Chương 13
hi đã ý thức được rằng, người phụ nữ mà tôi hết mực yêu thương, người phụ nữ đã chia sẻ mọi vui buồn cùng tôi đã đi xa, không phải chỉ mỗi người mỗi huyện, mỗi người mỗi tỉnh mà tôi có thể đi xe khách hay xe điện là gặp được nàng, mà đó là sự chia cách vượt biên giới quốc gia. Tôi cũng không ở vào vị trí có thể đánh đổi tất cả để về bên nàng. Phải năm năm nữa tôi mới có thể gặp lại nàng. Tôi buồn tủi vô cùng khi nghĩ đến điều đó, nỗi buồn ấy quá da diết, đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Trên đường ngồi xe lửa từ Kobe trở về Tokyo, tôi có cảm giác vô cùng đau khổ khi nhớ nhung tha thiết tới công nương Kirati. Tôi trở về vào lúc nửa đêm, khoảng đêm khuya khoắt ấy lại càng khiến tôi nhớ nàng.
Tôi về đến Tokyo vào rạng sáng hôm sau rồi tiếp tục đi tới huyện Aoyama Shihan, về thăm lại ngôi nhà mà nàng đã ở. Cảm xúc của tôi lúc ấy giống như đang đến thăm mộ người con gái mà mình hết mực yêu thương, giống như công nương Kirati đã rời xa tôi mãi mãi. Tôi tháo chốt, mở cửa đi chậm theo con đường vào trong. Tôi lặng lẽ đi quanh ngôi nhà, hồi tưởng lại hình ảnh chúng tôi dạo chơi cùng nhau. Các cánh cửa đều đóng kín mít không một tiếng động.
Tôi ngồi chơi trên đồi cỏ dưới rặng nho, nơi chúng tôi từng nhiều lần ngồi trò chuyện vào buổi khuya trước khi công nương Kirati đi ngủ. Trong ánh sáng vằng vặc của vầng trăng, tôi vẫn nhớ như in đôi mắt sâu thẳm và ngọt ngào của nàng. Những cảm xúc hỗn độn cứ xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi khi ngắm nhìn đôi mắt đầy ma lực ấy. Tâm hồn tôi chìm ngập trong những hồi ức về công nương Kirati. Sáng hôm đó trời âm u, lanh lẽo và mất bóng những tia nắng mặt trời. Khi tôi chuyển mình đứng lên từ đồi cỏ và đưa mắt nhìn khắp nơi xung quanh ngôi nhà một lần nữa, tôi cảm thấy mắt mình rơi lệ, bởi tôi quá nhớ thương nàng cho dù những gì còn lại lúc này chỉ là hình bóng.
Sau khi về tới nhà và dùng bữa tối, thay vì theo thông lệ, tôi thường tới ngồi thư giãn ở phòng khách cùng những người khác, đôi khi là nghe đài, nghe đĩa nhạc, trò chuyện hay đọc báo, tôi lại xin phép về phòng ở một mình. Tôi không thể cùng mọi người nghỉ ngơi được bởi tôi biết chắc chắn mình sẽ chẳng giúp ích gì cho họ cả. Đầu óc tôi gần như đã bị tê liệt bởi nó chỉ nghĩ về duy nhất một chuyện mà thôi.
Tôi cố gắng tìm cách nguôi ngoai những nỗi nhớ miên man về công nương Kirati bằng việc tìm đường cho những nghĩ suy đó được giải thoát, còn hơn cứ để cho chúng âm ỉ trong lòng tới mức không thể chịu đựng nổi. Nhưng cũng không có ai thích hợp để tôi có thể giãi bày những tâm sự của mình. Tôi vẫn đủ tỉnh táo để không thông báo với ai đó rằng mình đang yêu say đắm công nương Kirati, yêu người phụ nữ vốn là vợ người bạn hữu của cha mình. Tôi vẫn còn đủ minh mẫn để biết rằng, lời nói đó sẽ làm hại chính tôi và người phụ nữ tôi yêu. Rất ít người sẽ đồng tình và thông cảm cho tôi.
Chỉ còn một cách cuối cùng, đó là giãi bày tình cảm nhức nhối của tôi cho nàng biết, tôi liền cầm bút viết một bức thư gửi tới công nương Kirati ngay trong đêm hôm đó. Đây chính là bức thư đầu tiên.
Công nương yêu quý của tôi!
Tôi gần như không còn tỉnh táo bởi nỗi nhớ cứ trào dâng trong lòng, khi gương mặt công nương dần xa khuất và tôi hiểu rằng mình không còn được ngắm nhìn vẻ đẹp của khuôn mặt đó nữa. Tôi gần như ngã quỵ tại bến tàu khi bàn tay nhỏ ngừng vẫy bởi không còn đủ sức lực để vẫy nữa. Tôi không biết mình đã trở về Tokyo bằng cách nào, tôi đã trở về Tokyo ngay trong đêm hôm đó với cảm giác quay cuồng như một kẻ say rượu.
Tôi không thể trải qua đêm thứ hai không có công nương nếu không được giãi bày phần nào những cảm xúc từ tận đáy lòng. Tôi gần như phát điên vì nhớ, nó cứ luôn âm ỉ trong lồng ngực khiến tôi phải tìm cho nó một con đường thoát.
Tôi không thế vượt đại dương đến tìm công nương được, nhưng với những bức thư này, tôi sẽ luôn được ở bên công nương. Và xin người hãy nghe tôi một lần nữa, đây không phải chỉ là một bức thư, nó là cả một con người thật. Khi công nương về tới Băng Cốc, mở phong thư này ra, công nương hãy nghĩ nó không phải là cái gì xa xôi lạ lẫm, nó chính là Nopporn của công nương. Nếu công nương làm ơn hôn nó lấy một lần, tôi chắc sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào tan chảy từ nụ hôn đó tuy chúng ta ở cách xa nhau hàng nghìn dặm.
Khi tôi đang viết bức thư này, chắc công nương đã qua thành phố Moji, ra khỏi biên giới Nhật Bản rồi. Tôi cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh công nương, công nương vừa dùng bữa xong và đang ngồi trong khoang hạng nhất. Nhưng tôi e rằng, công nương chắc không thích ở cùng đám đông nên có thể sẽ để cho ngài hầu tước trò chuyện với thuyền trưởng và những vị khách khác, còn công nương có thể sẽ lên phòng áp mái trên tàu. Tôi mơ hồ hình dung ra hình ảnh công nương phần nhiều nghiêng về hướng thứ hai.
Đêm nay ánh trăng thật dịu nhẹ, nhưng giữa đại dương mênh mông chắc sẽ chẳng ngắm nhìn được gì ngoài những vì sao trên bầu trời và tiếng sóng biển rì rào. Thế giới trên biển chỉ có trời và nước mà thôi. Công nương sẽ lên mái tàu để làm gì cơ chứ? Để yên lặng nhớ tới tôi mà không bị người khác quấy rầy, để nhớ về ngôi nhà ở Băng Cốc hay để tắm ánh trăng thanh và hít thở gió biển mát lạnh.
Ồ, tồi quá ngô nghê rồi! Trí tưởng tượng của tôi quá nghiêng về những mong muốn cá nhân, những việc làm của công nương trong đó thật luẩn quẩn. Thật ra, không thể có chuyện công nương ở trên mái tàu và phơi gió biển được. Khi mới ra khỏi lãnh thổ Nhật Bản không xa, công nương chắc sẽ không chịu được sự lạnh lẽo đó và cũng không có lý do gì lại chấp nhận một mình chịu đựng gió biển lạnh thấu như vậy.
Nếu công nương không ở trong phòng tiệc, chắc công nương sẽ xuống đi dạo ở thành tàu phía dưới, nơi gió biển không thổi quá mạnh và lạnh giá. Công nương sẽ đứng bám vào lan can phía đuôi tàu, nơi có mái chắn gió, rồi nhìn xuống mặt biển và nhớ tới tôi một chút, cũng có thể là nhớ rất nhiều. Nopporn của công nương luôn xuất hiện ở mọi nơi mà công nương nhìn ngắm. Công nương nhìn thấy tôi trên mặt biển không? Tôi đang hòa trong những con sóng nhỏ vỗ rì rào vào thành tàu, ánh sáng phát ra từ sóng biến chính là đôi mắt của tôi, công nương có thấy không?
Nếu như có phép nhiệm màu cho tôi được một điều ước, tôi sẽ ước mình có thế thu nhỏ, ẩn nấp trong trái tim của công nương để biết rằng, mọi phút mọi giây, công nương đang nghĩ tới điều gì? Công nương có nhớ tới Nopporn của công nương nhiều hay không? Nhưng biết đâu đấy công nương lại chẳng nhớ đến tôi chút nào thì sao?
Tôi mới phát hiện ra một sự thật vô cùng phũ phàng, cho dù tôi có hỏi công nương biết bao lần thì công nương cũng chưa từng cho tôi một câu trả lời rằng “công nương có yêu tôi không?”. Tôi biết sự im lặng ấy không có nghĩa là công nương từ chối tình yêu của tôi, nhưng tôi cũng hy vọng và khao khát được nghe công nương trả lời một cách rõ ràng. Nếu như công nương nói yêu tôi dù chỉ một lời thôi, tôi sẽ coi đó là điều kỳ diệu nhất mà tôi được nghe trong suốt cuộc đời. Công nương có thể khiến mong ước của tôi thành hiện thực được không?
Công nương đã hứa với tôi rằng, sẽ luôn nhớ tới tôi. Nhưng công nương cũng hiểu cho rằng, tôi không hy vọng công nương nhớ tới tôi như nhớ tới một đứa trẻ nhỏ đáng thương hay để chơi đùa. Tôi mong ước công nương nhớ tới tôi như... tôi là... Tôi nên nói thế nào bây giờ... Tôi muốn nói rằng... Tôi là người công nương yêu thương nhất hay là người duy nhất của công nương, được không?
Có lẽ công nương đang ngờ rằng, tôi viết bức thư này trong lúc không tỉnh táo, đúng không? Tôi cũng không biết nếu một người đang nhớ tới một ai đó bằng cả trái tim và thổ lộ những cảm xúc đó với tất cả sự chân thành từ tận đáy lòng thì có gọi là không tỉnh táo được không?
Tôi không muốn kết thư ngay bởi khi viết, tôi có cảm giác mình được đem tâm hồn tới gần trái tim công nương nhất. Và đó cũng chính là điều an ủi tôi, tuy trong lúc này đây, công nương đang ở cách xa tôi hàng ngàn dặm.
Nhưng tôi cũng không biết phải viết thêm gì nữa, bởi mỗi dòng thư sẽ lại quẩn quanh những cảm xúc nhớ nhung khôn cùng, một nỗi nhớ không bao giờ chết.
Tôi sẽ ngừng thư tại đây và nói lời tạm biệt công nương trước khi say giấc - Oyasuminasai - công nương yêu thương của tôi. Tuy say giấc nồng nhưng thật có phước khi trong giấc mộng của tôi sẽ luôn có hình ảnh của công nương.
Yêu công nương rất nhiều!
Nopporn
Khi đã viết xong bức thư rồi, tôi vẫn lấy ra đọc lại nhiều lần, không phải để kiểm tra xem mình đã viết đủ lời hay ý đẹp chưa, tôi không có ý định viết một bức thư gửi tới công nương Kirati chỉ với những lời hoa mỹ, mà là để cảm nhận hương vị ngọt ngào của cảm giác tươi mới khi bản thân được giải thoát khỏi nỗi buồn khắc khoải. Tôi nhớ, đêm đó, tôi không mất nhiều thời gian lắm để có thể ngủ say. Cũng bởi sự mệt mỏi tới tột cùng, tôi mơ màng rất nhiều thứ, nhưng cũng là vô vàn hình ảnh về một người duy nhất nào đó mà thôi.
Tôi không để nỗi buồn giằng xé trong nhiều ngày. Khi cảm giác không thể chịu đựng được nữa, tôi đã viết thêm một bức thư gửi tới công nương Kirati trong lúc nàng vẫn đang lênh đênh sóng biển trên đường hồi hương.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh