Chương 14 - Xác Chết Thứ Hai
hông chần chừ thêm nữa, tôi quay lại và chạy lên con đường dẫn tới nhà kho. Hai người đứng gác ở đó tránh sang một bên để tôi đi qua. Tôi hồi hộp bước vào.
Ánh sáng lờ mờ, nhà kho bằng gỗ này được dựng sơ sài để cất dụng cụ và chai lọ cũ. Tôi lao vào vội vã, nhưng đứng khựng lại trên ngưỡng cửa, thích thú trước cảnh tượng mình thấy.
Giraud đang bò lồm cồm, dò xét từng li từng tí trên mặt đất với chiếc đèn pin trong tay. Ông ta ngẩng lên và nhăn mặt khi thấy tôi vào, rồi gương mặt ông ta giãn ra vẻ khinh khỉnh.
“Ông ta ở đằng kia,” Giraud nói, chiếu đèn về phía góc xa.
Tôi bước qua.
Cái xác nằm ngửa. Đó là một người có chiều cao trung bình, nước da sẫm màu tự nhiên, có lẽ khoảng năm mươi tuổi. Ông ta ăn vận gọn gàng, bộ đồ màu xanh sẫm, cắt cúp khéo léo, có vẻ là loại cao cấp, nhưng không còn mới. Mặt ông ta rúm ró, và phía bên trái, ngay trên tim là cán dao dựng thẳng đứng, đen bóng. Tôi nhận ngay ra con dao. Đó chính là con dao được đặt trong bình thủy tinh tôi thấy sáng hôm trước!
“Tôi đang chờ bác sĩ tới,” Giraud giải thích. “Dù chúng ta chẳng cần đến ông ta lắm. Chẳng có gì để nghi ngờ về lý do tử vong của người này. Ông ta bị đâm vào tim, và chắc chắn chết gần như ngay lập tức.”
“Vào lúc nào? Đêm qua?”
Giraud lắc đầu. “Khó lòng như vậy được. Tôi không phải chuyên gia về bằng chứng pháp y, nhưng người này đã chết được hơn hai mươi bốn tiếng rồi. Lần cuối ông thấy con dao là khi nào?”
“Khoảng mười giờ sáng hôm qua.”
“Thế thì tôi thiên về hướng xác định tội ác được thực hiện không lâu sau đó.”
“Nhưng mọi người qua lại nhà kho này liên tục.”
Giraud bật cười thô lỗ.
“Ông tư duy thật lạ lùng! Ai bảo ông – ông ta bị giết trong này?”
“À…” tôi bối rối. “Tôi… tôi đoán vậy.”
“Ồ, thật là một thám tử tài năng! Nhìn ông ta xem. Có ai bị đâm vào tim mà ngã xuống thế kia không – nằm ngay ngắn, hai chân chụm, hai tay duỗi hai bên? Không. Xin nhắc lại, có ai nằm ngửa và để cho mình bị đâm mà không giơ tay lên tự vệ không? Phi lý, phải không nào? Nhưng hãy nhìn chỗ này – và chỗ này…” Ông ta chiếu đèn dọc trên mặt đất. Tôi thấy những dấu vết bất thường lạ lùng trên nền đất mềm. “Ông ta đã bị kéo tới đây sau khi chết. Được hai người nửa kéo, nửa bê. Dấu vết của chúng không xuất hiện ở mặt đất bên ngoài, và ở đây thì chúng đã cẩn thận xóa hết dấu vết; nhưng một trong hai người là phụ nữ, anh bạn trẻ của tôi ạ.”
“Một người phụ nữ?”
“Phải.”
“Nhưng nếu chúng đã xóa dấu vết, làm sao ông biết được?”
“Bởi vì dù có mờ đến mấy thì dấu giày của phụ nữ vẫn không lẫn đi đâu được. Và còn nhờ cái này nữa.” Rồi, cúi tới trước, ông ta kéo ra cái gì đó từ cán con dao và giơ ra cho tôi xem. Đó là một sợi tóc phụ nữ đen, dài, giống với sợi mà Poirot lấy được từ chiếc ghế tựa trong thư viện.
Mỉm cười mỉa mai, ông ta quấn nó trở lại vào con dao. “Chúng ta sẽ để lại mọi thứ nguyên trạng hết mức có thể,” ông ta giải thích. “Để làm vừa lòng ngài thẩm phán điều tra. Chà, ông có nhận ra điều gì khác nữa không?”
Tôi buộc phải lắc đầu.
“Nhìn bàn tay ông ta kìa.”
Tôi nhìn. Móng tay bị gãy, xỉn màu, da chai cứng. Dù rất muốn, nhưng chi tiết đó chẳng làm tôi sáng tỏ được điều gì. Tôi nhìn lên Giraud.
“Đó không phải là đôi tay của một quý ông,” đáp lại ánh mắt của tôi ông ta nói. “Ngược lại, ông ta lại mặc đồ của một người giàu có. Thật là lạ phải không?”
“Rất kỳ lạ,” tôi đồng tình.
“Và quần áo ông ta chẳng có nhãn mác gì. Từ đó ta rút ra được điều gì? Người này đã đóng giả một người khác. Ông ta đang cải trang. Vì sao? Ông ta sợ cái gì đó chăng? Hay ông ta đang cố trốn thoát bằng cách giả trang? Ta chưa biết được, nhưng ta biết được một điều – ông ta không muốn bị lộ danh tính.”
Giraud nhìn xuống cái xác một lần nữa.
“Giống như vụ trước, không có dấu vân tay trên cán dao. Tên sát nhân lại đeo găng.”
“Thế thì, ông cho rằng thủ phạm hai vụ này là một?”
Giraud trở nên bí hiểm. “Tôi nghĩ gì không quan trọng. Rồi ta sẽ thấy. Marchaud!”
Viên cảnh sát xuất hiện ngoài cửa: “Vâng, thưa ngài.”
“Vì sao bà Renauld lại chưa tới? Tôi đã cho mời bà ấy một tiếng trước rồi.”
“Bà ấy đang trên đường tới đây, thưa ngài, bà ấy đi cùng với con trai.”
“Tốt. Dù tôi chỉ cần gặp riêng từng người.”
Marchaud chào và lại biến mất. Một lát sau, anh ta trở lại cùng bà Renauld.
Giraud tiến lại, gật đầu chào.
“Lối này thưa bà.” Ông ta dẫn bà chủ nhà đi qua và rồi đột ngột đứng tránh sang một bên. “Người đó đây. Bà có biết ông ta không?”
Vừa nói, Giraud vừa nhìn xoáy vào mặt bà Renauld, cố gắng đọc suy nghĩ, lưu ý mọi biểu hiện trong cung cách của bà ta.
Nhưng bà Renauld vẫn hoàn toàn bình tĩnh – theo cảm nhận của tôi thì quá bình tĩnh nữa là khác. Bà nhìn xuống cái xác gần như hoàn toàn lãnh đạm, tuyệt đối không có bất cứ dấu hiệu nào của sự lo âu hay quen thuộc.
“Không,” bà ta nói. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này. Ông ta hoàn toàn xa lạ với tôi.”
“Bà chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Nhìn ông ta bà có liên tưởng tới, ví dụ như, một trong hai tên đã đột nhập vào nhà bà không?”
“Không,” bà Renauld có vẻ lưỡng lự, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì. “Không, tôi không nghĩ vậy. Tất nhiên là chúng có râu – mà ngài thẩm phán điều tra cho là râu giả - nhưng dù thế thì cũng không phải.”
“Được rồi, thưa bà. Vậy ta dừng ở đây.”
Bà Renauld bước ra ngoài, đầu ngẩng cao, mặt trời lấp lánh trên những sợi tóc bạc của bà. Tiếp theo là Jack Renauld, anh này cũng không nhận dạng được người chết, thái độ hoàn toàn tự nhiên.
Giraud gầm gừ. Tôi chịu, không đoán được ông ta đang hài lòng hay khó chịu, ông ta gọi Marchaud.
“Anh đã đưa người kia tới đây chưa?”
“Rồi thưa ngài.”
“Thế thì đưa bà ấy vào đây.”
Người kia chính là bà Daubreuil. Bà ta bước vào, đầy căm phẫn, chống đối quyết liệt.
“Tôi phản đối! Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn! Tôi liên quan gì đến tất cả những chuyện này chứ?”
“Thưa bà,” Giraud gằn giọng, “tôi đang điều tra không phải một vụ giết người, mà là hai vụ! Với những gì tôi biết thì rất có thể bà là thủ phạm của cả hai vụ.”
“Sao ông dám?” bà ta gào lên. “Sao ông dám lăng mạ tôi với lời buộc tội ngông cuồng như thế! Thật đáng hổ thẹn!”
“Đáng hổ thẹn, thế sao? Thế còn cái này thì sao?” Ông ta cúi xuống, một lần nữa gỡ sợi tóc ra và giơ lên. “Bà có thấy cái này không?” Ông ta tiến lại gần. “Bà cho phép tôi so sánh với tóc bà nhé.”
Bà Daubreuil thét lên và lùi lại, mặt trắng nhợt. “Dối trá, tôi xin thề. Tôi không biết gì về tội ác này hết – cả hai vụ. Bất cứ ai nói tôi có liên quan đều là nói dối! Ôi trời ơi, tôi biết làm gì đây?”
“Xin bà bình tĩnh lại,” Giraud lạnh lùng. “Chưa có ai kết tội bà cả. Nhưng sẽ tốt hơn cho bà nếu trả lời các câu hỏi của tôi mà không rối rít lên như vậy.”
“Xin theo ý ngài.”
“Nhìn người đàn ông này đi. Bà đã gặp ông ta bao giờ chưa?”
Lại gần hơn, khuôn mặt đã hơi hồng hào trở lại, bà Daubreuil nhìn xuống nạn nhân, nét mặt lộ rõ vẻ quan tâm và tò mò. Rồi bà ta lắc đầu.
“Tôi không biết ông ta.”
Dường như thật khó mà nghi ngờ bà ta, lời nói phát ra rất tự nhiên. Giraud gật đầu ra hiệu cho phép bà ta ra về.
“Ông để cho bà ta đi sao?” tôi nói khẽ. “Như thế có là khôn ngoan không? Chắc chắn đó là sợi tóc của bà ta.”
“Tôi không cần ai dạy cho biết phải làm gì,” Giraud nói khô khốc. “Bà ta đang ở diện theo dõi. Tôi chưa muốn bắt bà ta bây giờ.” Ông ta nhìn xuống cái xác, nhăn mặt, rồi bất chợt hỏi: “Theo ông thì đó có phải là nét mặt Tây Ban Nha không?”
Tôi nhìn khuôn mặt đó thật kỹ càng, cuối cùng đáp: “Không. Tôi dám chắc ông ta là người Pháp.”
Giraud gầm gừ vẻ bất mãn: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Ông ta đứng đó một lát, rồi gạt tôi sang một bên, và một lần nữa, bò xuống đất, tiếp tục công cuộc khám xét nền nhà kho. Ông ta thật tài tình. Chẳng gì qua được mắt ông ta. Ông ta xem xét từng inch của nền nhà, lật mấy cái bình lên, kiểm tra mấy cái bao cũ. Ông ta chộp lấy một cái bọc đặt cạnh cửa, hóa ra đó chỉ là một cái áo khoác và một cái quần nhàu nát, ông ta gầm gừ ném nó lại xuống đất. Ông ta chú ý tới hai đôi găng tay cũ, nhưng cuối cùng lại lắc đầu và đặt chúng sang một bên. Rồi ông ta quay lại với mấy cái bình, cẩn thận lật từng cái lên. Cuối cùng, ông ta đứng dậy, lắc lắc đầu trầm tư. Có vẻ như ông ta đang lúng túng. Hình như ông ta đã quên mất sự có mặt của tôi.
Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài lại có tiếng ồn ào náo nhiệt, và người bạn cũ của chúng tôi, ông thẩm phán điều tra, đi cùng với thư ký của mình và cảnh sát trưởng Bex, bác sĩ nối gót theo sau.
“Thế này thì kỳ lạ quá, ngài Giraud,” Hautet thốt lên. “Lại một vụ nữa! A, chúng ta vẫn chưa chạm được đến căn cội của vụ này. Ở đây có điều gì đó rất bí ẩn. Nhưng lần này nạn nhân là ai?”
“Đó là điều mà không ai cho chúng ta biết được, thưa ngài, vẫn chưa nhận dạng được ông ta.”
“Cái xác đâu?” bác sĩ hỏi.
Giraud né sang một bên.
“Ở trong góc kia. Như ông thấy đấy, ông ta bị đâm vào tim. Với con dao bị đánh cắp sáng hôm qua. Tôi đoán là vụ giết người xảy ra ngay sau vụ trộm – nhưng điều đó còn phải chờ ý kiến của ông. Ông có thể tùy ý xử lý con dao – không có dấu vân tay nào trên đó.”
Bác sĩ cúi xuống bên cái xác, Giraud quay sang thẩm phán điều tra.
“Một vấn đề khá nhỏ nhỉ? Nhưng tôi sẽ giải quyết được thôi.”
“Vậy là không có ai nhận diện được ông ta,” thẩm phán lơ đễnh nói. “Liệu có phải một trong hai kẻ giết người không? Có thể chúng mâu thuẫn nội bộ.”
Giraud lắc đầu.
“Người này là người Pháp – tôi cam đoan như vậy…”
Đúng lúc đó, bác sĩ ngắt lời họ, vị này đang quỳ dưới đất, nét mặt đầy băn khoăn.
“Ông nói người này bị giết sáng hôm qua?”
“Tôi đoán theo thời điểm vụ trộm con dao,” Giraud giải thích. “Tất nhiên ông ta có thể bị giết sau đó.”
“Trong cùng ngày? Vớ vẩn! Người này đã chết được ít nhất bốn mươi tám tiếng, có thể lâu hơn.”
Chúng tôi nhìn nhau bàng hoàng.

Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf