Chương 13
ỉ Ca tỷ tỷ mấy ngày nay đã đi đâu vậy, lúc Tiếu làm nhiệm vụ chuyển chức cũng không thấy tỷ ở bên cạnh a.”
Sở Tiếu Ca đưa tay kéo chiếc ghế cho Hỉ Ca ngồi xuống bên cạnh. Hỉ Ca nghe Thu Thủy nói liền nén cơn giận, cười cười lấy trong ba lô ra một thanh chủy thủ ném cho Sở Tiếu Ca.
“Màu lam, trung cấp vũ khí? Là ngươi làm ra?”
Sở Tiếu Ca kinh ngạc nhìn thanh chủy thủ trên tay. Vật phẩm cao nhất trên người hắn cũng chỉ là màu xanh biếc tối ưu mà thôi. Không nghĩ tới lão tỷ nhà hắn vừa ra tay chính là màu lam trung cấp vũ khí. Tính năng (của chủy thủ) còn cộng thêm 3 điểm nhanh nhẹn nữa, này tuyệt đối là chủy thủ cấp 20.
“Tặng cho ngươi, vừa lòng không?” Hỉ Ca lơ đãng nhìn lướt qua Thu Thủy, thấy hai tay nàng kia nắm chặt thành quyền đặt ở trên đùi. Nụ cười trên mặt thì cứng ngắc.
“Nguyên lai mấy ngày nay ngươi đi học rèn đúc. Vừa hay ta có một bản phối tạo màu lam pháp trượng, cho ngươi học này” Sở Tiếu Ca vừa nói vừa lôi trong ba lô ra một tấm da dê.
Hỉ Ca tiếp nhận bản phối tạo, không ngờ là bản vẽ chế tạo 30 cấp pháp trượng. Thật không biết hắn từ nơi nào tìm được. Pháp trượng này cũng không phải là rất có giá trị. Bởi vì so với màu lam pháp tiễn 20 cấp, thuộc tính của nó thua kém một mảng lớn. Nói gì thì nói, đợi đến lúc mọi người đều thăng lên cấp 30, vũ khí màu lam sẽ trở nên rất phổ thông. Bất quá pháp trượng này có thể sản xuất hàng loạt, sau đó bày quán bán đại trà, phỏng chừng có thể kiếm được không ít tiền.
Hỉ Ca vừa định thu hồi bản vẽ bỏ vào ba lô, không ngờ Thu Thủy lúc này lại mở miệng nói.
“Tiếu, ta có một người bạn đang muốn thăng lên trung cấp thợ rèn, vừa lúc cần một cái màu lam phối tạo, có thể hay không tặng bản vẽ này cho bạn ta?”
Nói xong Thu Thủy còn hướng khuôn mặt đáng thương nhìn Hỉ Ca năn nỉ: “Hỉ Ca tỷ tỷ, có được hay không?”
Nếu là người khác, có lẽ thật sự sẽ bị vẻ đáng thương của Thu Thủy làm cho mềm lòng. Nói thật, màu lam phối tạo ở thời gian đầu xem như có giá, nhưng đến lúc sau thì ai cũng có thể tìm được, nó chẳng khan hiếm gì. Chỉ tiếc, Hỉ Ca lúc này là cố tình không xem nàng ta vào mắt.
Hỉ Ca ở dưới ánh nhìn của mọi người đem bản vẽ thu vào tay. Sau đó cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch. Lúc này mới thong thả mở miệng.
“Để chế tạo thành công 20 cấp màu lam vũ khí phải tiêu tốn 1 xe quặng sắt cấp thấp. Muốn chế tạo thành công 30 cấp màu lam vũ khí, ít nhất cũng cần 2 xe quặng sắt cấp trung. Ta rất muốn biết hiện tại là người nào có thể cấp ra 2 xe quặng sắt cấp trung đây a?”
Quặng sắt không giống với quặng đồng và quặng thiết là thứ chỉ cần đào liền có được. Quặng sắt bình thường tỉ lệ xuất hiện là 1/50. Cấp bậc (sắt) càng cao liền cũng yêu cầu thợ mỏ cấp bậc phải cao. Trung cấp quặng sắt yêu cầu trung cấp thợ mỏ. Hơn nữa, cho dù là một trung cấp thợ mỏ đào suốt một ngày một đêm, nhiều lắm là đào ra được mấy khối sắt mà thôi.
Lúc trước Hỉ Ca tạo ra 20 cấp màu lam vũ khí đã tiêu thủy hết 2 xe quặng sắt cấp thấp đó a. Cấp bậc vũ khí càng cao thì tỷ lệ thất bại càng lớn. Lại nói, không phải ai cũng có được danh hiệu “Thợ rèn thành tựu” như nàng. Trong thời kỳ đầu này, đừng nói là 30 cấp vũ khí màu lam, chính là 20 cấp vũ khí thôi thì người bình thường nếu không có tài chủ sau lưng bảo trợ cũng đừng hòng mà rèn ra được, càng đừng nghĩ đến chuyện tấn thăng trung cấp thợ rèn.
“Cái này…”
Hỉ Ca vừa đặt câu hỏi liền khiến Thu Thủy nuốt nghẹn một bụng muốn nói trở về. Hiện tại mọi người đều tập trung vào luyện cấp, có mấy người nghĩ đến chuyện luyện tập kỹ năng cuộc sống đâu. Cho dù là có, ai lại tình nguyện mạo hiểm tính mệnh tiến vào khu vực quái 30 cấp để đào quặng sắt bậc trung đây.
Thu Thủy cũng chỉ là người mới chơi game. Rất nhiều sự tình nàng ta hoàn toàn không rõ. Sở dĩ mở miệng muốn bản vẽ là vì không thích Sở Tiếu Ca mang đồ vật này nọ tặng cho Hỉ Ca mà thôi. Căn bản nàng ta không có suy tính trước sau gì hết.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Thu Thủy, tên dược sư đứng bên cạnh gọi là Tây Phương Thất Bại liền mở miệng giải vây.
“Thu Thủy muội muội à, đại tẩu nói rất đúng. Bằng hữu của muội cho dù lấy được bản vẽ cũng không thể làm ra vũ khí a. Như vậy thật lãng phí. Không bằng để đại tẩu dùng, dù sao đại tẩu cũng đã là trung cấp thợ rèn rồi a”
Tiên Nhân đứng kế bên cũng phụ họa gật đầu. Bọn hắn đều biết tình ý của Thu Thủy giành cho Sở Tiếu Ca. Nguyên bản mấy ngày vừa rồi cả đám cùng nhau luyện cấp, bọn hắn còn nghĩ Sở Tiếu Ca đã chấp nhận Thu Thủy, không ngờ nhảy ra một nàng Hỉ Ca. Vốn bọn hắn hôm nay chỉ muốn đến xem náo nhiệt mà thôi. Không nghĩ tới Hỉ Ca nói năng rất tuyệt đường sống của người ta. Một lời đã khiến Thu Thủy nghẹn họng, không có đường lui luôn.
Thu Thủy chỉ cúi đầu, ánh mắt phiếm hồng, cũng không nói chuyện nữa. Người ngoài nhìn vào sẽ còn tưởng Hỉ Ca là đang khi dễ nàng ta. Bất quá Hỉ Ca cũng chẳng quan tâm. Nếu đã tìm đến nàng gây phiền toái, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý bị nàng trả thù đi. Sở Hỉ Ca nàng không có cái gì tốt, chính là thù dai.
“Đúng rồi, giúp ta lưu ý ba người này. Một cái thuật sĩ, một cái kiếm khách và một cái dược sư. Thuật sĩ gọi là Du Phiên Gia. Kiếm khách hình như gọi là Gia Tử. Nếu có thể xử lý được thì giết chết bọn hắn giùm ta”
Nói xong nàng liền liếc mắt nhìn Thu Thủy, thấy nét mặt nàng ta càng trắng bệch.
“Bọn hắn làm gì ngươi?” Sở Tiếu Ca vừa nghe lão tỷ nói muốn hắn giết người, sắc mặt liền trầm xuống. Mặc dù hắn biết lão tỷ của hắn không dễ bị người khác ức hiếp. Bất quá nếu có người đụng tới Hỉ Ca, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Chịu người sai khiến nên giết ta một lần. Nếu có cơ hội liền giết bọn hắn mười lần báo thù cho ta a. Giờ ta phải đi, có việc sẽ tìm ngươi.” Hỉ Ca vỗ vai Sở Tiếu Ca, quay đầu hướng bọn người kia cười tạm biệt một cái.
Nguyên tưởng Hỉ Ca là người ôn hòa lại e thẹn, nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng, bọn Tây Phương Thất Bại liền không khỏi rùng mình. Bọn hắn rốt cuộc hiểu được Hỉ Ca tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Đắc tội với nàng khẳng định không có kết cục tốt. Người ta giết nàng một lần, nàng thế nhưng nghĩ muốn giết người ta lại 10 lần.
Đứng ở phía sau, Thu Thủy nhìn bóng dáng của nàng, cặp mắt lộ vẻ oán hận.
Đánh rắn phải đánh ngay đầu. Hỉ Ca hiện tại không có nhiều thời gian cùng Thu Thủy chơi đùa. Cho nên trước hết cấp nàng ta một cái cảnh cáo nho nhỏ. Nếu nàng ta còn không thu móng vuốt, Hỉ Ca sẽ không như lần này nhẹ nhàng buông tha như vậy đâu.
Sau khi ra khỏi tửu quán, Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn trời, đã gần hừng đông. Nàng liền quyết định đi ra quảng trường mở quán, đem toàn bộ trang bị vô dụng trong ba lô ra bán.
Thời gian đầu, trò chơi không đòi hỏi nhiều chi phí, nàng lại không tính phấn đấu thành phú bà. Bất quá tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt a. Huống hồ, nàng còn phải tấn thăng cao cấp thợ rèn đây, các bản vẽ về sau sẽ yêu cầu rất nhiều bảo thạch quý hiếm. Những thứ mà không phải cứ đào trong mỏ là tìm ra, hoặc chỉ cần đánh quái là lụm được, cho nên cách tốt nhất để có bảo thạch vẫn là dùng tiền để mua.
Trên đường đi đến Hải hoàng cung, Thất Tử và nàng đã đánh không ít quái, lượm được vô số trang bị màu xanh biếc. Thất Tử đối với đồ vật mà bản thân hắn không dùng được thì chẳng có hứng thú liếc mắt, cho nên Hỉ Ca toàn quyền hưởng soái.
Hỉ Ca vừa đến quảng trường liền bị dọa sợ. Lúc ban ngày nàng không thấy ai lượn lờ ở đây. Không nghĩ tới trời vừa tối thì người người đều đổ về quảng trường tụ tập.
Quảng trường trung ương có một tòa tháp bảy tầng được bao phủ bởi các loại tinh thạch, ánh sáng từ nó tỏa ra đủ khiến Nam Uyên Thành bao bọc trong một vầng hào quang chói lọi. Nhìn rất ra dáng Bất Dạ Thành nha (Thành phố không biết đến bóng đêm. Là Las Vegas hả ta?)
Hỉ Ca cũng không có ngay lập tức dựng sạp mà trước hết đi dạo xung quanh một vòng, nhìn xem người ta bán cái gì. Hiện tại, trang bị cao cấp cũng chưa có nhiều, nhất là trang bị màu lam lại càng hiếm thấy. Cho dù có người bán thì giá cũng rất trên trời.
Sau khi tính toán cân nhắc một chút giá tiền các trang bị, Hỉ Ca liền đi vào Hội quán, bỏ ra 20 ngân tệ mua một quầy hàng. Sau đó tìm một chỗ ít người qua lại để dựng sạp, đem toàn bộ các trang bị không dùng được quăng lên đó, định giá ổn thỏa, nàng liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Mỹ nữ, bao tay này có thể giảm giá hay không?”
Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, thiếu chút nữa Hỉ Ca ngủ gục bên cạnh quầy hàng, đột nhiên lúc này có người nói chuyện.
Nàng mở mắt, nhìn thấy trước quầy hàng của mình xuất hiện 3 người. Người vừa nói chuyện là một nam kiếm khách, diện mạo cũng không tệ lắm, thuộc loại hoa hoa công tử. Xem hắn một thân trạng bị đều là 20 cấp màu lam. Hỉ Ca lại nhìn xuống bao tay hắn vừa chỉ, khóe miệng liền nhếch lên.
Đó là bao tay kiếm khách 15 cấp màu lam phẩm chất tối ưu. Trong mắt Hỉ Ca không tính là cực phẩm. Dù sao lúc trước Thất Tử ngay cả liếc mắt nhìn nó cũng không thèm liếc. Khi trưng bày Hỉ Ca là thuận tay ném nó lên sạp, rồi cũng bắt chước người khác hét giá trên trời, 10 kim tệ.
10 kim tệ ở giai đoạn hiện tại không thể nghi ngờ là một số tiền cực lớn. Bất quá nàng có thể nhìn ra được vị kiếm khách trước mắt này là hạng người có thể móc ra 10 kim. Nói đâu xa, trang phục màu lam hắn mặc trên người nàng vừa nhìn thấy bày bán lúc nãy, giá rất trên trời, vậy mà hắn cũng chịu mua.
“Ngươi muốn trả bao nhiêu?”
Hỉ Ca ngồi phía sau sạp, cười mị mị nhìn người trước mắt hỏi. Nàng buôn bán trước giờ cũng không có thói quen định giá trước. Bình thường đều là người mua thấy giá nào thích hợp thì lên tiếng, sau đó có thể thương lượng. Vừa lòng thì mua, không vừa lòng liền đường ai nấy đi, vậy thôi. Hỉ Ca cho rằng phàm là người thật sự muốn mua trang bị, ít nhiều đều đã dò hỏi giá cả trước rồi. Còn những người mà nhìn thấy trang bị nào cũng đều kêu giá 50 ngân tệ, liền là loại người không đáng để nàng đàm phán.
“À… 3 kim được không?” Vị kiếm khách kia không nghĩ tới Hỉ Ca sẽ hỏi ngược lại mình, thật cẩn thận dò xét.
Kỳ thật Hỉ Ca nghĩ giá 3 kim tệ vẫn tính hơi cao. Mấy đồ vật này ở thị trường không thể xem là quý hiếm. Mà cũng có thể vì nàng nhìn thấy trang bị màu lam hơi nhiều nên mới không thấy chúng quý hiếm. Thất Tử đánh ra toàn là trang bị màu lam, các thứ trang bị màu xanh biếc cơ bản đều không thèm liếc tới. Đi với Thất Tử lâu ngày, Hỉ Ca cũng dưỡng ra cái thói mắt mọc trên đỉnh đầu nha.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng nàng không có nói ra miệng, có người muốn trả nhiều tiền, nàng tuyệt đối không từ chối. Hỉ Ca cầm bao tay lên ngắm nghía, nhìn nhìn vị kiếm khách kia, lại hỏi:
“Vật này trị giá 3 kim tệ sao?”
“Kia… 4 kim tệ thì thế nào? Ta trên người chỉ có nhiêu đó thôi” Xem ra vị kiếm khách kia rất muốn có bao tay này. Sau khi liếc nhìn đồng bạn, hắn liền cắn răng trực tiếp nâng cao giá thêm hẳn 1 kim tệ.
Hỉ Ca nhìn qua 2 người còn lại, phát hiện thì ra bọn hắn cũng đều là một thân cực phẩm, nàng không khỏi cười cười, thì ra trong trò chơi này kẻ có tiền thực sự rất nhiều a!
“Vậy thì 4 kim tệ đi”
“Chậm đã, ta ra giá 5 kim tệ”. Đột nhiên có người chen ngang.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn