Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Biển Tình Sóng Gió
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14 -
M
ồ hôi ròng ròng rỏ xuống từ trán, má, cằm nàng, Alexandra mang mâm thức ăn rất nặng lên nhà. Từ nhỏ chưa bao giờ nàng làm lụng vất vả như hôm nay ở dưới bếp và nhà ngang. Bếp là 1 gian nhà rất rộng, ngày xưa fải có nhiều nô lệ fục vụ, nhưng bây giờ chỉ có mỗi bác da đen Ebba và hôm nay có thêm nàng.
Mọi thứ đồ đạc, dụng cụ ở đây đều cỗ lỗ và hai người fải xoay trần ra để làm cho xong bữa ăn. Tất nhiên số người ăn không nhiêu nhưng vẫn fải làm đầy đủ mọi việc. Bây giờ Alexandra mới hiểu khối lượng công việc lớn lao trong mỗi gia đình. Sau khi quét dọn lau chùi các gian phòng và nấu nướng cho bữa ăn. Alexandra nhìn vào đôi bàn tay đỏ au nhức nhối, thấy không còn trắng trẻo nõn nà như trước nữa.
Nhưng nàng thấy chuyện đó không quan trọng. Mọi người đang cần nàng giúp đỡ và Alexandra sung sướng được góp fần ít nhiều cho họ. Trong gian bếp không khí quá nóng bức. Chưa bao giờ nàng thấy không khí ẩm thấp như ở đây, làm nàng nhiều khi gần như ngạt thở. Bà Eleanor làm sao sống nổi trong điều kiện này?
Lúc Alexandra trong nhà bước ra trời đêm lạnh giá, nàng nhìn lại và thấy toà nhà lớn thêm rất nhiều dưới làn ánh sáng cuối cùng cuả buổi hoàng hôn muộn. Những vết loang lổ, hoen ố bỗng mờ đi hết. Alexandra có thể hình dung ngày xưa đã có thời toà nhà này huy hoàng biết bao với tiếng cười nói vang xa trong không trung vào các buổi sẩm tối, chen lẫn tiếng hát trong khu nhà dành cho các người nô lệ.
Nàng tưởng tượng ra ngay đó không khí trong dinh cơ này lúc nào cũng ồn áo náo nhiệt và ngoài cánh đồng trồng bông từng đoàn nô lệ đứng thành hàng dài làm lụng cực nhọc.
Dẫy nhà bếp xây tách ra khỏi toà nhà chính cho nên hơi nóng cuả bếp lò và những mùi nấu nướng dưới đó không bay lên được nhà trên. Bây giờ bếp núc chẳng hoạt động gì nhiều nên khoảng cách đó trở nên quá dài đối với Alexandra. Mỗi lần đi lại từ nhà trên xuống bếp, mang vác nặng, nàng thấy đôi chân mỏi nhừ như níu nàng lại.
Mặc dù thế nào đi nưã, dinh cơ này vẫn thuộc về ông già Jarmon cho nên bác da đen Ebba và bà Jarmon vẫn fải làm mọi việc theo lệnh cuả ông cụ. Cụ vẫn là chủ nhân cuả đồn điền Jarmon và họ đều làm công cho ông cụ
Ebba ở lại trong bếp. Bác ta xưa nay vẫn ngủ dưới đó, coi đấy là nhà cuả bác. Bác là người da đen cho nên quen chịu đối xử fân biệt, vả lại dãy nhà bếp cũng khá rộng và ấm áp, cho nên bác chẳng lên nhà trên để làm gì khi không có công việc. Ông cụ Jarmon không bao giờ cho fép bác Ebba lên sống trên nhà, mặc dù chế độ nô lệ đã bị hủy bỏ và đúng ra bác da đen này được quyền bình đẳng với tất cả mọi người trong gia đình.
Đối với cụ Jarmon quá khứ chưa chết mà vẫn tồn tại. Mọi cách suy nghĩ cũng như đối xử với mọi người, ông cụ vẫn giữ nguyên như hồi chưa xảy ra nội chiến, khi chế độ nô lệ vẫn còn tồn tại trong các bang ở miền Nam.
Alexandra hơi hồi hộp trước khi gặp cụ Jarmon, bởi từ lúc đến đây nàng mới chỉ tiếp xúc với bà Eleanor và bác da đen Ebba. Hai người này đã kể cho nàng nghe đôi nét chính yếu về ông cụ Jarmon và nàng lo lắng, làm soa ông cú có thể chấp nhận được 1 phụ nữ lạ sống trong toà nhà cuả cụ. Nhưng nàng thấy có thể yên tâm fần nào ở chỗ tuy nàng ở đây sẽ tốn kém cho ông cụ ít nhiều nhưng những công sức lao đng nặng nhọc nàng bỏ ra cũng thưà sức bù vào khoản tiền tốn thêm ấy.
Alexandra không dám nghĩ đến Giles. Nàng vẫn cứ hồ nghi sao anh ta lại có thể là người trong dòng họ Jarmon? Tại sao Giles giấu nàng điều đó trong những ngày gặp nàng ở nhà chứa cuả Madam Le Blanc? Rõ ràng 2 người đã âm mưu làm hại nàng, nhưng họ làm như thế để làm gì? Phải chăng có nguyên do nào thêm nữa không, ngoài việc bỏ thuốc kích dục cho Alexandra để nàng chịu làm tình với hắn?
Alexandra cố suy nghĩ mà vẫn không làm sao hiểu được họ cũng như những động cơ cuả họ. Nhưng nàng tin rằng chẳng bao lâu nữa, sống ở đây thêm ít ngaỳ, nhất định nàng sẽ tìm ra. Nàng sẽ chất vấn Giles ngay trong 1 dịp nào thuận tiện nhất. Nàng không sợ hắn, chỉ hơi bối rối và tò mò muốn biết thực chất con người hắn. Đồng thời nàng cũng căm ghét hắn sâu sắc.
Theo lời khuyên cuả bác da đen Ebba, Alexandra vội vã lên nhà trên, đóng nhanh cánh cửa to lớn lại đằng sau nàng. Ngày nay đâu cần loại cửa rộng như thế nữa, bởi phụ nữ không mặc loại váy phồng có khung đỡ bên trong loà xòa, nhưng cánh cửa lớn vẫn gợi lại 1 thời dĩ vãng vàng son cuả đồn điền xưa kia.
Hai bắp tay nhức nhối vì lao động vất vả, Alexandra bước theo hành lang tăm tối đi về fiá gian phòng mà bà Eleanor và Ebba bảo đó là phòng ăn chính cuả toà nhà. Một tay bưng chiếc mâm to nặng, tay kia nàng đẩy cửa bước vào. Tại đây đèn sáng trưng làm Alexandra loá mắt. Phải đứng lại 1 lúc cho quen với ánh sáng, nàng mới có thể bước tiếp.
Cuối cùng Alexandra nhìn thấy mấy cặp mắt đang chăm chú nhìn mình. Nàng bước đến bên chiếc bàn ăn lớn, đặt mâm thức ăn lên trên mặt bàn. Nàng chùi hai tày vào tạp dề bằng vải bông thắng ngang người, rồi nhìn những khuôn mặt ngồi xung quanh bàn.
Bà Eleanor mỉm cười thân tình với nàng. Lúc này trông bà khoẻ khoắn hơn vì đã được nghỉ ngơi 1 lúc. Giles nhìn nàng bằng cặp mắt thích thú và khi hai luồng mắt chạm nhau, hắn khẽ dướn lông mày lên chút ít. Cụ Jarmon thì cau mặt lại, chăm chú nhìn nàng bên trên cặp kính lão để tụt xuống sống mũi.
Để fá bầu không khí nặng nề, cụ Jarmon hỏi:
_ Cô gia sư nào kia, chị Eleanor?
_ Thưa cha, đấy là cô Alexandra Clarke. Con đã thưa với cha về việc cô ấy đến nhà ta ban trưa
_ Nhưng sao cô ta lại ăn mặc thế kia? có fải họ hàng cuả chị không đấy?_ ông cụ hỏi con dâu.
_ Thưa cha, cô ấy đến đây để giúp đỡ con đấy ạ.
_ Thưa ngài Jarmon, tôi đã làm việc dưới bếp suốt cả buổi chiều hôm nay. Bởi bà Eleanor đang ốm mà một mình bác Ebba không làm xuể mọi công việc nên tôi đã giúp bác ấy_ Alexandra cảm thấy giọng mình không được lễ độ cho lắm. Fần vì nàng rất mệt, fần vì thái độ khó chịu cuả ông cụ làm nàng tự ái và rất bực.
Ông cụ quay mặt đi, như thể không muốn nhìn hình dạng ghê tởm cuả nàng.
Ông cụ nói giọng khinh bỉ:
_ Bọn dân miền Bắc đêù như thế cả, không được ai dạy dỗ cách ăn nói cư xử lễ fép với người trên.
_ Thưa cha... Eleanor định nói.
_ Thôi được, nếu cô ta định làm thay chân con sen ở nhà này thì cũng được. Ta tin rằng bọn dân miền Bắc khốn kiếp ấy dù sao cũng biết thân fận cuả chúng_ ông cụ nói, mắt vẫn không thèm nhìn Alexandra_ Vậy thì cô tiếp thức ăn cho mọi người đi kẻo nguội hết.
Alexandra không tin và tai mình nưã. Tại sao lại có ông già khó chịu đến như vậy? Nàng muốn cầm điã thứa ăn quăng vào bộ mặt vênh váo đáng tởm kia rồi đi ra. Nhưng nàng lại nén nhịn, hít 1 hơi thật dài, bắt đầu mở vung các tô thức ăn.
_ Để tôi giúp cô 1 tay_ bà Eleanor đứng dậy nói.
_ Không, bà để mặc tôi, bà Eleanor. Tôi làm lấy được và sẽ làm tốt. Lúc nãy bà xếp ghế đã là đủ mệt lắm rồi. Bà đang yếu sức cần fải nghỉ ngơi.
Cụ Jarmon lên tiếng, giọng ra lệnh, mắt chăm chú theo dõi cách Alexandra làm:
_ Cứ để cô ấy tiếp thức ăn cho mọi người nếu cô ấy thích làm. Chúng ta không thể nuôi không 1 kẻ miền Bắc được. Fải cho nó làm để nuôi cái miệng cuả nó.
Alexandra thấy bà Eleanor cúi gằm xuống. Lúc này nàng mới thấy bà đã fải chịu bao đau khổ, nhục nhã trong cái gia đình vênh váo, khinh người này. Nàng thầm nghĩ, cái gì đã khiến bà fải cam chịu tất cả nỗi sỉ nhục kia suốt ngần ấy năm trời. Bởi rõ ràng ở đây bà bị mọi người ghét bỏ cũng như họ căm ghét người miền Bắc, nói chung, những "kẻ" đã xóa bỏ những ưu quyền cuả họ với tư cách chủ nô.
Alexandra đặt các tô thức ăn ra giữa bàn. Nàng không định sẽ múc ra cho từng người. Nàng đã quá mệt, và nàng thấy cũng không cần thiết làm như thế. May thay, mỗi người đều ngồi ở 1 góc chiếc bàn lớn.
Phòng ăn này trông to lớn và đồ đạc đều thuộc loai quý, nhưng tiếc tahy trên bàn lại không có bát đĩa men sứ, không có thià niã bằng bạc để làm chiếc bàn ăn đủ sang trọng xứng đáng với nó. Mọi người chị dùng thìa niã bình thường và điã sứ giản dị, những thứ trước đây chỉ dùng dưới bếp, không bao giờ được đưa lên nhà trên.
Sau khi đặt các tô thức ăn lên giữa bàn rồi ngồi xuống. Alexandra dừng lại quan sát những người xung quanh. Mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, đường như chờ nàng làm thêm việc hầu hạ nào nữa. Thấy vậy Alexandra bèn nói:
_ Tôi thấy không cần múc thức ăn vào bát cho từng người. Tôi mệt quá rồi, vậy xin mỗi người tự tiếp lấy. Cũng chẳng nhiều món gì đâu
_ Tất nhiên rồi, cô em yêu quý_ bà Eleanor vội vã nói rồi lấy 1 chiếc bát đưa cho cụ Jarmon.
Ông cụ đỡ chiếc bát, quắt mắt nhìn con dâu nói:
_ Trước khi ăn ta đọc kinh cho đúng là những tín đồ cuả Chúa Trời.
Eleanor liếc nhanh nhìn Alexandra, ý bảo nàng đấy là tục lệ ở đây và nàng khẽ gật đầu. Nàng không fản đối gì nhưng nàng cần biết tập quán cuả gia đình. Cụ Jarmon lầm rầm cầu kinh rất lâu khiến Alexandra thầm nghĩ, đợi cụ đọc kinh xong thì thức ăn nguội hết. Cuối cùng bài kinh chấm dứt và mọi người múc thức ăn, bắt đầu ăn.
thức ăn quá đơn sơ đến mức Alexandra thầm nghĩ các gái điếm ở nhà chứa cuả Madam Le Blanc còn ăn sang hơn những chủ đồn điền miền Nam. Tầng lớp quý tộc đại điạ chủ ở đây chắc chắn cho rằng thế giới đã bị đảo lộn.
Trong bữa ăn, mọi người nói rất ít. Eleanor ăn từng miếng rất nhỏ nhẹ như mèo ăn, có vẻ bà sợ không dám ăn nhiều. Alexandra thì ăn rất thoải mái. Nàng biết cụ Jarmon luôn nhìn nàng bằng cặp mắt xét nét, nhưng nàng mặc. Thái độ Giles rất thờ ơ làm Alexandra ngạc nhiên. Nàng cũng tỏ ra lạnh nhạt, vì nàng không muốn bà Eleanor biết quan hệ thật giữa Giles và nàng. Tốt nhất là để bà tin rằng 2 người chỉ ngẫu nhiên quen nhau và quan hệ rất hời hợt.
Nhưng bà Eleanor tỏ ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì trong lúc ngồi ăn. Alexandra thấy rõ bà rất không thoải mái và chỉ mong chóng đứng dậy đi chỗ khác. Nàng thầm nghĩ, giá mình bưng riêng 1 khay thứa ăn vào phòng bà, có lẽ bà sẽ ăn được nhiều hơn. Và nàng nghĩ cũng nên thử làm cách đó xem sao.
Không khí bữa ăn rất nặng nề, nhưng cụ Jarmon và Giles không hề làm gì để giải toả không khí ngột ngạt ấy.
Bữa ăn kết thúc, 2 người đàn ông nhanh chóng đứng dậy chuyển sang phòng thư viện bên cạnh ngồi hút thuốc và uống rượu, hệt như thời chưa xảy ra nội chiến, như thể họ không hề bị sa sút. Alexandra rất ngạc nihên trước thái độ ấy. Giá vào địa vị họ, nàng sẽ gắng hết sức mình để cứu vãn lại những gì còn sót lại. Nhưng nàng gạt ngay những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu óc, đứng lên dọn dẹp đĩa bát. Bà Eleanor định giúp nàng.
_ Không. Bà fải đi nghỉ. Bà lên giường nằm đi để giữ sức, mai nếu bà khoẻ bà hãy làm.
Bà Eleanor âu yếm cười với nàng. Bà nói:
_ Cảm ơn cô, Alexandra_ giọng bà nói đượm chút u buồn_ Nguyên việc cô đến đây đã giúp tôi được bao nhiêu điều rồi. Mai tôi sẽ khoẻ và cùng làm với cô và bác Ebba.
_ Ôi, tôi chỉ mong bà khoẻ_ nàng nói và xếp đĩa thành chồng đặt lên mâm.
_ Vậy chúc cô ngủ ngon nhé_ bà Eleanor nói rồi cúi xuống, trìu mến hôn lên má nàng_ Ôi, tôi tưởng như tôi có con gái vậy. Cô đến đây làm tôi vui lên biết bao.
Alexandra đem các thứ xuống bếp và bác da đen rửa bát đĩa. Lúc nàng làm xong việc bước ra ngoài để về phòng ngủ, nàng đứng lại ngoài cửa nhìn xung quanh. Đêm đã xuống và nàng nghe thấy tiếng súc vật và sâu bọ kêu. Nàng khẽ rùng mình, không biết đó là tiếng kêu cuả những con gì. Nàng bước đi vội vã, cảm thấy bao bóng đen quái đản nhảy muá xung quanh nàng dưới ánh trăng.
Alexandra chưa quen với không khí tịch mịch cuả thôn quê và nàng thấy sờ sợ. Không ngẩng đầu lên nhìn, nàng cúi gằm xuống bước đi. Đột nhiên nàng hét lên, đụng đầu vào thứ gì đó. Thì ra là cây tầm gửi rủ từ trên cành cây cao xuống. Nàng vội vã gạt nó sang bên cạnh và cảm thấy hoảng sợ. Nàng tưởng như những cây tầm gửi kia đang rủ xuống, bao vây nàng. Chưa bao giờ nàng ở 1 nơi như thế này với những cây giống như những cây này, dây tầm gửi. Giá như không vì bà Eleanor thì nàng chẳng ở đây thêm làm gì.
Hoảng hốt, nàng co chân chạy về phía ánh đèn ở nhà trên hắt ra. Nàng hy vọng cửa vẫn mở để đợi nàng lên nhà, nhưng soa không thấy sánh sáng ở chỗ đó. Ai đã đóng cửa rồi sao? Bỗng ai đó ngáng chân Alexandra làm nàng ngã sấp xuống mặt đất ẩm ướt.
_ Alexandra yêu quý, để tôi đỡ cô dậy nào. Cô vừa bị vấp fải không?
Cố nén 1 tiếng thét hỏang hốt suýt bật ra từ cổ họng, nàng ngước mắt lên và thấy 1 bóng đen đứng trước mặt nàng.
_ Ông làm gì ở đây?_ nàng sợ hãi hỏi.
Giles cười khúc khích:
_ Tồi ngồi trong nhà, nhìn ra thấy ánh trăng đẹp quá. Cô không thấy là trăng đẹp hay sao? Còn gì thú bằng dạo chơi dưới ánh trăng? Không lúc nào ve vãn 1 cô gái xinh đẹp thích hợp bằng lúc này, cô công nhận không?
Alexandra định đứng dậy, nhưng Giles đã vội vã kéo nàng đứng lên. Bàn tay cứng như sắt của y sốc nách nàng.
_ Buông tôi ra, Giles! Tôi fải vào nhà bây giờ.
_ Tại sao fải "vào"? Tôi không nghĩ như thế, Alexandra.
Giles nói bằng giọng kiên quyết và y nắm chặt cánh tay nàng kéo nàng ra khỏi cửa, về fiá đám cây rậm rạp tối tăm.
_ Không! Tôi không đi với ông đâu. Tôi fải vào nhà bây giờ
_ Chẳng lẽ chúng ta không có chuyện gì cần trao đổi sao, em yêu? Tôi tin rằng cô đang có nhiều điều muốn hỏi tôi, đúng thế không naò?
Alexandra đâm lưỡng lự. Quả thật nàng đang muốn hỏi hắn vài điều, nhưng không fải ở đây, ngoài trời tối thế này, và lại chỉ có 2 người với nhau.
Nàng lúng túng đáp:
_ Tôi...tôi cũng không biết nữa.
_ Nhưng tôi biết. Lại đây, cô bé Alexandra yêu quý. Tôi không làm hại gì cô đâu. Tôi đã làm hại cô bao giờ chưa nào?
_ Có đấy. Ông đã làm hại tôi.
Giles lại cười khẽ, vẫn tiếp tục kéo nàng ra xa nhà thêm.
_ Đi theo tôi, cô em xinh đẹp tuyệt vời. Tôi thấy ta cần nói chuyện với nhau. Tôi không muốn cô hiểu lầm tôi, Alexandra yêu quý.
_ Vậy ta vào nhà, tìm 1 căn phòng nào đó.
_ Không được. Trong ấy không có 1 căn phòng nào có thể nói chuyện riêng với nhau được. Ông nội tôi suốt đêm đi vẩn vơ hết phòng này sang phòng khác. Cụ thích lục soát mọi ngóc ngách trong cái nhà naỳ, như muốn đánh thức dậy các bóng mắt cuả dĩ vãng. Cụ nuối tiếc thời gian đã qua mà lại_ Giles nói và trong giọng hắn có nét kiên quyết.
Alexandra rất sợ con người này, con người cùng với mụ Le Blanc đã đưa nàng vào bẫy, để sử dụng thân xác nàng. Đúng hơn là hắn đã cùng với mụ chủ nhà chứa kia đẩy nàng vào cơn cuồng mê điên dại hiến thân xác cho hắn trong tình trạng không còn chút tỉnh táo nào nữa.
Nhiều lúc Alexandra vẫn còn cảm giác như đêm hôm qua là 1 cơn ác mộng, là không có thật, bởi quá vô lý! Nàng không ưa gì hắn vậy mà nàng lại van nài hắn ban tình yêu cho nàng. Chuyện ấy có gì đó như thể vô lý quá đáng. Nàng không muốn đứng riêng với hắn ngòai trời đêm như thế này. Nhưng tại sao đó, nàng cảm thấy mình không kiên quyết lắm. Nàng muốn hỏi Giles 1 số điều nhưng nàng lại không hỏi. Nàng ghét hắn nhưng nàng lại không gạt hắn ra.
Giles đã kéo nàng đến đám cây cối rậm rạp, tối đen. Hắn gạt cây tầm gửi sang 1 bên để lấy lối cho nàng đi. Dưới những gốc cây rậm rạp, ẩm thấp, 1 mùi gì đó thoang thoảng làm nàng ngây ngất. Hắn càng lôi nàng vào sâu trong đám cây nàng càng thấy 1 cảm giác mê muội lan toả trong đầu óc. Nàng mỗi lúc càng không muốn suy nghĩ gì nữa, đúng hơn là không thể suy nghĩ gì được nữa.
Hai người đã ra đến 1 lầu bát giác bằng gỗ dựng giữa vườn. Ngày trước cái lầu này chắc fải đẹp lắm, sơn màu trắng. Lúc này, dưới ánh trăng, trông nó vẫn đẹp và thơ mộng vô cùng. Nhưng khi đến gần, Alexandra nhìn thấy những tấm vách gỗ bị bong ra, sàn bên dưới bị nứt gãy và nước sơn bị tróc rất nhiều. Lại 1 lần nữa nàng thấy được sự tàn tạ, sa sút cuả cuộc sống miền Nam.
Alexandra rất không muốn dừng lại ở đây, vì xung quanh những dây tầm gửi rủ xuống trông như những tấm rèm che phủ, mùi ẩm thấp xộc vào mũi làm nàng khó chịu. Thêm nữa khí lạnh và hơi ẩm làm nàng nôn nao. Không, nàng rất không muốn vào chỗ nàỵ Nàng muốn bứt ra bỏ chạy, tránh cho xa cái nơi gợi cho nàng toàn những cảm xúc ảm đạm và khủng khiếp này.
Nhưng bàn tay Giles nắm chặt cánh tay nàng như gọng kìm. Hắn đang muốn gì đó ở nàng và hắn đã quen muốn gì làm nấy, quen cách nghĩ chủ nhân ông trong đồn điền này. Đã có thời Giles có hàng trăm nô lệ trong tay và hắn muốns ai bảo gì họ tùy ý, họ đều răm rắp tuân theo mọi mệnh lệnh oái ăm cuả hắn. Bây giờ hắn vẫn không quên được quyền lực cuả hắn ngày đó.
Giles đã toan tính sẽ khôi fục lại quyền hành gnày xưa. Và bây giờ nếu 1 cô gái đơn độc mà hắn cũng không trị nổi thì hắn sao còn đáng mặt là đàn ông nữa? Mỗi lần nghĩ đến những cô gái nô lệ đủ loại màu da, đủ loại thân hình và độ tuổi, toàn thân hắn rạo rực. Hắn đã từng là ông chủ và ngày đó không cô gái nào dám cưỡng lại hắn.
Hàm răng trắng bóng cuả Giles ánh lên dưới ánh trằng khi hắn nhớ lại hắn đã bắt các cô gái nô lệ ngày đó hầu hạ hắn, thoả mãn thân xác hắn theo đủ các cách hắn yêu cầu. Chà, hồi đó mới đúng là đáng sống chứ. Hắn có vô số tiền bạc và quyền hành, muốn gì cũng có và muốn gái chiều thế nào chúng cũng fải chịu.
Mà đâu fải chỉ có gái nô lệ? Ngay cả những cô gái xinh đẹp như Madam Le Blanc chẳng hạn cũng mong chờ hắn đến và chiều chuộng hắn đủ cách. Giles đã chiếm hữu cô ta tại New Orleans như hắn đã chiếm hữu nô lệ tại đây, sau khi hắn bỏ vốn lặp nhà chưá cho cô ta trông nôm tại khu phố Quadroo. Tuy nhiên Bella_ Le Blanc vẫn cứ giấu hắn đi lại với những nhân tình riêng cuả ả. Giles đã nhiều lần đánh ả về tội đó nhưng hắn biết chẳng ăn thua gì. Ả dâm đãng và không thể chỉ dành thân xác ả cho riêng hắn được. Thêm nữa, Madam Le Blanc lại còn cố tình làm cho Giles thấy ả có nhiều nhân tình khác để chọc tức hắn. Trong số đó hắn biết có cả Jacob. Giles đã thấy cặp mắt Madam Le Blanc sáng rực lên như thế nào mỗi khi có mặt Jacob. Giles biết ả mê thằng em cùng cha khác mẹ của hắn. Và hắn rất không muốn biết chuyện đó. Hắn muốn nhắm mắt coi như không thấỵ Hắn chưa có chứng cớ về chuyện Madam Le Blanc hiến thân xác cho Jacob, và cũng không muốn có để khỏi đau lòng. Hắn cố quên chuyện ấy đi, nhưng vẫn ấm ức.
Giá như không xảy ra chiến tranh thì chắc chắn Giles đã lấy vợ để sinh con đẻ cái và trông nom đồn điền. Nhưng hắn chưa kịp lấy vợ thì chiến tranh đã nổ ra và fá tan mọi thứ. Chiến tranh đã thay đổi tòan bộ cuộc sống. Nhưng hiện giờ hắn thấy có cơ hội để hắn lại giàu có, quyền thế và được lấy vợ, 1 cô gái hắn thật yêu thích.
Giles nhìn xuống cặp mắt xanh lục mở to cuả Alexandra và hắn cười nham nhở. Nhìn cái cười khả ố cuả Giles, Alexandra thấy sao giống cái cười cuả tên Stanton Lewis đến thế. Nàng giật mạnh tay định chạy nhưng Giles đã nắm chặt và đẩy nàng vào trong nhà bát giác.
Bên trong cái lều bằng gỗ sơn trắng làm nơi hóng mát giữa khu vườn, ánh trăng không chiếu thảng xuống được nên khá tăm tối, chỉ lờ mờ chút ánh sáng từ cành lá bên ngòai đẫm ánh trăng hắt vào. Alexandra hoảng sợ nghe thấy tiếng những con vật nhỏ kêu hú khắp xung quanh. Mùi cây cỏ ưá mục tại đây càng đậm đặc và như thể tràn ngập khắp chốn xung quanh, thấm vào mọi thứ, vào cả thân thể nàng. Khí trời bên trong này ngột ngạt và Alexandra thấy thở khó khăn. Nàng cảm thấy toàn thân rã rời, không muốn suy nghĩ gì hết, không muốn cử động gì nữa. Đầu óc nàng như mụ đi, cho đến khi bàn tay Giles chạm vào thân thể nàng.
Nàng đẩy hắn bạt ra xa, kiên quyết không chịu để hán chiếm đoạt mình lần nữa. Nhưng quyết tâm cuả Giles còn mạnh hơn quyết tâm cuả nàng. Hắn đã ép Alexandra vào bức tường gỗ cuả lầu hóng mát bát giác. Hắn đứng chặn ngay trước mặt nàng không có đường nào để nàng bỏ chạy.
_ Không được đụng vào tôi, Giles! Anh bảo ta chỉ nói chuyện thôi kia mà?_ Alexandra tuyệt vọng nói.
Giles mỉm cười:
_ Ta sẽ không làm em đau đâu. Nhưng ta không thẻ quên được cái đêm chúng ta ân ái. Đêm hôm đó em đã cuồng nhiệt biết bao! Em đã đáp lại say sưa, mê đắm những cái hôn, những vuốt ve cuả ta biết chừng nào.
_ Không fải. Đêm hôm đó tôi không tỉnh táo. Tôi không biết do đâu mà tôi thành ra như thế, những cử chỉ cuả tôi hôm đó ngoài ý muốn cuả tôi.
_ Nhưng em công nhận là em đã đáp ứng cuồng nhiệt chứ gì?
_ Ôi, tôi có ngờ đâu lại bị thế_ nàng xót xa nói.
_ Tất nhiên rồi. Đêm đó em đã làm tôi sung sướng biết chừng nào. Chính vì thế mà tôi muốn được hưởng như vậy 1 lần nữa. Tôi đưa em về đây, về nhà tôi để chúng ta cũng chia sẻ mọi thứ. Hay là em đã thay đổi đột ngột, em ghét tôi và ghét cả cái nhà này?
_ Tôi... tôi...
Giles quàng tay ôm nàng. Alexandra co rúm người lại, không biết nên fản ứng ra sao.
_ Đúng rồi, em ngoan ngoãn thế là fải, Alexandra. Hai chúng ta cùng hưởng những khoái cảm tuyệt đỉnh trong đêm ân ái. Hai chúng ta ban cho nhau niềm hạnh fúc diệu kỳ. Chúng ta đã thử 1 lần rồi và thấy vô cùng hòa hợp, em công nhận chưa?
_ Ôi, tôi vẫn chưa biết đêm hôm đó tại sao tôi bỗng dưng trở thành điên rồi như vậy_ nàng nói, giọng rên rỉ, đau đớn. Cặp mắt xanh lục cuả nàng rực sáng lên.
Giles bật cười, thầm thì vào tai nàng:
_ Nhưng anh biết. Đôi khi phụ nữ cần có thêm 1 chất kích thích để dễ chấp nhận cuộc ân ái và tăng thêm niềm cuồng nhiệt
_ Ông nói sao, Giles?_ Alexandra gằn giọng hỏi:
_ Tôi đã cố hết sức. Đúng vậy, tôi đã cố mọi cách nhưng mãi vẫn không thấy cô yêu tôi như tôi yêu cô. Xưa nay chưa bao giờ tôi bị cô gái nào khước từ, cho nên tôi không hiểu được tại sao em lại lạnh lùng mãi với tôi? Cô Bella, Madam Le Blanc là người rất giỏi về các cách đưa dẫn mọi con người vào cơn thèm khát tình ái. Và cô ta, cô Bella ấy, đã khuyên tôi là nên dùng 1 chất kích thích fa vào rượu để em uống, đẩy nhu cầu cuả em lên.
Ôi, đồ khốn nạn!_ Alexandra hét lên, giơ tay định tát Giles nhưng hắn đã kịp nắm cổ tay giữ nàng lại.
_ Bình tĩnh đã nào, cô em. Chuyện ấy là bình thường, có gì đặc biệt đâu mà cô định làm ầm lên như vậy? Hơn nưã cả tôi lẫn cô Bella, tức là Madam Le Blanc ấy, thấy việc thoã mãn tình cảm cho tôi là điều cần thiết...
_ Hai người là 2 con ác thú, 2 con quỷ!_ Alexandra thét lên giận dữ.
_ Cô nói không đúng, Bella và tôi, chúng tôi chỉ là con người như mọi người khác, duy chúng ta thích khi yêu nhau thì fải say đắm, cuồng nhiệt. Phải điên loạn. Hai bên fải trao hết cho nhau. Có vậy thôi.
_ Ông để tôi đi.
_ Cô đừng cưỡng lại tôi, Alexandra_ Giles nói, quặt hai tay nàng ra sau lưng. Cả tôi cũng cần nói chuyện với cô.
Giọng hắn khàn đặc lại vẻ thèm muốn, trong lúc Alexandra giẫy giụa và ngực nàng áp và lưng hắn. Vừa ôm chặt nàng, Giles vừa ngửa mắt nàng lên và áp miệng hắn lên miệng nàng. Ôi, miệng cô bé mới ngọt ngào, môi cô bé mới mềm mại làm sao. Hắn cắn vào cặp môi ngon lành của nàng khiến Alexandra thét lên vì đau. Nhưng đúng lúc nàng hé môi ra thì hắn cũng thọc luôn lưỡi hắn vào. Giles thấy toàn thân hắn rạo rực. Những cảm giác hừng hực cuả đêm hôm trước trở lại với hắn.
Một tay Giles nắm chặt 2 bàn tay nàng, 1 tay hắn cởi áo váy nàng, mơn trớn da thịt nàng. Alexandra giãy giuạ chống lại, nhưng nàng càng chống cự hung hãn bao nhiêu, càng kích thích thêm hắn bấy nhiêu. Bộ ngực tròn trĩnh trắng muốt dưới ánh trăng fản chiếu từ bên ngoài vào đẩy cơn thèm khát cuả Giles lên đến tột độ.
_ Hãy cho anh đi! Alexandra! Cho anh đi!
_ Không_ Alexandra dùng hết sức mình để thoát ra_ Buông tôi ra. Giles! Đừng! Buông tôi ra! Tôi không đủ sức chống lại ông dâu. Tha cho tôi, Giles!
_ Chống lại tôi làm gì, em yêu? Em hãy hưởng tình yêu cuả tôi như đêm hôm trước em đã hưởng. Em hãy van nài tôi yêu em như hôm trước em đã van nài. Như vậy có fải 2 chúng ta sẽ được tận hưởng niềm hạnh fúc diệu kỳ như đêm trước không? Em đừng ngại, cây cối xung quanh đây sẽ che cho chúng ta. Không ai nhìn thấy thân thể cuả em fô ra đâu. Nơi đây cũng kín đáo không kém gì căn phòng cuả em trong nhà chưá cuả Bella đâu. Và chúng ta hãy lặp lại đúng như hôm trước ở đó đi, em.
_ Không được! Giles! Không được! Ông tha cho tôi. Hôm trước đâu fải tôi mà là thứ thuốc kích thích đã biến tôi thành như thế. Chính ông chẳng vừa nói là gì.
_ Thuốc đó không kích thích mà chỉ gạt đi những gì cản trở em không fát huy hết bản năng tình ái mà trời đã fú cho em, cho mọi cô gái trên đời. Bản năng ấy đã có sẵn trong con người em, thuốc kia chỉ giúp em bộc lộ hẳn bản năng ấy ra, có vậy thôi.
Vưà nói, Giles vừa cởi hết áo quần cuả Alexandra và bây giờ nàng không còn gì trên người. Khí lạnh bên ngoài làm nàng rùng mình, nhưng Alexandra kiêu hãnh không thèm dùng tay che da thịt. Nàng nói:
_ Thôi được! Ông đã cưỡng bức bách tôi. Nhưng tôi sẽ không đáp ứng ông như hôm trước đâu. Ông đừng hy vọng!
Giles làm như không nghe thấy gì, vẫn điên cuồng hôn khắp mọi chỗ trên thân thể nàng, tận hưởng vẻ đẹp trời cho cuả Alexandra. Nàng để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cố giữ không bị kích động theo những ve vuốt, ôm ấp, kích thích cuả hắn. Cuối cùng 2 tấm thân đã đổ xuống trên sàn lầu hóng mát giữa vừơn cây.
_ Alexandra, Alexandra_ Giles thì thầm vào làn tóc đỏ mềm mại cuả nàng _ Tại sao em không thể yêu anh được? Anh yêu em ngay từ fút đầu nhìn thấy em. Tại sao cứ bắt anh fải cưỡng ép em?
Nhưng Alexandra không nghe những lời đó. Nàng đang mải nghĩ đến chuyện sẽ trả mối thù này, trả mối thù đã bị hắn cùng với mụ Le Blanc đánh lừa, đưa nàng vào tròng và tiếp đó khống chế nàng, biến nàng thành 1 thứ nô lệ thoả mãn nhu cầu xác thịt cuả hắn. Không! Nàng fải trả mối thù này! Và trong cuộc tình đêm nay nàng chỉ thấy nàng bị cưỡng hiếp, chỉ thấy đau đớn và nhục nhã.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Biển Tình Sóng Gió
Jane Archer
Biển Tình Sóng Gió - Jane Archer
https://isach.info/story.php?story=bien_tinh_song_gio__jane_archer