Chương 12
ọ dựng trại lúc hoàng hôn. J.T cảm thấy toàn bộ cơ thể gã căng thẳng khi người thi hành luật xoay khóa trong ổ, mở cửa xe và ra lệnh cho tù nhân ra ngoài. Gã ngồi nơi họ chỉ định, để họ còng tay phải của gã vào bánh xe, ăn thịt xông khói và đậu họ đưa. Mọi hành động phục tùng đều đẩy cơn giận dữ của gã lên cao, ngay cả khi gã tự nhủ đó là điều cần thiết, cần thiết phải phục tùng, để họ thấy rằng gã đã chấp nhận số phận của mình.
Sau bữa ăn, những người đàn ông đưa tù nhân ra ngoài từng người một cho nhu cầu cá nhân. Sau đó họ lại bị còng tay suốt cả đêm. J.T là người cuối cùng được đưa đi. Gã nhìn chằm chằm vào bóng tối, lặng lẽ nguyền rủa cái cùm đang cản trở mỗi bước đi. Liếc nhìn qua vai gã có thể thấy hai người canh gác đứng cách đó vài mét, chụm đầu chia sẻ một điếu thuốc. Sự cám dỗ chạy trốn dấy lên mạnh mẽ, nhưng lúc này không kịp, gã quyết định, không phải vì chỉ có hai người đang đứng gần mà còn thêm bốn người nữa bên đống lửa. Gã hoặc tự do hoặc là chết nhanh chóng. Gã không muốn bị thương. Và gã chắc như quỷ là sẽ không chạy xa được.
J.T chửi thề bên dưới hơi thở khi một người bước đến – Lockwood, anh ta gọi và yêu cầu gã quay về trại. Khoảnh khắc sau, cổ tay phải của gã đã lại bị xích vào bánh xe. Một làn sóng của sự nhục nhã quét qua gã khi gã trông thấy Brandy đang quan sát. Gã trông thấy sự thương hại trong mắt cô lúc sớm hôm nay và biết cô cảm thấy tiếc cho gã. Gã không muốn cố thương hại, không muốn cô thấy gã như vậy, bị xích như một con chó chết tiệt. Hàm gã siết lại, gã nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Nhưng dù có cố gắng, gã cũng không thể rũ bỏ sự hiện diện của cô khỏi đầu. Gã cũng đồng thời nhận thức được thực tế rằng Martin Hawkins khó có thể rời mắt khỏi cô. Người đàn ông đó không rời tay khỏi Brandy nửa bước trong suốt cả ngày. Biết được Hawkins có thể nói chuyện với cô, chạm vào cô, cưỡi ngựa cạnh cô, như vết cứa vào ruột gan J.T. Việc cô cũng thích nó khiến gã cảm thấy giận dữ.
Gã nhìn lên chỉ để trông thấy Hawkins ngồi xuống cạnh Brandy và đưa cô một tách cà phê. Gã cũng không bỏ lỡ nụ cười dễ dàng nhá lên giữa họ. Họ chỉ chia sẻ vài nụ hôn, không hơn. Thực tế là cô chỉ chăm sóc khi gã bị thương và xoa dịu những giấc mơ tồi tệ của gã cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Không nghi ngờ gì, cô có thể làm thế với bất kỳ người đàn ông nào khác, đặc biệt là khi cô tin người đàn ông đó có thể là chìa khóa để cô trở về thời đại của mình. Và gã không thể lờ đi ngọn lửa ghen tuông đang nổ tung trong trái tim mình mỗi khi trông thấy cô và Hawkins. Tay gã siết chặt thành nắm đấm đau đớn, gã nhìn chằm chằm vào cô, ghét cô, muốn cô. Cần cô.
Brandy nhìn thẳng vào J.T khi Hawkins ngồi xuống cạnh cô. Bằng cách nào đó, cô phải tìm ra cách để giúp J.T trốn thoát. Trong khoảnh khắc, điều duy nhất cô có thể nghĩ là giả vờ rằng cô đã được cứu thoát. Miễn là họ thấy cô vui khi thoát khỏi nanh vuốt của J.T, có lẽ họ sẽ không giám sát cô quá chặt chẽ nữa. Nếu may mắn, cô có thể tóm được một khẩu súng. Cô không cho phép bản thân nghĩ ngợi xa hơn, không dám nghĩ đến hành động bạo lực như việc nổ súng. Brandy cười với Hawkins khi anh ta đưa cô đĩa thịt xông khói và đĩa đậu. Trong số tất cả những người thi hành luật này, anh ta đối xử với cô tôn trọng nhất. Những người khác nhìn cô với thái độ khinh thị rõ ràng. Họ nghĩ cô chẳng là gì hơn một người đàn bà da đỏ, chỉ tốt cho một điều, và một thứ. Ý nghĩ đó khiến cô giận sôi lên ngay cả khi cô cố gắng để tự nói với bản thân rằng chẳng quan trọng cho dù họ có nghĩ gì về cô.
Cô nhìn chằm chằm vào chỗ thịt xông khói và ít đậu đặt trên chiếc đĩa thiếc trên đùi. Làm sao những người đàn ông lại có thể ăn thứ hổ lốn này ngày này qua ngày khác đươc? Cô lờ đi thực tế rằng cô không có quần áo để thay, không đánh răng hay tắm, cô còn phải giải quyết nhu cầu sau những bụi cây, nhưng cô không khỏi tiếc nuối sự xa xỉ của một bữa ăn tươm tất và một tách cà phê, đầy bọt với kem tươi và đường. Cô cũng nhớ nước nóng nữa. Và son môi cùng kem dưỡng tay. Với những đôi giày thể thao và quần jean. Và cha mẹ cô. Và nhà cô. Những con thú cưng của cô. Hít sâu một hơi, cô khóa lại những kỷ niệm vào trong tâm trí, biết rằng nếu không dừng nghĩ về những thứ đã mất cô sẽ trở nên sướt mướt.
Cuối cùng, khi đã yên vị trong chăn, cô nhìn về phía J.T. Gã đang ngồi dựa lưng vào bánh xe. Cô không trông thấy gương mặt gã trong bóng tối, nhưng bằng cách nào đó cô biết gã không ngủ, gã quan sát cô khi cô quan sát gã. Bằng cách nào đó, cô nghĩ, cô phải tìm ra cách giải thoát gã trước khi quá muộn.
*** Một trong những con ngựa kéo xe bị khập khiễng vào ngày hôm sau. Lockwood chuyển tù nhân xuống để duỗi chân trong khi kiểm tra tình hình. Hawkins và những người khác cưỡi ngựa lên trước với hy vọng kiếm được ít thịt tươi.
J.T ngồi bên ngoài với những tù nhân khác, cân nhắc sự khôn ngoan trong việc chạy trốn. Nếu gã chỉ cần đặt được tay lên một khẩu súng thôi... Gã liếc về phía Brandy. Nếu gã bỏ chạy như thế, gã sẽ phải để cô lại. Lơ đãng, gã nhìn quanh. Ba người thi hành luật đang chơi blackjack[19]. Người đánh xe đang kiểm tra những con ngựa. Lockwood thì đang liếc mắt đểu cáng về phía Brandy. Tay J.T cuộn lại thành nắm đấm khi gã trông thấy hắn ta đang thơ thẩn bước tới chỗ Brandy đang ngồi.
“Vậy ra cô là giáo viên,” Lockwood bắt chuyện. “Có lẽ cô có thể dạy cho tôi một hoặc hai điều.” “Như kiểu cách cư xử chẳng hạn?” Brandy trả lời cay độc.
“Không cần phải kiêu ngạo thế đâu, cô bé.” Hắn liếc mắt xuống cô, bàn tay vuốt ve cánh tay cô, ngón tay gẩy nhẹ vào ngực cô. “Có lẽ chúng ta có thể dạy nhau.” “Bỏ tay khỏi người tôi.”
“Thôi nào, cô bé, cô cũng đã qua tay thằng ăn trộm đó rồi còn gì.” Brandy nhìn chằm chằm Lockwood, quá giận dữ để nói lên lời.
“Thôi nào,” Lockwood thúc giục. Hắn túm lấy cánh tay Brandy và kéo cô đứng lên. “Chỉ cần cho tôi vào phút thôi, cưng,” hắn dài giọng, giật cô ngã vào người hắn. Với tiếng kêu tắc nghẹn, Brandy tát hắn.
Lockwood lảo đảo lùi lại, mặt hắn sạm lại vì cơn thinh nộ và tát lại cô. Lẩm bẩm chửi thề, J.T ném mình vào Lockwood, đẩy hắn ngã nhào.
Và rồi J.T đang ở phía trên hắn, đôi tay bị cùm của gã siết chặt cổ họng Lockwood. Brandy hét lên khi hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau, lo sợ rằng J.T có thể giết chết Lockwood mất – và còn sợ Lockwood sẽ giết gã hơn.
Tiếng kêu của cô thu hít những người khác, họ nhanh chóng chạy về phía trước và kéo hai người đàn ông ra. “Chuyện quái gì đang diễn ra?” một người hỏi.
“Anh mù sao, Keenann? Hắn ta tấn công tôi, đó là những gì đã xảy ra,” Lockwood trả lời, xoa xoa cằm. Hắn trừng mắt nhìn J.T “Giữ hắn lại đó.” “Hawkins sẽ không thích thế đâu,” Keenan nói.
“Để xem,” Lockwood mỉm cười khi hắn kéo đôi găng tay ra. “Anh sẽ làm gì?” Brandy lo lắng hỏi.
“Giữ cô ta xa khỏi đây,” Lockwood cảnh cáo. “Tốt nhất là cô nên làm như anh ta nói, thưa cô,” Keenan cảnh báo.
Brandy nhìn Keenan hoài nghi. “Anh sẽ không chỉ đứng đó và để anh ta tra tấn tù nhân đấy chứ?” Keenan nhún vai khi anh ta giữ lấy cánh tay Brandy. “Gã người lai đã tự chuốc lấy.”
Bất lực, cô đứng nhìn Lockwood bắt đầu đá J.T, vào mặt, ngực, bụng. Âm thanh bàn tay đeo găng của Lockwood đánh vào J.T khiến cô run rẩy. “Dừng lại,” cô van nài, nhưng vô ích. Hắn ta đấm đá với độ chính xác cao, nhẫn tâm và tàn bạo, cắt một vết dài bên phía mắt trái J.T và vết khác bên phía mắt phải.
Cô nghe thấy J.T gầm gừ khi nắm đấm của Lockwood tiếp tục đánh liên hồi vào cơ thể mình. “Thế là đủ rồi!” cô hét lên, không thể chịu đựng được nỗi đau của gã thêm nữa, phát ốm vì những giọt máu đang nhỏ từ gương mặt gã.
“Cô ấy nói đúng,” Keenan nói. “Thế là đủ rồi.” Lockwood gật đầu. Hắn trông đầy hài lòng với bản thân, Brandy nghĩ. Hai người đang giữ chặt J.T thả gã ra, và gã ngã xuống trên đầu gối, thở hổn hển.
Lockwood cười toe toét với Brandy. “Bây giờ, về cô và tôi.” “Đừng có chạm vào cô ấy,” J.T thở ra với hàm răng nghiến chặt.
“Chết tiệt,” Lockwood thốt lên, “mày vẫn chưa học được bài học phải không?” J.T không nhìn lên. Thật khó để thở, để nghĩ. Gã có thể cảm thấy mắt trái đang sưng lên. Máu nhỏ giọt từ mũi; gã nếm được vị máu trong miệng. “Giữ tay mày tránh xa cô ấy ra.”
“Cô ta chỉ là một phụ nữ da đỏ. Dù sao thì, đó cũng không phải việc của mày về chuyện giữa tao và cô ta.” J.T nhổ máu ra khỏi miệng. “Cô ấy là một phụ nữ đang hoàng,” gã nói, giọng lào khào. “và quá tốt đối với một thằng như mày.”
Lockwood đỏ mặt. “Sao nào, mày là thằng con hoa -...” “Chuyện gì xảy ra ở đây?”
Brandy liếc qua vai thấy người đánh xe bước về phía họ. Keenan nhún vai. “Cutter tấn công Lockwood.”
“Vậy nên Lockwood đánh hắn tả tơi,” một người lúc trước giữ J.T thêm vào. “Đúng vậy không, Lockwood?” người đánh xe hỏi.
“Phải. Anh có vấn đề gì với chuyện đó không, Wuint?” “Chết tiệt là có. Đi kiếm ít củi đi. Tôi sẽ lo mọi chuyện ở đây.”
Lockwood cau mày nhìn Quint, sau đó hiên ngang bước đi. “Anh có ổn không, Cutter?” Quint hỏi.
“Tránh xa tao ra.” “Tôi cần kiểm tra mấy vết cắt.”
“Cút xuống địa ngục đi.” “Xin lỗi, thưa anh,” Brandy nói lặng lẽ. “nhưng có lẽ anh ấy sẽ để tôi kiểm tra mấy vết thương.”
“Được rồi, thưa cô.” Quint đưa Brandy một bi đông nước và một mảnh vải. “Cẩn thận. Nếu hắn ta làm gì, cô cứ la lên.” “Được mà.”
Những người thi hành luật quay lại làm việc, để Brandy lại với J.T “Sao anh lại làm thế?” cô hỏi, quỳ trước mặt gã.
J.T nhìn lên, vẻ mặt gã cứng lại khi trông thấy vết bầm trên má Brandy. “Cô nghĩ là tại sao?” Cô nhìn chằm chằm vào mắt gã, tim cô phồng lên với những cảm xúc. Giống như một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời, gã đã cứu cô.
Cổ họng cô nghẹn ngào xúc động, cô thấm ướt mảnh vải và bắt đầu lau sạch máu trên mặt gã. Gã được coi là một kẻ cứng đầu, một kẻ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, bất cứ ai, nhưng gã đã tới bảo vệ cô ngay cả khi tay bị còng và gã không có cách nào có thể thật sự bảo vệ cô. Và gã nhận được gì khi trở thành một anh hùng? Bị đánh đập tả tơi. Sau khi lau xong vết máu trên mặt J.T, cô giũ sạch miếng vải, sau đó đặt nó lên mắt trái gã với hy vọng làm giảm vết sưng.
“Cô tự đắp lên mình đi,” gã lẩm bẩm. “Tôi ổn mà,” Brandy nói, nâng tay lên bên má đang nhói đau. Nó đau như lửa đốt, nhưng chẳng là gì so với những vết cắt bên mắt J.T.
J.T quan sát gương mặt Brandy khi cô chăm sóc vết thương cho mình, xúc động trước sự quan tâm của cô. Cô nhăn mặt mỗi khi gã nhăn mặt, như thể cô cũng đang bị đau. Và gã yêu điều đó. Gã yêu cô. Ý nghĩ đánh thẳng vào gã còn hơn những nắm đấm của Lockwood. Brandy ngồi lại, nghiêng đầu sang bên. Gã sẽ rất khó nhìn bình thường. “Anh có thấy bị nội thương không?”
“Không.” “Tôi xin lỗi, J.T.”
“Đó đâu phải lỗi của cô.” Gã liếc nhìn quanh trại, sau đó siết chặt tay Brandy trong tay mình. “Tôi phải trốn khỏi đây,” gã gấp gáp nói. “Tôi biết. Tôi đang cố và cố nghĩ cách, nhưng có vẻ như không được. Thậm chí nếu tôi có lấy được một khẩu súng, chúng ta vẫn ở thế yếu. 7 đấu 2.” Cô lắc đầu. “Tỷ lệ quá chênh lệch, J.T”
“Tôi sẵn sàng thử,” gã nói, cau mày. “Ý cô là gì, chúng ta sao?” “Anh không định bỏ tôi lại đây chứ, phải không?”
“Chết tiệt là đúng thế. Người đánh xe giữ một khẩu súng bên dưới ghế ngồi. Thử xem xem cô có thể lấy nó đêm nay không, sau đó đưa nó cho tôi ngày mai khi họ mang bữa tối tới. Tôi sẽ giải quyết phần còn lại.” “Nó quá nguy hiểm...”
“Chết tiệt, Brandy, tôi không quay lại Cedar Ridge đâu. Bây giờ thì, cô có giúp tôi hay không đây?” “Được rồi, J.T.”
Cô đang cho J.T chút nước trong bi đông khi Martin Hawkins cưỡi ngựa tới, mang theo một con hươi trên ngựa. “Chuyện quái gì xảy ra ở đây?” Hawkins yêu cầu.
J.T ngồi lại, vẻ mặt bình thản, khi Brandy thuật lại những gì xảy ra. “Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nào nữa,” Hawkins nói cộc lốc. “Quint, con ngựa đó sao rồi?”
“Nó bị vấp vào đá. Sẽ khá hơn trong ngày mai.” Hawkins gật đầu. “Được rồi, chúng ta nghỉ lại đêm nay.”
*** J.T vẫn tỉnh táo sau khi những người khác đã ngủ. Gương mặt gã bị thương và xương sườn gã đau nhói. Gã chửi thề khi nhìn chằm chằm vào sợi xích đang trói tay gã vào bánh xe. Loài vật còn được biết đến khi chúng nhai đứt một chân để chạy thoát. Gã biết chúng cảm thấy ra sao và nghĩ rằng gã sẵn sàng hy sinh một bàn tay để được tự do.
Thở dài, gã nhìn lên bầu trời đêm. “Một năm, Gideon.” Nhắm mắt, J.T tựa đầu vào bánh xe. “Ông đã hứa cho tôi một năm,” gã lẩm bẩm. “Chết tiệt, đến thiên thần cũng chẳng thể tin được.” Đừng có đánh mất niềm tin vào ta như thế, J.T Cutter.
J.T mở mắt và nhìn qua vai, hoàn toàn mong đợi Gideon đang đứng phía sau. Nhưng không có ai ở đó, chỉ có một bụi cây rì rào trong gió. Lẩm bẩm chửi thề, J.T nhắm mắt lại lần nữa. Niềm tin, gã nghĩ một cách buồn bã. Gã chưa bao giờ có niềm tin vào bất kỳ ai, ngoài bản thân.
Và xem xem chúng đưa anh tới đâu kìa. J.T khụt khịt mũi. Đúng thứ gã cần, một thiên thần có khả năng châm biếm sâu cay.
Phải có niềm tin. Giọng nói vang lên lần nữa, lần này to hơn. Gió đang thổi. Một tia sáng di chuyển và đậu trên cánh tay J.T. Gã nhìn chằm chằm vào ánh sáng, chửi thề khi chiếc còng trên cổ tay phải mở ra lặng lẽ.
“Cái quái...” Niềm tin đấy, J.T.
Ánh mắt J.T lướt quanh trại. Những người đàn ông đều đã ngủ; gã có thể nghe thấy tiếng ngáy của họ. Ngay cả người gác đêm dường như cũng đang ngủ ngon lành. Ánh mắt gã nán lại trên Brandy. Gã thật là đồ ngốc khi đề nghị cô giúp gã trốn. Và gã thật ngốc khi ngồi đó và ước rằng gã có thể mang cô đi cùng.
Di chuyển lặng lẽ, gã đứng lên và bước qua trại về phía lũ ngựa. Giây sau, gã đã lắp xong yên và sẵn sàng bỏ đi. Nhón chân về phía người gần nhất, gã lấy súng của anh ta, sau đó lấy vài bi đông nước và một túi bánh quy. “Tôi biết, tôi biết,” gã lẩm bẩm khi trượt súng vào bao yên vào treo bi đông nước. “không ăn cắp nữa.”
Gã vừa nhảy lên yên khi nhận ra gã không một mình nữa. Với khẩu súng trong tay J.T xoay người. Và đối mặt với Brandy. “J.T!” cô la lên. “Sao anh thoát được?”
“Không có thời gian cho việc đó đâu,” gã thì thầm, biết cô sẽ không bao giờ tin nếu gã nói với cô. Gã liếc qua vai. “Và nhỏ giọng xuống.” “Tôi sẽ đi với anh.”
Gã nén xuống niền vui đang trào dâng khi nghe thấy những lời cô nói. “Không, Brandy. Rất nguy hiểm.” “Tôi nói tôi sẽ đi với anh.”
“Thật sao? Cô có chắc là không muốn ở lại đây và cùng Hawkins ổn định ở miền Tây?” “Cái gì?”
“Cô nghe rồi đấy!” J.T thì thầm giận dữ. “Anh ta đã lẽo đẽo theo cô như giẻ rách ý.” “Đừng có vô lý thế.”
“Đó là sự thật, và cô biết thế.” “Chúng ta thật sự không có thời gian đứng đây và tranh luận về chuyện đó đâu,” Brandy chỉ ra.
“Không, chúng ta không có. Tôi sẽ đi.” “Anh có thể cần cái này.”
Lời cô nói dừng những sải chân của gã lại.Quay người, gã nhìn chằm chằm vào bàn tay đang mở ra của cô. Ánh trăng lấp lánh soi sáng khẩu súng lục. Không nói lời nào, gã lắp yên và ném dây cương cho cô. Gã không giúp cô lên ngựa và không nhìn lại khi cô theo gã. Gã chỉ tập trung vào việc dẫn con ngựa của mình tiến vào bóng tối.
Gã biết mà không cần nhìn lại rằng cô đang theo mình. Họ cưỡi ngựa cho đến khi bình minh lên, sau đó trốn trong một hang động nhỏ nằm trong một đồi đá ngổn ngang. Giờ gã đang buộc con ngựa đực khuất khỏi tầm mắt, sau đó quay trở lại ngụy trang hang động một cách tốt nhất có thể. Một người ít kinh nghiệm sẽ đi qua đường mòn mà không chút chú ý, nhưng Hawkins không phải người ít kinh nghiệm.
Brandy đã nhóm một ngọn lửa nhỏ khi gã quay lại hang. Cô quay người khi gã bước tới, mái tóc đen của cô xõa quanh vai như một làn lụa màu gỗ mun. Cô trông như một cô gái rừng xanh mặc áo da nai và nhóm lửa. J.T nhìn chằm chằm cô, cổ họng thít lại, hai tay siết lại bên hông. Đúng hay sai, chỉ có một giờ để sống, gã cũng muốn cô, đau đớn vì cô, khao khát cô, hơn bất kỳ thứ gì gã từng mong mỏi trong đời.
“Brandy...” Cô bước một bước về phía gã, do dự một chút, và đưa tay ra. Gã bước về phía cô. Tự nguyện. Háo hức.
Cô ngước nhìn gã. “Nó có đau lắm không?” Gã ngây người nhìn cô chằm chằm. “Gì cơ?”
“Mặt anh? Có đau không?” “Một chút.”
Cô bắt đầu lùi lại, nhưng gã kéo cô vào vòng tay mình, cơn đau do Lockwood gây ra bị lu mờ bởi nhu cầu của gã trước Brandy. Gã thì thầm tên cô khi vuốt ve má cô. Và rồi, gã cúi xuống và chiếm lấy môi cô. Cánh tay cô trượt lên cổ gã để kéo gã gần hơn, và gã cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô áp vào cơ thể cứng rắn của mình.
“Anh nghĩ là anh yêu em.” J.T thì thầm. “Thật sao?” Cô ngước nhìn gã, niềm vui của cô trước những lời gã nói hiển hiện trong nụ cười của cô.
“Anh đã cố không yêu,” J.T thú nhận. Gã kéo cô vào gần hơn, ngây ngất trong sự ấm áp của cô. “Không có tương lai cho chúng ta. Em biết điều đó, phải không?” Brandy gật đầu, bị mê hoặc bởi những ham muốn cô đọc thấy trong mắt gã. Cô có thể cảm nhận thấy cơ thể gã ép chặt vào cô, cứng rắn và cơ bắp.
“Nó không quan trọng.” Không gì quan trọng bằng lúc này, cô nghĩ, khoảnh khắc này, người đàn ông này. Kiễn chân, cô chào đón nụ hôn của gã, say sưa trong sức nóng của miệng gã áp lên cô, sự mềm mại khi lưỡi gã chải lên môi dưới cô.
Bàn tay gã khum lấy mông cô, kéo cô vào gần hơn, không chút nghi ngờ nào rằng gã muốn cô. Và cô muốn gã. Tay gã di chuyển khắp người cô, nhẹ nhàng chiếm hữu, khi nụ hôn của gã thân mật hơn nữa. Lưỡi gã như có lửa, mạnh mẽ, khuấy động, cho đến khi cô run rẩy trong vòng tay gã, thở hổn hển.
Gã thì thầm tên cô hết lần này đến lần khác khi gã kéo cô ngả xuống tấm trải bên ngọn lửa. Gã tháo đôi giày da đanh của cô ra, bàn tay gã trượt dọc bắp chân, xoa xoa mu bàn chân cô. Lưỡi gã lướt xuống cổ cô sau đó là làn da nhạy cảm sau tai cô khi gã cởi áo ngoài và trượt nó qua vai cô, để lộ ra chiếc áo ren đen vẫn luôn ám ảnh tâm trí gã. Chậm rãi, muốn thưởng thức khoảnh khắc này, gã trượt chiếc váy da nai mềm mại trên hông cô xuống, để lộ ra nửa còn lại của thứ đồ lót kỳ quoặc cô mặc.
Ánh mắt gã di chuyển trên làn da bánh mật của cô, dừng lại ở chiếc áo ren che phủ ngực. “Đẹp quá,” gã thì thầm, “quá đẹp.” Thì thầm tên cô, gã kéo cô vào vòng tay, bàn tay gã lướt nhẹ trên lưng, lấy làm lạ về sự mềm mại của làn da cô và cách cô tan chảy trong vòng tay mình. Mỗi lời thì thầm, từng cử động của cô đều đang khuyến khích gã.
Ngươi sẽ không làm thế! Là giọng nói của Gideon, to như sấm, ầm ầm trong tâm trí J.T.
J.T rên rỉ. “Không phải bây giờ, Gideon.” “Lại là Gideon!” Brandy la lên, đặt tay vào ngựa J.T, cô cố đẩy gã ra. “Ai là Gideon?”
J.T chớp mắt. “Gì cơ?” “Anh nghe em nói rồi đấy. Ai là Gideon?”
“Để sau đi. Brandy.” “Không, bây giờ. Anh đã từng đề cập đến ông ta rồi, và em muốn biết ông ta là ai.”
“Em sẽ không tin nếu anh nói đâu.” “Cứ thử đi.”
J.T thở ra một hơi dài, và rồi, biết rằng tâm trạng đã bị phá hỏng, ít nhất là trong lúc này, gã nói xoa dịu Brandy. “Ông ấy là một thiên thần. Thiên thần hộ mệnh của anh.” “Thiên thần!” Brandy nhảy dựng, kéo lại tấm chăn che bớt sự trần trụi của cô, cô nhìn quanh hang. “Anh đang đùa, phải không?”
“Anh ước là thế.” Cô bắt đầu nói chuyện đó là không thể, nhưng từ ngữ chết lặng trong họng. Cô cũng từng nghĩ chuyện vượt thời gian là không thể đó thôi. Cho đến giờ. “Ông ta trông thế nào? Ông ta có cánh không?”
“Không có cánh,” J.T nói. “Ông ta cao. Mặc một bộ đồ toàn màu trắng. Ông ta...” J.T nhún vai. “Anh không biết, khó miêu tả lắm. Ông ta bao phủ trong ánh sáng, nếu em hiểu ý anh là gì.” Brandy gật đầu. “Anh thấy ông ta ở đâu?”
“Anh không biết nữa. Thiên đường, chắc là vậy, mặc dù trông có vẻ không giống. Anh trông thấy ánh sáng trắng đó, và rồi anh nghe thấy giọng ông ta. Nó ma quái như đến từ địa ngục ấy.” Một ánh sáng trắng, Brandy nghĩ. Những người từng đặt một chân vào cửa tử đều luôn nói về ánh sáng trắng và cảm giác an bình và tình yêu thương. “Anh cảm thấy thế nào khi ở đó.”
J.T cau mày. “Anh không biết. Ấm áp. An toàn.” Gã nhìn ra ngoài bóng tối. Gã cảm thấy thật ngu ngốc, nói chuyện như thế này. “Còn gì nữa?” Brandy giục, nghĩ về chuyện lạ lùng làm sao khi cô đang nói chuyện với ai đó đã từng bước sang phía bên kia cuộc đời.
“Anh cảm thấy được yêu thương,” J.T trả lời lặng lẽ. “Anh biết anh sẽ không được tha thứ cho cuộc đời anh đã sống, nhưng anh biết dù thế nào ông ta vẫn hiểu và yêu thương anh.” Brandy cảm thấy nước mắt đau xót đang châm chích mắt cô. Không chút nghi ngờ nào trong tâm trí rằng gã đang nói thật. “Chuyện gì đã xảy ra? Ông ta nói gì?”
“Ông ta nói anh được cho cơ hội thứ hai để cứu rỗi bản thân.” “Và rồi sao nữa?”
J.T do dự, không muốn nói rằng cơ hội thứ hai chỉ là một khoảng thời gian hạn chế. “Ông ta mờ dần, và điều tiếp theo anh biết, là em đang nhìn chằm chằm vào anh.” “Thật không thể tin được!” Brandy trầm ngâm rồi cau mày. “Nhưng tại sao anh lại gọi tên ông ta trong khi chúng ta... trong khi chúng ta đang làm tình?”
Lần đầu tiên trong nhiều năm gã có thể nhớ, J.T đỏ mặt. “Ông ta như kiểu lương tâm của anh ý.” “Lương tâm của anh? Ý anh là gì?”
“Gần đây, bất cứ khi nào anh làm điều gì đó mà ông ta không đồng ý, anh nghe thấy tiếng ông ta trong đầu.” “Ồ.” Lời giải thích hoàn hảo, Brandy nghĩ. Mọi người trong những năm 90 có xu hướng bỏ qua những thứ cổ lỗ như đạo đức, nhưng một thiên thần chắc chắn sẽ không chấp nhận sự gần gũi thể xác mà chưa có sự chấp thuận của nhà thờ. Cô cảm thấy má mình hồng lên khi tự hỏi chuyện gì xảy ra với lương tâm của chính cô vậy. “Anh sẽ phải cứu rỗi bản thân mình thế nào?”
“Anh không biết nữa, nhưng anh có cảm giác bắt cóc em và ăn trộm ngựa không phải cách tốt nhất để bắt đầu.” “Có lẽ là không,” Brandy đồng ý với một nụ cười gượng gạo. “Vậy, chúng ta sẽ đi đâu nào?”
“Đi tìm người Lakota.” “Nhưng em muốn về nhà,” Brandy nói, ghét sự than vãn trong giọng mình, nhưng cô không thể ngăn được. “Em nhớ gia đình em, bạn bè em.”
J.T lẩm bẩm khe khẽ. Gã không có gia đình để nhớ, không có bạn bè để nói chuyện. “Có lẽ để sau đi.” Brandy bắt đầu tranh luận, chỉ để nhận ra rằng cô muốn ở lại đây, với J.T, hơn là cô muốn về nhà.
“Từ những gì Hawkins nói, cũng không khó khăn để tìm thấy những người của anh đâu,” Brandy nhận xét. J.T gật đầu. Có lẽ đó cũng không phải ý hay, gã nghĩ buồn bã. Nếu những người Lakota là những người hiếu chiến, họ có lẽ sẽ tấn công trước và hỏi han sau. Nhưng gã phải nắm lấy cơ hội. Gã không hiểu tại sao việc đi tìm lại những người bên mẹ đột nhiên trở nên vô cùng quan trọng, một điều gì đó trong gã cứ mãi thúc giục gã điều đó.
“Chúng ta tốt nhất nên ngủ một chút,” J.T nói. “Anh muốn lên đường vào sớm mai.” Brandy rùng mình. Đống lửa sắp tàn và cô đột nhiên thấy lạnh. Và cô đơn khi không có vòng tay của J.T.
J.T liếc nhìn Brandy. Cô đang ngồi bên cạnh gã, chăn kéo lên tận cằm. Lần đầu tiên, gã nhận ra ngọn lửa đang lụi dần. “Tốt nhất anh nên đi kiếm thêm chút củi.” “Em muốn anh sưởi ấm cho em.”
“Anh không nghĩ đó là ý hay đâu.” Brandy cau mày. Và rồi, với một nụ cười, cô quay lưng lại với gã và mặc áo vào. “Tốt hơn chưa nào?”
“Tốt hơn rồi.” Gã thì thầm tên cô khi kéo cô vào vòng tay, ngạc nhiên lần nữa với cách cô vừa vặn trong vòng tay gã đến nhường nào, cảm giác thật tuyệt khi ôm cô thật gần. Môi gã chạm vào má cô, thái dương cô. “Anh chưa bao giờ biết đến ai giống như em,” gã thì thầm nhẹ nhàng. “Dĩ nhiên là không rồi,” Brandy nhận xét, rúc vào người gã.
“Ý anh không phải chỉ bởi em đến từ tương lai,” J.T nói, cười khúc khích. “Nhưng trước giờ anh chưa bao giờ được biết đến nhiều phụ nữ đang hoàng.” “Nhưng anh biết rất nhiều phụ nữ, phải không?”
“Phụ thuộc vào việc em coi thế nào là nhiều.” “Thế anh coi thế nào là nhiều?”
J.T nhún vai. “Năm mươi, sáu mươi.” Cô ngước nhìn gã, đôi mắt mở to. “Anh đang đùa!”
“Anh đùa thôi mà.” “Anh biết đến rất nhiều phụ nữ sao?”
Cô đang không có ý nói về những người thân quen, J.T trầm ngâm buồn bã. Cô nghĩ nó với nghĩa khác. “Không nhiều lắm.” “Anh đã từng yêu chưa?”
“Chưa.” Những ngón tay gã vùi trong tóc cô, vuốt ve gáy cô, và trượt xuống lưng cô. “Còn em?” “Không hẳn. Em nghĩ là có vài lần, đặc biệt là khi vị thành niên. Có một người đàn ông ghé qua. Em đã phát điên vì anh ta. Anh ta cao, u tối và đẹp trai; anh ta cưỡi một con Crazy Horse. Em đã nghĩ anh ta trông thật tuyệt vời.” Brandy ngừng lời. Derek Blue Dog hơn cô mười tuổi. Cô đã từng vật vã mất mấy tuần khi Derek cưới chị gái người bạn thân nhất của cô. Cô có hẹn hò sau đó, nhưng không có ai nghiêm túc cho đến Gary.
“Sao em chưa kết hôn hả Brandy?” Gã đã từng hỏi cô điều đó, và cô từ chối trả lời. “Em đoán là em đang chờ đợi Hoàng tử Quyến rũ tới và mang em đi trên con ngựa của anh ta,” cô nhìn J.T trầm ngâm, đôi môi cô cong lên thành một nụ cười. “Anh đã mang em đi,” cô thêm vào lặng lẽ.
“Ừ. Trên một con ngựa ăn cắp.” Brandy bắt gắp ánh mắt gã và biết, trong khoảnh khắc đó, cô đã rơi vào tình yêu vô vọng với J.T Cutter.
Chậm rãi, gã ngả đầu về phía cô. Đôi mắt gã tối lại và âm ỉ cháy, lấp đầy tầm nhìn của cô, che mờ phần còn lại của thế giới. Nụ hôn của gã ấm áp, ngọt ngào và đầy khao khát. Cô thở hổn hển khi nó kết thúc.
“Anh yêu em,” J.T thì thầm, giọng đầy ngạc nhiên. “Anh chưa bao giờ nói những lời đó với bất kỳ ai ngoại trừ...” Giọng gã nhỏ dần và gã quay đi. “Ngoại trừ?”
“Ngoại trừ mẹ anh.” Nhẹ nhàng, cô ôm lấy cằm gã và hướng mặt gã về phía cô. “Em cũng yêu anh, J.T”
“Em không nên thế.” “Em không thể đừng được.”
“Anh biết,” Đốt ngón tay gã chạm nhẹ vào má cô, “Anh cũng vậy.” Nó chẳng giải quyết được gì, J.T trầm ngâm chán nản. Gã chỉ có gần một năm để sống và chẳng có gì để cho cô. Gã không có quyền yêu cô và không có quyền để cô chăm sóc gã, vậy mà, sai hay đúng, gã vẫn muốn dành từng phút trong quãng thời gian gã có để ở bên người phụ nữ đang trong vòng tay mình.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)