Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiết Cốc Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồi 12 - Gặp Phải Ma Cung
T
hì ra một bóng trắng đã xuất hiện tự lúc nào, đứng ngay trước mặt Văn Đồng ra vẻ thản nhiên vô sự.
- Ngươi là ai? Mau báo danh rồi chịu chết.
- Sợ ta nói ra ngươi sẽ khiếp vía mà chết trước đấy thôi.
Bóng trắng trả lời một cách ngạo nghễ.
Trong lúc bóng trắng đã xuất hiện, mười hai u linh kia không hẹn mà đã dồn về bao lấy Khương Trạch cùng Thanh Sương, còn Văn Đồng thì đã có thủ lãnh ngăn chận.
Văn Đồng xem thấy tình hình như thế liền cười lớn nói:
- A! Thì ra ngươi là Ma cung, nhưng không hiểu tại sao lại chận đường thiếu gia.
Ma cung phát ra một tiếng cười lạnh lùng, rồi gằn từng tiếng một:
- Thật đơn giản chỉ cần ngoan ngoãn đưa ra vật kiện mà lúc nãy Triệu Quỷ đã trao, ta niệm tình sẽ cho ngươi được toàn thây.
Văn Đồng ha hả cười lớn:
- Hay lắm, hay lắm! Bổn thiếu gia thật đã được Triệu Quỷ trao cho một vật, nhưng nếu các hạ muốn lấy, ha ha, thì cứ vào đây.
Ma cung vẫn lạnh lùng:
- Ngươi có thể giết chết “Hạc Thủ Hầu” của “Thiên Huỳnh giáo” võ công kể cũng khá đấy nhưng đối với Ma cung này, thì chẳng xem ra gì...
- Im mồm!
Văn Đồng nạt lớn:
- Chớ nói lôi thôi, tiếp thiếu gia một chưởng trước đã, xem thử có ra gì không?
Chân chàng dang ra lấy thế, tay trái giữ ngực, tay mặt dụng thức “Thiên Vương Chưởng Tán” vận dụng bảy thành “Vô Cực huyền công” mạnh mẽ đánh ra.
Lúc nãy, chàng dùng chưởng đánh bay ba thuộc hạ của Ma cung. Ông ta đã hiểu kẻ địch này chẳng phải tầm thường nên giờ rất cẩn thận.
Ông ta chú mục nhìn vào Văn Đồng, không hề tránh né, cũng không đưa tay chống cự, cười nhạt nói:
- Chưởng lực thế này, lão có tiếp một trăm chưởng cũng chẳng hề hấn gì.
Lời vừa nói dứt thì Văn Đồng cũng vừa thét lớn “Lưỡng Nghi chân khí” hợp với chưởng lực phát ra kình phong như bài sơn đảo hải đánh vào người đối phương.
“Bùng” một tiếng vang như sấm dội, thân hình của Ma cung lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Văn Đồng mỉm cười hỏi:
- Chưởng lực của thiếu gia thế nào?
Ma cung chậm rãi bước bến hai bước, nhìn đăm đăm vào mặt Văn Đồng cười nham hiểm:
- Tiểu tử chớ vội kiêu căng chỉ ba chưởng của lão ngươi sẽ hóa thành máu đen mà chết ngay.
Dứt lời ông ta lại rít lên một tiếng ám hiệu, lập tức mười hai u linh kia siết chặt vòng vây, đánh tới tấp vào Khương Trạch và Thanh Sương.
Văn Đồng giận dữ:
- Lũ chuột chỉ cậy đông làm thắng!
Song chưởng nhất tề đánh ra, nhắm ngay mười hai u linh đánh tới.
Ha ha ha! Ma cung buột tiếng cười dài, lẹ làng chắn ngang trước mặt Văn Đồng, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử gấp làm gì, phần ngươi là đây.
Hai tay ông ta bỗng lay động, mười đầu ngón tay như chiếc móc đưa ra, lập tức mười luồng khói màu hồng nhạt, từ mười ngón tay bắn tơi, mùi khét thối nực mũi bao trùm khắp châu thân Văn Đồng.
Văn Đồng nhìn thấy nội gia kình khí của Ma cung đã luyện đến mức tuyệt luân, trong lòng không khỏi sợ sệt, ngầm vận “Vô Cực huyền công” hộ thân “Lưỡng Nghi chân khí” tụ vào song chưởng...
Bỗng lại ngửi thấy mùi hôi tanh nực mũi, chàng bỗng biết ngay liền giả vờ lảo đảo đến gần bên Ma cung.
Ma cung nào biết được Văn Đồng đã uống thuốc có chất độc của “Yếu Mạng Hoa Đà”, có thể trừ được các hơi độc khác, Ma cung thấy chàng bước đi lảo đảo, tưởng đã trúng độc của mình, không khỏi đắc ý cười ha hả:
- Tiểu tử ngươi đã bị “Xích Thi Âm Sát” của ta rồi hà hà hà...
Tràng cười vừa dứt, bỗng nghe Văn Đồng thét lớn, song chưởng đánh ra.
“Bùng! Bùng!” Ma cung đâu kịp đề phòng, nên bị đối phương đánh cho hai cú nên thân.
Nhưng Ma cung này vốn là những ma đầu có hạng trong chốn giang hồ ngày nay, nội lực đâu phải tầm thường, cú đánh không thể kết liễu được mạng ông, trái lại còn khiến ông ta quyết định sống chết cùng đối phương. Mười đầu ngón tay lập tức vung ra, chụp ngay vào đầu Văn Đồng.
Không ngờ đối phương lại có sức chịu đựng như thế, tránh không kịp nữa. Văn Đồng liền sử dụng chiêu “Kim Cang Chấn Thiên” đưa hai tay lên chống đỡ.
Hai mươi ngón tay xen kẽ lấy nhau, hai bên ghìm sức đẩy ra.
Đằng kia, Khương Trạch với Thanh Sương chia nhau kháng cự cùng mười hai u linh.
Khương Trạch công lực thâm hậu, kinh nghiệm phong phú, nên chế ngự được sáu kẻ không kịp trở tay, còn Thanh Sương tuy trong tay sử dụng bảo kiếm, chiêu thức huyền ảo, ngặt vì công lực còn non nên càng đánh càng chậm chạp dần.
Lúc ấy, Văn Đồng cùng Ma cung đang lâm vào tình cảnh khốc liệt, có thể chết sống trong đường tơ kẽ tóc, vì vậy mà có thấy đi nữa cũng không dám phân tay ra cứu giúp.
Bỗng một tiếng ré của Thanh Sương phát lên, trước mặt như sắp bị năm đầu ngón tay của một kẻ u linh chộp vào.
Văn Đồng nghe tiếng giựt mình đang định rút tay về cứu viện bỗng cảm thấy trong người ớn lạnh, rùng mình một cái thì ra Ma cung đã thừa lúc đối phương phân tán tinh thần, mười đầu ngón tay đè mạnh vào vai đối thủ.
Văn Đồng giận đến lộn ruột, phần thì lo cho sự an nguy của Thanh Sương, thét lên một tiếng kinh hồn song chưởng đánh mạnh vào bụng dưới của kẻ địch.
Ma cung nào ngờ đối phương phản kích một cách quá đột ngột muốn tránh cũng không còn kịp, một tiếng “hự” khô khan vang lên, ngũ tạng lục phủ đã bị lệch vị liền ngã lăn ra đất.
Văn Đồng cũng cảm thấy lạnh buốt cả người đầu óc choáng váng không còn bước được nữa nằm dài xuống đất.
Vừa lúc thân hình của Văn Đồng nằm lăn xuống đất thì trong đám cây rậm có một bóng người xẹt ra, lẹ như cắt cắp lấy thây chàng vào nách rồi tung vào rừng mất dạng.
Mười hai u linh thấy sư phụ bị thương, đồng rít lên một tiếng hiệu lịnh, rời bỏ Khương Trạch cùng Thanh Sương nhảy đến ôm thây Ma cung biến cả vào rừng mất dạng.
Khương Trạch vừa định thần thấy chiếc thây của Văn Đồng đâu mất, không khỏi lo lắng liền quát lớn:
- Rượt theo! Nhắm hướng bọn u linh đuổi tới.
Thanh Sương trù trừ giây lát, rồi cũng bén gót theo sau.
Vừng thái dương từ từ trồi lên đỉnh núi, tỏa ánh hào quang chiếu sáng khắp mọi nơi.
Trong một sơn động giữa lưng chừng núi ánh sáng dịu hiền của buổi ban mai chiếu vào, người ta nhìn thấy có hai bóng người trong ấy.
Một người gương mặt trắng như ngọc, mày thanh, mắt sáng, mình mặt áo dài xanh, đầu chit khăn thư sinh ra vẻ lo lắng ngồi nhìn xuống một người đang nằm yên dưới đất, đấy là Văn Đồng vừa bị Ma cung đả thương.
Thiếu niên đã tận dụng đủ các phương pháp cứu chữa, vẫn không làm cho Văn Đồng tỉnh lại được, thấy hơi thở chàng càng lúc càng yếu dầu, thiếu niên bối rối đôi mắt ứa lệ.
Đứng trong tình cảnh này, có hoảng lên cũng chẳng ích gì, nên thiếu niên lúng túng giây lát, lấy lại bình tĩnh, từ từ nhắm đôi mắt trầm tư suy nghĩ phương pháp cứu chữa cho Văn Đồng.
Thời gian từng phút một trôi qua, bỗng thiếu niên nhếch miệng mỉm cười, như đã tìm ra cách giải cứu, nhưng mặt chàng đột nhiên lại ửng đỏ như kẻ say rượu, đưa mắt nhìn trân trân vào thân hình của Văn Đồng...
Rồi chàng thiếu niên mím môi như cương quyết, từ từ cởi lấy y phục của Văn Đồng ra.
Lúc thiếu niên cởi đến chiếc áo cuối cùng trên người Văn Đồng thì... không những má chàng ửng đỏ, mặt lại nóng ran lộ vẻ ngượng ngập hai tay run rẩy không ngừng.
Sau cùng, chiếc thân cường tráng của Văn Đồng những bắp thịt cuồn cuộc đã phơi bày ngay trước mặt thiếu niên.
Như có một ma lực hấp dẫn, mặt thiếu niên bỗng sượng sùng, đôi tay từ từ đưa lên trên ngực Văn Đồng rồi chậm rãi nhẹ nhàng di động lần xuống...
Bỗng... một cơn gió mát thổi qua, khiến cho thiếu niên như sực tỉnh cơn mơ, bắt đầu đôi tay chàng lẹ làng điểm vào “Thái Dương”, “Thiếu Dương”, “Dương Minh”... sáu nơi dương mạch. Đoạn đôi tay mau lẹ cởi hết áo quần của mình ra.
Thì ra da thịt của thiếu niên không những trắng trẻo, mịm màn, vòng ngực cương lên, thì ra chàng không phải là một thiếu niên như bề ngoài đã phục sức mà là một thiếu nữ dậy thì một giai nhân tuyệt sắc.
Thiếu nữ từ từ xem xét khắp châu thân lạnh ngắt của Văn Đồng, mới thấy trên vai chàng có năm dấu tay bấm vào, máu bị bầm đen, có lẽ chất độc từ nơi ấy ngấm vào thân thể, nàng đưa miệng vào đấy hút hết máu bầm ra, rồi dùng ngực áp vào ngực Văn Đồng, tay trái đặt nơi “Linh Đài huyệt” phía sau lưng, tay phải chà xát Khí Hải huyệt.
Nhờ chân lực thâm hậu của nàng, hơi nóng từ từ chuyển sang cơ thể đối phương. Cơn lạnh trong người của Văn Đồng từ từ giảm bớt....
Nói về Khương Trạch cùng Thanh Sương đuổi theo bọn Thập Nhị u linh một đổi xa, nhưng vẫn không thấy hình dáng của họ đâu nữa cả.
Hai người đang lo cho tánh mạng của Văn Đồng, Thanh Sương liền dừng lại nói:
- Theo vãn bối thấy kẻ cắp Văn Đồng chắc cũng không thể đi xa đâu vì một bệnh tình của người phải cứu chữa gấp, hai là chung quanh đây toàn núi rừng làm gì họ cũng phải kiếm một nơi tạm thời ẩn trú để chữa thương, vậy tiền bối đi về hướng đông, còn vãn bối tìm hướng tây họa may còn có hy vọng gặp được, đến sáng mai chúng ta sẽ trở lại nơi đây gặp mặt.
Khương Trạch đồng ý và hai người bắt đầu chia ra tìm kiếm.
Thanh Sương cứ nhắm vào các hang đá đi tới tìm mãi cả mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy tung tích gì cả.
Màn đêm dần dần vén hướng, trời tây cũng đã điểm một màu đỏ ửng trong lớp sương mù trắng xóa bỗng nàng thấy xa xa có một thạch động rộng lớn liền nhanh bước đến nơi.
Thì...
Một hiện tượng quá sức tưởng tượng khiến nàng phải thẹn thùng, một thiếu nữ mình trần đang nằm trong ấy, khi bước đến gần bỗng như có một ma lực làm nàng phải run lẩy bẩy, thì ra nàng đã thấy Văn Đồng thân thể cũng không có tất vải đang nằm chung với thiếu nữ kia, máu ghen tức nổi lên thay vì mới trước đây một phút nàng rất lo lắng cho sự an nguy của chàng giờ thì chỉ “hừ” một tiếng lạnh lùng quày quả ra đi.
Thiếu nữ tuyệt sắc kia thấy sắp cứu được Văn Đồng thoát khỏi bỗng có người đến quấy rầy tức giận khôn tả đâu dễ buông tha, lập tức chụp ngay áo quần mặt vào lớn tiếng quát:
- Tiện tỳ chớ hòng chạy!
Lời vừa dứt thì thân hình cũng vụt ra khỏi động đuổi theo hình bóng của thiếu nữ vừa khuất dạng. Văn Đồng cũng bỗng thở dài một tiếng bật mình ngồi dậy.
Lúc ấy, đôi mắt chàng đỏ ngầu, cứ trừng trừng trợn ngược như điên như dại, da thịt nóng như lửa đốt, ngay cả trên mình không có tất vải che thân mà chàng cũng không hề hay biết.
Sức thiêu đốt trong người khiến cho chàng như điên loạn trong hang đá lại chật hẹp, chàng cứ nhảy đi nhảy lại tông mình vào vách đá.
Thì ra, nguyên dương chân khí trong người chàng đang bộc phát lên đến mức cao dộ, hiện cùng “Xích Thi Âm Sát” chống chọi nhau, thành thử mới có hiện tượng điên cuồng như thế.
Vách hang bằng đá mà bị chàng tống lâu, cát bụi phải tung bay, da thịt của chàng cũng bị sướt trầy chảy máu, nhưng chàng tuyệt như chẳng biết gì cả, cứ ủi thân vào vách ầm ầm.
Bỗng... một điều quái dị xảy ra!
Lúc chàng ủi đầu cụng vào phía trái của hang đá “ầm” một tiếng vang tai nơi ấy bỗng nhiên nức ra một kẽ hở có thể vừa lọt một thân người. Khi ấy chàng đâu còn thần trí để ngưng lại, một cú tống thứ nhì thì người chàng đã lọt ủm vào trong.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiết Cốc Môn
Quỳnh Mai
Thiết Cốc Môn - Quỳnh Mai
https://isach.info/story.php?story=thiet_coc_mon__quynh_mai