Chương 13
ửa hàng nhỏ với mặt tiền sơn màu vàng mù tạt rực rỡ gợi cho Georgie nhớ tới một cửa hàng bán kim chỉ kiểu Anh thời xưa. Trên cánh cửa là hình ảnh theo trường phái nghệ thuật cuối thế kỷ mười chín của một cô gái cuộn người quanh các chữ cái màu đen bóng ghép thành tên cửa hàng: PROVOCATIVE[10]. Hai chữ O tạo thành bộ ngực của cô ta.
Georgie đã nghe đến cửa hàng đồ chơi tình dục hạng sang này từ April, nhưng cô chưa từng ghé thăm. “Ý tưởng xuất sắc đấy,” cô nói.
“Vậy mà tôi đã nghĩ cô sẽ làm bộ đoan trang với tôi cơ đấy.” Bram đặt tay lên eo lưng cô.
“Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng làm bộ đoan trang.”
“Thế thì chắc là cô đã đánh lừa được tôi.” Anh giữ cửa cho cô, rồi họ bước vào không gian thơm nức của cửa hiệu cùng tiếng la hét của đám các tay thợ ảnh và tiếng sập liên hồi inh tai của màn trập máy ảnh. Luật cấm xâm nhập trái phép sẽ giữ chân đám thợ ảnh bên ngoài, thế nên bọn họ phải tranh cướp vị trí, cố chụp cho được một kiểu qua cửa kính.
Không gian kiểu thời Edward bên trong gồm những bức tường màu vàng mù tạt dịu nhẹ và ván gỗ ấm áp. Một đường viền trang trí hình lông công bao quanh ngọn đèn chùm và những bức họa khiêu dâm của Aubrey Beardsley đóng khung vàng trang trí các bức tường. Cô và Bram là những vị khách duy nhất, tuy nhiên cô ngờ rằng điều đó sẽ thay đổi khi thông tin về sự hiện diện của họ lan ra.
Cửa hàng này là đại yến của giấc mơ tình ái. Bram tập trung vào bộ sưu tập đồ lót khiêu dâm, trong khi Georgie không thể dứt mắt khỏi một bộ trưng bày dương vật giả được sắp xếp rất nghệ thuật trước một tấm gương cổ. Cô biết mình đã nhìn chằm chằm vào đó quá lâu khi môi Bram chạm nhẹ tai cô. “Tôi sẽ vui vẻ cho cô mượn cái của tôi.”
Dạ dày Georgie hơi thắt lại.
Người bán hàng, một phụ nữ trung niên có mái tóc nâu dài, mặc chiếc áo nhún bó sát người rất trang nhã và chiếc váy mỏng, ngước lên chăm chú khi nhận ra họ. Đôi cao gót hở mui của bà ta lún vào thảm. “Chào mừng tới Provocative.”
“Cảm ơn,” Bram đáp lại. “Chỗ này thú vị thật.”
Nghẹn thở vì quá phấn khích khi có hai ngôi sao nổi tiếng như vậy trong cửa hàng của mình, người bán hàng bắt đầu liệt kê những nét đặc biệt của cửa hàng. “Chúng tôi có một khu đồ nô lệ rất hay ở phía bên kia cái cửa vòm này. Những cây roi, gậy, kẹp vú đáng yêu và một số loại xiềng xích cực kỳ xa hoa. Hai vị sẽ ngạc nhiên trước sự thoải mái của chúng. Tất cả đồ chơi của chúng tôi đều có chất lượng cao. Như hai vị có thể thấy, chúng tôi có đủ loại dương vật giả, máy rung, vài cái nhẫn ngọc bích cho dương vật, và” - bà ta chỉ về một cái hộp thủy tinh - “một chuỗi ngọc trai cho vào hậu môn cực kỳ xinh đẹp.”
Georgie nhăn mặt. Cô đã nghe nói đến chuỗi hạt cho vào hậu môn, nhưng cô chưa bao giờ hiểu được cách thức hoặc lý do người ta dùng chúng.
Khi người bán hàng quay đi xem xét các giá hàng, Bram thì thầm, “Từng gặp chuyện này. Từng làm chuyện đó rồi. Dù không phải với cô.”
Dạ dày cô lại thắt lại một lần nữa.
Người bán hàng hỏi Georgie. “Tôi vừa mở một kiện hàng lông mu giả gắn đá quý mới. Cô từng đeo lông mu giả bao giờ chưa?”
“Cho tôi gợi ý đi.”
Với một nụ cười nghiêm trang, người bán hàng chống hai tay vào eo như một hướng dẫn viên ở bảo tàng nghệ thuật. “Lông mu giả ban đầu là lông giả vùng kín mà gái điếm thường đeo để che đi lớp lông thưa thớt hoặc các nốt giang mai. Các phiên bản hiện đại quyến rũ hơn, và vì ngày nay có vô số phụ nữ nhẵn thín, chúng đã trở nên khá phổ biến.”
Georgie phản đối việc cạo hết lông vùng kín. Ý nghĩ từ bỏ sạch trơn một thứ nữ tính đến vậy để trông như một cô bé chưa dậy thì động chạm quá nhiều đến hành vi khiêu dâm trẻ em. Nhưng người bán hàng đã mở một hộp trưng bày và lấy ra một miếng hình tam giác gắn đá quý với những viên pha lê màu tím, xanh dương và đỏ sẫm lấp lánh. Georgie xem xét món đồ đó và nhìn thấy một khe chữ V nhỏ ở cuối đỉnh tam giác, rõ ràng được đặt đó để trưng ra khe nứt bên kia. “Tất nhiên tất cả lông mu giả của chúng tôi đều đi kèm với keo dính.”
Bram nhặt bộ lông mu giả lên xem xét, rồi trả nó lại cho người bán hàng. “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ cho qua thôi. Một số thứ không cần trang trí thêm nữa.”
“Tôi hiểu,” người phụ nữ nói, “tuy nhiên món này có núm vú đá quý đồng bộ đấy.”
“Chúng chỉ cản đường của tôi thôi.”
Cảm giác nóng bừng mặt cho Georgie biết cô gặp rắc rối lớn rồi.
“Chúng tôi có các món đồ lót đáng kinh ngạc lắm,” người bán hàng nói với anh. “Áo lót ba cánh của chúng tôi rất phổ biến. Vợ anh có thể mặc chúng theo kiểu kéo tất cả cánh lên hoặc chỉ để các cánh bên thành ép vào thôi. Hoặc cô ấy có thể lột hết chúng ra.”
Ngực Georgie ngứa ran.
“Rất hiệu quả.” Bram luồn tay dưới tóc cô và chạm vào gáy cô. Da cô râm ran.
“Các bạn đã nghe đến phòng thay đồ VIP của chúng tôi chưa?”
Tất cả những chuyện về phòng thay đồ VIP từ lần trò chuyện với April hiện lên trong đầu cô. Cô cố trông ra vẻ trầm ngâm. “Tôi, ừm, tôi nghĩ hình như một người bạn đã từng nhắc đến nó.”
“Nó có một cái lỗ nhòm ở tường sau,” người bán hàng nói. “Cô có thể mở nó ra nếu thích. Có một phòng thay đồ nhỏ hơn phía sau cho chồng cô.”
Bram bật cười, một trong vài tiếng cười chân thật hiếm hoi của anh kể từ sau khi các bức ảnh chụp ban công xuất hiện. “Nếu có nhiều đàn ông biết về chỗ này hơn, họ sẽ thôi càm ràm rằng mình ghét mua sắm.”
Người bán hàng nở với Georgie một nụ cười biết-tỏng. “Chúng tôi có một bộ sưu tập đồ lót đàn ông cực đẹp, mà lỗ nhòm nhìn được từ hai phía đấy.” Bà ta không thể kìm nén thêm. “Tôi phải nói tôi rất thích hai bạn trong phim Skip và Scooter. Mọi người đều phấn khích khi thấy hai bạn kết hôn, đừng để tất cả những câu chuyện ngu ngốc kia làm phiền các bạn nhé.” Bà ta phải ngừng lại khi có thêm khách hàng bước vào cửa hiệu. “Tôi sẽ quay lại ngay nếu hai người có cần gì.”
Georgie nhìn theo bà ta. “Đến giờ ăn tối một danh sách bất kể món đồ nào chúng ta mua sẽ tung lên khắp mạng. Dầu massage là an toàn đấy.”
“À, tôi nghĩ chúng ta có thể vui vẻ hơn thế đôi chút.”
“Không roi và gậy nhé. Tôi quá ngán S&M rồi. Lúc đầu thì vui đấy, nhưng chẳng mấy chốc cái trò làm cho tất cả lũ đàn ông trưởng thành đó rên khóc trở nên thật chán ngắt.”
Anh mỉm cười. “Cũng không dương vật giả, dù tôi biết cô muốn một cái đến thế nào. Cũng không có gì ngạc nhiên khi mà...”
“Anh có bỏ qua nó được không nào?”
“Qua nó... dưới nó...” Anh chạm vào vành môi trên của cô. “Trong nó...”
Một luồng hơi nóng xộc qua cơ thể cô. Cô sắp tan chảy rồi.
Anh thúc cô về hướng phòng đồ lót, nơi những cái hộp tối được chiếu sáng nhè nhẹ trưng bày những bộ đồ lót lập dị, dây nịt tất và áo ngực kiệm vải trong suốt với mớ dây dợ phía trước. Tất cả đồ lót đều được làm tuyệt đẹp và siêu đắt đỏ. Bram giơ lên một cái áo lót với dây rút lụa ngang đỉnh mỗi bên cúp. “Cô là cỡ nào nhỉ? Tầm...”
“34 DD,” cô nói.
Anh nhướng một hàng lông mày sậm màu lên và giật lấy một chiếc 34B, quá chuẩn, cũng không có gì đáng ngạc nhiên nếu xét đến kiến thức về cơ thể phụ nữ của anh. Thêm vài khách hàng nữa đi vào cửa hàng, nhưng tới lúc này, mọi người vẫn đang cho họ không gian riêng.
“Cho anh biết này,” cô thì thầm, vừa nói với chính bản thân cô vừa nói với anh. “Đây không phải một buổi hẹn đâu nhé, và cái cửa có lỗ nhòm sẽ đóng kín.”
“Đây rõ ràng là một buổi hẹn.” Anh xem xét một chiếc áo tra tấn một mảnh làm từ lưới đen. “Tay nghề tuyệt vời thật.” Anh gảy gảy các dây buộc bằng xa tanh. “Mềm mại hơn da nhiều.”
“Tôi thích đồ da.” Cô chộp lấy một chiếc quần lót nam bằng da cạp trễ có cái bao phía trước.
“Một triệu năm nữa cũng đừng có mơ,” anh trả miếng.
Cô cướp cái áo tra tấn khỏi tay anh. “Buồn làm sao.”
Họ đọ mắt. Anh thua trước. “Được rồi, cô thắng. Tôi sẽ trao đổi với cô.”
“Đồng ý.”
Họ trao đổi đồ, như thể đây là chuyện nghiêm túc chứ không phải hai diễn viên đang chơi một trò chơi giả vờ hết sức thành thạo. Bram cho thêm vài chiếc áo lót không cúp lên đống của cô và cả vài chiếc quần lót mất đũng nữa. Cô nhặt lên vài món đồ bằng da nữa cho anh, nhưng khi cô tìm thấy một chiếc quần dài bằng da rất thú vị, anh tỏ vẻ đau đớn đến mức cô đặt nó lại. Anh trả ơn bằng cách bỏ đi một cái áo coóc xê trông rất kinh khủng. Cuối cùng, họ trao đổi đồ, và người bán hàng đưa họ tới khu sau cửa hàng và phòng thay đồ VIP. Bà ta mở khóa một cánh cửa gỗ bằng chiếc chìa khóa kiểu cổ và treo đống đồ của Georgie lên một cái móc uốn lượn bằng đồng rồi đưa Bram sang phòng thay đồ của anh.
Georgie đứng giữa căn phòng được bao bọc bởi những bức tường màu hoa hồng cổ điển, một chiếc gương mạ vàng cao đến trần, một bục kê chân bọc nhung, những ngọn đèn treo tường với chụp đèn màu hoa hồng có tua rua mang lại cho không gian một ánh sáng mờ mờ huyền ảo. Chi tiết hấp dẫn nhất của căn phòng nằm ngang tầm mắt ở tường sau, một cánh cửa cao ba mươi rộng ba mươi centimet với một tay nắm nhỏ được tạo hình như một cái vỏ trai he hé mở cùng một viên ngọc trai ở đỉnh.
Quá đủ rồi. Trò chơi kết thúc. Kết thúc hẳn rồi. Chỉ trừ...
Không. Tuyệt đối không.
Một tiếng gõ vang lên ở tường. “Mở ra nào.”
Cô giật cái “vỏ trai” và mở cửa ra. Mặt Bram nhìn vào cô qua tấm lưới sắt màu đen. Khó mà coi đó là một cái lỗ. Các bức tường màu hoa hồng cổ điển bao quanh mặt anh đáng lẽ phải nữ tính hóa khuôn mặt ấy thì lại chỉ khiến anh hiện ra càng nam tính hơn. Anh xoa cằm. “Tôi xấu hổ phải thú nhận điều này, nhưng chỗ này đã thực sự làm tôi hứng lên rồi.”
Anh chẳng xấu hổ tí tẹo nào, và bầu không khí lạ thường của cửa hàng rõ ràng cũng đã làm cô hứng lên. Cô xoay xoay cái nhẫn cưới giả của mình. Đại lộ Melrose chỉ cách đây vài khu phố, nhưng cửa hàng khiêu dâm này khiến cô cảm giác như thể họ vừa bước chân vào một thế giới khác. Một thế giới an toàn một cách kỳ cục nơi một người đàn ông không đáng tin cậy có thể nhìn thấy nhưng không chạm được vào. Một nơi mà tất cả mọi thứ đều dính đến tình dục và cảm giác thất tình không thể xảy ra.
“Ước gì ban nãy chúng ta có nhìn qua các dụng cụ tra tấn,” anh nói.
Cô không thể kìm được việc đùa với lửa. “Chỉ vì tò mò thôi nhé... Anh muốn ai trong hai ta bị trói lên?”
“Bắt đầu hả? Cô.” Giọng anh trầm xuống, khàn khàn. “Nhưng khi cô đã biểu thị được sự phục tùng thích đáng, chúng ta có thể đổi chỗ. Nào giờ cô mặc cái áo lưới đen vào cho tôi xem thì sao nhỉ?”
Sức cám dỗ của việc nô đùa với ác quỷ trong sân chơi nhục dục này là gần như không thể cưỡng lại. “Đổi lại tôi được gì nào?”
“Cô muốn gì?”
Cô nghĩ một lát. “Lùi lại.” Khi anh làm theo, cô kề mặt vào tấm lưới và thấy phòng thay đồ nhỏ hơn của anh có những bức tường màu vàng sậm và những thanh sắt quá cỡ để giữ đống đồ mà cô đã chọn cho anh. “Cái quần da màu đen đó.”
“Không đời nào.”
“Buồn làm sao.” Cô đóng cửa.
“Này!”
Cô thong thả mở cửa ra. “Anh cân nhắc lại rồi à?”
“Nếu cô làm trước.”
“Hay đấy. Cứ làm như tôi sẽ rơi vào cái mánh đó không bằng.”
Họ lại đọ mắt lần nữa. Cô giữ mắt mình thật bình thản dù tim cô đang đập điên cuồng.
“Thôi nào, Georgie. Tôi đã có một tuần tồi tệ. Thử vài bộ quần áo cho tôi là việc tối thiểu cô có thể làm.”
“Tôi cũng đã có một tuần tồi tệ, và chúng chẳng phải quần áo. Chúng là đồ trợ tình. Nếu anh muốn việc này mãnh liệt đến thế, anh làm trước đi.”
“Thế chúng ta cùng làm thì sao?”
“Đồng ý thôi.” Cô đóng cửa lại. Tay cô đang run bần bật. Cô bỏ chân ra khỏi đôi giày bật chấm bi màu xanh trắng của mình.
Vài phút trôi qua trước khi anh gõ từ phía bên kia. “Cô sẵn sàng chưa?”
“Chưa. Tôi cảm thấy mình như con ngố.”
“Cô cảm thấy như con ngố à. Cái thứ này có một cái bao phía trước rất lố bịch.”
“Tôi biết. Tôi đã chọn nó mà, nhớ không? Và tôi là người phải phàn nàn mới đúng. Mấy cái quai áo coóc xê này được sắp xếp để chẳng che đi thứ gì hết.”
“Mở cửa đi. Ngay.”
“Tôi đổi ý rồi.”
“Đếm đến ba đấy,” anh nói.
“Anh phải lùi ra để tôi nhìn được đấy.”
“Được rồi. Tôi đang lùi ra đây. Một... hai... ba.”
Cô mở cửa và nhìn sang bên kia.
Bram nhìn lại.
Cả hai người đều mặc nguyên quần áo.
Bram lắc đầu. “Cô có vấn đề nghiêm trọng về lòng tin đấy.”
Cô nheo mắt nhìn anh. “Ít nhất tôi cũng đã bỏ giày ra. Anh thậm chí còn không làm thế.”
“Thỏa thuận mới nhé,” anh nói. “Cửa mở. Cô bỏ một thứ. Tôi sẽ bỏ một thứ. Tôi thậm chí sẽ làm trước.” Anh kéo áo qua đầu.
Cô đã biết anh có một bộ ngực tuyệt vời. Cô đã dành đủ thời gian nhòm trộm nó rồi. Từng múi ngực đâu ra đó nhưng không quá sâu đến độ làm anh mất điểm I.Q, bởi vì thực sự thì một người đàn ông suốt ngày chẳng có gì để làm ngoài tập luyện thì có thể quyến rũ chừng nào cơ chứ?
“Tôi đang đợi đây,” anh nói.
Một phép nhẩm tính nhanh bảo cô rằng cô đang mặc nhiều quần áo hơn. Cô sẽ làm việc này thật sao? Làm tình với Bram không mang đến bảo đảm rằng anh sẽ không bồ bịch, nhưng anh cũng chẳng ngốc. Anh biết rõ họ đang nằm dưới loại kính hiển vi nào và anh sẽ gặp khó khăn ra sao khi rũ bỏ một điều gì đó. Vả lại, Bram luôn nhìn mọi thứ một cách đơn giản, và trong trường hợp này, đối tượng sẽ là cô.
Cô vòng tay ra sau gáy tháo cái vòng cổ bằng bạc ra.
“Không công bằng.”
Cuộc du ngoạn của cô tới sân chơi của ác quỷ đòi hỏi chí ít phải nhấn nhá thêm vài lần nữa. “Cởi quần đi. Có một cái bao đang đợi anh đấy.”
“Tôi vẫn đi giày, nhớ chưa?” Anh bước lùi lại để cô có thể nhìn anh đá một chiếc giày ra.
“Thế là ăn gian.” Cô cởi một chiếc bông tai kim cương nhỏ khỏi dái tai.
“Nói đến ăn gian cơ à.” Thêm một cái giày nữa văng ra.
“Tôi chưa từng ăn gian trong đời đâu.” Cô bỏ nốt chiếc bông tai kim cương còn lại.
“Thật không tin nổi.” Một chiếc tất.
“Có lẽ là có ăn gian trong trò Đuổi hình bắt chữ.” Nhẫn cưới của cô.
Mỗi khi bỏ một món đồ mới ra, họ lần lượt bước lùi lại khỏi ô lưới để người kia nhìn thấy được. Lên rồi xuống... lên rồi xuống... một điệu vũ nhục dục của phơi bày và che đậy.
Chiếc tất thứ hai của anh rơi xuống thảm. “Đã từng có người đàn ông nào nhỏ mật ong xuống bụng cô rồi liếm sạch đi chưa?”
“Hàng tá lần rồi.” Cô nghịch chiếc nút áo trên cùng, câu giờ, vẫn không chắc cô sẽ tiến bao xa với trò nhìn lén riêng tư này. “Người tình gần đây nhất của anh là cách đây bao lâu?”
“Lâu lắm rồi.” Anh trượt ngón tay cái vào trong khóa quần.
“Lúc nào?” Cô siết cái cúc nhựa đỏ giữa các ngón tay.
“Chúng ta có thể để khi khác nói chuyện này không?” Anh cởi khóa.
“Tôi không nghĩ vậy.” Gợi chuyện về những người tình cũ đáng lẽ phải làm giảm bớt dục vọng của cô, nhưng điều đó không xảy ra.
“Để sau. Tôi hứa đấy.”
“Tôi không tin anh.”
“Nếu tôi nuốt lời, cô có thể đi giày cao gót trên lưng trần của tôi.”
“Nếu anh nuốt lời” - khuy áo của cô dường như tự ý mở ra - “anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cái này nữa đâu.” Cô cởi từng nút từng nút một, rồi để chiếc áo trượt khỏi cánh tay. Cô mặc một cái áo lót La Perla bằng ren trắng với quần lót đồng bộ mà anh vẫn chưa biết đến.
Tay anh lướt tới cổ tay. Từ tốn, anh cởi đồng hồ ra - cô đã quên béng cái đồng hồ ngu ngốc của anh - để lại độc cái quần jean cùng với - thứ gì nhỉ? - bên dưới. Cô không thể thở sâu nổi. Cô bước ra sau và cởi chiếc quần màu xanh biển ra. Nhìn thẳng vào mắt anh, cô kéo nó xuống.
Chân cô vẫn luôn là điểm đẹp nhất của cô - dài, mảnh mai, mạnh mẽ - đôi chân của một vũ công, và mắt anh nấn ná tại đó. Những giây dài dằng dặc trôi đi, rồi anh lùi lại và cởi quần ra. Anh mặc một chiếc quần lót End Zone màu xám bó sát lấy một vật cương cứng có kích cỡ đáng kể. Cô nhìn chằm chằm vào nó.
“Giờ đến quần lót của cô,” anh nói, lại tiến đến gần lưới.
Cô chưa từng bị khuấy động đến thế, mà họ còn chưa hề chạm nhau chút nào. Cô cởi áo lót ra. Quai áo tuột xuống vai, nhưng cô cong tay trên hai cúp ren để giữ chúng cố định rồi quay lại chỗ tấm lưới. “Làm gì để xứng đáng với nó đi,” cô thì thầm.
Giọng anh trở nên khàn đặc. “Tôi sẽ phải tin cô lần này vậy.”
Anh thò hai ngón tay cái vào cạp quần End Zones, cởi quần xuống, và đứng trước cô trong tình trạng trần truồng kỳ diệu. Cô chạm vào người anh bằng mắt, đôi bờ vai rộng rám nắng, lồng ngực cơ bắp, đôi hông hẹp nhạt màu hơn những phần còn lại của anh đôi chút. Cô hầu như không cảm nhận được chiếc áo lót tuột khỏi các ngón tay mình. “Lùi lại,” anh thì thào cộc lốc.
Anh đang sử dụng cô và cô đang sử dụng anh, thế nên cô chẳng bận tâm. Cô đi đến giữa phòng thay đồ và cởi chiếc quần lót mỏng manh ra. Anh nhìn cô mãnh liệt đến mức da cô nổi gai. Anh đã từng ở với những phụ nữ xinh đẹp hơn nhiều, nhưng cô chẳng hề cảm thấy cái cảm giác bấp bênh thê thảm mà cô từng phải chịu đựng với Lance. Đây là Bram. Cô chẳng quan tâm đến quan điểm của anh. Cô chỉ quan tâm đến cơ thể anh thôi. Cô nghiêng đầu. “Đứng lùi lại để tôi có thể nhìn anh lần nữa.”
Nhưng sự kiên nhẫn của anh đã hết. “Trò chơi kết thúc rồi. Chúng ta sẽ ra khỏi đây. Ngay bây giờ.”
Cô không muốn đi. Cô muốn ở mãi trong thế giới mơ mộng nhục dục này. Cô kéo cái áo lót cánh hoa màu xanh đá ra khỏi móc. “Tôi tự hỏi món này trông sẽ ra sao.”
“Cô sắp mặc quần áo vào đấy à?”
“Tôi cần kiểm tra xem có vừa không.” Cô quay cái mông trần của mình về phía anh và mặc áo lót vào. Mỗi bên ngực được tạo nên từ ba cánh hoa bằng lụa. Cô lại đối mặt với anh và, không nói một lời, mở từng cánh ra, hai bên trước, rồi tới chính giữa. Kéo dài vô tận.
Mắt anh sáng lấp lánh qua ô lưới. “Cô đang giết tôi.”
“Tôi biết.” Cô lấy cái quần lót đồng bộ ra khỏi móc và đứng lùi lại để anh có thể xem cô mặc nó vào. Nó mở ở đũng. “Món này vừa khớp, anh không nghĩ thế sao?”
“Tôi chẳng nghĩ gì được. Đến đây.”
Cô từ tốn tiến đến gần lỗ nhòm. Khi cô tới nơi, anh thì thầm, “Gần hơn.”
Họ ép mặt vào lưới, và miệng họ gặp nhau qua các mắt lưới của tấm kim loại đen. Chỉ miệng họ thôi. Và rồi mặt đất rung chuyển.
Rung chuyển thực sự.
Hay ít nhất là bức tường. Mắt cô mở choàng ra. Cô thở dốc sửng sốt khi vật cản cuối cùng giữa họ quay vào trong. Cô đáng ra phải biết một cửa hàng sáng tạo như Provocative sẽ không bỏ lỡ một chuyện thế này mới phải. Cảm giác an toàn của cô tan biến.
Bram cúi đầu và đi qua. “Không phải ai cũng được nói cho nghe về cánh cửa nhỉ.”
Cô chưa từng làm tình mà không có tình yêu, và Bram chỉ mang đến những cảm giác run rẩy xấu xa. Cô biết chính xác anh dối trá đến thế nào, không thể tin cậy ra sao. Cô chẳng ảo tưởng gì. Mắt cô luôn mở to. Theo chính xác cách cô muốn. “Đây chỉ mới là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta.”
“Hẹn hò cái con khỉ.”
Anh khóa chặt cánh cửa phía sau anh và nhìn xuống hai bầu ngực trần của cô, được bày lên bởi chiếc áo lót mở cúp. “Quý cô à, tôi yêu đồ lót của cô lắm.” Mu bàn tay anh vuốt nhẹ núm vú cô. Anh cầm lấy một cánh hoa mỏng, kéo nó lên và dán nó lại. Rồi anh mút cô qua lớp rào chắn mảnh mai đó.
Chân cô nhũn ra. Anh kéo cô xuống cái ghế dài bịt bông để cô cưỡi được lên đùi anh. Họ hôn. Anh mút. Cô bấm ngón tay vào tóc anh và cắn môi để khỏi rên thành tiếng. Đùi anh đã đẩy đùi cô tách ra. Cô vẫn mặc cái quần lót ni lông không đũng. Anh tách lớp vải ra, thò tay vào nơi lụa là của cô và chơi đùa cho tới khi cô run rẩy vì khao khát.
Khi không thể chịu đựng thêm nữa, cô quỳ lên ghế, nhấc mình lên trên anh, và chậm rãi đưa anh vào cơ thể cô.
Hơi thở của anh biến thành những tiếng thở dốc rời rạc, nhưng anh không cố đẩy mình vào trong cô. Thay vào đó, anh cho cô tất cả lượng thời gian cô cần để chấp nhận anh. Và cô tận dụng lợi thế đó. Lợi thế tinh quái. Ngay khi chật vật mãi mới vào được vài phân, cô lại rút ra và bắt đầu lại từ đầu. Vai anh ướt đẫm mồ hôi. Cô chẳng quan tâm đến nhu cầu của anh - xem liệu cô có làm hài lòng anh không. Cô không quan tâm đến cảm xúc của anh, mơ mộng của anh, cái tôi của anh. Tất cả những gì cô quan tâm là anh có thể làm gì cho cô. Và nếu anh không làm cô thỏa mãn - nếu, đến cuối, anh hóa ra là một tên bỏ đi - cô sẽ không dựng nên những lời bào chữa cho anh như cô đã làm với Lance. Thay vào đó, cô sẽ ca cẩm vừa ầm ĩ vừa dai dẳng cho đến khi anh nhận thức rõ. Tuy nhiên điều đó có vẻ là không cần thiết.
“Cô sẽ phải trả giá cho việc này,” anh rít qua hàm răng nghiến chặt. Nhưng anh vẫn để cô làm như cô muốn cho tới khi cô đờ đẫn tới mức phải từ bỏ trò chơi. Chỉ đến lúc đó anh mới bấm tay vào mông cô và kéo cô xuống người anh thật mạnh.
Họ không thể phát ra một âm thanh nào. Chỉ có một bức tường mỏng che chắn họ khỏi cảnh phơi bày. Anh vùi mặt vào ngực cô và chà xát cô ở nơi cơ thể họ gặp nhau. Cô ưỡn người ép vào tay anh, ngửa đầu ra sau, tóm chặt vai anh, và hòa vào anh trong một chuyến đi thầm lặng, hoang dại.
Không yêu anh. Chỉ sử dụng anh.
Anh run lên. Cô ngửa đầu ra sau.
Giải phóng...
Phải đến sau đó thực tế mới tấn công cô. Cảnh hỗn độn. Đồ lót đã dùng mà chưa trả tiền. Ông chồng phiền phức. Khi họ tách ra, óc sáng suốt của cô quay lại. Cô phải bảo đảm là anh hiểu chuyện này sẽ không thay đổi một điều gì hết. “Làm tốt lắm, Skipper.” Cô duỗi dài đôi chân đang gập lại. “Anh không phải George Clooney, nhưng anh rõ ràng rất có triển vọng.”
Anh đi tới cánh cửa bí mật, rồi nhìn ngắm cơ thể cô, như thể anh đang đánh dấu lãnh thổ của mình. “Ít nhất điều này cũng trả lời được một câu hỏi.”
“Câu nào vậy?”
Anh trao cho cô một nụ cười biếng nhác. “Tôi cuối cùng cũng nhớ được chuyện xảy ra đêm đó ở Vegas rồi.”
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối