Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đôi Cánh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
- T
rần An? Là người đại diện hôm nay trong cuộc đấu thầu không kí được hợp đồng với chúng ta sao?
Hàn ngạc nhiên.
Nhìn thấy Âu Dương Quân không trả lời tức là xác nhận, anh liền thực hiện cuộc gọi, đồng thời chuyển chế độ loa ngoài.
Đại sảnh rộng im phắc, chỉ có tiếng chờ của điện thoại vang lên từng hồi.
Sau vài hồi chuông thì bên kia nhấc máy, truyền đến một tràng cười nhẹ.
“Chủ tịch Âu, anh đã suy nghĩ rồi à? Chuyện hợp đồng... ”
- Người đâu?
Lời của Âu Dương Quân lạnh ngắt cắt ngang lời của người tên Trần An bên kia điện thoại.
“Ha ha... Chủ tịch Âu quả nhiên tinh tường, không ngờ người mới đưa đến đây không lâu đã bị phát hiện. Tốt thôi, tôi cũng định gọi cho anh. Chúng ta sẽ gặp mặt để bàn bạc lại chứ? ”
Nụ cười nửa miệng vẽ nên trên mặt sự xem thường của anh đối với lời nói của Trần An.
- Ông đang uy hiếp tôi bằng cách ấu trĩ này?
Đầu dây bên kia im lặng.
Anh lại tiếp:
- Ông nghĩ trong tay ông đang cầm con bài nào mà lại dám đặt cược lớn như thế? Ông có tự tin đó là con ách bích có thể giúp ông đánh thắng ván bài này không? Hay để rồi công khai đối đầu và chấp nhận hậu quả?
Lời nói mạnh mẽ cùng một loạt câu hỏi anh đưa ra khiến ông ta dao động.
Ông ta thật cũng không biết tại sao mình lại cả gan làm chuyện này, bắt cóc người của Âu Dương Quân xưa nay chưa ai dám. Nhưng hợp đồng này rất quan trọng đối với ông ta, nếu không kí được thì công ty ông ta sẽ tuột dốc không phanh.
Dù sao đã đâm lao thì theo lao, phải thử tìm vận may trong lần này.
“Tôi sẽ đợi đến sáng mai. Nếu chủ tịch Âu vẫn không suy nghĩ lại thì tôi đằng nào cũng chết, tôi sẽ kéo thêm cô ta xuống dưới đó làm bạn.”
- Vậy trên đường xuống đó, thuộc hạ của tôi nhờ ông chăm sóc rồi!
“Anh...”
“Pip...pip...pip...”
Không đợi ông ta nói hết, Âu Dương Quân thẳng tay tắt máy rồi quay sang phân phó với Vũ.
- Cho dù lật tung cả thành phố cũng phải tìm ra cô ta trước khi trời sáng.
Vũ gật đầu rồi gọi người bắt đầu kế hoạch tìm người trong đêm.
---------
Hết tác dụng của thuốc, Thanh Y tỉnh dần.
Cô cựa quậy thì phát hiện hai tay đang bị trói ra đằng sau và buộc vào ghế. Cô lắc đầu thật mạnh để lấy lại tỉnh táo.
Sau khi bị bọn chúng cho ngửi phải thuốc mê, cô bất tỉnh rồi bị đưa đến căn phòng này. Cạnh cô bây giờ có hai tên canh gác, khi thấy cô tỉnh thì có một kẻ chạy đi, có lẽ là báo tin.
Cô nhìn quanh. Căn phòng chỉ cỡ ba chục mét vuông được chiếu sáng bởi ngọn đèn vàng lu mờ. Xung quanh tường rêu nổi dày từng vạt, hẳn là một căn nhà bỏ hoang.
Cô bắt đầu suy nghĩ về lí do mình bị bắt. Nếu không phải nguồn gốc liên quan đến Âu Dương Quân thì cô không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Cô thầm rủa anh cả chục lần.
Không biết kiếp trước có phải cô nợ gì anh không mà từ khi gặp anh, cô không ngày nào yên ổn.
Cô vẫn đang thất thần thì cánh cửa cũ kĩ kêu kẽo kẹt, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi bước vào, đằng sau có vài tên đi theo.
- Tôi không có người thân giàu có hay làm quan chức nên chắc không thể giúp được gì cho ngài rồi!
Trần An chưa kịp mở lời đã bị cô chặn họng.
Nhìn nụ cười mang phần rạng rỡ không có lấy nét sợ hãi nào của cô trong hoàn cảnh này khiến ông ta không khỏi ngạc nhiên.
Lúc sau, ông ta mới định thần xác định mình phải làm gì.
- Cô là gì của Âu Dương Quân?
- Tôi sao? Tôi chẳng là gì với anh ta cả, đơn giản chỉ là anh ta trả lương thì tôi theo thôi.
Cô là người thông minh, nhìn qua đã biết biết tên này dùng mình để trao đổi với Âu Dương Quân điều gì đó. Đừng nói bây giờ cô đúng thật không là gì với anh ta mà cho dù có là gì thì cô cũng không ngốc mà thừa nhận. Không biết tên này đòi hỏi điều gì nhưng theo cô biết về Âu Dương Quân thì hẳn là anh không bao giờ chấp nhận bị uy hiếp.
Nếu thế thì cái mạng nhỏ của cô tiêu rồi, phải tự cứu bản thân thôi.
- Không phải ông nghĩ bắt tôi thì ông có thể đạt được mục đích đấy chứ! Bên cạnh anh ta thiếu gì thuộc hạ và nhân viên, sao ông có thể tùy ý bắt một người như tôi làm con tin. Thiếu đi một người đối với anh ta thì không là gì cả đâu.
Thấy ông ta có vẻ hoang mang, Thanh Y lại bồi thêm.
- Hơn nữa, ông không nghe người ta nói gì sao? Âu Dương Quân là một nhà tư bản máu lạnh, còn là một đại ca xã hội đen ẩn mình, anh ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Vì vậy, anh ta nhất định sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn khiến kẻ uy hiếp anh ta sống không bằng chết.
Nhận thấy dường như người trước mặt đã bị những lời mình nói làm cho xoàng óc, Thanh Y nhẹ giọng:
- Hay là thế này, ông thả tôi ra, tôi sẽ về nói với Âu Dương Quân đây chỉ là hiểu lầm. Mọi việc cứ từ từ giải quyết, không cần ép nhau đên bước đường cùng.
Ông ta tức giận, trừng mắt nhìn cô:
- Hừ, không có chuyện dễ thế đâu! Ta đã cưỡi lên lưng cọp rồi không thể xuống được nữa. Nếu hắn ta không chịu điều kiện của ta thì cô sẽ không thấy mặt trời nữa.
Nói xong, Trần An quay lại bảo bọn đàn em:
- Mau, cho cô ta thuốc mê đi.
Đã biết Âu Dương Quân là cọp sao còn dám leo lên để bây giờ kéo cô vạ lây.
Thanh Y thầm mắng lão già trước mặt là đồ ngốc.
Khi bọn tay chân của ông ta đến gần, cô thẳng chân đá vào hạ bộ tên đi trước đang cầm khăn tẩm thuốc khiến hắn lăn quay xuống đất. Cô đứng dậy mang theo chiếc ghế bị cột vào tay.
- Thật chẳng trách loại người như các ông không thể thắng nổi Âu Dương Quân! Đã trói người thì phải trói cả tay lẫn chân, chỉ trói tay thôi lại còn buộc vào ghế chân ngắn, thật là, cái này cũng cần phải dạy nữa sao?
Tên Trần An há hốc mồm nhìn cô lần lượt dùng chân đá ngã người của hắn. Sau lưng cô là chiếc ghế nên chỉ cần cô xoay người, những kẻ ở gần đều bị chân ghế đánh vào tay, bụng, ngực...
Nhưng vẫn là người tính không bằng trời tính, từ bên ngoài xuất hiện thêm rất nhiều người của bọn chúng.
Cô cứ nghĩ là chỉ có vài tên giặc cỏ ở trong này nên mới sớm như vậy ra tay, biết đông như thế thì cô đã không manh động.
Vậy là cuối cùng cô vẫn bị bắt lại và cho ngửi thuốc mê.
Lần này thì để giữ ình tỉnh táo hơn, cô cố hạn chế hít thở khi bị chiếc khăn bịt chặt vào mũi. Mặt khác lại dùng răng cắn vào lưỡi cho đến khi có vị tanh của máu lan trong khoang miệng.
Khi đầu óc vẫn chưa mụ mị đi vì thuốc, cô thắc mắc vì sao ở đây lại đông người như thế. Nếu canh giữ cô thì không cần phải đến mức đó.
Hay là... bọn chúng hẹn Âu Dương Quân đến đây?
Tuy phần lí trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng anh là người vô tình, sẽ không vì cô mà thỏa hiệp, nhưng sâu trong lòng cô vẫn mong anh xuất hiện.
Âu Dương Quân, anh có đến không?
Trước khi cô hoàn toàn lịm đi thì bỗng nghe thấy có tiếng va chạm thật mạnh phát ra từ phía cửa. Cánh cửa sắt vốn bị thời gian bào mòn lại chịu một lực lớn khiến nó gãy đôi và bật ra khỏi bản lề.
Trong vô thức cô nghe thấy có tiếng người gọi mình nhưng không đủ khả năng phân tích xem giọng nói là của ai. Cô muốn mở mắt nhưng đôi mắt như có tảng đá nặng đè lên, không chịu dịch chuyển. Đôi tai cô cố gắng lắm mới lọt được một câu nói làm rung màn nhĩ. Một giọng nói quyện theo chất lạnh như băng ngàn năm trên núi.
- Đằng nào cũng chết ư? Vậy sao không dùng cái đầu đó để suy nghĩ xem nên chết theo cách nào cho nhẹ nhàng?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đôi Cánh
Tà Nhi
Đôi Cánh - Tà Nhi
https://isach.info/story.php?story=doi_canh__ta_nhi