Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 14
hi tỉnh dậy vào sáng Chủ nhật, Amanda phải mất vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu trước khi nhớ lại những hình ảnh tối hôm trước. Bên ngoài, cô có thể nghe thấy tiếng chim hót trong khi những tia nắng mặt trời xuyên thẳng qua khe rèm hẹp. Thận trọng, cô quay qua và thấy chỗ trống bên cạnh mình không có ai. Trong cô chợt nhói lên nỗi thất vọng và ngay sau đó là sự bối rối.
Ngồi dậy, cô vừa quấn chăn quanh mình vừa chăm chú nhìn về phía phòng tắm, tự hỏi Dawson đi đâu. Thấy quần áo của anh không còn đó, cô đưa chân xuống giường, quấn chăn quanh mình, và đi đến cửa phòng ngủ. Liếc về phía góc, cô trông thấy anh ngồi trên bậc thềm trước hiên. Quay người lại, cô vội vã mặc quần áo và bước vào phòng tắm. Cô chải qua tóc, buộc lại và đi ra cửa trước, biết mình cần phải nói chuyện với anh. Biết anh cần nói chuyện với cô.
Dawson quay lại khi nghe tiếng mở cửa sau lưng. Anh mỉm cười với cô, râu ria lởm chởm trên mặt anh làm anh trông gian xảo hơn. “Lại đây,” anh nói và chìa tay xuống chỗ bên cạnh mình. Anh giơ lên một ly giấy; ly khác đang bị kẹp giữa đùi anh. “Anh nghĩ em có thể cần một ít cà phê.”
“Anh lấy chúng ở đâu vậy?” cô hỏi.
“Cửa hàng tiện lợi, ngay dưới đường. Theo như anh biết, đó là nơi duy nhất bán cà phê ở Vandemere. Mặc dù nó có thể không được bằng những gì em uống sáng hôm thứ Sáu.”
Anh nhìn cô khi cô lấy ly cà phê và ngồi xuống bên cạnh anh. “Em ngủ được không?”
“Vâng,” cô nói. “Còn anh?”
“Không hoàn toàn.” Anh khẽ nhún vai trước khi quay đi, lại tập trung vào những bông hoa một lần nữa. “Cuối cùng mưa cũng tạnh nhỉ,” anh nhận xét.
“Em thấy rồi.”
“Có lẽ anh nên rửa xe trước khi lái về nhà bác Tuck,” anh nói. “Anh có thể gọi cho Morgan Tanner nếu em muốn.”
“Em sẽ gọi ông ấy,” cô nói. “Dù sao, em chắc chắn chúng ta sẽ được tư vấn.” Amanda biết mẩu chuyện phiếm này chỉ đơn giản là một cách để tránh nói về sự thật hiển nhiên. “Anh không ổn, phải không?”
Vai anh rũ xuống, nhưng anh không nói gì.
“Anh khó chịu,” cô thì thầm, cảm thấy hối hận.
“Không,” anh trả lời, làm cô ngạc nhiên. Anh vòng tay ôm cô. “Không hề. Tại sao anh lại khó chịu chứ?” Anh dựa vào gần, nhẹ nhàng hôn cô rồi lại lùi về. “Em bảo này,” cô bắt đầu, “chuyện đêm qua...”
“Em có biết anh tìm được gì không?” anh ngắt lời. “Trong lúc anh ngồi ở ngoài này ấy?”
Cô lắc đầu, hoang mang.
“Anh tìm thấy cỏ bốn lá,” anh nói. “Ngay cạnh mấy bậc thềm này, trước khi em đi ra, mặc trồi ra từ mặt đất bằng.” Anh đưa cho cô, cây cỏ xanh mỏng manh bọc cẩn thận trong một mảnh giấy vụn. “Nó được cho là dấu hiệu may mắn, và anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó sáng nay.”
Nghe giọng anh không được bình thường, cô như linh cảm thấy điều gì đó. “Anh đang nói về chuyện gì, Dawson?” cô lặng lẽ hỏi.
“May mắn,” anh nói. “Linh hồn. Số phận.”
Những gì anh nói không giảm bớt được sự lo lắng của cô, cô nhìn anh nhấp tiếp một ngụm cà phê. Anh đặt tách xuống và nhìn chằm chằm vào khoảng không. “Anh đã suýt chết,” cuối cùng anh cất lời. “Anh không biết. Đáng lẽ anh đã chết. Chỉ riêng cú ngã đã đủ giết chết anh, hoặc vụ nổ. Khốn thật, hai ngày trước anh cũng suýt chết...”
Giọng anh nhỏ dần; lạc trong suy nghĩ.
“Anh đang làm em sợ đấy,” cuối cùng cô nói.
Dawson ngồi thẳng lên, quay trở lại với cô. “Hồi mùa xuân, có một đám cháy trên giàn khoan,” anh bắt đầu kể mọi chuyện cho cô: từ chuyện ngọn lửa biến thành địa ngục trên boong tàu, đến chuyện anh rơi xuống nước và nhìn thấy người đàn ông tóc đen, chuyện người xa lạ đó dẫn anh đến tàu tiếp tế, chuyện người đàn ông xuất hiện lần nữa với chiếc áo gió màu xanh, sau đó đột nhiên biến mất trong tàu cứu trợ. Anh kể cho cô tất cả những chuyện đã xảy ra trong vài tuần tiếp theo đó - cái cảm giác mình bị theo dõi, và chuyện anh nhìn thấy người đàn ông một lần nữa tại bến du thuyền. Cuối cùng, anh thuật lại cuộc chạm trán với Ted hôm thứ Sáu, bao gồm cả sự xuất hiện và biến mất không thể giải thích của người đàn ông tóc đen trong rừng.
Đến lúc anh kể xong, Amanda có thể cảm thấy tim mình đập như trống dồn khi cô cố gắng theo kịp câu chuyện. “Anh đang nói rằng Ted đã muốn giết anh? Rằng hắn đã mang súng đến chỗ của Tuck để săn lùng anh, vậy mà anh thậm chí không cảm thấy hắn phải đề cập đến chuyện đó ngày hôm qua?”
Dawson lắc đầu, thờ ơ thấy rõ. “Chuyện qua rồi mà. Anh đã xử lý rồi.”
Cô có thể nghe thấy giọng mình vống lên. “Anh ném hắn trở lại căn nhà cũ và gọi cho Abee? Anh lấy súng của hắn đem vứt đi? Như thế mà anh gọi là xử lý?”
Giọng anh nghe có vẻ quá mệt mỏi không muốn tranh luận. “Đó là gia đình của anh,” anh nói. “Đó là cách bọn anh xử lý mọi thứ.”
“Anh không giống bọn họ.”
“Anh vẫn luôn luôn là một trong số họ,” anh nói. “Anh là một người nhà Cole, nhớ không? Họ đến, bọn anh đánh nhau, họ lại đến tiếp. Đó là những gì bọn anh làm.”
“Vậy anh có ý gì? Rằng chuyện vẫn chưa kết thúc phải không?”
“Không phải với bọn họ.”
“Vậy anh định sẽ làm gì tiếp bây giờ?”
“Như mỗi khi anh vẫn làm. Cố gắng ẩn mình hết sức, tránh khỏi tầm mắt họ càng xa càng tốt. Chuyện đáng lẽ không quá khó. Ngoài việc rửa chiếc xe và có lẽ cũng qua nghĩa trang thăm mộ một lần nữa thì anh không còn có lý do gì để ở lại.”
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, ban đầu còn mơ hồ, lỏng lẻo, rồi dần định hình trong tâm trí cô, làm cô bắt đầu run lên vì hoảng loạn. “Đó có phải là lý do tại sao chúng ta không quay về đêm qua?” cô hỏi. “Bởi vì anh nghĩ có thể họ đang ở chỗ bác Tuck đúng không?”
“Anh chắc chắn họ ở đó,” anh nói. “Nhưng không, đó không phải là lý do chúng ta ở đây. Anh không hề nghĩ về họ cả ngày hôm qua. Thay vào đó, anh có một ngày hoàn hảo với em.”
“Anh không giận họ sao?”
“Không hẳn là giận.”
“Sao anh có thể như vậy? Cứ bỏ qua mọi việc như thế? Ngay cả khi anh biết họ đang ở ngoài kia săn lùng anh?” Amanda có thể cảm thấy adrenaline trào dâng trong cơ thể mình. “Đây có phải là ý tưởng điên rồ về số phận của anh vì là một người nhà Cole?”
“Không.” Anh lắc đầu, khẽ đến nỗi gần thư không thể nhận thấy. “Anh không nghĩ đến họ bởi vì anh nghĩ về em. Và kể từ lần đầu tiên em bước vào cuộc đời của anh, anh vẫn luôn nghĩ như thế. Anh không nghĩ đến bọn họ bởi vì anh yêu em, và đầu anh không chứa được cả hai ý nghĩ cùng lúc.”
Cô cụp mắt xuống. “Dawson...”
“Em không cần phải nói ra,” anh suỵt.
“Có chứ, em phải nói,” cô nhấn mạnh, và cô rướn người tới, chạm môi vào môi anh. Khi họ tách ra, lời nói tuôn ra tự nhiên như hơi thở của cô. “Em yêu anh, Dawson Cole.”
“Anh biết,” anh nói, nhẹ nhàng vòng tay quanh eo cô. “Anh cũng yêu em.”
• • •
Cơn bão qua đi mang theo hơi nước trong không khí, để lại sau lưng bầu trời trong xanh và hương hoa ngọt ngào. Vài giọt nước vẫn thỉnh thoảng rơi xuống từ trên mái nhà, hạ cánh trên cây dương xỉ và cây thường xuân, làm cho chúng tỏa sáng lung linh trong ánh nắng vàng ban mai. Dawson vòng tay ôm Amanda, cô dựa vào anh, tận hưởng hơi ấm từ hai cơ thể ép chặt.
Sau khi Amanda gói nhánh cỏ bốn lá lại và nhét nó vào túi mình, họ đứng dậy và bước dọc khu nhà, khoác tay nhau. Men theo những bông hoa dại - lối họ đi hôm qua đã đầy bùn - họ phải đi đường vòng trở lại. Ngôi nhà nằm sau một con dốc nhỏ, đằng sau là nhánh sông Bay trải dài, rộng gần bằng sông Neuse. Ở rìa sông, họ phát hiện một con diệc màu xanh đang cao bước băng qua vùng nước nông, xa hơn một chút, những chú rùa con đang phơi chân tắm nắng trên bờ đá.
Họ dừng một lúc, thưởng thức cảnh vật rồi mới chậm rãi đi vòng trở về nhà. Lên đến hiên nhà, Dawson kéo cô lại gần, hôn cô một lần nữa, cô bèn hôn lại anh, lòng như cuộn xoáy trước cái nhận thức rằng cô yêu anh đến nhường nào. Khi họ lùi lại, cô nghe loáng thoáng như có tiếng chuông điện thoại di động.
Điện thoại của cô, nó nhắc nhở cô rằng cô vẫn còn một cuộc đời khác, ở nơi khác. Nghe tiếng chuông, Amanda cúi gằm mặt xuống đầy do dự, và Dawson cũng vậy. Trán họ chạm nhau trong khi tiếng chuông vẫn tiếp tục reo vang, cô bèn nhắm mắt lại. Tưởng chừng nó cứ thế kéo dài mãi, nhưng cuối cùng nó cũng im bặt, Amanda liền mở mắt ra nhìn anh, hy vọng anh hiểu được.
Anh gật đầu và với tay ra mở cửa cho cô. Cô bước vào trong, quay người đi khi nhận ra rằng anh không định vào theo. Thay và đó, quan sát thấy anh ngồi lại ngoài bậc thềm, cô buộc mình tiến về hướng phòng ngủ. Với lấy túi xách, cô lôi điện thoại di động ra, bật nó lên, và nhìn vào danh sách các cuộc gọi nhỡ.
Đột nhiên, ruột gan cô nôn nao và thần kinh cô căng ra. Cô đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo. Theo bản năng, cô thầm lên danh sách những việc cần làm, những gì cần nói trong đầu. Cô bật vòi hoa sen và tìm dầu gội và xà phòng trong tủ, may mà đều tìm được cả. Sau đó cô bước vào dưới vòi hoa sen, cố gắng để gột đi cái cảm giác hoảng sợ. Đoạn cô bỏ khăn tắm ra và mặc lại quần áo, sấy khô đầu tóc nhanh nhất có thể. Cô cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng một chút với những mỹ phẩm luôn mang bên mình.
Cô hối hả qua phòng ngủ, dọn dẹp sạch sẽ. Cô dọn giường và đặt những chiếc gối trở lại chỗ cũ; cô nhặt chai rượu vang đã gần cạn hết lên và đổ chỗ rượu còn lại vào bồn rửa. Bỏ vỏ chai vào thùng rác bên dưới bồn rửa, đã có hai lần cô nghĩ không biết có nên mang nó theo không, rồi quyết định để nó ở đó. Từ chỗ cái đôn, cô nhặt lấy hai ly vang đã vơi một nửa.
Sau khi rửa sạch, cô lau khô hai chiếc ly và đặt chúng lại vào tủ cốc tách. Xóa dấu vết.
Nhưng những cuộc điện thoại. Các cuộc gọi nhỡ. Những tin nhắn.
Cô sẽ phải nói dối. Cái ý nghĩ kể cho Frank biết cô đã ở đâu khiến cô không thể chịu đựng nổi. Cô không thể chịu đựng được những gì các con cô sẽ nghĩ. Hoặc mẹ cô sẽ nghĩ. Cô cần sửa chữa lỗi lầm này. Bằng cách nào đó, cô cần sửa chữa mọi thứ, nhưng đằng sau cái suy nghĩ ấy, một giọng nói cứ dai dẳng thì thầm câu hỏi: Mày có biết mày đã là gì không?
Đúng. Nhưng tôi yêu anh ấy, một giọng nói khác trả lời.
Đứng trong nhà bếp, bị cảm xúc choáng ngợp, cô cảm thấy như mình sắp khóc. Và suýt nữa cô đã khóc, tháng một lát sau, chừng như lường trước được tình trạng hoảng loạn của cô, Dawson bước vào phòng bếp chật hẹp. Anh vòng tay ôm ghì lấy cô và thì thầm rằng anh yêu cô, và dường như vô lý, nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
• • •
Cả hai đều im lặng khi lái xe trở về Oriental. Dawson có thể cảm nhận được sự lo lắng của Amanda và đủ hiểu để giữ yên lặng, nhưng tay anh siết chặt trên vô lăng.
Cổ họng Amanda khô khốc - cô biết mình đang căng thẳng. Có Dawson ở cạnh bên là điều duy nhất còn giữ cho cô khỏi sụp đổ. Tâm trí của cô chuyển từ hoài niệm đến những dự liệu đến những cảm giác rồi lo lắng, cái này nối tiếp ngay sau cái kia, như một kính vạn hoa chuyển từ hình này sang hình khác. Lạc lối trong suy nghĩ cửa mình, cô hầu như không nhận thấy những dặm đường đã đi qua.
Họ đến Oriental ngay gần giữa trưa và lái xe qua bến du thuyền, vài phút sau, họ vào đến lối xe chạy. Cô mơ hồ nhận thấy rằng Dawson đã trở nên căng thẳng hơn lúc trước, anh chồm người trên vô lăng, mắt quét dọc qua hàng cây ở nơi chạy xe. Anh vẫn cảnh giác. Các anh họ của anh, đột nhiên cô nghĩ ra điều đó, và khi chiếc xe bắt đầu chậm lại, Dawson trông như thể anh không tin vào mắt mình.
Nhìn theo ánh mắt anh, Amanda quay về phía ngôi nhà. Ngôi nhà và gara trông vẫn y như lúc trước, chiếc xe của họ vẫn đậu ở chỗ cũ. Nhưng khi Amanda nhìn ra được Dawson đã nhận thấy điều gì, cô gần như dửng dưng. Cô biết sớm muộn gì cũng đến nước này.
Dawson cho xe đi chậm dần rồi dừng lại, cô quay về phía anh, môi thoáng nở một nụ cười, cố gắng trấn an anh rằng cô có thể lo liệu được.
“Mẹ em để lại ba tin nhắn.” Amanda nhún vai bất lực. Dawson gật đầu, nhận ra rằng cô cần phải đương đầu với việc này một mình. Hít và một hơi sâu, Amanda mở cửa và bước ra khỏi xe, không hề ngạc nhiên khi thấy mẹ cô ăn vận trông như thể đã dành nhiều thời gian chuẩn bị cho dịp gặp mặt này.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em