Chương 13
ai tuần sau đó, Christianna đi quanh thơ thẩn như người mất hồn. Sau mười ngày, nàng nhận được lá thư đầu tiên của Parker. Chàng chỉ nói đến chuyện sẽ gặp nàng ở Paris. Chàng nói chưa bao giờ chàng ghét Boston như bây giờ.
Chàng mong gặp nàng, như nàng mong chàng vậy. Nàng viết cho chàng hai lá thư, nhưng nàng không muốn gây cho chàng buồn phiền thêm nữa. Chuyện tình của hai người bất công cho chàng đủ rồi, nàng đã gây cho chàng đủ khổ sở do hoàn cảnh éo le của nàng rồi. Nàng nói nàng rất yêu chàng, nhưng lấy nhau thì vô vọng.
Đến tuần thứ cha sau ngày chàng về, vào một buổi sáng, khi đi làm, nàng cảm thấy bất an. Nàng không biết vì chuyện gì. Sự bất an bao trùm không khí chung quanh, mọi người đều có vẻ lo âu trong giờ ăn sáng, và khi nàng đi đến lều ăn, nàng thấy Akuba và Yaw không ra ngoài. Christianna nhìn Fiona, cô ta cũng có vẻ hoang mang như nàng. Trước khi họ đi làm, Geoff nói rõ tình hình cho họ biết: Đêm trước đã xảy ra một cuộc tấn công trên biên giới Ethiopia. Một trận phục kích. Đây là sự vi phạm hiệp định ngưng bắn đầu tiên trong nhiều năm. Geoff nói ông hy vọng đây là chuyện hy hữu, nhưng mọi người cần phải biết để đề cao cảnh giác. Nếu chiến tranh xảy ra lại giữa Eritrea và Ethiopia, thì ngay cả họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng có thể còn lâu mới xảy ra chuyện như thế. Đây không phải là chiến tranh, mà chỉ là sự quấy phá, người ta hy vọng không có chuyện gì ngoài chuyện bất hạnh xảy ra thôi. Geoff nói rằng quân đội Liên Hiệp Quốc đang sẵn sàng ở lại biên giới, cũng như quân đội của Liên hiệp châu Phi, để giữ hòa bình. Nhưng mọi người khi đi làm đều có vẻ lo lắng, không an tâm, không những cho họ mà còn cho những người họ thương yêu. Những người dân ở đây đã chịu nhiều cảnh đau khổ trong trận chiến tranh vừa qua, tất cả những người làm việc trong trại đều hi vọng rằng sự vi phạm hiệp ước đình chiến này sẽ không nhen lên ngọn lửa chiến tranh lại. Đấy là hy vọng tha thiết nhất của mọi người.
Sáng hôm đó các bệnh nhân rất buồn, họ đã nghe người ta nói nhiều về chuyện này và nhiều người có vẻ hoảng sợ. Họ đã sống qua cuộc chiến này rồi. Ngoài chuyện này, những người làm việc trong trại lo sợ mùa sốt rét sắp đến, tháng sau bệnh dịch ấy trở lại với họ rồi.
Mọi người đều đồng ý với nhau rằng họ phải hết sức cảnh giác. Hiện tại thì chưa có gì đáng lo ngại.
Nhưng vì trại ở gần biên giới nên phải đề phòng tối đa. Sau bữa ăn sáng, Max và Sam đến gặp Christianna để nói chuyện.
- Thưa công chúa, chắc thái tử không thích chuyện như thế này. Chúng tôi phải báo cáo cho ngài biết. - Đây là một trong những nhiệm vụ hàng đầu của họ khi đi theo nàng. Và chính nàng cũng đã thỏa thuận với cha rằng nếu tình hình chính trị bất ổn, trở nên nguy hiểm, thì nàng sẽ về ngay tức khắc.
- Đây chỉ là cuộc chạm trán thôi, chứ không phải chiến tranh. - Nàng không muốn về ngay bây giờ, nhất là khi mùa sốt rét đang đến, người ta cần đến nàng hơn bao giờ hết. Và còn có tin cho biết bệnh Kala Azar mới bùng phát.
- Tình hình có thể xấu hơn bất cứ lúc nào, - họ nói, vẻ rất lo lắng - và khi tình hình xấu, sợ chúng ta trở tay không kịp. - Hai người không ai muốn lâm vào tình thế không thể đưa nàng ra khỏi đây.
- Ta chưa có gì đáng sợ, - nàng gay gắt đáp rồi đi làm. Không có chuyện gì xảy ra suốt hai tuần sau đó. Khi ấy là vào đầu tháng chín, những trường hợp mắc bệnh sốt rét đầu tiên đã xuất hiện. Đây là lúc gay go cho mọi người, lại thêm trời mưa rất lớn. Cảnh trong trại rất khổ sở, ngay cả trong lều của họ, mọi người đều phải lội trong bùn mà đi. Đến khi đó nàng đã ở tại châu Phi được tám tháng. Nàng đã quen với thời tiết ở đây. Với công việc nặng nhọc suốt ngày và với thời tiết khắc nghiệt, đến tối mọi người đều lăn ra giường mệt nhoài.
Còn cha nàng luôn nhắc Max và Sam đưa nàng về, vì ông nghe tin lộn xộn ở vùng biên giới nên ông không thích nàng ở lại thêm. Nhưng Christianna không đi đâu hết. Họ cần nàng nên nàng phải ở lại. Nàng nhờ Sam và Max chuyển lời cho ông. Nàng không có thì giờ để ra bưu điện nói chuyện với ông. Ngoài ra, nàng không muốn tranh cãi với cha. Nàng vẫn đang còn buồn về chuyện với Parker, tâm trí nàng còn bận quá nhiều chuyện cần phải lo nghĩ đến.
Một đêm khi nàng và Fiona về lều, cô ta nói:
- Lạy Chúa, cô không ghét thời tiết mắc dịch này à? - Cô ta đi đỡ đẻ suốt ngày. Christianna giúp đỡ các bệnh nhân bị AIDS, sốt rét và có thêm hai người bệnh bị sốt Kala Azar mới nhập trại. Geoff hết sức lo lắng. Họ không muốn có sự bùng phát lớn các căn bệnh này.
Fionna về chưa đầy một giờ thì người ta gọi cho cô ra ngoài lại. Một sản phụ sắp sinh cặp song sinh. Vẫn còn ướt như chuột lột, cô trở ra ngoài lại, cầu sao chiếc xe hơi nhỏ sẽ không bị mắc kẹt trong bùn như lần vừa rồi. Một đêm cô phải đi bộ về trại dưới trời mưa tầm tã, xa hơn hai dặm. Từ khi ấy cô bị nhiễm ho.
Christianna thấy Fiona đi ra, vẫy tay chào, trông uể oải và cười.
- Chúc may mắn!
- Còn khuya! - Fiona nói đùa. - Ở đây ít ra còn được khô ráo. - Nhiều lúc cuộc sống gặp phải những chuyện hết sức khó khăn, và bây giờ họ đang trong tình trạng bi đát ấy. Fiona làm việc cật lực như mọi người, nhưng thường phải làm việc nhiều hơn. Cô ta không bao giờ phàn nàn, thích công việc và biết người ta rất cần đến cô.
Christianna nghe tiếng xe chạy đi, rồi nàng ngủ thiếp vì mệt. Tất cả mọi người đều mệt, vì thời tiết và công việc chồng chất thêm. Buổi sáng, khi thức dậy, nàng ngạc nhiên khi không thấy Fiona trên giường. Cô ta thường ở lại bên ngoài cả đêm, nhất là khi gặp ca đẻ khó hay là hài nhi yếu. Trường hợp song sinh, chắc gặp phải nhiều khó khăn.
Christianna đi ăn sáng với mọi người, khi nhìn quanh, nàng bỗng thấy Geoff có vẻ lo sợ.
- Fiona đâu? Đang ngủ hay còn ở ngoài?
- Còn ở ngoài, - Christianna vừa đáp vừa rót cho mình tách cà phê.
- Tôi hy vọng xe của cô ấy không bị kẹt trong bùn.
- Ông ta nói gì đấy với Maggie rồi quyết định thân hành lái xe đi tìm. Mưa cả đêm không ngớt và bây giờ vẫn còn mưa. Max tình nguyện đi theo ông ta. Nếu xe bị kẹt trong bùn, anh ta có thể giúp ông một tay để đẩy xe ra. Mấy phút sau, hai người đi. Christianna và Maggie đi đến bệnh xá, Ushi đến lớp dạy và mọi người ai làm việc nấy. Buổi sáng giống như các buổi sáng khác vào mùa mưa, ngoại trừ sáng nay trời tối hơn và ẩm ướt hơn.
Lúc gần trưa, Christianna đang làm công việc giấy tờ trong văn phòng của mình thì Max và Geoff trở về. Họ đã tìm ra xe của Fiona, nhưng không có cô ta trong xe. Họ đến nhà có sản phụ sinh cặp song sinh, ở đây nói cho họ biết Fiona đã về lâu rồi.
Đây là lần đầu tiên xảy ra việc như thế này. Max đến kể cho Christianna biết chuyện, nàng phân vân không biết có phải cô ta đi bộ trở về trại hay không, hoặc là bi phục kích hoặc là ghé vào tá túc tại nhà ai đấy. Cô ta biết hết mọi người trong vùng, vì đã giúp họ sinh con nhiều năm nay.
Geoff hết sức lo sợ, ông tổ chức đội đi tìm, chỉ định các tài xế lái hết xe của họ đi. Max lái một chiếc, Sam một chiếc, Ernst, Claus và Geoff nhảy lên xe buýt. Didier cố xoay xở để lái chiếc xe cà tàng không đáng tin của trại. Hai người phụ nữ đi theo họ và vào giờ phút chót Christianna nhảy lên ngồi trên ghế trước bên cạnh Max. Họ đồng ý chia nhau ra mà đi khắp mọi nẻo đường để tìm, dừng lại tại các nhà để xem có cô ta ở đấy hay không. Christianna hiểu rõ Fiona, nàng cảm thấy làm như thế là chắc chắn nhất. Cô ta là người thực tế, bất chấp tình thế, nên chắc cô ta không ở lại đêm trong chiếc xe bị kẹt trong bùn. Cô ta sẽ đến nhà nào đó, gõ cửa xin ở lại. Nàng tin thế nào họ cũng tìm ra Fiona. Mọi người trong vùng rất thân thiện. Có lẽ cô ta đang ngồi thoải mái bên cạnh bếp lửa trong nhà nào đấy, đợi cho đến khi mưa ngớt hay là đợi có người chở giúp về trại.
Max không nói gì khi xe họ chạy theo một con đường rồi rẽ sang đường khác. Một lát sau, họ gặp chiếc xe buýt, hỏi chuyện những người trên xe này. Không ai thấy gì hết, người trong những nhà mà họ ghé vào hỏi, đều trả lời không thấy cô ta, mặc dù họ điều biết cô ta.
Họ đi tìm khắp nơi hơn hai giờ, Max vẫn lái xe chăm chú đi tìm, còn Christianna nhìn kỹ một bên đường. Rồi bỗng Max dừng lại. Có cái gì đấy đập vào mắt anh. Anh không nói gì với Christianna, sợ làm cho nàng quá lo. Anh nhảy xuống xe, chạy dưới mưa, rồi dừng lại. Anh thấy Fiona nằm bên vệ đường, như con búp bê nhàu nát trần truồng, tóc dính sát vào đầu, một nửa mặt khuất trong bùn, mắt mở to. Christianna chạy theo sau Max và thấy Fiona, nàng kinh hoàng trước hình ảnh vừa trông thấy. Rõ ràng Fiona đã bị hiếp rồi bị giết chết. Cô ta bị đâm hàng chục nhát. Cảnh tượng thật khủng khiếp chưa bao giờ Christianna từng thấy. Max kéo nhẹ Christianna lại, bảo nàng lên xe.
- Không!- Nàng hét lên. - Không!- Nàng ngồi xổm xuống bùn bên cạnh bạn, cởi áo khoác đắp lên người cô ta, nhẹ nhàng nâng mặt cô ta lên khỏi bùn và ôm đầu cô vào lòng, mặc cho mưa xối xả vào đầu mình. Christianna gần như nằm trong bùn, ôm bạn la khóc thảm thiết, trong lúc đó Max cố lôi nàng đi mà không được. Mấy phút sau, chiếc xe buýt chạy đến, anh ta ra dấu cho xe dừng lại. Mọi người chạy đến, thấy cảnh đau lòng diễn ra trước mắt. Klaus và Ernst giúp Max kéo Christianna đi. Họ gọi bộ đàm cho những người khác biết và có người đem đến tấm vải dầu. Christianna được dẫn đi chỗ khác và họ bọc Fiona trong tấm vải dầu, đưa cô lên xe buýt và lái về trại.
Thời gian còn lại trong ngày rất ảm đạm đối với mọi người. Chính quyền đã đến trại suốt ngày. Họ đi lùng khắp nơi, nhưng không ai thấy gì, không thấy kẻ nào khả nghi. Không ai biết gì hết. Chính quyền địa phương nhất mực cho rằng việc này do người Ethiopia đột nhập vào để trộm cướp. Mọi người trong trại đều không tin vào giả thuyết này. Rõ ràng việc này do thằng điên nào đấy ở địa phương gây nên mà người ta không tìm ra thôi. Đây là hành vi bạo lực đầu tiên diễn ra cho nhân viên trong trại. Geoff đi đến bưu điện để thông báo cho gia đình nạn nhân biết. Người ta đoán gia đình của cô sẽ đau đớn vô cùng. Và mặc dù Christianna đã van xin Max cùng Sam đừng đi với Geoff đến bưu điện để gọi nói chuyện với cha nàng, nhưng hai người vẫn đi.
Câu trả lời của cha nàng đúng như điều họ tiên đoán. - Đưa nó về ngay. Hôm nay hay ngày mai. Đưa nó đi khỏi nơi ấy ngay. - Họ về trại và nói cho Christianna biết cha nàng đã nói thế, nhưng nàng đang ở trong tình thế không thể ra về được, nàng quá đau khổ trước cái chết của bạn và quá khủng khiếp trước cảnh cô ta bị sát hại. Với điều kiện khó khăn họ đang gặp phải tại châu Phi, gia đình Fiona miễn cưỡng bằng lòng để cho họ chôn cô ta tại đây. Họ vẫn còn bàng hoàng sửng sốt, nhưng việc đưa xác cô ta về nhà quá phức tạp và tốn kém. Vả lại cô ta rất yêu châu Phi. Cho nên chôn cô ta tại đây cũng là điều rất đúng và thích hợp.
Christianna muốn nói chuyện với Parker, nhưng nàng quá đờ đẫn đến nỗi không đi đến bưu điện với Max và Sam được và nàng không muốn nói chuyện với cha nàng. Nàng bất cần đến điều ông nói. Nàng không về nhà, ít ra là cho đến khi họ chôn cất Fiona. Cảnh tượng quanh nàng bỗng trở nên lộn xộn, thê thảm. Mọi việc không vào đúng qui cũ và họ bỗng cảm thấy lo sợ.
Ngày hôm sau họ chôn Fiona, cả trại vẫn còn khủng khiếp. Có tin không hay lan truyền quanh các vùng chung quanh. Người địa phương cảm thấy hoảng sợ, giận dữ, những người làm việc trong trại cũng thế. Sau khi dự lễ an táng xong, mọi người trong trại đều tập trung tại lều ăn, họ than khóc cho người xấu số và tỏ ra tức giận. Không khí không có vẻ như là cảnh thức canh đám ma của người Ailen. Mọi người đều than khóc, tức giận, kèm theo nỗi sợ hãi, không tin họ đã mất người bạn thân yêu như thế này. Christianna và Mary ôm nhau mà khóc. Ushi tức giận, thương tiếc khôn nguôi. Geoff và Maggie run lẩy bẩy không nói được nên lời. Đây là lúc khủng khiếp nhất trong trại. Bỗng nhiên tai nạn ụp xuống đầu họ. Hai ngày sau khi họ chôn Fiona, ở biên giới xảy ra vụ đụng độ khác, và trong vòng cha ngày, hai nước Eritrea và Ethiopia lâm chiến lại lần nữa. Lần này Sam và Max không đến bưu điện để gọi cho cha nàng nói chuyện nữa, hay không thảo luận gì với nàng hết. Sam chuẩn bị hành lý cho nàng, còn Max đứng đợi ngoài lều trong khi nàng mặc áo quần. Không còn lựa chọn nữa. Nếu buộc họ phải mang nàng ra khỏi đây, họ sẽ mang ngay. Nàng nhất quyết nói rằng nàng không muốn xa bạn, nàng đã thương yêu nơi này, thương mến con người ở đây. Mọi người tụ tập quanh nàng, họ khóc khi nàng ra về. Geoff hoàn toàn nhất trí với Sam và Max. Những người khác sẽ tự mình quyết định nên ở lại hay về. Nhưng Geoff nói Christianna phải về. Nàng đã phục vụ hết lòng rồi, tất cả mọi người đều thương nàng. Và bây giờ tốt nhất nàng nên đi khỏi đây. Công việc này không phải là của nàng, bây giờ ông không muốn nàng phải hy sinh cuộc sống của nàng ở đây. Những người khác làm việc ở đây chấp nhận nguy hiểm vì đây là sứ mạng của họ. Sứ mạng của Christianna khác họ. Việc nàng dành thì giờ để làm việc với họ tại châu Phi là món quà vô giá nàng tặng họ rồi.
Tất cả đều rơi nước mắt khi tạm biệt nàng. Nàng đi một vòng khắp bệnh xá AIDS để chia tay bệnh nhân, rồi Geoff lái xe đưa nàng đi Asmara. Khi đến đây, họ đứng dưới trời mưa như trút, nàng níu vào Geoff mà khóc như một đứa bé. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, nàng rất sợ cho họ. Nàng cảm thấy mình như kẻ phản bội bỏ họ mà đi. Quân đội Liên Hiệp Quốc và Liên hiệp Châu Phi đã đến vùng này nhiều ngày nay rồi.
- Thưa công chúa, cô phải về thôi, - Geoff nói như thể nhắc cho nàng nhớ mình là ai. - Nếu có chuyện gì xảy ra cho cô, cha cô sẽ không tha thứ cho chúng tôi. - Nàng đã ở đây chín tháng rồi, nàng vẫn chưa muốn về. Lòng nàng còn vương vấn ở đây, nàng sẽ không bao giờ quên nơi này.
- Còn tất cả những người khác trong nhóm thì sao?
- Nàng hỏi khi máy bay hạ cánh.
- Chúng tôi chờ xem chuyện gì xảy ra trong vài ngày tới. Bây giờ còn quá sớm không thể nói được. Chúng tôi chờ xem trung tâm ở Geneva quyết định ra sao và những người khác muốn làm gì. Nhưng đã đến lúc cô phải về nhà. -Cuối cùng đây là nhà họ chứ không phải nhà nàng. Nàng ôm ghì ông thật chặt trước khi chia tay, cám ơn ông đã giúp nàng có được những tháng ngày hạnh phúc nhất đời. Ông cám ơn nàng về tất cả những gì mà nàng đã cống hiến. Ông nói nàng là người tuyệt vời và chúc nàng được mọi sự như ý. Ông nghĩ rằng không ai quên được nàng, quên sự duyên dáng của nàng và tình thương yêu của nàng dành cho mọi người.
Rồi nàng, Max và Sam bước lên máy bay. Nàng nhìn ra cửa sổ máy bay, thấy Geoff nhìn theo họ. Ông vẫy tay chào rồi đi về chiếc xe buýt. Mấy phút sau máy bay cất cánh để bay về Frankfurt xa lắc xa lơ, rồi chuyển máy bay khác đi đến Zurich và cuối cùng về Vaduz.
Trên chuyến bay, nàng nhìn vào khoảng không trước mắt một hồi lâu, nghĩ đến Fiona, Parker, Laure, Ushi và tất cả những học sinh mà họ đã dạy, nghĩ đến Mary và tất cả những phụ nữ, trẻ em trong phòng bệnh AIDS. Nàng để lại đằng sau rất nhiều người mà nàng yêu mến. Tội nghiệp Fiona, hình bóng cô sẽ lưu mãi trong tim nàng. Nàng không nói tiếng nào với Max và Sam. Nàng ngồi một bên lối đi, hai người ngồi bên kia. Lần này họ đã thi hành nhiệm vụ của họ. Họ phải mang nàng ra khỏi đấy, vì tình hình buộc họ phải làm thế. Chiến tranh đã bùng nổ ở đấy, họ không còn đắn đo thắc mắc gì nữa, cha nàng cũng thế, mà phải đưa ngay nàng về. Ngay cả Christianna lần này cũng không chống lại ý muốn của họ. Nàng biết nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nàng ngủ hầu hết trên đường về Frankfurt, rồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ máy bay. Nàng nghĩ đến Fiona... ngay khi vừa bước xuống khỏi máy bay ở Frankfurt, nàng gọi cho Parker ở Boston, kể cho chàng nghe hết mọi việc đã xảy ra, chuyện Fiona chết, chuyện đụng độ ở biên giới và chuyện chiến tranh đang bắt đầu. Chàng kinh hãi khi nghe nàng kể và nàng khóc nức nở.
- Lạy Chúa, Cricky, em khỏe không? - Chàng không tin chuyện nàng kể về Fiona. Nàng kể cho chàng nghe việc họ tìm ra cô ta như thế nào và khi nói nàng lại khóc. Nàng có vẻ hoàn toàn bị kích động mạnh.
- Em yêu anh, - nàng nói đi nói lại mãi và không ngớt khóc. - Em rất yêu anh. - Nàng không gặp chàng gần hai tháng rồi. Sau những chuyện xảy ra, nàng cảm thấy như đã hàng thế kỷ không thấy chàng.
- Cricky, anh cũng yêu em. Anh muốn em về nhà, bình tĩnh, nghỉ ngơi. Khi nào em đi được Paris, anh sẽ gặp em ở đó.
- Được rồi, - nàng đáp nho nhỏ, cảm thấy như nàng không thể sống được thêm ngày nào nữa nếu không có chàng. Thời gian xa nhau đã quá lâu và những chuyện xảy ra quá khủng khiếp. Chàng cũng có vẻ bị dao động rất nhiều như nàng.
- Cứ về nhà đi em yêu, chàng nhẹ nhàng nói. - Mọi việc đều sẽ ổn thôi. - Chàng trấn an nàng, ước chi được quàng tay ôm nàng vào lòng. Nàng có vẻ như đang bị kích động mạnh.
- Không, sẽ không ổn đâu, - nàng khóc nức nở.
- Fiona chết, Parker à. Sẽ không có gì yên ổn cho cô ấy đâu.
- Anh biết, - chàng đáp, cố xoa dịu nàng. Chàng không thể tin được chuyện lại xảy ra như thế. Không thể tin được rằng người như Fiona, đáng yêu, năng nổ, nhiệt tình, lại chết một cách oan uổng như thế. - Anh biết, nhưng mọi việc sẽ yên ổn cho chúng ta. Anh sẽ gặp em tại Paris trong những ngày sắp tới. - Nhưng nàng lại càng khóc to hơn, vì nàng nghĩ đây là lần cuối cùng họ gặp nhau. Nàng không chịu nổi cảnh phải chia tay chàng vĩnh viễn. Nàng phải chấm dứt việc nói chuyện này để đáp chuyến bay đi Zurich. Chàng lo lắng cho nàng. Nàng có vẻ bị kích động quá mức, nhưng ai mà không thế. Sau những chuyện vừa xảy ra, nàng bị như vậy cũng phải. - Anh gọi đến nhà em để nói chuyện được không? - Chàng e dè hỏi. Nàng đã đưa số điện thoại nhà nàng cho chàng trước khi chàng về, nhưng đã dặn chàng chỉ khi nào bắt buộc phải gọi mới gọi. Nàng không muốn mọi người trong nhà nghi ngờ. Nhưng lần này Parker muốn gọi để hỏi nàng. Chàng rất lo cho nàng, vì lý do chính đáng. Chưa bao giờ nàng quá chán nản như lần này.
- Không, đừng. Em sẽ gọi cho anh, - nàng đáp, vẻ căng thẳng. Đầu óc nàng lộn xộn như mớ bòng bong. Fiona chết, Parker ở mãi tận Boston, bạn bè của nàng tại Senafe sẽ ở trong vùng có chiến tranh. Và bây giờ nàng phải giáp mặt với cha nàng, khi mà nàng chưa chuẩn bị tư thế để về nhà. Trong khoảng thời gian mười bảy giờ, nàng đã đi từ phía bên này sang phía bên kia thế giới, nàng cảm thấy như cái cây bị bứng ra khỏi lớp đất màu mỡ của châu Phi và bỗng nhiên bị mất gốc. Nàng cảm thấy Liechtenstein như không phải là nhà của nàng nữa, mà Senafe mới là quê hương của nàng. Còn tim nàng thì ở Boston với Parker. Nàng cảm thấy hoàn toàn bối rối và khi Parker cúp máy, nàng không thể ngừng khóc được. Nàng nhìn Sam và Max. Trông hai người cũng khổ sở như nàng. Họ cũng thích ở đấy, nhưng sáng hôm đó, họ không biết làm thế nào khác hơn, họ chỉ còn một cách duy nhất là phải đưa nàng ra khỏi đấy.
- Thưa công chúa, tôi xin lỗi, chúng ta phải về thôi. Lần này chúng tôi phải làm theo nhiệm vụ của mình. Đã đến lúc chúng ta phải về.
- Tôi biết, - nàng buồn bã đáp - Việc kết thúc rất tồi tệ, Fiona chết, hiệp ước đình chiến tan vỡ, xung đột ở vùng biên giới. Nếu người ở đây phải sống qua một cuộc chiến tranh khác nữa, thì chuyện gì sẽ xảy đến cho họ? - Nghĩ tới chuyện đó lòng nàng đau như cắt, họ là những người đáng yêu, tốt bụng. Và nàng nhớ những người trong trại, họ đều như anh chị em ruột thịt với nàng.
- Nếu cuộc chiến tranh xảy ra, họ sẽ gặp phải tình cảnh rất khó khăn, - Max thành thật đáp. Anh và Sam đã nói về cuộc chiến này rất nhiều khi đi trên máy bay. Lực lượng Liên Hiệp Quốc cố nhảy vào, nhưng lần trước họ không thể ngăn chặn được.
- Tôi cũng lo cho những người ở trong trại, - Christianna nói thêm.
- Họ biết khi nào sẽ phải ra đi. Trước đây họ đã ở đấy rồi. - Nhưng dĩ nhiên nàng phải đi khỏi đấy trước họ. Max và Sam đều biết rằng nếu có gì xảy ra cho nàng, thì tình thế của họ sẽ rất bi quan. Thái tử sẽ không bao giờ tha thứ cho họ và họ cũng không tha thứ cho mình.
Christianna ngồi yên lặng trên chuyến bay cuối cùng từ Frankfurt đến Zurich. Nàng không có gì để nói. Nàng khổ sở quá đến nỗi mụ cả người. Việc mất một người bạn, sự xa vắng người yêu, tình cảm của họ quá vô vọng dù họ thương yêu nhau, và cảnh nàng bị lôi ra khỏi nơi nàng yêu mến trong chín tháng vừa qua - tất cả những thứ ấy gộp lại với nhau thành một khối làm cho nàng đau khổ, không chịu được. Rồi bây giờ, mặc dù vui khi gặp lại cha, nhưng nàng cảm thấy việc về nhà như đi ở tù, như bị nhốt trong thành phố Vaduz mãi mãi, để làm bổn phận đối với cha và cho tổ quốc, hy sinh nhiều hơn trước nữa. Nàng cảm thấy như bị trừng phạt vì đã sinh ra trong hoàng tộc. Làm thân công chúa như mang cả gánh nặng lên người, gánh nặng không hề giảm nhẹ và luôn luôn đè lên vai nàng. Nàng cảm thấy như thân nàng bị xẻ làm đôi, một bên hiếu một bên tình. Một bên là những điều nàng đã được dạy phải hiếu để với tổ tiên, phải trung thành với tổ quốc với gia đình. Còn bên kia là tình yêu đối với Parker, người đàn ông duy nhất nàng yêu, người mà nàng đã trao trọn trái tim mình.
Máy bay hạ cánh xuống Zurich, cha nàng đợi nàng ở phi trường. Ông quàng tay ôm nàng, nước mắt chảy ra. Ông rất lo lắng cho con gái vào những giờ phút cuối cùng trước khi con gái ông về đến nhà. Nếu mất nàng, ông không thể nào chịu đựng nổi. Ông nhìn Max và Sam với ánh mắt biết ơn, vì họ đã đưa nàng ra khỏi nơi nguy hiểm ấy trước khi chiến sự bùng nổ. Từ khi nàng rời Asmara, ông theo dõi tin tức báo chí thấy tình hình ở đấy xấu hơn nhiều.
Nàng nhìn ông, mỉm cười. Ông nhận thấy rõ sự thay đổi ở nàng. Nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là trẻ con nữa. Nàng đã yêu, đã sống, làm việc và trưởng thành. Giống như những người trước nàng, vẻ đẹp của châu Phi hay tất cả những gì nàng đã học hỏi và khám phá ở đấy đã thâm nhập tận linh hồn nàng.
Khi họ đi qua phòng hải quan ở phi trường Zurich, người ta vẫy tay chào nàng như mọi khi. Nhân viên hải quan không cần nhìn vào hộ chiếu của nàng cũng biết nàng là ai. Lần này nàng nhìn họ và không cười. Nàng không thể cười được.
Nàng bước vào chiếc Rolls, ngồi bên cạnh cha, người vệ sĩ ngồi vào ghế phía trước bên cạnh viên tài xế quen thuộc. Sam và Max ngồi vào xe kia với hai vệ sĩ khác. Hai người này sung sướng khi gặp lại họ. Họ không suy sụp như Christianna. Họ đi vì nhiệm vụ, nhưng họ cũng thích được làm việc ở đấy. Cho nên khi họ về cũng buồn. Thế giới cũ quen thuộc của họ bỗng trở nên khác biệt với họ, y như đối với Cricky vậy.
Trên đường về Liechtenstein, Christianna ít nói. Nàng nắm tay cha và lặng lẽ nhìn ra ngoài xe. Trời mùa thu, thời tiết tuyệt vời. Nhưng nàng nhớ Senafe. Ông biết hết những chuyện đã xảy ra, hay ông nghĩ là ông biết. Ông biết chuyện Fiona, chuyện Christianna tìm ra cô ta. Ông nghĩ những chuyện ông biết ấy đã làm cho nàng kinh hoàng. Nhưng ông không biết cảm giác cô đơn của nàng vì mất Parker. Dù nàng chưa mất chàng hẳn, nhưng nàng biết nàng sẽ mất. Và dù họ sẽ gặp nhau ở Paris, nhưng sẽ không có cách gì để tiếp tục ở bên nhau, ngoại trừ việc phải gây nên chuyện tai tiếng giống như Freddy. Nhưng nàng không muốn làm như thế cho cha nàng. Nàng không thể làm được. Nàng có bổn phận tránh làm những việc như thế cho cha.
Khi nàng quay mặt nhìn ông, nàng nói:
- Cha à, con rất nhớ cha. - Ông nhìn nàng với ánh mắt rất dịu dàng khiến nàng lại nghĩ rằng, nàng không thể làm cho tim ông tan nát vì đang tâm phản bội lại dòng dõi đã sản sinh ra nàng. Nàng phải hiến dâng trái tim mình cho tổ tiên, cho đất nước. Và hy sinh cả trái tim của Parker nữa. Hai trái tim cùng hy sinh cho một mục đích. Quả thật nàng đã phải trả một cái giá quá đắt cho bổn phận.
- Cha cũng nhớ con, - cha nàng lặng lẽ đáp. Nàng nắm tay cha, và khi họ đến Vaduz, nàng thấy tòa lâu đài quen thuộc nơi nàng đã lớn lên. Nhưng nàng không cảm thấy mình đang về lại quê nhà. Parker mới là nơi nàng hướng đến. Còn những người ở tại nơi nàng sinh trưởng đã trở thành xa lạ với nàng trong chín tháng qua. Nàng đã trở thành người phụ nữ khác. Ngay cả cha nàng cũng nghĩ thế.
Nàng lặng lẽ bước ra khỏi xe. Gia nhân mà nàng thân quen từ nhỏ đang tề tựu đợi nàng. Charles nhảy chồm lên nàng, để hai chân vào người nàng và liếm mặt nàng. Nàng cười. Rồi nàng thấy Freddy đang vẫy tay chào nàng từ xa. Anh ta từ Vienna cất công về đây để đón nàng. Nhưng đối với nàng, tình cảm như thế chẳng nhằm nhò gì. Con chó đi theo nàng, rồi nàng nghe có tiếng cửa đóng ở phía sau. Freddy quàng tay ôm hôn nàng. Charles sủa. Cha nàng cười với nàng và nàng cười buồn với tất cả mọi người. Nàng muốn vui với họ, nhưng không vui được. Nàng đã bị đẩy vào với gia đình gồm những kẻ xa lạ. Mọi người khi nói với nàng đều thưa công chúa. Nàng không muốn làm công chúa, đã chín tháng nay nàng không phải là công chúa rồi. Nàng không muốn trở lại làm Christianna của Liechtenstein. Nàng chỉ muốn làm Cricky của Senafe thôi.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)