Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bác Sĩ Cầm Thú
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 14
C
HƯƠNG 14: Con Thỏ Non Nho Nhỏ
Bởi vì cùng Niếp Duy Bình đi công tác, Na Na được thêm một ngày nghỉ ngơi, Lưu Mân còn cố ý gọi điện thoại tới an ủi cô một phen, dặn cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Na Na thập phần vui vẻ, hai ngày bôn ba làm cho thể xác và tinh thần cô cạn kiệt, khó có một ngày không cần đi làm, chờ không kịp Mao Đan tan tầm trở về, Na Na liền thu thập đồ đạc rời khỏi bệnh viện, vội vàng quay về nhà.
Nhìn nhìn thời gian, Na Na trước tiên đứng đi xe buýt, chọn mua rất nhiều hoa quả tươi ngon, lại mua hai chiếc bánh ngọt, sau đó đi đến cửa nhà trẻ chờ đợi giờ tan học.
Nhà trẻ này rất gần nhà, không tốn nhiều thời gian, lại khá lâu đời, Na Na trước đây cũng từng học ở đây.
Ở cổng nhà trẻ có rất nhiều người tới đón con cháu, tiếng chuông vừa vang, cánh cổng mở ra, tiếng các bạn nhỏ líu ríu như ong vỡ tổ.
Na Na cẩn thận che chở bánh ngọt trong tay, tránh mấy đứa bé chạy thẳng về phía trước, kiễng chân tìm kiếm.
Bạn nhỏ Na Viễn đeo túi sách nhỏ màu lam, cúi đầu buồn bã ỉu xìu đi ở sau cùng, bước chân chậm chạp cùng không khí hưng phấn chung quanh đối lập, một chút cũng không thấy sức sống như các bạn cùng tuổi.
Na Na lộ ra tươi cười, cao giọng hô: “Tiểu Viễn!”
Bạn nhỏ Na Viễn ngẩng mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn nháy mắt lộ ra kinh hỉ, khuôn miệng đáng yêu mở lớn, sửng sốt một lát mới hân hoan hô một tiếng chạy tới.
Na Na vội vàng đi về phía trước, vừa đi vừa oán trách hô: “Đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận đụng vào người khác!”
Na Viễn giống như đạn pháo, nhào đến ôm đùi Na Na, ôm chặt đùi cô cười nói: “Cô nhỏ, cuối cùng cô đã trở về!”
Na Na ngồi xổm xuống, ôm bé vào trong ngực, trên khuôn mặt tươi cười thơm một cái vang dội: “Cô trở về cháu mất hứng sao?”
Bạn nhỏ Na Viễn đã rất lâu không gặp mặt, tâm tình vui vẻ liền tùy ý Na Na bôi trét nước miếng lên mặt mình, cười hì hì nói: “Cao hứng! Cô nhỏ cháu rất nhớ cô!”
Na Na gương mặt hớn hở, quơ quơ gói đồ to trong tay: “Cháu không phải thích ăn nhất bánh ngọt chocolate sao, đi thôi, chúng ta về nhà!”
Na Viễn vươn tay nhỏ bé ôm chặt gói đồ to ấy, cũng không nguyện ý rời tay ôm cô nhỏ, cánh tay nhỏ chặt chẽ ôm cổ Na Na, cọ cọ mặt cô làm nũng cầu xin: “Cô nhỏ,cháu mệt quá, không muốn đi bộ, cô bế cháu được không? Chỉ một chút thôi, nếu mệt cháu sẽ xuống tự đi!”
Tiểu Viễn tuy rằng mới năm tuổi, nhưng dáng người Na Na kiều nhỏ, cánh tay cái chân đều nhỏ, ôm lấy đứa bé như cháu mình đi bộ về nhà cũng thật hao tổn khí lực rất nhiều.
Bất quá tiểu Viễn bình thường thập phần nhu thuận, lại rất lâu không gặp mặt, Na Na không đành lòng cự tuyệt, đem túi đeo sau lưng, nâng mông nhỏ của Na Viễn lên để bế bé.
Na Viễn cười tủm tỉm ôm cổ của cô, vui vẻ quơ quơ chân, hưng phấn mà hô to một tiếng: “Đi nào!”
Na Na bất đắc dĩ cười cười, ôm chặt bé đứng lên chậm rãi đi ra ngoài.
Ở cửa vẫn còn vài bạn nhỏ chưa về, Na Viễn vẫy vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, bình tĩnh lại thập phần cố ý lớn tiếng nói: “Có người đến đón tớ tan học về nhà, tớ đi trước, gặp lại sau nha!”
Na Na nhìn biểu tình tiểu Viễn kia khẩn cấp khoe với các bạn, trong lòng không khỏi đau xót.
Trước kia cũng có người mỗi ngày chờ ở cửa nhà trẻ đón bé về nhà, sủng nịch đem bé khiêng trên vai mà đi nhanh, dọc theo đường đi đều là tiếng cười đùa, tiếng kêu sợ hãi của tiểu Viễn.
Nhưng hiện tại, chỉ có đứa bé cô đơn một mình về nhà, ở chung quanh bạn học đều vui vẻ lại càng nổi bật, nên bé càng ngày càng tự ti, nhận hết sự chê cười của các bạn học đồng thời cũng phát ra vẻ cô đơn đáng thương.
Na Na tuy rằng đại đa số thời điểm luôn trì độn, nhưng đối với loại tâm lý đau đến tận tâm khảm này của cháu trai, mỗi một chút cảm xúc rất nhỏ đều có thể làm cho cô cảm giác được.
Na Na cúi đầu, dùng cái trán cọ cọ cái đầu của tiểu tử kia, động tác vô cùng thân thiết tràn ngập thương tiếc cùng áy náy.
Đi ra khỏi nhà trẻ không xa, vừa mới đi qua một góc đường, nhìn không thấy nhà trẻ, bạn nhỏ Na Viễn liền đòi xuống tự đi.
Na Na hai cánh tay đau mỏi không thôi, cũng quả thật kiên trì không nổi nữa, đặt bé xuống, một tay cầm túi sách, một tay nắm tay bé, chậm rãi đi trở về nhà.
Thời tiết dần dần nóng lên, ở thành phố L mùa hạ luôn tới rất sớm, không còn có thể cảm thụ ngày xuân ấm áp gió mát làm lười biếng, ánh mặt trời cũng đã càng ngày càng nóng hơn.
Bất quá thời điểm chạng vạng vẫn rất là mát mẻ, gió thổi thập phần thoải mái, Na Na cũng không sốt ruột, vừa bước đi thật chậm về nhà vừa cùng cháu nói chuyện phiếm.
“Tiểu Viễn có nghe lời bà Trần không?”
Bà Trần là hang xóm đối diện nhà Na Na, con gái không ở gần một người già cuộc sống sẽ có nhiều việc không tiện, Na Na thường xuyên chiếu cố bà, hiện tại Na Na có việc cần, bà liền nhận lấy mà giúp đỡ.
Na Viễn một chút gật đầu: “Cháu thực nghe lời, bà Trần đi đứng không tốt, cháu mỗi ngày giúp bà xuống lầu mua này nọ…… Cô nhỏ, cô lần này trở về có thể hay không không đi nữa?”
Na Na cười hỏi: “Vì sao a? Nhớ thương cô?”
Na Viễn “ừm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa buồn bực nhíu long mày nhỏ: “Bà Trần làm cơm không có ai có thể ăn ngon…… Cô nhỏ, cháu thật sự không muốn ăn trứng nữa!”
Na Na xoa xoa đầu của bé: “Ngoan, đứa trẻ nhỏ không thể kiêng ăn, bằng không không cao được!”
Na Viễn bĩu bĩu môi, mất hứng nói: “Cháu đây cũng là không thể ăn ít một chút sao? Cô không ở đây, bà Trần mỗi ngày đều phải nấu cho cháu một quả trứng, thật sự ăn rất khổ……”
Na Na bất đắc dĩ thở dài: “Ngày mai cô nấu chút trứng luộc trong nước trà đặt ở ngăn đá, về sau để bà hâm nóng cho cháu ăn được chứ?”
So với trứng luộc không hương vị, trứng luộc trong nước trà hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.
Na Viễn cũng biết không thể tùy hứng, đành phải ủy khuất gật đầu.
Na Na nghĩ rằng, cứ như vậy thực không phải biện pháp, tiểu Viễn còn nhỏ như vậy, đúng là không thể cách xa người nhà, huống chi bà Trần tuổi lớn đi đứng không tốt, tuy rằng hỗ trợ chiếu cố tiểu Viễn, nhưng rất nhiều thời điểm đều là lòng có dư mà lực không đủ.
Bà lão tâm địa thiện lương, chiếu cố bọn cô rất nhiều, nhưng rốt cuộc không thể chỉ bằng ý chí như vậy, dù có săn sóc tỉ mỉ, ý tưởng cấp để tiểu Viễn bổ sung dinh dưỡng, nhưng lại không thể cứ mỗi ngày đều ăn trứng luộc được,điều này đối với bé mà nói không khác gì một loại tra tấn.
Nhưng hiện tại cô ở tại ký túc xá bệnh viện cung cấp, phòng ở lại nhỏ, điều kiện cũng kém, không có vài người nguyện ý ở nơi đó, Mao Đan đã sớm ồn ào muốn ra ngoài thuê phòng ở, ở nơi như vậy, tiểu Viễn làm sao có thể cùng cô ở với nhau?
Lại nói quân tổng viện cách nhà trẻ tiểu Viễn đang học quá xa, cô đi làm như vậy căn bản không thời gian đưa đón, làm sao có thể chiếu cố đến bé.
Na Na trong lòng có chút buồn khổ, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia…… Tiểu Viễn vẫn là đứa nhỏ như cũ, nghịch ngợm gây sự nhưng vô tư rực rỡ, mà không phải giống hiện tại như vậy, còn nhỏ làm cho người ta đau lòng.
“Cô nhỏ!” Na Viễn lôi kéo tay Na Na, con ngươi hắc bạch phân minh trong suốt vô cùng,“Cô đừng nhíu mày, cháu thích nhất dùng trà hiệp đản……”
“Tiểu Viễn ngoan!” Na Na nắm bàn tay mềm nhỏ của bé, cánh tay nhu nhược yếu ớt như vậy, lại làm cho cô thêm dũng khí, là toàn bộ động lực của cô.
Na Na gia cảnh thập phần bình thường, không tính là rất tốt, nhưng cũng làm cho cô áo cơm không lo. Cha của cô từng làm lính, sau khi xuất ngũ bị phân đến một khu sản xuất nhỏ, có một lần bị thương phải nằm viện, quen mẹ của cô, người lính xuất ngũ gặp hộ lý nhỏ liền nhanh chóng lâm vào bể tình, sau khi kết hôn sinh ra hai người con, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ.
Na Na cùng tiểu Viễn không có trực tiếp về nhà, mà là đi trước cửa nhà đối diện của bà Trần.
Bà Trần cơ hồ là nhìn Na Na lớn lên, vừa thấy đến cô liền vui tươi hớn hở rộ lên, che kín nếp nhăn trên khuôn mặt đều là từ ái.
Na Na để tiểu Viễn tự mình chơi, lấy trong túi ra hoa quả mua cho bà Trần đi rửa, người già răng miệng không tốt, cô cố ý chọn chút loại quả mềm, lấy đĩa đựng đặt trên bàn.
Bà Trần cười vỗ cô một cái: “Mỗi lần trở về đều mua nhiều như vậy, lần trước mang sữa đến vẫn còn hơn phân nửa a!”
Na Na lột vỏ quả cho bà Trần, nghe vậy ra vẻ cả giận nói: “Bà có phải hay không ghét bỏ cháu a?”
Bà Trần vỗ cái ót của cô: “Sao có thể a, bà là sợ cháu lãng phí! Tiểu Viễn cũng ăn không hết nhiều như vậy……”
“Bà nói lời này thật là, cháu là mua tới cho bà!”
Bà Trần ăn miếng xoài, cười nói: “Xú nha đầu với bà còn khách khí!”
“Cháu cũng không cùng bà khách khí!” Na Na sắc mặt buồn bã,“Cháu chính là nghĩ đến hiếu kính bà…… Trừ bỏ bà, cháu còn có thể hiếu kính ai?”
Bà Trần thở dài, hai mắt đục ngầu tràn ngập khổ sở: “Con bé ngốc, cháu nên sống thật tốt, không vì mình này thì cháu cũng phải để chiếu cố tiểu Viễn! Đứa nhỏ nhỏ như vậy, cháu mắng nó…… Ai!”
Na Na sợ nói bà lão lại thương tâm, liền cười trừ nói: “Bà nội, đêm nay cháu đến nấu cơm! Bà muốn ăn cái gì?”
Na Na cơm chiều làm không ít đồ ăn, còn cố ý làm món tiểu Viễn yêu nhất là muối tiêu bài cốt(xương hầm muối tiểu???),nhưng bạn nhỏ Na Viễn trước khi ăn cơm đã ăn hai miếng bánh ngọt lớn, đối với một bàn đầy mỹ vị lại ăn không vô bao nhiêu.
Na Na vừa bực mình vừa buồn cười, sau cơm chiều liền mang theo tiểu Viễn đi bộ cho tiêu thực.
Na Viễn có điểm thật hưng phấn, lôi kéo cô nhỏ đi rất xa, dọc theo đường đi true mèo chọc chó đùa giỡn chim chóc, về nhà còn không yên tĩnh, quấn quít lấy cô nói thật lâu.
Na Na biết, tiểu Viễn đi theo cuộc sống của bà Trần, cho dù nhà trẻ có rất nhiều bạn, nhưng lại vẫn như cũ tịch mịch, cho nên mỗi lần cô trở về, tiểu Viễn đều phá lệ vui vẻ.
Na Na tắm sạch cho tiểu Viễn, buổi tối cùng bé ngủ, khi nằm trên giường, làm trò ầm ĩ thật lâu đứa nhỏ rốt cục kiệt sức mà ngủ.
Na Na đã sớm ngáp mấy ngày liền, đắp chăn cho tiểu Viễn xong liền rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
Thời điểm đang ngủ say, Na Na cảm thấy có người lay lay mình, đột nhiên vừa tỉnh lại, chợt nghe thấy bên cạnh âm thanh mơ hồ khóc của tiểu Viễn: “Cô, cháu đau……”
Na Na trong lòng cả kinh, sờ soạng mở đèn đầu giường, nhìn lại thấy tiểu Viễn vẻ mặt nhăn nhó, ôm mặt tội nghiệp ngồi ở một chỗ.
Na Na vội vàng vươn tay sờ trán bé, thật lạnh, thật sự là đau dữ.
“Làm sao đau a?”
Na Viễn buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng lên hơn một nửa, vì đau mà nước mắt chảy như mưa.
“Thật đau, đau quá đau quá…… Ô ô, cônhỏ cháu đau quá……”
Na Na cẩn thận nâng gương mặt bé lên hướng phía ngọn đèn, giọng mềm nhẹ nói: “Đừng sợ, há miệng lớn cô xem xem……”
Na Viễn ngẩng đầu, cố sức mở miệng, bởi vì đau đớn nên như thế nào cũng không há lớn được.
Na Na nhìn kỹ xem, mặt sau răng nanh đen một mảng, không biết từ khi nào thì đã bị sâu răng.
Khó trách đau thành như vậy, bị sâu răng như vậy, buổi tối còn ăn nhiều đồ ngọt như vậy!
Na Na còn muốn kiểm tra xem có còn răng nào sâu không, tiểu Viễn liền oa một tiếng khóc lên.
“Đau muốn chết, cô nhỏ……”
Na Na vội vàng ôm bé, cầm tay bé không cho bé túm chặt mà tự làm đau mình: “Đừng khóc đừng khóc, vừa khóc không phải càng khó chịu sao! Cô nhỏ nghĩ biện pháp làm cho nó không đau!”
Tiểu Viễn còn quá nhỏ, không dám cho bé tùy tiện uống thuốc, Na Na đành phải lấy cái bình thủy tinh trang trí cho đá, dùng khăn mặt áp vào má bé.
Cái lạnh dần dần làm giảm bớt chút đau đớn, Na Viễn tiếng khóc liền nhỏ đi nhiều.
Na Na tựa vào đầu giường, cho bé nằm ở tròn lòng mình, một tay vỗ lưng bé trấn an, một tay giúp đỡ giữ bình thủy tinh, khiển trách: “Cho cháu chừa tội bình thường không đánh răng tốt, mặt sau răng nanh tất cả đều bị sâu ăn! Buổi tối ăn nhiều như vậy bánh ngọt, không đau mới là lạ!”
Na Viễn sụt sịt ngân ngấn nước mắt, rầm rì nhỏ giọng nói: “Cháu mỗi ngày đều đánh răng……”
Na Na hừ lạnh một tiếng: “Cháu mỗi lần đều thật sự đánh sao!”
Na Viễn không hé răng.
Na Na lòng có không đành, đứa nhỏ vốn đau cũng rất thống khổ, cho dù muốn răn dạy cũng nên chờ bé khỏe.
“Thế nào, bây giờ còn đau không?”
Na Viễn gật đầu, nhăn cái mũi nức nở nói: “Đau……”
Na Na thở dài, để bé giúp đỡ giữ bình thủy tinh, mặc thêm quần áo đi xuống lầu mua thuốc.
May mắn bên cạnh tiểu khu còn có một cửa hang thuốc hai tư giờ, Na Na vội vàng mua thuốc trở về, bình thủy tinh đã tan hét đá, tiểu Viễn đau ở trên giường lăn lộn, hé ra gương mặt tràn đầy nước mắt.
Na Na vội vàng bước tới, kéo gương mặt chà xát trên vải bông sắp thành quả bong nhỏ, sau đó bôi chút thuốc vào trong răng tiểu Viễn, hương vị cay cay kích thích tiểu Viễn le thẳng lưỡi, nước miếng đều chảy giọt xuống dưới.
“thật cay, cô nhỏ cháu không muốn……”
Na Na xoa khăn lông ướt cho bé: “Cay một chút cũng không bằng so với đau đến chết đi sống lại! Bây giờ còn không thể ngậm, bằng không thuốc không có hiệu quả.”
Phương pháp này vẫn là trước kia khi cô bị đau răng, mẹ cô dùng đã qua, tuy rằng trị phần ngọn không trị gốc, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm hoãn đau đớn.
Không bao lâu, tiểu Viễn liền ngừng nước mắt, khụt khịt mồm miệng không rõ hỏi: “Có thể súc miệng không?”
Na Na lấy bông trong miệng bé ra, lấy chén nước cho bé súc miệng: “Bây giờ còn đau không?”
Na Viễn nhu nhu mắt: “Còn có một chút……”
Na Na nhìn lên trên tường, cũng đã nửa đêm, nếu không ngủ thì trời sẽ sáng.
Na Na tắt đèn, ôm tiểu Viễn nằm xuống, vỗ lưng bé nói: “Ngủ đi, tỉnh ngủ cô dẫn cháu đi khám bác sĩ, chúng ta chữa khỏi răng sâu về sau sẽ không thấy đau!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bác Sĩ Cầm Thú
Miêu Diệc Hữu Tú
Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú
https://isach.info/story.php?story=bac_si_cam_thu__mieu_diec_huu_tu