Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cha & Con
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mười Hai
M
ột trận hoảng loạn nhỏ xảy ra trong siêu thị.
Không có gì nghiêm trọng, không có gì nghiêm trọng. Chỉ là tự nhiên tôi nhận ra là một người đàn ông như tôi, có cái gia đình nhỏ đã vỡ thành trăm mảnh, lại dám đi mua đồ ở cái máng dành cho một gia đình hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình như một kẻ giả mạo.
Đứng giữa bao nhiêu sự lố bịch ở gian hàng số tám đáng lẽ ra phải làm tôi thấy khá hơn - đàn bà xăm trổ, đàn ông đeo khuyên tai, trẻ con ăn mặc như người lớn, người lớn ăn mặc như thanh niên - nhưng không phải vậy.
Tôi run lẩy bẩy và toát mồ hôi như tắm ở quầy tính tiền, muốn xong việc cho nhanh, muốn rời khỏi nơi này, hơi thở của tôi gấp và nông, và đến khi cậu thiếu niên lờ đà lờ đờ chỗ quầy thu tiền vừa đưa tôi tiền thừa vừa hờ hững gãi cái khuyên mũi, tôi cảm thấy gần như muốn hét lên hay bật khóc hay làm cả hai cùng một lúc.
Tôi mở toang cửa chạy ra ngoài trời thoáng đãng và đúng lúc đó cái túi chứa bữa tối của Pat, con mèo và tôi bị đứt quai, và đồ của tôi đổ ồng ộc ra đường.
Túi siêu thị của Gina không bao giờ rách. Chúng tôi đã đi mua đồ thứ Bảy hằng tuần cùng nhau trong suốt bảy năm, và tôi chưa một lần nào nhìn thấy túi đồ mà cô chất đầy rơi ra một thứ gì. Nhưng có lẽ Gina không mua nhiều đồ ăn liền như tôi. Mấy cái này nặng cả tấn.
Tự dưng mấy hộp thức ăn mèo và đồ ăn chỉ-mấtmột- phút đã ở khắp nơi, dưới bánh lăn của xe đẩy đồ, dưới chân một người đàn ông trẻ tuổi bán báo Big Issue và lăn long lóc về phía đường. Tôi đang quỳ xuống nhặt lên một cái hộp hứa hẹn về “Hương vị Tuscany” thì họ nhìn thấy tôi.
“Harry à?”
Là Marty. Và có một cô gái đi cùng cậu ta. Siobhan.
Marty và Siobhan. Cầm tay nhau!
Cơn sốc khi nhìn thấy họ đi cùng nhau bù trừ cho bất kỳ nỗi xấu hổ nào tôi cảm thấy khi bị bắt gặp với đống đồ rải rác khắp vỉa hè. Nhưng chỉ trong giây lát. Rồi mặt tôi bắt đầu nóng hừng hực, hừng hực, hừng hực.
Đã một thời gian rồi tôi không gặp họ, nhưng không lâu lắm. Tôi mới thôi việc được hơn một tháng. Nhưng cái đầu óc nhà sản xuất của tôi thì không nghĩ bằng tuần và tháng. Năm chương trình, tôi nghĩ. Họ đã làm năm chương trình mà không có tôi.
Trông họ khá ổn. Ngay cả Marty, cái thằng ranh con xấu xí ấy. Cả hai đều đang đeo kính râm và mặc quần trắng. Siobhan đang cầm một cái túi siêu thị có bánh mì Pháp và một loại rượu nào đó mạnh, trắng và đắt tiền. Có lẽ còn có cả một ít pa tê nữa. Nhưng túi của họ không chuẩn bị đứt đến nơi. Hai con người chuyên nghiệp tự tin đang đi mua ít đồ trước khi quay về với công việc to tát, hoành tráng của họ, trông họ không giống loại người phải lo về chuyện mua đồ ăn dự trữ cho mèo.
“Đây, để em giúp anh,” Siobhan nói, cúi xuống để chụp lấy một hộp Whiskas bò và tim đang lăn về phía lỗ cống.
Marty đủ tử tế để tỏ ra hơi xấu hổ, nhưng Siobhan có vẻ vui vì gặp được tôi, tuy có lẽ hơi ngạc nhiên khi bắt gặp tôi đang quỳ trên hè đường nhặt mấy hộp thức ăn mèo, mấy cuộn giấy vệ sinh và mấy bữa tối ăn liền, thay vì nhận giải BAFTA(1).
“Thế... hiện giờ anh đang làm gì vậy?” cô hỏi.
“À... thì cô biết đấy,” tôi nói.
Đi tới đi lui trong phòng khách nhà tôi hàng tiếng mỗi ngày - “Như một con hổ bị nhốt”, mẹ tôi cho là vậy - sau khi tôi đã đưa Pat đến nhà trẻ, phát ốm lên với câu hỏi là nó ra sao rồi, phát ốm lên vì có thể nó lại đang khóc. Và đợi đến khi Gina gọi điện đúng bốn giờ mỗi chiều - nửa đêm ở phía cô - dù rằng tôi luôn đưa thẳng máy cho Pat, vì tôi biết thằng bé là lý do duy nhất mà cô gọi.
Và gì nữa nhỉ? Độc thoại. Uống quá nhiều, ăn không đủ, tự hỏi xem đời mình đã bao giờ khốn nạn đến vậy. Đấy là những việc tôi đang làm hiện giờ.
“Vẫn đang xem xét các lựa chọn,” tôi nói. “Chương trình thế nào rồi?”
“Tốt hơn bao giờ hết,” Marty nói. Hơi đắc thắng.
“Tốt,” Siobhan nói, mãn nguyện nhưng trung lập, như thể cô nghĩ rằng vận mệnh của một chương trình đã từng làm không phải là mối quan tâm thực sự của một tài năng như tôi. “Tỷ lệ người xem tăng một chút.”
Tôi thấy buồn nôn.
“Tuyệt quá,” tôi mỉm cười.
“Thôi, chắc chúng tôi phải đi rồi,” Marty nói. Không phải chỉ có tôi. Có vài người đi mua đồ khác bắt đầu cười khỉnh và chỉ trỏ. Thực sự là gã ta sao?
“Ừ, tôi cũng vậy,” tôi nói. “Phải đi luôn. Bao nhiêu việc phải làm.”
Siobhan nắm cánh tay tôi và thơm nhẹ lên má tôi. Khiến tôi ước rằng hôm nay tôi đã cạo râu. Hoặc là hôm qua. Hoặc là hôm kia.
“Gặp cậu sau nhé Harry,” Marty nói.
Cậu ta chìa tay ra. Không để bụng nhé. Tôi chuẩn bị bắt tay nhưng cậu ta đang cầm một hộp đồ ăn cho mèo. Tôi cầm lấy nó từ tay cậu ta.
“Chào cậu, Marty.”
Đồ chó chết tiệt.
Đồ chó chết tiệt, tất cả chúng mày.
Điện thoại rung khi tôi đang tắm cho Pat. Tôi để cu cậu lại trong bồn - nó có thể vui vẻ ngồi trong đó hàng tiếng đồng hồ, cu cậu như một con cá tí hon vậy - và đi xuống hành lang, nhấc điện thoại lên với bàn tay ướt, chắc mẩm là mẹ tôi. Nhưng có một tiếng bíp xuyên lục địa lúc đường dây kết nối và lập tức giọng Gina đã ở trong tai tôi.
“Là em đây,” cô nói.
Tôi nhìn đồng hồ - mới bốn giờ kém hai mươi. Hôm nay cô gọi sớm.
“Nó đang trong bồn tắm.”
“Cứ kệ thằng bé. Em sẽ gọi lại vào giờ thường lệ. Chỉ là em nghĩ có lẽ cu cậu đang ở quanh đây. Nó thế nào rồi?”
“Ổn,” tôi đáp. “Ổn, ổn, ổn. Em vẫn ở đấy, phải không?”
“Ừ. Em vẫn ở đây.”
“Thế nào rồi?”
Tôi có thể nghe thấy cô hít hơi. Gina đang hít hơi ở bên kia trái đất.
“Nó khó hơn nhiều so với em tưởng,” cô nói. “Kinh tế Nhật đang rối bời cả lên. Rối bời kinh khủng. Công ty em đang sa thải người địa phương, nên công việc không mấy ổn định cho một gaijin(2) mà tiếng Nhật mai một hơn cô ấy tưởng. Nhưng công việc cũng tạm ổn. Không có gì mà em không xoay xở được. Mọi người tử tế. Chỉ là tất cả những cái khác. Nhất là sống trong một chỗ to ngang nhà bếp của chúng ta.” Cô hít một hơi nữa. “Không dễ dàng gì cho em Harry à. Đừng nghĩ là em đang hưởng thụ cuộc đời.”
“Thế bao giờ em về nhà?”
“Ai nói là em sẽ về nhà?”
“Thôi nào Gina. Quên hết chuyện tìm lại chính mình đi. Đây chỉ là để trừng phạt anh.”
“Nhiều lúc em tự hỏi không biết mình có quyết định đúng không khi sang bên này. Nhưng chỉ vài từ của anh là tự nhiên em biết mình đã làm điều đúng đắn.”
“Thế nên em sẽ ở lại đó, phải không? Trong cái căn hộ cỡ căn bếp nhà mình?”
“Em sẽ quay lại. Nhưng chỉ để đón Pat. Để đưa nó sang đây. Em rất muốn thử một lần, Harry. Em hy vọng anh có thể hiểu.”
“Em đang đùa đấy à, Gina. Pat ở bên đó? Anh còn không thể bắt nó ăn bánh mì nướng phết đậu. Anh có thể mường tượng ra cảnh nó ăn ngấu nghiến một đĩa cá trích với cơm đấy. Và nó sẽ ở đâu cơ chứ? Trong cái căn hộ cỡ căn bếp nhà mình sao?”
“Chúa ạ, giá như em không nhắc đến kích cỡ của cái căn hộ chết tiệt ấy. Em bây giờ còn chẳng thể nói chuyện với anh được nữa.”
“Pat ở với anh, được chứ?”
“Hiện giờ là vậy,” cô nói. “Chúng ta đã đồng ý như thế.”
“Anh sẽ không giao thằng bé lại cho đến khi đấy là điều tốt nhất cho nó. Không phải cho em. Thằng bé. Đấy mới là điều anh đồng ý, được chứ?”
Im lặng. Và rồi một giọng nói khác.
“Chuyện đó cứ để cho luật sư quyết định, Harry à.”
“Em bảo với luật sư của em - Pat ở lại với anh. Em là người bỏ đi. Nói với anh ta như vậy.”
“Và anh bảo với luật sư của anh là anh là người đi lăng nhăng!”
“Không được, anh không có luật sư.”
“Thế thì anh nên thuê một người, Harry à. Nếu có bao giờ ý định cố cướp đứa con trai của em từ tay em xuất hiện trong đầu anh, thì anh nên thuê một luật sư rất giỏi. Nhưng anh không có ý đó. Cả hai ta đều biết là anh không thể trông nom Pat mãi mãi. Anh còn không trông nom nổi bản thân mình. Anh chỉ muốn làm tổn thương em. Nghe này, anh muốn nói chuyện như những người trưởng thành không? Hay là anh muốn cãi nhau?”
“Anh muốn cãi nhau.”
Có một tiếng thở dài.
“Pat có ở đấy không?”
“Không, nó đang ở ngoài ăn tối với mấy cạ cứng mới quen của mình. Tất nhiên là nó ở đây. Nó mới bốn tuổi. Em nghĩ là nó ở đâu? Hẹn hò nóng bỏng với Naomi Campbell chắc? Anh đã nói là nó đang trong bồn tắm rồi mà. Anh chưa nói với em thế à?”
“Anh nói rồi. Em nói chuyện với nó được không?”
“Tất nhiên.”
“Mà Harry này?”
“Cái gì?”
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Đấy là ngày mai,” tôi giận dữ nói. “Sinh nhật anh là ngày mai.”
“Ở chỗ em thì đã sắp ngày mai rồi.”
“Anh không ở Nhật, Gina à. Anh ở đây.”
“Nói chung là chúc mừng sinh nhật. Cho ngày mai.”
“Cảm ơn.”
Tôi nhấc Pat ra khỏi bồn tắm, lau khô người thằng bé và quấn nó vào một cái khăn. Rồi tôi quỳ xuống trước mặt nó.
“Mẹ muốn nói chuyện với con,” tôi nói. “Mẹ đang nghe điện thoại.”
Ngày nào cũng thế. Một vẻ ngạc nhiên bừng lên trong đôi mắt xanh da trời ấy và rồi cái gì đó có thể là hạnh phúc hoặc nhẹ nhõm. Đến khi tôi đưa nó ống nghe thì trông nó có vẻ thận trọng hơn.
“Alô?” thằng bé thì thầm.
Tôi đoán là mình đang chờ đợi những giọt nước mắt cay đắng, những lời buộc tội giận dữ, những dòng cảm xúc chảy xiết. Nhưng Pat luôn luôn lạnh lùng và điềm tĩnh, lẩm bẩm những lời đáp cộc lốc cho những câu hỏi của Gina đến khi nó đưa tôi cái ống nghe điện thoại.
“Con không cần nói chuyện với mẹ nữa,” nó nhỏ nhẹ nói.
Nó ra phòng khách, khăn tắm vẫn quấn quanh người như một cái áo choàng, để lại chuỗi dấu chân ướt nhỏ trên thảm đằng sau mình.
“Mai em sẽ gọi lại cho nó,” Gina bảo tôi, nghe có vẻ buồn hơn tôi mong đợi, thực ra nghe tơi tả đến mức tôi thấy khá hơn nhiều so với bao ngày qua. “Thế có được không Harry?”
“Giờ nào cũng được,” tôi nói, muốn hỏi cô làm sao mà chúng tôi lại đến cái mức phải lấy luật sư ra mà dọa nhau, làm sao mà hai người thân thiết nhau đến vậy lại có thể trở thành một cặp ly hôn trên tòa vốn nhan nhản như thế này.
Có phải tất cả thực sự đều là lỗi của tôi? Hay nó chỉ là một sự thiếu may mắn mang tính ngẫu nhiên, như bị ô tô đâm hay bị ung thư? Nếu chúng tôi yêu nhau nhiều đến vậy, tại sao nó không lâu bền? Và có phải hai người ở bên nhau suốt đời thực sự là việc bất khả thi trong thế giới hiện đại gàn dở này không? Và tất cả những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đứa con trai của chúng tôi như thế nào?
Tôi thực sự muốn biết. Nhưng tôi không thể hỏi Gina những chuyện này. Chúng tôi ở hai nửa thế giới khác nhau.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cha & Con
Tony Parsons
Cha & Con - Tony Parsons
https://isach.info/story.php?story=cha_con__tony_parsons