Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tịnh Thủy Hồng Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 13: Mấy Kẻ Quái Nhân
T
ửu quỷ đó dừng một lúc, lại hừ hừ oa oa khóc lên. Tiêu Thanh Ngọc an ủi: “Vô Địch, ngươi nhẫn nại đi, lần trước không phải cho ngươi rất nhiều rượu từ chỗ của ta rồi sao?”
Tửu quỷ tên Vô Địch vẫn chưa trả lời, người thứ ba đã lạnh lùng chế nhạo: “Thật là gặp quỷ mà, chưa từng thấy qua cái thứ bạch si chỉ biết có rượu và võ công, ngươi còn biết cái gì nữa hả? Chỉ đi nhà xí thôi cũng đánh ngất một người mang về.”
“Vị đạo trên người của hắn rất thơm mà! Chắc là rượu cồn do người phía bắc ủ__ Đương nhiên, nếu không có vị đạo của nhà xí thì càng thơm hơn!” Vô Địch nói, thanh âm ủy khuất vô vàn.
“Gặp quỷ mà, sao ta không ngửi được!” Người đó tức.
Gặp quỷ rồi, rượu từ mấy ngày trước mà tửu quỷ này vẫn có thể ngửi được sao? Hoàng Linh Vũ nghĩ.
“Tư Đồ, ngươi bớt nói vài câu đi, lại không phải là không biết hắn là người thế nào.”
“Rõ ràng trưởng thành trong trang, từ khi nào lại biến thành như vậy.” Tư Đồ nghiến răng nghiến lợi, “Thôi bỏ đi, thấy người hắn mang về cũng vừa đúng lúc là kẻ thích hợp.”
Qua không lâu sau, trên bắp tay Hoàng Linh Vũ lại đột nhiên nhói lên một chút, tiếp theo liền có cảm giác cánh tay lâng lâng__ Không sai, là cánh tay đang có cảm giác choáng váng__ có thể gọi là ‘tay choáng’ được không?
Con dê tế lễ sao… bỏ đi, không phải chỉ lấy chút máu thôi sao? Có Tiêu tiên sinh ở đây mà.
Hoàng Linh Vũ tiếp tục ngủ ngủ, trên tay dần cảm thấy mát lạnh.
Hai quái nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ là… võ lâm cao thủ trong truyền thuyết?
Nhưng mà, võ lâm cao thủ trong cái xã hội này hình như thường xuyên thấy được, thôi thì miễn cưỡng tính là ẩn sĩ cao thủ đi.
Đang nghĩ lung tung, đột nhiên nghe Tiêu Thanh Ngọc nói: “Sao lại cần nhiều như vậy!”
“Không sao, chỉ một lọ mà thôi. Đợi lát nữa phải đưa vào nơi vết thương bị thối của Mộ Dung, như thế này chỉ mới tạm đủ thôi.” Tư Đồ nói, “Tính ra tiểu tử này cũng rất may mắn, có thể mời được ta tới trị, nếu đổi lại là người khác, qua vài ngày nữa chắc chắn phải chết.”
“Ngươi lấy quá nhiều rồi, để ta ra ngoài tìm thêm vài người, ngươi thử nghiệm xem có hợp không.”
Hiếm khi nghe thấy khẩu khí như bà mẹ của Tiêu Thanh Ngọc, Hoàng Linh Vũ thầm cười quằn quại, đã nhìn quen bộ dáng nguy hại nhân loại của tiên sinh, thỉnh thoảng thấy Tiêu tiên sinh làm mẹ, cũng đặc biệt có cảm giác thành tựu.
“Ngươi được rồi chưa, máu dạng Bính (O)* dễ tìm vậy sao?” Tư Đồ lại nói, “Nếu Mộ Dung thuộc lại máu Giáp Ất (AB), đương nhiên ngươi bắt bất luận kẻ nào trở về cũng được, nhưng loại máu dạng Bính này chỉ có thể truyền huyết dịch dạng Bính. Hơn nữa, ngươi nghĩ ống ruột dê và ống tiêm của ta là đồ hạ giá sao? Ai cũng có thể dùng được?”
Nghe tới đây, Hoàng Linh Vũ cũng không thể không ngã ngửa. Y vốn cho rằng khoa học ở thế giới này cực kỳ lạc hậu, ai ngờ đã có kỹ thuật truyền máu rồi, tuy nghe ra thì chỉ có người như Tư Đồ mới hiểu.
Nghiệm máu thì không khó, dưới điều kiện không có kính hiển vi điện tử, dùng máu của nhiều người dung hợp lại, quan sát trạng thái dung máu và trạng thái ngưng kết, sẽ có thể suy đoán được máu của ai thuộc nhóm nào. Khó ở chỗ, Tư Đồ có tài như thế, dùng ruột dê làm ống truyền máu, nên biết đây là cái đầu tiên. Còn có kim, ống tiêm hắn chế tạo thế nào vậy?
“Đáng tiếc bên trong ‘Cố Ảnh Tập’ chỉ có bản y thuật không cần diễn giải, nếu những bản khác của nó cũng có thể như thế, thì còn lo gì không thể phá Thần Hoàng giáo!” Tiêu Thanh Ngọc thấp giọng than thở, vô cùng ưu tư. “Hiện tại ngay cả ‘Tự Liên Tập’ cũng bị người ta lấy mất.”
Hoàng Linh Vũ lập tức nắm được trọng điểm, biết hai bộ sách nghe tên có vẻ tự kỷ thương thân này là thứ rất quý giá. Lúc này, trên tay nhẹ đi, ống tiêm được rút ra, sau đó lại có thứ gì đó đè lên vết thương.
Càng muốn ngủ hơn___
Hoàng Linh Vũ nhịn không được ngáp một cái, trở người trầm trầm ngủ say.
Ba người ngây ra.
“Người bị đánh ngất xỉu còn bị điểm huyệt, mà còn ngáp, và trở người được sao?” Tiêu Thanh Ngọc có chút không thể xác định hỏi Tư Đồ.
“… Thế giới không thiếu chuyện lạ, chắc là có đi.” Tư Đồ trả lời.
***
Hoàng Linh Vũ không hề biết, lần này y ngủ là ngủ suốt ba ngày.
Khi tỉnh lại, cái gì cũng đều thay đổi, quả thật là long trời lở đất.
Sở dĩ tỉnh lại, là vì ngửi được vị đạo không bình thường. Tư thế co ro chắc đã duy trì khá lâu, vừa mở mắt đã thấy được ánh tịch dương chiếu nghiêng lên cửa sổ. Y yên tĩnh nằm thêm một lát, chỉnh lý lại tư duy, chậm rãi nhìn sang nguồn gốc của vị đạo quái dị.
Không nhìn không biết, vừa nhìn, thật sự muốn quay ra ngủ tiếp.
Gần trong gang tấc, gương mặt không tính là xa lạ chiếm trọn tầm mắt. Cự ly gần như thế, có thể thấy được từng lỗ chân lông đều khô ráo sạch sẽ, vừa không nhớt nhát và không khô cằn. Gương mặt này tuy có phần tái nhợt, nhưng cặp mắt đen hay háy vẫn đang trừng y.
“Ta, ta nhất định là ngủ tới choáng váng rồi.” Lần đầu tiên, Hoàng Linh Vũ nhận biết sâu sắc thói tham ngủ là thói quen xấu thế nào.
Tỉ mỉ nhìn vài lần, y lại nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thêm lần nữa, nói không chừng khi tỉnh lại ảo ảnh đáng sợ này đã biến mất.
“Còn ngủ!” Mộ Dung Bạc Nhai thấy y không dễ gì mới tự tỉnh lại, lại còn định tiếp tục nỗ lực ngủ tiếp, kinh dị tới trừng to mắt.
___ Đây, không phải ảo ảnh, mà là hiện thực.
“Ngủ ba ngày, ngươi đúng thật là con heo.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
……
“Cửa tiệm này đã không còn ẩn mật, Tiêu tiên sinh đã sang lại cho người khác, những người khác đã quyết định nơi đi, ngươi đi cùng ta.”
……
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tiêu tiên sinh nói, bảo ngươi suốt đường chiếu cố ta.”
……
“Ngươi có nghe thấy không?”
Lúc này, trong đầu Hoàng Linh Vũ đang lặp đi lặp lại cảnh tượng cũ lúc năm hai đại học, các bạn học đáng sợ, thậm chí ngay cả các bạn học nam đáng lý ra phải đứng chung một chiến tuyến, ai nấy tay cầm ‘Thượng Hải Tuyệt Luyến’, hát vang ‘Hoàng Qua Dữ Cúc’, vô cùng vui vẻ đuổi theo sau lưng y la hét__ “Thụ, cậu nhất định là thụ! Cậu là thụ cậu là thụ cậu chính là thụ! Ở với ai cũng đều là thụ! Vạn năm tổng thụ!
Càng là chuyên ngành ít được quan tâm, bên trong càng che giấu nhiều hắc ám thâm u. Càng là đám người nhìn có vẻ tri thức, thì trong nội tâm càng là biến thái!
Đây là đầu nguồn thống khổ của y, là nguyên nhân sau cuối khiến khi không bao giờ dám chơi trò Thạch Uông Tử Bố* nữa__ cuộc thi đấu Thạch Uông Tử Bố hàng năm của đại học lịch sử, trò chơi trừng phạt đáng sợ!
_____
Tại sao! Tại sao! Tại sao bốn năm đại học khổ sở giữ gìn thanh thuần trong sáng của ta, cuối cùng vẫn bị kết dính với nam nhân! (Cuồng Ngôn: mới ngủ chung giường đã gọi là ‘kết dính’? Vậy lúc ngươi ngủ trong ngực của Tiêu tiên sinh thì nói thế nào? -_-|||)
“Không muốn! thần ơi, nhanh tới cứu ta đi!”
Hoàng Linh Vũ đảo người, liều mạng lao ra ngoài.
Lần hỗn loạn này cuối cùng kết thúc, là vì Hoàng Linh Vũ vô cùng mất mặt bị bật cửa ngáng ngã. Cũng phải nói lại, nếu ‘gạo’ đã nấu thành ‘cơm’ (Câu nói kinh điểm được dùng ở đây quả thật là phung phí của trời a!), Hoàng Linh Vũ cũng chỉ đành nuốt nghẹn chịu đựng.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy một màn hỗn loạn, âm thầm vui sướng trong lòng. Hiện tại hắn còn chưa khỏi hẳn, may mắn đã bảo trụ được cái mạng. Hơn nữa còn gặp được đại sư phụ Nhiếp Vô Địch đã lâu không gặp.
Nói ra, vị đại sư phụ này so với khi mới gặp lần đầu thật sự là khiến người ta không biết phải làm sao, nếu không phải bên cạnh có một quản sự Tư Đồ đi theo, không biết đã gây ra phiền phức cỡ nào.
Tự nhiên, hai người này đối với công phu điểm huyệt của mình quá mức tự tin, còn luôn cho rằng cái ngáp và trở mình của Hoàng Linh Vũ hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, nên không nói với Mộ Dung Bạc Nhai máu là lấy từ trên người y, cũng không lưu lại tới ngày Hoàng Linh Vũ tỉnh lại.
Sống cạnh nhau cũng khá lâu, Mộ Dung Bạc Nhai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nhảy loi choi của Hoàng Linh Vũ với khoảng cách gần như thế.
Có cảm giác rất nhẹ nhõm. Những ngày này, cho dù cười đùa vô tâm vô phế với các sư phụ trưởng bối, nhưng trong lòng vẫn luôn nặng chình chịch.
Loại người giống như hắn, kỳ thật bên cạnh thiếu nhất chính là một người có thể không cố kị mặt mũi thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm. Dùng cách nói của Tư Đồ, chính là ‘tổn hữu’.
(*Tổn hữu: bạn xấu)
Dạng người như Hoàng Linh Vũ, có tùy tiện cũng chỉ tùy tiện tới trình độ nhất định. Nhưng khi đứng trước đại sự cũng biết tiến biết lùi, còn có thể giúp đỡ một tay.
__ Tạm thời, xem y là một bạn lữ hành cũng không tồi. Mộ Dung Bạc Nhai đưa ra quyết định.
Tóm lại, lại trôi qua một ngày, hai người dưới sự đưa tiễn bằng mắt của Tiêu Thanh Ngọc, đánh xe ngựa mang theo tâm tư khác nhau ra đi.
Mục đích đến, là kinh đô Lạc Bình của Đại Yến quốc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tịnh Thủy Hồng Liên
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Tịnh Thủy Hồng Liên - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
https://isach.info/story.php?story=tinh_thuy_hong_lien__cuong_ngon_thien_tieu