Chương 14: Âm Mưu
riệu Trầm không lỡ hẹn.
Việc của hắn và nàng là một chuyện, với Lâm Trùng Cửu lại là một chuyện, hai chuyện này không liên quan gì tới nhau, nếu hắn đã đồng ý dạy Lâm Trùng Cửu nửa năm, hắn sẽ dạy nửa năm.
"Triệu đại ca, hôm nay sao huynh không cưỡi ngựa?" Lâm Trùng Cửu chạy tới thật nhanh, tò mò nhìn chiếc xe ngựa ở ven rừng.
"Hai ngày trước luôn phải làm việc trên thị trấn, hôm nay mới về." Nhìn bé trai đứng trước mặt, quần áo gọn gàng sạch sẽ, Triệu Trầm mỉm cười, bàn tay vẫn chắp ở sau lưng giơ ra phía trước, đưa cho bé một chiếc cung làm bằng gỗ sam: "Hôm ấy đi vội vàng, vô cùng thất lễ, đưa Tiểu Cửu lễ vật coi như xin lỗi, lúc về, Tiểu Cửu thay ta xin lỗi cha mẹ đệ nhé."
Đôi mắt Lâm Trùng Cửu sáng lên, toàn bộ sự chú ý tập trung vào cung tên ở trước mặt: "Triệu đại ca đừng nói vậy, cha mẹ đệ không trách huynh đâu, lại còn bảo đệ nhớ phải thường xuyên mời huynh đến nhà đệ làm khách."
Triệu Trầm không nói gì, ngồi xổm xuống, dạy Lâm Trùng Cửu lắp cung bắn tên. Lâm Trùng Cửu rất tinh mắt, phát hiện trên hai cổ tay của Triệu Trầm đều được băng bó, bé ngạc nhiên hỏi: "Triệu đại ca bị thương?"
"Việc nhỏ, bôi một chút dược, mấy ngày nữa là tốt thôi." Mắt Triệu Trầm nhìn về phía trước, nắm tay Lâm Trùng Cửu giúp bé bắn mũi tên ra ngoài, mũi tên bay xuyên qua lá cây.
Lâm Trùng Cửu liên tục vỗ tay.
"Luyện tập cho tốt, sớm muộn gì đệ cũng có thể làm được như thế." Triệu Trầm xoa đầu bé, tạm thời cất cung tên, cho bé ngồi xổm một khắc, thực hiện trung bình tấn.
Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn ngồi xổm.
Triệu Trầm ngồi trên chiếu, dựa vào thân cây ngồi, nhìn một lát, hỏi bé: "Tiểu Cửu, ta sau khi đi, mọi người trong nhà đệ nói ta thế nào? Đừng nhìn ta, nhìn về phía trước ấy."
Lâm Trùng Cửu cười hắc hắc, ngồi đối diện với bờ sông, nói chuyện với hắn: "Cha đệ khen ngợi Triệu đại ca là người khiêm tốn, không giống thiếu gia con nhà có tiền kiêu căng. Mẹ đệ nói nhìn Triệu đại ca giống thư sinh anh tuấn, không giống người biết võ công. Uh`m... Nhị tỷ rất thích anh đào mà Triệu đại ca đem tới cho, ăn vài quả." Câu cuối cùng, giọng nói của bé có phần hơi tức giận, phần của đại tỷ thì tỷ ấy không chịu ăn, bé muốn ăn, cuối cùng bị nhị tỷ cướp hết.
"Đại tỷ của đệ nói thế nào?" Triệu Trầm giơ tay phải lên, sờ khoé miệng trong vô ý thức.
Lâm Trùng Cửu ngậm miệng không nói.
Tuy đại tỷ không nói gì nhưng bé có thể nhìn ra, đại tỷ không thích Triệu đại ca, nếu không sao đại tỷ lại có thể tiếp tục phản đối, không cho bé học võ công của Triệu đại ca? Nhưng chuyện này, sao bé lại có thể cho Triệu đại ca biết, không ai thích bản thân bị người khác ghét đâu.
"Đại tỷ của đệ không thích ta? Nàng không cho đệ đi theo ta học võ công đúng không?" Triệu Trầm trực tiếp hỏi bé.
Lâm Trùng Cửu ngạc nhiên tới mức không làm thể nào tiếp tục ngồi xổm được nữa, gãi gãi đầu, có chút không yên tâm hỏi hắn: "Sao Triệu đại ca biết?"
Triệu Trầm vẫy tay với bé, cười nói: "Ta còn biết là Nhị tỷ của đệ bảo đệ hỏi thăm ta, hỏi xem ta đã thành thân hay chưa cơ, phải không?" Đầu tiên, hắn cho rằng nàng đang giả vờ, nhưng nàng nhẫn tâm cấu véo hắn như thế, ánh mắt nàng phẫn nộ như thế, khóc tuyệt vọng như vậy, không có khả năng là nàng giả vờ. Thật ra, lúc ở thư phòng, khi nhìn thấy ánh mắt đề phòng của nàng, hắn nên đoán ra điều đó.
Lâm Trùng Cửu trợn mắt há hốc mồm.
Triệu Trầm cũng không cần bé trả lời, ra hiện cho bé ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nói: "Tiểu Cửu, ta với đệ hợp nhau, sau này không tránh khỏi việc ta sẽ còn tới nhà đệ làm khách, vậy hôm nay, đệ nói cho ta biết tính cánh mọi người trong nhà đệ một chút đi. Như vậy, lúc ở chung ta có thể hoà hợp được với mọi người. Đặc biệt là đại tỷ của đệ, đệ nói chi tiết một chút, nàng thích cái gì, không thích cái gì, đệ nói hết cho ta biết, ta muốn biết vì sao nàng không thích ta, còn có, chuyện của nàng với Mạnh đại ca, đệ nói luôn cho ta nghe đi, tránh cho sau này, ta lại không cẩn thận đắc tội với nàng."
Không mở miệng thì thôi, nhưng hắn đã nói muốn cưới nàng, nếu không cưới được nàng, chẳng phải hắn sẽ bị nàng cười nhạo, cười nhạo hắn tự mình đa tình?
Chỉ cần lấy nàng về nhà, nàng cười nhạo thế nào cũng được, người một nhà thích cười thế nào thì cười, hắn không ngại.
Hắn dùng lý do đàng hoàng, đương nhiên Lâm Trùng Cửu không phản đối, nhiệt tình giới thiệu người nhà của mình.
Bé nói không rõ chỗ nào, Triệu Trầm sẽ kiên nhẫn hỏi, ai cũng hỏi, cuối cùng lại hỏi những chuyện liên quan tới A Kết, đã muộn mà hắn cũng không biết.
Một lớn một nhỏ nói chuyện tới gần trưa, Triệu Trầm vỗ vai Lâm Trùng Cửu: "Về nhà đi thôi, nhớ kỹ không được nói với mọi người chuyện này."
Lâm Trùng Cửu không hiểu: "Vì sao không thể nói?" Nhị tỷ rất thích hỏi thăm, hỏi những chuyện bé cùng Triệu đại ca hay làm.
Triệu Trầm cười cười, chỉ vào chiếc cung nhỏ trên vai bé, nêu ví dụ cho bé hiểu: "Lễ vật này đệ thích không?"
Lâm Trùng Cửu gật đầu.
Triệu Trầm nhân tiện nói: "Ta thích cưỡi ngựa bắn cung, cho nên đưa cho đệ cung tên, vừa lúc đệ cũng thích, điều đó chứng minh tính cách của hai chúng ta hợp nhau. Nếu ta không thích cưỡi ngựa bắn cung, chỉ vì nghe nói đệ thích mới cố ý chọn cung tên đưa đệ, điều đó được gọi là uốn mình theo người, đệ nói, trong hai tình huống trên, tình huống nào sẽ khiến đệ cảm thấy vui vẻ?"
Lâm Trùng Cửu suy nghĩ một lát, đã hiểu phần nào, lập tức đảm bảo: "Triệu đại ca yên tâm, ai hỏi đệ cũng không nói, đệ đã nói luôn luôn đi theo học bản lĩnh của huynh mà!"
Triệu Trầm xoa đầu bé, nhìn bé về nhà, xoay người lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, Triệu Trầm nhắm mắt dựa lưng vào thành xe ngựa, tay phải đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng di chuyển.
"Thiếu gia, về đến nhà rồi."
Triệu Trầm mở mắt, trong mắt tràn ngập sự bình tĩnh.
Sau khi xuống xe, hắn trực tiếp tới sân của mẫu thân.
Ngày ấy, lúc trở về với vết thương không tốt ở trên miệng, phái Trần Bình báo tin ẫu thân nói thị trấn có việc, bây giờ, vết cắn không còn rõ nữa, không sợ mẫu thân nghi ngờ.
Ninh thị đang chuẩn bị ăn cơm, nghe tiểu nha hoàn đứng ở bên ngoài nói thiếu gia đã về, sai Vấn Mai đi lấy thêm bát đũa, đồ ăn chắc chắn là đủ ăn.
Vấn Mai lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, đúng lúc đến cửa thì đâm phải Triệu Trầm, nàng đẩy rèm che rồi lui sang một bên, Triệu Trầm vào phòng, nàng mới đi ra.
"Nương còn chưa ăn cơm sao, đúng lúc thưởng cho nhi tử ăn cùng nương nhé." Triệu Trầm cười, ngồi xuống bên cạnh Ninh thị, trên bàn có hai món mặn, hai món đơn giản, tất cả đều là những món hai mẹ con thích ăn.
Ba ngày không nhìn thấy nhi tử, Ninh thị chăm chú quan sát hắn, thấy hình như hắn gầy đi một chút, thân thiết hỏi: "Khóe miệng cũng nóng hết lên rồi, xong việc chưa?"
Có nương ở bên cạnh, đương nhiên không phải lo lắng việc ăn mặc, nhưng nhi tử không cam lòng làm một thiếu gia ăn cơm trắng, mười ba tuổi bắt đầu làm ăn việc, ban đầu chỉ làm ông chủ ở phía sau, về sau việc buôn bán càng lúc càng lớn, hắn mới thỉnh thoảng ra mặt. Ninh thị biết, việc buôn bán của nhi tử sớm đã vượn tới kinh thành, hắn ở kinh thành có lẽ còn làm những chuyện khác, hắn sợ nàng lo lắng không nói với nàng, nàng cũng không hỏi.
Thiếu niên mười bảy tuổi, đã không còn là đứa nhỏ trước cái kia nữa, khi nhìn thấy nàng còn sống, bổ nhào vào trong ngực nàng khóc lớn nữa rồi.
Nhiệt...
Triệu Trầm không nhịn được sờ khóe miệng, giống như thói quen nhiều ngày nay của hắn thói, thấy ánh mắt của mẫu thân dừng trên cổ tay mình, vội vàng giải thích: "Hôm đó luyện công không chú ý, dùng sức quá mạnh, đã bôi thuốc rồi ạ, mấy ngày nữa là tốt rồi, không sao đâu, nương đừng lo lắng."
Ninh thị vuốt cằm, nở nụ cười nhu hoà: "Từ trước đến nay, con làm việc luôn có chừng mực, nương không lo lắng một chút nào." Nói xong, nàng cầm đũa, chuẩn bị ăn cơm.
Triệu Trầm cảm thấy hơi đau đầu, vội vàng tới gần, xin lỗi: "Nương, con sai rồi, con bảo đảm, sao này con sẽ không bao giờ vì luyện công mà khiến cho bản thân bị thương nữa, nương đừng giận, được không?" Chỉ khi đứng trước mặt phụ thân, mẫu thân mới bày ra nụ cười nhìn như vô cùng ôn như nhưng thực ra lại xa cách, ở trước mặt hắn mới thể hiện sự tức giận rõ ràng như vậy.
Ninh thị xị mặt ra, đặt đũa xuống chuẩn bị răn dạy nhi tử không biết yêu quý thân thể, lúc này, Vấn Mai bưng đồ vào, vừa nhìn vẻ mặt của hai mẹ con liền biết hai người lại đang giận dỗi, cười khuyên nhủ: "Phu nhân, thiếu gia vừa về, lại đang đói bụng, người có chuyện gì để ăn xong rồi răn dạy thiếu gia cũng không muộn mà."
"Đúng vậy, nương ơi, con biết người nghĩ cho con, mặt trời lên đỉnh, con đã lập tức quay về, muốn cùng nương ăn cơm, chúng ta ăn cơm đã, có chuyện gì sau khi ăn xong, nương lại nói." Triệu Trầm giành phần nói trước, lấy lòng, gắp rau ẫu thân.
Ninh thị giơ tay ấn vào đầu hắn thật mạnh, Triệu Trầm không tránh, ngược lại thò đầu ra, bị Ninh thị đẩy ra, cười đùa xong, hai mẹ con mới bắt đầu dùng cơm.
Sau đó hai người đều nghỉ trưa, sau khi tỉnh lại, Triệu Trầm lại sang chơi cờ với mẫu thân.
Tài đánh cờ của Ninh thị vô cùng cao siêu, hai năm qua, tài đánh cờ của Triệu Trầm cũng tăng lên không ít, hai người ai cũng không nhường ai, thắng thua chia đều năm năm.
Nhưng hôm nay Triệu Trầm lại thua.
Kết quả thắng thua đã đã định, Ninh thị đánh xong ván cuối cùng, ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Triệu Trầm: "Trong lòng có chuyện?" Bước đi đều luống cuống, vội vàng.
Triệu Trầm cũng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, "Nương, người có hận phụ thân không?"
Ninh thị hơi ngạc nhiên, ngược lại cười hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
Trong phòng chỉ có hai mẹ con, Triệu Trầm nói chuyện cũng không che giấu: "Con biết trước kia, nương thích một người, là do phụ thân gây khó dễ từ bên trong, bắt người phải gả vào hầu phủ. Nương, phụ thân làm cái gì nương cũng
không tức giận, có phải vì người chưa từng thích phụ thân, vẫn hận phụ thân năm đó ép buộc người?"
Ninh thị tò mò hỏi lại: "Trước kia, không thấy con hỏi, vì sao hôm nay lại hỏi?"
Triệu Trầm nhìn Ninh thị chằm chằm: "Nương, người nói cho con biết đi, con muốn biết."
Ninh thị buông rèm mi, một tay nâng tay áo, một tay nhặt quân cờ, nhặt xong toàn bộ những quân cờ đen mới giương mắt lên, thấy Triệu Trầm vẫn cố chấp nhìn nàng chằm chằm, nàng bất đắc dĩ, cười cười: "Phụ thân của con, quả thật ta có hận, hận một trận cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì hết, bởi vậy không hận nữa, đặc biệt là sau khi có con, không có hắn, thì con ở đâu ra?"
"Không hận, nhưng người cũng không thích phụ thân, phải không?" Tâm trạng Triệu Trầm phức tạp.
Ninh thị cười mà không nói, liếc mắt nhìn nhi tử một cái: "Sao bỗng nhiên giống cô nương thế hả, chẳng lẽ thích cô nương nhà ai rồi hả, đến chỗ nương để học hỏi kinh nghiệm sao?"
Sắc mặt Triệu Trầm vẫn không đổi, nhìn Ninh thị đang ngồi ở trước mặt hắn nhưng tâm hồn lại bay đến chỗ nơi khác rồi.
Mẫu thân thích cười, uyển nhu, nhợt nhạt, lúc không cười cũng nhã nhặn, lịch sự, lạnh nhạt, giống như những chuyện này chưa từng xảy ra với nương. Năm trước phụ thân tới đây, say rượu nói lỡ lời, nói
mẫu thân giống như hoa lan trong sơn cốc, hắn cưỡng ép mang vào trong nhà trồng, hàng năm đều canh chừng nàng, nàng vẫn luôn lạnh nhạt như thế, ngày nào cũng đón chào bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng chưa bao giờ mở một lần.
Triệu Trầm không hiểu, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu tình cảm của cha mẹ, hắn chỉ biết, phụ thân có công ơn dưỡng dục, dạy bảo hắn, hắn nên kính trọng những nơi phụ thân muốn hắn kính trọng,còn lại, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải che chở ẫu thân, cho dù phải chống lại phụ thân. Rốt cuộc, mối quan hệ của cha mẹ thế nào, bề ngoài, bọn họ tỏ ra hoà thuận mặt, hắn không hỏi.
Nhưng khi hắn gặp một cô nương tên là A Kết.
Nàng cũng thích hoa lan giống mẫu thân, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự giống hoa lan cũng hệt như mẫu thân. Nàng ở trước mặt người nhà cười vô cùng tươi đẹp rực rỡ, có lẽ mẫu thân cũng từng cười như thế, mê hoặc ánh mắt phụ thân? Nếu mẫu thân là hoa lan của phụ thân, vậy A Kết sẽ là cây hoa lan của hắn, hắn còn chưa có tình cảm sâu sắc như phụ thân nhưng hắn đã quyết định hái nàng về nhà, nhưng hắn không muốn giống như phụ thân, bởi vì lúc hái làm rễ của hoa bị thương, hoa không thể nở.
Nàng không muốn gả, hắn sẽ khiến nàng thích hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Không từ thủ đoạn.
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân