Chương 14
ng muốn chết? Hãy hôn tôi.
Marilyn Tuvache ngồi oai vệ như một nữ hoàng ở quầy hàng tươi, trong một chiếc ghế bành màu hồng nhung với chỗ để tay, lưng ghế bằng gỗ chạm khắc những lá ô rô vàng, cô mặc một chiếc áo đầm hở vai, bó sát người. Cô nghiêng người về phía ông khách hàng bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy, sự trẻ trung và mái tóc vàng của cô. Cô chu môi được tô kẻ về phía kẻ tuyệt vọng:
- Ở đây, trên miệng, với lưỡi...
Người khách hàng mạnh dạn tiến lại gần. Marilyn mở tung tấm khăn lụa vuông màu trắng, món quà của Alan, và phủ lấy đầu ông khách và đầu mình. Dưới tấm khăn choàng có vẻ ma quái, hạ thấp hơn vai, có thể đoán hai người đang hôn nhau. Những cái đầu quay từ từ chầm chậm dưới tấm vải lụa, và rồi Marilyn rời ra. Một đường nước bọt mỏng kéo dài giữa hai cái miệng. Người khách hàng hứng lấy nó trên tay và liếm sạch.
- Cám ơn, Marilyn...
- Đừng nán lại lâu. Còn nhiều khách hàng đang đợi kìa.
Công việc mới của đứa con gái gia đình Tuvache là một thành công ngoài sức tưởng tượng của bố mẹ cô.
- Sau sự nghiệp học hành thảm hại có thể dẫn đến một cuộc tự sát học đường thực sự, cuối cùng nó cùng tìm thấy vị trí của nó... ở quầy hàng tươi, - bà mẹ thở dài.
- Sau cái bộ Alan Turing thì đây là một ý tưởng tuyệt vời nhất mà chúng ta từng có, - ông bố xác nhận.
Và két tiền vận hành ngon lành. Có cả một danh sách chờ. Với những người gọi điện đặt chỗ cho Death Kiss, - Lucrèce trả lời:
- Ô là la, nếu ông muốn, nhưng không thể trước một tuần được đâu!
Có quá nhiều ứng cử viên đăng kí đến nỗi phải kiểm tra có phải là những người đã quay lại nhiều lần hay không. Một số họ than phiền:
- Nhưng tôi chưa chết!
- À, Death Kiss cần thời gian mới có tác dụng nhưng nó cũng sẽ đến thôi, và cần phải dành phần cho mọi người nữa chứ.
Một số người muốn tự sát hỏi nếu họ trả giá cao, liệu họ có thể qua đêm với Marilyn không. Lucrèce phẫn nộ:
- Và các ông còn muốn gì nữa? Chúng tôi không phải là tú bà đâu nhé!
Mishima, nổi cáu, tống cổ bọn họ ra khỏi cửa hiệu:
- Ông biến đi cho. Chúng tôi không cần những loại khách hàng như vậy.
- Nhưng tôi muốn chết.
- Kệ xác ông. Hãy đến cửa hàng thuốc lá ấy.
Ở cuối tiệm, Marilyn hôn những người đàn ông, tươi tắn như một đóa hoa lạ - Hoa ăn thịt người. Alan đi ngang chị nó và huýt sáo:
- Chị thấy không, em đã nói chị đẹp mà!... Tất cả thanh niên của khu phố Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên chỉ muốn đến với chị thôi. Chị nhìn họ kìa...
Họ chờ đợi, những thanh niên ở tòa nhà Osiris đã mua được giá ưu đãi theo đoàn, xếp hàng rồng rắn giữa các gian hàng, họ nhích từng centimet băng qua những quầy hàng với những rừng biểu tượng đang nhìn họ bằng những ánh mắt quen thuộc: đầu lâu đối với chất độc, chữ thập đen trên nền cam đối với những gì có hại và gây kích thích, một bức vẽ hình ống nghiệm đang nghiêng nhỏ giọt để báo đây là chất ăn mòn, hình tròn đen với những vạch hình ngôi sao chỉ những chất nổ, một ngọn lửa đối với chất dễ cháy, một cái cây trơ trụi cạnh một con cá đang giẫy có ý nghĩa nguy hiểm cho môi trường. Những tam giác có hình tia chớp, dấu chấm than, và thêm cái đầu lâu rồi ba vòng tròn gắn với nhau để báo hiệu những nguy hiểm sinh học. Mỗi món hàng được bán tại đây được trang trí bằng một trong những hình kể trên, nhưng tất cả khách hàng dường như chỉ muốn nụ hôn của Marilyn mà thôi. Các quý cô ghen tức làm mặt giận.
- Nhưng!... Các quý cô cũng có thể đăng kí, - Mishima nói với họ như thế, - với tinh thần cởi mở. Marilyn không phản đối đâu.
Một người thanh niên dễ thương bước vào cửa hiệu đang đông khách, quả quyết đã đặt chỗ để nhận Death Kiss. Lucrèce quay mặt về phía người thanh niên này:
- Anh đã từng đến rồi. Tôi nhận ra anh.
- Không đúng, cháu chưa bao giờ đến đây.
- Có đấy, tôi nhận ra anh.
- Cháu là người gác nghĩa địa mà con gái bác đã mang vòng hoa tới cho những người khách hàng đã mời hai bác đến dự lễ tang của họ.
- Ồ, bác xin lỗi! - Lucrèce thốt lên, bất chợt bối rối và giơ một tay trước miệng. - Bác đã không nhớ ra là gặp cháu ở đó. Thật ra bác phải nhớ ra chứ vì ngoài nghĩa địa ra thì hai bác đâu có thường đi đâu. Đôi khi cuối tuần hai bác đi vào rừng hái nấm độc, còn không... Chính là do những khách hàng này cứ quay đi quay lại rõ lắm, khiến cho đầu óc bác cứ loạn cả lên không biết đâu mà lần nữa.
Người thanh niên yếu ớt bước tới xếp hàng phía sau họ. Tàn tạ cả đời, cậu trắng bệt như một cây đèn sáp. Gương mặt dễ thương của cậu bị vết lở của tâm hồn gặm nhấm, cậu quan sát, qua cổ chiếc áo đầm hở vai, bộ ngực của Marilyn khi cô nghiêng người và cúi mình hôn những người khách hàng. Cậu chiêm ngưỡng cô gái với vẻ sợ sệt, mong chờ một nụ hôn của cô ấy. Khi tới lượt mình, cậu yêu cầu:
- Hãy tiêm cho anh nọc độc của em, Marilyn.
Đứa con gái gia đình Tuvache lau sạch môi nhìn người thanh niên và trả lời:
- Không.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát