Chương 13
inh Trang nói một cách khổ sở:
- Chuyện li dị thì nhất định con làm, nhưng con không quen với ai khác nữa đâu, mẹ đừng hứa hẹn gì với dì Lan nghe mẹ.
- Sao vậy? Người ta biết hết chuyện nhà mình mà vẫn chấp nhận chứng tỏ cậu ta thương con thật sự, chứ không phải lừa bịp như thằng kia, con không chịu là con dại nhất trên đời, bộ con tưởng con còn cao giá lắm hả?
- Không phải con làm cao, nhưng con không thích người đó, với lại vừa li dị xong đã có người khác, làm vậy người ta xem thường con lắm.
- Không có chuyện đó đâu, người ta thật tình với nhà mình thì không có chuyện đánh giá thấp, mẹ biết mẹ phải làm gì mà, chẳng lẻ mẹ để cho họ coi nhẹ con, mẹ phải có cách nói chứ.
- Nhưng chuyện đó để sau nầy được không mẹ, bây giờ chưa có gì mà mẹ hứa hẹn, con thấy kỳ lắm.
Bà Hạnh khoát tay:
- Mẹ có cách nói để người ta tôn trọng con, đừng có lo nghĩ vớ vẩn, điều quan trọng là phải nghe lời mẹ đó, hiểu ra chưa?
Minh Trang định nói thì bà cản lại:
- Không nói nhiều nữa, từ đó tới giờ chỉ giỏi cãi mẹ, bây giờ còn bày đặt tranh luận nữa chứ, không nói nhiều nữa, đi ngủ đi.
- Dạ.
- Còn thằng kia không về càng tốt, mẹ không khoá cửa, nhưng mặc kệ nó, con ngủ đi.
Minh Trang không trả lời. Đợi bà Hạnh đi ra, cô đến khép cửa lại. Nhưng cô không lên giường mà trở lại cửa sổ đứng.
Tối nay xãy ra những chuyện như vậy, làm sao có thể ngủ được nữa. Cô thấy tức mẹ kinh khủng. Làm vậy giống như là vội vàng tống đi một món đồ kém chất lượng. Cô có cảm giác mình như một món đồ, và không sao chịu nổi ý nghĩ đó.
Hồng Loan ngồi ở phòng khách của công ty, bồn chồn nhìn ra sân. Gần tối mà Minh Trang vẫn chưa về. Lúc nảy cô trực bàn bảo hôm nay Minh Trang đi tour trong thành phố nên sẽ về sớm. Nhưng chờ có đến hai tiếng, cô thấy sốt ruột vô cùng, sợ Minh Trang về thẳng nhà thì mất công ngồi chờ.
Hồng Loan mấy lần muốn đến nhà Minh Trang. Nhưng rồi cô lại phân vân. Đúng hơn là không dám đến. Cả nhà đó không ai ưa cô. Nhất là bà Hạnh, đến mà bị bà đuổi về thì quê không biết cất mặt đi đâu. Cô biết Minh Trang cũng ghét cô. Nhưng cô tin bà chị dâu sẽ không cư xử thẳng thừng với mình, tính Minh Trang không đến nổi hẹp hòi, cô gần như tin chắc là vậy.
Hồng Loan nhìn lên đồng hồ. Thấy gần bảy giờ, cô định đến hỏi cô trực bàn, thì Minh Trang về tới, cùng với mấy người khác.
Thấy Hồng Loan, Minh Trang có vẻ rất ngạc nhiên. Cô hỏi không thân mật cũng không lạnh lùng:
- Cô đến tìm tôi hay đăng ký vé vậy?
Hồng Loan đứng dậy, hai tay lúng túng xoắn vào nhau. Giọng cô nhỏ nhẹ nghe hết sức khiêm tốn:
- Em không có đi chơi, em đến tìm chị đó.
- Vậy sao? Cô chờ lâu chưa?
- Dạ, khoảng hai tiếng?
Minh Trang nhướng mắt thật nhẹ:
- Lâu vậy sao? Có chuyện gì quan trọng lắm hả?
- Cũng… không có gì, em chỉ rủ chị đi ăn thôi.
Minh Trang không nén nổi cái nhìn tò mò. Nảy giờ cô ta ngồi chờ cô chỉ để rủ đi ăn. Lần đầu tiên cô ta làm một việc hết sức lạ lùng đối với cô. Sau những gì đã bị cô ta đối xử, bây giờ nhận được cử chỉ thân thiện, cô thấy nó lố bịch và vô cùng mỉa mai.
Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, Minh Trang không muốn để nó tồn tại lâu. Cô làm như không thấy có gì lạ trong hành động của Hồng Loan, và gật đầu nhẹ tênh:
- Chờ tôi một chút.
Thái độ nhẹ nhàng đó làm Hồng Loan thở phào một cái. Như trút đi được gánh nặng. Thật ra cô biết tính Minh Trang rất thoáng. Nhưng vẫn thấy hồi hộp. Cô đã từng chơi cho Minh Trang nhiều cú quá đau, nên không tự tin là mình được đón nhận dễ dàng.
Một lát sau Minh Trang đi ra. Khi ra sân lấy xe Hồng Loan nói như đề nghị:
- Hay là để em chở chị, đi chung xe cho tiện.
Minh Trang lắc đầu:
- Đi vậy mất công phải trở lại lấy xe lắm.
- Thì chị cứ để ở đây, mai anh Tiến đưa chị đi làm.
Minh Trang lập tức lắc đầu:
- Thôi, phiền lắm.
- Có gì đâu mà phiền hả chị, từ chỗ ảnh qua đây cũng gần chứ đâu có xa.
Minh Trang làm thinh đến lấy xe. Đó là cách trả lời dứt khoát của cô. Cô không thích nói nhiều. Nhất là nói để nghe năn nỉ. Cô không muốn cư xử thẳng thừng với Hồng Loan. Nhưng chỉ có thể dừng lại ở giới hạn. Còn cô ta muốn thân mật hơn nữa thì không được. Dứt khoát không được.
Cả hai vào café Mây Trắng, nơi mà lần đầu tiên Hồng Loan hẹn gặp để làm quen với Minh Trang cách đây bốn năm. Cô cố ý rủ Minh Trang vào đây để gợi lại những ấn tượng vui vẽ trước kia. Không biết Minh Trang có để ý điều đó không, mà cử chỉ có vẻ xa cách, dù cô nói chuyện vẫn bình thường.
Cả hai ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn dài. Hồng Loan hỏi một cách săn sóc:
- Chị đói lắm phải không? Chị ăn gì?
- Ăn bánh mì, còn Loan?
- Em cũng ăn giống chị.
Nói xong cô quay qua gọi cô tiếp viên. Minh Trang kín đáo quan sát cử chỉ của Hồng Loan. Cô nhớ lần đầu tiên đến đây, cô nàng rất dè dặt, cứ lúng túng làm theo những động tác của cô. Lúc đó cô ta hãy còn ngờ nghệch. Giờ thì có vẻ đã sành sỏi lắm. Cô ta cố đua đòi bắt chước cô, nhưng lại sẳn sàng chà đạp cô với tất cả sự ngoa ngoắt đanh đá. Không hiểu lý do gì khiến cô ta quay lại làm thân với cô. Cứ quay góc 180 độ, những việc thế nầy thật cô không sao làm được.
Minh Trang không bộc lộ thái độ gì. Nhưng lòng thì ngầm quan sát, suy đoán và đánh giá việc làm của Hồng Loan. Dù biết cô ta có ý muốn làm thân với mình, cô vẫn không sao thích cô ta được. Đúng hơn là không thích tính cách ngoa ngoắt của cô ta. đó cũng là một trong những lý do làm cô có ác cảm luôn cả với Huy Tiến.
Sự lặng thinh của Minh Trang làm Hồng Loan thấy hơi ngượng. Cô nàng bèn nói liếng thoáng để phá tan không khí yên lặng:
- Chắc em xin nghỉ chỗ nầy quá chị Trang, em xin vào công ty chị làm được không chị?
Minh Trang nghe nói đã không thích, nhưng vẫn gật đầu:
- Công ty đang tuyển người, cô muốn thì cứ gởi hồ sơ thử xem sao.
Mắt Hồng Loan sáng lên:
- Đang có đợt tuyển à? May quá, vậy em sẽ chuyển nghề luôn, em chán làm việc ở văn phòng lắm, đi nhiều thích hơn. Nhưng điều kiện có khó không chị?
- Cũng không đến nổi khó lắm.
- Chắc là kén ngoại hình lắm hả chị?
- Ngoại hình cũng cần, nhưng cần năng khiếu nhiều hơn.
- Theo chị thì ngoại hình của em có đủ tiêu chuẩn không?
Minh Trang nhìn thoáng Hồng Loan, rồi gật đầu:
- Chắc đủ.
Hồng Loan nói như quyết định:
- Vậy thì em sẽ xin vào công ty chị, hai chị em làm việc chung cho vui. Mai em về làm hồ sơ rồi chị nộp dùm em há?
Minh Trang không ngờ câu chuyện đưa đẩy như vậy. Cô hoàn toàn không thích ở gần Hồng Loan. Nhất là cùng làm chung chỗ. Nhưng đã lỡ nói rồi thì cô cũng không tìm cách nói khác đi.
Hồng Loan có vẻ vô cùng thích thú chuyện nầy. Cứ như là mình sắp đi làm đến nơi, cô bắt đầu vẻ vời:
- Làm chung với chị có gì thì chị chỉ cho em, em không sợ bị ai ăn hiếp, mình là người nhà, cùng làm một chỗ thích hơn, mẹ mà biết chắc mẹ vui lắm.
- Thật ra công việc không thoải mái và vui như cô tưởng đâu, lúc đầu thì thích đi lắm. Nhưng đi riết cũng ngán.
Hồng Loan tròn xoe mắt:
- Thế chị không thích làm nghề nầy nữa à?
- Tôi cũng không biết, công việc thì phải làm, tôi chỉ nói để cô thấy mặt trái của nó thôi.
Hồng Loan vui vẽ:
- Không sao đâu, miễn làm chung với chị là em chịu rồi.
Minh Trang làm thinh. Khi Hồng Loan nói câu đó, cô lại nhớ cách cô ta săn đón quấn quýt Tuyết Trinh. Sau nầy cô mới hiểu ra, khi Huy Tiến yêu ai, thì người đó cô ta sẽ thân thiết với người đó. Còn thì cô ta chẳng phân biệt được tính cách tốt xấu.
Hồng Loan ăn hết phần thịt trong dĩa. Rồi kéo ly nước đến trước mặt. Thái độ lặng lờ không thân thiện của Minh Trang làm cô thấy hơi ngượng. Cô liếm môi, chuyển qua chuyện khác:
- Chị Trang này.
- Cô muốn nói gì?
- Chị không thích làm ngành du lịch nữa hả?
- Có lúc không thích, nhưng bỏ thì tôi không muốn bỏ.
- Em thấy chị không thích đi làm thì chị về quản lý công ty của nhà chị hay hơn. Anh Hai em rất muốn chị về nhà làm đó.
Minh Trang lắc đầu thờ ơ:
- Tôi không quen với công việc của công ty đó.
- Nhưng nó là của chị mà, vợ chồng thì cũng là của chung nhau rồi.
Minh Trang rất muốn hỏi Hồng Loan co ý nghĩ đó từ lúc nào. Nhưng cô không muốn châm biếm nặng nề quá. Cũng không muốn phủ nhận, thế nên cô làm thinh.
Hồng Loan nhìn mặt cô, rồi nói dè dặt:
- Anh Hai và mẹ em rất muốn chị nghỉ làm để về phụ với anh Hai, mà em cũng thấy như vậy hay hơn đó chị Trang.
- Tôi cũng không biết mình có hợp hay không, nhưng hiện tại tôi thích làm nghề nầy hơn.
- Có phải chị không muốn về làm chung vì vẫn còn muốn li dị phải không?
- Chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hồng Loan có vẻ buồn:
- Nhà em ai cũng biết là có lỗi với chị, ai cũng muốn làm cho chị vui, đừng li dị nha chị Trang, em xin chị đó.
Minh Trang nhìn thẳng vào mắt Hồng Loan:
- Đừng nói chuyện đó nữa nhé, tôi đi chơi với cô như đi với một người quen cũ, chứ không phải là người trong nhà, cho nên đừng nói chuyện riêng tư của tôi, được không?
Hồng Loan có vẻ bị hẩng. Cô ngồi im ngượng nghịu. Nhưng một lát cô lại nói tiếp:
- Em biết lúc trước em cư xử tệ với chị, nói thẳng ra em là người chẳng ra gì, mẹ mắng em rất nhiều, coi như em xin lỗi chị được không? Chị đừng li dị với anh Hai em được không?
- Không phải tôi ghét cô nên chia tay với anh cô đâu, đừng nghĩ như vậy.
- Nhưng chị không thích gia đình em, vì có em góp phần trong đó, phải không?
- Không hẳn như vậy đâu.
Hồng Loan nói như thú nhận:
- Em cũng không biết lúc trước em nghĩ gì mà lại thích chị Trinh, mẹ em bảo tính chị ấy tham và ích kỷ, mẹ em không muốn anh Hai có người vợ như vậy. Mẹ thích chị vì chị hiền dó chị Trang.
Minh Trang không nén được cái cười mỉa:
- Và anh cô nghe lời nên chọn tôi phải không?
Hồng Loan xua tay rối rít:
- Không phải đâu, từ đó giờ anh ấy chỉ làm theo ý mình, ảnh thích chị thật tình, chứ không phải vì nghe lời mẹ đâu.
Minh Trang lại không dằn được ý nghĩ mỉa mai:
- Thích một người cũng đủ mệt rồi, thêm một người nữa chịu sao nổi, vất vả lắm đó.
Nếu là trước kia, thái độ đó sẽ làm Hồng Loan nổi khùng mà đốp chát tới bến. Nhưng bây giờ thì Minh Trang có mắng vào đầu, cô cũng không đủ dũng khí để giận. Và cô cười với vẻ biết lỗi:
- Anh hết thích chị Trinh rồi, lúc sau nầy chị Trinh gặp ảnh toàn là gây với trách móc, ảnh hay tránh mặt lắm, tình cảm không còn đâu.
Thấy Minh Trang cứ lặng thinh không có ý kiến, cô hỏi dè dặt:
- Hình như chị không tin em phải không?
- Tôi cũng không biết, dù sao thì chuyện đó cũng không còn quan trọng với tôi nữa.
- Nêu chị không thích em với anh Tiến thì chị hãy nghĩ đến mẹ em, được không chị? Mẹ em quý chị như con trong nhà, chị đừng coi nhẹ tình cảm đó, em nói thật lòng đó.
Minh Trang lại lặng thinh. Nhưng vẻ mặt trở nên trầm ngâm suy nghĩ. Không phải đợi Hồng Loan nói cô mới biết. Trong gia đình Huy Tiến, từ đầu đến cuối chỉ có bà Phương là bênh vực cô thật lòng. Trước giờ cô dị ứng với gia đình chồng nên hay tránh né bà. Nhưng trong thâm tâm, cô luôn xem bà là người thân, người có thể nâng đở mình lúc mình đau khổ. Và dù không nói ra, nhưng cô rất trân trọng những gì bà làm cho cô.
Minh Trang rất muốn nói ra ý nghĩ của mình. Nhưng Hồng Loan không phải là đối tượng để cô nói. Bây giờ cô ta cố gắng tiến đến gần cô. Cô không hẹp hòi mà từ chối, nhưng cũng không thể tiếp nhận ngay được.
Nói chuyện với Hồng Loan bao giờ cũng nhạt phếch. Minh Trang mệt quá nên không muốn cố gắng nữa. Cô đề nghị thẳng thắn:
- Mình về sớm nhé, hôm nay tôi mệt quá, xin lỗi cô nghe.
Hồng Loan biết Minh Trang không muốn ngồi với mình. Cô rất quê, nhưng không thể nằn nì thêm nữa, đành cười gượng:
- Em vô ý quá, đáng lẻ phải đợi chị rảnh hãy rủ đi chơi.
Minh Trang không trả lời, cô quay qua gọi tính tiền. Lúc ra ngoài đường, thái độ cô có vẻ bớt xa cách hơn:
- Về nhá, còn chuyện đi làm thì cô cứ làm hồ sơ đi, tôi sẽ gởi dùm cho.
- Em cám ơn chị nhé.
- Có gì đâu mà cám ơn.
Nói xong cô nhấn ga cho xe chạy tới. Khi quay lại phía sau, cô thấy Hồng Loan còn đứng bên đường nhìn theo mình. Chẳng hiểu cô ta muốn quan sát gì ở cô.
Minh Trang về nhà thì trời đã khá tối. Đèn bật sáng nhưng nhà dưới không có ai. Cô đi lên phòng mìn, không có Huy Tiến ở nhà, nhưng trên bàn có một bó hoa hồng và một hộp quà thật đẹp. Minh Trang đứng nhìn rất lâu, rồi tò mò mở hộp ra xem. Bên trong là một món đồ trang sức bằng bạch kim. Trong đó có một chiếc thiệp nhỏ ghi lời tặng của Huy Tiến. Nhìn món quà cô mới nhớ hôm nay là sinh nhật mình. hình như từ lúc cưới nhau, đây là lần đầu tiên anh ta quan tâm đến ngày sinh nhật cô.
Minh Trang không biết mình có cảm động hay không. Nhưng món quà nầy làm cô nhớ hộp sôcôla mà anh ta gởi tặng cô qua đường bưu điện hôm lễ tình nhân. Lúc đó cô đang ở công ty. Cô đã gọi điện cám ơn anh ta, nhưng về nhà thì không hề nhắc đến chuyện đó, cũng không có thái độ nào nhiệt tình với anh ta hơn. Mà anh ta thì cũng bình thản như mọi ngày, đến nổi có lúc cô đâm ra hoang mang về món quà. Và đã nghĩ biết đâu chuyện đó là do bà Phương làm.
Lần nầy nhận quà, cô lại nhớ hôm lễ tình nhân, và khẳng định lần đó Huy Tiến đã tặng sôcôla. Minh Trang biết lát nữa về gặp cô, anh ta sẽ im lặng như không có gì xãy ra. Cái cách quan tâm thầm lặng đó hay thì có hay, nhưng nếu là ngày trước thì sẽ làm cô sung sướng hơn. Bây giờ nhận quà tặng của anh ta, cô thấy mình vướng víu nhiều hơn là vui thích. Cô sợ mình lại bị mềm lòng.
Minh Trang đặt bó hoa trở lại vị trí cũ. Cô đang dặt sợi dây vào hộp thì bà Hạnh đi vào:
- Sao về tối vậy con?
- Con về ũng sớm lắm, nhưng lúc nảy Hồng Loan đến công ty rủ con đi ăn nên bây giờ mới về.
Bà Hạnh nhíu mày:
- Con bé đó mà cũng tìm cách làm thân với con à? Chắc mẹ nó nói dữ lắm nó mới chịu hạ mình kiểu đó.
- Mẹ chồng con nói, cộng với ý nghĩ của nó, con bé đó thấy anh Tiến thích ai thì nó thích theo, cho nên con cũng chẳng thèm giận chuyện lúc trước.
- Nhớ lại thái độ của nó trước kia, mẹ chẳng cách gì có cảm tình với nó được, nhưng thôi, cái gì qua thì đừng nhớ lại nữa.
Bà nhìn bó hoa trên bàn như đã đoán ra:
- Của thằng Tiến phải không?
- Dạ, quà sinh nhật đó mẹ.
- Cũng chu đáo quá đó, xem ra nó kiên trì hơn mẹ tưởng, con muốn bỏ chắc cũng không dễ đâu.
Bà thở dài:
- Mẹ cũng không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng thấy nó kiên nhẫn quá mẹ cũng không cứng rắn nổi, tuỳ con.
Minh Trang quay lại nhìn mặt bà Hạnh, không biết mẹ nói thật hay nói lẫy. Lúc sau nầy bà hầu như không nói tới cô, vì giận chuyện cô từ chối con trai bà Lan. Cô đã rất khổ sở vì chuyện đó, bây giờ nghe bà nói chuyện có vẻ buông xuôi, cô thấy hơi hoang mang.
Bà Hạnh chợt lên tiếng:
- Sao tối nay nó không về kìa, nó có nói với con là đi đâu không?
- Dạ, hồi trưa ảnh có gọi điện bảo đi miền tây, có thể mai mới về, con cũng không biết nữa.
Bà Hạnh lặng thinh một lát, rồi lên tiếng:
- Hồi trưa nó nói chuyện với ba mẹ lâu lắm.
Minh Trang nhìn bà hồi hộp:
- Nói gì vậy mẹ? Không phải là đem chuyện cũ trách móc nhau chứ?
Bà Hạnh khoát tay:
- Có nhắc chuyện cũ, nhưng không phải trách cứ, nó nói một câu mà mẹ có muốn cũng không thể để bụng được, chuyện của con đó.
- Anh ta nói gì vậy mẹ?
- Nó bảo rất hối hận vì đã lợi dụng tình cảm của con, bây giờ nó chỉ muốn có thời gian để làm lại, nếu nó coi trọng gia đình thì chắc sẽ không làm gì đổ vỡ nữa đâu, cho nên mẹ đâm ra thiếu kiên quyết, tuỳ con vậy.
Thấy Minh Trang lặng thinh như suy nghĩ, bà nói thêm:
- Bây giờ ba mẹ sống dựa vào con cái, nói thẳng ra là gia đình mình chỉ còn nó là trụ cột, mẹ cũng không muốn thay đổi làm gì, đâu có chắc con xây dựng gia đình khác là tốt hơn, cho nên cái gì đã có thì ráng sửa đổi mà hưởng.
Bà đứng dậy, nói với vẻ dịu dàng:
- Con tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Rồi bà đi ra ngoài. Minh Trang vẫn ngồi yên bên bàn, cô nhìn theo cho tới khi bà đi khuất ngoài hành lang. Cô chợt nhận ra mẹ đã thay đổi nhiều quá, có vẻ thụ động và an phận, có vẻ mệt mõi trong cử chỉ và suy nghĩ. Không biết đó là do mẹ bắt đầu bước vào tuổi già, hay vì trải qua một cơn chấn động làm đảo lộn cả gia đình. Có lẻ là cả hai. Nhưng dù là gì thì tâm trạng đó cũng ảnh hưởng đến cả cô.
Minh Trang cúi đầu suy nghĩ mông lung. Cô thử hình dung đến cuộc sống sau khi chia tay với Huy Tiến. Chắc chắn cô chỉ có cảm giác nhẹ nhõm chứ không hề vui vẽ. Và rồi sau nầy sẽ phải có gia đình mới, nhưng lấy gì khẳng định là nó sẽ hoàn hảo hơn cuộc sống hiện tại của cô?
Và nếu bảo cô không còn tình cảm thì là nói dối. Cô chỉ chia tay vì hận anh ta, và không tin anh ta có thể yêu được mình. Nhưng cả một thời gian dài anh ta quá kiên nhẫn, khiến cô đâm ra hoang mang cho quyết định của mình.
X
X X
Buổi chiều trên sông, ánh nắng loang loáng mặt nước. Chuyến phà chiều vẫn đông người, cứ thong thả lướt đi giữa sông nước mênh mông.
Huy Tiến mở cửa bước xuống xe, đi lần lên tầng trên. Anh định đến phía dãy ghế, nhưng vừa lúc đó anh cũng nhận ra bóng dáng quen thuộc của Tuyết Trinh. Cô đang đứng một mình, tay tựa vào lan can, cặp mắt nhìn xa xăm trên sông.
Huy Tiến thoáng phân vân, rồi đi thẳng đến phía Tuyết Trinh, anh đứng bên cạnh cô, giọng hơi lớn:
- Chào Trinh, không ngờ gặp em ở đây.
Tuyết Trinh quay phắt lại với vẻ bất ngờ. Cô nhìn Huy Tiến hơi lâu, rồi xoay người lại vị trí cũ, giọng có chút khô khan:
- Tôi cũng không ngờ gặp anh ở đây.
- Em đi công tác hả?
- Ừ.
- Lúc nầy em sống thế nào?
- Hỏi câu đó khó trả lời quá, tất nhiên là không sung sướng rồi.
Huy Tiến liếc nhìn cô một cái. Rồi nhìn đi chỗ khác. Cách nói đó làm anh không biết nói gì nữa.
Tuyết Trinh cũng liếc nhìn qua anh, rồi nói lững lơ:
- Lúc nầy ít gặp Hồng Loan quá, mà có gặp cũng không biết nói gì, con bé cũng không muốn nói chuyện với tôi, thay đổi nhanh thật.
- Vậy hả? Anh cũng ít nói chuyện với nó lắm.
- Vậy sao?
Vẻ mặt cô chuyển sang mỉa mai:
- Lúc nầy anh sống thế nào, có vui không?
- Anh cũng không hiểu vui là thế nào, hình như anh vẫn bình thường.
- Vợ anh chắc bỏ ý định li dị rồi hả?
Huy Tiến lắc đầu:
- Không, cổ vẫn chưa thay đổi ý định.
Tuyết Trinh hỏi vặn ngay:
- Chưa hay là không? Hai cái đó khác nhau xa lắm, nếu chưa thì vẫn có thể thay đổi đó chứ.
- Anh không biết, nhưng dù sao anh vẫn không đổi ý.
- Cô ta giận lâu thật đó chứ, gần hai năm rồi mà vẫn không chịu làm hoà, mà anh thì cũng kiên nhẫn thật, thật đáng ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên chuyện gì?
- Một người tính khí nóng nảy như anh, mà lại chịu kiên trì làm hoà với người khác lâu như vậy, đúng là chuyện lạ.
- Đôi lúc anh cũng thấy lạ về mình, nhưng anh không có ý định thay đổi mình.
- Ngay cả cách nói chuyện anh cũng thay đổi, giống như người đàn ông từng trãi rồi vậy.
Huy Tiến trầm ngâm:
- Khi có gia đình rồi, người ta bị trói buột nhiều thứ lắm, mà điều lớn nhất là không thể sống theo ý thích ngang tàng của mình.
Tuyết Trinh nói như sửa:
- Không phải ý thích ngang tàng, mà là bị tình cảm trói buột nên không thể dứt ra được.
Cô ngừng lại, nhấn giọng:
- Bị tình cảm chứ không phải chỉ đơn thuần là trách nhiệm, đúng không?
Không nghe Huy Tiến trả lời, cô cười khẩy:
- Anh không dám thừa nhận lòng mình, mà chỉ mượn cớ ràng buột gia đình để che lấp sự thay đổi tình cảm, không dũng cảm chút nào?
- Như thế nào mới là dũng cảm?
- Anh không dám thừa nhận là chán tôi, sợ mang tiếng sở khanh. Và nói thẳng ra, anh mê mệt vì cô ta nên cố tìm cách giữ cô ta lại, có không?
Huy Tiến cười nhẹ tênh:
- Điều đó anh đâu có chối, anh nghĩ em cũng biết rồi.
Tuyết Trinh cắn môi im lặng. Hai năm nay cô đã không hề biết điều đó. Cô cứ nghĩ Huy Tiến bị ràng buột vì tình nghĩa, chứ không phải vì hết yêu cô. Anh chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Còn cô thì dù chịu thua chấp nhận bị ruồng bỏ, vẫn tự an ủi lòng mình, rằng mình vẫn còn giữ được trái tim anh ta.
Bây giờ thì chút an ủi mong manh cũng tan theo mây khói. Cô rất ngạc nhiên khi thấy lòng mình đau nhói như chuyện xãy ra mới hôm qua.
Tuyết Trinh lặng lẽ nuốt cảm giác thất bại vào lòng. Cô cười khinh mạn:
- Cuối cùng thì anh cũng nói ra lý do chính. Bây giờ tôi mới hiểu hết sự cay đắng của người đưa con sáo sang sông.
Huy Tiến hơi cúi đầu suy nghĩ, rồi nói nhẹ nhàng:
- Anh xin lỗi.
- Ai cần nghe câu đó, lúc quen tôi cứ nghĩ anh là người chung thuỷ nhất trên đời, tôi ngốc thật, chủ quan quá mức, nếu biết trước kết cục nầy thì tôi đã ngăn chận ngay từ đầu, chứ không phải chờ mòn mõi mấy năm, thật phí.
- Anh biết anh có lỗi với em rất nhiều, ngoài câu xin lỗi ra, anh cũng không thể làm gì khác được.
Tuyết Trinh quay lại, nhìn thẳng vào mặt Huy Tiến:
- Anh yêu cô ta lắm phải không?
Huy Tiến như không nở trả lời, chỉ im lặng gật đầu.
Cử chỉ đó làm Tuyết Trinh lập tức quay chỗ khác, như không muốn đối diện sự thật:
- Từ lúc nào vậy?
- Anh không biết nó đến từ lúc nào, nhưng lúc Minh Trang tự tử thì anh sợ đến mức không giữ được bình tỉnh. Sau đó anh suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ vợ chồng. Anh nhận ra nếu mất Minh Trang thì tất cả mọi thứ khác đều vô nghĩa.
- Đã yêu mà còn phá hoại gia đình người ta.
- Lúc đó anh chưa bao giờ suy nghĩ về những ràng buột vô hình, chỉ làm theo mục tiêu trước mắt, lúc đó có quá nhiều chuyện bận rộn nên anh không có thời giờ để dừng lại suy nghĩ.
- Bây giờ đạt được mục đích rồi, chắc anh rảnh rang lắm nhỉ? Giờ thì mục tiêu mới là chinh phục vợ, không biết rồi anh sẽ phải phấn đấu đến gì nữa.
Huy Tiến phớt lờ cách hỏi châm biếm của cô, anh cười như không:
- Nếu có thì anh cũng sẽ phấn đấu, có điều anh sẽ không bao giờ làm gì để Minh Trang buồn nữa.
- Cô ta sướng thật đó, vậy có bao giờ anh nghĩ anh đã làm tổn thương tôi một cách dai dẳng không?
- Anh thật lòng ân hận khi nghĩ đến em, bao giờ em có tình cảm mới thì lúc đó anh sẽ nhẹ lòng rất nhiều.
Tuyết Trinh cười khan:
- Đừng có dối lòng, chứ không phải anh ghét tôi vì tôi đã từng hành hạ tinh thần vợ anh sao? Mẹ anh nói với tôi vậy đó.
Cô quay qua nhìn Huy Tiến lần nữa, như chờ xem thái độ của anh. Nhưng Huy Tiến chỉ im lặng. Cô bực mình nói tiếp:
- Mẹ anh nói thẳng vào mặt tôi, rằng anh sợ bản chất tham lam của tôi, hừ, nghĩ lại tôi cũng thấy mình ngu thật, hy sinh cho đã rồi người ta quay lại khinh mình.
Cô chợt cao giọng nghe đến chát chúa:
- Tôi thù gia đình anh không để đâu cho hết, tôi không muốn nhớ đến các người nữa.
Huy Tiến không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra xa trên mặt sông. Câu nói của Tuyết Trinh làm anh nhớ lại vẻ chết lặng của Minh Trang khi hiểu lý do làm anh ghét gia đình cô. Và cô đã phản ứng một cách nhẫn nhịn đến không ngờ. Sau nầy nghĩ lại, anh thấy hình như sự nhẫn nhịn đó làm anh bị lương tâm lên án.
Trong thái độ sống, Minh Trang biết nhận thức vấn đề một cách dung hoà hơn Tuyết Trinh. Cô cam chịu mất tài sản khi biết nó bất chính. Còn Tuyết Trinh thì tham lam muốn giành cái không phải của mình. Dần dần rồi anh cũng nhận ra điều đó, cộng với thời gian xa cách, tình cảm biến mất lúc nào không hay. Khi nhận ra thì chỉ còn là cảm giác chán ngán.
Tuyết Trinh khẻ liếc nhìn Huy Tiến. Thái độ tỉnh lặng của anh làm cô nhận ra mình đã xúc động quá mức. Cô đâu có muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng không muốn bộc lộ suy nghĩ của mình. Nhưng câu chuyện cứ đưa đẩy làm cô tuôn ra hết những chất chứa. Nếu Huy Tiến không im lặng khó hiểu, có lẻ cô sẽ nói nhiều nữa.
Phà đang tiến gần vào bờ. Những hành khách chuẩn bị đi lên. Nhưng Tuyết Trinh vẫn cứ muốn kéo dài thêm phút gặp gỡ thế nầy. Và cô đứng yên, dùng dằng chưa muốn đi.
Huy Tiến nói một cách nhẹ nhàng:
- Anh đi nghe, chắc là khó có dịp gặp nhau nữa, chúc em vui vẽ.
Và không đợi Tuyết Trinh trả lời, anh đi nhanh xuống tầng dưới, như không thấy vẻ lưỡng lự nhập nhằng của cô.
Huy Tiến về đến nhà thì đã khuya. Đứng dưới đường ngước nhìn lên, anh rất ngạc nhiên khi thấy phòng mình đèn còn sáng. Hôm nay Minh Trang rất hiếm khi thức khuya như vậy. Không hiểu có chuyện gì xãy ra không?
Huy Tiến lấy khoá mở cửa, anh đi nhanh lên phòng. Và thấy Minh Trang còn ngồi trước bàn, có vẻ như chờ.
Nghe tiếng đẩy cửa, cô quay lại nhìn, rồi đứng lên. Và, lần đầu tiên sau một thời gian thật dài, cô đón anh với vẻ dịu dàng gần gũi:
- Sao anh về khuya vậy? Anh ăn gì chưa?
Huy Tiến nhìn cô thật lâu, cái nhìn như tìm hiểu lý do sự thay đổi ở cô. Anh làm Minh Trang thấy ngượng, cô nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn nhỏ nhẹ:
- Anh có muốn ăn gì không? Sao về khuya quá vậy?
Huy Tiến đến đứng trước mặt cô, hỏi gặn:
- Em cố ý chờ anh phải không?
Minh Trang quay mặt chỗ khác, giấu một nụ cười ngượng nghịu:
- Sao anh biết?
- Bình thường em đâu có thức đến giờ nầy.
- Hôm nay khác.
- Có chuyện gì không? Điều khác đó là gì vậy?
- Không có gì hết, chỉ muốn chờ vậy thôi.
- Nói cho anh biết đi, điều khác đó là chuyện gì?
- Đừng bắt em nói, anh chỉ cần biết là em không coi anh như người lạ không muốn đẩy anh ra khỏi gia đình nầy, và nhất là không muốn chia tay với anh, thế là đủ rồi.
Huy Tiến mĩm cười:
- Quá dư thừa so với những gì anh cần, đến nổi anh không tin mọi chuyện lại tốt đẹp như vậy.
Minh Trang cười tư lự:
- Đáng lẻ nó phải xãy ra lâu lắm rồi, chứ không phải kéo dài vô ích đến bây giờ phải không?
- Đúng là kéo dài vô ích, nhưng dù sao anh vẫn không thấy tiếc, vấn đề là sự kiên nhẫn của anh cuối cùng cũng lay chuyển được em.
- Em xin lỗi, em cứ mơ hồ lâu quá, đáng lẻ em phải hiểu mình sớm hơn.
- Vậy bây giờ em có thấy nhẹ lòng không?
- Có, rất nhiều, khi ghét anh em khổ sở nhiều hơn là vui sướng, cảm giác đó làm em chán nản vô cùng, em cứ nghĩ nếu chia tay thì sẽ thanh thản, nhưng rồi hình dung đến lúc đó thì em lại sợ.
- Anh còn khổ sở nhiều hơn em nữa. nhưng không hiểu sao anh chỉ muốn kiên trì giữ em lại, chứ không chịu buông xuôi, anh nghĩ nếu mất em thì anh còn đau khổ nhiều hơn.
Minh Trang im lặng lắng nghe, gương mặt dịu dàng, chìm đắm trong hạnh phúc khó tả. Nếu biết thế nầy, cô đã không để mình phân vân nhiều quá. Cô cứ bị nỗi hoài nghi ám ảnh, nên không tin vào bất cứ thứ gì trên đời, nhất là tình yêu. Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngốc.
Cả hai im lặng khá lâu, một lát Huy Tiến khẻ kéo mặt cô lên, giọng nhẹ nhàng như hơi gió, đầy những âu yếm đến rung động:
- Sao em biết anh về mà chờ?
- Biết chứ.
- Em giải thích đi, làm sao biết?
Minh Trang trả lời giản dị:
- Vì em biết anh thích về nhà mình.
Huy Tiến bước thêm một bước nữa đến gần Minh Trang, kéo cô vào người. Và cô cũng không hề phản ứng, chỉ đón nhận một cách đơn giản.
Hai người đứng im như vậy thật lâu. Mỗi người đều cảm nhận được sự hạnh phúc lẫn ngỡ ngàng của mình. Không phải vì đây là lần đầu tiên cả hai được gần gủi bên nhau, mà vì ai cũng cảm nhận được tình cảm thật sự của người kia dành cho mình, đó mới là cảm giác yên ổn và bền vững.
Ôm Minh Trang trong tay, Huy Tiến chợt nhớ cuộc gặp lúc chiều với Tuyết Trinh. Anh thấy hình bóng cô ta xa xôi mờ nhạt như đã chưa từng quen biết. Và anh thấy cũng không cần kể với Minh Trang về cuộc gặp đó. Nhưng có một điều nghĩ lại là lòng thấy xao xuyến, là chỉ mới lúc chiều đây, anh còn không tin Minh Trang có thể tha thứ cho mình.
Huy Tiến hiểu rất rõ phải có một điều gì đó tác động rất lớn, Minh Trang mới thay đổi đột ngột như vậy. Anh đã từng trãi qua nên anh biết. Và anh đoán tác động đó là ở phía bà Hạnh.
Anh không muốn hỏi làm gì, nhưng lòng thấy biết ơn một cách thầm lặng. Cảm giác đó làm anh thấy yên ổn và yêu quí gia đình nầy như chính gia đình của mình.
Vẫn Có Em Bên Đời Vẫn Có Em Bên Đời - Hoàng Thu Dung Vẫn Có Em Bên Đời