Chương 12 - Jillie Djinn
i, cô Djinn!” Jenna hết hồn, giật bắn lại khi bất ngờ thấy chiếc áo thụng Tổng trưởng màu chàm, óng ánh vàng không lẫn vào đâu được. Làm sao Jillie Djinn biết mình vừa ở đâu? Và làm sao bà Tổng trưởng biết vị trí phòng Nữ hoàng ở đâu, trong khi ngay cả bà Marcia cũng không biết.
“Tâu lệnh bà,” Jillie Djinn hình như nín thở. Bà cúi đầu kính cẩn, tấm áo thụng mới bằng lụa kêu sột soạt theo từng chuyển động của bà.
“Làm ơn đừng gọi tôi thế,” Jenna phát cáu. “Hãy gọi tôi là Jenna. Jenna thôi. Tôi chưa là nữ hoàng. Mà tôi cũng không muốn làm nữ hoàng. Đó chẳng qua là cái người khủng khiếp làm toàn những điều khủng khiếp cho người ta. Thật kinh khủng.”
Jillie Djinn nhìn Jenna, lo âu lộ rõ, và không biết phải trả lời thế nào. Bà Tổng trưởng Sao chép Mật không có con cái, và ngoài đứa bé thợ chép đền thờ nghiêm nghị, khôn trước tuổi ở một đất nước xa xôi nhiều năm trước ra, thì Jenna là bé gái 11 tuổi đầu tiên bà nói chuyện kể từ hồi bà 11 tuổi. Cả đời mình Jillie Djinn đã hiến dâng cho sự nghiệp, với chuỗi ngày tháng chu du các vương quốc xa xôi, thu nhập biết bao bí mật tuyệt kỹ cùng những tầm mức kiến thức khác nhau. Bà cũng nhiều năm dày công nghiên cứu những bí truyền của Lâu Đài, điều mà bà hài lòng thấy rằng mình đã không hề uổng công.
“Jenna,” Jillie Djinn chỉnh lại cách xưng hô, “quý bà Marcia muốn gặp cô. Học Trò bà ấy mất tích và bà ấy cứ sợ lỡ xảy ra điều xấu nhất.” Ánh mắt Jillie Djinn dán chăm chăm vào đôi ủng của Septimus, thòng dây tòn teng trong bàn tay phải của Jenna. “Tôi chắc mình nói đúng là có điều siêu phàm gì đó đã diễn ra?”
Bối rối, Jenna gật đầu. Tự hỏi làm sao bà Marcia biết có chuyện xảy ra. Bỗng rồi cô bé hít. Hít thêm cái nữa. Mùi phân rồng lạ lẫm phảng phất trong không khí. Jillie Djinn cũng hít ngửi. Bà mạnh bạo cà cà chiếc ủng bên phải – cột giày đen ngay ngắn – xuống sàn, săm soi đế ủng, xong lại chà chà.
“Liệu tôi cũng nói đúng không, thưa công chúa, rằng có một Tấm Kính ở trong phòng Nữ hoàng?” Đôi mắt xanh lá cây rực của Jillie Djinn quấn chặt vào Jenna, hau háu chờ đợi. Jillie biết vô số những giả thiết về vô số điều, và bà phấn khích nghĩ rằng một trong số những giả thuyết đó sắp sửa linh nghiệm ngay bây giờ.
Jenna không trả lời, mà cô bé cũng không cần trả lời. Bà Tổng trưởng không phải là người giỏi đọc cảm xúc nhân loại nhất Lâu Đài, nhưng với cái vẻ ngạc nhiên trên nét mặt Jenna thế kia thì không còn gì nghi ngờ nữa.
“Có lẽ cô không nhận thấy, công chúa Jenna à, rằng tôi đã nghiên cứu rất sâu rộng – cực sâu rộng – về những Tấm Kính thời Giả Kim, và ở ngay trong buồng Tuyệt Mật chúng tôi cũng có một tấm. Sáng nay, tôi đã phát hiện có sự xáo trộn trong Tấm Kính ấy. Tôi đã đến ngay tháp Pháp Sư để báo cáo về sự việc này, Hoàng Triều quy định bổn phận của chúng tôi là thế mà, và tôi đã vấp phải bà Marcia Overstrand đang đi vào trong trạng thái rất đau buồn. Tôi đã suy đoán rút ra được những kết luận của chính mình, và bây giờ tôi cung kính hỏi cô có đồng ý đi cùng tôi đến Văn phòng Sao lục hay không,” bà Tổng trưởng nói tựa như đang diễn thuyết trước một cử tọa toàn những học giả chậm hiểu. “Tôi cũng đã đề nghị bà Marcia Overstrand gặp chúng ta ở đó.”
Gặp bà Marcia vào lúc này đối với Jenna là điều tối kỵ, bởi vì Jenna biết thế nào mình cũng buộc phải thú nhận với bà ấy rằng chính mình đã khiến cho Septimus biến mất. Nhưng Jillie Djinn vừa nhắc tới một Tấm Kính khác trong Văn phòng Sao lục, khơi lên chút hy vọng cho cô bé. Dám lão già trong Tấm Kính kia chỉ là một thợ chép già lẩm cẩm, hiện ra từ hầm mộ ma quái bị ếm bùa mà có lần Septimus đã kể lắm chứ? Có lẽ lão ấy chỉ kéo Septimus đi qua Văn phòng Sao lục? Không chừng lúc này Sep đang chờ mình ở đó, rồi anh ấy sẽ lại suốt ngày kể lể cho mình nghe, đến khi mình chán ngấy thì thôi? Có thể…
Lòng dạ rối bời, quyết định tới Văn phòng Sao lục, Jenna theo bà Tổng trưởng lăng xăng, mắt sáng rỡ xuống những bậc thang hẹp, ngoằn ngoèo. Thằng Sói nãy giờ ẩn nấp trong xó tối, trong tư thế gập người sát đất như con thú rừng đã ăn sâu vào máu nó, xồ ra nhập đoàn với họ, khiến Jillie giật thót mình kinh hãi. Tới chân cầu thang, Jillie lại chà ủng một phát nữa rồi đi đằng cửa hông ra khỏi tháp.
“Tôi phải nói rằng,” Jillie nói một cách tự cao tự đại khi sải bước trên con đường ôm lấy đằng sau chòi tháp, “phấn khởi nhất là khi một giả thuyết được chứng minh là đúng. Tôi đã thu hẹp lại còn hai vị trí có thể vào được phòng Nữ hoàng. Vị trí thứ nhất ở đằng kia…” Jillie Djinn phẩy tay về phía tòa Hạ Gia cũ bên bờ sông, mái vàng hình bát giác của nó nhô vút lên khỏi làn sương mù buổi sớm giăng kín dòng sông. “Dĩ nhiên, thưa công chúa Jenna, tôi biết chìa khóa của cô có thể mở được cả hai nơi, nhưng tôi không hề biết thêm gì khác về tòa Hạ Gia đó, mặc dù tôi đã tự hỏi, liệu truyền thuyết quỷ sứ tang tóc mà các đời nữ hoàng đã đặt ra về nơi đó là nhằm xua mọi người ta tránh xa nó ra có đúng hay không. Nhưng, rất tự nhiên, bằng cách xem xét tất cả những dữ kiện và đưa ra những kết luận xác đáng về chúng, tôi đã chọn đúng nơi thích hợp. Thú vị nhất đấy.”
“Thú vị?” Jenna lùng bùng trong cổ họng, thắc mắc phải chăng sự mất tích của Septimus không là gì hơn một cuộc thí nghiệm hàn lâm đầy thú vị đối với bà Tổng trưởng.
Thằng Sói và Jenna lò tò đi theo Jillie Djinn quẹo quanh chòi tháp và đâm ra mặt tiền Cung Điện. Cả ba băng qua bãi có về phía cổng, và trong khi bàn chân họ in dấu màu đen trong sương ẩm, bà Tổng trưởng Sao chép Mật vẫn thao thao giải nghĩa các loại học thuyết nổi trội, bởi vì Jillie vừa tóm được một nhúm diễn giả bất đắc dĩ, và bà nhất định không phí phạm cơ hội này. Tuy nhiên, nhúm thính giả này lại không biết thưởng thức tài hùng biện của bà – Jenna đang lo sốt vó cho Septimus, chẳng còn bụng dạ nào mà nghe với ngóng, còn thằng Sói thì đã thôi lắng tai ngay từ câu đầu tiên. Kiểu nói của Jillie Djinn khiến nó nhức đầu.
Bất chấp tạng người không được khiêm tốn cho lắm, Jillie liên tục bước thoăn thoắt, và nhoáng cái đã đi tong tóc trên đường Pháp sư, đang bắt đầu nhộn nhịp. Đường Pháp sư là một trong những con đường cổ xưa nhất Lâu Đài. Một đại lộ thẳng tắp, rộng, hai bên dựng những cột đuốc bạc duyên dáng, dẫn từ cổng Cung Điện tới đầu cổng vòm lớn của tháp Pháp Sư. Nhà và cửa hàng xây bằng loại đá vôi vàng cổ nhất, lấy từ mỏ đá đã cạn kiệt cách đây lâu rồi. Tất cả đều mang dáng vẻ liêu xiêu, phong trần, nhưng lại toát lên vẻ thân thiết mà Jenna rất yêu quý. Con đường san sát biết bao nhiêu tiệm buôn nhỏ và nhà in, bày bán không thiếu các loại giấy, mực, vở, sổ tay và bút, cùng với cơ man nào là mắt kính và thuốc nhức đầu, dành cho người hay đọc sách quá lâu trong góc tối.
Khi cánh chủ tiệm và thợ in ngó qua cửa sổ mờ sương và quyết định không phơi hàng hóa của mình ra trời ẩm nữa, điều đầu tiên đập vào mắt họ là bà Tổng trưởng Sao Chép Mật xăng xái đi trên đường, rồng rắn cùng với một thằng bé quái dị, tóc tai bù xù và công chúa, tay xách một đôi ủng cũ.
Đi hết hai phần ba con đường, bộ ba dừng lại bên ngoài một cửa tiệm nhỏ sơn màu tía, cửa sổ cao chất kín giấy và sách đến nỗi không thể nhìn được vào bên trong. Trên cửa cái ghi con số 13, và trên cửa sổ khắc dòng chữ: VĂN PHÒNG SAO CHÉP PHÁP THUẬT TỔNG HỢP VÀ HIỆP HỘI KIỂM ĐỊNH BÙA CHÚ. Jillie Djinn, trong thân hình lụng thụng chiếm gần hết ngưỡng cửa hẹp, nói với Jenna và thằng Sói bằng cung cách long trọng:
“Buồng Tuyệt Mật không cho phép bất cứ ai không hội đủ đúng những quy tắc cơ bản của Văn phòng Sao lục vào,” bà thông báo cho chúng một cách tẻ ngắt, “Tuy nhiên trong những trường hợp khó khăn như thế này, tôi sẽ áp dụng tình thế ngoại lệ cho công chúa, nhưng chỉ công chúa mà thôi. Thật ra có thể còn xét tới quyền tước, bởi vì tôi có lý do để tin rằng một vài trong số những nữ hoàng Cổ Nhân đã được chấp thuận vào Buồng.” Dứt lời, cánh cửa Văn phòng Sao lục mở ra với tiếng két thật nhẹ, và Jillie Djinn bước vào trong.
“Bà ấy đã nói gì vậy?” Thằng Sói hỏi Jenna.
“Bà ấy bảo anh không được vào”.
“Ồ.”
“Ờm, không được vào buồng Tuyệt Mật”.
“Buồng gì?”
“Buồng Tuyệt Mật. Em không biết nó là cái gì, nhưng Sep có kể cho em chút ít về nó. Anh ấy đã từng vào đó rồi.”
“Có lẽ giờ cậu ấy ở trong đó,” thằng Sói rạng rỡ lên.
“Ừ, em… em mong vậy,” Jenna nói, không hề dám hy vong.
“Cô vào xem đi. Để tôi chờ bên ngoài như bà ấy bảo, chỉ xíu nữa là tôi sẽ gặp lại cô à 412 thôi. Vậy được không?”
Jenna cười toe. “Được đấy,” cô bé nói, đoạn theo Jillie Djinn vào trong.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật