Chương 13
“Ôi, thích quá, những người già đều đi cả rồi”, Lisette nói hân hoan. “Ra hiên nhà bên ngoài hát đi.” “Không phải chúng ta sẽ làm mọi người tỉnh giác sao?”, Eleanor hỏi, nhấp ly rượu anisette của mình. Nó có vị rễ cam thảo, mạnh và ngọt, với một hứa hẹn đầy khoái cảm.
Tất nhiên, không ai có thể phản đối Lisette. Một lát sau, bốn người họ đều ra ngoài. Ánh sáng hắt ra từ thư viện, nhưng hiên nhà vẫn chìm trong bóng tối. Không khí ấm áp và phảng phất mùi hoa anh thảo đêm. Lisette đã mang ra thêm một cây đàn khác và cùng ngồi với Roland, Eleanor ngồi xuống cái ghế dài mà cô và Anne đã ngồi lúc chiều.
Villiers đang dựa người vào lan có thể bằng đá, nhưng khi Lisette và Roland cất giọng hát, anh đến ngồi cùng cô. Trong một lúc họ chỉ lắng nghe. Đàn Luýt tạo ra một thứ âm thanh run rẩy, như thể các nốt nhạc chưa kịp định hình trước khi trôi tuột đi. “Ai nói chuyện với tử thần chứ?”, Lisette hát, cao, trong, và hay tuyệt.
“Đừng nói chuyện về tử thần”, Roland trả lời cô ta. Anh mang giọng nam cao mượt mà như mật ong đan dệt quanh cô. “Tử thần làm gì trong một ngôi nhà vui vẻ như thế chứ?”, họ song ca. Eleanor nhấp thêm một ngụm anisette và ngả đầu ra sau. Xa xa, trên đầu họ các vì sao toả sáng như những chiếc khuy bạc trên áo gi-lê của một anh chàng thích ăn diện.
“Không phải chúng rất đẹp sao?”, cô nói với Villiers. “Ngọc trai”, anh nói vắn tắt. “Bị nghiền nát để tạo thành các vì sao.” Cô quay sang để nhìn vào mắt anh và mỉm cười. “Hãy để tử thần đi nơi khác…”, Lisette hát và ngừng lại trước cử chỉ nóng nảy của Roland.
“Cô lại chơi nhầm nhạc rồi. Nghe này”, anh ta chơi lại đoạn điệp khúc. Và rồi lại chơi lần nữa. “Tối nay cô trông cực kỳ đẹp”, đột nhiên Villiers nói. “Tôi sao?”, cô bỗng nhớ ra Anne đã trang điểm cho cô thật xinh đẹp và mỉm cười. “Cảm ơn ngài.” “Cô đang khiến gã thi sĩ tội nghiệp kia phát cuồng vì khao khát.” Villiers đang nhìn cô lạnh lùng đến mức Eleanor không biết anh nghĩ sao về sự mê đắm của Roland nữa.
Có lẽ anh đang gợi ý là cô nên cưới Roland thay vì cưới anh chăng? Cô nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Nó đốt cháy họng cô và cất lên tiếng ca về sự tự tin và đam mê, về những người đàn ông sẽ không bao giờ rời bỏ cô. “Tôi muốn hôn Roland”, cô nói. “Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.” Phải đến khi anh phát ra một âm thanh hồ nghi khẽ khàng trong cuống họng thì Eleanor mới nhận ra mình nói hơi mơ hồ.
“Trước khi tôi quyết định nên cưới anh ấy hay là cưới ngài”, cô nói rõ. “Cô sẽ quyết định dựa trên nền tảng một nụ hôn sao? Nụ hôn của anh ta?”, một hai sợi tóc của Villiers đã tuột khỏi ruy-băng và đung đưa gần đường quai hàm của anh. Nó không phải là quai hàm của một nhà thơ mà là một quai hàm nam tính, thô lỗ, thứ thuộc về một người đàn ông có khả năng đưa ra các sắc lệnh.
Và cảm thấy phụ nữ cần chú ý tới những tuyên bố của mình. Roland và Lisette lại vừa cất giọng hát, lần này là một bài về tình yêu. “Tôi đã biến hoàng tử thành nô lệ của mình”, họ cùng nhau hát. “Chàng là chúa trời của tôi trong một mùa trăng.” “Mùa trăng cái con khỉ”, Villiers nói vào tai cô.
Eleanor giật mình. Cô không nhận ra là anh đã xích lại gần cô. “Sao họ không hát thẳng ra: Tôi đã cưỡi anh ta trong một tháng?” Cô cau mày nhìn anh. “Cô sẽ quyết định có cưới tôi hay không dựa trên nụ hôn của anh ta sao?”, lời anh nói ra như một tiếng gầm ghè, lo lửng trong không trung.
“Tôi đeo nhẫn vào ngón tay chàng và đưa chàng về nhà”, Lisette hát, và Roland hoà cùng: “Tôi phủ dạ lan hương lên người chàng và đút cho chàng sơ ri mật ong”. Eleanor ngả đầu ra sau và ngắm nghía bầu trời màu dạ lan hương. Villiers khẽ chuyển mình bên cạnh và cô cảm thấy một luồng năng lượng trào dâng.
Cô biết chính xác phải làm gì. Cô quay đầu, thật khẽ khàng và thậm chí còn chẳng cười với anh ta, cô chỉ để mắt mình ngập tràn mời mọc. “Cô đang đóng vai mỹ nhân ngư với tôi sao?”, anh hỏi, giọng trầm, có vẻ hoài nghi. “Chỉ trong một mùa trăng thôi.” “Cô làm tôi ngạc nhiên đấy”, anh nói, cúi người về phía cô.
Môi anh có vị rượu anisette, đậm đà và rất nam tính. Cô mở miệng, ngay lập tức nhớ ra một nụ hôn có thể ngọt ngào đến thế nào. Một cái chạm của đôi môi có thể thay đổi toàn bộ cảm giác của cơ thể cô ra làm sao. Cô áp sát vào Villiers và trao cho anh mọi thứ. Và anh chiếm lấy nó.
Cô nhận ra, ngay giây phút đầu tiên sau khi nụ hôn của họ bắt đầu. Villiers sẽ luôn chiếm đoạt những gì mà anh muốn. Anh nghiền nát miệng cô, giữ lấy khuôn mặt cô trong tay và kéo cô về phía mình. Đờ đẫn, cô nhận thấy nụ hôn đầu này khác biệt với nụ hôn mà cô đã chia sẻ cùng Gideon nhiều năm trước đến thế nào.
Họ còn trẻ và vụng về. Gideon lóng ngóng, cô cười khúc khích, anh xin lỗi. Điều sớm trở nên rõ ràng là cô thích hôn hơn anh nhiều. Có lẽ mọi chàng trai trẻ đều như nhau: háo hức, bị dục vọng chi phối. Anh ta khao khát được vuốt ve còn cô lại khao khát được hôn. Cô nhớ có lần từng đuổi anh quanh kho thóc, cố bắt và hôn anh, cho tới khi anh đột ngột quay lại và bế bổng cô lên, tay anh đặt lên… “Sao thế?”, một giọng trầm nói bên tai cô.
“Vâng!”, cô giật mình hỏi. “Tôi đang hôn cô đấy, chết tiệt.” Cô ngước nhìn anh, bối rối. Trong luồng ánh sáng chiếu qua những ô cửa sổ sau lưng, mắt Villiers đen tuyền. Lông my của anh phủ bóng trên xương gò má, khiến nó cao một cách nổi bật. “Tôi đang nghĩ tới một chuyện khác”, cô nói thật thà.
Anh nhìn chằm chằm trong giây lát rồi phá ra một tràng cười rũ rượi lấn át tiếng hát mà cô chỉ lờ mờ nghe thấy. “Cả cô và Tobias đều làm tôi có được chút ít cảm giác thấp kém lần đầu tiên trong cuộc đời.” “Tôi nghi ngờ điều đó”, cô nhận xét. Mắt anh nheo lại.
“Tôi đoán là cô vừa nghĩ tới Astley.” Cô cảm thấy mơ hồ, như thể rượu đã xộc lên đầu và cô không thể theo kịp những gì anh đang nói nên chỉ lắc đầu. “Tôi xin lỗi nếu tôi châm chích lòng tự kiêu của ngài”, cô nói thành thật. “Nó là một nụ hôn được lắm.” “Được à?” Giọng anh có vẻ ngờ vực.
Rõ ràng là công tước Villiers đã quen thấy phụ nữ đổ rạp dưới chân chỉ sau một cái chạm môi của mình. “Ngài có vị của rượu anisette”, cô nói, ngồi lại chỗ của mình. “Tôi rất thích cam thảo. Có phải hồi bé ngài từng tìm thấy loại cây đó và nhai chúng không?” “Không.” Cô khẽ quay đầu, chỉ đủ để có thể thây đôi mắt anh lần nữa.
Tất nhiên là anh không lang thang khắp các cánh đồng gặm cỏ dại. Có lẽ từ hồi năm tuổi anh đã được bọc nhung từ ngón chân cho tới xương quai xanh rồi. Không, bốn tuổi. “Cô đang nghĩ tới ai vậy?”, anh hỏi. “Có phải Astley không?”, giọng anh có một vẻ nguy hiểm nào đó. Cô nhấp một ngụm rượu anisette khác.
Ngọt ngào và nóng rực, nó trượt xuống họng, làm tăng ham muốn từ bên trong đã sống dậy nhờ đôi môi anh. Và điều đó khiến cô run rẩy. Đến giờ cô đã hôn hai người đàn ông trong đời, Gideon và Villiers. Cả hai đều khiến cô cảm thấy cuồng nhiệt, với khoái lạc hoang dã và chẳng muốn gì ngoài việc hôn hết lần này đến lần khác.
Eleanor có một cảm giác không mấy dễ chịu rằng mình là một con chim chìa vôi từ trong trứng nước. Mẹ cô sẽ không tán thành đâu. “Nói thực, đó là công tước Astley”, cô thừa nhận. Nét mặt của Villiers chẳng hề thay đổi. “Anh ta dễ thương. Mộng ước của một trinh nữ.” “Anh ấy từng là mộng ước của tôi”, cô thú nhận.
Sau lưng họ, Lisette và Roland đang cãi cọ về một ký hiệu âm nhạc nào đó. “Sau khi cha anh ấy mất, anh ấy đã bắt đầu về nhà cùng anh trai bọn tôi trong các dịp nghỉ lễ.” “Từ Eton về.” “Phải, chính xác. Tôi thực sự không chú ý mấy tới anh ấy, nhưng rồi một ngày… À, anh ấy đã ở trong tim tôi.” Eleanor thấy thật xấu hổ trước cái cách đôi môi Villiers khiến cô muốn dựa sát lại gần và… gặm anh, liếm anh.
“Sau đó thì sao?”, anh gặng hỏi. “À, chúng tôi mất vài tháng trời mới bắt đầu hôn”, Eleanor nói hời hợt. “Dù tôi tốn khá nhiều thời gian mơ mộng về nó. Rơi vào lưới tình ở độ tuổi đó cũng khá bình thường mà.” Anh gật đầu, một cách tương đối bất ngờ, Eleanor không thể hình dung ra cảnh công tước Villiers lại yêu một người nào đó.
“Ngài sao?”, cô hỏi. “Sao phải ngạc nhiên?” “À, vẻ công tước của ngài”, cô khua tay, tự hỏi có phải cô đã say quá mức rồi không. Chỉ để chứng tỏ với bản thân rằng không phải vậy, cô uống cạn cốc rượu của mình. “Vẻ công tước của tôi”, Villiers nhắc lại. “Bọc trong nhung lụa, ngay từ khoảnh khắc ngài rời nôi”, Eleanor nhìn đi chỗ khác bởi vì chỉ hình ảnh đôi môi anh thôi cũng đủ khiến cô bứt rứt, như thể những bộ phận mềm mại của cô trở nên lại càng mềm mại khi cô nhìn anh.
“Tôi đã yêu một phụ nữ tên là Bess. Cô ấy phục vụ trong quán rượu.” Eleanor cười khúc khích. “Ngực nở và xinh đẹp?” “Thật ra thì tôi không nhớ liệu ngực cô ấy có nở không”, Villiers nói. “Chắc chắn là về mặt đó thì Bess không may mắn bằng cô”, mắt anh vẫn nhìn vào mặt cô.
“Tôi sẽ nhớ điều đó.” “Thân váy của tôi hơi chật”, Eleanor thú nhận. “Bộ váy này thuộc về em gái tôi. Tôi thì thích những bộ đồ ít hở hang hơn.” Anh gật đầu. “Bess có đáp trả tình cảm của ngài không?” “Làm sao cô ta có thể không đáp trả?”, anh hỏi. Giọng anh có vẻ gì đó khắc nghiệt.
“Lúc ấy tôi đã là một công tước rồi.” “Điều đó chẳng cần…” Anh ngắt lời cô. “Tin tôi đi, một nữ bồi bàn dám từ chối một công tước nên được đúc tượng đồng.” “Vớ vẩn”, Eleanor nói chua ngoa, “Ngài có những suy nghĩ thật méo mó về tầm ảnh hưởng của bản thân”.
Một ý nghĩa nảy đến với cô. “Bess có phải là mẹ một trong những đứa con của ngài không?” Mép anh cong lên, truyền tới một ngọn lửa nóng rực chạy dọc chân Eleanor. “Các con tôi thật sự không khiến cô thấy khó chịu, phải không?” Cô cân nhắc điều đó. “Tôi nên thấy khó chịu nhưng về phượng diện đứa hạnh? Tôn giáo? Đạo đức?” “Bất kỳ điều gì trong đó.” “Cá nhân tôi thích có những mối quan hệ gia đình trong sạch hơn”, cô nói.
“Nhưng tôi không nghĩ việc ngài có đồng ý hay không lại là chuyện của tôi.” “Chà, tôi sắp cưới tôi đấy”, anh chỉ ra. “Hay là cô đã nói thế.” Eleanor vươn tay ra cầm ly rượu anisette của anh. Sau cùng thì, anh chỉ mới nhấp môi. “Có thể. Tuyên bố trước mặt mẹ tôi không được coi là một cam kết.
Cả hai chúng ta đều có thể quyết định rằng mình muốn cưới một người khác hơn.” “Cô sẽ xem hôn ước của chúng ta là một hôn ước tạm thời sao?” Cô cố tình liếc nhìn Roland. Anh trông như hiện thân của một người hát trong thời trung cổ, u ám và mơ mộng, hát về tình yêu.
Cô lắng nghe. Thật ra thì anh đang hát về một goá phụ cưới một người chồng thứ sáu, nhưng điểm mấu chốt vẫn vậy. Anh hát. “Tôi nghĩ ngài không hát đâu nhỉ?”, cô hỏi dò. “Không bao giờ.” “Tôi cũng không”, cô thở dài. “Bess không phải mẹ của bất kỳ đứa con nào của tôi”, Villiers nói.
“Được rồi”, Eleanor nói. “Cô ta đã yêu một gã điển trai hơn nhiều.” Cô đánh giá mặt anh. Anh không hề điển trai, dù có trí tưởng tượng có bay bổng đến đâu. Mọi thứ ở anh đều hơi thô ráp, dữ dằn, nam tính. Quá nam tính. Anh khiến cho những ý nghĩ đáng xấu hổ trôi nổi trong đầu cô.
Như thể đột nhiên công tước Villiers sẽ lao đến, đẩy cô nằm xuống ghế, và quăng người đè lên trên cô. “Tôi tưởng địa vị cao của một công tước hết sức quan trọng chứ”, cô nói vội vã. “Công tước Beaumont đã cướp cô ta từ tay tôi.” “Chúa tôi”, Eleanor nói, mỉm cười.
“Bess may mắn! Được hai công tước theo đuổi. Hãy nói với tôi là ngài đã có một trận đấu súng đầy lãng mạn đi?” “Đấu súng thì chẳng có gì lãng mạn hết”, Villiers nói. “Nhưng không. Tôi không có quyền gì với cô ta hết, cô biết đấy. Tôi đã yêu cô ta đến loạn trí. Nhưng sự ngưỡng mộ của tôi lại chẳng so sánh nổi với vẻ đẹp như chàng Adonis[1] mà Beaumont có.”
“Tôi cho là Beaumont cũng đẹp trai”, cô đồng ý. Theo quan điểm của cô thì không đẹp trai bằng Gideon, nhưng trông cũng được. Tuy vậy, trông anh ta lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi đến mức người ta khó mà hình dung nổi anh ta vẫn còn trẻ. “Cô gần như là người phụ nữ đầu tiên tôi nói chuyện không phát cuồng về vẻ đẹp của Beaumont đấy”, anh nói.
Cô liếc nhìn mũi anh và lại ngoảnh đi. Cô khó mà có thể thú nhận là Gideon đã dập tắt hứng thú của mình với những người đàn ông đẹp. Tới mức cô cảm thấy vẻ ngoài thô ráp kiểu Villiers hấp dẫn hơn nhiều. “Tuy vậy tôi đoán chừng Astley thậm chí còn đẹp hơn Beaumont, trong mắt cô?”, Villiers hỏi, nói lên suy nghĩ của cô một cách thần kỳ.
Cô gật đầu. “Tóc vàng hơn, bảnh bao hơn, hấp dẫn hơn trên mọi phương diện đúng không?” “Phải”, Eleanor đồng ý. Cô hớp thêm một ngụm rượu anisette của Villiers. “Tôi rất tiếc”, anh nói, và giọng anh mất đi vẻ gay gắt. Thật ra giọng anh còn có vẻ thương cảm. “Chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi”, cô nói.
“Nếu cô vẫn nghĩ tới anh ta khi đang hôn một người đàn ông khác thì nó chưa đủ lâu đâu.” Cô không nghĩ được cách nào bắt bẻ câu đó, nhưng vào đúng lúc cô ngẩng lên thì thấy Lisette phang mạnh đàn vào đầu Roland. Anh ta nhảy sang bên và cùng lúc ấy xoay xở giơ một tay lên bắt được cây đàn.
“Đồ khốn”, anh ta rống lên. Lisette mở miệng để hét trả, liếc nhìn về phía Eleanor và Villiers, và chạy vào thư viện. Tất cả xảy ra nhanh đến mức khi Villiers quay lại nhìn thì cô ta đã bỏ đi rồi. “Tôi xin lỗi”, Roland nói, đi về phía họ. “Khi hai nhạc công đến với nhau, chúng tôi đánh mất khái niệm thời gian.
Tệ hơn, thỉnh thoảng chúng tôi còn mất trí.” Eleanor cảm thấy má mình hồng rực lên. Chắc chắn là cô đã quên mất sự hiện diện của họ trong khi hôn Villiers. “m nhạc của hai người cất lên thật ngọt ngào trong không khí buổi tối làm chúng tôi quên hết thời gian”, Villiers nói bên vai cô.
Roland liếc anh. “Shakepeare nói về âm nhạc. Tôi đoán nó là một phần của câu Nếu âm nhạc là thức ăn cho tình yêu, hãy cất lên, vân vân? Có phải từ Giấc mộng đêm hè không?” “Thật ra là không”, Villiers nói. “Mở đầu của Đêm thứ mười hai.” “Tôi ghét những vở kịch cũ đó”, Roland nói với Eleanor cùng một nụ cười khôi hài, “Quá cổ và nghiêm túc.
Em không biết được làm cho những người lớn tuổi nhận ra rằng các tác phẩm mới có thể hay hơn rất nhiều mới khó khăn đến mức nào đâu”. Anh ta không liếc nhìn Villiers, nhưng cô cảm thấy buồn cười đến mức không thể kìm lại. Rõ ràng là anh ta đã thấy họ hôn nhau. “Những người già chúng tôi thường lên giường cùng lúc lũ gà về chuồng”, Villiers nói mà không có lấy một chút căm ghét nào trong giọng.
“À, chậc, chắc chắn là tôi không có ý so sánh như vậy”, Roland nói, khiến người ta hoài nghi chính xác thì anh có ý so sánh thế nào. “Tiểu thư Eleanor, ngày mai tôi xin phép gặp em được không? Tôi muốn được dẫn em đi thăm quan vùng quê.” “Tất nhiên rồi”, Villiers nói một cách ân cần, diễn vai một ông chủ tốt bụng.
“Những người trẻ các anh nên phi ngựa đi khắp nơi trong khi chúng tôi đi dạo buổi sáng.” “Tôi sẽ rất vui được gặp lại anh, ngài Roland”, Eleanor nói, chìa tay ra. Anh ta vung tay cúi chào một cách bay bướm, nâng tay cô lên môi và giữ nó lại một lúc thật lâu. “Mai nhé”, anh ta nói, nhìn vào mắt cô.
“Đừng bỏ lại mấy cái đàn Luýt đấy”, Villiers nói. Cái nhún mình chào công tước của Roland hết sức qua loa, chẳng khác mấy so với những cái cúi chào mà Eleanor từng thấy các người hầu giận dữ dánh cho một viên quản gia. Villiers tựa lưng vào ghế như thể không có gì phải bàn cãi về sự thật là họ sẽ ở lại đây mà không có người đi kèm.
“Tôi không thấy chuyện gì đã xảy ra với Lisette, cô có thấy không?” Eleanor nghĩ tới cảnh tượng bạo lực mà Lisette quăng cây đàn. “Tôi tin là cô ây bị chọc giận bởi một điều gì đó mà Roland nói.” “Tôi chắc chắn có thể hiểu được điều đó. Tôi phải đề xuất là quan sát hành vi của ngài Roland có thể cho thấy một viễn cảnh về đời sống vợ chồng đáng tin cậy hơn nụ hôn của anh ta nhiều.” “Ý ngài là sao?” Các vì sao đột nhiên dường như gần hơn khi chỉ còn hai người họ ở cùng nhau ngoài trời.
Không khí buổi đêm mượt mà và ấm áp trên da Eleanor. “Nếu tôi mà cưới Roland, không đến một tuần là tôi sẽ tống một trong những bài thơ nghệ sĩ rỗng tuếch vừa nghe vào cổ họng anh ta”, Villiers nói với vẻ hoàn toàn vô cảm, khiến cho lời bình luận của anh thật buồn cười. Eleanor phá ra cười, “Ngài đã làm tổn thương cảm xúc của anh ấy với lời nói nhảm về Shakepeare.
Có thể một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành một thi sĩ vĩ đại, ngài biết đấy”. Villiers dựa sát vào thêm một chút. “Gạt cái bài thơ buồn tẻ đó ra khỏi cuộc trò chuyện đi, tôi không nghĩ là bản thân muốn cuộc hôn nhân của mình được định đoạt bằng một nụ hôn mà trong đó công tước Astley đóng vai một cộng sự vô thức.” “Tôi chỉ nghĩ đến Gideon có một giây thôi”, cô nói khi trái tim bội bạc của mình hơi tăng tốc.
“Sao lần này cô không hôn tôi nhỉ? Có lẽ điều đó sẽ giúp cô tập trung vào người đàn ông trước mặt.” Tất nhiên là cô có thể hôn anh. Cô hôn giỏi, và những lần vụng trộm cùng Gideon diễn ra cách đây chưa lâu. Nên cô rướn người tới trước, hôn anh với tất cả sức cám dỗ mà mình đã tập luyện tới hoàn hảo cùng Gideon.
Môi cô ve vuốt môi anh, xin được vào trong. Môi anh chẳng nhúc nhích. Cô nuốt xuống cảm giác nhục nhã, rướn đến gần để anh có thể nhìn ngực mình nếu muốn. Gideon luôn nhắm mắt khi cô hôn anh, nhưng Villiers thì mở to mắt. Và trước sự bất an của cô, có vẻ như anh đang nhìn cô với vẻ thích thú chứ không phải là khao khát nguyên sơ.
“Sao?”, cô hỏi. Gideon cũng chẳng thích nụ hôn của cô mấy. “Tốt thôi”, cô nói, lùi lại và sờ soạng tìm khăn choàng. “Tôi thật sự nên đi…” “Tôi đâu nói là tôi không thích hôn cô”, anh ngắt lời. “Có, anh…” “Tôi không thích bị hôn”, cùng lời tuyên bố tương đối bí ẩn đó, anh vươn tay ra kéo cô vào lồng ngực.
Eleanor tự động vòng tay quanh cổ anh. Nhưng cô không có thời gian để nghĩ trước khi tay anh luồn vào tóc, và miệng anh chiếm lấy miệng cô. Anh không van xin cũng không quyến rũ. Anh chiếm đoạt. Anh chiếm lấy miệng cô thật mạnh bạo, với dục vọng và đam mê vô tận, và cô biết chính xác lý do tại sao có bao nhiêu phụ nữ chẳng bao giờ nói không với anh.
Nó chẳng hề liên quan gì với tước vị công tước, như anh nghĩ. Mà là do khoảnh khắc vị công tước ăn vận không chê vào đâu được, bảnh bao, cứng nhắc đột ngột trở nên hoang dại, miệng anh đè lên miệng cô nóng hừng hực, tay anh siết chặt lấy cô. Nụ hôn này không hề giống bất kỳ nụ hôn nào cô từng chia sẻ với Gideon.
Không có gì ngọt ngào trong nụ hôn của Villiers. Và cô cảm thấy công tước Villiers không phải là cách cô nên nghĩ về anh. Eleanor thoát ra và môi anh nóng bỏng trượt trên má cô. “Tên ngài là gì?”, cô thì thào, dù đã biết rõ. Leopold đã quá quen với những nỗ lực đầy thèm khát của phụ nữ để khẳng định sự thân thiết với anh.
Anh đã bị chiều hư bởi quá nhiều sự ngưỡng mộ. Công tước nói sát môi cô, “Cô còn nhớ tước hiệu của tôi chứ?”. “Tôi chẳng quan tâm đến tước hiệu của ngài hơn là bao so với…”. Nhưng cô không muốn nói chuyện, nên cô lại quay về phía miệng anh, đói khát như một đứa trẻ mới sinh.
Anh phát ra âm thanh gầm gừ trong họng, và lưỡi họ quyện vào nhau. Cô đang run rẩy, cô đờ đẫn nghĩ, vùi tay vào tóc công tước và kéo tuột ruy-băng khỏi tóc anh khiến nó trượt như lụa thô trên da thịt cô. “Leopold”, anh nói. Cô không nghe bởi vì cơ thể đang cháy rừng rực, không còn hơi thở.
“Leopold”, anh gầm lên. Cô xoay miệng, muốn có anh nhiều hơn nữa, chứ không phải ngôn từ. “Cô thật khiến người ta ngạc nhiên”, một lát sau anh nói, đã lùi lại. Đàn ông chẳng bao giờ muốn hôn lâu như Eleanor, cô nghĩ, rồi lấy lại tự chủ. “Ngạc nhiên sao?” Theo bản năng ngay lập tức cô biết rằng cần phải – nhất định phải – giấu giếm mức độ của sự khao khát này, thứ đã khiến bản thân không thể suy nghĩ nổi việc gì.
Cô khao khát anh. Người đàn ông đang nhìn cô với sự tự chủ tuyệt đối, buộc tóc lại và thắt lại ruy-băng một cách gọn gàng. Rõ ràng là công tước không chịu nổi cảnh đầu bù tóc rối quá lâu. Cô xoay xở để nhún vai. “Bởi vì tôi thích các nụ hôn của ngài à? Vì ngài ám chỉ rằng mọi phụ nữ đều thành con mồi của tước hiệu công tước, làm sao ngài biết là tôi không bị tước hiệu của ngài cuốn hút dù là muộn màng?” “Vậy sao? Sau cùng thì… Tôi là công tước thứ hai mà cô chơi đùa, nếu chúng ta tính cả Astley.
Và tôi nghĩ chúng ta phải tính cả Astley nhỉ?” Giọng anh chỉ phảng phất chút ám nhỉ bóng gió. “Khi ấy tôi đang yêu Gideon”, cô nói, chẳng thèm cố gắng sửa lại tóc nữa. Có lẽ nó đang rối bù lên, nhưng cô chẳng muốn quan tâm. Thay vào đó cô nhấc ly anisette lên, nhưng giờ đây nó có vị ngọt ngào đến phát kinh, và cô đặt ly rượu xuống sau khi nó mới chớm chạm lưỡi.
“Tôi cho là mình đã yêu anh ấy hơn là ngài yêu Bess.” “Tôi không thể hình dung ra cách để chúng ta xác định được một điều như vậy”, không phải là Villiers mà là Leopold nói. “Khi ấy tôi muốn cưới anh ấy”, cô thú nhận, “Tôi đã nghĩ bọn tôi sẽ kết hôn”. “Tôi cũng đoán thế.
Vì tôi không thể hình dung nổi cảnh Astley chọn người vợ lờ đờ của mình thay vì cô, xem chừng số phận đã xen ngang.” Câu ngợi khen dẽ chịu đó sưởi ấm cô. “Số phận dưới hình dạng di chúc của cha anh ấy.” “Vậy thì chắc là cô yêu anh ta hơn tôi yêu Bess”, Leopold nói. “Vì tôi chưa từng nghĩ tới việc cưới cô ấy.
Tôi mê đắm tiếng cười của cô ấy. Cô ấy có tiếng cười khúc khích tuyệt vời. Tôi muốn cô ấy chỉ dành điều đó cho riêng mình.” Eleanor nhướng một bên lông mày lên. “Tôi hẳn sẽ nghĩ đa số các chàng trai trẻ cảm thấy muốn sở hữu những đặc tính khác của Bess xinh tươi cơ.” “À, tôi cũng muốn chúng nữa”, anh nói châm biếm.
“Ý ngài là mình đã không…”, cô ngừng lại. “Elijah đã xen vào trước khi sự ngưỡng mộ của tôi dành cho Bess có thể khiến bản thân đi đến quyết định rằng mình nên đề nghị trả tiền cho cô ấy”, Leopold nói, “Tôi sợ là khi ấy mình chỉ đứng đờ người trong quán trọ ngưỡng mộ cô ấy, và chưa từng nghĩ đến tiền cho tới khi đã quá muộn”.
“À.” “Elijah, tất nhiên, không cần trả tiền vì anh ta quá mức điển trai.” Anh hẳn sẽ ghét sự thông cảm, nhưng cô vẫn loáng thoáng cảm nhận điều đó, cùng với nó là một con sóng thịnh nộ với cô nàng Bess ngu ngốc vì theo công tước Beaumont gợi cảm tới bất kỳ đâu anh ta muốn.
Đoán chừng là giường Beaumont. “Trong tương lai tôi sẽ phải nhìn Beaumont với con mắt khác thôi. Tôi e là mình luôn xem thường anh ta… Anh ta ra vẻ đạo đức chán ngắt – nhưng giờ khi tôi biết anh ta đã đánh cắp sự chú ý từ cô nàng bồi bàn của ngài…” Anh cười, và Eleanor thích âm thanh ấy.
“Vấn đề của cô không phải là chọn lựa giữa tôi và Beaumont, mà là chọn giữa tôi và anh chàng Roland trẻ tuổi.” “Và với ngài”, cô đáp trả. “Không còn gì với một cô bồi bàn cả. Thay vào đó ngài phải đối mặt với hai cô con gái công tước đến tuổi cập kê.” “Cô nghĩ là tôi nên cân nhắc về Lisette sao?” Cô biết thừa là anh đang cân nhắc về Lisette, đã thấy cái cách anh nhìn cô ta, đầy mê đắm, như thể cô ta là nàng tiên vậy.
“Cô ấy đẹp tuyệt”, Eleanor nói, “Tôi cũng sẽ cưới cô ấy”. Anh nhướng một bên lông mày lên bởi vẻ thờ ơ trong giọng cô. Nếu may mắn, điều đó có nghĩa là công tước không đoán ra cô đang thèm muốn anh với thôi thúc đáng xấu hổ. “Tôi sẽ không cưới một người phụ nữ vì sắc đẹp của cô ta”, Villiers nói.
Cô thoáng nhận thấy hình ảnh cậu bé xấu đẹp trai bị vứt bỏ vì cậu bạn tốt mã của mình, dù chỉ là thoáng qua. “Tôi cần một người mẹ cho các con của mình.” “Lisette yêu trẻ con”, Eleanor nói, thực lòng. “Cô ấy thật sự yêu chúng.” “Tôi cũng có thể thấy được. Và cô ấy đã làm rất nhiều việc cho lũ trẻ mồ côi đó.
Tôi tin rằng cô ấy sẽ không chùn bước trước gốc rễ ngoài giá thú của chúng.” “Tuyệt đối không. Lisette sẽ chẳng nghĩ ngợi đến lần thứ hai về nguồn gốc của người khác.” “Cô ấy có thể dạy chúng không thèm quan tâm đến xã hội như mình”, Leopold nói, “Ví dụ tôi đã hỏi vì sao cô ấy chưa từng trình diện ở cung điện, và cô ấy chỉ cười.
Cô ấy chẳng hề quan tâm.” “Lisette chẳng bao giờ quan tâm đến quy tắc. Bản chất của cô ấy là không hề khúm núm trước một ai đó chỉ vì anh ta có tước vị cao.” “Tôi đã từng thấy điều đó ở những người theo giáo phái Quaker. Nhưng chưa từng thấy điều đó ở một phụ nữ thuộc giới quý tộc.
Nó lôi cuốn một cách bất ngờ.” “Phải”, Eleanor nói, cầm lấy khăn choàng của mình, “Lisette rõ ràng là rất lôi cuốn”. Cô sẽ không nói gì về việc Lisette chẳng có khả năng quan tâm tới điều gì lâu dài. Hay thậm chí là về đính ước của cô ta. “Cô thật sự có ý đó à?”, anh nói.
Giờ đây trông anh không còn giống Leopold nữa, một lần nữa cô lại đối diện với công tước Villiers. “Ý gì?” “Là chúng ta nên xem cuộc đính hôn này như một… tình trạng tạm thời, có thể bị huỷ bỏ bởi một trong hai ta.” “Tất nhiên”, cô nói nhanh, “Chắc chắn là tôi rất mong ngóng chuyến thăm của Roland vào ngày mai”.
“Vậy ra anh ta là Roland. Còn tôi?” “Villiers”, cô nói. Anh không thích điều đó. Đôi mắt xám của anh trở nên lạnh lùng, và cô thấy mừng vì Roland đã xuất hiện, mừng vì cô chẳng mấy quan tâm. “Ngài là công tước Villiers”, cô bảo anh ta. Cái trừng mắt đó của anh có lẽ sẽ làm người khác sợ chết khiếp.
Những người quan tâm nhiều hơn. Nhưng cô đã quyết không quan tâm – thực ra thì, không bao giờ quan tâm quá nhiều đến bất kỳ một người đàn ông nào nữa, cô nhắc nhở mình. “Điều đó không có nghĩa là tôi không có hứng thú với việc cưới ngài.” “Vậy hãy gọi tôi là Leopold đi.” “Có thể, nếu chúng ta quyết định kết hôn”, cô nói, đứng dậy.
“Nhưng tôi nghĩ ngài giống Villiers hơn hẳn Leopold. Mẹ tôi luôn gọi cha tôi bằng tước vị.” “Vậy mà cô gọi Roland bằng tên anh ta.” Cô từ tốn quấn khăn choàng quanh ngực, dù cho Villiers chưa hề cho cô sự thoả mãn được biết anh đang nhìn nó. “Roland là một Roland”, cuối cùng cô nói.
“Và tôi là một Villiers?” “Lisette là một Lisette”, cô chỉ ra. “Nó là một cái tên đáng yêu, quyến rũ, hoàn hảo dành cho một người có những lọn tóc xoăn bồng bềnh và tiếng cười khúc khích.” Anh nhướng một bên lông mày lên trước sự miêu tả đó. “Hãy nhắc tôi đừng chống đối cô nhé.
Cái tên Eleanor có phù hợp với cô không?” “Ồ, Eleanor à”, cô nói, “Tôi chắc chắn là một Eleanor”. Hay ít nhất là thế theo quan điểm của mẹ cô. “Eleanor, nữ công tước Aquitaine, và nữ hoàng Anh”, anh nói, giọng lại đầy thích thú. Điều đó không khiến cô thích thú, nên cô chào anh và về phòng.
Chú thích
[1] Adonis: Nhân vật anh hùng trong thần Hy Lạp, chàng có vẻ đẹp không gì sánh được.
Công Tước Của Riêng Em Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James Công Tước Của Riêng Em