Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Dâu Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14: Là Thật? Là Giả?
T
ây Lương đại chiến bắt đầu.
Phản ứng đầu tiên khi Phượng Loan biết tin tức này, chính là đi tìm Đại Bá Phụ.
Vẫn cứ không khéo, đi Tùng Phong Thủy các lại được báo ông đã ra ngoài.
Trước mắt sắc trời đã tối, Đại Bá Phụ bị Hoàng đế lưu lại trong cung còn chưa trở lại? Hay đi đến phủ Anh Thân Vương, khuyên ông ta không cần tham dự vào lần xuất chinh này? Nhưng nếu Hoàng đế hạ thánh chỉ, thật là không thể không tuân theo, phải nghĩ biện pháp khiến Hoàng đế thay đổi chủ ý mới được.
Tự mình trái lại là có một biện pháp, tỷ như Anh Thân Vương có thể 'bất cẩn' bị té ngã, sau đó không tiện xuất chinh.
Lại nói tiếp, Hoàng đế kiêng kị Anh Thân Vương là vì quyền thế của ông, chỉ cần Anh Thân Vương đồng ý lui một bước, giao ra quyền lực, có lẽ mâu thuẫn sẽ không kịch liệt như vậy.
Mặc dù khó biết được Hoàng đế có thể mềm lòng hay không, hay là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng mà ngoại trừ mưu phản, thần tử không quy phục Hoàng đế, còn có thể thế nào? Đương nhiên, nhượng bộ cũng phải chú ý đến cách thức, phải lui như thế nào? Như thế nào nhường? Như thế nào cố gắng có được danh tiếng hiền đức và rộng lượng, khiến cho Hoàng đế không xuống đài được, không tốt khi xử trí vị hoàng huynh hữu lễ khiêm tốn nhã nhặn này, bên trong cũng cần phải rất thận trọng.
Phượng Loan không mấy lo lắng vấn đề này, tự nhiên sẽ có nhóm mưu sĩ trợ tá đi xem xét cân nhắc.
Lo lắng duy nhất chính là, xưa nay Anh Thân Vương nói một không hai quen rồi, ngoại trừ Hoàng đế, không ai có thể làm cho ông cúi thấp đầu, chỉ sợ không nghe lời khuyên của Đại Bá Phụ.
Hơn nữa chỉ dựa vào 'Mộng ' của mình, ông ta sẽ không tin tưởng, vẫn là không biết được.
Bảo Châu còn đi cùng phía sau, thấy chủ tử vội vả tới Tùng Phong Thủy các, không thấy người, mày lại nhăn, không khỏi lo lắng hỏi: "Có việc gì thế tiểu thư?"
Phượng Loan sao có thể nói với nàng những đại sự này? Nhẹ nhàng trả lời: "Nếu đã ra ngoài, không bằng đi Hải Đường Xuân viện vấn an mẫu thân." Nghĩ đến lúc này chắc mẫu thân cũng đã bớt tức giận, tới gặp nàng, vừa vặn hỏi thăm một chút chuyện của Trinh Nương, còn có vì sao lại tranh cãi với phụ thân? Vừa nghĩ tới thân thế mập mờ của mình, liền không nhịn được thầm nghĩ.
----Nào biết không khéo gặp phải một đôi.
Bên trong Hải Đường Xuân viện, Chân thị lại không thoải mái nên đã đi nghĩ, không muốn gặp ai.
Chân ma ma cười nói: "Chắc hẳn tiểu thư cũng mới nghe nói, phu nhân và lão gia tranh cãi, khi trở về người nói rằng ngực hơi căng đau, vừa uống xong thuốc an thần nên đã nằm nghĩ rồi." Bà che ở cửa không cho vào, "Thật sự không khéo, vẫn là sáng mai tiểu thư hãy tới đi."
Phượng Loan quan sát bà, thử đi về phía trước hai bước, "Ta vào xem một chút rồi đi."
"Không được." Chân ma ma vươn hai tay ngăn cản nàng, "Hôm nay không thể so với ngày thường, phu nhân vô cùng tức giận, tội gì tiểu thư phải đi vào để bị mất mặt? Hãy nghe nô tỳ nói, tốt nhất sáng mai người hãy quay lại."
Lòng của Phượng Loan hơi chùng xuống, xoắn đau.
Thật trùng hợp? Đại Bá Phụ không ở trong Tùng Phong Thủy các, mẫu thân thì đã 'đi nghĩ' không để cho mình gặp mặt, chẳng lẽ..., bọn họ lén lút hẹn hò? Thậm chí không ngừng suy đoán, mẫu thân bị ủy khuất ở chỗ phụ thân, sau đó đi tìm Đại Bá Phụ, ở trước mặt ông vừa khóc lóc vừa kể lể, dáng vẻ yểu điệu, giống như hoa lê đái vũ điềm đạm đáng yêu.
Chân ma ma thấy nàng vẫn ngẩn người, tới gần kêu, "Tiểu thư?"
"Được rồi, sáng mai ta lại đến." Phượng Loan xốc lại tinh thần, miễng cưỡng mỉm cười, xoay người bỏ đi.
Bước chân của nàng như bị người lôi kéo, bất tri bất giác đi tới hang nhỏ phía sân sau của Hải Đường Xuân viện, trong lòng đủ loại đấu tranh rối rắm, cuối cùng dừng lại, "Các ngươi đến Lục Y đình chờ ta."
Sắc mặt Bảo Châu cả kinh, "Tiểu thư, người lại muốn bướng bỉnh?" Nàng nóng nảy, "Tiểu thư đã quên sao, lần trước chui vào bị muỗi cắn sưng khắp mặt, tại sao giờ còn muốn đi tìm khổ tiếp? Đây cũng không phải trò đùa..."
Phượng Loan không nói tiếng nào, lập tức cúi đầu cong lưng chui vào hang nhỏ.
Lưu lại Bảo Châu còn đứng dậm chân ở phía sau, nhưng cũng không dám ở đây để bị người phát hiện, tức giận răn dạy tiểu nha hoàn, "Miệng mồm đều phải ngậm chặt cho ta! Nếu nói ra ngoài, tiểu thư không có việc gì, nhưng là trước tiên không biết các ngươi chết như thế nào đâu!"
Đám tiểu nha hoàn sợ tới mức rục cổ lại, luôn mồm nói: "Không dám, không dám."
Bảo Châu bất đắc dĩ đành phải dẫn đám người tới Lục Y đình.
Mà mặt khác, Phượng Loan đã đến phía sau phòng ngủ Chân thị, nàng rất rõ ràng sắp xếp trong phòng của mẫu thân, nghiến răng cố bê mấy tảng đá đặt bên dưới bệ cửa sổ, bởi vì trời nóng, nàng nhanh chóng bị mệt đến cả người đầy mồ hôi. Nâng tay áo lên lau, thật cẩn thận đạp lên hòn đá, lúc muốn đưa tay đẩy cửa ra, lại do dự.
Lỡ như đẩy ra, nhìn thấy Đại Bá Phụ ở trong phòng mẫu thân, mình phải đối mặt như thế nào? Đừng nói mình lúng túng, mẫu thân sẽ xấu hổ vô cùng, nếu người nghĩ không thông...
Sau đó vừa hận vừa nghĩ, nếu thật là bị gièm pha, cũng do mẫu thân không biết kiềm chế, chứ mình đâu có sai! Dựa vào cái gì muốn cả đời mình phải ôm trong lòng vướng mắc này, cả ngày lẫn đêm không được an lòng? Không, hôm nay thế nào cũng phải làm cho rõ ràng!
Phượng Loan gắt gao cắn môi, tay nhẹ nàng đẩy cửa sổ ra từng chút từng chút một.
Thò đầu nhìn vào, bên trong không có người.
Bởi vì gian phòng này gần sát với đám hoa cỏ sau viện, nhiều muỗi, bình thường bỏ trống không người dùng, chỉ để một ít y phục, váy vó này nọ, nhưng có nhiều ánh sáng, thỉnh thoảng mẫu thân sẽ đọc sách ở đây, hoặc là trang điểm làm dáng. Gian phòng phía trước mới là phòng ngủ của mẫu thân, bình thường lúc này trong phòng không có người, cái này cũng là nguyên nhân mình dám can đảm mở cửa sổ.
Giờ phút này thấp đầu nhìn lên, vừa lúc bên dưới có một hương án sắp rơi xuống đất.
Cuộc đời Phượng Loan làm một việc thật hoang đường.
Đường đường thiên kim tiểu thư Phụng Quốc Công phủ, cư nhiên giống nhau tiểu tặc, lén lút nhảy cửa sổ vào phòng mẫu thân! Tim nàng đập thật nhanh, 'bình bịch bình bịch', tựa như từng trận sấm xuân.
Phòng ở phía trước vẫn luôn yên tĩnh.
Là mẫu thân thật sự ngủ rồi? Hay...căn bản người không ở trong đó?
Phượng Loan nhẹ phủi bụi đất trên người, rón ra rón rén, lặng lẽ đi đến phòng ngủ phía trước. Bên trong phòng ngủ, một tiểu nha hoàn cũng không có, ngược lại phía sau bình phong tiêu sa, bên kia rèm ngọc châu, có hai nha hoàn đang đứng thẳng theo quy củ, giữ ở ngoài cửa, sẵn sàng chờ đợi chủ mẫu sai bảo bất cứ lúc nào.
Như vậy, rốt cuộc mẫu thân có ở trong màn hay không?
Phượng Loan che miệng lại, tâm đều sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Nàng từng bước từng bước một đến gần giường có màn gấm cẩm tú thêu chỉ vàng, làn vải sa tanh phối với sắc sen, mặt trên thêu hình mẫu đơn phú quý mà mẫu thân yêu thích, tinh xảo, xa hoa, lộng lẫy khiến người kinh diễm. Khe khẽ kéo ra, bên trong là hai tầng màn lưới tơ sống nửa trong suốt, chạm rỗng hoa văn phiền phức, hào quang lay động, lóe ra một vầng sáng bạc.
Một chút một, từng cái từng cái, nửa bức màn tinh xảo từ từ bị kéo ra.
---- trên giường trống không!
Phượng Loan như bị búa tạ hung hăng đập một cái, cả người có chút lung lay, nàng vịn vào thanh cột giường, một hồi lâu mới ổn định lại, coi như là đứng vững. Không có, không có gì cả! Chân ma ma đang nói láo! Mẫu thân đang nói láo! Căn bản nàng không có ngủ, cũng không ở trong Hải Đường Xuân viện! Nhất định nàng có việc không thể lộ ra ngoài, mặc kệ người nọ là Đại Bá Phụ, vẫn là người khác, mẫu thân..., có tám chín phần mười là đã bất trinh.
Nàng từng ngụm từng ngụm cố gắng hô hấp, giống như một con cá bị mắc cạn trên bờ cát, không thở nổi.
Trong nháy mắt, nước mắt không thể điều khiển tự động chảy ra.
Phượng Loan không dám khóc to, đến mức lồng ngực tắc nghẹn không thôi, có chút khó chịu, mờ mịt đứng trong chốc lát, cuối cùng nhớ tới, mình không thể ở lại chỗ này. Chính mình bướng bỉnh trèo cửa sổ phòng mẫu thân là chuyện nhỏ, phát hiện bí mật của mẫu thân mới là chuyện lớn, lát nữa nếu như bị bọn nha hoàn hoặc là Chân ma ma phát hiện, thể diện của mọi người đều mất hết.
Thể diện! Thể diện! Nàng nhịn không được oán hận mắng chửi, mẫu thân..., người còn có chút thể diện nào không?!
Phượng Loan hít sâu vài hơi, nhẹ nhàng, lặng yên không tiếng động đi về phía sau. Chuẩn bị mở cửa sổ ra trở về mà không để lại dấu vết nào, bởi vì sợ lưu lại dấu chân, nàng lấy chiếc khăn trên hương án lau lau, rồi trải xuống, dự định đạp lên để bước đi, sau khi ra ngoài sẽ mang khăn theo luôn, như vậy không có người nào biết mình đã tới.
Đang lúc hết sức bận bịu, đột nhiên phát giác tủ áo bên cạnh không có khóa lại.
Sao lại thế này? Bây giờ mẫu thân không ở trong phòng, không ai thay y phục, sao tủ áo có thể mở ra? Chẳng lẽ đại nha hoàn quên khóa? Nhưng mẫu thân coi trọng nhất là y phục của nàng, còn có váy, vòng tay trang sức, lúc nào cũng đều sắp đặt ngay ngắn, chặt chẽ khóa kín.
Nếu bọn nha hoàn sơ suất như thế, là muốn bị giáo huấn.
Đột nhiên Phượng Loan nhớ tới một chuyện cổ quái.
Lần trước Chân ma ma cũng nói mẫu thân đã ngủ, sau mình vòng tới hậu viện, không lâu sau, chợt nghe tiếng mẫu thân nói chuyện trong phòng, ----nếu như mẫu thân ra ngoài, lại từ bên ngoài trở về, thời gian quả thật quá đúng lúc, hơn nữa nàng còn không mang theo nha hoàn cũng thực kỳ lạ.
Chẳng lẽ nói, thật ra mẫu thân không hề đi ra Hải Đường Xuân viện?!
Phượng Loan nhớ những lúc nghe kịch, thường có cái gì mà địa đạo, cái gì đường nhỏ bí mật, huống hồ cao môn đại hộ có tồn tại một căn hầm này nọ, cũng là chuyện bình thường. Cho nên..., trong phòng này của mẫu thân có cửa vào địa đạo? Sau khi lấy chồng, mẫu thân hẹn hò lại từ bên trong nhà đi ra.
Đúng vậy, nếu nói như thế thì có thể giải thích rõ ràng rồi.
Phượng Loan tiến lên mở tủ áo ra, thấy bên trong chỉ treo vài bộ xiêm y cũ kỹ, càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng, nàng nhẹ nhàng đẩy y phục ra, quả nhiên..., thấy một tấm cửa gỗ linh lung tinh xảo! Nàng bị chấn động có hơi sửng sốt, trong lòng càng chùng xuống, như tiến vào vực sâu không đáy, không thể dừng lại.
Hết thảy, hết thảy, đều chứng minh suy đoán lúc trước của mình.
Phượng Loan nắm chặt khăn tay thêu hoa đã bị bẩn, linh hoạt chui vào tủ áo, đẩy tấm cửa nhỏ ra, theo bậc thang bước từng bước một xuống dưới.
Giương mắt nhìn lên, phía trước là một địa đạo hẹp dài.
Không phải loại u ám, mà là vô cùng xa hoa tinh mỹ, cách năm bước có một chiếc đèn lưu ly, chừng mười bước có một vật trang trí, bình hoa, ngay cả trên tường còn có bức tranh vẽ tỉ mĩ hoa cỏ các màu mà mẫu thân ưu thích, bên dưới trải thảm đỏ cẩm tú thật dày, bước lên mềm mại không một tiếng động.
Thậm chí đi một đoạn ngắn, còn thấy đặt chiếc ghế nhỏ chuyên dùng ngồi nghỉ ngơi.
Người này thật đúng là chu toàn! Phượng Loan không khỏi có suy nghĩ châm chọc, trong lòng không ngừng chua sót, xem ra..., mẫu thân rất quen thuộc với đường hầm dưới lòng đất này, còn tỉ mỉ giữ gìn nhiều năm.
Rốt cuộc thông đạo này muốn dẫn tới đâu? Mình sẽ gặp được người nào?
Chỉ cần đi đến cuối thì sẽ biết đáp án.
Phượng Loan lần lượt nhìn từng cái đồ vật, mỗi một vật trang trí trong địa đạo này, chiếc cốc mỹ nhân bạch ngọc, tranh mĩ nữ thanh nhã, tượng phật cầm dưa nhỏ phỉ thúy xanh biếc, mọi thứ đều hợp với yêu thích thường ngày của mẫu thân, mọi thứ đều có giá trị không nhỏ.
Nói có hơi khoa trương, cô nương như Trinh Nương là thứ xuất đi lấy chồng, trong đồ cưới, chỉ sợ không thể có được hai, ba thứ ở đây.
Đối phương là người thế nào? Thật quá xa hoa!
Phượng Loan cầm lấy một chuỗi ngọc hồ lô linh lung khả ái, ngọc hồ lô nho nhỏ, mỗi một viên đều trơn bóng mượt mà, ở giữa xanh biếc, phát ra hào quang lưu ly trong suốt. Nàng là thiên kim công phủ có cuộc sống an nhàn sung sướng, được nhìn thấy qua rất nhiều thứ tốt, lại đối với xâu chuỗi nhỏ này yêu thích không muốn buông tay.
Ai... Nàng im lặng thở dài.
Sau đó tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng, đi thẳng, dưới chân vốn là hư không vô lực, còn có thảm cẩm tú mềm mại, cả người thật giống như đang ở trên mây. Con đường trên mây này giống như rất dài, nàng hướng tới trước một cách êm ái nhẹ nhàng, đã đi một quãng thời gian thật dài, nhưng vẫn chưa đến khúc cuối.
Phượng Loan bắt buộc phải dừng bước lại.
Cảm thấy vô cùng kinh hãi, dựa theo cự ly và phương hướng tính ra, mình sớm nên đến tới bên kia đại phòng. Nếu đi tiếp tục không chừng sẽ ra khỏi Phụng Quốc Công phủ rồi! Người kia..,vẫn là người bên ngoài?! Hay mẫu thân và Đại Bá Phụ cảm thấy không tiện nên mua một tòa nhà ở bên ngoài?
Nghĩ đến đây, nhịn không được cảm giác ghê tởm cuồn cuộn dâng trào.
Nàng tựa đầu vào tường, nhìn cái gối mềm màu mực bắn ra sắc màu quang đãng, sắp xếp tinh xảo tỉ mỉ, kiểu dáng bách điểu bàn vân phức tạp mà phiền phức. Trước tiên không nói một cái gối mềm nhỏ mất bao nhiêu công phu, chỉ nói riêng chất vải, chính là vải băng tàm cống phẩm mới lưu hành năm trước! Bên trong tiểu môn tiểu hộ, bao nhiêu tiểu thư ước gì có được, hai cuộn để may y phục còn không có, thế nhưng cứ như vậy bị chôn vùi trong địa đạo này.
Trong đầu Phượng Loan càng nghĩ càng nhiều, thậm chí nghĩ đến..., mình sẽ không phải là nữ nhi của Hoàng đế chứ? Bằng không, vì sao kiếp trước mình ở trong cung vẫn bình an vô sự? Tuy rằng vô ý xảy ra sự cố với Tiêu Đạc, nhưng cuối cùng..., Hoàng đế vẫn tha chết cho mình!
Phượng Loan càng nghĩ càng không có khí lực.
Nàng mệt mỏi ngồi xuống, tựa lên gối thêu gấm cống phẩm, ba hồn ít đi hai, bảy phách chỉ miễn cưỡng dư lại một phách, cả người đều bị rút hết sức lực.
Không đúng! Chớp mắt, nàng lại nghĩ đến, như vậy mình và Tiêu Đạc không phải huynh muội sao? Nếu nói vậy, Hoàng đế nhất định sẽ không đem mình tứ hôn cho Tiêu Đạc, xem ra không phải.
Trong lòng gần như nghiêng ngã, bất ổn, liên tục nhiều lần chết lặng, trì độn, nói không nên lời là tư vị gì. Không biết nghỉ ngơi bao lâu, cuối cùng vẫn là cắn răng đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, ---- sự tình đã đi được chín mươi chín bước, sao có thể chỉ còn bước cuối cùng mà không làm xong? Mặc kệ ai là phụ thân, nữ nhi của ai, hoặc là con gái của Đại Bá Phụ, dù sao cũng phải làm rõ ràng mới có thể hết hy vọng.
Sống lại một đời, tốt xấu gì cũng phải biết cha ruột của mình là ai.
******
Đường dài rồi cũng phải có điểm cuối.
Phượng Loan đi đến hai chân mỏi nhừ, đến giữa lại ngồi nghĩ hai lần, đang cảm khái quả nhiên mấy chỗ ngồi này rất cần thiết, bỗng nhiên phát giác phía trước có điểm không giống với lúc trước. Không còn là địa đạo quanh co hẹp dài nữa, mà là rộng rãi hẳn ra, tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu cũng có một cái bàn tròn nhỏ. Phía trên còn có một bình trà, trà cụ màu trắng mộc mạc, đưa tay sờ vào, trà vẫn ấm áp, hơn nữa mùi thơm ngát nức mũi, hiển nhiên là một bình trà ngon mới pha không bao lâu.
Thực sự là...., chu đáo, nhưng Phượng Loan không có nửa phần tâm tư uống trà.
Nàng vòng qua cái bàn tròn nhỏ, quẹo vào chỗ ngoặt, rốt cục nhìn thấy bậc thang đi lên, một bước, hai bước, ba bước, dưới chân giống như rót chì cứ thế đi lên. Cuối cùng lúc đối diện với cách cửa, giơ tay lên, nhưng lại không biết có nên đẩy ra hay không? Lỡ như thấy được hình ảnh khó coi, lắc lắc đầu, khẩn trương áp chặt lỗ tai tinh tế lắng nghe.
Ẩn ẩn, có tiếng nói rất nhỏ truyền đến.
Bởi vì cách một cánh cửa, hơn nữa khoảng cách có hơi xa, Phượng Loan nghe không rõ bên kia nói gì, không biết làm sao, chỉ đành cắn răng nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Chỉ trong chốc lát, đập vào mắt chính là cảnh tượng khiến nàng có chút giật mình, nơi này...,lại giống với phòng ngủ của mẫu thân sau nhà? Cư nhiên là khuê phòng tinh xảo của một nữ tử? Sau đó nghĩ lại, cũng đúng, cái gọi là kim ốc tàng kiều, đương nhiên phải dựa theo sở thích của mẫu thân rồi.
"Tiểu Loan thật sự nói như vậy?" Tiếng nói Chân thị rõ ràng như nước truyền tới.
"Ừ." Ngay sau đó, một thanh âm nam tử quen thuộc mà trầm ổn vang lên, "Mới đầu ta cũng tưởng nàng là vì lão Tam khốn khiếp kia nói dối, nhưng sau đó, từng việc từng việc, từng sự kiện, tất cả mọi chuyện đều được chứng thực." Hắn thở dài, "Thật sự là làm người ta không thể không tin."
Phượng Loan nhất thời như bị sét đánh!
Người này chính là người..., cùng mẫu thân hẹn hò, là Đại Bá Phụ?! Nàng không biết nên khóc hay nên cười? Là thống hận phụ mẫu giấu diếm mình nhiều năm như vậy? Hay cảm thấy may mắn khi cuối cùng mình vẫn là nữ nhi của Phượng gia? Giống như bị người bóp lấy cổ, cho dù liều mạng hô hấp, vẫn cảm thấy không thở nổi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Dâu Hoàng Gia
Bạc Mộ Nhan
Con Dâu Hoàng Gia - Bạc Mộ Nhan
https://isach.info/story.php?story=con_dau_hoang_gia__bac_mo_nhan