những niềm hy vọng lớn nhất trong vật lý ở thế hệ hắn, đang mở một loạt thuyết trình về các máy gia tốc phân tử.
Rócki và Kuaku còn sáu người anh em trai nữa. Người cao nhất hai mét hai mươi tám, người thấp nhất hai mét linh ba. Trong nhà, mọi người yêu mến gọi hắn là “thằng lùn”. Kuaku và Rócki thì giữ một mức bình quân lương thiện. Hai mét mười sáu và hai mét hai mươi. Ở Bugiumbura, nơi họ ra đời, những chiều cao này là bình thường, Rócki đã cố hết sức kéo ông em vào nghề bóng rổ, nơi các ưu điểm sinh lý của hắn sẽ cho phép làm giầu trong một thời gian ngắn. Nhưng Kuaku lại ít chú ý tới tiền bạc. Cái làm cho hắn thích thú là nghiên cứu cơ bản. Để cho cơ bắp khỏi han gỉ, đôi khi hắn cũng vào sân vận động, mặc vào một bộ đồ thể thao và làm ngán ốm những vận động viên có mặt bằng cách chơi bời mọi môn: nước rút, nhảy, sức bật, ném tạ, phóng lao..., nhanh khéo, sức mạnh thuần tuý. Rồi hắn tắm vòi hoa sen và biến mất như hắn đã tới vậy. Rócki đã gọi dây nói cho hắn từ New York.
- Tám tiếng nữa tớ đón cậu ở Pari. Cậu chuẩn bị đi.
- Bao lâu?
- Một hai ngày.
- Đi đâu?
- Đi Duyrích. Tớ sẽ giải thích. Việc nhà.
Từ nhiều đời, chữ “nhà” là thiêng liêng trong họ Kibonđô. Chửi một người của họ là bằng với tuyên chiến chống cả bộ lạc. Tinh thần bày đàn hung dữ này đã cho phép dòng họ duy trì bền vững trong hai thế kỷ, tuy ở Buruni, nền văn hoá bộ lạc được lưu truyền bằng miệng và không ai có thể nói chính xác được kỳ hạn ngày tháng nào, với sai số sấp xỉ một phần tư thế kỷ. Dẫu sao, như trí nhớ của những người đương thời có thể đi ngược lên xa xôi nhất, thì bộ lạc Kibonđô đã sống sót được sau các cuộc công kích nhằm chiếm đoạt đất đai của họ, cho dù những cuộc đó đến từ Uganđa, Tandania, Công gô hay Kênia chăng nữa.
Thời thế đã đổi thay. Năm trong tá anh em trai đã vào đại học, hai người, trong đó có Rócki, là những nhà thể thao chuyên nghiệp, người út ít, Mangô, hơi lạc hậu, thì ở lại quê hương với bố, vua cha.
Theo trật tự nối tiếp, Inetx, em gái họ, đứng cuối bảng, sau tất cả đám con trai, kể cả Mangô. Tám cậu anh trai dồn cho em gái một tình yêu say đắm. Ả đi nhiều ở châu Âu, có một quãng dài sống lâu tại Rôm, Luân Đôn và Pari, những nơi mà sắc đẹp của ả đã đem lại cho ả một tờ tạp chí về thời trang.
- Xảy ra với nó cái gì thế? - Kuaku hỏi Rócki.
- Một thằng ở Duyrích thiếu lễ độ với nó.
Đúng là cả hai đều thuộc vào lớp tinh hoa của nghề nghiệp mình, đều đã theo học ở Mỹ, đều được tiếp đón ở trong những phòng khách kín cổng cao tường nhất, đều làm cho gần như toàn bộ đàn bà da trắng gặp ngang đường phải mê tít, nhưng thành ngữ “thiếu lễ độ” vẫn làm rạn vỡ ngay tức khắc lớp sơn xã hội bóng bảy của họ để đẩy họ trở lại với cái dòng máu di truyền bộ lạc Kibonđô. Inetx là nạn nhân của sự “thiếu lễ độ”, đối với họ, việc đó không thể nào quan niệm nổi. Inetx đủ tầm cỡ đương đầu với bất cứ ai cơ mà.
- Em nó có bị hành hạ gì không? - Kuaku lo lắng.
- Nó không bảo tớ. Nó chỉ bảo đến giúp nó thôi. Tớ nghĩ là cậu cũng thích tham gia cùng với tớ.
- Cảm ơn, - Kuaku giản dị nói. - Tớ giả đỉnh là ta tìm thấy thằng cha cũng dễ thôi, phải không?
- Theo tớ biết thì nhiều thằng cha. Tớ đã có lần đến Duyrích để chơi biểu diễn với đám Háclem Bé Tẹo ([47]) ấy mà. Trừ phi nó lỉnh rồi, chứ không thì mò ra nhanh thôi!
Khi máy bay chạm đất và hai người đứng lên để lấy túi du lịch ở trên giá, Rócki và Kuaku đã trở thành điểm ngắm của tất cả hành khách đang nhìn họ với một vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Cùng lúc ấy, trên một đường băng khác của sân bay, chuyến bay Mác xây - Duyrích cũng hạ cánh. Trên máy bay là Lui Philipông và binh đoàn bếp núc của ông ta.
*
Angiêla xấu hổ về phán ứng của mình hôm qua. Lẽ ra nâng đỡ Frăngxétxca đang trong cơn tuyệt vọng thì nàng lại ra về, không chia xẻ nỗi buồn của người chị dâu.
Sau sáu tháng hôn nhân, nàng nhận ra mình chưa hề nhập hẳn vào gia đình Vônpôn bao giờ cả.
Quá khứ độc lập ở trường đại học, học hành, sở thích, cách sống của nàng, tất cả đều ngăn cách nàng với một bày đàn co mình lại một cách chật hẹp mà ở đó, đàn bà chỉ là nỗi chờ đợi và niềm nhẫn nhục. Các gia đình Xixin sống như thế đó, từ những thời không còn ai nhớ nổi. Nhưng Angiêla không phải người Xixin. Nàng không thú gì chuyện bất hạnh, cả nỗi buồn nữa.
Chỉ xảy ra với nàng một điều kinh khủng mà thôi: nàng đã yêu phát điên phát rồ cái người đàn ông mà tất cả đều trái lại với nàng. Một cái gì đó thú vật, nàng đã cảm thấy ở Luân Đôn, như một mũi dao, khi Italô đi vào thư viện và đôi mắt họ gặp nhau lần đầu...
- Anh tìm loại sách nào?
- Có cuốn nào để cho tôi rũ được hai thằng mặt mẹt đi không?
Nàng sẽ không bao giờ quên hai câu đã gắn chung số phận họ vào nhau. Tối hắn đến đón nàng. Nàng xong việc lúc bảy giờ và tự tay đóng cửa thư viện. Mười lăm bảng người ta trả mỗi tuần không đủ cho nàng sống, nhưng bố nàng có một cửa hàng bán những dây dợ cho thuyền bè ở Amanphi, cứ cuối tháng lại gửi cho nàng khoản tiền bù.
Hai mươi ba tuổi và theo như nàng biết thì là người duy nhất ở cái tuổi này mà vẫn còn trinh. Nàng chẳng lấy đó làm hãnh diện. Một số bạn gái trong khoa nàng có những kinh nghiệm tính dục từ năm mười ba tuổi cơ. Khi có dịp để cho một chàng trai cùng tuổi mời nàng đi chơi thì sự tình thường không đi xa lắm bao giờ. Bố nàng không có lời dặn dò gì đặc biệt về khoản này, mẹ nàng lại càng không. Đó là những điều không được phép nói tới ở trong nhà nàng.
Nhưng Angiêla đẹp. Nàng có đôi mắt màu xám mênh mông, mái tóc rất đen và đôi môi đầy đặn, mềm mại, môi thiếu nữ trong một khuôn mặt hình trái xoan hoàn hảo mà đường viền đã sắc nét như gương mặt của một người đàn bà. Dĩ nhiên nàng đã nhận được những lời tuyên bố hay ho nhất. Nhưng trái với những người con gái cùng thế hệ, nàng cho rằng tình yêu sinh lý chỉ nên có khi nào “cái kia” đã nảy nở mà thôi.
Một số buổi tối mùa xuân, nàng cảm thấy trào lên trong người một dòng nhựa thèm khát, một dục vọng dữ dội dâng hiến tất cả cái mà nàng lưu lại, giữ gìn. Những tối đó, nàng ngờ vực, lờ mờ ý thức được rằng nàng có thể đã để lỡ hỏng một cái gì đó quí giá, thoáng qua và mong manh như thời gian vậy...
Hắn đã đưa nàng đến một tiệm ăn Ý nho nhỏ mất hút trong một khu phố không đẹp, Etô. Nàng đã nhìn hắn ăn, bản thân không tài nào nuốt nổi một miếng, bị mê hoặc đi bởi bộ mặt tai tái của hắn đang tối sầm lại vì màu đen tuyệt đối, sâu thăm thẳm, với một sức tập trung mãnh liệt, làm cho xao xuyến, vừa khó dò nổi, vừa không có bề dầy.
- Chị không đói?
- Có chứ...
- Chị không đụng đến thức ăn. Chị bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi ba!
Hắn cười phá và ngốn đĩa thức ăn của hắn.
- Hai mươi ba? Thật không?...
- Thật? Tại sao? Buồn cười à?
Nàng đã chắc chắn là sẽ ngủ đêm với hắn, cho nên giấu sẵn ở dưới đáy ví chiếc bàn chải đánh răng. Tối nay, sẽ là hắn đây. Không ai khác nữa. Nàng đã chờ lâu quá rồi...
- Anh là người Mỹ?
- Trên hộ chiếu. Máu Xixin.
- Ancho io sono Italiana.
- Didove?
- Amalfi ([48]). Anh đã đánh lạc được hai người quấy rầy anh chưa?
- Rồi. Điểm tâm thì chị dùng gì?
- Một cà phê!
Sau đó, họ ra khỏi tiệm ăn. Hắn mở cửa xe cho nàng, ngồi vào sau tay lái và châm một điếu thuốc.
- Chị thích làm gì?
- Bao giờ?
- Bây giờ!...
Chị trả lời không do dự.
- Tuỳ anh.
- Yên ổn, náo động, ngồ ngộ, nên thơ, đậm đặc hay…
- Tuỳ anh.
- Chị có ít thì giờ thôi phải không?
- Vâng!
Với hắn, nàng sẽ có thừa thời gian, khi nào hắn muốn.
Nàng chợt thấy mình ở trong một nơi chưa hề đặt chân tới: một câu lạc bộ đánh bạc ở Mâyphe.
- Chị may đấy! Mấy năm trước đây, mẹ chị không thể vào nổi đây đâu.
Hắn đã đánh trong hai giờ, quên hẳn nàng, mắt gắn chặt vào những lá bài người hồ lì chia cho. Người ta hình như biết hắn. Những món tiền ở trên mặt tấm thảm hắn đánh mỗi tiếng bạc có thể nuôi sống được Angiêla suốt cả năm. Được!... Được…! Được…!...
- Tôi đã được mười một ngàn bảng. Chị làm cho tôi đỏ. Chị và tôi mỗi người một nửa?
- Kìa, anh điên sao?
- Tiền thôi chứ gì mà... Cầm lấy!
Hắn cố dùng sức nhét vào trong ví chị một gói tướng tiền hắn vừa chia đôi trước mắt chị!
- Chẳng là cái gì mà vẽ vời quá! Nếu tôi thua tôi chẳng ngại ngùng vay tiền chị để mua xăng đâu. Tôi giản dị hơn chị. Thế nào? Ừ hay không đây?
Họ lại đang đi ở ngoài phố, trước cửa cái câu lạc bộ.
Nàng nhìn hắn kỹ để xem hắn có chế nhạo mình không.
Hắn chỉ có vẻ bực dọc.
- Chị không muốn thật à?
- Không muốn.
- Phần chị mà. Chị chắc chắn chứ?
- Vâng!
- Vậy thì mặc kệ. Hê!
Một người rách rưới ăn xin ở cách đó vài bước đi lại.
Sợ thắt ruột gan, Angiêla thấy Italô đưa cho người đó đống tiền, chẳng hề hỏi han gì hết. Người ăn xin, kinh ngạc trễ cả hàm xuống, đi giật lùi ra xa, chiếc mũ cát đầy tới tận vành toàn tiền là tiền, Angiêla lên xe, hai chân mềm nhũn.
- Khi tôi chia tay với một cái gì đó, tôi không bao giờ lấy lại nữa.
Nàng xáo động quá, không thốt được nên lời. Nàng để dành những vỏ chai côca ở trong phòng. Khi nào tích đủ rồi, nàng đem nó ra ông chủ hiệu tạp hoá để ông trả cho nàng tiền chai và nàng đổi nó lấy thuốc lá. Ghét hắn vì cái cử chỉ đáng căm giận nọ, nàng mở ví ra vùi sâu chiếc bàn chải đánh răng xuống nữa.
- Chị giận à?
- Vâng. Anh đã làm nhục sự nghèo đói của người ấy.
Hắn cười ròn, tự nhiên, thích thú.
- Có lẽ chị nên hỏi ý kiến của đương sự trước khi phán xét gay gắt đến như vậy!
- Đưa tôi về.
- Được Tôi báo chị biết là chị vẫn có quyền lấy một nửa số tiền tôi được bạc. Chị có muốn không?
- Không! - Nàng nghiến răng nói.
- Theo ý chị vậy... Tôi hỏi thêm chị một lần...
Hắn chia gói bạc còn lại ra làm hai, đặt một phần lên ghế ngồi, cầm một phần xuống xe. Xuýt nôn, Angiêla thấy hắn đưa tiền cho một cô hàng hoa ôm đầy nhưng bó hồng đi vào câu lạc bộ. Italô quay lại, một bông hồng đỏ ở trong tay.
- Chị sẵn lòng nhận một bông hoa chứ?...
Nàng im lặng bướng bỉnh.
- Một nửa! - Italô hỏi dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng xé dọc bông hồng, giữ lấy vài cánh lẻ và chìa cho nàng đôi cánh hoa gắn liền với thân. Nàng vờ không trông thấy.
Hắn đặt nó lên đầu gối nàng rồi mở máy.
- Sự thật, - hắn nói, giọng ba lơn, - tôi có đây một ít tiền được ở sòng bạc. Như chị biết đấy, một nửa là của chị. Chị có muốn không?
- Anh thấy như thế là hay à?
Hắn lại chia gói tiền thành hai, đưa cho nàng một.
- Ừ hay không?
Nàng nhún vai, quay đầu đi. Hắn bấm nút điện cho hạ kính cửa xe xuống. Các tờ giấy bạc ở đầu ngón tay hắn phấp phới bay theo gió và tốc độ.
- Nếu tôi không sợ làm phiền chị, Angiêla, thì tôi sẽ cho phép tôi nhắc lại với chị rằng tôi còn nợ chị một nửa tiền tôi được bạc. Chị có muốn không?
Người cứng lại, nàng nhìn thẳng về đằng trước. Những tờ giấy bạc hắn vừa đề nghị nàng lấy, lại theo con đường của những tờ trước. Khi hai người về tới cửa nhà nàng, Italô chỉ còn ở trong tay hai tờ một bảng. Hắn đưa cho nàng một:
- Phần chị đây! Chị muốn không?
Nàng tìm tay nắm cửa xe. Hắn đốt tờ giấy bạc và lấy nó châm thuốc lá.
Nàng không hé miệng từ đầu đến giờ, bị kìm kẹp bởi những tình cảm mập mờ khó nói, trái nghịch nhau dữ dội, vừa tức giận, kiêu kỳ vừa hèn kém, lại vừa cả một dục vọng dữ dội, mà nàng cáu kỉnh dồn ép nó đi, nhưng nó vẫn làm cho tim nàng đập rộn.
- Anh có thể giúp tôi? - Nàng hỏi, giọng lạnh băng.- Tôi muốn ra.
- Ngay lập tức!... Angiêla... Còn tờ cuối cùng... Chị muốn một nửa của mình không?
Hắn cắt tờ bạc ra làm hai mảnh.
- Tôi yêu cầu anh mở cửa ra cho tôi!
Hắn vê mảnh sống sót cuối cùng của mười một ngàn bảng lại làm hai cục tròn tròn và ném ra ngoài cửa xe.
- Chị dứt khoát không muốn chia xẻ với tôi cái gì hết...
Hắn đi vòng quanh xe và giúp nàng xuống.
- Chào!
- Chào!...
Trong một tích tắc, mọi cái vẫn còn có thể. Họ đứng trước mặt nhau không sao rời mắt khỏi mắt người kia được Nàng phá vỡ trước tiên và quay gót. Hắn không có một động tác gì để giữ nàng lại. Nàng leo những bước khô đanh và dứt khoát lên những bậc tam cấp đầu tiên của căn nhà thuê trọ, đi chậm lại, chậm lại, chậm lại nữa, đứng dừng và từ từ quay đầu.
Italô Vônpôn dựa vào xe, im lìm như tượng, điếu thuốc lá lập loè ở mép, khuôn mặt nghiêm trang và tư lự. Khi thấy nàng xuống các bậc thang như luyến tiếc, hắn chẳng chạy xô lại với nàng. Hắn để nàng đi đến.
- Chị quên chìa khoá à?
- Không.
- Chị có thể giúp tôi được không?
- Anh cứ nói...
- Tôi chẳng còn xu nào, - hắn nói, không kìm được một nụ cười. - Tôi có cơ bị giữ vì tội cầu bơ cầu bất. Chị có thể cho tôi năm mươi xu không?
- Tôi cũng chẳng có cả từng ấy.
Họ ở trong vòng tay nhau, không hề biết ai là người đã mở ra trước. Không có hôn mà là một thứ áp sát nghiêm trang, ở trong đó, mỗi người cân đo sự có mặt của người kia, ở trong đó, không lời nào nói ra nhưng mọi cái đều đã được trình bày hết cả.
- Anh sẽ bảo em biết tên họ em là gì... Em tên là Angiêla... Angiêla Vônpôn!
Năm mươi tám ngày sau, họ cưới nhau ở New York.
Giencô, anh của Italô, đã tặng Angiêla một chiếc vòng kim cương vô giá. Hôn lễ ở khách sạn Pie. Hàng trăm con người diễu qua. Với cái nhìn thắc mắc của Angiêla, Italô đáp lại bằng những cái nháy mắt cười cợt. Và khi họ đã trở lại căn hộ lộng lẫy của họ ở Pác Evơmu, Angiêla không thể không kêu lên:
- Lạy Chúa! Nhưng anh lấy đâu ra tiền mua một toà lâu đài như thế này?
- Giencô và anh, bọn anh nhặt nhạnh chắp vá... Bán buôn rau quả... Bọn anh xoay xở cũng không đến nỗi tồi...
Thỉnh thoảng có đánh bạc pôke ở nhà, do Italô và bạn bè tổ chức. Tất cả đều tỏ ra kính trọng Angiêla. Dần dần, len vào trong nàng một ý nghĩ kỳ quặc đến nỗi nàng không dám nói ra. Một tối không cầm được, nàng đã hỏi chồng, nửa đùa nửa thật:
- Này, bảo em, Italô, có phải anh là một găngxtơ không?
Hắn làm ra vẻ sầu thảm, buông vật mình xuống đi văng và vờ bắn súng vào không khí.
- Hãi hùng! Quá sức hãi hùng! Cô ta biết. Vâng, tôi thú tội. Một tên kinh khủng. Tôi cắt trẻ con ra thành khoanh và chén với dưa chuột muối, mù tạt. Đừng có tố giác anh, anh van em!
Họ cười ầm với nhau.
Nhưng hôm qua, khi Frăngxétxca sụp đổ rú lên nỗi đau đớn vì tin chồng chết, chị đã thốt ra cái câu đáng sợ này:
Tôi đã biết là chúng sẽ giết anh ấy! Và bây giờ đến lượt chúng giết chồng cô thôi!
Angiêla rùng mình... Tiếng kêu đó cứ xoáy và tai nàng khiến nàng chợt cảm thấy cô đơn và lạc lõng ghê rợn ở trong căn hộ mênh mông này. Nàng đã bảo Phiôrentina, cô người ở, đi mua báo. Bồn chồn, nàng đi đi lại lại. Cùng lúc, chuông điện thoại reo... Tim nàng nhảy lên...
- Italô...Nàng nhấc máy nói.
- Angiêla!
- Italô...?
Lại tiếng chuông ở cổng ra vào. Bực mình, Angiêla nói vội:
- Cầm lấy, anh yêu! Phiôrentina bấm chuông. Em trở lại ngay.
Nàng buông máy nói và trong khi đi vội ra cửa, hình như nghe loáng thoáng tiếng Italô kêu với nàng điều gì.
Nàng mở giật cửa, không nhìn Phiôrentina, quay phắt lại để trở về với máy điện thoại. Thình lình nàng cảm thấy cổ tay bị kẹp trong một gọng kìm thép. Mắt trợn lên kinh hoàng, nàng thấy hai người đàn ông giống nhau hoàn toàn ở mọi điểm với những người vẫn thường đến đánh bạc ở nhà nàng. Trừ mặt thì hoàn toàn lạ.
- Thưa bà Vônpôn? - Người nắm tay nàng hỏi lịch sự. - Xin lỗi vì đã làm phiền bà, nhưng bà phải theo chúng tôi. Có người muốn gặp bà.
Cố nén sợ, Angiêla gỡ tay ra. Vô ích. Nó đã bị kẹt cứng trong một cái kìm.
Khi chị muốn hét lên, người chưa nói năng gì bèn úp bàn tay lên miệng chị. Đồng thời nòng một khẩu súng lục thúc vào sườn chị.
- Không dở trò, bà Vônpôn... Chúng tôi không muốn hại bà đâu. Bà sẽ trở về nhanh thôi!
Một vị sắt gỉ tràn đầy miệng Angiêla. Bị choáng, mắt nàng hoa lên, chân mềm nhũn. Nàng ngất đi.
Trong khi một người bồng nàng lên thì người kia đã nhẹ nhàng gác máy điện thoại.
*
Sau vụ Inetx, Hôme Clốp những muốn độn thổ ngay.
Quên mất là mình ngồi xe tới, ông đã đi bộ rời Grốtxmanxtơ, thất thểu ôm sát vỉa hè, không biết sẽ tới đâu, không dám nhìn ai, ông uổng công cố vùi cái cảnh tượng ác mộng đó vào nơi sâu kín nhất trong người. Ông cần lấy lại tâm trí, cần được một mình, điểm lại sự tình, tìm hiểu xem cái gì đã đẩy Inetx đến phô bày ra như vậy ở trước chốn tôn nghiêm của những thành viên hội đoàn cựu học sinh và những đại biểu của đại hội tổng hội. Hôme đã đối chọi dũng cảm như ở trong một lớp sương mù, giải thích với đồng chí của mình bằng một cái giọng lúng búng rằng cô hộ pháp da đen này “thuộc quan hệ của con gái tôi, tôi mới chỉ gặp có mỗi một lần trong đời - đáng được hưởng lượng khoan hồng mà ta vẫn dành cho những hành vi không lường trước nổi của người điên”. Ai cũng ngượng nghịu tán thành, có vẻ lại tin vào cách giải thích đó hơn cả ông. Một trong hai đại diện của phái yếu đã độc ác đề nghị gọi cảnh sát để hướng dẫn “người bệnh”; bà ta đã nhấn mạnh chữ này - đến bệnh viện tâm thần gần nhất; sự gây gổ mà ả vừa gây ra có cơ lặp lại ở ngoài phố, trước những đàn bà bụng mang dạ chửa hay trẻ con, khiến họ bị chấn thương thần kinh suốt cả đời. “Không phải như tôi!...” Hôme nghĩ, chẳng biết ẩn rúc vào đâu.
Ấp úng xin lỗi, ông đã yêu cầu họ tiếp tục hội thảo không có ông. Vì lợi ích chung, và trước hết vì lợi ích của con người đau khổ kia, ông cần đi báo cho các nhà chức trách biết.
Họ đã vờ tiếp tục thảo luận, như không có chuyện vì xảy ra. Nhưng con mắt nghi ngờ của họ không hề rời Hôme cho tới khi ông bước qua cánh cửa của hầm mộ.
Ông ngửng lên và nhận thấy mình đã đi theo đường về nhà một cách bản năng. Thật là đúng lúc quá nhé! Đám quân xâm lược do Rênata mướn kia chắc đang phá phách căn hộ mà vì cuộc hôn lễ, con gái ông đã giao phó vào tay chúng.
Ông quẹo phải để đi đến ngân hàng. Ông có cảm giác người đi đường đều nhìn chằm chằm vào ông, đọc trong mắt ông thấy là ông có tội. Và trong mắt họ, ông đoán ra được lời buộc tội miễn xin ân xá. Nhà ở thì bị cấm, đường phố thì thù địch, chẳng còn ai tâm sự trong khi chờ tai tiếng nổ ra, chỉ còn bàn giấy ông là cái hang ổ cuối cùng mà ông có thể đến ẩn náu ở đó để khuây vợi dần nỗi hoang mang tuyệt vọng.
Ông đã cố đi vào bằng lối riêng, nhưng vẫn không thoát khỏi sự cảnh giác của Mácgơti.
- Thưa ông, khắp nơi hỏi ông.
Ông nhìn chị bằng con mắt rầu rĩ
- Tôi không ở đây đâu nhé!
- Thưa ông...
- Không làm gì cũng chẳng gặp ai Đi ra đi!
Chị nhăn mặt. Ông đã quen với nó, một cái nhăn của lòng tự trọng bị tổn thương, nỗi cô đơn của những đầu óc lớn không được thông cảm.
- Thưa ông, nếu tôi làm ông không thích, tôi cũng không cần, song người ta nài nỉ!... Chuyện sống chết đối với ông. Máy số ba... Có một ông... ông đó bảo tôi đấy là gọi thay Inetx và ông khắc hiểu... Dẫu sao thì tôi cũng đã làm đúng như người ta dặn.
Chị mím môi đi ra, người đung đưa như gà vịt khiếp sợ vậy: chị ta nữa chị ta cũng đã biết rồi ư?...
Hơi run run, Hôme bấm vào nút số ba.
- Tôi đây? - ông vừa nói vừa nắn nắn chiếc cà vạt.
- Điều vừa xảy ra với Inetx chỉ là lời cánh cáo thứ nhất. Thân thiện. Dù thế nào cũng là đáng ngán ở vào địa vị của ông đấy. Giả dụ cả thành phố đều biết chuyện đó?
Hôme cứng người lại khi nhận ra tiếng Italô Vônpôn.
Cử chỉ đầu tiên của ông là định đặt máy. Ông đã không làm như vậy. Ông cần được biết.
- Inetx hơi hâm, ông biết đấy... Ả có thể đi khoe khắp nơi... Tôi đã chặn được ả đi kể cái chiến công của ả với vợ ông rồi...
- Ông muốn cái gì? - Clốp nói bằng một giọng sắt đá.
Giọng Vônpôn, mới đó đúng là giễu cợt, ngọt ngào, lập tức trong cơn doạ nạt lại lấy lại cái âm sắc hung hãn của nó.
- Chúng ta đã nói đến việc ấy rồi đó! Nếu ngay đầu sáng mai ông vẫn không giải quyết thì trò bôi cứt vào ông mới chỉ là bắt đầu thôi đấy!
Clốp hít mạnh một hơi, nuốt nước bọt và gằn giọng:
- Cút xéo đi!
Do cơn xúc động, lần đầu tiên trong đời, ông vừa mới có một sự chệch choạc về ngôn ngữ.
*
Sau khi xem xét căn bếp, Lui Philipông bĩu môi. Ông càu nhàu với bản thân:
- Một gian triển lãm cho những mẹo tân kỳ về đồ dùng nội trợ bằng điện tử thì đúng hơn là một cái bếp... May sao mà lại có được một cái lò...
Ông liếc nhìn binh đoàn của mình bằng con mắt thống trị.
- Liệu cơm gắp mắm! Có gì ta làm nấy. Mở hòm ra.
Không bao giờ Philipông lao vào một cuộc mạo hiểm nào mà không có chuẩn bị đầy đủ từ trước. Ba hòm nặng dụng cụ đồ nghề đã đến Duyrích từ trước ông. Hai người nấu bếp lấy kìm bật các nắp hòm ra.
- Các ông, sẵn sàng chứ? - Philipông hỏi.
- Thưa ông, đã.
- Nào Check up ([49])! Dao lóc xương?
- Đủ!
- Dao thái mỡ?
- Đây!
- Bàn rán cá?
- Cả đây!
- Kéo cắt cá?
- Dạ!
- Dao nhà bếp?
- Có!
- Thìa khuấy?
Tiếng kim loại lanh canh của vật dụng: Không có trả lời.
- Tôi nhắc lại. - Phihpông sốt ruột. - Thìa khuấy?
- Tôi có đây rồi.
- Đĩa nhà bếp?
- Đây!
- Kim khâu?
- Có!
- Dao phay nhọn?
- Có mặt!
- Dao to nhà bếp?
- Có đây!
- Cái rây lọc?
- Đây!
- Nạo?
- Có!
- Máy đánh trứng?
- Đây!
- Muôi to bản bằng gỗ, máy trộn?
- Có mặt!
- Tốt... Tốt, - Philipông nói. - Xirin?
- Thưa thầy!
- Lấy dụng cụ trong hòm số hai ra rồi lần lượt kể tên.
- Vâng, thưa thầy!
Người nấu bếp lục trong cái hòm và lấy ra từng vật dụng một, lấy đâu xướng lên đến đấy:
- Rây lọc... Măngđôlin... Chảo... Thớt...
Philipông ngăn anh ta để truy Valăngtanh một câu, đó là người mới nhất trong binh đoàn của ông.
- Valăngtanh?
- Dạ, thưa thầy?
- Vì cậu yêu âm nhạc, cho nên hãy giải thích cho bọn tớ xem măngđôlin là cái gì nào?
Cậu con trai, quá lắm chúng mười bốn tuổi, sướng đỏ mặt lên, khoái chí vì có cơ hội phô ra sự hiểu biết của mình. Cậu đọc như một bài kinh:
- Măngđôlin là một con dao tự động gồm có một lưỡi có thể điều chỉnh...
- Dùng để làm gì?
- Để gọt mỏng, thưa thầy!
- Cái gì?
- Thái mỏng rau nấu xúp, khoai tây và...
- Được…được! Xirin, tiếp tục!
- Xoong... Bàn quay thịt... Nồi gang... Ba Tàu...
- Valăngtanh? Thưa thầy?
- Ba Tàu?
- Ba Tàu là một cái lọc xốt. Bằng vải kim loại màu...Để làm nước cốt, xốt, xúp loãng...
- Tốt lắm! Nếu cứ được thế, tớ sẽ làm cho cậu thành một anh chế nước xốt đúng tiêu chuẩn?
Đám người thuộc binh đoàn tán thưởng câu pha trò của Philipông bằng những nụ cười quỵ luỵ.
- Luých? Rau cỏ?
- Ông chủ, không thiếu một thứ gì cả! Thìa là... Xạ hương thảo... Mê diệt... Đan sâm... Bạc hà... lá thơm... Thảo hoàng liên...
Lui Philipông phẩy tay ngăn anh ta lại, cái phẩy tay của những vị chỉ huy khi muốn nói trước hàng quân trước hôm ra trận.
- Có thể một số các anh thắc mắc là đến Duyrích làm gì? Tôi sẽ trả lời cho họ... Các anh ở đây để phá vây cho các anh! Tôi sẽ không bỏ qua cho các anh cái gì hết! Tôi sẽ không tha thứ cho các anh gì hết! Các anh là những vị thần của khoa bếp núc Pháp vĩ đại ở nước ngoài... Người ta sẽ phán xét chúng ta, phê phán chúng ta, mổ xẻ chúng ta... Dù bữa tiệc tồi này là lộn tùng phèo tôi vẫn cứ muốn nó hoàn hảo. Hãy làm vinh dự cho tôi, làm vinh dự cho bà Philipông đang phải, khổ thay, trông nom ngôi nhà. Các anh hãy xứng đáng với Mép tắc lẻm! Và bây giờ, tất cả vào việc!
Người nào người nấy vào vị trí, trong đường bay rào rào của những nồi niêu, muôi thìa, thớt khay. Cậu nhỏ Valăngtanh huých trộm Xirin, khâm phục chỉ vào ông thầy, khẽ nói lướt:
- Ông ta đúng là hay giở thối thật, nhưng phải nhận là tài!
*
Muốn cho sự thể có xẩy ra với cung cách nào đi nữa thì từ nay chiến tranh là không thể tránh khỏi giữa Gabêlôti và đứa út của nhà Vônpôn nữa rồi. Cầm giữ Môsê Yudenman và bắt cóc vợ Italô, Etô vừa mới chặt đứt hẳn cây cầu. Muốn gì, sớm muộn xung đột cũng sẽ nổ ra. Việc kế tục Giencô sẽ đặt ra một vấn đề gai góc trong bốn gia tộc lớn khác ở New York.
Theo lời Môsê, Italô đã tự mình tuyên bố làm trùm mới của băng Vônpôn. Với cái quá khứ cờ bạc, tự nhiên làm cho hắn mất thiện cảm của “Ban”, thì hắn hy vọng duy trì chức đó thế nào được nhỉ? Giả định như người ta còn gặp lại hắn... Việc hắn thình lình biến mất khỏi khách sạn không báo cho Gabêlôti điều gì tử tế cả. Hai khả năng: hoặc hắn hiểu ra là ngân hàng sẽ không mở cửa cho hắn và sẽ phải quặp đuôi mà trở về Mỹ, hoặc hắn đã thành công mà nẫng được hai tỉ của Công đoàn.
Trường hợp này thì người cũng như tiền đều khó lòng tìm lại được.
Với Etô, cái làm ông bực tức là phải chờ đợi hàng giờ nữa mới có thể biết rõ sự tình. Do chênh múi giờ, ở New York đã ba giờ sáng khi các ngân hàng Duyrích mở cửa.
Khi ông đưa số tài khoản ra thì Hôme Clốp sẽ trả lời ông thế nào đây?
Cáu kỉnh, ông mở cái tủ lạnh tí hon giấu ở dưới một tấm ván tường, lấy ra một chai bia, bánh mì cắt thành khoanh và một gói bơ. Ông quệt bơ lên bánh và ăn ngấu ăn nghiến cho tới lúc hết nhẵn. Không khát, nhưng ông vẫn uống ừng ực hộp bia thứ ba. Chờ mà chẳng biết làm gì ông chìm đắm vào một trạng thái giận dữ suy sụp ghê gớm.
Sự thể cứ diễn ra theo cách thức của nó và ông thì không thể làm cho nó đổi khác được. Những biện pháp phòng ngừa làm ngược ý Vônpôn cũng sẽ chẳng ăn thua nếu như thằng khốn kiếp ấy đã bỏ trốn đi với tiền rồi.
Mạng một tên cố vấn và một mụ vợ chính thức có là mấy nả khi mà hai tỉ đôla nhảy vào trong cuộc cơ chứ?
Trước đó, Tôma Mécta và Frăngki Xabatini đã gọi để báo với ông rằng Angiêla Vônpôn đã “đi theo vô sự”.
Ông đã dặn hai tên tay chân không được làm gì với người thiếu phụ cả. Còn về Yudenman, ông đã nhân ái đến độ yêu cầu Ximêon Phêrô, người canh giữ, chuyện trò với, để giải sầu và trông nom cho mọi ý muốn của hắn đều được thoả mãn. Etô coi trọng viên cố vấn của nhà Vônpôn.
Nhưng tỏ rõ ý định trung thành với Italô, Môsê đã vừa mới ký vào bản án tử hình của mình xong: hắn ta đã đặt cược vào con ngựa tồi.
Gabêlôti nốc thêm hai hộp bia nữa để làm giảm đi những cơn đau dạ dày co thắt do bị lo lắng và bất bình.
Không kết quả. Dạ dày ông đau dội lên từng đợt, miệng ông có vị cay xè và ông phải nén những cơn buồn nôn xuống. Để cho chúng ngưng hẳn, ông còn đặt cả một phần tư gói bơ lên trên một khoanh bánh.
Làm sao người ta lại hy vọng có thể làm cho ông tin được rằng Moóctimơ Ô Broi đủ liều lĩnh để lừa ông nhỉ?
Ông cắn một nhát đứt rời miếng bánh mì bơ và nuốt luôn chẳng nhai. Ô Broi sợ mọi thứ. Nhưng hơn tất cả là sợ Gabêlôti. Khi cau một bên lông mày lên, ông ta khoái trá thấy con người bé nhỏ kia, vốn đã thấp lùn lại càng rúm ró vào hơn nữa. Ông bị nghẹn vì miếng bánh phết bơ cuối cùng, bật ho một trận dữ dội, đỏ mặt tía tai lên, phải dựa vào tường để thở lại bình thường và khạc nhổ. Ông đã để ban tham mưu chất xám của ông ở lại trong bàn giấy, không chịu nổi lâu hơn nữa sự im lặng khó chịu của những người này. Cúi gập người xuống, ông mở nút một chai bia mới. Người ta gõ cửa.
- Hử? - ông bực dọc quát to lên.
Ăngêlô Bácba thận trọng thò đầu vào qua khe cửa.
- Đôn Etô, ông không được khoẻ?
Bị ho trở lại, Gabêlôti ngừng bặt. Mặt đầm đìa nước mắt nước mũi, ông nhìn chằm chằm Ăngêlô.
- Ai mang đến?
- Người đưa thư của sân bay.
- Đưa đây!
Ông nghi hoặc cầm lấy cái gói nhỏ bọc chu đáo trong giấy gói màu be. Bên trên, một nhãn dán có ghi tên và địa chỉ ông. Không một chỉ dẫn gì về người gửi. Cũng chẳng hề có tem và con dấu bưu điện.
- Tại sao cậu biết là từ Thụy Sĩ?
- Nó vừa đến trong chuyến máy bay Duyrích. Người đưa thư bảo tôi thế.
Gabêlôti nâng nâng cái gói. Hình như quá nhẹ để chứa nổi một cái bẫy. Nhưng Etô vẫn ra vẻ dửng dưng đưa nó cho Ăngêlô Bácba.
- Mở ra... Tớ bị nghẹn...
Ông quay gót, đi ra tận cái tủ lạnh, một khoảng cách đáng kể, kê ở đầu giường ông. Ông quì xuống thấp để dễ lục tìm những chai bia ông đã nắm ở trong tay rồi, biết tỏng rằng, nếu cái gói nổ thì cả khối chiếc giường sẽ che được mảnh cho ông. Vừa lắc nhưng chai bia trên tấm vỉ sắt, ông vừa nói trễ nải:
- Chắc là một cái trò gì của Ricô Gatô đấy mà...
Ông nghe thấy tiếng giấy bị xé. Theo bản năng, ông vón người lại cho gọn hơn nữa, chừng nào cái bụng bự của ông cho phép.
- Thế nào? - Ông hỏi, chẳng quay lại, cũng chẳng đổi tư thế.
- Khỉ! - Angiêla nói.
- Gì?
- Đôn Etô, đến mà xem...
Cuối cùng, Gabêlôti đứng lên, một hộp bia kẹp giữa mấy ngón tay: nếu một cái gì đó phải nổ thì nó đã nổ. - Cậu mở ra chưa?
Ăngêlô đi đến đưa cho ông cái gói đã bị mở phanh.
Không cầm lấy, Gabêlôti ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ quấn quanh một gói nhỏ khác nữa có mang máng hình thù và khối lượng một quả trứng. Bácba chẳng nghĩ ngợi, đưa ngay tất cả lên tai.
- Nó chạy... - Hắn sửng sốt nói.
Giây đồng hồ có móc một tờ giấy viết bằng chữ hoa in:
“KỶ NIỆM DUYRICH” Angêlô kéo tụt nó ra khỏi lần giấy bọc mầu lơ nhạt nhàu nát phủ đầy những chữ viết tay, những chữ ký, những con dấu. Tò mò kinh khủng, Etô cầm nó từ tay Ăngêlô và giơ lên, để hiện ra một bao diêm mà ông thận trọng đặt lên trên một cái ghế.
Trên giấy, ảnh của Ricô Gatô, được ghim ở giữa tấm bằng những cái kẹp - đó là trang đầu tiên của hộ chiếu Gatô. Gabêlôti đọc: ENRICÔ, GATÔ, NHÂN VIÊN RAO HÀNG BẤT ĐỘNG SẢN, 256. ĐẠI LỘ WASHINGTON, MIAMI.
Bácba và ông im lặng nhìn nhau không hiểu. Quên hết mọi thận trọng, Etô cầm lấy bao diêm mang nhãn hiệu một công ty máy nghe cao cấp ở Duyrích. Ông dứt khoát mở nó ra.
Ở bên trong, đặt trên một lớp bông mỏng có vấy những vết nâu nhạt là một mùi nhờ nhờ. Dằn nỗi ghê tởm xuống, Gabêlôti nhìn sát vào đó. Lúc ấy ông nhận ra là một chiếc lưỡi người.
Lưỡi của Ricô Gatô.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồng Tiền Thấm Máu
Pierre Rey
Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey
https://isach.info/story.php?story=dong_tien_tham_mau__pierre_rey