Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
"X
in thứ lỗi, thưa tiểu thư, cô có tin nhắn." Belle nhìn lên một người hầu đang bước vào phòng. Cô vẫn đang ngồi mơ mộng, nghĩ về chuyện đêm hôm trước với John - lần thứ năm mươi. Cô cầm bức thư, cẩn thận mở ra và đọc. Belle, Anh xin lỗi vì đưa ra một lời nhắn ngắn ngủi như vậy, nhưng anh sẽ không thể đi cùng em và dì Persephone đến nhà hát tối nay.
Trân trọng, John Blackwood Belle nhìn xuống tờ giấy nhắn tin một phút hoặc hơn, hơi khó hiểu vì nó quá nghi thức. Với một cái nhún vai, cô quyết định rằng một vài người luôn viết quá văn hoa, vậy nên cô không cần phải buồn vì anh đã viết 'trân trọng' thay vì 'yêu mến'. Và cũng không thật sự quan trọng khi anh đã cảm thấy cần phải viết đầy đủ tên họ thay vì chỉ ký tên.
Cô gạt đi, tự nói với mình không nên tưởng tượng quá nhiều. Cô nhún vai. Có lẽ Dunford sẽ có thể hộ tống cô và Persephone. Dunford cũng muốn đến nhà hát, và anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời hộ tống Belle và dì Persephone. Tuy nhiên, những suy nghĩ của Belle vẫn cứ hướng về người đàn ông đã lẻn vào phòng ngủ của cô đêm hôm trước.
Cô tự hỏi điều gì đã xuy khiến anh đến với cô đêm đó, nhưng lại cho rằng anh sẽ giải thích tất cả với cô vào ngày hôm sau. Ngoại trừ việc anh đã không đến vào hôm sau. Hoặc hôm sau nữa. Belle còn hơn cả bối rối. Cô đã bị kích động đến chết tiệt. Cô đã được cảnh báo rằng có nhiều đàn ông đã lợi dụng phụ nữ và bỏ rơi họ, nhưng cô chỉ không thể mang ý nghĩ đó áp đặt lên John.
Đầu tiên, cô từ chối tin rằng cô đã yêu một người đàn ông cơ bản là không trung thực, và thứ hai là, người rên rỉ vì khoái lạc đêm hôm trước là cô, không phải anh. Sau hai ngày chờ đợi và hy vọng anh ghé qua, Belle cuối cùng cũng quyết định tự giải quyết vấn đề và gửi cho anh một tin nhắn, yêu cầu anh dừng lại.
Không có câu trả lời. Belle càu nhàu trong sự kích động. Anh biết rõ là cô không thể đến thăm anh. Anh đang ở nhà anh trai anh, và cả hai đều độc thân. Nó hoàn toàn không phù hợp khi một người phụ nữ chưa lập gia đình đến thăm viếng một ngôi nhà như vậy. Đặc biệt là ở London.
Mẹ cô sẽ chặt đầu cô nếu bà phát hiện ra, điều mà cô rất có thể, sẽ xem xét thực hiện bất kỳ lúc nào. Cô gửi cho anh một tin nhắn khác, cái này diễn đạt cẩn trọng hơn, hỏi anh nếu cô có làm bất cứ điều gì phật ý anh, và liệu anh có thể làm ơn vui lòng mà trả lời lại.
Belle mỉm cười gượng gạo với chính mình khi cô viết ra những lời đó. Cô không giỏi lắm trong việc giữ lại sự mỉa mai trong giọng mình.... John rên rỉ khi đọc tin nhắn của cô. Cô đang tức giận, điều đó là rõ ràng. Và làm sao anh lại có thể đổ lỗi cho cô đươc? Sau vài tuần cùng hoa, socola, thơ và cuối cùng là đam mê, cô có quyền mong đợi được gặp anh.
Nhưng anh có thể làm gì khác được? Anh nhận được một tin nhắn vô danh ngay sau cuộc tấn công anh và nó đơn giản là "Lần tới tao sẽ không trượt đâu.". John không nghi ngờ gì Belle sẽ không ngồi yên trong sự bảo vệ của anh nếu cô biết ai đó đang cố gắng giết anh. Và anh không thể thấy Belle có thể bảo vệ anh thế nào, chẳng hạn như nỗ lực để tự làm mình bị thương.
Anh thở dài tuyệt vọng và vùi đầu vào bàn tay. Giờ thì hạnh phúc cuối cùng cũng đang trong tầm tay anh, làm cách nào để anh có thể trải qua phần còn lại của cuộc đời khi cứ lo lắng rằng một viên đạn có thể bất ngờ bắn vào anh? Anh nhăn nhó. Những từ như 'phần còn lại của cuộc đời' đột nhiên mang một ý nghĩa mới.
Nếu tay sát thủ tiếp tục cố gắng, sớm hay muộn hắn cũng sẽ có được may mắn. John sẽ phải lên kế hoạch. Nhưng trong khi chờ đợi, anh phải giữ Belle cách xa những viên đạn đang nhắm vào lưng anh. Với một trái tim nặng trĩu, anh cầm lên cây bút lông ngỗng và nhúng nó vào lọ mực.
Belle thân yêu, Anh sẽ không thể gặp em trong thời gian tới. Anh không thể giải thích. Xin hãy kiên nhẫn với anh. Anh vẫn thế. Của em, John Blackwood Anh biết rằng anh chỉ cần đơn giản gạt chuyện này ra, nhưng chỉ là anh không thể làm vậy. Cô là điều duy nhất trong cuộc đời đã mang tới cho anh niềm vui thật sự, và anh không muốn mất cô.
Gửi mảnh giấy nhắn đi như vậy khiến anh phát ốm, anh bước xuống cầu thang và đưa nó cho người hầu. Belle sẽ nhận được nó trong vòng một giờ nữa. Anh thậm chí không muốn nghĩ về nó. Phản ứng của Belle khi đọc thư anh là chớp mắt. Điều này không thể là thật được. Cô chớp mắt lần nữa.
Những từ ngữ không biến mất. Có điều gì đó sai trái. Anh đang cố gắng đẩy cô đi lần nữa. Cô không biết tại sao, và cô không biết tại sao anh lại nghĩ rằng anh có thể thành công, nhưng cô không thể cho phép mình tin rằng anh thật sự không muốn cô. Sao anh lại có thể không muốn chứ, khi mà cô muốn anh đến tệ? Chúa không thể quá độc ác đến vậy! Belle nhanh chóng đẩy những suy nghĩ buồn rầu sang bên.
Cô phải tin vào bản năng của mình, và chúng nói với cô rằng John quan tâm đến cô. Rất nhiều. Nhiều như cô quan tâm đến anh. Anh đã nói làm ơn hãy kiên nhẫn với anh. Điều đó dường như cho thấy anh đang giải quyết bất cứ vấn đề gì khiến anh buồn phiền. Anh hẳn phải đang vướng vào rắc rối, và anh không muốn nó liên quan đến cô.
Sao anh có thể làm thế. Cô càu nhàu. Khi nào thì anh mới có thể học được rằng tình yêu đồng nghĩa với việc chia sẻ gánh nặng cho nhau? Cô vò nát mảnh giấy thành một quả bóng và siết chặt tay quanh nó. Anh sẽ có được bài học điều tiên của mình ngay chiều hôm đó, bởi cô sẽ gặp anh, chết tiệt phép tắc đi.
Và một vấn đề khác nữa. Khả năng nguyền rủa của cô tăng lên đáng kể chỉ trong vài ngày qua. Cô bắt đầu choáng với chính bản thân mình. Belle ném mẩu giấy nhắn đi và siết chặt hai bàn tay lại. Cô thấy một niềm vui nho nhỏ khi đổ lỗi những ngôn từ của mình lên anh. Không thèm bận tâm thay một chiếc váy hợp thời hơn, Belle giật lấy chiếc áo choàng ấm áp và hiên ngang đi tìm người hầu gái.
Cô tìm thấy bà trong phòng thay đồ, đang sửa sang lại váy cô. "Ôi, xin chào, tiểu thư," Mary nói nhanh. "Cô có biết chiếc váy nào mình muốn cho buổi tối nay chưa? Nó cần được là phẳng." "Không quan trọng," Belle nói liến thoắng. "Tôi không nghĩ tôi sẽ ra ngoài tối nay. Nhưng tôi muốn đi dạo chiều nay, và tôi muốn bà đi cùng." "Ngay lập tức, thưa tiểu thư." Mary lấy áo khoác và bước theo Belle xuống cầu thang.
"Chúng ta đi đâu?" "Ồ, cũng không xa đâu," Belle nói khó hiểu. Miệng cô mím lại quyết tâm, cô mở cửa trước và bước xuống bậc thang. Mary chạy theo để bắt kịp cô. "Tôi chưa bao giờ thấy cô đi bộ quá nhanh vậy, tiểu thư." "Tôi luôn bước nhanh khi tôi bị kích động." Mary không trả lời về điều đó, vậy nên bà đơn giản là thở dài và tăng tốc.
Sau khi họ đi bộ qua vài khu nhà, Belle dừng lại. Mary gần như suýt đâm vào cô. "Hmmm," Belle nói. "Hmmm?" "Là chỗ này." "Chỗ nào cơ?" "Nhà của bá tước Westborough." "Bá tước gì cơ?" "Anh trai John." "Ồ." Mary đã trông thấy John nhiều lần trong vài tuần qua. "Tại sao chúng ta ở đây?" Belle hít sâu một hơi và hếch cằm bướng bỉnh.
"Chúng ta đến thăm." Không đợi Mary trả lời, cô tiến lên những bậc thang và dộng vòng gõ cửa ba lần. "Gì cơ?" Mary gần như rít lên. "Cô không được phép đến thăm chỗ này." "Tôi có thể và tôi sẽ." Thiếu kiên nhẫn, Belle dộng sầm vòng gõ xuống lần nữa. "Nhưng - nhưng chỉ có đàn ông sống ở đây." Belle trợn tròn mắt.
"Thật sự đấy, Mary. Bà không cần phải nói về họ như thể chúng ta là một loài riêng biệt. Họ cũng chỉ như bà và tôi thôi mà." Cô đỏ mặt. "À, gần như." Cô chỉ vừa mới với tay lên lần nữa để gõ cửa khi người quản gia trả lời. Cô đưa ông ta danh thiếp và nói với ông ta rằng cô tới để gặp ngài Blackwood.
Mary trông cực bối rối, bà không thể nhìn quá nổi đầu gối Belle. Người quản gia mở cửa cho hai người phụ nữ vào một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh sảnh chính. "Persephone sẽ ném tôi ra đường," Mary thì thầm, lắc đầu. "Dì ấy sẽ không đâu, bà làm việc cho tôi, vậy nên dì ấy không thể sa thải bà." "Dù vậy bà ấy sẽ không hạnh phúc với nó đâu." "Tôi không thấy bất cứ lý do gì mà dì ấy phải biết về nó," Belle nói kiên quyết.
Nhưng bên trong cô đang run rẩy. Chuyện này cực kỳ bất thường, và nếu có điều gì mẹ cô không bao giờ khuyến khích, đó là sự bất thường. Ồ, cô đã một mình ghé thăm John ở nông thôn, nhưng ở đó thì nghi thức cũng được nơi lỏng hơn. Chỉ khi cô nghĩ rằng các dây thần kinh của cô đã đạt đến giới hạn, người quản gia trở lại.
"Ngài Blackwood không thể tiếp cô, thưa tiểu thư." Belle thở hổn hển bởi sự xúc phạm. John từ chối gặp cô. Cô đứng bật dậy và bước ra khỏi phòng, cô bước thẳng lưng một cách danh giá đã thấm nhuần từ khi cô mới sinh. Cô không dừng lại cho đến khi bước xuống đường, và rồi, không thể ngăn bản thân, cô quay lại.
John đang đứng nơi cửa sổ tầng ba, nhìn cô chằm chằm. Ngay khi anh thấy cô quay lại, anh lùi đi và thả rơi tấm rèm về vị trí cũ. "Hmmm," Belle nói, vẫn nhìn lên cửa sổ. "Gì vậy?" Mary nhìn theo ánh mắt cô, nhưng không thấy bất kỳ thứ gì thú vị. "Đó là một cái cây thật đẹp trước nhà." Mary nhướn mày, tự thuyết phục rằng cô chủ của bà đang trở nên ngớ ngẩn.
Belle vuốt cằm. "Nó không gần lắm với bức tường bên ngoài." Cô mỉm cười. "Đi nào, Mary, chúng ta có việc phải làm." "Chúng ta sao?" Nhưng những lời Mary đã không được nghe thấy, bởi Belle đã bước được vài bước phía trước rồi. Khi về đến nhà, Belle phóng thẳng lên phòng mình, kéo ra một vài đồ văn phòng từ trên bàn và viết một lời nhắn cho Emma, người còn hơn cả một cậu bé trong quãng thời gian lớn lên cùng Belle.
Emma thân yêu nhất, Làm cách nào để chị có thể trèo cây vậy? Yêu mến, Belle Sau khi Belle gửi tin nhắn cho chị họ, cô giải quyết nỗi đau và sự tức giận của mình bằng cách tốt nhất cô biết. Cô đi mua sắm. Cô đã đưa Persephone ra ngoài cùng. Người phụ nữ đứng tuổi chưa bao giờ mệt mỏi khi chạy quanh các cửa hàng sang trọng ở London.
Quá nhiều sự lựa chọn hơn bất cứ nơi nào ở Yorkshire, bà giải thích. Và bên cạnh đó, rất thú vị khi tiêu tiền của Alex. Bà không hẳn là cần nhiều quần áo mới sau lần ra ngoài trước, nhưng kỳ nghỉ đang tới gần, vậy nên họ ghé qua các cửa hàng đồ trang trí, tìm kiếm vài món quà.
Belle tìm thấy một chiếc kính thiên văn kỳ lạ cho anh trai cô và một hộp phát nhạc đáng yêu cho mẹ, nhưng cô không thể ngừng nhịp đập ao ước của con tim khi ước rằng là John đang cùng cô đi mua sắm. Cô thở dài. Cô sẽ phải tin rằng mọi việc cuối cùng rồi sẽ ổn. Cô không thể để bản thân tin vào bất kỳ điều gì khác.
Nó chỉ đơn giản là quá đau đớn. Có lẽ cô đã quá lạc trong suy tư nên không nhận thấy hai người trông khá nhem nhuốc đang ẩn mình trong một con hẻm khi cô đi qua. Trước khi cô có thể nhận ra chuyện gì đang diễn ra, một trong số họ đã nắm lấy tay cô và bắt đầu kéo cô vào sâu trong hẻm.
Belle hét lên và chiến đấu bằng tất cả sức mạnh bản thân. Những tên côn đồ đã kéo cô đủ xa vào ngõ để những người đi lại trên phố chính không thể trông thấy cô. Và London đang mở rộng quá lớn, cũng dễ hiểu khi mà không một ai đáp trả tiếng hét của cô. "Thả tôi ra, đồ hèn," cô hét lên.
Tay cô cảm giác như thể đang rời ra khỏi cơ thể, nhưng cô cắn chặt nỗi đau, tập trung vào việc thoát thân. "Đúng là cô ta, tao đã bảo mà," cô nghe thấy một giọng một tên. "Cô ta đúng là loại tao thích." "Im mồm và mang cô ta ra khỏi đây." Gã khác bước lên phía trước và sự kinh hoàng của Belle tăng gấp mười lần.
Không cách nào cô có thể chống lại sức mạnh của hai gã đàn ông. Nhưng chỉ khi tất cả dường như đã hết, sự cứu rỗi đến dưới hình dáng Persephone. Bà đã bị phân tâm bởi một khung cửa sổ đặc biệt hấp dẫn khi Belle biến mất sau con hẻm và khá bối rối khi trách nhiệm của bà biến mất.
Khi bà gọi tên Belle thì không thấy phản hồi, nỗi lo lắng dâng cao và bà bắt đầu điên cuồng nhìn quanh. "Belle?" bà gọi lần nữa, lần này lớn hơn. Bà chạy gấp về phía trước, đầu quay xung quanh. Và rồi, khi đi qua con hẻm nhỏ, bà trông thấy một vệt mờ chuyển động của mái tóc vàng quen thuộc của Belle.
"Chúa ơi!" bà hét lên, đủ lớn để làm cho hầu hết những người đi trên vỉa hè dừng lại và nhìn chằm chằm. "Buông con bé ra, đồ súc vật!" Bà lao về phía trước, nâng cao chiếc dù trên đầu. "Cút đi, cút ngay!" Với một cú đánh giận dữ, bà đập vũ khí của mình xuống đầu một trong những kẻ tấn công.
"Im mồm, mụ già khốn kiếp!" hắn ta hét lên, gào thét trong đau đớn. Phản ứng của Persephone là một cú đập giữa bụng hắn. Hơi thở bật ra khỏi người hắn ta và hắn ngã xuống đất. Gã còn lại đang bấn loạn hoàn toàn giữa sự hoảng loạn và lòng tham tuyệt đối, thèm khát món tiền hắn được hứa hẹn nếu hắn bắt được quý cô có mái tóc vàng.
Hắn tuyệt vọng thử lần cuối, gần như không nhận ra một số người đã lao vào trong hẻm khi nghe tiếng kêu đau khổ của Persephone. "Ta bảo buông con bé ra!" Persephone nổ tung. Bà đã thay đổi chiến thuật tấn công và bắt đầu chọc ác liệt vào hắn ta bằng chiếc dù của mình. Khi bà đâm gọn vào háng, cuối cùng hắn cũng buông Belle ra và bỏ chạy, đau đớn quoằn quại.
"Persephone, cảm ơn dì nhiều," Belle nói, những giọt nước mắt hoảng sợ muộn màng đang dâng đầy trong mắt cô. Nhưng Persephone đang không lắng nghe. Tất cả sự chú ý của bà đang tập trong vào gã đàn ông vẫn đang nằm trên mắt đất. Hắn ta di chuyển như thể đang cố đứng lên, nhưng bà lại đâm vào bụng hắn nữa.
"Không nhanh như vậy đâu, thưa ông," bà nói. Mắt Belle mở to. Ai lại có thể mơ được rằng Persephone già cả yêu dấu lại có thể cứng rắn đến vậy? Tên côn đồ trông thấy đám đông ngày càng tăng dần của những người dân đang bu lại quanh mình và nhắm mắt, ngờ rằng việc trốn thoát là không thể.
Hơn cả sự nhẹ nhõm của Belle, một cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, và cô tường thuật lại câu chuyện của mình với ông ta. Ông bắt đầu đặt câu hỏi cho kẻ tấn công cô, nhưng gã đàn ông vẫn ngậm chặt miệng. Đó là, cho đến khi cảnh sát nhắc lại những án phạt cho một kẻ tấn công một quý cô ở địa vị của Belle.
Gã đàn ông bắt đầu hót như một con chim hoàng yến. Hắn được thuê để bắt cóc cô. Phải, chỉ cô thôi. Không phải bất kỳ cô gái xinh đẹp bất kỳ nào, điều này thật đặc biệt. Người đàn ông đã thuê hắn nói với cách nhấn âm kiêu ngạo - chắc chắn là người có địa vị.
Không, hắn không biết tên anh ta, và hắn chưa từng thấy anh ta trước đó, nhưng anh ta có tóc vàng và mắt xanh, nếu điều đó giúp được bất kỳ điều gì, và tay anh ta đang bị treo lên. Sau khi kết thúc thẩm vấn, viên cảnh sát lôi hắn ta đi và khuyên Belle phải cẩn thận. Có lẽ cô nên thuê một trong những thám tử của Bow Street để bảo vệ thêm.
Belle rùng mình sợ hãi. Cô đã có một kẻ thù. Người mà có thể muốn cô phải chết. Khi đám đông bắt đầu giải tán, Persephone quay sang cô và hỏi lo lắng. "Cháu không sao chứ, cháu yêu?" "Vâng, vâng," Belle trả lời. "Cháu ổn." Đôi mắt cô lạc xuống phía cánh tay nơi mà gã đàn ông khủng khiếp kia đã nắm lấy.
Có chiếc váy và chiếc áo choàng ngăn giữa da cô và hắn ta, nhưng cô vẫn cảm thấy bẩn thỉu. "Tuy nhiên, cháu nghĩ là, cháu phải đi tắm." Persephone gật đầu. "Cô không thể đồng ý hơn thế." Cuối buổi sáng hôm sau một người hầu mang cho Belle thư trả lời từ Emma. Belle thân yêu nhất, Chị không thể hình dung tại sao em lại đột nhiên muốn tìm hiểu làm cách nào để trèo cây bởi em chưa từng công khai bất kỳ tình yêu nào với chuyện đó khi chúng ta còn nhỏ.
Bước đầu tiên là tìm một cái cây với một nhánh thấp. Nếu em không thể với tới nhánh cây đầu tiên, em sẽ không bao giờ có thể leo lên được bất cứ đâu... Bức thư tiếp tục dài hai trang. Emma là người vô cùng chi tiết. Cô có chút nghi ngờ, là điều mà kết thúc của bức thư cho biết.
Chị hy vọng em thấy điều này là hữu ích, dù chị phải nói rằng chị tự hỏi em định trèo lên cái cây nào ở London. Chị sẽ nói rằng chị nghĩ chuyện này có điều gì đó liên quan đến John Blackwood. Tình yêu khiến phụ nữ làm những điều kỳ lạ, như chị nhận thấy. Cẩn thận, với bất cứ điều gì em làm, và chị chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm khi không còn là người đi kèm của em.
Chúa cứu giúp Persephone. Yêu mến, Emma Belle bĩu môi. Nếu Emma vẫn còn là người đi kèm, chị ấy có thể nhấn mạnh rằng sẽ đi cùng cô. Emme chưa bao giờ được biết đến với những hành vi thận trọng. Belle đọc lại bức thư, cẩn thận lưu ý đến phần làm cách nào để trèo cây.
Cô thật sự sẽ làm điều này sao? Khi cô dừng lại bên ngoài ngôi nhà của Damien và đánh giá cái cây đó, cô đã không thật sự nghĩ rằng cô sẽ làm bất cứ điều gì với nó. Cô không phải loại phụ nữ táo bạo sẽ leo lên một cái cây và đột nhập vào ngôi nhà của một bá tước qua cửa sổ tầng ba.
Bởi một điều, cô không có một cái đầu ở 'tầm cao' đó. Nhưng như Emma đã khôn ngoan chỉ ra, tình yêu khiến phụ nữ làm những điều kỳ lạ. Kỳ lạ và nguy hiểm. Kinh nghiệm khó chịu của cô với hai tên côn đồ trong con hẻm đã thuyết phục cô rằng đã đến lúc phải hành động dứt khoát.
Hoặc có lẽ thiếu suy nghĩ sẽ là từ tốt hơn cho nó. Belle lắc đầu. Không vấn đề gì. Cô quyết tâm rồi. Cô đang sợ hãi, và cô cần John. Nhưng những tên côn đồ đã làm kế hoạch của cô phức tạp thêm đôi chút. Cô không thể đến nhà Damien một mình vào giữa đêm khi mà ai đó đang cố gắng bắt cóc cô.
Và Mary, tất nhiên, sẽ không đủ để bảo vệ. Persephone và chiếc dù che nguy hiểm của bà lại là một chuyện khác, nhưng Belle ngờ rằng Persephone sẽ đồng ý đi cùng cô. Bà có thể còn lâu mới là một người đi kèm chuẩn mực, nhưng bà chắc chắn sẽ ngăn cản kế hoạc đột nhập vào phòng một người đàn ông của Belle.
Làm gì đây, làm gì đây? Belle mỉm cười tinh quái. Cô chọn một chiếc bút lông và viết một lời nhắn cho Dunford.... "Tuyệt đối không." "Đừng có tẻ nhạt thế, Dunford," Belle nói. "Em cần anh giúp." "Em không cần giúp, em cần một cái roi. Và anh không tẻ nhạt, anh là một người khôn ngoan.
Điều mà em đã quên mất nó có nghĩa là gì." Belle kiên quyết khoanh tay và ngồi sâu xuống chiếc ghế của mình. Dunford đang đứng lên và đi đi lại lại, vung tay khi anh nói. Cô chưa bao giờ trông thấy anh như vậy. "Đây là một điều ngu ngốc chết tiệt mà em đang nghĩ đến đấy, Belle. Nếu em không bỏ sự liều lĩnh đi - và đó là chuyện lớn đấy nếu xét đến tất cả kinh nghiệm trèo cây của em chỉ gói gọn trong một bức thư từ cô chị họ - em sẽ bị bắt vị tội đột nhập." "Em sẽ không bị bắt." "Ồ, thật sao? Và làm thế nào để em biết rằng em sẽ ngã vào đúng phòng? Với may mắn của em, em sẽ kết thúc trên giường của bá tước.
Và anh đã trông thấy cái cách anh ta nhìn em. Anh nghĩ anh ta sẽ đánh giá cao sự may mắn của bản thân." "Anh ta sẽ không. Anh ta biết em thích em trai anh ta. Và em sẽ không 'ngã vào giường bá tước' như anh đã tế nhị đặt tên. Em biết đó là phòng John." "Anh thậm chí sẽ không hỏi làm cách nào em biết điều đó." Lời nói đã trên đầu môi Belle để bảo vệ danh tiếng của cô, nhưng thay vào đó cô giữ im lặng.
Nếu Dunford nghĩ cô đã vào phòng ngủ của John có thể anh sẽ bớt miễn cưỡng mà giúp cô vào lại đó lần nữa. "Xem này, Belle, câu trả lời của anh vẫn là không. Tuyệt đối không! Với ba dấu chấm than," anh nói thêm. "Nếu anh là bạn em..." Belle lẩm bẩm. "Chính xác. Anh là bạn của em không cho phép em làm điều này.
Một người bạn tốt đến ngạc nhiên. Không điều gì em có thể nói để khiến anh giúp em đâu." Belle bật dậy. "Được, vậy thì, cảm ơn anh, Dunford. Em đã hy vọng vào sự giúp đỡ của anh, nhưng em thấy là em sẽ phải đến đó một mình." Dunford rên rỉ. "Ngoại trừ. Belle, em thật sự không nên đến đó một mình." "Em không có bất kỳ sự lựa chọn nào.
Nhu cầu của em phải gặp được anh ấy là cấp bách nhất, và anh ấy đã không tiếp em. Em cho là em sẽ thuê ai đó đưa em đi một đoạn ngắn từ đây đến đó vận nêu em sẽ không đi bộ một mình vào lúc đêm muộn, nhưng -" "Được rồi, được rồi," Dunford thừa nhận với vẻ bực tức.
"Anh sẽ giúp em, nhưng anh muốn em biết rằng anh hoàn toàn không đồng ý chút nào." "Đừng lo, anh đã nói điều đó khá rõ rồi." Dunford ngã xuống một chiếc ghế và nhắm mắt đau đớn. "Chúa cứu giúp chúng con," anh rên rỉ. "Chúa phù hộ tất cả chúng con." Belle mỉm cười. "Ồ, em nghĩ là Ngài sẽ làm vậy.".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn