Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Độc Chiếm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Sống Trong Sợ Hãi
- N
ếu một ngày em không quan tâm đến tôi tôi nhất định sẽ đợi em quay về trả thù.
- Tại sao lại trả thù?
- Em dám phớt lờ sự quan tâm của tôi? Tôi không cao thượng như những thằng đàn ông khác đâu.
- Vậy em cũng sẽ hận anh nếu anh làm điều gì quá đáng với em.
***********************
Nhân Mĩ thức dậy vào ngày chủ nhật.
Bầu trời vẫn âm u như tâm trạng của cô lúc này. Cô quay sang bên cạnh. Cát Vũ dựa khuôn mặt khôi tuấn của anh vào lưng cô ngủ rất ngon lành. Nhìn anh ngủ bình yên như vậy khiến Nhân Mĩ có chút đau lòng. Tại sao mẹ Cát Vũ lại không muốn vợ anh ấy là cô? Hay là bà ấy không thích một đứa con gái chẳng có gia cảnh giàu có như những người khác? Nếu mà như vậy thì cô sẽ rất buồn. Chỉ vì chuyện này mà cô và Cát Vũ không thể đến được với nhau thì quả là cô có chút không cam lòng.
Cát Vũ đã dậy từ lâu nhưng vẫn thích nằm cạnh cô, để cho khuôn mặt đang sợ hãi từng giây, từng phút của mình được lưng cô ấy "thu nhận" và an ủi. Cậu rất sợ đến một ngày thức dậy, sẽ không còn được thấy cô ấy nằm bên cạnh, sẽ không còn được áp mặt vào tấm lưng mềm mại của cô ấy mà tham lam ngửi lấy mùi hương dễ chịu. Cậu rất sợ một ngày nào đó cô ấy biến mất như chưa bao giờ có trên thế gian này, lúc ấy, cậu sẽ làm gì đây? Ngoài hận ra cậu sẽ không thể làm gì khác. Vì cậu đâu biết cô ấy đang ở phương trời nào.
- Em có sợ không?
Nhân Mĩ thoáng giật mình vì câu hỏi đột ngột của Cát Vũ. Cô không biết là anh ấy đã dậy rồi. Mất khoảng ba giây để hiểu được câu nói của anh.
- Sợ gì chứ?
- Sợ một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau.
- Sẽ không có chuyện ấy. Em là một con người nhỏ mọn. Nếu anh rời bỏ em, em nhất định sẽ mặt dày mà bám theo anh không chịu buông tha.
Cát Vũ ôm chặt cô vào lòng. Cậu thơm nhẹ lên chiếc cổ của Nhân Mĩ khẽ nói:
- Ngốc quá. Tôi làm sao có thể từ bỏ em để em mang tội danh mặt dày được?
Nhân Mĩ cười nhẹ. Cô quay người vòng tay ôm lại anh. Phải ôm chặt anh như giữ chặt khoảnh khắc này. Không để nó vuột mất. Chỉ cần thế thôi, tâm hồn cô có thể được trấn an phần nào. Đúng như Cát Vũ nói, bây giờ cô đang rất sợ hãi. Từng giây từng phút trôi qua là những lo âu khắc khoải được cô thêu dệt lên.
- Dậy thôi. Hôm nay là chủ nhật. Tôi đưa em đi chơi.
Nhân Mĩ ngơ ngác hỏi:
- Đi chơi?
Cát Vũ mở cửa rồi nháy mắt nói:
- Tôi chưa bao giờ đưa em đi chơi cả.
Nhân Mĩ ngồi lặng lẽ ở phía giường. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả. Đúng là Cát Vũ chưa từng đưa cô đi chơi. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa giữa hai người đang yêu nhau. Nghĩ vậy cô liền ngồi dậy và thay quần áo. Nhân Mĩ biết mình hay đến nhà Cát vũ nên cũng đã mang rất nhiều quần áo đến đây. Và cả dồ dùng nữa.
Hai người chọn cách đi bộ thay vì đi xe. Là Cát Vũ muốn cùng cô đi khắp mọi nẻo đường, bằng đôi chân của chính họ. Để cậu cảm thấy con đường mịt mù phía trước luôn có Nhân Mĩ bên cạnh, như vậy thì cậu có thể an tâm mà bước đi.
- Em sẽ đếm bước chân xem hôm nay ta đi được bao nhiêu bước.
Nhân Mĩ bỗng tiến lên phía trước rồi quay người lại làm bộ đi giật lùi. Cô tươi cười nhìn Cát Vũ.
Cát Vũ chỉ cười nhẹ nói:
- Đếm làm gì chứ? Để mắt đến mỗi bước đi cho an toàn hơn đi.
- Có anh ở bên cạnh là an toàn rồi. Em sẽ đếm bước chân, mỗi bước là một niềm hạnh phúc riêng.
Đúng lúc ấy thì bước chân của Nhân Mĩ lạc hướng ra phía đường quốc lộ. Một chiếc xe bất ngờ lao đến mà cô không hay biết.
Cát Vũ hốt hoảng chạy đến tóm lấy cô tay cô kéo giật lại. Giữa khoảnh khắc cô ngã vào lòng cậu thì cậu mới cảm thấy được nỗi sợ hãi lúc này lớn đến nhường nào. Cậu sợ mất cô. Cát Vũ tức giận quát lớn:
- Em muốn làm tôi sợ chết khiếp thì mới thỏa lòng đúng không?
Nhân Mĩ cũng sợ hãi không kém phần. Cô nép vào ngực anh như để trấn an tinh thần của mình. Cô biết mình có lỗi.
- Anh bảo vệ được em rồi mà.
Cát Vũ đẩy cô ra rồi đi thẳng. Cậu đang che giấu nỗi sợ hãi dâng trào trong ánh mắt. Nếu lúc nãy cậu không có ở đây thì sẽ thế nào? Nếu lúc đó chiếc xe đó lao đến mà cậu không kịp với lấy cổ tay của cô ấy thì sẽ thế nào? Tại sao cô gái ngốc nghếch này cứ làm cậu phải lo lắng? Cứ phải gieo nỗi sợ hãi vào lòng cậu.
- Anh Vũ, chờ em.
Cậu đi nhanh như vậy mà cô ấy có thể đuổi kịp. Cánh tay cậu lập tức bị bàn tay nhỏ bé của Nhân Mĩ níu giữ. Cô nũng nịu nói:
- Em xin lỗi!
Cát Vũ vẫn không nói gì. ánh mắt vẫn hướng thẳng phia trước.
Thấy Cát vũ vẫn lạnh lùng như vậy thì Nhân Mĩ cảm thấy có chút buồn. Cô chỉ biết cúi đầu đi theo anh. Là cô đã làm cho anh lo lắng rồi. Thực sự là cô thấy bản thân mình cũng có chút ngốc nghếch. Rồi bất giác cô cảm thấy bàn tay Cát Vũ vuốt mái tóc mình. Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh.
- Tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ được em như thế này.
Nhân Mĩ mỉm cười:
- Em biết.
Trời bỗng nhiên có chút nắng như mang đến một tia hi vọng cho tình yêu của họ. Bước chân đều đặn bước trên nền gạch như dấu ấn cho tình yêu. Sẽ là như vậy...cho dù thời gian có trôi, cho dù biển có cạn nước, cho dù đến một ngày mặt trời không còn nắng thì hai người họ vẫn sẽ giữ trong lòng mãi phút giây này.
Ở phía đằng xa. Một bóng người mặc ple đã theo chân họ ngay từ lúc ra khỏi nhà. Ánh mắt lạnh lùng không hề có ý buông tha cho tình yêu mặn nồng của hai con người này. Hắn đưa chiếc điện thoại lên tai phả một giọng nói tựa hàn khí vào chiếc điện thoại:
- Bà chủ, tiếp theo sẽ làm gì?
Không biết phía bên kia nói gì. Chỉ biết hắn gật đầu nghe lệnh như một bậc tôi tớ trung thành:
- Vâng. tôi biết rồi.
Hắn lại bước theo Cát Vũ và Nhân Mĩ.
*************
Cát Vũ cũng chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đang cô gắng hoàn thành nốt đồ án. Chỉ cần một tháng nữa thôi, chắc chắn cậu sẽ không để Nhân Mĩ phải đợi lâu, đợi khi cậu lấy được công ti rồi thì sẽ cùng cô ấy tiếp quản. Bố mẹ cậu, cậu cũng sẽ không quan tâm. Rồi còn cả Bảo An nữa. Cô ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trái tim của cậu chứ đừng nói là chạm vào dù chỉ một ngón tay. Ngay từ khi cô ta hại Nhân Mĩ là Cát Vũ đã biết người này cậu cần phải tránh xa.
Cuộc sống của hai người những tưởng cứ thế mà trôi qua. Cho đến một ngày Nhân Mĩ cảm thấy trong người khó chịu tột cùng. Mọi thứ cô ăn vào còn chưa kịp để dạ dày tiêu hoá thì đã có cảm giác dâng lên trở lại. Cô nôn khan rất nhiều khiến bạn cùng phòng hoài nghi hỏi:
- Không phải cậu có thai rồi chứ?
Thực ra đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng nó đủ để đánh một đòn chí mạng vào tình thần đang hỗn loạn của Nhân Mĩ. Cô đưa tay đặt vào bụng mình, liệu có phải...Nhân Mĩ lắc đầu không dám nghĩ. Chắc chắn là không phải như vậy. Cô và Cát vũ đã tính ngày rất đúng. Không thể có chuyện có thai được. Nếu như có thai, tất cả mọi cố gắng của cô sẽ bị sụp đổ trong gang tấc. Nhưng quả thực bây giờ cô thấy rất khó chịu, mấy ngày qua cô ngủ nhiều hơn là học. Đã thế lại còn rất hay thèm ăn, ăn vào rồi lại buồn nôn.
Cô đã có thai thật ư? Nhân Mĩ hoảng hốt. Liệu có nên nói cho Cát Vũ biết chuyện này không? Rồi nhân Mĩ lại lắc đầu trước suy nghĩ này. Không thể được. Anh ấy còn đang bận làm đồ án, những năm cuối đại học sẽ thật vất vả và bận rộn, cô không thể ích kỉ mà làm ảnh hưởng đến anh ấy được. Đợi khi nào anh ấy xong xuôi, cô sẽ thông báo cho anh ấy đển cả hai cùng giải quyết. Bây giờ cô đành chạy ra ngoài mua que thử thai đã. Nghĩ thế, Nhân Mĩ liền chạy vọt ra ngoài không suy nghĩ. Khánh Lâm thì hét lên phía đằng sau:
- Đi đâu thế?
Đến hiệu thuốc. Nhân Mĩ ngập ngừng trước vẻ tươi cười của cô bán hàng. Cô lí nhí:
- Cháu...cháu muốn cái đó.
Cô bán hàng nhíu mày khó hiểu:
- Cái đó là cái gì?
Nhân Mĩ trước sự truy hỏi của cô bán hàng thì không khỏi ngượng ngùng:
- Cái...cái để...biết mình có em bé không ấy ạ!
Cô bán hàng chẳng thèm chú ý đến sự ngượng ngùng của Nhân Mĩ. Mấy trường hợp này cô gặp rất nhiều. Chỉ buông một câu nói:
- Bọn trẻ bây giờ "ác" quá.
Rồi lấy một hộp ra đưa cho Nhân Mĩ. Dặn dò đôi ba câu về cách sử dụng.
Nhân Mĩ gật đầu lia lịa trước lời dặn dò của cô bán hàng. Rồi cô chạy về trường.
Nhân Mĩ thực sự hoảng hốt khi kết quả cô nhận được lại "dương tính" như vậy. Hai vạch đỏ chói trên que thử như rút cạn mọi sức lực của cô. Nhân Mĩ ngồi dựa vào trước cửa thẫn thờ một hồi lầu. Nước mắt cô chỉ trực trào ra. Đúng lúc ấy thì điện thoại cô rung lên. Cô vội vàng thu mấy đống đồ lại rồi đưa điện thoại lên tai nghe:
- Anh Vũ!
Cát Vũ nghe thấy giọng nói biến sắc của nhân Mĩ thì vội hoảng hốt:
- Em sao thế?
Nhân Mĩ lau nước mắt rồi lấy lại giọng bình thản:
- Không có gì, tại em nhớ anh quá thôi.
Cát Vũ như được câu nói này trấn an:
- Thật là...em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nếu ốm thì đừng trách tôi. Đợi khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ cưới em làm vợ.
Nhân Mĩ cố mỉm cười:
- Em sẽ chờ.
Cô không thể nói ra làm Cát Vũ lo lắng được. chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nhất định cô sẽ chịu được. Về phần đứa con này, cô cũng không thể nhẫn tâm mà bỏ nó. Cô cần có thời gian suy nghĩ. Biết đâu Cát Vũ rất thích có đứa con này thì sao? Đã có lần anh ấy nói rồi mà. Nhân Mĩ đưa tay xoa phần bụng mình mỉm cười trong nước mắt:
- Nhất định mẹ sẽ làm con hạnh phúc. Nếu một ngày mẹ có bất đắc dĩ thì xin con cũng đừng trách mẹ.
Điện thoại của Nhân Mĩ lại khẽ rung lên một hồi nữa. Cảm giác bất an choáng ngợp lấy tâm trí của cô lúc này:
- Alo!
Đầu giây bên kia im lặng một hồi. Cái im lặng sao mà đáng sợ, nó làm cô lạnh toát cả sống lưng.
- Tôi là mẹ Cát Vũ.
Nhân Mĩ giật mình hoảng hốt. Cô rối rít cả lên:
- Dạ! Cháu chào bác.
- Khỏi chào hỏi làm gì ất công. - Bà Vy không thương tiếc dội một gáo nước lạnh vào Nhân Mĩ. - Tôi có chuyện mới gọi cho cô.
Cảm giác bất an vẫn không ngừng đeo bám Nhân Mĩ như một quả tạ được buộc sau lưng khiến cô cảm thấy nặng nề vô cùng.
- Có chuyện gì thế ạ?
- Tôi muốn ngày mai chũng ta gặp nhau.
Linh cảm cho nhân Mĩ thấy cuộc gặp gỡ lần này sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ. Chấm dứt mối quan hệ giữa cô và Cát Vũ. Sẽ không còn gì nữa.
- Nếu cháu không muốn gặp thì sao ạ?
- Liên quan đến Cát Vũ. Cô có gặp không?
Bà ta là một người đàn bà độc đoán. Chắc chắn sẽ khơi ra chuyện để làm cô cảm thấy rò mò mà lao vào. Và cuối cùng thì bà ấy cũng thành công. Cô thực sự muốn biết cái chuyện liên quan đến Cát Vũ mà bà ấy sắp nói là chuyện gì?
- Được. Bác nói thời gian đi.
Bà Vy ngừng một lát rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng thật lạnh lùng:
- Cô phải đi học nhỉ? Vậy gặp nhau sau giờ học của cô.
- Vâng. Cháu sẽ đến đúng giờ.
- Sẽ có xe đến đón cô. Tuyệt đối không được để Cát Vũ biết chuyện này.
Dù biết như thế là không phải nhưng Nhân Mĩ vẫn gật đầu nhận lời. Cô xem bà ta có những mánh khoé gì để tách cô ra khỏi Cát Vũ.
- Được. Cháu đảm bảo anh ấy sẽ không biết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Độc Chiếm
Fly
Độc Chiếm - Fly
https://isach.info/story.php?story=doc_chiem__fly