Chương 12 - Xưởng Đóng Tàu Jannit Maarten
eptimus đi gần tới cổng Bắc thì bỗng nghe có tiếng la ó ầm ĩ nổi lên.
“Ba không ngăn được tôi đâu, ba!” Lucy Gringe đang la hét. “Ba không thể khóa chặt cửa nhốt tôi được nữa đâu. Tôi có còn là con nít nữa đâu. Nếu tôi muốn đi theo Simon thì tôi sẽ đi. Vậy đấy!”
“Bước qua xác tao đã!” Lão Gringe gầm gừ khàn đặc.
“Sẵn lòng!”
“Hai người thôi đi. Làm ơn!” Bà Gringe rền rĩ. “Mẹ tin chắc là con sẽ không chạy trốn đâu, phải không Lucy?”
“Không, con sẽ đi mẹ ạ. Ngay bây giờ!”
“Không, không được!” Lão Gringe thét lớn.
“Được chớ!”
“Không, không được”
Septimus tới cổng Bắc ngay đúng lúc thấy lão Gringe phóng vào ngôi nhà bên cổng. Nháy mắt sau có tiếng loảng xoảng inh tai khi những dải dây xích to đùng của cây cầu bắc ngang hào nước bắt đầu chuyển động từ từ qua những bánh răng khổng lồ dưới mặt đất. Lão Gringe đang cuộn cây cầu lên.
Lucy biết rõ âm thanh đó – cô đã nghe nó mỗi bình minh và mỗi hoàng hôn trong suốt cuộc đời mình. Septimus thấy Lucy lách qua một bên để né bà Gringe – một phụ nữ thấp nhưng trông như lực sĩ, và nhìn giống chồng một cách đặc biệt – rồi cô chạy như bay tới cây cầu.
“Dừng lại!” Bà Gringe thét vang, chạy theo sau con gái. “Dừng lại… con tự giết mình đấy.”
“Bà khỏi lo,” Lucy thét lạc giọng, đôi bím tóc dài bay ra đằng sau khi cô lao vút lên cái khối nghiêng dốc đang chầm chậm nâng lên của cây cầu bắc qua hào nước, tính quăng mình phóng qua khoảng cách rộng giữa cây cầu và bờ đối diện. Bà Gringe hộc tốc đuổi theo sau con gái. Bất thình lình bà bay vèo tới trong một tư thế chặn bắt vô cùng chuyên nghiệp và dập Lucy ngã rầm xuống tấm ván gỗ dày của cây cầu.
Trong căn nhà bên cổng, tiếng loảng xoảng điếc tai của những sợi dây xích nhấn chìm hết mọi âm thanh của cuộc kịch chiến bên ngòai. Nhăn mặt lại đầy vẻ kiên quyết, lão Gringe tiếp tục cuộn cây cầu lên, không hay biết rằng Lucy và bà Gringe hiện đang vật nhau dữ dội trên cầu, trong lúc Lucy giãy giụa để đến được mép cầu. Nhưng cứ từng giây trôi qua, độ nghiêng của dốc lại càng nghiêng dốc hơn, và loáng sau, cái cầu đã trở thành dốc đứng, đến nổi Lucy không tài nào nhích lên trước được một phân nào nữa. Tất cả những gì cô nàng có thể làm được lúc này chỉ là ở nguyên tại chỗ, bấu chặt những ngón tay vào một vòng sắt gắn vào tấm gỗ, trong khi bà Gringe bám lẵng nhẵng nhu con đĩa vào chiếc ủng trái của cô.
Trong ngôi nhà bên cổng, ông Gringe mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay thêm một vòng xích nữa, và cây cầu lại dựng đứng thêm một chút. Giờ thì nó sắp chĩa thẳng lên trời. Đột nhiên Lucy không còn bám nổi nữa. Ngón tay cô vuột khỏi cái vòng sắt, và thế là cả hai mẹ con trượt tuột luốt xuống con dốc gần như thẳng đứng. Và đúng lúc họ đáp thành một đống vừa méo mó vừa la hét rầm rĩ xuống mặt đất rải đá cuội của cánh cổng, thì cây cầu đóng ập lại một tiếng rầm, rung chuyển cả mặt đất. Lão Gringe, hếtt hơi bởi đã quá gắng sức, đổ sụp xuống nền nhà và quyết định ngay là từ nay sẽ đối xử tử tế hơn với thằng bé rút cầu, kẻ thường xuyên phải cuộn cây cầu lên. Phần lão, lão sẽ chẳng bao giờ muốn hấp tấp làm như thế này một lần nữa.
Septimus lẩn đi. Nó không có thời gian để chờ xem gia đình Gringe dàn xếp cuộc cãi vã của họ và hạ cây cầu xuống trở lại như thế nào. Nó quyết định đi xuống xưởng tàu của Jannit Maarten, nơi Jannit quản lý dịch vụ đưa đón phà qua hào nước, xem may ra bà ta có mặt ở đó không. Nếu có, Septimus quyết định sẽ chớp lấy cơ hội.
Nửa tiếng sau, Septimus đã đến được đường hầm bên dưới bức tường của Lâu Đài dẫn tới xưởng đóng thuyền của Jannit Maarten. Xưởng nằm trên bến tàu, bên cạnh hào nước, ngay phía ngoài bức tường thành. Septimus đi xuyên qua đường hầm ẩm thấp, ướt lủng sũng, và chẳng bao lâu sau đã ló ra ngoài ánh nắng rực rỡ chiếu cả một vùng đầy những tàu thuyền chen chúc lộn xộn. Bước cẩn thận qua những cánh buồm, dây thừng, mỏ neo đủ loại và vô số máy móc kì cục, chuyên dụng cho công việc đóng tàu, Septimus cứ nghĩ xưởng đóng thuyền không một bóng người, cho đến khi có tiếng nói lao xao vọng lên từ hào nước. Septimus bước về phía họ.
“Sep! Này, Sep! Em làm gì ở đây vậy?” Đó là giọng nói mà Septimus biết rất rõ. Nicko Heap đã nhận ra cái áo chẽn xanh lá cây không thể lẫn vào đâu được giữa mớ hỗn độn của xưởng tàu. Cậu đang đứng trên mũi một con thuyền dài, hẹp – trông cậu cao hơn và rắn chắc, vạm vỡ hơn thằng em Septimus của mình nhiều. Và không như làn da nhợt nhạt của thằng em – kết quả của nhiều tuần liền ở tịt bên trong tháp Pháp Sư - gương mặt rạng rỡ của Nicko sạm nắng gió, ngả màu nâu đậm. Mái tóc dài hoe vàng của cậu đóng bánh lại vì muối biển; những lọn tóc quăn rối bù vì gió được đang xen bằng những bím tóc màu chói lói. Kiểu tóc đó đang là mốt mùa hè, được cánh thủy thủ trẻ ở bến cảng say mê đến phát rồ, và Nicko hăng hái bím bao nhiêu là bím, đi kèm là một bộ găng da đeo cổ tay cho đúng tông. Giống như Septimus và tất cả đám nhà Heap, Nicko có một đôi mắt xanh lá cây đậm mà bọn trẻ pháp sư vẫn có khi chúng bắt đầu tiếp xúc với Pháp Thuật. Nicko không quan tâm đến việc trở thành pháp sư, nhưng nếu tình thế bắt buộc, cậu có thể ra tay thực hiện vài chiêu bùa chú, và giống như tất cả lũ con nhà Heap (ngoại trừ Septimus), cậu đã được cha mẹ dạy Pháp Thuật khi còn bé.
Bên cạnh Nicko là một thanh niên cao, mái tóc đỏ rực, chĩa ra tua tủa, vẻ mặt quàu quạu, Septimus biết đó là Rupert Gringe, em trai của Lucy. Jannit Maarten, thợ đóng tàu, ở trên cầu phao của xưởng đóng thuyền, đang neo chặt con thuyền bằng một sợi day thừng.
“Nicko… Anh về rồi à!” Septimus sung sướng hét to, nhảy qua một đống ván và vài cái xô cũ rồi chạy tới chỗ anh mình. Nó ngạc nhiên sao mình cảm thấy vui sướng và nhẹ nhõm biết bao khi gặp anh. Nicko sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra với Jenna; Septimus chắc chắn vậy. Jannit Maarten mỉm cười với Septimus – bà thích tất cả mọi người nhà Heap. Nicko gần nay đã bắt đầu giúp bà và Rupert ở xưởng đóng thuyền và bà rất ấn tượng trước cậu.
Jannit là một phụ nữ nhỏ thó, trông khoẻ mạnh, mặc một chiếc áo rộng thùng thình màu xanh da trời cáu bẩn. Gương mặt nâu sẫm tươi cười của bà hằn sâu những nếp nhăn. Tóc bà được tết thành một đuôi sam màu xám dài và mỏng, để thòng ra sau lưng theo đúng phong cách thủy thủ. Jannit sống liền trên những con thuyền, bà ngủ trong một túp lều nhỏ ọp ẹp ở lối vào xưởng đóng thuyền và hiếm khi nào ra khỏi xưởng.
Mặc dù ở Lâu Đài cũng có nhiều xưởng đóng thuyền nhưng xưởng của Jannit là tốt nhất. Bà nhận Rupert Gringe vào làm thợ học việc khi cậu ta vừa đúng mười một tuổi, và bà vẫn hay kể cho bất kỳ ai chịu lắng nghe – đó là điều tốt nhất mà bà từng làm trên cõi đời này. Rupert là một thợ đóng thuyền thiên bẩm. Cậu ta có con mắt vạch ra được những đường nét của con thuyền, và có bản năng phán đoán từng con thuyền mình đóng ra sẽ nổi trên mặt nước như thế nào, sẽ đáp ứng với luồng gió ra sao.
Jannit cũng hài lòng về Nicko không kém. Dự án đầu tiên của Nicko là giúp Rupert đóng mới thuyền Muriel (theo tên của một vị thần) cho Sally Mullin – bà ấy đã trao con thuyền yêu quý của mình cho nhà Heap để dùng trong cuộc đào thoát của họ hồi năm rồi, và Jannit nhận thấy Nicko có con mắt tinh tường cùng đôi bàn tay khéo léo.
Nicko cũng là một thủy thủ bẩm sinh, thật ra còn giỏi hơn cả Rupert Gringe, và chính vì thế mà trước sự tức giận vô cùng của Rupert, chính Nicko là người mà bà Jannit đưa ra câu hỏi, “Vậy con thuyền chạy có tốt không?”
“Như con chó trong cái thùng,” Rupert làu bàu, quyết định sẽ không để cho Nicko xen được lời nào.
Mặt Jannit xịu xuống. Con thuyền này từng là dự án cưng của bà, nhưng ngay từ lúc đầu đã chẳng có gì hanh thông. Bà nhìn Nicko chờ ý kiến.
“Nó không được tốt, thưa bà Jannit,” Nicko thừa nhận. “Chúng tôi đã bị lật úp hai lần. Sau đó cột buồm gãy.Phải sửa chữa lại tại bến cảng.”
“Tệ đến thế à?” Jannit nói. “Chắc tay nghề ta xuống mất rồi.”
“Không, không có chuyện bà xuống tay đâu,” Rupert nói. “Mấy trục trặc lặt vặt ấy mà. Tụi cháu sẽ tìm ra ngay.”
“Ừm, thôi vậy,” Jannit thở dài. “Các cậu chắc là muốn về thăm gia đình rồi. Thôi đi đi… Để tôi lo liệu các thứ ở đây cho.”
“Vâng, bà Jannit à,” Rupert nói. “ Cháu đi ngay đây. Thoát khỏi con thuyền cót két đó xong cháu chỉ muốn được một chút bình an và yên tĩnh.”
“Ờ… anh Rupert,” Septimus cảm thấy mình phải nói gì đó. “Không, à, ừm… không chắc là… có yên tĩnh ở ngôi nhà bên cổng đó đâu đấy nhé. Có chút rắc rối.”
Rupert nhìn Septimus vẻ hoài nghi. Cậu được kế thừa từ cha mình sự không tin tưởng vào bọn nhà Heap, và mặc dù phải thú thật là Nicko Heap không đến nỗi quá tệ, nhưng Rupert không chắc lắm về thằng Học Trò pháp sư khác thường, lúc nào cũng diện áo chẽn xanh lá cây chói lói và dây thắt lưng Học Trò xinh xắn này.
“Cái gì?” Rupert thận trọng hỏi. “Rắc rối gì?”
“Ừm, Simon…”
“Biết rồi!” Rupert nổ tung. “Tao biết ngay là thằng anh đáng nguyền rủa của mày mà! Lần này tao sẽ tóm được nó. Chắc chắn!”
“Giờ anh ấy không…”
Nhưng Rupert Gringe đã chạy phăm phăm qua xưởng đóng thuyền.
“… có ở đấy,” Septimus cà giật nói nốt câu trong khi Rupert vấp phải một cái thùng và biến mất vào đường hầm nhanh đến không ngờ.
“Chuyện gì vậy, Sep?” Nicko hỏi, cậu thấy thằng em mình có vẻ đang lo lắng.
“Simon bắt cóc Jenna rồi mà không ai tin em, thậm chí cả bà Marcia cũng không tin,” Septimus nói gấp gáp.
“Cái gì?”
“Simon bắt cóc Jenna rồi và…”
“Rồi rồi, Sep, anh nghe em nói rồi. Đến ngồi xuống đây và kể cho anh nghe kỹ chuyện đó coi.” Nicko trèo lên bờ và choàng cánh tay lên vai Septimus. Chúng ngồi bên nhau, thò chân xuống hào nước trong khi Septimus kể cho Nicko nghe toàn bộ câu chuyện. Càng nghe, Nicko càng trở nên lo lắng.
Cuối cùng, Septimus đã kể xong và nói, “…nhưng em cá là đến anh cũng không tin em.”
“Dĩ nhiên anh tin em chớ.”
“Thật không?” Septimus nhìn Nicko vẻ dò hỏi.
“Ừ. Anh biết người ta đang săn đuổi Jenna. Anh đã tính bảo mẹ phải cẩn thận hơn. Nhưng coi bộ đã quá trễ…”
“Ý anh nói người ta… là sao?” Septimus hỏi. “Tức là không phải chỉ có Simon à?”
“Hừm, có lẽ Simon có liên quan gì đó với họ. Anh không ngạc nhiên đâu. Nhưng khi anh và Rupert tới bến cảng để làm một cột buồm mới… nó nhắc anh phải nói với bà Jannit rằng cái mới này là đồ bỏ và sẽ không kéo dài được năm phút… Ờ, bọn anh đã kề cà rất lâu ở quán trọ Mũi Neo Xanh bên cạnh vũng tàu đậu. Ở đó có đủ hạng người. Bọn anh đã gặp bà bạn của ngài Alther, bà Alice Nettles ấy. Giờ bà ấy đang làm việc tại phòng Hải quan…”
“Dạ… rồi sao?” Septimus nôn nóng, thắc mắc không biết cái sự lan man của Nicko sẽ dẫn mình đến đâu.
“Rồi bà Alice bảo với bọn anh rằng có người ở bến cảng đang tìm kiếm Jenna.”
“Ai?”
“Không biết. Một kẻ lạ mặt da đen, bà Alice gọi hắn như vậy. Mới đến từ những Vương quốc Xa xôi. Tàu của hắn vẫn còn neo ở ngoài khơi, chờ một chỗ trên bến Hải quan, nhưng hắn đích thân chèo thuyền vào và đi hỏi đôn hỏi đáo về Công Chúa.”
“Đại loại là những câu gì?” Septimus hỏi.
“Ờ, thì em biết rồi đấy. Rằng Jenna có đúng là còn sống không? Rằng có thể tìm thấy Jenna ở đâu? Đại khái vậy. Bà Alice đã chặn hắn lại không cho qua. Bà ấy giỏi việc này lắm, bà Alice ấy.”
Septimus nhìn không chớp mắt vào bề mặt u tịch của hào nước. “Vậy là đúng rồi. Em cá là Simon đang đưa Jenna tới cho kẻ lạ mặt da đen đó,” nó nói giọng u ám.
“Chắc chắn hắn ta sẽ trả cho Simon hậu hĩ,” Nicko nói, cậu không có thiện cảm mấy với ông anh cả của mình.
“Và em có thể đoán kẻ lạ mặt da đen đó là ai…”
“Ai?” Nicko hỏi, ngạc nhiên.
“Dom Daniel,” Septimus thì thào.
“Nhưng hắn chết rồi.”
“Hắn chỉ biến mất. Bị hút xuống đàm lầy. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã chết, đúng không nào? Theo những gì em biết về hắn thì hắn thích ở dưới lòng đất.”
“Anh không biết, Sep,” Nicko nói. “Dù là Simon cũng không làm như thế đâu… đúng không?”
Septimus nhìn vào mắt Nicko. “Đấy, Nik, không ai tin em là Jenna đang gặp nguy hiểm mà, vì thế em cũng không mong là anh tin. Nhưng em không quan tâm ai nói gì. Em sẽ đi và tìm Jenna về.” Septimus đứng dậy và lẳng chiếc ba-lô lên vai.
“Em đi đây,” nó nói. “Đừng bảo với bà Marcia là em đi đâu nhé. Cả mẹ và ba nữa. Tạm biệt anh.” Sepimus quay đi.
“Đợi đã, đồ hấp tấp,” Nicko phản đối. “Anh tin em hoàn toàn mà. Và em cũng sẽ không đi một mình được đâu, Sep. Em định tìm Jenna như thế nào?”
“Cách gì em cũng phải tìm ra Jenna,” Septimus nói.
“Ừ, biết đâu một ngày…Nếu em may mắn. Còn anh thì biết có một kẻ chuyên truy tìm hay chưa từng thấy. Nó sẽ dẫn tụi mình tới thẳng chỗ Jenna. Để anh lấy một chiếc thuyền của bà Jannit rồi tụi mình sẽ đi tìm nó. Lại ngồi xuống đây cái đã, và tháo cái bị đá của em ra coi.”
Septimus không nhúc nhích.
“Đi mà, Sep. Làm theo anh đi. Anh là anh lớn của em và anh đang bảo em đấy. Đúng không nào?”
“Anh không lớn hơn nhiều đâu,” Septimus lẩm bẩm nhưng nó vẫn ngồi xuống.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công