Kỳ 13 - Tiếp Cận Hoàng Tử Bé
ến ngay trước cánh cửa chính lớp kính màu nho, Tú Anh bất ngờ chộp lấy áo Thông bác học la lên:
- Bớ người ta, cứu tôi với!
Thông bác học như con tắc kè, hắn lập tức chuyển nước da đang hồng hào sang màu xanh đọt chuối. Hắn rúm người lại, vùng vằng cố thoát khỏi bàn tay... lỏng le của Tú Anh. Cô nàng cứ nắm chặt lấy áo Thông bác học mà la toáng lên. Vài người di đường tò mò đứng lại xem. Liếc nhìn thấy có người đứng nhìn ra sau làn kính mờ đục, Thông bác học nháy mắt cho Tú Anh. Nhanh như chớp, cô nàng phóng ngay một bạt tai nảy lửa vào má Thông bác học:
- Bớ người ta, thằng này ăn cấp xe đạp của tôi -
Thông bác học choáng váng vì cú bạt tai quá “thiệt thà” của người đẹp, hắn buông chiếc xe ra, ôm mặt vì sợ Tú Anh quên rằng họ đang diễn kịch mà “phát chẩn” cho hắn vài cái bàn tay nữa, chắc rụng răng! Thật vậy, Tú Anh lại dang cánh tay lên, chuẩn bị giáng xuống. Ngay lúc ấy, cánh cửa kính màu nho bật mở ra, một tên đàn ông xuất hiện, hét lên:
- Ê! Hai đứa kia, buông ra mau!
Tú Anh mếu máo:
- Dạ, nó lấy xe của tôi!
Để giải tán đám đông đang bu quanh, tên kia nói:
- Thôi, hai đứa vô đây, đợi tao kêu người đưa tới công an giải quyết.
Hắn túm cổ Thông bác học lôi vô trong. Tú Anh lẳng lặng dắt xe vô theo. Tên kia chỉ vào hai chiếc ghế:
- Ngồi xuống! Tao hỏi, mày ăn cắp xe đạp hả? Cho mày ở tù mọt gông. Còn em bé này, đi đâu một mình để gặp thứ đầu trộm đuôi cướp này? Mai mốt, ra đường, báo anh biết, anh theo “bảo vệ” cho nghen. Hà hà... bảo vệ là nghề của anh mà. Thôi đợi đó, tao gọi điện thoại kêu “lính” đưa thằng này tới công an!
Hắn bước về phía máy điện thoại đặt trên cái bàn dài, trước khi cúi xuống quay số, hắn còn cẩn thận nhìn Thông bác học lần nữa. Thừa lúc tên kia cắm cúi bấm máy, Thông bác học khều nhẹ Tú Anh, hai đứa như hai con lươn lẹ làng, uyển chuyển bò dọc theo dãy quầy trưng bày đĩa và máy vi tính vào phía trong.
Gọi điện thoại xong, tên đàn ông quay lại, nhìn quanh, lẩm bẩm:
- Biến rồi! Đúng là con nít, mới nghe tới công an đã són trong quần!
o O o
Trong phòng làm việc, Phái viên chăm chú nhìn người Mỹ trên màn hình máy tính, gã nói:
- Thưa ngài, đầu não công ty tôi đã bàn bạc đề nghị của ngài về việc mua bản quyền “Công Chúa Bé”.
Người Mỹ:
- Tôi biết các ngài làm việc rất nghiêm túc.
Phái viên:
- Thưa ngài, chúng tôi đã đồng ý ký họp đồng với công ty quý ngài để chuyển nhượng phần mềm “Công Chúa Bé” giá năm triệu đô la.
Người Mỹ:
- Cuối cùng chúng ta cũng đạt được thỏa thuận. Chúng ta sẽ ký bản ghi nhớ ngay bây giờ chứ?
Phái viên:
- Thưa ngài, tôi đồng ý!
Màn hình cho thấy, người đàn ông Mỹ cắm cúi xuống bàn lục lọi gì đó rồi đưa một tờ giấy lên:
- Đây là bản ghi nhớ có đầy đủ nội dung, ký xong, tôi sẽ fax sang ngài nhé!
Chưa đến một phút sau, máy fax trên bàn làm việc của Phái viên kêu lên rồi từ từ nhả ra văn bản ghi nhớ mà phía công ty Mỹ ký chưa ráo mực. Phái viên cầm tờ giấy, vẻ sung sướng lộ rõ trên khuôn mặt người máy của gã.
o O o
Hải khòm đưa ngón tay cào nhè nhẹ lên cánh cửa buồng tắm, tiếng động rất khẽ trong căn phòng vắng lặng cũng đủ làm Hoàng Thân quay phắt lại. Ánh mắt của Hoàng Thân nhanh chóng chuyển từ ngạc nhiên sang bình tĩnh. Tên Hoàng Tử Bé ra dấu bằng mắt cho Hải khòm biết rằng căn phòng có lắp caméra theo dõi. Bằng tay, hắn ra hiệu cho Hải khòm nằm sát xuống đất. Hải khòm răm rắp làm theo. Tên Hoàng Tử Bé từ từ đứng lên, rời khỏi bàn làm việc, đi thẳng vào buồng vệ sinh. Hắn cùng quỳ mọp xuống, từ từ bò ra nằm cạnh Hải khòm, thì thầm:
- Khẽ thôi! Ở đây tôi bị theo dõi rất kỹ. Chỉ có nằm như vầy mới thoát khỏi tầm caméra. Nhưng mà... bạn là...
Hải khòm cũng thì thầm:
- Tôi là Hải khòm. Chúng tôi tìm ra mật mã kêu cứu trong trò chơi Hoàng Tử Bé!
Hoàng Tử Bé Hoàng Thân mừng rỡ:
- Vậy là tôi sắp được cứu thoát rồi! Cám ơn bạn nhiều lắm. Nhưng, làm cách nào để chúng ta ra khỏi chỗ này?
Hải khòm mắm môi suy nghĩ:
- Chúng ta sẽ thoát ra bằng lối sân thượng. Tôi đã vào đây qua ngõ đó! Nhưng mà..
Hoàng Thân nhìn Hải khòm:
- Có gì vậy, anh Hải khòm?
- Minh móm, thằng bạn tôi mới bị chúng bắt được. Trước đó là Kim Thúy cũng bị tên Phái viên bắt cóc! Phải cứu họ mới được!
- Minh móm chắc còn ở đây. Theo tôi biết thì bọn Phái viên đã đưa Kim Thúy lên một vùng rừng núi nào đó và cô ấy đã trốn thoát, bọn chúng cũng chưa tìm ra!
Hải khòm chép miệng:
- Tội nghiệp Kim Thúy! Nhưng trước mắt, chúng ta phải giải thoát cho Minh móm rồi chuồn khỏi đây thôi!
Hoàng Thân chống cằm, nhíu mày:
- Trước hết tôi sẽ đi thăm dò coi chúng đang giữ Minh móm ở đâu. Anh Hải khòm trốn tạm vô tủ quần áo của tôi vậy, rộng lắm!
Hai thằng lóp ngóp bò từ từ tới tủ quần áo. Hoàng Thân đưa tay mở cửa tủ ra. Hải khòm trườn vô tủ. Quả là cái tủ quần áo khổng lồ, treo hàng đống quần áo sang trọng ủi thẳng nếp, thơm phức. Hải khòm nghĩ thầm: làm Hoàng Từ Bé có khác! Cửa tủ đóng sầm lại, bóng tối phủ chụp lấy Hải khòm.
o O o
Như một con báo uyển chuyển uốn lượn qua những gốc cây rừng, tên anh Hai bước đi thong thả, nhẹ nhàng. Trong khi đó, Kim Thúy phải gần như chạy mới theo kịp hắn. Cô còn vấp té chúi nhũi hoài. Chốc chốc tên anh Hai phải dừng lại chờ đợi cô gái thành phố. Lần này, hắn hỏi:
- Mệt hả? Nghỉ chút đi!
Chỉ cần nghe câu nói đó, Kim Thúy buông phịch cái thân thể rã rời lên cỏ.
Tên anh Hai nhíu mày:
- Ở rừng đừng ngồi kiểu đó, có khi ngồi phải con rắn!
Kim Thúy nghe nói hốt hoảng đứng bật dậy. Tên con trai cười:
- Đừng lo, nếu có rắn, nó cắn... rồi!
Kim Thúy lại từ từ ngồi xuống, thở hổn hển. Cô quay nhìn lại thì tên anh Hai đã “bốc hơi” đâu mất.
Ít phút sau, tiếng loạt soạt của lá vang lên. Kim Thúy căng mắt nhìn về hướng tiếng động. Thật bất ngờ, từ trong bụi rậm, một chú nai vàng chậm rãi bước ra, nó lặng lẽ đứng lại, mở đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào “con thú lạ” trước mặt nó. Kim Thúy nhoẻn miệng cười với chú nai ngơ ngác. Cô đưa tay định vuốt ve bộ lông nâu vàng mượt mà thì con thú rừng hiền lành nhút nhát bỗng vụt bỏ chạy, và thay vào chỗ con nai là tên anh Hai vừa từ trên cây rớt xuống. Hắn chìa ra những quả rừng vàng tươi hấp dẫn bụm trong hai bàn tay:
- Ăn đi!
Kim Thúy đã bắt đầu quen với lối sống “người rừng” của hai anh em con nhà đào vàng, cô chộp ngay mấy trái, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Vị trái rừng nữa ngọt nữa chua lại nhân nhẫn đắng làm Kim Thúy nhăn mặt. Cô đưa tay quệt ngang miệng, nói:
- Anh Hai này! Anh em mình có kịp ra khỏi rừng trước khi trời tối không?
Tên con trai ngồi xuống một cái rễ cổ thụ trồi trên mặt đất:
- Nếu đi nhanh thì kịp. Nhưng thấy... có vẻ mệt hả?
Kim Thúy gượng cười:
- Mệt đứt hơi luôn! Ra tới chợ chắc là tối rồi, làm sao anh trở về?
Tên con trai khoanh tay nhìn những lớp vỏ sần sùi của cây cổ thụ:
- Tôi đâu có về, chỉ trở vô rừng chờ bọn Gấu đen đi săn người.
Kim Thúy ngạc nhiên:
- Ủa, chi vậy?
Tên anh Hai vẫn ngồi bất động:
- Tôi sẽ giết hắn như đã từng giết con cọp, con heo rừng!
Kim Thúy sợ hải:
- Sao anh Hai tính giết người?
- Vì hắn tính giết... Thúy mà! Ăn xong rồi, mình đi cho kịp.
o O o
Thông bác học và Tú Anh mỗi đứa nấp một bên góc tường nhô ra, chúng giơ cao hai thanh gỗ. Từ hành lang đằng kia, hai gã đàn ông mặc blouse trắng vừa nói chuyện vừa dẫn xác đi tới. Khi hai tên tới ngay khúc quanh, Thông bác học hạ ngay thanh gỗ xuống cái gáy nhẵn nhụi của một tên, hắn lăn đùng xuống đất không kịp kêu. Bên kia, Tú Anh cũng giáng thanh gỗ lên đầu một tên, nhưng có lẽ cô đập nhẹ quá nên chỉ làm hắn ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Hắn chộp lấy mái tóc óng ả tuyệt đẹp của đứa con gái lạ hoắc, chuẩn bị phóng một quả thôi sơn vô bản mặt duyên dáng vừa mới làm phiền cái đầu hắn. Bỗng hắn buông Tú Anh và ngã vật xuống. Tú Anh thở phào:
- Cảm ơn nhiều nghe Thông bác học!
Thông bác học vừa lột áo blouse của hai gã đàn ông vừa cằn nhằn:
- Sao hồi nãy bạt tai tôi khỏe quá, còn bây giờ...
Tú Anh nhoẻn miệng cười làm bao nhiêu bực bội của Thông bác học bay biến đâu mất:
- Thôi mà, mai mốt Tú Anh đền cho một cái...
- Đền cái gì?
- Đền cái tát nữa! Chúa có nói: Khi bị tát một bên thì chìa luôn má bên kia ra cho người ta tát nốt!
Thông bác học nhẫn nhục chịu đựng vì “khổ nhục kế” hồi nãy là đo chính hắn bày ra mà! Sau khi giấu hai cái “xác” vô góc tường, hai đứa khoác áo blouse lên người, thong dong đi qua hành lang. Phía trước mặt Thông bác học và Tú Anh bỗng xuất hiện hai tên đi ngược về phía chúng, một tên đàn ông và một thằng trẻ măng, cũng đều mặc blouse trắng. Khi hai bên tiến đến gần nhau hơn, chợt Tú Anh nói nhỏ với Thông bác học:
- Ê! Cái tên trẻ trẻ đó có bộ mặt giống tài năng tin học Hoàng Thân quá.
Thông bác học cũng kêu lên khẽ khẽ:
- Đúng nó rồi!
Khi đến gần nhau hơn nữa, Thông bác học và Tú Anh nghe rõ Hoàng Thân trách tên kia:
- Này, tôi cần gặp Phái viên, sao anh cứ đưa tôi đi loanh quanh hoài vậy?
Tên kia khúm núm:
- Dạ, tôi chỉ là cận vệ của cậu, tôi đâu biết hiện giờ Phái viên đang ở xưởng nào! Phải đi tìm thôi! - Vừa lúc đó, bốn người chạm mặt nhau, tên cận vệ chợt hỏi:
- Này, hai người có thấy Phái viên ở đâu không? Ủa, hai đứa này sao mặt mũi lạ hoắc vậy? Tụi bây ở đâu ra?
Vừa nói, tên cận vệ vừa đặt tay lên cái nút báo động trên vách...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé