Tứ Thư epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
ON TRỜI - LỐI CŨ
1. CON TRỜI ( Có lược bớt)
Bầu trời đang sáng láng. Con Trời trở về trong nắng.
Đã hẹn tử tế, hôm nay giáo sư tôn giáo lên huyện lị đón Con Trời. Nhưng ông không đi.Con Trời xuống ga đứng chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy tăm hơi. Con Trời bực mình, cuốc bộ một mạch từ huyện lị đến thị trấn. Báo cáo với Tổng bộ công việc ở tỉnh. Kể tỉnh trưởng tiếp đón Ngài, nhưng cuối cùng tỉnh trưởng vẫn để gang chữ Trung, đại diện tỉnh lên Kinh Thành hiến lễ. Kể tỉnh trưởng chờ Ngài trồng được một thửa ruộng thí nghiệm có sản lượng mẫu vạn cân, không chỉ để cho Ngài lần sau đại diện tỉnh lên Kinh Thành hiến lễ, mà còn được ở Trung Nam Hải, còn hứa cấp trên cao nhất nhất của nhà nước Trung ương sẽ gặp mặt và chụp ảnh kỉ niệm.
Con Trời vui vẻ, nhưng cấp trên ở Tổng bộ ai cũng buồn.
Không ai xoa đầu Con Trời, cũng chẳng ai vỗ vai Con Trời, chỉ hỏi Con Trời có ăn cơm ở Tổng bộ không? Con Trời lắc đầu. Cấp trên giục,bây giờ phải đi xuống các khu khác kiểm tra việc luyện gang, cậu về đi!
Con Trời đã đi khỏi Tổng bộ.
Con Trời ấm ức dời khỏi thị trấn.
Con Trời buồn lòng. Trời sáng trắng. Đã dặn trước giáo sư tôn giáo không kịp đến huyện lị, thì đến thị trấn đón, nhưng ông ta không đến. Trời đất trống vắng.Tình yêu đi liền với nỗi khổ. Con Trời lên tỉnh thành tất cả mười lăm ngày, tính cả thời gian đi đường. Nhà ga huyện lị chất đầy thỏi gang, cục gang và xỉ gang tổ ong chưa kịp chở đi. Nhưng trên thị trấn, trong sân của Tổng bộ lại trống rỗng, không chất đống gang bánh, gang rỗ như trước. Xa xa vẫn có từng cột khói mầu nâu. Ngoài thị trấn, ở những đầu làng khác, khói đều tắm trong nắng, nên khói cũng trắng nhờ nhờ. Con Trời trở về. Trong trống vắng, tình yêu kéo theo nỗi khổ, chỉ có một mình Con Trời lọ mọ. Lòng buồn thiu, càng trống vắng. Sau khi chặt phá sạch cây, thế giới trở nên trần trụi, nắng từ trên trời như đổ như hất, đang mùa đông mà nóng rát bỏng người.
Tuyết đã tan hết từ bao giỡ bao giờ. Mặt đất một màu trắng bạc vàng loè, vừa trơn vừa thanh tĩnh.
Tình yêu đi liền nỗi khổ, Con Trời đã trở về.
Mặt đất phẳng lì, tràn ngợp trong nắng trắng vàng tươi. Một con người như chấm nhỏ to dần. Kia là khu 919, những lò luyện và khói lò hiện ra như khai thiên lập địa giữa đồng không mông quạnh. Con Trời từ từ đi đến, mang theo tình yêu và nỗi khổ. Có như thế, nửa tháng trời ở tỉnh thành, cấp trên của tỉnh, ai ai cũng đã xoa đầu Con Trời. Hình ảnh ấy cứ lảng vảng trong đầu cậu. Đến giờ ngọ, ánh nắng dọi xuống đầu, đập lên mgười. Toàn thân toát môt hôi, Con Trời khát khô cổ. Khó khăn lắm mới tìm ra tuyết giữa bãi trũng đồng hoang. Ngài ăn tuyết, giải cơn khát, đi lối tắt. Đeo trên lưng túi du lịch tỉnh tặng thưởng, màu vàng, bằng vải bạt giống như túi du lịch các giáo sư, chuyên gia từ thành thị, từ Kinh Thành xách đến, chỉ khác là trên túi của Con Trời, một mặt in ngôi sao năm cánh toả sáng to bằng cái bát, còn mặt kia in hàng chữ đỏ “Đại biểu đại hội anh hùng chiến sĩ thi đua luyện thép toàn tỉnh” cong cong hình bán nguyệt. Dưới hình bán nguyệt in một chữ “Trung” màu đỏ rõ to. Rõ khéo, sao năm cánh là hình gang thép hiến lễ của Con Trời. Chữ Trung là hình thỏi gang hiến lễ của người ta. Gang chữ Trung đại diện cho tỉnh tiến cúng lên Kinh Thành. Gang ngôi sao lưu trong nhà kỉ niệm tỉnh.
Con Trời xách túi du lịch, lòng nghĩ đến chuyện tỉnh thành như cách thế.
Đi lối tắt, đi đến cái dốc quái cách đây nửa tháng Con Trời và giáo sư tôn giáo đi tắt đã phát hiện. Bầu trời vẫn sáng láng. Trong sáng có nắng vàng ấm áp của tiết đông vắng vẻ. Không có gió, chỉ có yên tĩnh buồn tẻ. Sau khi ngồi nghỉ trên dốc quái, trời chuyển sang âm u, cũng không có tiếng hát của Thiên sứ như suối reo dưới khe. Con Trời đã về đến bên sông Hoàng Hà vào buổi chiều, xa xa đã nhìn thấy khu 919, một dãy lò luyện đứng dưới chân đê lớn Hoàng Hà. Mọi người đều đứng đông đủ trước cơ đê. Trời âm u, ai cũng im lặng, nhìn Con Trời trở về không nói một câu.
Không có ai lên trước đón Con Trời, cũng không ai vẫy tay chào Con Trời.
Bầu trời tối sầm. Con Trời biết sẽ xảy ra việc gì. Trong lòng bối rối, nét mặt căng thẳng, Ngài đổi túi xách sang tay kia, đi đến chỗ im lặng.
Im lặng cũng ập đến với Con Trời.
2. LỐI CŨ ( Có lược bớt)
Đám đông của khu chín mười chín im lặng, như một hồ nước tù.
Nhà lều của Con Trời bị đốt. Tối hôm qua khi bị cháy, nhà lều cháy đùng đùng, ngọn lửa xông thẳng lên trời. Mọi người đều hớt hải xách thùng gầu chạy ra sông kín nước dập cháy. Nhưng từ nhà lều ra đến bờ sông những mấy trăm mét đi về. Khi thùng nước đầu tiên đến bên lửa, thì nhà lều, hoa hồng, sao đỏ, bằng khen treo đầy nhà, còn có cả một hòm gỗ đựng tặng thưởng sao năm cánh và cái chăn của Con Trời, đều bị cháy thành tro trong lửa mạnh.Vải lều bạt là thứ vải bạt nhựa còn mới gặp lửa y như gặp người tình, quấn chặt lại với nhau, không gỡ ra nổi. Vải bạt nhựa toả ra mùi dầu sặc sụa cháy đen vàng. Chăn nệm trong nhà lều phát ra mùi bông đen khét lẹt. Còn từ những bằng khen, sao đỏ, hoa hồng, người ta ngửi thấy mùi giấy cháy tiêu tan trong lửa.
Không biết vì sao bị cháy. Có lẽ có kẻ cố ý đốt, có lẽ ai đó vô tình vứt đầu mẩu thuốc, tàn lửa rơi vào đống cỏ bên nhà lều gây hoả hoạn. Con Trời đi tỉnh thành sắp về. Theo chương trình một hai hôm nữa sẽ về đến bên sông Hoàng Hà, sẽ có một loạt ngươì được tự do về nhà, nhất là những phạm nhân đã đủ một trăm mười, một trăm hai mươi bông hoa nhỏ, chỉ chờ Con Trời về là thưởng bù cho họ đủ một trăm hai mươi nhăm bông hoa nhỏ, năm bông hoa nhỏ đổi một bông hoa vừa, năm bông hoa vừa đổi một ngôi sao to bằng bàn tay, một trăm hai mươi nhăm bông hoa nhỏ đổi năm ngôi sao to sẽ thành con người mới được tự do, đi khắp trời rộng đất dài của thế giới. Ngay đến những phạm nhân vừa tích góp một trăm hoa, cách một trăm hai mươi nhăm hoa,vẫn còn một đoạn bên này núi nam bên kia biển bắc, cũng ảo tưởng Con Trời có tâm trạng tốt bởi tin vui, sau tết đại diện Tỉnh lên Kinh Thành tiến cúng gang, Ngài sẽ trở nên thoáng rộng khảng khái, thưởng cho họ mười bông hai mươi bông, thậm chí ba mươi bông hoa nhỏ, như thế họ cũng sẽ được về nhà ăn tết. Trời cao đất rộng, khi đi khỏi bên sông Hoàng Hà, Con Trời đã từng nói, những ai không được tự do chỉ cần đủ một trăm bông, hoặc chín mươi bông cũng có thể xin nghỉ về nhà ăn tết.
Mọi người đều được hy vọng khuyến khích động viên. Ai đủ một trăm hai mươi bông, Con Trời vừa đi, họ đã bắt đầu chuẩn bị hành lý của mình, chờ tự do về nhà. Ai đủ trên dưới một trăm bông cũng thu dọn quần áo va li chuẩn bị về, mong Con Trời thoả nguyện ước ao, sang xuân sẽ đại diện toàn tỉnh lên Kinh Thành hiến gang, trở thành anh hùng chiến sĩ thi đua, dạo chơi Bắc Kinh, mở rộng tầm nhìn. Nhưng trước hôm Con Trời trở về, nhà lều của Ngài đã bị cháy. Vải bạt, cột chống, bằng khen, hoa hồng và tất cả một loạt hoa hồng nhỏ đỏ rực, lấp lánh, dán trong cột hoa hồng trên vải bạt đều biến thành tro trong chốc lát. Ngọn lửa bùng lên vào lúc hoàng hôn. Mấy ngày rỗi rãi lười nhác uể oải, mọi người đều phân tán trong nhà lều, nhà lá của mình hoặc ngủ, hoặc đánh tú lơ khơ, chơi cờ tướng, chuẩn bị đi, kiểm tra đi kiểm tra lại túi xách ba lô, cái nào nên mang đi, không cho vào, cho vào lại là thứ dư thừa không cần mang đi. Trên đầu giường, họ giở hành lí ra lại buộc vào, buộc vào lại giở ra. Lúc này mặt trời lặn trên thượng du sông Hoàng Hà đỏ như lửa, thì đột nhiên trên đê có người kêu thất thanh:
- Cháy nhà, cháy nhà, tất cả mau mau đi dập lửa!
Tiếng kêu cứu như cơn lốc xoáy men theo đê lớn cuốn đến lúc nửa đêm canh ba. Ầm một tiếng, mọi người cuống quýt từ trong nhà chạy ra, sững sờ, nhìn thấy ngôi nhà lều của Con Trời cháy rừng rực, khói đen cuồn cuộn bốc lên thành hình xoáy ốc. Ánh lửa đỏ bị khói đậm cuốn chặt, trong khói đen kịt ngọn lửa tả xung hữu đột chui khỏi khói đen. Mọi người rối rít, vừa kêu vừa hét, chạy ra cạnh lò luyện và vào nhà tìm thùng chậu chạy ra bên sông múc nước. Khi đám người lộn xộn hối hả xách nước về đến nơi, thì ngôi nhà lều khói đen đã thưa, ánh lửa ngút trời. Tất cả khói cuốn níu lúc đầu bây giờ đều nhanh gọn thu lại thành lửa bay lên. Vậy là mọi người bắt đầu mon men đến gần, người hắt nước, người kêu cứu, chạy đi chạy lại lộn xộn, lúc thì đến gần thế lửa, lúc thì lên đê to. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ hớt hải, lửa đã tắt. Ngôi nhà lều ngoài một đống tro đen, xi măng và cột chống cùng vải bạt chưa cháy hết, còn có thêm hai đôi giầy giải phóng và hai chiếc áo sơ mi bị nước ướt thấu của Con Trời. Còn lại đều thành tro than và đất nhão.
Đến lúc này mọi người chợt nhận ra, không phải chỉ nhà lều của Con Trời bị cháy, mà còn cháy tất cả, tất cả hoa hồng và sao năm cánh của họ dán trên vải bạt. Người nào cũng nhìn đống nhão nhoét đen sì im lặng. Im lặng bao trùm cả bầu trời lẫn mặt đất.
Đã vào đêm mà mọi người không ăn cơm. Nhà bếp vẫn chưng màn thầu bột mì vàng, củ cải xào và nấu cháo gạo tẻ. Nhưng những anh chị em có trên trăm hoa không ai ăn cơm, còn những người hoa ít, muốn đi ăn cơm, lại ngại người hoa nhiều trợn mắt và chửi thầm, liền che giấu niềm vui trên đau khổ của người khác, đã thể hiện đồng cam cộng khổ cũng không ăn. Suốt một đêm không có ai đánh bài chơi cờ huyên náo như hàng ngày. Khu 919 lặng như chết. Đến hôm sau, ai cũng biết hôm nay Con Trời sẽ về đến khu. Ngay từ lúc sáng sớm đã có người đi men theo đường cái nhìn ra ngoài, vẫn không thấy bóng dáng, lại quay về nhà ngồi thẫn thờ. Hết buổi sáng, lại ăn xong cơm trưa, lại sang buổi chiều, mặt trời sắp lặn đúng vào lúc nhà con Trời bốc cháy hôm qua, không ai gọi không ai kêu. Có ngươi đứng trên đê lớn vươn cổ nhìn con đường từ nhà Con Trời thông ra thế giới bên ngoài, sau đó đột nhiên chạy xuống bãi, hạ thấp giọng: “ Mau mau… nhìn” giơ tay chỉ ra phía đường cái, liền trông thấy một bóng người đang đi về phía nhà lều. Đầu tiên chỉ thấy một chấm nhỏ, như một chiếc lá du di trên mặt đất trong nắng, dần dần chấm đen thành bóng người, đã nhận ra Con Trời trở về đúng thời gian.
Mọi người từ các nhà đều ùa ra. Không thấy ai gọi ai thông báo, nhưng tất cả đều biết Con Trời đã về, liền túa ra cùng một lúc, đứng đông nghịt trước nhà lều Con Trời im lặng. Ai cũng nhìn Con Trời đi trong mặt trời lặn mỗi lúc một gần. Họ im lặng mổi lúc một nặng nề, ngột ngạt, không yên. Nét mặt ai cũng buồn thiu, héo hon, nhợt nhạt, vàng vọt, như những chiếc lá nhiễm sương vàng xỉn, nửa trắng nửa thâm, treo lơ lửng trong hoàng hôn buông xuống.
- Các ngươi đều đứng đây làm gì? Ai đến đón ta!
Khi sắp bước đến, Con Trời gọi mọi người. Trong giọng Ngài, vừa có vẻ mừng mừng, vừa giận lây và bực dọc không hiểu nguyên do.
Mấy người đứng trước nhất là giáo sư tôn giáo, học giả và bác sĩ. Giáo sư tôn giáo vốn định bước lên đón Con Trời. Nhưng ngẩng đầu nhìn học giả và mọi người đều đứng yên không nhúc nhích, ông bước lên mấy bước liền dừng lại. Không biết tại sao không có ai chịu lên trước một bước đón Con Trời trước đám đông, trước tiên là tỏ lòng hoan nghênh Con Trời đã về, hoặc báo cáo vụ cháy bất ngờ đằng sau họ. Ai cũng lo lắng nhưng lại im lặng như chết nhìn mặt Con Trời, nhìn bước đi và hành lý của Con Trời, như nhìn và chờ đợi sự giận cá chém thớt Ngài đem về cho họ.
Từ đám đông Con Trời đã nhận ra sự khác thường. Ngài bước chậm nhìn bãi tro đen sì đằng sau họ qua khe hở đám đông, mặt ngài chợt trắng bệch, đột nhiên chạy nhanh xông vào cảnh im lặng như chết, muốn phá vỡ sự im lặng như một bãi tha ma, mà mồm kêu rú lên sửng sốt cùng câu hỏi mơ hồ nghe không rõ.
3. CON TRỜI
Có như thế.
Nhà lều mới của Con Trời đã kịp dựng lên trong hoàng hôn,Trên chỗ nền cũ, lui thêm mấy mét, nhà lều mới của Con Trời được căng lên nhìn ra ven đê. Khi trăng lên, chôn mấy cột chống xuống, chuyển vải bạt trong nhà ăn ra, nhà lều mới phơi dưới sáng trăng. Trăng sáng như gương, gánh cát vàng rải lên nền cũ đã cháy thành tro than và đất nhão. Nhà lều của Con Trời vẫn là một thế giới mới.
Có giường, có sáng đèn, có bếp lò đốt củi nỏ kêu lách tách. Dưới sáng đèn, mặt Con Trời sáng láng, nhìn người chen đầy nhà.
Thống kê lại, trước kia ai có bao nhiêu hoa, mấy ngôi sao, khen thưởng những ai nên được tự do, nên được về nhà. Nhưng Con Trời chỉ nhớ có mấy người quá một trăm hai mươi bông, nhưng thống kê ra những mười mấy người, còn nhớ mười mấy người quá một trăm mười bông, nhưng thống kê ra thành mấy chục người. Còn nhớ trước kia có hai mươi tư người quá một trăm bông, nhưng thống kê ra những bốn mươi ba người.
Con Trời chỉ nhớ, mình vốn có bao nhiêu hoa hồng và bằng khen, không nhớ người khác có bao nhiêu hoa. Còn nhớ vải bạt đầy nhà đỏ rực, như một biển đỏ, đứng trước hoa hồng đỏ, đỏ như thị chín đồng hoang cuối thu. Con Trời không nhớ xét đến cùng ai một trăm hai mươi bông, một trăm mười bông, hoặc chưa đến một trăm bông.
Nhà lều cháy, thống kê lại, trăm hoa hồng, lại chỉ có bảy mươi tám người. Nhưng trước kia chỉ có ba mươi mấy. Con Trời sưởi lửa trong lều. Giáo sư tôn giáo ngồi trên ghế nghe người đến báo mình vốn có bao nhiêu hoa.
Ai cũng đến báo, đều báo thiên thối. Hết người này ra, người kia vào. Con Trời đang sưởi ấm, cái túi du lịch vải bạt mầu vàng tặng phẩm để bên cạnh giường Ngài. Con Trời ngồi trên giường sưởi ấm. Đã thống kê xong, Con Trời nhếch mép cười, liếc nhìn cười. Con Trời từ từ ra khỏi nhà. Mọi người cũng theo ra.
Trong nhà yên tĩnh, bên ngoài náo nhiệt. Những ai chưa đủ trăm bông đều đến xem, tụ tập dưới sáng trăng ngoài nhà bạt. Ai vốn vượt quá một trăm bông chửi om xòm kẻ báo bậy, không ai im lặng, tất cả đều chửi rủa. Ai vốn chưa quá trăm bông xin thề, cứ chửi kẻ báo láo vượt qúa một trăm bông. Mọi người đều quên. Không biết đứa nào cố ý đốt hoa trong nhà lều Con Trời, hoặc đã vô tình làm cháy nhà lều. Sáng trăng như nước. Đêm khuya yên tĩnh. Sắp ăn tết rồi, vầng trăng khuyết cuối tuần đang kéo móc đám mây di chuyển trên bầu trời. Xa xa ở vùng thượng du, hạ du sông Hoàng Hà, bên kia sông các lò luyện đều đốt sáng, thấp thoáng nghe vọng đến tiếng nói chuyện luyện gang thép. Con Trời nhìn trời, nhìn ánh sáng luyện thép hai bờ sông, đi bộ về nhà để bảng danh sách thống kê lên ghế. Dưới sáng đèn, Ngài đột nhiên tỏ ra hết sức quái lạ, lấy trong túi ra bộ quân phục mặc vào người. Quân phục cũ, nhưng Con Trời mặc vào, cài hết năm cúc, ngồi chỉnh tề ngay ngắn, song cũng uy nghiêm. Quân phục màu xanh đã phai màu vàng đi, năm cái cúc to đỏ sẫm vẫn đỏ sẫm, toả sáng đỏ sẫm. Con Trời ra oai gọi một người vào hỏi:
- Ngươi có ngần nấy hoa thật không?
Người bị hỏi là phó giáo sư, đã từng viết tác phẩm khiến người ta kinh ngạc. Mặt ông cẩn trọng như sách ông viết. Ông nói số hoa ông đã báo, giọng rất oan rất tủi:
- Tôi vốn đều dán cả trên cột vải bạt ai chẳng biết tôi có bao nhiêu hoa.
Ông này đi ra, lại một giáo sư vào đứng trước ghế, nhìn danh sách và chữ số thống kê mới.
Con Trời hỏi:
- Ngươi có bằng nấy hoa thật không?
Giáo sư chỉ chực khóc,
- Tôi có một trăm mười tám bông hoa, ai chẳng biết việc này. Bây giờ tôi vẫn còn có thể tính ra thời gian và số lượng mỗi lần tôi được. Đưa bút giấy cho tôi, tôi tính cho Ngài xem tại sao tôi có một trăm mười tám bông hoa.
Giáo sư đòi lấy giấy bút tính. Ông là nhà toán học của một trường có tên tuổi ở Kinh Thành, cả đời chỉ chứng minh một cộng một vì sao lại bằng hai. Sau khi ông dùng rất nhiều công thức, phương pháp diễn toán, cuối cùng chứng minh, một cộng một không chỉ bằng hai, quả thật bằng hai. Sau khi báo cáo thành quả, cấp trên viết vào luận văn của ông hàng chữ:
- Tại sao không để con người này đi khu dục tân cải tạo?
Con Trời không để ông tính.Con Trời tốt bụng, lương thiện, tin lời nhà toán học. Con Trời bảo ông lui ra. Hai người khác lại vào. Vào thêm hai người nữa. Cuối cùng học giả bước vào. Học giả đi cà nhắc khó nhọc, nét mặt có vẻ căng cứng. trán bị bỏng, đông thành sẹo xanh hơi cứng, trên má ông, trong xanh sẹo đông cứng hơi đen xỉn, cả khuôn mặt đầy sẹo xanh đen. Bước vào nhà ông liếc nhìn cảnh quan mới và nền cát mới rồi nhìn quân phục cũ song oai nghiêm mặc trên thân Con Trời. Học giả trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, không cao ngạo không tự ti, nét mặt không còn tư thế tự nhiên khiêm nhường nhận tội như một tháng trước đội mũ cao có chóp, viết đầy tội ác, qùi sụp cạnh lò bên đê. Ông nhìn Con Trời, không chờ Con Trời há mồm, đã lạnh khô thủng thẳng nói trước:
- Ngài khỏi phải hỏi tôi có phải một trăm hai mươi mốt bông hoa. Ngài có thể không cho nữ nghệ sĩ, cũng không cho tôi tự do về nhà. Nhưng Ngài không nên hoài nghi tôi không phải một trăm hai mươi mốt bông hoa,Cảnh tượng trong nhà đã đột biến, không khí căng thẳng. Học giả dáng cao lại đứng, Con Trời vốn nhỏ gầy lại ngồi. Mặt học giả xanh cứng như tấm đá. Nét uy nghiêm mặc quân phục của con Trời nhạt đi, mặt vênh lên, thản nhiên, song thật thà, như cái giá áo đỡ thẳng bị đổ sập xuống. Con Trời nhìn học giả, có vẻ suýt xoa hỏi.
-Vậy theo ngươi kẻ nào nói dối, báo thêm số hoa của mình?
Học giả im lặng.
Con Trời nói.
- Ngươi nói ra một đứa báo láo, ta thưởng ngươi một bông hoa, nói ra hai đứa thưởng ngươi hai bông, nói ra bốn đứa thưởng bốn bông, thì ngươi đủ một trăm hai mươi nhăm bông. Hoặc là ngươi, hoặc là nữ nghệ sĩ, ta phát cho các ngươi năm ngôi sao to, hai ngươi sẽ có một được tự do, ngày mai ra về.
Học giả im lặng.
Con Trời giục.
- Ngươi nói đi!
- Ngươi nói đi!
- Ngươi biết, ngươi nói đi!
Học giả không nói.
Học giả đứng giữa nhà lều mới, dáng cao to, đứng lệch sang một bên, đầu ông sẽ thấp đi, đứng ở giữa, đầu ông ngẩng lên, ngực ưỡn thẳng. Học giả mím môi, không nói. Ánh mắt lại lạnh lùng. Học giả không nói, Con Trời lại tỏ ra oai nghiêm của người nắm đạo lý. Trên mặt lại có nét lạnh lùng vênh vênh vừa rồi, song non ớt ấu trĩ, ngài cũng ưỡn ngực, còn vuốt áo quân phục trên người.
- Ngươi nói đi!- Con Trời thúc bách – Nói bốn đứa ngươi đã có một trăm hai mươi mốt bông hoa, ta thưởng ngươi bốn bông hoa nhỏ nữa, hai người các ngươi sẽ đủ một trăm hai mươi lăm bông hoa, bằng năm ngôi sao to, ngươi hoặc nữ nghệ sĩ được về nhà một cách triệt để.
Học giả đã nói.
Đầu tiên học giả nhếch mép cười, cười xong học giả nói giọng đủ nghe.
- Tôi biết có một số chưa đến trăm bông, đã hoang báo mình vượt quá một trăm bông. Tối thiểu tôi có thể nói ra hai mươi người, nhưng tôi không nói.
- Ngươi không muốn để nữ nghệ sĩ tự do về nhà ư?
- Vậy một trăm hai mươi mốt bông của tôi bị đốt còn được tính không? Ngài biết, tôi có một trăm hai mươi mốt bông hoa đã cháy mất, Ngài nên bù cho tôi một trăm hai mươi mốt bông hoa.
- Ngươi nói những phạm nhân nào báo bậy sẽ tính.
- Không nói không tính sao? - Học giả bước lên nửa bước, như một trái núi lởm chởm hiểm trở chắn trước mặt Con Trời, vừa cười gằn vừa hỏi - Ngài không sợ lần này hoa ít đã đốt nhà lều của Ngài, lần sau hoa nhiều không những đốt nhà này, nhân lúc Ngài ngủ, hắn còn đốt nhà lều ngài mới dựng và đốt luôn Ngài? - Học giả nhìn mặt Con Trời vừa như uy hiếp, cũng vừa như nhắc nhở - Hoa hồng giành được không tính, ngài không sợ bắt đầu từ ngày mai không còn ai luyện gang nữa hay sao?
- Thế còn ngươi? – Con Trời hỏi – Ngươi sẽ đốt nhà lều này, đốt chết ta trong nhà sao?
- Tôi không đốt - Học giả nghiến răng nói - Nhưng hoa của tôi không được tính nữa, ngày mai dù có chết, bắt tôi cả đời làm phạm nhân tôi cũng không đi luyện gang thép.
- Không đi thật chứ?
Học giả gật đầu thật mạnh.
Con Trời im lặng một lát. Im lặng một lát. Không nói câu nào, cứ nhìn mặt học giả. Giáo sư tôn giáo từ nãy đến giờ vẫn ngồi một bên giữ bản danh sách và số hoa thống kê lại. Nhà văn cũng luôn luôn ngồi một bên. Bởi Con Trời không nói, không bảo họ đi khỏi nhà lều. Họ liền ngồi một bên. Người đi vào, kẻ thì nhìn nhà văn và giáo sư tôn giáo với ánh mắt nóng bỏng và hâm mộ, người thì liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng, như nhìn hai con chó. Học giả nhìn họ với ánh mắt thương hại, giống như nhìn hai con chó luẩn quẩn bên chủ nhân. Con Trời bình tĩnh, trầm mặc, nắm phần thắng trong tay. Ngài nhìn mặt học giả.
- Ngày mai ngươi không đi hút cát luyện gang thép phải không?
Học giả ngậm mồm, nhưng gật đầu thật mạnh, khẳng định, kiên quyết, chủ ý đã định. Con Trời quay người, bình tĩnh, trầm mặc, kéo cái túi du lịch màu vàng, mở phéc mô tuya, rà mò trong túi. Đột nhiên lấy ra một thứ kinh khủng, quái dị, kinh thiên động địa, long trời lở đất. Đó chính là một khẩu súng thật, đen sì sáng loáng, một khẩu súng của Tỉnh trưởng. khẩu súng pạc-hoọc Tỉnh trưởng đã từng sử dụng trong thời kỳ chiến tranh cách mạng.
Không ai biết tỉnh trưởng vì sao lại khảng khái tặng thưởng Con Trời một khẩu súng. Thật ra Con Trời muốn khẩu súng kíp treo bán ở Bách hoá đại lầu. Tỉnh trưởng khảng khái lớn, đã thưởng Con Trời một khẩu súng cũ mình đã từng sử dụng. Đột nhiên Con Trời giơ ra một khẩu súng như diễn kịch xung đột trên sân khấu. Con Trời để khẩu súng trên chiếc ghế không bên cạnh. Khẩu súng phát ra ánh sáng đen bóng. Con Trời lại sờ túi móc ra một gói giấy, giở ra kêu sột soạt, lấy ra một viên đạn vàng choé được phủ màu chì bạc. Con Trời để viên đạn lên súng. Không khí trong nhà căng thẳng, giống như kéo chặt sợi dây có vô vàn mắt lưới chụp ngôi nhà lều. Không khí có tiếng kêu. Củi trong lò đã cháy hết. Củi chưa cháy ngoài lò rơi trên đất cát. Đốm lửa nhảy ở lưng chừng. Không ai ngờ sẽ có súng. Rõ rồi, tại sao đột nhiên Con Trời lại như đóng kịch mặc lên người bộ quân phục. Con Trời bình tĩnh trầm mặc, có bố trí từ trước, xách cái túi vàng chứa súng đựng đạn đến một bên, Con Trời quay đầu nhìn mặt học giả. Viên đạn màu vàng, khẩu súng đen bóng. Viên đạn lăn đến dưới nòng súng. Mặt học giả trắng bệch có vẻ sững sờ. nhưng ông trấn tĩnh, cố làm cho nét mặt và ánh mắt đều tỏ ra coi thường.
Học giả nói.
- Dù Ngài có bắn chết, tôi cũng không luyện gang thép nữa, trừ khi Ngài thừa nhận một trăm hai mươi mốt bông hoa của tôi.
Con Trời nhìn học giả, ánh mắt ôn hoà mà lương thiện, khẽ nói một tiếng, hơi run run, như cầu xin học giả.
- Ngươi không nói tên kẻ báo cáo láo và ngày mai lại không chịu đi luyện gang thép thật sao? Vậy thì ngươi bắn chết ta đi. Bắn chết ta, ngươi khỏi cần nói tên những người báo cáo láo, cũng khỏi phải đi luyện gang thép.
Con Trời vừa nói vừa cầm súng, kéo khoá nòng một cách rất vụng về, càng vụng về khi lắp viên đạn vào. Mất khá nhiều công sức Ngài mới cho được viên đạn vào lòng súng, sau đó quay báng súng sang phía học giả, chĩa nòng súng vào mình ở bên này.
- Ngươi cầm lên bắn ta một phát đi, ngày mai không cần đi luyện thép nữa. Ngài nói - Điều duy nhất ta cầu xin ngươi bắn thẳng vào ngực ta, để khi ta ngã xuống đổ về phía chính trước mặt, đừng để ta ngã đằng sau là được.
Con Trời nói- Coi như ta van ngươi, ngươi bắn ta đi. Chỉ cần viên đạn xuyên qua ngực ta là được.
- Van ngươi – Con Trời ngẩng đầu lên, mắt chăm chắm nhìn học giả. Như một cậu bé nửa tuổi khóc xin bú sữa mẹ - Bắn ta đi nào, ta chết ngươi khỏi phải đi luyện thép. Chỉ cần viên đạn xuyên qua ngực để ta ngã về phía trước là được.
Xưa nay học giả chưa nhìn thấy súng gần thế bao giờ. Con Trời quay báng súng vào ông, chĩa nòng súng vào mình. Khi đẩy súng đến trước mặt học giả, học giả lùi về sau một cách bản năng. Khi Con Trời ôn hoà, ai oán, van ông bắn mình chết, mặt học giả nhợt nhạt, lẩm bẩm nói gì đó, lùi lại, lùi lại tiếp, ra khỏi nhà lều.
Sau đó Con Trời cho đám đông từng người từng người lại vào trong nhà lều của Ngài. Ai vào Ngài cũng van họ, cũng cầm súng đến trước mặt giục.
- Đạn đã lắp sẵn. Ngày mai ngươi khỏi phải luyện thép, van ngươi bây giờ bắn ta đi, chỉ cần viên đạn xuyên qua ngực ta cho ta ngã về trước là được.
Mấy người này đi ra, lại gọi vào mấy người khác.
- Ngày mai các ngươi bắt đầu luyện thép không? Không luyện cũng được, súng này lắp đạn sẵn, van xin các ngươi bắn chết ta, để viên đạn xuyên qua ngực ta, để ta chết ngã về trước là được.
Mọi người đã vào hết, người nào Ngài cũng nói như thế. Khi trời sắp sáng, đằng đông trắng nhờ nhờ, một ngày mới bắt đầu. Mặt trời từ từ lên khỏi mặt nước sông Hoàng Hà ở hạ du, bầu trời sáng đỏ. Trái đất đã thức dậy. Nước sông chảy cuồn cuộn về nơi mặt trời mọc. Khu 919 đều thức dậy, có người cả đêm không ngủ, liền đều bắt đầu cầm nam châm, xách túi ra bãi sông Hoàng Hà hút cát, bắt đầu xách búa cầm cưa đi đến một chốn rất xa xa chặt cây. Những chuyên gia thợ luyện và giáo sư đã nắm được thuật luyện gang từ lâu, bắt đầu thu dọn lò, đổ cát châm lửa, chuẩn bị vòng luyện gang thép mới.
Cả thế giới đều bận rộn. Trời nắng ráo. Nước sông ào ào cuồn cuộn.
Tứ Thư Tứ Thư - Diêm Liên Khoa Tứ Thư