Sáu - Phát Hiện Của Mady
ady đúng là một liều thuốc an thần đối với hắn. Tidou hiểu ngầm như vậy! Hắn không phải là bác sĩ chữa bịnh cho cô bé mà ngược lại. Có cô bé bên cạnh, dù sao hắn cũng vơi bớt nỗi nhớ Kafi.
Chỉ có điều từ khi làm quen vói Mady, những cuộc họp của nhóm Những Tảng Đá Lớn thưa thớt sự hiện diện của hắn. Chuyện đó làm sao qua mắt nổi thằng nghệ sĩ kiêm thám tử Guille. Một hôm nó nói thẳng:
- Mày có gì giấu tụi tao hả thủ lãnh Tidou?
Tidou ú ớ trong một phút rồi kể sạch sành sanh nguyên nhân vắng mặt.
Thằng tóc đỏ cười phá lên:
- Tưởng gì, té ra vì một đứa con gái, mày yếu lòng quá.
Tidou lạnh lùng:
- Tao sẽ không yếu lòng nếu cô gái đó đi đứng như một người bình thường.
- Sao?
- Mày không tin thì chiều nay ghé thăm Mady với tao.
Vậy là buổi chiều hai thằng đầu đàn của băng nhóc tì mò đến chiếc ghế dài bên cạnh Mady. Sau màn giới thiệu lẫn nhau, mắt Guille sáng lên khi cô bé phán như đinh đóng cột:
- Các bạn biết không, đêm qua mình đã nằm mơ thấy Kafi. Mình thấy chú sói phiêu bạt trên sườn đồi "Hoang Vu" rồi sau đó lang thang qua các đường đèo giống những con dốc của khu Chữ Thập Hung. Nghĩa là con chó vẫn còn sống để tìm kiếm chủ.
Hai thằng con trai bàng hoàng như bị sét đánh. Rời khỏi căn hộ ẩm thấp của cô bé ở khu phố Đường Rầy, mặt thằng Guille nặng trĩu nỗi ưu tư. Nó nói như để tự mình nghe:
- Mày nói đúng, cô bé này rất kỳ lạ. Cứ như là một "Nữ Tiên Tri" ấy.
- Ừm, mày nghĩ sao nếu chúng ta tiết lộ nhân vật này ra cho nhóm tụi mình?
- Tụi nó sẽ mời Mady vào nhóm là cái chắc.
- Nhưng cô bé không thể đến với nhóm Những Tảng Đá Lớn trên một cái ghế bành như thế.
Guille cắn môi:
- Tao sẽ nêu vấn đề này trong phiên họp ngày mai, chắc chắn chẳng đứa nào trong bọn mình phản đối.
Trái tim Tidou đập rộn ràng. Hắn vỗ mạnh vào vai Guille:
- Mày thật thông minh và tốt bụng, Guille à!
o O o
Phiên họp bất thường của nhóm Những Tảng Đá Lớn không tổ chức ở "căn cứ" mà tại ngay sân trường trong giờ ra chơi. Một lần nữa khả năng hùng biện của Guille lại được thể hiện. Sau khi trình bày lý do vắng mặt của Tidou, nó kết luận.
- Chúng ta cần phải hỗ trợ cô bạn ở phố Đường Rầy.
Thằng cao lớn đội mũ bê rê gãi cái đầu trọc. Cơn sốt rét ác tính hồi nhỏ làm rụng tóc nên nó rất dị ứng với đám con gái thường chọn cái đầu của nó làm đề tài bêu riếu. Nó đồ sộ và khỏe mạnh như một lực sĩ... giác đấu với biệt hiệu là Tondu (có nghĩa là bị húi trọc). Nó nhún vai:
- Tao ghét lũ con gái lắm.
Guiile trợn mắt:
- Mày đừng mặc cảm. Mady là một cô bé khác thựờng chớ không giống lũ con gái vẫn trêu ghẹo mày đâu. Tao và Tidou đã quyết định rồi: chúng ta sẽ làm một chiếc xe lăn để có thể mời Mady nhập bọn. Cô bé ấy sẽ làm cho Những Tảng Đá Lớn hùng mạnh thêm đấy.
- Chậc chậc, một chiếc xe lăn thì phải có người đẩy.
- Cũng được chứ sao. Mady có trí khôn của một nữ phù thủy. Những khi trời đẹp, chúng ta sẽ đẩy xe cho cô ấy đi dạo. Con mắt cô ấy sẽ nhìn xuyên thủng các bức màn bí ẩn để thấy được Kafi.
Tondu lắc đầu:
- Tụi bay ủy mị quá. Thành phố Lyon này đầy dốc mà đẩy cái quái gì.
Guille cười:
- Rồi mày sẽ phải thay đổi ý kiến, Tondu ạ. Chiều nay nhóm Những Tảng Đá Lón sẽ gõ cửa nhà Mady.
Buổi chiều cả đám kéo rốc đến phố Đường Rầy, xồng xộc leo lên căn hộ tầng bốn làm bà mẹ Mady hoảng vía.
- Trời! Có chuyện gì vậy các cháu?
Tidou phải trấn an bà:
- Các bạn của cháu đến thăm Mady đó.
Mady không lo sợ như mẹ. Cô đón đám con trai thật cởi mở:
- Mình đã biết tất cả các bạn. Tidou vẫn kể cho mình nghe về mọi người. Mình rất vui khi biết các bạn giúp Tidou đi tìm con chó. Các bạn quả là "mọi người vì một người".
Dĩ nhiên là Tondu chới với nhất. Nó chưa bao giờ được lũ con gái khen ngợi đến thế.
Lúc chia tay, cu cậu ngượng ngùng vò chiếc mũ bê rê trong tay, nói với nhóm Những Tảng Đá Lớn:
- Tao đề nghị tụi mình đến ngay căn cứ, chứng ta phải giúp đỡ Mady.
Tại tầng hầm dưới chân dốc "Kẻ Cướp", một buổi lao động cật lực bắt đầu. Đám nhóc hì hục tháo sạch các tấm ván rồi sử dụng đồ nghề đóng liền một kiểu ghế dựa đặt lên mấy cái bánh xe. Mồ hôi đứa nào đứa nấy đổ ròng ròng. Tidou xoa tay:
- Tụi mình cần phải làm cho êm ái hơn, nhưng trước hết tao phải nói với mẹ Mady trước đã.
Thủ lãnh Tidou bí mật gặp bà mẹ rì rầm. Người đàn bà mới đầu ngạc nhiên nhưng từ từ hiểu ra ý định tốt đẹp của đám trẻ, bà cảm động:
- Các cháu nhất định làm chiếc xe lăn thực à?
- Dạ, miễn là cô giữ bí mật đến giờ phút chót với Mady.
Được bà mẹ "bật đèn xanh", tầng hầm dưới chân dốc "Kẻ Cướp" chất đầy những dụng cụ do lũ nhóc quyên gốp. Theo ý kiến đóng góp của mẹ Mady, chiếc xe lăn "mẫu" bị phá tanh bành, thay vào đó là một chiếc ghế bành bằng song mây cáu cạnh kèm cái gối di động được Tondu đầu trọc không biết kiếm từ đâu đem đến. Một loạt bánh xe đủ kiểu dáng từ gỗ, sắt đến cao su cũng được lắp ráp thí nghiệm. Cuối cùng là cặp thắng tay không hiểu thằng Gnafron lấy ở đâu lắp ráp ngon ơ.
Chiếc xe lăn được hoàn thành xịn hơn bất kỳ xe nào trong các cửa hàng. Hôm đám trẻ trèo lên xe và đẩy khai trương, một ông cảnh sát ở ngã tư đã thổi còi lia lịa vì hiếu kỳ hơn là muốn phạt vi cảnh.
Đã đến ngày thiêng liêng nhất của mọi ngày. Cả đám đẩy chiếc xe đến phố Đường Rầy một cách oai vệ. Tidou gõ cửa nhà Mady mà tim cứ run lên.
- Cô ơi!
Người mẹ hiện ra. Mắt bà long lanh ngấn lệ khi nhìn xuống đường, rồi lại nhìn lũ nhóc ăn diện như trong ngày lễ. Tidou không nói nên lời vì xúc động. Gnafron phải nói thay. Bằng một vẻ trịnh trọng đến tức cười, thằng Hề Xiếc tuyên bố:
- Thưa cô, chúng cháu xin phép được đưa Mady đi chơi.
Rồi nó quay mặt vào trong nhà nói to:
- Mady nè, chiếc xe lăn của bạn đã hoàn thành.
Mady tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ khiến cô bé chợt hiểu. Mady nước mắt đầm đìa:
- Cảm ơn các bạn. Hãy giúp mình xuống đường, các bạn ơi.
Bà mẹ và lũ nhóc dìu cô bé xuống cầu thang. Cho đến lúc nằm trên chiếc ghế song mây êm ái, Mady mới phát hiện ra đám con trai hôm nay lên đồ bảnh bao như đi xem hội. Cô bé cười mà nước mắt chảy trên đôi má:
- Vậy mà các bạn nỡ giấu mình...
Tidou nhoẻn một nụ cưòi:
- Giờ thì mình đi chơi, đúng không Mady? Đôi mắt cô bé mở lớn.
- Vâng, mình muốn đến ngay chỗ Kafi đã bị mất tích. Đó là bến Saint - Vincent. Mình đã mơ thấy như thế.
o O o
Chiến công lớn nhất và kỳ diệu nhất kể từ khi Guille thành lập băng Những Tảng Đá Lớn là đã tạo ra hy vọng về sự sống cho một con người. Đám trẻ rất tự hào về chiếc xe lăn kỳ lạ, chiều nào chúng cũng thay phiên nhau đẩy Mady đi dã ngoại khắp nơi.
Một hôm Tidou thì thầm bên tai cô bé:
- Bữa nay chúng ta ghé thăm công viên "Cái Đầu Vàng" nghe.
- Ở đó có gì lạ không Tidou?
- Có nhiều thứ lắm, chẳng hạn bạn sẽ được coi những chiếc canô lướt nhẹ trên mặt hồ như những chiếc lá.
Mady lắc đầu nhìn Guilỉe:
- Không đâu, ở đó chắc chắn không có Kafi.
Cô quay sang thằng béo tròn phục phịch đang đứng bên cạnh Tidou.
- Nè Bisteque, thức ăn bổ dưỡng duy nhất lúc này đối với mình không phải là khung cảnh ngộ nghĩnh mà là một cái gì liên quan đến dấu vết con chó. Mình muốn đến bờ sông Rhone ngay bây giờ.
Bistèque, chuyên gia bếp núc của nhóm và là con trai ông chủ hàng thịt quá đổi bất ngờ. Nó ngơ ngác:
- Tại sao lại đến sông Rhone. Chỗ đó xa hơn công viên Cái Đầu Vàng nhiều.
- Hãy tin ở trực giác của mình. Giấc mơ đêm qua đã mách bảo mình như thế.
Tidou không một chút nghi ngại. Hắn ra hiệu cho hai thằng bạn.
- Tụi mình hãy tin Mady.
Ba thằng con trai và chiếc xe đẩy lần theo các bậc đá xuống tới bờ sông. Dưới núi Alpes, tuyết vẫn chưa tan bởi mặt nước sông đang đổ ròng, từ xa xa là một dãi cát trộn lẫn sỏi ngồn ngộn.
Bistèque nhảy tưng tưng như con nít.
- Nước sông xuống thấp kiểu này chơi "thia lia" đã lắm. Tụi mình kiếm những viên đá dẹp liệng coi đứa nào nhảy nhiều trên mặt nước nhất ha.
Guille gật gù:
- Chơi thì chơi. Hồi nhỏ, tao là vua thảy "thia lia" đó nghe.
Tidou ngần ngừ. Hắn không nỡ rời chiếc xe lăn của Mady. Cô bé cười thật dễ thương:
- Mình không buồn đâu. Bạn cứ nhập bọn đừng để bạn bè thắc mắc.
Tidou dụ dự trong vài giây rồi chạy xuống bãi đá. Được sự động viên của Mady, những viên sỏi của hắn lướt vèo vèo trên mặt nước nhanh hơn cả Bistèque lẫn Guille.. Khi hắn liệng đã mỏi tay thì tiếng hét thất thanh của Mady đằng sau lưng vang lên:
- Á!
Ba thằng dừng cuộc chơi tức khắc. Chúng phải mất một chặng đường năm mươi mét mới tới kè đá có chiếc xe lăn.
Tidou thở hổn hển.
- Chuyện gì vậy Mady?
Cô bé mặt tái mét.
- Kafi..
- Hả?
- Kafi... đúng là nó, con chó... đã bị người ta lôi lên ô tô cách đây... năm phút.
Tidou run rẩy. Hắn dường như không tin ở lỗ tai mình. - Mady có thể nhìn lầm.
- Không thể lầm được. Lúc các bạn vừa khởi đầu trò chơi thia lia thì một chiếc xe hơi chạy ào qua mặt mình rồi tắt nghẹn máy. Có lẽ động cơ xe bị trục trặc nên người lái phải dừng lại ở cây tiêu huyền đằng kia để sửa xe. Vì không sửa được, người đàn ông quàng khăn cổ hệt bị cúm đó sau khi mở nắp cốp ra liền hấp lấp đi tìm một ông thợ chuyên nghiệp nào đấy trong vùng này...
- Thế còn Kafi?
- Khi người đàn ông đi khuất thì một cái đầu chó hiện lên nơi cửa sổ xe hé mở. Y hệt trong giấc mơ đêm qua, linh tính đã thúc giục mình gào thật to cái tên "Kafi"...
- Trời!
- Và rồi... con sói dựng thẳng tai lên, nghiêng đầu nhảy phóc qua ô cửa kính rồi phóng về phía mình. Khi còn cách hai chục mét, mình gọi tên nó một lần nữa. Lạy Chúa, các bạn biết không, con chó đã rộn ràng bước bằng bốn đầu cẳng chân đỏ rực như lửa. Cách vỉa hè, nơi mình nằm trên xe lăn chừng ba mét, con chó dừng lại và bắt đầu khịt mũi đánh hơi. Các bạn biết nó đánh hơi cái gì không, chính là mùi của Tidou ấy. Từ cái lan can mà Tidou vịn tay hồi nãy cho đến tay nắm thành xe lăn mà bạn đã sờ vào. Ôi chao, lúc đó mình gần như muốn khóc. Mình đã thì thầm: " Tidou, Tidou ở dưới bãi kia kìa...". Phải nói rằng con chó mừng quá sủa khe khẽ, trời ạ, làm sao nó dám sủa lớn được khi gã đàn ông đã quay lại huýt sáo vang rân.
- Thái độ Kafi ra sao?
Mady nhắm nghiền mắt trong một giây rồi buồn bã:
- Gã đàn ông đó là một tay hung thần thành thử Kafi sợ riu ríu. Các bạn biết không, sau tràng huýt sáo, gã đã dùng roi da quất Kafi túi bụi khiến con chó hoảng hốt chui vào trong xe. Hầu như nó không còn đủ can đảm quay đầu ngó những cái vẫy tay rối rít của mình.
Tidou đau đớn:
- Nhưng chiếc ô tô vẫn chưa chạy mà.
- Ừ, có điều kể từ lúc đó cửa xe đóng bít bùng. Người thợ cơ khí mà gã đàn ông mang đến sửa chữa chớp nhoáng và thành thạo. Ôi, mình đã kêu tên các bạn đến khản cổ nhưng tiếng ồn ào xe cộ và tiếng gió dã đánh bạt đi. Mãi cho tới khi xe chạy mình mới thu hết sức để hét lên.
Ba đứa con trai đờ đẫn như chôn chân tại chỗ. Mãi một lúc sau, Guille mới mở miệng nói:
- Bạn còn nhớ số xe không?
Mady thở nặng nhọc:
- Đó là một chiếc xe màu đen còn số xe bị che khuất bởi cái phông-tên nước. Mình chỉ thấy được số đuôi 69.
Bisteque vỗ trán bình bịch:
- Số riêng của thành phố Lyon. Mọi ô tô di chuyển trên đường đều có hai số cuối này.
Guille rầu rĩ:
- Nghĩa là coi như vô vọng.
Mady trừng mắt:
- Tại sao lại vô vọng, chiếc xe chạy dọc bờ sông, rẽ phải về hướng trung tâm. C'húng ta sẽ tái ngộ nó chắc chắn.
Cô bé mím môi:
- Nhưng cho dù nó có biến mất khỏi trung tâm, chúng ta vẫn còn dấu vết. Các bạn thử chạy lại chỗ cây tiêu huyền đằng kia xem nào, nếu mình nhớ không lầm thì gã đàn ông quàng khăn "cúm" đã quăng một vật gì đó ra cửa buồng lái lúc chiếc xe vọt di.
Hai thằng như vớ được một cái phao giữa đại dương mênh mông. Coi, ngay tại vỉa hè, Tidou đã phát giác ra một cái hộp nhỏ rỗng tuếch. Hắn sốt sắng trình diện cái hộp cho Mady lập tức.
- Có phải thứ này không Mady?
Cô bé gật đầu:
- Chà, một cái hộp đựng thuốc viên ngậm ho. Rõ ràng gã đàn ông ấy bị viêm họng.
Guille mân mê cái hộp rỗng trên tay. Nó lẩm bẩm đọc thật lớn dòng chữ ghi ngoài bìa:
"Hiệu thuốc Rắn Lục, số 2 phố Traversac"
Bistcque giậm giò thình thịch:
- Gã đó đã mua hộp thuốc tại cửa hiệu "Rắn Lục". Mình biết phố Traversac, nó là một con đường dốc không kém gì phố Đường Rầy. Ngay dưới chân nhà thờ lớn ở Fourvière chớ đâu.
Mặt Mady bỗng biến sắc. Cô đặt bàn tay lên lồng ngực trái thều thào:
- Ôi, mình chưa kể hết giấc mơ đêm qua cho các bạn. Trong giấc mơ, mình thấy Kafi lang thang ở Fourvière.
Giọng cô khàn hẳn:
- Đưa tay cho mình nắm Tidou. Chúng ta sẽ thấy lại Kafi.
Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi - Paul Jacques Bonzon Tập 1 - Sáu Người Bạn Đồng Hành Và Chú Chó Kafi