Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cát Bụi Thời Gian
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
A
lan Tucker quyết tâm tìm bằng được một mắt xích đang còn khuyết để lần về quá khứ. Tờ báo không đả động đến chuyện đứa bé bị bỏ rơi, nhưng tìm ra cái ngày đứa, trẻ bị bỏ rơi được đưa tới trại trẻ mồ côi thì cũng chẳng khó khăn gì. Nếu ngày đó trùng hợp với ngày xảy ra tai nạn máy bay thì Elien Scott sẽ buộc phải có một lời giải thích rất khó... giải thích. Bà ta chẳng dại dột đến thế, Aian Tucker nghĩ Mạo hiểm đứng chuyện người thừa kế của Scott đã chết rồi bỏ đứa bé ở thềm một nhà nông dân. Mạo hiểm, hết sức mạo hiểm. Song ở góc độ khác, hãy nhìn phần thưởng:
Công ty Scott phải, bà ta cướp giật nó. Dù nó là cái kim trong bọc, ta cũng sẽ phải lôi ra bằng được, và mụ già sẽ phải trả giá đắt Đây.
Tucker hiểu mình phải hết sức thận trọng. Ông ta không dám coi thường con người mà mình đang đối phó. Ông ta biết mình đang đối đầu với một quyền lực vô biên và hiểu rằng mình phải nắm chắc trong tay toàn bộ những bằng chứng trước khi hành động.
Trở ngại đầu tiên xuất hiện khi ông gặp cha Berrenđo lần thứ hai.
– Thưa cha, tôi cần được nói chuyện với vợ chồng người nông dân nơi Patricia - Megan bị bỏ rơi.
Ông linh mục già cười hiền lành, nheo nheo mắt:
– Hy vọng cuộc gặp gỡ của các vị sẽ còn lâu mới diễn ra.
– Cha định nói là...?
– Họ đã qua đời nhiều năm trước đây.
Mẹ kiếp. Nhưng còn có nhiều con đường khác để khám phá điều bí ẩn.
– Cha nói là đứa bé đã được đưa tới bệnh viện do bị cảm lạnh.
– Đúng thế.
Ở đó phải còn hồ sơ.
– Bệnh viện nào vậy, thưa cha?
– Nó đã bị cháy vào năm l96l. Bây giờ ở đó là một bệnh viện mới. - Cha nhìn thấy vẻ thảng thốt trên mặt người khác. - Ông cần hiểu, Senor, điều ông cần tìm đã xảy ra hai mươi tám năm về trước. Biết bao nước đã qua cầu.
Không gì có thể ngăn được một khi ta đã đến gần tới đích. Tucker nghĩ. Phải có một hồ sơ về con bé ở đâu đó.
Phải rồi, vẫn còn một nơi nữa để tìm trại trẻ mồ côi.
Ngày nào ông ta cũng báo cáo với Elien Scott.
Bất cứ tình hình gì cũng phải báo tôi ngay. Tôi muốn biết, ngay lập tức, khi tìm thấy cô ta.
Alan Tucker lấy làm lạ về sự khẩn cấp trong giọng nói của bà. Nhất là khi bà gằn giọng:
Ngay-Lập-Tức!
Bà ta dường như đang hết sức vội vã tìm một điều gì Đó đã xảy ra ngần ấy năm về trước. Sao thế nhỉ? Tạm gác đấy. Trước hết ta phải có được một bằng chứng ta đang cần.
Ngay sáng hôm sau, Aian Tucker đến trại mồ côi. Ông nhìn quanh căn phòng lớn ảm đạm nơi một nhóm trẻ đang chơi ồn ào, chí chóe và nghĩ:
Đây là cái nơi mà người thừa kế của triều đại Scott đã lớn lên trong khi con quỷ cái ở New York kia lại nắm tất cả tiền của và quyền lực. Phải, bà ta sắp phải san sẻ với kẻ trung thành này. Vâng, thưa các vị, hai chúng tôi sẽ tạo nên một tổ hợp vĩ đại, Elien Scott và tôi.
Một phụ nữ trẻ tới chỗ ông và hỏi:
– Chúng tôi có thể giúp gì cho ông, thưa ông?
Ông cười. Có đấy, cô có thể giúp tôi được cả tỷ đô-la.
– Tôi muốn được gặp bất cứ ai là phụ trách ở đây.
– Vậy là bà Angeles.
– Bà ấy có đây không?
– Vâng, Senor. Tôi sẽ dẫn ông tới gặp bà ấy.
Ông theo người thiếu phụ qua hành lang, rồi đến một phòng nhỏ ở cuối tòa nhà.
– Mời vào!
Aian Tucker bước vào phòng. Người đàn bà ngồi sau bàn khoảng tám mươi tuổi. Một thời hẳn bà khá là to cao, nhưng dáng vóc vạm vỡ giờ đây đã teo tóp lại, vì thế nhìn bà, người ta dễ tưởng bà là hình bóng của một người nào khác.
Mái tóc bà đã thưa và ngả màu xám, nhưng đôi mắt bà thì vẫn tinh anh.
– Xin chào, Senor. Tôi hân hạnh được giúp ông. Ông tới để nhận một trong những cháu bé đáng yêu của chúng tôi phải không? Chúng tôi có rất nhiều đứa trẻ tuyệt diệu, ông tha hồ chọn.
– Không ạ, Senorita. Tôi đến để tìm hiểu về một đứa trẻ sống ở đây nhiều năm về trước.
Mercedes Angeles nhíu mày:
– Tôi không hiểu?
– Một cháu bé đã được đưa tới đây, - ông ta giả vờ xem mảnh giấy, - vào tháng Mười năm l948.
– Thế thì lâu quá rồi. Cô ta không còn ở đây nữa. Ông biết cho, chúng tôi có quy định rằng, đến tuổi mười lăm...
– Không, thưa bà. Tôi hiểu cô gái không còn ở đây. Tôi chỉ muốn biết chính xác ngày cô ta được đem tới đây.
– Rất tiếc tôi không thể giúp được, thưa ông. Tim ông thắt lại.
– Ông hiểu cho, biết bao đứa trẻ được đem tới đây. Trừ phi ông biết được tên cô ta...
Patricia Scott, ông nghĩ rồi nói to:
– Megan. Tên con gái là Megan.
Nét mặt Angeles tươi hẳn lên:
– Ai mà quên được đứa trẻ đó. Nó là một con quỷ, nhưng ai ai cũng yêu quý nó. Ông biết không có một hôm.
Alan Tucker lấy đâu ra thời gian để nghe những mẩu giai thoại đó. Bản năng mách bảo rằng ông đã nắm chắc trong tay một phần cơ đồ của Scott. Bà già hay chuyện này là chìa khóa mở cửa kho báu đó. Ta phải tỏ ra kiên trì với mụ già này.
– Thưa bà Angeles kính mến! Tôi không có nhiều thời gian. Xin hỏi bà có ghi cái ngày đó trong hồ sơ của trại trẻ không ạ?
– Tất nhiên là có, thưa ông, Chúng tôi được nhà nước yêu cầu giữ nguyên mọi hồ sơ.
Tim Tucker ngừng đập. Đáng lẽ ta phải mang theo máy để chụp ảnh hồ sơ.
không sao, ta sẽ mang đi photo sau.
– Tôi có thể được xem qua nó một chút, thưa bà?
Bà già nhíu mày.
– Tôi không biết:
Hồ sơ của chúng tôi là bí mật và...
– Tất nhiên thế, - Tucker nói êm ái, - mà chắc chắn tôi tôn trọng điều đó. Bà nói bà yêu quý Megan bé bỏng và tôi cũng biết bà sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ cô bé. Vâng, đó là lý do tôi xin gặp bà. Tôi có vài tin vui cho cô gái đó.
– Và vì thế, ông cần biết cái ngày con bé được mang tới đây?
Ông nói liến thoắng:
– Như thế tôi sẽ có bằng chứng để khẳng định cô ấy đúng là người tôi tìm.
Cha cô ta mất đi để lại cho con gái một gia sản nho nhỏ và tôi muốn đảm bảo rằng cô ấy được hưởng nó.
Bà già gật gù, vẻ hiểu biết.
– Tôi hiểu.
Tucker rút một xấp tiền từ túi ra.
– Và để bày tỏ lòng cảm kích của tôi trước bà, tôi xin được đóng góp một trăm đôla vào trại trẻ này.
Bà nhìn xấp tiền, trên mặt thoáng nét ngờ vực.
Tucker lôi ra một xấp nữa.
– Hai trăm đây.
Bà nhíu mày.
– Phải rồi. Năm trăm.
Mercedes Angeles tươi cười.
– Ông thật là hào phóng, thưa ông, tôi sẽ đi lấy ngay.
Tóm được rồi, Tucker hân hoan. Chúa Giêsu ơi, tôi đã tóm được nó rồi. Mụ ta đã đánh cắp Scott Inđustries cho riêng mình. Nếu cái phần Đó không phải dành cho mình thì con bé đã biến mất với tập hồ sơ này rồi.
Một khi ông đối mặt Elien Scott cùng với bằng chứng này, bà ta sẽ không còn cách nào chối cãi được. Tai nạn máy bay xảy ra vào ngày mùng một tháng Mười. Megan nằm trong viện mười ngày. Như thế cô ta sẽ được mang tới trại trẻ vào khoảng mười một tháng Mười.
Mercedes Angeles trở lại phòng với tập hồ sơ trên tay. Bà tự hào nói:
– Tôi đã tìm được nó.
Aian Tucker phải nén lòng lắm mới không giật nó khỏi tay bà. Ông lịch sự hỏi:
– Tôi xin được phép xem?
– Tất nhiên rồi. Ông tốt bụng biết bao. - Bà già nheo mắt. - Tôi hy vọng ông sẽ không nói ra với ai. Đúng ra là tôi không được làm thế này.
– Đó sẽ là bí mật của chúng ta, thưa bà.
Bà già trao cho Tucker tập hồ sơ.
Ông hít sâu một hơi và mở ra. Ở trên cùng có dòng chữ:
“MEGAN. GÁI.
KHÔNG CHA MẸ” và tiếp theo là ngày tiếp nhận:
Nhưng có một sai sót nhỏ.
– Ô đây sao lại viết là Megan được đưa tới đây vào ngày mười bốn tháng Sáu năm một ngàn chín trăm bốn mươi tám, thưa bà?
– Vâng, Senor!
– Không thể như thế được! - Tucker gần như hét lên. - Máy bay rơi vào mồng một tháng Mười, bốn tháng sau đó.
Nét mặt bà già bỗng bối rối.
– Không thể cái gì, thưa ông. Tôi không hiểu.
Ai... ai giữ hồ sơ này?
– Tôi. Khi đứa bé được đưa tới đây, tôi đề ngày tháng vào đó, cùng bất cứ thông tin gì mà tôi được biết.
Giấc mộng của ông đang tan chảy.
– Bà không nhầm chứ? Về cái ngày, tôi định nói... liệu nó có thể là mùng mười hay mười một tháng Mười không?
– Thưa ông! - Bà già mang vẻ phẫn nộ. - Tôi phân biệt được sự khác nhau giữa mười bốn tháng Sáu và mười một tháng Mười.
Thế là hết. Ông đã xây mộng ước trên một cơ sở quá mỏng manh. Vậy là Patricia Scott thực sự đã chết trong tai nạn máy bay. Chỉ là ngẫu nhiên mà Elien Scott tìm kiếm một đứa trẻ sinh ra cùng khoảng thời gian Đó.
Alan Tucker đứng dậy:
– Cảm ơn bà!
– Tạm biệt, Senor!
Bà già nhìn theo. Ông ấy thật là đáng mến và hào phóng biết bao. Năm trăm đôla của ông ấy sẽ mua được nhiều thứ cho trại trẻ này. Và quý hóa biết bao tờ séc một trăm ngàn đôla mà một bà quý phái tốt bụng gọi điện từ New York đã gửi tới. Mười một tháng Mười chắc chắn là một ngày may mắn cho trại trẻ của ta. Cảm tạ Người, lạy Chúa.
Alan Tucker gọi điện về.
– Vẫn chưa có tin gì đặc biệt, thưa bà Scott, có lẽ họ đang đi theo hướng Bắc.
Theo như tôi biết, cô gái vẫn an toàn.
Giọng hắn thay đổi hẳn, Elien Scott nghĩ. Mối nguy hiểm đã qua. Vậy là hắn đã tới trại mồ côi. Giờ thì hắn lại trở về là người làm thuê. Sau khi tìm ra Patricia thì cả điều đó cũng sẽ thay đổi.
– Gọi lại vào ngày mai.
– Vâng, thưa bà Scott.
o O o
Hãy cứu vớt con, hỡi đức Chúa trời, vì Người là nơi con ẩn náu. Hãy ở bên con, Chúa anh linh, con không thể thiếu Người con yêu. Ôi, đức Chúa, sức mạnh của con...
Sơ Megan liếc Felix Carpio và thấy anh đang nhìn cô, vẻ mặt lo lắng.
Cô ấy thực sự sợ hãi, anh nghĩ Kể từ lúc bắt đầu cuộc hành trình, anh đã thấy được sự lo sợ sâu sắc trong Megan. Tất nhiên thế cũng là bình thường. Cô ta bị khóa chặt trong tu viện, chỉ có Chúa mới biết bao nhiêu năm, giờ đột nhiên bị ném vào một thế giới xa lạ, lại trong một tình huống khủng khiếp. Bọn mình phải hết sức tế nhị với cô gái khốn khổ này.
Đúng là sơ Megan lo sợ. Cô liên tục cầu kinh ngay từ lúc rời tu viện.
Hãy tha thứ cho con, hỡi đức Chúa, vì con yêu thích sự xạo động đang đến với con và con biết như thế là xấu xa.
Nhưng dẫu có cầu kinh đến Đâu, sơ Megan cũng không ngăn được ý nghĩ trong đầu. Mình không nhớ vào lúc nào mình đã có một thời vui vẻ đến thế.
Đây là cuộc phiêu lưu kỳ thú nhất của cô. Nhớ trại trẻ mồ côi, cô vẫn thường tổ chức những cuộc trốn chạy mạo hiểm, nhưng đó chỉ là trò trẻ con. Còn đây là thật. Cô đang nằm trong tay những kẻ khủng bố, còn họ lại bị cảnh sát và quân đội lùng bắt. Nhưng thay vì sợ hãi, Megan lại luôn cảm thấy phấn chấn lạ lùng.
Sau một đêm đi không nghỉ, họ dừng chân khi bình minh đến. Megan và Amparo Jiron đứng bên nhau trong khi Jaime Miro và Felix Carpio chụm đầu vào bản đồ.
– Jaime, bốn dặm nữa là tới Medina del campo. Hãy tránh xa chỗ này, ở đó có trại lính trực chiến. Ta sẽ đi tiếp hướng Đông Bắc tới Vailadolid, và phải tới đó vào đầu buổi chiều.
Dễ thôi. Sơ Megan vui vẻ nghĩ.
Suốt một đêm dài đi không nghỉ chân nhưng Megan vẫn thấy hân hoan tuyệt vời. Rõ ràng là Jaime đang thúc ép cả nhóm một cách có tính toán, nhưng Megan hiểu thực chất anh muốn gì. Anh đang thử sức cô, chờ cô sụn gối. Anh ta đang kinh ngạc, cô nghĩ.
Quả là như thế, Jaime Miro ngạc nhiên trước sơ Megan. Cách cư xử của cô không giống chút nào với những gì anh thường nghĩ về một tu sĩ. Cách tu viện của mình bao dặm đường, đi qua bao mền đất lạ, lại bị săn đuổi ráo riết, vậy mà cô ta hình như lại thích thú. Thực sự thích thú. Cái loại tu sĩ gì đây? Jaime Miro tự hỏi.
Amparo Jiron thì ít quan tâm hơn đến Megan. Thoát được con mụ này thì sướng biết mấy, cô chỉ nghĩ vậy. Cô luôn ở bên Jaime, để cho bà sơ kia đi với Felix Carpio.
Một miền đất đẹp và hoang sơ, được những làn gió mùa hè mềm mại mơn trớn. Họ đi qua những ngôi làng cổ kính, một số nơi bị bỏ trống, hoang vắng, rồi lại gặp một lâu đài cổ bị bỏ không cao cao trên đồi.
Đối với Megan, Amparo giống như một con thú hoang. Cô ta leo lên những quả đồi, băng qua các thung lũng chẳng phải cố gắng gì, và hình như không bao giờ biết mệt.
Cuối cùng, vài giờ sau đó, Valladolid hiện ra thấp thoáng phía xa. Tới lúc đó, Jaime mới ra lệnh nghỉ chân.
Anh quay sang Felix:
– Mọi thứ đều đã sắp xếp rồi chứ?
– Xong cả rồi.
Megan tự hỏi xem cái gì đã được sắp xếp, và cô hiểu ra ngay khi Felix nói tiếp:
– Đã dặn Tomas gặp chúng ta tại sân đấu bò.
– Mấy giờ nhà băng đóng cửa? - Jaime hỏi tiếp.
– Năm giờ. Còn nhiều thời gian.
Jaime gật đầu:
– Và hôm nay là ngày trả tiền.
Ôi Chúa nhân từ, họ đang định cướp nhà băng. Megan nghĩ bụng.
– Xe cộ thì thế nào? - Amparo hỏi.
– Khó gì, Jaime nói với cô.
Họ lại sắp ăn trộm một cú nữa đây. Megan nghĩ. Chuyện này kỳ thú quá cả mức cô mong đợi. Chúa sẽ không hài lòng đâu.
Khi cả nhóm tới ngoại ô Vailadolid, Jaime dặn:
– Đứng lẫn vào đám đông. Hôm nay là ngày đấu bò nên sẽ có hàng ngàn người. Đứng tách nhau ra nhé.
Jaime Miro đã nói dúng về những đám đông. Megan chưa từng nhìn thấy nhiều người đến thế. Các đường phố chật ních người đi bộ lẫn ô tô, xe máy, xe ngựa bởi hội đấu bò đã cuốn về đây không chỉ khách du lịch mà còn cả dân chúng từ các vùng xung quanh, thậm chí trẻ con cũng chơi trò đấu bò trên đường phố.
Megan bị cuốn hút vào cảnh tấp nập, không khí ồn ào và hối hả xung quanh.
Cô ngẩn nhìn những khuôn mặt trên đường và tự hỏi:
không biết cuộc sống của họ ra sao. Chẳng mấy chốc nữa mình sẽ lại trở lại với cuộc sống tu viện, ở đó mình không được phép nhìn vào mặt ai nữa. Hãy tận hưởng cơ hội này biết đến khi nào mới lại có dịp tương tự.
Vỉa hè đầy những người bán hàng, họ bày bán đồ trang sức rẻ tiền, phù hiệu tôn giáo, các loại thánh giá. và khắp nơi đều hăng hắc mùi bánh rán trong dầu sôi.
Megan đột nhiên thấy mình đói cồn cào.
Đúng lúc đó Felix lên tiếng:
– Megan, ta đói cả rồi. Thử nếm cái bánh kia đi.
Felix mua bốn chiếc bánh và đưa một cho Megan.
– Thử xem, sơ! Cô sẽ thấy thích nó!
Thật là ngon. Suốt bao năm qua, mếng ăn với cô không mang nghĩa hưởng thụ mà là đày đọa thể xác vì sự sáng danh Chúa. Lần này là ăn cho mình, Megan suy nghĩ một cách thiếu tôn kính.
– Trường đấu ở phía này, - Jaime nói.
Họ đi sau một tốp người, qua công viên ở giữa thị trấn tới đường Poinente, nơi dòng người đang đổ về quảng trường. Bãi đấu bò nằm trong một kiến trúc lớn ba tầng xây bằng gạch không nung. Bốn cửa bán vé đặt ở lối vào bãi. Ký hiệu bên trái ghi Sol, bên phải ghi Sombara. Khu nắng và khu có bóng râm.
Hàng trăm người đang đứng xếp hàng chờ mua vé.
– Đợi ở đây, - Jaime nói.
Ba người nhìn anh tiến vào nơi hàng chục kẻ phe vé đang chào mời. Megan quay sang Felix.
– Mình sắp xem đấu bò à?
– Đúng thế, nhưng đừng sợ, thưa sơ. - Felix động viên cô. - Sơ sẽ thấy rất thú vị.
Sợ ư? Megan thú vị với ý nghĩ đó. Ở trại mồ côi, một trong những hình ảnh tưởng tượng của cô về cha là một người đấu bò vĩ đại. Và cô đã đọc mọi quyển sách viết về đấu bò để tìm ra hình ảnh cha mình.
Felix bảo cô:
– Những trận đấu bò được tổ chức ở Madrid và Barcelona. Đấu bò ở đây dành cho các vilieros thay vì các đấu thủ chuyên nghiệp. Họ chỉ là dân nghiệp dư nên không được quyền lựa chọn.
Megan biết từ lâu rằng lựa chọn là đặc quyền dành cho những tay matađor hàng đầu.
– Những đấu thủ hôm nay ta xem sẽ mặc y phục đi thuê thay cho những bộ áo dát vàng rực rỡ, và họ sẽ chống lại những con bò mộng với những cặp sừng nguy hiểm được gọt giũa mà các tay chuyên nghiệp đã từ chối đấu.
– Sao họ phải làm thế?
Felix nhún vai:
– Ei hambrehace mas dano que los cuernos - Đói thì đầu gối phải bò.
Jaime trở lại, cầm trong tay bốn chiếc vé. Mọi thứ đã ổn cả, đi vào thôi, - anh nói.
Megan nhận thấy cảm giác háo hức đang mỗi lúc dâng cao trong cô. - Tới lối dẫn vào trường đấu lớn, họ đi qua một tấm áp phích dán trên tường. Megan dừng lại và tròn mắt nhìn.
– Xem này!
Đó là hình ảnh của Jaime, phía dưới viết:
TRUY NÃ TỘI GIẾT Người, JAIME MIRO THƯỞNG MỘT TRIỆU PESETA CHO AI BẮT ĐƯỢC, SỐNG HOẶC CHẾT Những hàng chữ đột nhiên khiến Megan nhận biết một cách kín đáo về con người cô đang đồng hành, một tên khủng bố, kẻ đang nằm trong tay mạng sống của cô.
Jaime ngắm nghía tấm áp phích. Anh bỏ mũ, tháo cặp kính đen và soi mặt mình vào bức tranh.
– Giống đấy chứ nhỉ?
Anh lột tấm áp phích khỏi tường, gấp lại, rồi nhét vào túi – Làm thế làm gì? - Amparo hỏi. - Chúng chắc phải dán hàng trăm tờ như vậy.
Jaime cười:
– Riêng cái này sẽ mang lại cho chúng ta một món hời, em yêu.
Anh lại đội mũ và đeo kính lên.
Một con người kỳ lạ, Megan nghĩ. Cô không thể không khâm phục sự lạnh lùng ở anh. Bên Jaime cô cảm thấy yên tâm, bởi lẽ từ con người anh tỏa ra một vẻ hào hùng gì đó. Bọn lính đừng hòng bắt được anh, cô nghĩ.
– Vào đi thôi.
Có mười hai cửa rộng để vào khu nhà lớn này. Những cánh cửa sắt đã được mở toang, cửa nào cũng đánh số. Dọc lối đi là những quầy bán Coca-Cola và bia, cạnh đó là những toalet nhỏ. Trên khán đài, mỗi hàng và mỗi chỗ ngồi đều có đánh số. Mỗi bậc được tạo thành chiếc ghế bằng đá vòng tròn khép kín, còn ở trung tâm là một trường đấu rộng đổ cát. Biển quảng cáo ở khắp nơi. BANCO CENTRAI; UTIQUE CAIZADOS; SCHWEPPES; RADIO POPULAR....
Jaime mua vé ở khu vực có mái che. Ngồi xuống một bậc đá, Megan nhìn quanh bỡ ngỡ. Nó không giống chút nào với tưởng tượng của cô. Khi còn nhỏ, Megan đã được xem những bức ảnh màu nên thơ về trường đấu bò ở Madrid, nó vĩ đại và được làm công phu. Trường đấu này có vẻ tạm bợ khiến cô hơi thất vọng.
Các khán đài nhanh chóng đầy kín người xem.
Một hồi kèn trompet vang lên. Trận đấu bắt đầu.
Megan nhào người về phía trước, mắt mở to. Một con bò lớn lao vào trường đấu và một tay matađor bước ra từ sau tấm gỗ chắc chắn ở một bên sân và bắt đầu chọc tức con thú. Tiếp theo sẽ là taypicador, Megan kêu lên thích thú.
Jaime Miro ngạc nhiên nhìn cô. Nãy tới giờ anh chỉ lo rằng cô sẽ hoảng hốt và điều đó sẽ gây ra sự chú ý. Thay vì thế, cô ta lai có vẻ khoái chí. Lạ thật.
Một tay picador ngồi trên lưng ngựa được phủ một tấm chăn dày. Con bò chúi đầu xuống, rồi lao vào. Con ngựa và khi nó cắm cặp sừng vào tấm chăn, picađor bèn xiên cây thương dài tám foot vào vai nó.
Megan chăm chú theo dõi một cách thích thú.
– Ông ta làm thế để con bò yếu sức dần đi đấy. – Cô giảng giải, nhớ lại những cuốn sách đã đọc bao năm trước.
Felix Carpio chớp chớp mắt ngạc nhiên:
– Đúng vậy đấy, sơ!
Megan ngắm nhìn những đôi thương được trang trí tua rua sặc sỡ cắm ngập vào đôi vai con bò.
– Giờ thì đến lượt matador. Anh ta bước vào vòng, tay giữ chiếc áo choàng đỏ bên trong giấu một thanh gươm. Con bò quay lại và bắt đầu tấn công.
Megan mỗi lúc một kích động.
Bây giờ anh ta sẽ thực hiện những bước tránh. – Cô nói. - Đầu tiên là bước veronica, rồi đến međia - veronica và cuối cùng là rebolera.
Jaime không thể kiềm chế sự tò mò của mình hơn nữa:
– Này sơ... làm sao sơ biết được tất cả những điều này?
Chẳng cần suy nghĩ, Megan nói:
– Cha tôi là một người đấu bò. Xem kìa Cảnh tượng diễn ra quá nhanh, Megan không kịp theo dõi. Con bò liên tục tấn công tay matađor và mỗi lần nó tới gần, anh ta lại vung cái áo choàng đỏ sang một bên để con bò lao theo. Megan lo lắng:
– Thế nếu người đấu bị bò húc thì sao?
Jaime nhún vai:
– Ở một nơi như thế này, ông thầy thuốc của thị trấn sẽ đưa anh ta tới chuồng bò và khâu lại.
Con bò lại lao vào vả lần này đấu thủ của nó nhảy ra khỏi bãi đấu. Tiếng la ó vang khắp đấu trường. Felix Carpio lên giọng kẻ cả:
– Thật đáng tiếc, đây không phải một trận đấu tử tế, sơ ạ tiếc cho sơ không được xem những trận cực kỳ. Tôi đã từng xem Manolete, Corđobes và Ordonez thi đấu. Họ biến mỗi trận đấu thành một lễ hội không thể quên được.
– Tôi đã đọc sách về họ. - Megan nói.
Felix hỏi:
– Cô đã bao giờ được nghe câu chuyện lý thú về Manolete chưa?
– Chuyện thế nào?
– Chuyện kể rằng có một thời Manolete chỉ là người đấu bò bình thường, không khá hơn, cũng chẳng tồi hơn hàng trăm đối thủ khác. Ông ta đính hôn với một cô gái trẻ, xinh đẹp, nhưng rồi một hôm Manolete thi đấu và chẳng may bị con bò húc vào háng. Bác sĩ vá víu qua loa cho ông ta rồi bảo rằng ông sẽ không thể sinh con được Manolete yêu cô vợ hứa hôn của mình tới mức không dám nói chuyện đó ra vì sợ cô gái sẽ không lấy mình nữa. Hai người lấy nhau và vài tháng sau, cô vợ tự hào nói với Manolete rằng mình sắp sinh con. Phải, tất nhiên ông ta cho rằng đó không phải là con mình, và bỏ cô ta. Trái tim cô gái tan nát và cô tự hủy hoại đời mình. Manolete phản ứng như một người điên. Không thiết sống nữa, ông lao vào những trận đấu bò và làm những việc mà không một matador nào đó dám làm. Ông cứ liều mình như thế, hy vọng sẽ bị bò húc chết, và ông trở thành một tay matador vĩ đại nhất thế giới. Hai năm sau ông lại yêu và cưới một bà quý tộc trẻ. Một tháng sau lễ cưới, bà ta hãnh diện tuyên bố rằng sắp sửa sinh con với ông. Và lúc đó Manolete mới phát hiện ra bác sĩ đã lầm.
– Ác quá Megan nói.
Jaime cười to:
– Thật là một câu chuyện thú vị. Tôi tự hỏi nó có một tý sự thật nào không?
– Tớ cũng đếch tin, - Felix nói.
Amparo lắng tai nghe, mặt bất động. Với sự phẫn nộ thầm kín cô đã theo dõi và thấy Jaime ngày càng quan tâm đến bà sơ này. Cô ả khôn ra thì phải cẩn thận.
Những người bán hàng rong đeo tạp dề lăng xăng đi lại giữa các hàng ghế, rao to các món hàng của mình. Một người tiến đến chỗ Jaime đang ngồi cùng với cả nhóm.
– Empanadas, - Jaime gọi to, - Empanadas Empanadas caiiente, - anh giơ tay ra hiệu. - Aqui Người bán hàng thành thạo tung một gói nhỏ qua đám đông tới tay Jaime.
Anh đưa mười peseta cho một người ngồi cạnh và nhờ chuyển tới người bán hàng. Megan theo dõi Jaime hạ thấp cái gói nhỏ trong lòng và thận trọng mở nó ra. Bên trong cái là một mảnh giấy. Anh đọc, rồi đọc lại, sau cùng nhẹ nhàng nhét mảnh giấy vào túi – Đi thôi, - anh nói cộc lốc, - từng người một, - anh quay sang Amparo.
Em đi trước. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng.
Không một lời, Amparo đứng dậy chen đám đông đi ra.
Rồi Jaime gật đầu với Felix, anh đứng dậy và theo Amparo.
– Làm sao vậy? - Megan hỏi. - Có chuyện gì thế?
– Chúng ta sẽ đi Logrono. - Anh đứng dậy. - Nhìn tôi nhé. Nếu tôi không dừng lại thì cứ đi thẳng ra cổng.
Megan lo lắng nhìn theo Jaime khi anh rẽ lối ra cửa. Hình như chẳng ai để ý tới anh. Khi Jaime vừa, khuất khỏi tầm mắt, Megan đứng lên và bước theo. Đấu trường bỗng dậy lên tiếng hò. Cô vội ngoái nhìn vào sân đấu.
Một chàng matađor to khỏe bị con bò dữ húc tung lên đang nằm sóng xoài trên mặt đất, máu tuôn ra trên nền cát. Megan nhắm nghiền mắt và lặng lẽ cầu Chúa:
Hỡi Giêsu thiêng liêng, hãy rủ lòng thương cho con người này. Anh ta không thể chết, anh phải được sống. Chúa đã bắt anh ta phải chịu đau đớn, nhưng đừng bắt anh ta phải chết, Amen. Cô mở mắt quay người và vội vã bước đi.
Jaime, Amparo và Felix đang đợi cô ở cổng. Đi thôi, - Jaime nới.
Họ bắt đầu bước đi..
– Có chuyện gì thế? - Felix hỏi.
Bọn lính đã bắn chết Tomas. - Anh nói ngắn gọn. - Bọn cảnh sát lại tóm được Rubio, cậu ta bị đâm trong cuộc đụng độ ở quán.
Megan làm dấu.
– Thế còn sơ Theresa và sơ Lucia? - Cô lo lắng hỏi Jaime.
– Tôi không rõ về sơ Theresa, còn Lucia thì cũng bị cảnh sát bắt giữ. Jaime quay sang những người khác. - Ta phải nhanh lên. - Anh nhìn đồng hồ.
– Nhà băng bây giờ chắc đông lắm.
– Jaime, có lẽ ta nên tạm dừng. - Felix đề nghị. - Hết sức, nguy hiểm nếu chỉ có hai chúng ta hành động vào lúc này.
Megan lắng tai nghe và nghĩ bụng, không thể ngăn anh ta được. Cô đã đúng.
Ba người đi về bãi đỗ xe rộng đằng sau cổng trường đấu Khi Megan theo kịp, đã thấy họ đang xem xét một chiếc Seat mui kín.
– Cái này được đấy, - anh nói, tay sờ vào chốt khóa ở cửa xe, mở cửa, rồi thò đầu vào trong.
Anh cúi xuống chỗ tay lái, một lát sau máy bắt đầu nổ.
– Vào đi! - Jaime bảo mọi người.
Megan đứng im, do dự.
– Các ông lấy trộm xe à?
– Vì Chúa. - Amparo rít lên. - Đừng có ngớ ngẩn như bà sơ, vào xe đi.
Hai người đàn ông ngồi ở phía trước, Jaime tự cầm lái.
– Sơ có đi không nào? Jaime gằn giọng hỏi Megan hít sâu một hơi rồi chui vào ngồi cạnh Amparo. Chiếc xe lăn bánh.
Cô nhắm chặt mắt. Lạy Chúa, Người đang dẫn con đi đâu vậy?
– Nếu điều này có thể làm sơ nhẹ nhõm hơn, thưa sơ, - Jaime nói, - thì không phải chúng tôi lấy cắp chiếc xe này, mà là chúng tôi tịch thu nó nhân danh quân đội dân tộc Basque.
Megan định nói gì đấy, nhưng lại thôi. Chẳng gì có thể làm anh ta đổi ý vào lúc này. Cô ngồi im lặng trong khi Jaime đánh xe về trung tâm thị trấn.
Hắn sắp cướp nhà băng đây, Megan nghĩ, và trong con mắt của Chúa, mình cũng sẽ phạm tội như hắn. Cô làm dấu và bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện.
Nhà băng Bilbao nằm ở tầng trệt của tòa nhà chín tầng trên đường Cervantes kề sát quảng trường Circular.
Khi xe dừng lại trước tòa nhà, Jaime nói với Felix:
– Giữ cho máy nổ. Nếu có chuyện gì thì cứ đánh xe đi và nhớ gặp mọi người ở Logrono.
Felix ngỡ ngàng.
– Cậu nói gì thế? Cậu không vào đó một mình đấy chứ? Không thể được.
Bọn chúng đông lắm, Jaime, làm thế quá nguy hiểm.
Jaime vỗ vào vai anh ta:
– Ta sẽ cho chúng một đòn ra đòn.
Anh cười, rồi bước ra khỏi xe.
Họ nhìn theo Jaime khi anh bước vào cửa hàng đồ da cách nhà băng vài căn.
Khi bước ra, anh mang theo một chiếc cặp da, gật đầu với nhóm người trong xe rồi bước vào nhà băng.
Megan thấy tức thở. Cô bắt đầu đọc kinh.
Nguyện cầu là kêu gọi Nguyện cầu là lắng nghe Nguyện cầu là ăn ở Nguyện cầu là ngọn đèn chiếu sáng với Chúa Giêsu.
Mình thấy bình tĩnh và rất an tâm.
Kì thực cô chẳng bình tĩnh và an tâm chút nào.
Jaime Miro đi qua hai lần cửa nhà băng, qua một hành lang lát đá cẩm thạch dẫn tới phòng tiếp khách. Bên trong cửa vào, anh để ý thấy một máy quay bí mật gắn trên tường cao bèn ném cho nó một ánh mắt vô hình, rồi nhìn khắp phòng. Đằng sau các quầy thu tiền, một thang gác dẫn lên tầng hai, nơi các nhân viên nhà băng đang bận rộn sau các dãy bàn. Sắp tới giờ đóng cửa, nhà băng đầy khách hàng, ai cũng nóng lòng muốn cho xong việc mình. Mọi người xếp thành hàng dài trước các quầy THU - CHI. Jaime để ý thấy có mấy khách hàng mang túi xách. Anh đứng vào và kiên nhẫn đợi tới lượt mình.
Khi đến bàn thủ quỹ, anh dịu dàng nói:
– Xin chào!
– Xin chào, Senor. Hôm nay chúng tôi sẽ giúp gì cho ngài nào?
Jaime tựa người vào quầy và rút ra tờ áp phích truy nã đã được gấp lại, đưa nó cho người thủ quỹ.
– Anh làm ơn xem giúp cái này Người thủ quỹ mỉm cười.
– Sẵn lòng, thưa ngài.
Anh ta giở ra và khi đã nhìn rõ đó là gì thì mở rộng cặp mắt nhìn Jaime, thảng thốt.
– Khá giống, phải không nhỉ? - Jaime nói nhẹ nhàng. - Anh thấy đấy, tôi đã giết nhiều người, nên có thêm một vài người nữa thì với tôi cũng chẳng khác gì.
Tôi nói thế có rõ không nhỉ?
– Cư Cực rõ, thưa ngài. Cư... Cực rõ. Tôi còn có gia đình. Tôi xin ngài...
– Tôi rất kính trọng gia đình, vì thế tôi sẽ mách một cách để anh cứu lấy cha của bọn trẻ nhé. - Jaime đẩy chiếc cặp da về phía người thủ quỹ. - Tôi muốn anh nhét đầy cặp này cho tôi. Tôi muốn anh làm nhanh và trật tự. Còn nếu anh thực sự tin rằng tiền quan trọng hơn cả cuộc sống của mình thì anh cứ việc rung chuông báo động.
Viên thủ quỹ lắc đầu lia lịa:
– Không, không, không ạ.
Anh ta bắt đầu lôi tiền ra khỏi ngăn kéo và nhồi nhét vào chiếc cặp, hai tay run lẩy bẩy.
Khi cặp da đã đầy chặt, viên thủ quỹ nói:
– Của ngài đây, Senor. Tôi... tôi hứa sẽ không rung một cái chuông nào.
– Anh thật là thông thái, - Jaime nói. - Tôi sẽ nói tại sao, anh bạn ạ. - Anh quay người chỉ vào một phụ nữ luống tưởi đang đứng gần cuối hàng, tay mang một chiếc túi giấy nâu. - Anh chắc nhìn thấy người phụ nữ kia? - Bà ấy là người của chúng tôi đấy. Trong túi ấy có quả bom. Khi có tiếng chuông rung lên bà ấy sẽ nổ bom ngay.
Mặt anh ta xám ngoét.
– Không, xin ngài đừng làm thế!
– Anh đợi chừng mươi phút, sau khi bà ấy rời khỏi Đây, rồi hãy quyết định làm gì thì làm. - Jaime đe – Thề có các con tôi. - Người thủ quỹ thì thào.
– Xin chào!
Jaime xách cặp đi ra cửa, cảm thấy cặp mắt của viên thủ quỹ nhìn dán vào mình.
Anh dừng lại bên người phụ nữ có cái túi giấy nâu:
– Tôi phải ca tụng bà. - Jaime nói. - Bộ váy bà đang mặc quả là hết sức hợp.
Bà ta đỏ mặt lên.
– Ông quá khen, Senor. Cảm ơn ông.
– Vâng! Xin chào bà.
Jaime quay lại, gật đầu với người thủ quỹ rồi thong thả ra khỏi nhà băng.
Phải tới mười lăm phút sau người phụ nữ mới xong việc và rời đi. Tới lúc Đó thì...
Nhìn thấy Jaime ra khỏi nhà băng đang thong thả bước về xe, Megan như trút được nỗi sợ hãi đè nặng trong cô.
Felix Carpio cười:
– Thằng cha này lại vớ được cú bẫm đây. - Anh quay lại Megan. - Sơ tha lỗi.
Megan chưa bao giờ nhìn thấy một ai mà lại khiến cô mừng như thế.
Anh ta đã làm xong, cô nghĩ. Làm tất cả chỉ với một mình. Mình phải kể cho các sơ nghe mới được. Và đột nhiên cô nhớ ra. Cô không thể chuyện này với ai.
Khi trở về tu viện, chỉ có sự im lặng theo cô đến hết cuộc đời Ý nghĩ đó khiến cô ngán ngẩm.
Jaime bảo Felix:
– Vào trong đi, anh bạn. Tôi sẽ lái.
Anh để chiếc cặp da lên ghế.
– Tất đẹp cả chứ? - Amparo hỏi.
Jaime cười:
– Không thể hơn. Anh phải nhớ để cảm ơn đại tá Acoca về cái trát truy nã của hắn.
Chiếc xe chạy xuôi. Đến góc nhỏ đầu tiên, phố Tudela, Jaime cho xe rẽ trái.
Đột nhiên, không biết từ đâu viên cảnh sát hiện lên trước đầu xe và đưa tay ra hiệu dừng lại. Jaime đạp phanh. Megan thót tim.
Viên cảnh sát bước tới bên xe.
Jaime bình tĩnh hỏi:
– Có chuyện gì, thưa ông sĩ quan?
– Senor, chuyện là ông đang lái xe vào luồng cấm của đường một chiều. Nếu không chứng minh được rằng mình bị mù hợp pháp thì ông sẽ phiền đấy. – Anh ta chỉ vào biển hiệu ở lối rẽ. - Phố này đã được chỉ dẫn rõ ràng, người lái xe có nghĩa vụ tôn trọng một biển hiệu như thế. Đấy là lý do để nó được đặt ô đó.
Jaime nói giọng kẻ cả:
– Một ngàn lần xin lỗi, các bạn tôi và tôi tranh luận hăng quá nên không nhìn thấy biển báo.
Viên cảnh sát ghé đầu vào ô cửa chỗ lái xe ngồi. Anh ta chăm chú nhìn Jaime, một vẻ bối rối hiện trên mặt.
– Xin cho phép tôi được xem giấy đăng ký của ông.
– Tất nhiên rồi, - Jaime nói.
Anh đặt tay vào khẩu súng ở dưới lần áo khoác, Felix sẵn sàng nhảy vào cuộc. Megan nín thở.
Jaime làm ra vẻ lẩn tìm ở các túi.
– Rõ ràng là tôi để nó ở đâu đây mà.
Vào lúc đó, ở bên kia quảng trường bỗng vang lên tiếng gào thét dữ dội khiến viên cảnh sát phải quay lại nhìn. Một thanh niên đang đánh một phụ nữ ở góc phố, đấm đá túi bụi vào đầu vào vai cô ta.
– Cứu! - Cô gái gào lên. - Cứu tôi với! Nó giết tôi rồi!
Viên cảnh sát do dự một giây, rồi ra lệnh:
– Đợi đây! Anh ta chạy vội về phía cuộc ẩu đả.
Jaime đạp mạnh ga. Chiếc xe lao như tên bắn theo luồng đường cấm, làm tán loạn dòng xe đang chạy đúng chiều. Bấm những hồi còi giận dữ inh ỏi, tới góc phố, Jaime quay xe cho nó lao lên chiếc cầu dẫn ra ngoài thị trấn trên đại lộ Sanehez de Anìona.
Megan nhìn Jaime làm dấu thánh. Cô thấy khó thở.
– Thế... thế nếu gã thanh niên đó không đánh cô gái thì ông đã giết chết viên cảnh sát rồi à?
Jaime chẳng bận tâm gì đến câu hỏi.
Người phụ nữ đó không bị đánh, thưa sơ Felix giảng giải. - Đó là người của chúng tôi. Chúng tôi không đơn độc, chúng tôi có nhiều bạn tốt.
Nét mặt Jaime lúc đó thật dữ tợn:
– Chúng ta phải quẳng cái xe này đi.
Họ ra khỏi ngoại ô Vailadolid.
Jaime rẽ sang đường N. 620, con đường cao tốc dẫn đến Burgos, theo hướng Loglono. Anh thận trọng giữ cho xe chạy ở tốc độ cho phép.
Phải vứt cái xe này ngay khi qua được Burgos, - anh nói. Không thể tin được điều đang diễn ra với mình, Megan nghĩ. Mình đã trốn khỏi tu viện, chạy trốn khỏi bọn lính, lại đang ngồi cùng xe với những kẻ khủng bố kiêm cướp nhà băng. Chúa ơi, Người định dành cho con cái gì nữa đây?
o O o
Đại tá Ramon Acoca và sáu thành viên khác của GOE đang ở trong một cuộc họp có tính chiến lược. Họ cùng đứng trước tấm bản đồ toàn quốc loại lớn.
Người khổng lồ sẹo mặt nói:
– Rõ ràng là Miro đang đi theo hướng Bắc về phía vùng Basque.
– Đó nghĩa là Burgos, Vietoria, Logrono, Pamprona và San Sesbatian.
San Sesbatian, Acoca nghĩ. Nhưng hắn phải nằm trong tay ta trước khi tới được đó.
Giọng nói trong máy điện thoại vang lên bên tai Acoca:
Anh đang vượt quá thời gian.
Y không được phép thất bại lần nữa.
Họ đi qua một vùng đất gập ghềnh, dấu hiệu đã gần đến Burgos. Jaime im lặng khá lâu sau tay lái. Cuối cùng anh lên tiếng:
– Felix, đến San Sebastian mình muốn thu xếp để Rubio thoát khỏi bọn cảnh sát.
Felix gật đầu:
Lúc Đó sẽ thật vui. Nó sẽ làm bọn chúng phát điên lên.
– Còn sơ Lucia thì sao? - Megan hỏi.
– Sao?
– Chẳng phải ông đã nói sơ ấy cũng bị bắt đấy thôi?
Jaime nói gượng gạo:
– Phải! Nhưng cái bà sơ Lucia lại hóa ra là một tội phạm đang bị cảnh sát truy nã về tội giết người.
Tin đó làm Megan bàng hoàng. Cô nhớ lại hình ảnh Lucia đã tấn công tên lính thế nào và dẫn họ trốn vào vùng núi ra sao. Megan thấy thích Lucia. Cô nói bướng bỉnh:
– Nếu các ông đã cứu thì phải cứu cả hai.
Cái loại tu sĩ quái quỉ gì vậy, Jaime tự hỏi.
Nhưng cô nói đúng. Giải thoát được Rubio và Lucia ngay dưới mũi cảnh sát sẽ là một chiến dịch tuyên truyền tuyệt vời với những hàng tít lớn trên khắp các báo chí Tây Ban Nha, và cả thế giới nữa. Chắc chắn.
Amparo chìm đắm trong im lặng nặng nề.
Đột nhiên, xa xa phía trước họ xuất hiện ba chiếc xe nhà binh chở đầy lính.
– Ta phải bỏ đường này thôi. - Jaime quyết định.
Đến chỗ đường giao nhau, anh cho xe tách khỏi đường cao tốc, hướng về phía đông.
Santo Domingo nằm ở phía trước. Tại đó có một lâu đài cổ bỏ hoang. Ta có thể nghỉ đêm ở đấy.
Chẳng bao lâu họ nhận thấy bóng dáng tòa lâu đài cao trên quả đồi. Jaime lái xe theo đường phụ, tránh đi vào thị trấn. Tòa lâu đài lờ mờ hiện ra mỗi lúc một lớn. Cách nó khoảng trăm mét là một hồ nước.
Jaime dừng xe.
– Nào, ra ngoài hết.
Khi mọi người đã ra khỏi xe, Jaime quay đầu xe xuống dốc, hướng về hồ nước, cho xe lăn bánh rồi nhảy ra. Họ đứng nhìn theo chiếc xe lao xuống hồ và biến mất dưới làn nước.
Megan mấp máy môi định hỏi xem họ sẽ tới Logrono bằng cách nào nhưng đã kịp dừng lại. Một câu hỏi ngốc nghếch. Tất nhiên là sẽ bằng cách đánh cắp chiếc khác.
Họ cùng xem xét tòa lâu đài bỏ hoang. Bao quanh nó là bức tường đá lớn.
Mỗi góc là một tháp canh đang sụp lở – Ngày trước, các hoàng tử dùng những lâu đài này làm nhà tù giam giữ kẻ thù của mình.
Nhưng Jaime là kẻ thù của Nhà nước, nếu bị bắt, sẽ chẳng có nhà tù nào cho anh ta. Chỉ có cái chết, Megan nghĩ. Nhưng anh ta không biết sợ. Cô nhớ Jaime đã nói, Tôi có đức tin vào cái mà tôi chiến đấu vì nó. Tôi có đức tin vào đồng đội của tôi và vào khẩu súng của tôi.
Họ bước trên những bậc thang đá dẫn lên cổng sắt lâu đài cửa gỉ tới mức họ phải cố sức đẩy nó ra để lách vào bên trong một mảnh sân lát đá.
Bên trong lâu đài thực là quá lớn đối với Megan. Khắp nơi, chỗ nào cũng có phòng ở, các lối đi thì nhằng nhịt, lại còn nhan nhản những ụ súng quay ra phía ngoài để người bên trong có thể đẩy lui được sự tấn công của kẻ thù.
Các bậc đá dẫn lên tầng thứ hai, trên đó cũng có một sân trong. Cầu thang đá hẹp dần khi lên tầng ba rồi tầng bốn. Lâu đài hoang vu.
– Ít nhất thì cũng có khối chỗ để ngủ. - Jaime nói. - Tôi và Felix sẽ đi kiếm cái ăn. Hai người chọn phòng đi.
Amparo quay sang Megan:
– Đi thôi, sơ!
Họ đi dọc hành lang, Megan thấy các phòng đều giống y hệt nhau. Đều bằng đá và đều trống rỗng, lạnh lẽo, hoang sơ. Amparo chọn một phòng rộng nhất.
– Jaime và tôi sẽ ngủ ở đây, - cô ta nhìn Megan ranh mãnh hỏi. - Cô có thích ngủ với Felix không?
Megan nhìn trả, không nói gì.
– Hay có lẽ cô muốn ngủ với Jaime hơn, - Amparo bước tới gần Megan. - đừng có bất cứ một ý nghĩ nào, sơ ạ Anh ấy quá lớn so với cô đấy.
– Bà không phải bận tâm. Tôi không thích. – Và ngay cả lúc nói vậy, Megan cũng tự hỏi liệu Jaime Miro có quá lớn so với mình không.
Khoảng một giờ sau hai người đàn ông trở về. Jaime tóm chặt hai con thỏ còn Felix thì ôm theo củi. Felix cài chốt cửa trước. Megan nhìn họ nhóm lửa ở cửa lò sưởi, nhìn Jaime lột da thỏ, rồi xuyên que qua, rồi nướng trên lửa.
– Đáng tiếc, chúng tôi không thể phục vụ cho các quý bà một bữa tiệc thực sự dược. - Felix nói. Nhưng ta sẽ ăn tử tế ở Logrono. Còn bây giờ, nào, xin hãy thưởng thức.
Khi bữa ăn kết thúc, Jaime bảo:
– Ta đi ngủ thôi. Tôi muốn sáng mai ta xuất phát sớm.
Amparo nói với Jaime:
– Đi thôi, anh yêu. Em đã chọn phòng cho chúng ta.
Megan nhìn hai người sóng đôi lên gác, tay trong tay.
Felix quay sang Megan:
– Sơ có phòng chưa?
– Có rồi, cám ơn ông!
– Thế thì tốt!
Megan và Felix cùng lên gác.
– Chúc ông ngủ ngon! - Megan nói.
– Chúc sơ ngủ ngon! - Anh đưa túi ngủ cho Megan. Cô muốn hỏi Felix về Jaime nhưng lại thôi. Jaime có thể sẽ cho cô là tọc mạch, mà vì lý do nào đấy, Megan lại hết sức muốn Jaime nghĩ tốt về mình. Thật là nhảm nhí, Megan nghĩ.
Hắn ta là một tên khủng bố, tên giết người, kẻ cướp nhà băng và Chúa mới biết còn là gì nữa. Vậy mà mình lại đi lo chuyện hắn có nghĩ tốt về mình hay không.
Cho dù nghĩ trong đầu như thế, Megan lại nghĩ đến mặt khác của con người này. Anh ta là một chiến sĩ đấu tranh cho tự do. Anh ta cướp nhà băng để lấy tiền phục vụ sự nghiệp đó. Anh ta liều mình cho điều mình tin anh ấy là một con người dũng cảm.
Đi qua phòng hai người, Megan nghe tiếng Jaime và Amparo đang cười ở bên trong. Cô bước vào căn buồng trống trải, nơi cô sẽ ngủ, quỳ xuống nền đá lạnh lẽo.
– Chúa nhân ừ? Hãy tha lỗi cho con vì... Tha lỗi cho mình vì cái gì nhỉ Mình đã làm gì nào?
Lần đầu tiên trong đời, Megan đã không thể cầu nguyện được:
Chúa trên trời có nghe thấu không?
Cô chui vào chiếc túi ngủ mà Felix đưa cho, nhưng giấc ngủ xa vời vợi như những ngôi sao lạnh lùng mà cô nhìn thấy qua khung cửa sổ hẹp.
Mình đang làm gì ở đây vậy? Megan tự hỏi. Luồng suy nghĩ của cô trôi về với tu viện... về trại trẻ mồ côi. Thế còn trước khi ở trại mồ côi Tại sao mình lại bị bỏ rơi ở đó Mình không tin cha mình là một người lính dũng cảm hay một người đấu bò vĩ đại. Nhưng biết được điều đó cũng chẳng phải tuyệt vời lắm sao?
Đến gần sáng Megan mới thiếp đi.
Ở khắp nhà tù Aranda de Duero, Lucia Carmine bỗng trở nên nổi tiếng.
– Em như con cá lớn trong cái ao nhỏ của bọn anh, - tên lính gác nói với cô. - Chính phủ Ý đang gửi người đến để đưa em về đấy. Anh thì muốn được đưa em về nhà anh, Puta Bonitan. Thế em đã làm gì vậy?
– Tao cắt dái đứa nào dám gọi tao là Puta Bonita.
– Nói cho biết, bạn tao thế nào?
– Nó vẫn sống đấy!
Lucia thì thầm một lời cảm tạ. Cô nhìn quanh những bức tường xà lim xám xịt khủng khiếp. Làm thế quái nào mà thoát ra khỏi đây được? Cô nghĩ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cát Bụi Thời Gian
Sidney Sheldon
Cát Bụi Thời Gian - Sidney Sheldon
https://isach.info/story.php?story=cat_bui_thoi_gian__sidney_sheldon