Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bà Xã Chớ Giở Trò
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
C
ổ Việt Di tự mình xuất hiện đã cũng làm cho những cô tiếp tân há hốc mồm rồi, càng khiến các cô kinh ngạc là, đây là lần đầu các cô nhìn thấy nụ cười trên mặt tổng giám đốc, hơn nữa còn là tươi cười sáng lạn có thể xuyên qua cả tầng băng, các cô càng cảm thấy không thể tin được là, tổng giám đốc thế nhưng không để ý hình tượng lấy lòng người trong miệng anh gọi là bà xã.
Bà xã? Cô gái kia là vợ của tổng giám đốc?
Vậy cô Eva thì sao? Vừa rồi các cô rõ ràng nghe quản lí Vi gọi cô Eva là chị Cổ, rốt cuộc thì ai mới thật sự là bà xã của tổng giám đốc?
Nếu cô gái tổng giám đốc tự mình đón tiếp là vợ của tổng giám đốc, tuổi của người này thoạt nhìn không lớn… Vấn đề là tổng giám đốc kết hôn khi nào?
Vi Đức nhận mệnh lệnh của Cổ Việt Di, đến đại sảnh công ty dẫn Eva lên văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa vào văn phòng, chợt phát hiện Cổ Việt Di không ở trong phòng.
Evanhăn mặt nhíu mày, “Quản lí Vi, không phải cậu nói tổng giám đốc đang ở văn phòng chờ tôi sao?”
“Tổng giám đốc thật sự nói vậy mà.” Vi Đức cũng thấy buồn bực.
Tổng giám đốc rõ ràng nóng lòng như lửa đốt bảo anh đưa bà xã anh ấy đến văn phòng, vậy mà lúc này tổng giám đốc lại không thấy bóng dáng!
Đôi mắt long lanh của Eva xao động, khoát tay với Vi Đức, “Không sao, tôi chờ anh ấy ở đây.”
Vi Đức vội vàng tiến lên cung kính tiếp đón: “Xin hỏi chị muốn uống gì ạ?”
Trái một tiếng chị Cổ, phải một tiếng chị Cổ, khiến Eva lòng như nở hoa, “Tôi muốn uống…”
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra một khe hở, cùng lúc nghe được tiếng cười khanh khách của một cô gái vọng vào.
“Thả em xuống, ngộ nhỡ người ta nhìn thấy sẽ bị cười.”
“Anh không thả em xuống đâu, là em nói chân sắp gãy, anh sợ nhỡ thật sự gãy thì làm sao bây giờ?”
Đây là giọng của Cổ Việt Di?
Ánh mắt kinh ngạc của Eva và Vi Đức cùng nhìn về phía cửa văn phòng.
Cổ Việt Di dùng lưng đẩy cửa văn phòng ra.
“Nếu thật sự gãy, cho dù anh không ôm em, em cũng sẽ dựa vào anh cả đời!” Kim Bối Nhi bướng bỉnh lắc đầu cười duyên.
Trong phút chốc Eva và Vi Đức hoàn toàn choáng váng, bọn họ dĩ nhiên thấy một cô gái hai tay ôm cổ Cổ Việt Di, hai chân vòng quanh thắt lưng Cổ Việt Di, Cổ Việt Di còn vô cùng vui vẻ ôm cô gái vào.
Qua vai Kim Bối Nhi, Cổ Việt Di nhìn thấy Eva và Vi Đức đang ngây ra như phỗng, không thể không tạm thời giấu đi tiếng cười, nói nhỏ như thì thầm nhắc nhở Kim Bối Nhi: “Bà xã, thật sự bị người ta nhìn thấy rồi.”
“Ặc, phải không?”
Kim Bối Nhi hoảng sợ lập tức quay đầu, thấy vẻ mặt giận dữ của Eva với vẻ mặt lúng ta lúng túng của Vi Đức, cô bối rối vội vàng nhảy xuống, liếc xéo anh, trách móc. “Đều là tại anh, việc này thật sự hại chết người đó.”
Bộ dáng e lệ của Kim Bối Nhi khiến Cổ Việt Di nhìn thấy không thể không mỉm cười, dùng sức ôm bả vai của cô. “Yên tâm, không ai dám cười em.”
Đáng ghét! Cổ Việt Di lại ở trước mắt cô diễn một màn bắt cá hai tay.
Hai mắt Eva thoáng chốc dấy lên một ngọn lửa giận, cố gắng áp chế tức giận bước đến dùng giọng điệu dịu dàng nhất nhẹ gọi: “Việt Di, cô ấy là…”
Cổ Việt Di vẻ mặt tự nhiên nhìn Eva liếc mắt một cái, “Sao cô lại tới đây?”
Kim Bối Nhi trừng mắt nhìn Eva, chính là cô ta!
Cô không thể quên bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì ở đại sảnh lúc nãy của Eva, tức giận bùng lên trong đáy mắt, cố ý ngẩng chiếc cằm tinh xảo, thẳng lưng như đang nghênh chiến.
Cổ Việt Di mỉm cười nhìn Kim Bối Nhi đột nhiên trở nên cứng nhắc, “Sao vậy? Xem vẻ mặt em, giống như có người làm chuyện có lỗi với em.”
Kim Bối Nhi không nói, ánh mắt tức giận thoáng nhìn bên cạnh.
Cổ Việt Di đoán ra nguyên nhân tức giận của Kim Bối Nhi, cố gắng hạ giọng, dịu dàng trấn an bên tai cô: “Em đến sô pha bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhìn Kim Bối Nhi bực mình vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tức giận vừa thấy đã hiểu ngay, Cổ Việt Di đã đoán được vài phần, phản ứng rất nhanh ôm vai của cô, nói nhỏ bên tai cô: “Ông xã này… Yêu nhất là em.”
Lúc này không chỉ yêu cô mà là yêu cô nhất! Sự tức giận trên mặt Kim Bối Nhi chuyển thành nghi ngờ, thấy trong đôi mắt của Cổ Việt Di tràn đầy thâm tình, nghi ngờ nháy mắt tan rã. “Được, em lại sô pha ngồi nghỉ.”
Cô ngồi trên sô pha, hai tay vòng trước ngực nhìn Eva chằm chằm, Cổ Việt Di sao lại không biết bà xã đang ghen, chỉ vẻ mặt này cũng đủ để chứng minh trọng lượng của anh trong lòng Kim Bối Nhi; Giờ phút này tim anh như có một dòng mật ngọt chảy qua.
Lúc này, Eva cảm thấy cực kì ghen tỵ, sự đố kỵ đó lặng lẽ gặm nhấm toàn thân, đôi mắt mê hoặc kia bật ra tia lửa không chịu thua thiệt, ngón tay chẳng hiểu tại sao chỉ vào Kim Bối Nhi – người cướp vị trí của cô. “Việt Di, cô ấy là ai?”
Cổ Việt Di không để ý tới sự tức giận của Eva, chỉ lo cởi áo khoác, dịu dàng dỗ dành Kim Bối Nhi: “Đi chơi cả ngày đã mệt rồi, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Kim Bối Nhi nhìn anh, thở phì phì vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nằm trên sô pha.
Cổ Việt Di lấy áo khoác vừa cởi ra đắp lên người cô, nhẹ nhàng hôn lướt qua trán của cô, rồi vỗ vỗ mặt cô. “Ngủ một chút đi.”
“Uh.” Kim Bối Nhi vui vẻ mỉm cười trở lại.
Cổ Việt Di sắp xếp cho Kim Bối Nhi xong, lập tức đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Eva, “Tôi mời cô đến đây sao?”
Kim Bối Nhi tuy năm trên sô pha không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và nghiêm nghị trong giọng nói của anh, coi như giúp cô trút giận, cuối cùng cô cũng thoải mái, kéo cao áo khoác cười trộm.
Eva khó lòng đối diện sự tức giận của Cổ Việt Di, càng khó chấp nhận hành động dịu dàng của Cổ Việt Di đối với cô gái kia, cô gái kia dựa vào cái gì có thể được hưởng vinh dự này. Cảm giác ghen tuông lan tràn khắp thân thể, nhưng lúc này cô tuyệt đối không dám đem tương lai của mình ra đánh cược.
Anh là ông chủ lớn có tiền, là mỏ vàng lớn, lại là phiếu cơm dài hạn bảo đảm nhất trong đời cô.
Eva cố nén tức giận, nặn ra một nụ cười đến bên Cổ Việt Di, “Vậy cô bé này là ai? Anh nhận em nuôi hả?”
Thắc mắc vừa nói ra, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
Em nuôi? Cổ Việt Di từ trước đến nay không rảnh rỗi tới mức đi nhận em nuôi đâu.
“Tôi hỏi cô, sao cô lại tới đây?” Cổ Việt Di tự thấy không cần thiết phải trả lời Eva.
Eva thấy anh tránh không trả lời, cong môi cười, ngoài mặt nhìn như thoải mái, trong lòng lại rất hồi hộp. “Đã lâu không gặp anh, nên đến đây tìm anh.” Tầm mắt nhìn chằm chằm Kim Bối Nhi.
Nụ cười bên môi Cổ Việt Di đột nhiên biến mất, “Cám ơn cô đến đây gặp tôi, từ hôm nay trở đi không cần cô cố ý đến đây nữa, cô có thể về rồi.”
Trong phút chốc Eva sững sờ như bị sét đánh, không thể chấp nhận vẻ mặt lạnh lùng của anh, “Vì sao?”
Kim Bối Nhi trốn dưới áo khoác lặng lẽ xốc lên một kẽ hở lén nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cổ Việt Dì, lại nhìn Eva đang buồn bực, làm méo mó khuôn mặt xinh đẹp.
Cô không kiềm được trong lòng vui vẻ muốn hô to: Ông xã, vạn tuế!
Lúc này cô thật sự, thật sự tin ông xã yêu nhất là cô.
Vi Đức vẫn sững sờ ở một bên, đảo mắt qua nhìn Cổ Việt Di, Eva và cả Kim Bối Nhi mà anh không biết.
Thế này là thế nào? Lúc nãy tổng giám đốc còn nóng lòng như lửa đốt muốn anh đi đón bà xã… Chẳng lẽ, bà xã mà tổng giám đốc nói không phải Eva, mà là cô gái nằm trên sô pha?
“Cô không là gì của tôi cả, tôi không cần thiết giải thích vì sao với cô, chỉ hy vọng từ nay về sau cô sẽ không xuất hiện ở trước mắt tôi nữa.” Giọng điệu Cổ Việt Di không tốt, liếc xéo Eva quyết rũ động lòng người.
Eva không chịu được sự đối xử vô tình của anh, hét to: “Anh nghĩ là một câu không được gặp anh nữa, thì em sẽ không gặp anh sao? Chẳng lẽ anh đã quên những yêu thương trước đây của chúng ta sao?”
“Yêu thương?” Cổ Việt Di lạnh lùng cười mỉa, “ Lúc đó chúng ta ngoài lên giường ra, còn có gì gọi là yêu sao?”
Eva kinh ngạc nhìn anh, những lời này là ý gì? Anh chỉ xem cô là đối tác? (quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi)
“Chẳng lẽ lúc trước chúng ta vốn không hề có chút yêu thương nào sao?”
“Không có!” Cổ Việt Di trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Em không tin, nếu lúc trước chúng ta không có tình yêu, sao anh có thể đối tốt với em như vậy?” Eva tranh cãi khàn cả giọng.
“Đối tốt với cô? Cô nghĩ sai rồi, tôi chỉ cho cô thù lao cô đáng có thôi.” Cổ Việt Di nói đến không có tình cảm, coi như tất cả là điều đương nhiên.
Eva kinh hãi lui từng bước “Chỉ là cho em thù lao?”
Lông mày của Cổ Việt Di nhíu lại, “Cô là người thông minh, tin rằng cô hiểu được lời tôi nói.”
“Vậy cô ta thì sao?” Eva khó chấp nhận sự vô tình của Cổ Việt Di, căm giận chỉ vào Kim Bối Nhi, “Nếu cô ta là người tình mới của anh, tại sao anh có thể dịu dàng với cô ta như vậy, lúc trước khi em và anh ở chung với nhau cũng không thấy anh dịu dàng như vậy, cô ta dựa vào cái gì chứ?”
Anh đối với cô gái kia đâu chỉ là tốt, mà là coi cô ta như bảo bối, cảm giác này làm lòng Eva rất khó chịu.
“Bởi vì cô ấy đáng giá.” Cổ Việt Di lạnh lùng đáp lại.
“Không! Cùng lắm cô ta cũng chỉ là một cô bé, vốn dĩ không biết gì cả, làm sao bằng em biết cách lấy lòng anh.” Eva đột nhiên xông lên ôm Cổ Việt Di trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, sau khi tách ra, cô thở hồng hộc nói: “Cho dù cô gái kia là người mới của anh, nhưng anh cũng không được quên người yêu cũ như em chứ!” Đôi mắt mê hoặc liếc xéo Kim Bối Nhi, muốn thấy sự ghen tị trên mặt Kim Bối Nhi.
Đáng tiếc, Eva phải làm thất vọng rồi. Ngược lại Kim Bối Nhi cảm thấy thú vị nháy mắt, bởi vì cô tin tưởng Cổ Việt Di, còn câu anh nói yêu cô nhất nữa, trước mắt chỉ là Eva cố gắng tự biên tự diễn mà thôi.
Hai mắt Eva muốn bốc lửa, giẫm giày cao gót một cái, muốn lướt qua bức tường cao trước mặt Kim Bối Nhi (bức tường là anh Việt Di ý).
Cổ Việt Di cảnh giác đứng chặn trước mắt Eva, hai tay giao khoanh trước ngực, gầm lên giận dữ, con ngươi đen bật ra mũi tên lạnh lẽo không chút nương tình bắn về phía cô. “Cô muốn làm gì?”
Eva tức giận cắn môi, thấy vẻ mặt cương quyết bảo vệ cô gái kia của Cổ Việt Di, lòng cô tràn ngập phẫn uất không chỗ trút bỏ, quyết định mọi giá, nếu muốn mất mặt thì mọi người cùng mất mặt. “Thì ra anh thích gặm cỏ non.”
Eva, cô thật sự quá to gan rồi! Vi Đức đứng một bên kinh ngạc hít sâu.
Ngoài dự đoán, Cổ Việt Di thế nhưng không tức giận cũng không phản bác, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trừng mắt nhìn Eva, “Bây giờ mời cô rời khỏi đây.”
Eva oán hận đến tận xương tủy dùng ánh mắt phẫn nộ trừng lại, “Tôi Không đi.”
Muốn ở đây? Đó là việc thể nào!
Con ngươi đen của Cổ Việt Di bắn ra những mũi tên sắc bén, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú cũng phản phất làn sương lạnh, “Không đi phải không?”
Cuộc đối thoại căng thẳng của Eva và Cổ Việt Di, hoàn toàn lọt vào tai Kim Bối Nhi, cô không thể coi thường Eva kiêu ngạo và ương ngạnh, đột nhiên từ sô pha bật dậy.
“Ả đàn bà kia, cô nghe không hiểu lời nói của anh ấy sao?”
Eva nhíu mày, ánh mắt bật ra một tia hung ác đủ để giết người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nghĩ cô là ai, dựa vào cái gì dám lớn tiếng với tôi, tôi với Việt Di ở cùng nhau đã rất nhiều năm, cô thì sao? Chắc chỉ mới vài ngày chứ gì?”
“Ngây thơ! Ai nói với cô ở chung một chỗ với Cổ Việt Di tôi được lâu thì có thể tự cho mình là người phụ nữ của tôi?” Giọng Cổ Việt Di lạnh lùng mỉa mai.
“Chẳng lẽ không đúng?” Eva khiếp sợ trừng mắt.
“Đương nhiên không phải!” Cổ Việt Di trào phúng cười lạnh, “Không ngại nói thẳng với cô, trên đời này chỉ có một người phụ nữ có thể độc chiếm Cổ Việt Di tôi, tôi – Cổ Việt Di, cả đời này chỉ thuộc về một người.” Anh vòng tay ôm Kim Bối Nhi, hôn môi cô. “Cô ấy chính là người duy nhất có thể có được tôi.”
Cô ta? Một cô bé?
Sắc mặt Eva xanh mét, run run nhìn Cổ Việt Di, lại nhìn Kim Bối Nhi trong lòng Cổ Việt Di.
Không công bằng! Trận chiến này bắt đầu từ lúc nào? Sao cô không biết, muốn cô tự nhiên giao mỏ vàng vào tay người khác, cô làm không được!
Eva cắn răng, oán giận trừng mắt với Kim Bối Nhi, hét lên: “Cô ta dựa vào cái gì chứ?”
Cổ Việt Di cúi đầu, đầy yêu thương nhìn Kim Bối Nhi, anh không muốn để Eva hiểu lầm Kim Bối Nhi, càng không muốn Kim Bối Nhi chịu chút uất ức nào, mỉm cười trấn an cô: Anh rất muốn nói thật.
Kim Bối Nhi hình như có thể đọc được tâm ý của Cổ Việt Di, ánh mắt bất an không yên nhìn lại Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di khẽ nhắm mắt, nhưng nhanh chóng mở ra, chân thành nhìn Kim Bối Nhi, bên môi còn mỉm cười vui sướng, giống như đang nói: Anh không thể chịu được, anh không muốn bất kì ai hiểu lầm quan hệ của chúng ta.
Kim Bối Nhi cắn môi, cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười vui vẻ.
Được Kim Bối Nhi ngầm đồng ý, Cổ Việt Di ôm chặt Kim Bối Nhi vào lòng, thoải mái hít sâu, sau đó không hề do dự nhìn Eva. “Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tôi dựa vào cái gì.”
Eva thấy Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi không nói gì mà chỉ nhìn nhau đã nhận ra sự khác thường, lòng của cô bắt đầu hốt hoảng, đôi mắt chăm chú nhìn Cổ Việt Di, trái tim run sợ như muốn ngừng đập.
“Cô ta dựa vào cái gì?” Giọng Eva không còn sự thúc giục, thậm chí có chút thất bại, nản lòng.
Cổ Việt Di lại nhìn Kim Bối Nhi, ôm cô chặt hơn, nghiêm mặt tuyên bố: “Bởi vì cô ấy là bà xã của tôi.”
Kim Bối Nhi trừng mắt nhìn Cổ Việt Di, dũng cảm nói ra sự thật, “Ông xã.”
Tin tức chấn động này khiến Eva với Vi Đức kinh ngạc và sợ hãi.
Ngực Eva căng thẳng, môi run run mấp máy, “Không thể nào, nhất định là các người gạt tôi, trước giờ chưa từng nghe tin anh kết hôn.”
Cổ Việt Di ôm lấy Kim Bối Nhi, nhìn gương mặt phút chốc đã tái nhợt của Eva, “Chúng tôi đâu cần phải lừa cô, tôi và Bối Nhi đã đến tòa án đăng kí, bây giờ chỉ còn chưa công khai mời khách thôi.”
“Đúng vậy, ý của ông xã tôi là chờ tôi học xong đại học rồi sẽ mời khách.” Kim Bối Nhi đột nhiên thốt ra.
“Chờ cô học xong đại học?” Eva đột nhiên cảm thấy Kim Bối Nhi hơi quen quen, “Tôi đã gặp cô, đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi từng gặp cô ở nhà ông chủ Trình, cô là em họ của bà Trình, tôi còn nhớ cô chỉ là một học sinh trung học.”
Tiêu rồi! Eva nhận ra cô.
Kim Bối Nhi hoảng hốt nắm chặt tay Cổ Việt Di, Cổ Việt Di cảm nhận được Kim Bối Nhi đang hoảng sợ, đau lòng cầm chặt tay cô.
“Đúng vậy, Bối Nhi là em họ của Vũ Hi, bây giờ chính là bà xã của tôi, giờ cô đã biết tất cả rồi. Mong rằng sau này cô không tới làm phiền tôi nữa. Vi Đức, đưa cô Eva ra ngoài.”
Eva nghe vậy, kinh ngạc há hốc miệng không biết nên nói gì.
Vi Đức cũng sợ thiếu chút nữa hồn vía bay mất, đến khi nghe thấy tổng giám đốc kêu tên anh mới hoàn hồn, can đảm lắm mới đi đến trước mặt Eva. “Cô Eva, mời.”
Eva tan nát cõi lòng, khó khăn lắm mới tìm được mỏ vàng này, chịu đựng nhiều năm như vậy chỉ để nhận được sự ưu ái của anh, nào ngờ, cuối cùng không chiếm được chút cảm tình nào, thậm chí còn bị vứt bỏ như giày cũ.
Eva cảm thấy cõi lòng đau đớn, khó nén tức giận nhìn Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi. “Tôi sẽ không bỏ qua các người, chờ coi!” Nói xong, xoay người đi khỏi văn phòng Cổ Việt Di.
Kim Bối Nhi nhìn bóng dáng tức giận rời khỏi, ánh mắt oán hận kia làm cho Kim Bối Nhi đột nhiên cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới chân. “Ông xã.”
Cổ Việt Di như cảm thấy sự sợ hãi của Kim Bối Nhi, dùng sức ôm cô, “Đừng sợ, nếu đã nói ra, anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi chuyện.”
Thật không? Kim Bối Nhi rất sợ, cũng rất lo lắng. Cô nhớ có người từng nói, thà rằng đắc tội kẻ xấu chứ đừng chọc giận phụ nữ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bà Xã Chớ Giở Trò
Tạp Nhi
Bà Xã Chớ Giở Trò - Tạp Nhi
https://isach.info/story.php?story=ba_xa_cho_gio_tro__tap_nhi