Quyển II - Chương 1: Trăng Mai Sơn
a ngày sau, Lý Bố Y, Lại Dược Nhi, Yên Dạ Lai nhằm hướng bắc mà đi, thoáng cái đã đến gần Mai Sơn.
Mai Sơn là một địa phương có phong cảnh tú lệ. Bởi vì Mai Sơn nằm ở sườn núi, mát mà không rét, gió nhẹ khoan khoái, mang lại chút khí lạnh dễ chịu. Địa phương này mang màu xanh của núi, vàng của cây, màu đỏ của hoa mơ, màu lam của chồi non, bốn thứ màu sắc cùng tụ họp tại một nơi làm cảnh núi non u tịch càng tăng thêm một phần đẹp đẽ.
Lý Bố Y cảm thán:
"Một ngọn núi đẹp."
Lại Dược Nhi trỏ cây mơ nói:
"Một cây mơ đẹp."
Từ trong nhụy hoa có con ong bay ra, đập cánh ong ong, đột nhiên nhằm về phía Yên Dạ Lai đang cúi đầu ngắm hoa.
Yên Dạ Lai vội buông tay, hai ngón tay cặp lấy chú ong. Cánh ong hãy còn vo ve. Cành mai bật lại, rung động, rớt xuống mấy hạt giống.
Yên Dạ Lai cười:
"Một con ong đẹp."
Lại Dược Nhi trông thấy vẻ mặt như phù dung của Yên Dạ Lai, so sánh với mai hoa, một đỏ một trắng, đỏ thì diễm ngạo, trắng thì thanh lệ. Hai khí chất lại có thể thay đổi lẫn nhau khiến y không khỏi nhìn đến say mê.
Trong y học Lại Dược Nhi có thành tựu kinh nhân, nhưng phương diện tình cảm vi diệu giữa nam và nữ y lại hoàn toàn không có kinh nghiệm. Bởi vì thân phận địa vị của y trong võ lâm thật sự siêu thoát nên đối với Tiêu A Phượng, Diệp Mộng Sắc y đều là dùng cái tâm đối đãi như với muội muội hay hậu bối.
Bản thân y cũng mắc chứng suy lão nên cũng không muốn liên lụy người khác.
Thời khắc này lòng y dấy lên một cảm giác vi diệu, nhưng y lại cố gắng ức chế thứ cảm giác đó, quay đầu nhìn Lý Bố Y. Lý Bố Y lại không biết từ bao giờ đã chuyển đến chỗ bảy gốc mai khác để thưởng hoa. Lý Bố Y dưới tán mai hoa tựa như một cao thủ cô độc từng trải đang lẩn trốn sự vang danh. Bố y từng nhuộm máu trên đường giang hồ phong ba mà nay phản chiếu ánh hồng của mai hoa.
Lại Dược Nhi chợt nảy sinh một loại cảm giác, mong muốn ẩn mình tại một thế ngoại u cốc, lại thêm một trang hồng phấn làm bạn tri âm dưới trăng thanh gió mát…
Y lập tức không nghĩ nữa.
Nghe Yên Dạ Lai lẳng lặng thốt:
"Hỏng rồi."
Lại Dược Nhi hơi ngẩn ngơ, không hiểu thế nào.
Ngón tay nhỏ nhắn của Yên Dạ Lai trỏ tay áo màu lam của y,nàng nói:
"Món nợ tôi thiếu ngài, bây giờ lại hỏng rồi. Tôi phải khâu lại cho ngài."
Lại Dược Nhi nhớ lại lúc mới gặp Yên Dạ Lai, từng cho nàng năm mươi lượng chi tiêu sinh hoạt. Vì Yên Dạ Lai không lấy, y liền bảo là thu lao vá áo. Hôm nay, tay áo bên phải của y đã bị Du Chấn Lan phá thủng. Yên Dạ Lai nhắc đến chuyện vá áo, trong lòng Lại Dược Nhi liền trỗi dậy một đoạn hồi ức ấm áp.
Không sơn u cốc, phải nói ý tứ tràn đầy không ngớt.
Yên Dạ Lai nói xong, đầu hơi cúi xuống. Hàng mi dài run khẽ, hai má ửng lên như thoa phấn, gương mặt mĩ lệ càng khiến người yêu thích.
Lại Dược Nhi và Yên Dạ Lai thưởng hoa, tựa như hai con người trong tiên cảnh đã quên lãng ưu phiền, gần như quên luôn những chuyện ngăn cản bước chân.
"Ngài có thích Tiểu Ngưu không?" - Yên Dạ Lai chợt thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên thích." - Lại Dược Nhi nghiêng đầu nhìn nàng.
Yên Dạ Lai nở nụ cười ngọt ngào.
"Ngài thích mai hoa chứ?"
"Cùng thích."
"Thích nhất là…loại hoa gì?"
"Đều thích cả, mỗi loại một vẻ." - Lại Dược Nhi thành thực trả lời.
"À." - Giọng Yên Dạ Lai tựa hồ có chút thất vọng.
Trầm mặc hồi lâu, Yên Dạ Lai lại hỏi:
"Ngài…ngài thích hoa hải đường không?"
"Thích." - Lại Dược Nhi không hiểu.
"Thích…hoa phù dung…chứ?"
Lại Dược Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, tự trách mình làm sao ngu xuẩn như vậy. Ngoại hiệu trên giang hồ khi xưa của Yên Dạ Lai chẳng phải là Ngọc Phù Dung sao? Tại sao…Y cuống quýt, má ửng đỏ, không biết trả lời thế nào cho phải.
Đúng lúc đó nghe tiếng Lý Bố Y đang đi đến trước mặt:
"Mai Sơn không có khách sạn, chỉ có sơn trang. Chúng ta nghỉ lại sơn trang một chuyến vậy."
Lại Dược Nhi cao giọng đáp:
"Được."
Y quay người muốn nói gì đó với Yên Dạ Lai. Nhưng Yên Dạ Lai đã nghỉ chân bên một gốc mai, cảnh tượng đẹp như một pho tượng ngọc Quan Âm lặng lẽ nhìn ngắm thế gian. Lại Dược Nhi chỉ cách nàng ba bước chân nhưng không cách gì phá vỡ cự ly tĩnh lặng đó.
Y cũng không có dũng khí phá vỡ nó.
Ăn xong bữa cơm dưới ánh đèn leo lét, Lý Bố Y thư thái vươn vai nói:
"Ta muốn bói một quẻ. Đêm nay trăng thanh gió mát, khung cảnh tĩnh lặng như vậy, hai vị không muốn ra ngoài đi dạo sao?"
Lại Dược Nhi rất muốn yêu cầu nhưng lại nói không nên lời.
Ngọn đèn nhỏ, trong ánh sáng nhạt nhòa, Yên Dạ Lai chớp chớp hàng mi, thấp giọng:
"Không."
Ba người trở lại phòng. Lại Dược Nhi phập phồng trong tâm, lúc thì muốn đả tọa nên mới đứng dậy, lúc thì muốn nghỉ sớm nhưng lại trở mình đi lại trong phòng.
Lúc này trong lòng y như có hàng vạn con ngựa chạy loạn, tâm ý kiềm chế không yên.
Ánh đèn trong phòng hiu hắt, dưới ngọn đèn phảng phất có bóng dáng nữ tử nhanh nhẹ mà uyển chuyển.
Y định thần, nến vẫn là nến, trừ cái bóng của mình, không có bóng dáng ai khác.
Y giậm chân nghĩ, Yên Dạ Lai xinh đẹp như thế, y cùng nàng ở cùng chỗ, so với sự quan tâm dành cho dược vật chữa tuyệt chứng thì hình như y vẫn quan tâm đến nàng hơn, huống hồ thêm cảm giác ngọt ngào sâu sắc trong thâm tâm, vì sao y không đi tìm nàng chứ?
Chỉ cần bây giờ y từ chỗ này bước ra một, hai, ba…không đến năm mười bước, liền có thể gõ cửa phòng Yên Dạ Lai, nghe được thanh âm trong trẻo dễ chịu của Yên Dạ Lai…
Nhưng… nếu Yên Dạ Lai hỏi:
"Ai đó?"
Y nên đáp thế nào?
"Là ta."
"Trễ như vậy, có chuyện gì?"
Y nên đáp thế nào đây?
Nghĩ đến đó, y lại ngồi phệt xuống, vỗ lên đỉnh đầu, tự trách:
"Lại Dược Nhi ơi Lại Dược Nhi, người ta chính là nữ tử trinh liệt đã từng có trượng phu, làm sao để ý đến ngươi…"
Nghĩ như vậy y lại không cam tâm:
"Nếu nàng vô ý, vì sao phải hỏi ta có thích hoa phù dung hay không? Nếu ta bảo thích thì sao?"
Lại Dược Nhi tự hận bản thân, cảm thấy không nắm chắc cơ hội, lại nghĩ:
"Nói không chừng, nàng hỏi như vậy chỉ là sơ ý, thậm chí là vô ý thôi?"
"Là tự mình đa tình thôi?"
Lại Dược Nhi nghĩ ngợi rồi thì nằm lên giường. Nhưng chẳng biết vì sao vừa mở mắt liền xuất hiện gương mặt Yên Dạ Lai, so với phù dung còn đẹp hơn, y đành khép hai mắt, không ngờ dung mạo ngọc ngà của Yên Dạ Lai lại chân thực treo trước mắt.
Lại Dược Nhi trở mình bước xuống giường, khoác thêm áo, lòng nghĩ rằng mình nên mượn cớ gì thì tốt đây. Bảo là nến bị gió thổi tắt, qua mượn lửa mang về… Hay ra ngoài quên mang theo đá lửa? Mượn lửa, có thể mượn Lý thần tướng mà!
Hay bảo nghe tiếng động lạ nên qua xem thế nào?…Nhưng, mấy lời thế này chẳng phải rất vô sỉ sao, chi bằng…Y liếc thấy lam bào đang khoác trên người, cuối cùng đã nghĩ ra lí do. Chỉ cần nói rằng đến nhờ nàng vá áo giúp…
Lại Dược Nhi hài lòng, đang muốn đi, bỗng dưng chiếc gương treo tường phản chiếu ảnh của bản thân.
Mỗi nếp nhăn trên mặt hằn sâu, tóc trắng như sương.
Y nhất thời dừng chân.
Giữ bộ dạng ngẩn ngẩn ngơ ngơ ấy một chốc, y từ từ cởi bỏ lam bào, cất vào hành lí, tự mắng mình trăm ngàn lần:
"Lại Dược Nhi ơi Lại Dược Nhi, ngươi thực không phải người!"
"Ngươi còn lại bao nhiêu tuổi thọ đâu mà ràng buộc một hảo nữ tử trinh khiết như vậy… Ngươi nghĩ ra ác niệm như thế, thực không phải người!"
Y chán nản ngồi bên cạnh giường, vốn muốn nằm xuống, chợt bị một ý niệm kịch liệt chưa bao giờ xuất hiện chiếm cứ tâm trí:
"Nếu ta đã không con bao nhiêu ngày để sống, khả năng lấy được Nhiên Chi Đầu Đà cực nhỏ. Cả đời ta cứu người, chữa bệnh cho người, trước khi chết vì sao không thể hưởng thụ một chút, cần gì lo chi đến lễ giáo, đạo đức!"
"Chỉ cần hai người đều tình nguyện, không bức ép, có gì mà không được!"
Lại Dược Nhi nghĩ đến lúc mới gặp Yên Dạ Lai, khi nàng ở bên cạnh, trong lòng có luồng khí nóng trào lên, không ngừng kích thích hưng phấn, cảm giác kịch liệt ái mộ tình dục chưa từng có ấy khiến y quên hết trói buộc trong lòng. Y một bước đã tới cửa phòng, đẩy cửa ra, lồng ngực đập dồn dập, hút mạnh hơi gió.
Gió lạnh.
Gió trên núi vô cùng trong lành, lạnh lẽo.
Cơn gió này cũng như nước lạnh thức tỉnh Lại Dược Nhi.
"Thôi vậy!"
"Không phải không dám mà là có chỗ không thể. Đạo đức, lễ giáo chỉ có ở lòng người. Bản thân nếu thực lòng đối đãi nữ tử này, càng không được nhân lúc cao hứng tìm vui mà khiến người khác đau khổ cả đời!"
"Không được…Hơn nữa, Yên Dạ Lai là một nữ tử tốt. Nàng không nhất định thích mình."
Nghĩ vậy, Lai Dược Nhi như bị một sợi dây trói buộc thâm tâm, vô cùng đau đớn.
"Yên Dạ Lai, Yên Dạ Lai, Yên Dạ Lai."
Y hết lần này đến lần khác gọi tên nàng, trong tâm chồng chất hình ảnh xinh đẹp của Yên Dạ Lai.
Y ngồi bên giường, nhìn ánh nến suy nghĩ đến xuất thần, liếc thấy một con gián vừa lớn vừa đen từ gói y phục bò ra.
Y phát hiện con gián nhất định đã ở trong gói y phục rất nhiều giờ rồi. Bởi vì y mang trường bào cất vào bao nên mới kinh động nó. Nó đợi lúc yên tĩnh liền bò ra ngoài. Y biết lâu nay nó đã gặm không ít y phục yêu thích của mình.
Lại Dược Nhi là một người ưa sạch. Y ghét nhất chuột, gián, rận, những loại sâu nhộng.
Y chưa bao giờ giết một sinh vật nhỏ nào. Y cảm thấy vật gì có sinh mệnh đều đáng được trân trọng thương tiếc sinh mệnh, không một sinh mệnh nào có lí do để kết thúc một sinh mệnh khác.
Nhưng lúc này tâm tình y cực kì nóng nảy.
Y nhìn thấy con gian dưới ánh đèn vung vẩy hai sợi râu vừa đen vừa dài, phảng phất như trừng mắt muốn khiêu khích y.
Không ngờ con gián bay lên, lượn vòng bên ngọn lửa tựa hồ dùng đôi cách đen dập tắt lửa, bay thẳng đến trước mặt Lại Dược Nhi.
Lại Dược Nhi chán ghét, khẽ lay người muốn tránh né. Nào ngờ con gián lượn một vòng, đập cánh lướt qua mặt Lại Dược Nhi.
Khoảng cách rất gần, Lại Dược Nhi có thể trông thấy rõ ràng cái bụng vừa bẹt vừa mập của con gián, mỗi khúc như cái bụng đầy hoa văn của loài độc trùng, còn mang theo những cái vuốt nhọn. Lại Dược Nhi đang phiền não:
"Đáng ghét!"
Vừa nói y vừa ngẩng đầu tránh nó.
Con gián rơi vào màn, màu đem nhẻm trên chiếc màn trắng thực là chói mắt. Trên miệng con gián còn mài cái miệng vào chi trước, lộ ra bộ dạng muốn đâm người. Lại Dược Nhi thực hận không thể một chưởng đập chết nó.
Con gián lại bay lên, rơi ngay ngực áo Lại Dược Nhi. Lại Dược Nhi không nhẫn nhịn được nữa, bộp một tiếng đập trúng con gián.
Lại Dược Nhi thấy hơi ẩm ướt, tay cũng hơi thốn. Lòng bàn tay dính dính giống như thứ chất lỏng trong não, còn đọng mấy cái chân và cánh màu nâu của con gián, không khỏi khiến y thấy tội lỗi.
Y chợt phát hiện con gián trên ngực áo vẫn chưa chết, kéo lê thân tàn khắp ngực áo, làm cái áo thấm ướt một mảng, bốc lên mùi khó ngửi.
Lại Dược Nhi đã buồn, càng thêm bực bội, thấy con gián chưa chết bèn một chưởng phát lạc cho nó. Cái đầu con gián rụng xuống quá nửa, nhưng nó vẫn chưa chết, giãy giụa trên ngực y, vỗ cánh phát ra tiếng ve ve.
Lại Dược Nhi thấy một động vật nhỏ bé như thế vẫn không chịu chết, trong lòng lại hối hận. Y chưa từng giết người, ngay cả động vật cũng không giết, nhưng thấy con gián đã đoạn sinh ý, đang chết dần, chỉ tăng thêm thống khổ, đành kết liễu nó hẳn, ném xuống đất, dùng giày giẫm liền mấy cái.
Con gián không toàn thây, ruột màu trắng sữa lộ ra, cặp cánh cũng đứt đoạn, nhưng một cái râu và cái miệng còn cử động, móng vuốt cào cào chống cự, không ngờ nó vẫn chưa chết hẳn.
Lại Dược Nhi bình sinh chỉ cứu người, không giết người. Giờ y nhìn qua cảnh này quả có chút cảm giác hồn phi phách tán. Nếu y sớm biết sinh mệnh con gián ngoan cường như thế thì sẽ không giẫm thêm vài cái, có lẽ con gián sẽ còn có chút sinh cơ, có thể sống lại.
Đang lúc cảm giác kinh ngạc y liền giẫm thêm bảy tám cái nữa. Cuối cùng con gián đã thành thịt vụn, lúc này y mới ổn định tinh thần, nghĩ:
"Nếu mình vẫn còn được sống, nhất định phải nghi nhớ ý chí cầu sinh của con gián này, không thể sát sinh, hơn nữa phải đem chuyện đêm nay nói với hậu nhân."
Lúc này y nghĩ đến Đường Quả. Chợt nghe tiếng bộp một cái, vách cửa sổ thủng một lỗ, có viên đá bay vào.
Viên đá đương nhiên không bắn trúng Lại Dược Nhi.
Lại Dược Nhi đã nhoài ra ngoài cửa sổ.
Gió lùa tán mai già, kinh động bụi cỏ bên vách.
Dưới trăng không bóng người.
Ý nghĩ thay đổi nhanh, Lại Dược Nhi chạy đến trước phòng Lý Bố Y, gõ cửa gọi:
"Lý huynh."
Trong phòng không có người đáp.
Lại Dược Nhi biết rõ Lý Bố Y phản ứng nhanh nhẹn, không do dự một chưởng phá cửa. Trong phòng tuyệt không có ai.
Lại Dược Nhi trầm ngâm, tung mình hai ba cái đã đến cửa phòng Yên Dạ Lai. Y biết lần này mạo muội do tình thế khẩn cấp, không gõ cửa nữa, chỉ thốt một tiếng "Yên nữ hiệp", phá cửa xông vào phòng.
Không ngờ Yên Dạ Lai đang vội vàng rời giường, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng màu trắng. Thấy có người xông vào, nàng kinh hãi, vội đoạt đoản kiếm chuẩn bị đối kháng. Vừa thấy Lại Dược Nhi, nàng bất giác run rẩy.
Lại Dược Nhi biết Yên Dạ Lai bình yên vô sự, cũng cảm giác run bắn. Yên Dạ Lai vốn đang ngủ trên giường, đã thổi tắt ngọn đèn bàn, trong phòng toàn một màu đen. Lại Dược Nhi nhờ ánh trăng lọt qua cửa, trông cái bóng mới biết là Yên Dạ Lai. Yên Dạ Lai nhìn cái bóng cao lớn nơi cửa được ánh trăng tô thêm một phần sắc bạc, mái tóc lấp loáng, biết là Lại Dược Nhi.
Hai người, một đứng ở cửa, một trong phòng. Y biết nàng, nàng biết y. Đôi bên nhất thời yên lặng không tiếng động, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi.
Lại Dược Nhi hỏi:
"Vừa nãy…chỗ nàng không xảy ra chuyện gì chứ?"
Yên Dạ Lai lắc đầu. Sát na đó, nàng phát giác mình cùng nam tử trước mặt đã đối diện rất lâu, thật sự rất lâu, từ thân thiết, thành quen thuộc. Rồi bất ngờ nam tử ấy chuyển ra xa lạ, phảng phất lãnh đạm không quen, giống như vầng trăng, trăm năm ngàn năm đều soi sáng, ánh trăng đã già nhưng vẫn thê diễm.
Lại Dược Nhi cảm thấy lúc này hơi bất tiện nên liền nói:
"Không nhìn thấy Lý thần tướng, tôi đi tìm y."
Lời vừa dứt thân hình đã biến mất trước cửa, lưu lại cánh cửa trống không đang lay động không ngừng. Xa xa nơi vài gốc mai già, có một vùng đầy bóng trăng treo.
Thần Y Lại Dược Nhi Thần Y Lại Dược Nhi - Ôn Thụy An Thần Y Lại Dược Nhi