Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần II .02
ơ trưởng Vernon Demerest đứng bên cánh cửa tủ mà anh vừa mở và huýt một tiếng sáo dài trầm trầm.
Anh vẫn ở trong bếp căn hộ của Gwen Meighen trong Ngõ tiếp viên hàng không. Gwen vẫn chưa xuất hiện sau khi tắm và trong khi chờ đợi, anh đã pha trà như cô đề nghị. Trong khi tìm kiếm ấm pha trà, anh đã mở các cánh cửa tủ.
Trước mặt anh là bốn ngăn tủ đầy ắp. Tất cả đều là những chai rượu mạnh cỡ nhỏ - loại một ounce rưỡi [17] mà các hãng hàng không phục vụ cho hành khách trong chuyến bay. Hầu hết các chai có dán logo nho nhỏ của các hãng hàng không, và tất cả đều chưa mở. Tính nhẩm, Demerest ước chừng phải gần ba trăm chai.
Trước đây anh đã từng thấy loại rượu này trong các căn hộ của tiếp viên, nhưng chưa bao giờ thấy số lượng nhiều như vậy cùng một lúc.
“Tụi em còn cất trong phòng ngủ một ít nữa”, giọng Gwen rạng rỡ từ phía sau lưng anh. “Tụi em để dành cho một bữa tiệc. Em nghĩ như vậy là đủ rồi, phải không?”
Cô lặng lẽ đi vào bếp, và anh quay lại. Như mọi lần từ khi bắt đầu mối tình, anh bị thu hút bằng cái nhìn đầu tiên về sự mê hoặc và sảng khoái của cô. Không bình thường đối với người đàn ông không bao giờ thiếu tự tin với phụ nữ, anh vẫn lấy làm ngạc nhiên không hiểu sao Gwen lại có thể thuộc về anh. Cô đang mặc bộ đồng phục khiến cô trông càng trẻ trung hơn. Khuôn mặt háo hức, gò má cao của cô ngẩng lên, mái tóc đen dày của cô rực rỡ dưới ánh đèn. Đôi mắt đen sâu thẳm của Gwen nhìn anh với nụ cười hài lòng, thẳng thắn. “Anh có thể hôn em được”, cô nói. “Em chưa trang điểm”.
Anh mỉm cười, giọng nói du dương trong trẻo của cô cũng làm anh thích thú nữa. Giống như nhiều cô gái tốt nghiệp ở các trường tư thục Anh đắt tiền ra, Gwen đã học được tất cả những cái hay nhất trong cách phát âm tiếng Anh và tránh được những điều dở nhất. Đôi khi, Vernon Dermerest lôi kéo Gwen nói chuyện, chỉ vì niềm vui khi nghe cô nói.
Không nói chuyện một lời, họ ôm chặt lấy nhau, đôi môi cô háo hức đáp lại anh.
Sau một hai phút, Gwen đẩy ra. Cô kiên quyết. “Không được, Vernon thân yêu. Không phải ở đây”.
“Sao không? Chúng ta còn đủ thời gian mà”. Giọng nói của Demerest u ám, sốt ruột.
“Vì em đã nói với anh - Em muốn nói chuyện và chúng ta không có thời gian cho cả hai”. Gwen sắp xếp lại chiếc áo tuột ra khỏi váy.
“Trời đất ơi!” anh cằn nhằn. “Em làm cho anh phát điên lên”, và rồi... “Thôi được rồi; anh sẽ chờ cho đến Naples”. Anh hôn cô nhẹ nhàng hơn. “Trên đường đến châu Âu, em có thể nghĩ rằng anh đang sắp sôi lên trong phòng lái”.
“Em sẽ làm cho anh sôi lên lần nữa. Em hứa đấy!”. Cô cười, và dựa sát vào anh, đưa mấy ngón tay dài thanh tủ vuốt lên má và thọc vào mái tóc anh.
Anh rên lên. “Chúa ơi! Em đang làm đó thôi”.
“Vậy đủ rồi”. Gwen nắm lấy tay anh đang vòng quanh eo cô và đẩy ra một cách kiên quyết. Quay đi, cô đến đóng cái tủ mà anh đang nhìn vào.
“Khoan đã. Thế còn tất cả những thứ này là sao?” Demerest chỉ vào những chai rượu nho nhỏ có logo của các hãng hàng không.
“Những thứ này à?” Gwen nhìn bốn cái ngăn tủ chật cứng, cau mày lại, rồi chuyển sang vẻ ngây thơ vô tội. “Đây chỉ là một ít đồ thừa mà hành khách không dùng đến. Chắc chắn, thưa cơ trưởng, thưa ngài, ngài định báo cáo em về việc giữ lại những thứ đồ thừa này sao?”
Anh hỏi, hoài nghi, “Nhiều thế này sao?”
“Dĩ nhiên rồi”. Gwen lấy một chai rượu gin Beefeater và đặt xuống, rồi săm soi chai whisky Canadian Club. “Điều tốt đẹp về các hãng hàng không là họ luôn mua những thương hiệu hảo hạng nhất. Anh có thử một chai không?”
Anh lắc đầu. “Em biết điều gì là tốt hơn”.
“Vâng, đúng vậy; nhưng nghe có vẻ anh không tán thành”.
“Anh chỉ không muốn em bị bắt gặp”.
“Chẳng ai bị bắt cả, và hầu như mọi người đều làm thế. Anh nghĩ xem - mỗi hành khách hạng thương gia đều được hưởng tiêu chuẩn hai chai này, nhưng một số người chỉ dùng một chai và bao giờ cũng có những hành khách khác không dùng chai nào”.
“Nhưng nội quy bảo phải trả lại tất cả những chai chưa sử dụng”.
“Ôi trời! Bọn em vẫn làm thế - một vài chai cho có, nhưng còn lại các cô gái chia với nhau. Điều tương tự cũng xảy ra đối với rượu vang còn dư lại”. Gwen cười khúc khích. “Bọn em luôn thích hành khách yêu cầu thêm rượu vào gần cuối hành trình. Bằng cách đó, bọn em có thể chính thức mở một chai mới, rót ra một ly”.
“Anh hiểu rồi. Và mang phần còn lại về nhà chứ gì?”
“Anh có muốn xem không?” Gwen mở một cánh cửa tủ khác. Bên trong là một tá chai rượu vang đầy.
Demerest cười. “Anh sẽ bị nguyền rủa mất”.
“Đây không phải là của mình em. Cô bạn cùng phòng với em và một trong những cô gái phòng bên đang để dành cho bữa tiệc mà bọn em đang lên kế hoạch”. Cô nắm lấy tay anh. “Anh sẽ đến dự chứ, phải không?”
“Nếu được mời, anh chắc sẽ đến”.
Gwen đóng cả hai cánh cửa tủ lại. “Anh sẽ được mởi”.
Họ ngồi trong bếp và cô rót trà anh vừa pha ra. Anh nhìn cô một cách ngưỡng mộ trong khi cô làm điều đó. Gwen có cách để làm cho ngay cả một việc bình thường như thế này trở thành hết sức long trọng.
Anh thấy thích thú khi cô lấy những cái tách và đĩa từ một chồng trong tủ khác, tất cả đều mang nhãn hiệu Trans America. Chúng là loại mà hãng hàng không sử dụng trong chuyến bay. Anh cho rằng không nên khắt khe về những chai rượu của hãng; Rốt cuộc, “bổng lộc” của các nữ tiếp viên không có gì mới. Anh chỉ ngạc nhiên một điều là số lượng nhiều đến thế.
Anh biết tất cả các tiếp viên hàng không đã sớm phát hiện trong nghề của họ rằng quản lý kỹ một chút trong khoang bếp của máy bay có thể giảm chi phí sinh hoạt tại nhà của họ. Các tiếp viên đã biết được cách lên máy bay với hành lý cá nhân trống một phần, để sử dụng không gian trống ấy cho thực phẩm dư thừa, luôn có chất lượng cao nhất vì các hãng hàng không chỉ mua những thứ ngon nhất. Một bình giữ nhiệt, trống rỗng khi lên máy bay, rất hữu ích cho việc mang theo chất lỏng chưa được sử dụng - kem hoặc thậm chí là rượu champagne. Nếu một tiếp viên thực sự dám nghĩ dám làm, Demerest đã từng được nghe chắc chắn, cô ấy có thể cắt giảm một nửa hóa đơn thực phẩm hàng tuần. Chỉ trên các chuyến bay quốc tế các cô gái mới thận trọng hơn, vì theo luật, tất cả thực phẩm - dù còn nguyên hay không - phải bị tiêu hủy ngay sau khi hạ cánh.
Các hoạt động này đều bị nghiêm cấm theo quy định của tất cả các hãng hàng không - nhưng nó vẫn tiếp tục xảy ra như thường.
Một điều các tiếp viên cũng biết được là đối với hàng hóa, không có cuộc kiểm kê nào được thực hiện khi kết thúc chuyến bay. Một lý do đơn giản là các hãng hàng không không có thời gian; mặt khác, chấp nhận một số tổn thất thì vẫn rẻ hơn là làm ầm ĩ về chúng. Bởi vì điều này, nhiều tiếp viên xoay xở để có được đồ đạc trong nhà - chăn, gối, khăn mặt, khăn ăn bằng vải lanh, ly tách, cả bộ đồ ăn bằng bạc - với số lượng đáng ngạc nhiên. Vernon Demerest đã đến các tổ ấm của các tiếp viên, nơi hầu hết các vật dụng được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày dường như có nguồn từ các hãng hàng không mà ra.
Gwen đột nhiên xen vào suy nghĩ của anh. “Em định nói với anh điều này, Vernon, là em đang có thai”.
Câu nói tình cờ đến mức ban đầu anh chưa hiều ngay ý nghĩa của nó. Anh ngây người sửng sốt. “Em đang có… cái gì?”
“Thai - thờ ai thai...”
Anh cáu kỉnh ngắt lời, “Anh biết đánh vần”. Tâm trí anh không ngừng bối rối. “Em có chắc không?”
Gwen cười - tiếng cười trong như tiếng bạc quyến rũ của cô ấy - và nhấp ngụm trà. Anh cảm nhận được cô đang làm anh vui. Anh cũng nhận thức được rằng cô chưa bao giờ trông đáng yêu và đáng mơ ước hơn lúc này.
“Anh yêu ơi”, cô cam đoan, “Câu anh vừa nói sao mà rập khuôn thế! Trong những cuốn sách em từng đọc, ở đâu có cảnh như thế này, người đàn ông đều hỏi, ‘Em có chắc không?’”
“Vâng, chết tiệt, Gwen!” Anh cao giọng. “Phải vậy không?”
“Tất nhiên. Nếu không em chẳng nói với anh làm gi”. Cô ra hiệu chỉ chiếc tách trước mặt anh. “Anh uống trà nữa không?”
“Không!”
“Chuyện đã xảy ra”, Gwen bình tĩnh nói, “Hoàn toàn đơn giản. Vào lần chúng ta xả hơi ở San Francisco... anh nhớ không? Chúng ta ở tại khách sạn tuyệt đẹp đó trên Nob Hill; khách sạn với cảnh quan tuyệt vời. Nó tên là gì nhỉ?”
“Fairmont. Phải, anh nhở rồi. Em nói tiếp đi”.
“Vâng, em sợ rằng em đã bất cẩn. Em đã không uống thuốc vì nó làm em tăng cân; sau đó em nghĩ rằng ngày hôm đó an toàn nên em không cần bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào khác, nhưng hóa ra em sai. Dù sao đi nữa, vì em bất cẩn, nên bây giờ em có một Vernon Demerest tí hon, sẽ càng ngày càng lớn dần”.
Có một khoảng im lặng, rồi anh lúng túng nói, “Anh cho rằng không nên hỏi điều này...”
Cô ngắt lời anh. “Có, anh nên hỏi. Anh được quyền hỏi”. Đôi mắt đen sâu thẳm của Gwen nhìn thẳng vào anh với sự trung thực cởi mở. “Anh muốn biết là em đã có ai khác ngoài anh không, và em có chắc đó là con của anh không? Đúng không?”
“Nhìn này, Gwen...”
Cô đưa tay chạm vào tay anh. “Anh không cần phải xấu hổ khi hỏi như vậy. Bất cứ người nào ở địa vị anh cũng hỏi câu đó. Em cũng sẽ hỏi vậy, nếu em là anh”.
Anh khoát tay có vẻ đau khổ. “Quên chuyện ấy đi. Anh xin lỗi”.
“Nhưng em muốn nói với anh”. Cô nói vội hơn, một sắc thái ít tự tin hơn. “Em không có ai khác; không thể có. Anh thấy đấy... bởi vì em đã yêu anh”. Lần đầu tiên mắt cô hạ xuống. Cô tiếp tục, “Em nghĩ em đã... Em biết em đã... yêu anh, nghĩa là ngay cả trước khi chúng ta ở San Francisco. Khi nghĩ về điều đó, em rất vui vì khi yêu anh thì nên có con với anh, anh không nghĩ vậy sao?”
“Hãy nghe anh nói, Gwen”. Anh đặt tay anh lên tay cô. Bàn tay của Vernon Demerest rất mạnh mẽ và nhạy cảm, quen với trách nhiệm và kiểm soát người khác, nhưng cũng có khả năng chính xác và dịu dàng. Bây giờ chúng thật dịu dàng. Phụ nữ anh quan tâm luôn có ảnh hưởng đến anh, trái ngược với sự thô bạo thô lỗ mà anh đối xử với đàn ông. “Chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc, và thực hiện một số kế hoạch”. Bây giờ khi sự bất ngờ ban đầu đã qua, suy nghĩ của anh đã trở nên có trật tự. Anh đã hình dung hoàn toàn rõ ràng những gì cần phải làm tiếp theo.
“Anh không cần phải làm gì cả”. Gwen ngẩng đầu lên; giọng cô vẫn bình thản. “Và anh có thể ngừng tự hỏi liệu em có gặp khó khăn gì không hay liệu em có làm anh khó xử không? Em sẽ không gặp khó khăn gì đâu. Em cũng sẽ không làm khó gì anh đâu. Em biết những gì em đã nhận được; em biết trước chuyện đó có thề xảy ra. Quả thật em cũng không ngờ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Em phải nói với anh tối nay vì anh nên biết đứa bé là của anh; nó là một phần của anh. Em cũng nói với anh rằng anh yên tâm. Em dự định sẽ tự mình thu xếp mọi việc”.
“Em đừng giận; tất nhiên anh sẽ giúp em. Em đừng tưởng rằng anh sẽ bỏ đi và bỏ qua toàn bộ chuyện này”. Điều cốt yếu, anh nhận ra, là phải thật nhanh; bí quyết với những thai nhi không mong muốn là không nên để kéo dài, càng sớm thoát khỏi cái thai bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Anh tự hỏi liệu Gwen có bất kỳ sự can thiệp tôn giáo nào về việc phá thai không. Cô chưa bao giờ đề cập đến việc có một tôn giáo, nhưng đôi khi những người không chắc chắn nhất lại sùng đạo. Anh hỏi cô, “Em có theo đạo Công giáo không?”
“Không”.
Thế thì may quá, anh nghĩ, điều đó giúp được phần nào. Có lẽ sau đó, một chuyến bay nhanh đến Thụy Điển; một vài ngày sẽ là tất cả điều Gwen cần. Trans America sẽ hợp tác, như các hãng hàng không đều làm, miễn là họ không tham gia chính thức - từ ngữ phá thai có thể được gợi ý, nhưng không bao giờ được nhắc đến. Bằng cách đó, Gwen có thể bay miễn phí trên một chuyến bay xuyên đại dương đến Paris, sau đó đi bằng Air France đến Stockholm trên một chuyến bay đối ứng. Tất nhiên, ngay cả khi cô đến Thụy Điển, phí y tế vẫn sẽ đắt đỏ; các nhân viên hàng không thường nói đùa với nhau rằng mấy ông bác sĩ Thụy Điển không chỉ nạo sạch bụng, mà còn nạo sạch cả túi tiền khách hàng nữa. Nhưng tất cả mọi thứ vẫn rẻ hơn ở Nhật Bản, tất nhiên. Rất nhiều tiếp viên hàng không đã bay tới Tokyo và phá thai ở đó với giá năm nghìn dollar. Việc phá thai được coi là một liệu pháp, nhưng Demerest không tin tưởng chúng; Thụy Điển hoặc Thụy Sĩ đáng tin cậy hơn. Anh đã từng tuyên bố: khi một tiếp viên mang thai với anh, cô ta sẽ được đón tiếp ở một bệnh viện hạng nhất.
Theo quan điểm của riêng anh, điều phiền toái khó chịu là Gwen đã mang thai vào thời điểm đặc biệt này, ngay khi anh dự định mở rộng một phần ngôi nhà của mình, và anh buồn bã nghĩ thầm, đã vượt quá ngân sách. Thôi, anh sẽ phải bán một số cổ phiếu - General Dynamics có lẽ; anh đã có một khoản vốn tốt đẹp ở đó, và đã đến lúc phải dùng đến lãi của chúng. Anh ta sẽ gọi cho người môi giới của mình ngay sau khi trở về từ Rome và Naples.
Anh hỏi, “Em vẫn bay đi Naples với anh chứ?”
“Tất nhiên. Em trông chờ chuyến bay này từ lâu rồi. Với lại em vừa mua được chiếc váy ngủ mới. Tối mai anh sẽ được xem”.
Anh đứng dậy khỏi bàn và cười. “Em thật không biết xấu hổ!”
“Một phụ nữ mang bầu không biết xấu hổ, người yêu anh trơ trẽn. Thế anh có yêu em không?”
Cô đến bên anh, và anh hôn lên miệng, mặt và tai cô. Anh thăm dò vành tai của cô bằng lưỡi của mình, cảm thấy cánh tay cô siết lại để đáp lại, rồi thì thầm, “Có, anh yêu em”. Hiện tại, anh ngẫm nghĩ, đó là sự thật.
“Vernon, anh yêu”.
“Em bảo gì?”
Má cô mềm mại áp vào má anh. Giọng cô nghèn nghẹn từ vai anh. “Có nghĩa là em sẽ làm những đã nói. Anh không cần phải giúp em. Nhưng nếu anh thực lòng muốn giúp, đó là chuyện khác”.
“Anh muốn thế”. Anh quyết định sẽ nói với cô về việc phá thai, trên đường ra sân bay.
Gwen thư thái và liếc nhìn đồng hồ; lúc đó là 8:20 PM. “Đến giờ rồi, thưa ngài cơ trưởng. Chúng ta đi thôi”.
* * *
“Anh muốn em biết rằng em thực sự không cần phải lo lắng”. Vern Demerest nói với Gwen khi họ lái xe, “Các hãng hàng không đã quen với việc các tiếp viên chưa lập gia đình của họ có thai. Lúc nào chả vậy. Theo báo cáo mới nhất anh đã đọc, trung bình ở hãng hàng không quốc gia là mười phần trăm mỗi năm”.
Cuộc thảo luận của họ, anh hài lòng, ngày càng gần đến thực chất vấn đề. Tốt lắm - điều quan trọng là phải điều khiển Gwen tránh khỏi mọi điều vô nghĩa về tình cảm của cô ấy với đứa bé này. Nếu cô ấy trở nên tình cảm, Demerest biết, tất cả những điều khó xử đều có thể xảy ra, cản trở mọi việc.
Anh ta đang lái chiếc Mercedes một cách cẩn thận, tinh tế nhưng chắc chắn, đó là bản chất thứ hai của anh khi điều khiển bất kỳ bộ phận máy móc nào, kể cả xe hơi hay máy bay. Các đường phố ngoại ô, vừa mới được dọn sạch khi anh lái xe từ sân bay đến căn hộ của Gwen, lại bị tuyết phủ dày. Tuyết vẫn rơi liên tục, và có những đống tuyết cao ở những nơi lộng gió, cách xa các tòa nhà. Cơ trưởng Demerest cẩn thận cho xe trảnh xa những đống tuyết. Anh không có ý định bị mắc kẹt và thậm chí anh không muốn ra khỏi xe cho đến khi đến nơi trú ẩn là bãi đậu xe kín đáo của hãng Trans America.
Cuộn mình trên chiếc ghế da bên cạnh, Gwen hỏi hoài nghi, “Mỗi năm, cứ mười trong số một trăm nữ tiếp viên có thai, có thật không?”
Anh cam đoan với cô, “Nó thay đổi đôi chút mỗi năm, nhưng thường khá gần con số đó. Những viên thuốc có làm thay đổi một chút, nhưng theo anh biết, thì không bao nhiêu. Là một lãnh đạo công đoàn, anh có thể truy cập vào loại thông tin đó”.
Anh ngừng lại chờ Gwen bình luận. Khi cô không nói gì, anh tiếp tục, “Những gì em nên nhớ là tiếp viên hàng không chủ yếu là các cô gái trẻ, đến từ vùng nông thôn, hoặc ở các thành phố tỉnh lẻ. Họ đã có một nền giáo dục bình thường, một mức sống trung bình. Đột nhiên, họ có một công việc quyến rũ; họ đi du lịch, gặp gỡ những người thú vị, ở trong những khách sạn tốt nhất. Đây là hương vị đầu tiên của họ về ‘la dolce vita’” [18]. Anh cười. “Thỉnh thoảng hương vị đầu tiên để lại một ít cặn trong đáy cốc”.
“Nói vậy thật đáng ghê tởm!” Lần đầu tiên Gwen nổi giận kể từ khi anh biết cô. Cô nói phẫn nộ, “Giọng anh nghe ra là đàn ông trên hết. Nếu có bất kỳ cặn nào trong cốc của em, hoặc trong người em, hãy để em nhắc rằng đó là của anh, và ngay cả khi anh không định cho nó ở đó, em nghĩ sẽ tìm thấy một cái tên tốt hơn cho nó. Ngoài ra, chết tiệt, em hoàn toàn không thích cái lối anh gán em vào một loại với những cô gái đến từ vùng nông thôn, hoặc ở các thành phố tỉnh lẻ”.
Hai má Gwen đỏ bừng, mắt cô ánh lên giận đữ.
“Ồ, anh thích vẻ tức giận của em đấy”. Anh nói.
“Vâng, hãy cứ tiếp tục những gì như anh vừa nói, thì anh sẽ thấy chuyện gì xảy ra”.
“Chẳng lẽ anh xấu xí đến thế sao?”
“Anh thật không thể chịu đựng được”.
“Thôi, anh xin lỗi”. Demerest lái chậm và dừng lại ở đèn giao thông với những ánh đèn đỏ phản chiếu qua tuyết rơi. Họ chờ đợi trong im lặng cho đến khi, như hiệu ứng thiệp Giáng sinh, màu sắc nháy mắt chuyển thành màu xanh. Khi họ di chuyển, anh nói một cách cẩn thận, “Anh không có ý định xếp em vào loại nào cả, vì em là đặc biệt. Em ngụy biện là đã bất cẩn, chính em đã nói như thế. Anh muốn nói rằng cả anh lẫn em đều không cẩn thận”.
“Được rồi”. Sự tức giận của Gwen đã tan biến. “Nhưng đừng bao giờ đánh giá em với người nào cả. Em là em; chứ không là ai khác”.
Họ im lặng một lúc, rồi Gwen trầm ngâm nói, “Em cho rằng chúng ta có thể gọi tên nó như thế”.
“Gọi ai là cái gì?”
“Anh làm em nhớ chuyện em đã nói với anh - về một chú bé Vernon Demerest trong em. Nếu chúng ta có một cậu bé, chúng ta có thể gọi nó là Vernon Demerest Junior, theo kiểu người Mỹ thường gọi.
Anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến tên của chính mình. Bây giờ anh bắt đầu nói, “Anh không muốn con trai mình...” rồi dừng lại. Đây là lãnh vực nguy hiểm.
“Gwen, anh định nói rằng các hãng hàng không đã quen với loại chuyện này. Em có biết gì về Chương trình mang thai ba điểm không?”
Cô đáp gọn, “Biết”.
Đó là điều tự nhiên mà Gwen đã làm. Hầu hết các tiếp viên đều nhận thức được các hãng hàng không sẽ làm gì cho họ nếu họ có thai, cung cấp cho người tiếp viên đồng ý với một số điều kiện. Ở Trans America, hệ thống này được gọi một cách quen thuộc là “3-PPP”. Các hãng hàng không khác sử dụng tên khác nhau, và điều kiện có khác nhau một chút, nhưng về nguyên tắc là như nhau.
“Em biết một vài cô gái đã sử dụng 3-PPP”, Gwen nói. “Nhưng em không bao giờ nghĩ rằng em phải cần đến nó”.
“Anh đoán hầu hết những người khác thì không”. Anh nói thêm: “Nhưng em không cần phải lo lắng. Đó không phải là thứ mà các hãng hàng không quảng cáo, và tất cả đều hết sức kín đáo. Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Gwen đưa đồng hồ đeo tay ra chỗ sáng. “Chúng ta sẽ đến kịp”.
Anh thận trọng lượn chiếc Mercedes vào làn đường giữa, đánh giá lực kéo của xe trên bề mặt tuyết ướt, và vượt qua một chiếc xe tải công vụ. Có nhiều người, chắc là trong đội ứng cứu, đang bám vào thành xe trong khi nó di chuyển. Họ trông mệt mỏi, ướt át và vất vả. Demerest nghĩ thầm không biết họ sẽ phản ứng ra sao nếu họ biết rằng anh và Gwen sẽ ở dưới ánh mặt trời ấm áp của Naples chỉ vài giờ nữa.
“Em không biết”, Gwen nói; “Em không biết mình có thể làm điều đó hay không”.
Cũng như Demerest, Gwen biết lý do của việc quản lý nằm sau các chương trình mang thai của hãng hàng không. Không có hãng hàng không nào thích mất tiếp viên vì bất kỳ lý do gì. Việc huấn luyện họ là tốn kém; một tiếp viên có trình độ chứng tỏ một khoản đầu tư lớn. Một điều nữa: những cô gái phù hợp, với ngoại hình đẹp, phong cách và cá tính là không dễ gì tìm được.
Cách các chương trình làm việc là thuận tiện và đơn giản. Nếu một tiếp viên mang thai và không có kế hoạch kết hôn, rõ ràng cô ấy có thể trở lại với công việc của mình sau khi sinh đẻ, và thường thì hãng hàng không của cô ấy sẽ rất vui mừng khi có cô ấy trở lại. Vì vậy, sự sắp xếp là, cô được nghỉ phép chính thức, thâm niên công việc được bảo đảm. Đối với phúc lợi cá nhân của cô, hãng hàng không có các bộ phận đặc biệt, nằm trong số những bộ phận khác, sẽ giúp tìm cơ sở y tế hoặc điều dưỡng, ở nơi cô gái sống hoặc ở một nơi xa xôi bất kỳ, tùy cô thích. Hãng hàng không cũng giúp đỡ về mặt tâm lý, bằng cách cho cô gái biết rằng có ai đó quan tâm đến cô, và đang tìm kiếm những gì cô thích. Đôi khi cô có thể vay được một khoản tiền. Sau đó, nếu một nữ tiếp viên đã có con là điều không bình thường để trở lại nơi làm việc ban đầu của mình, cô ấy sẽ được chuyển đến một nơi làm việc mới theo lựa chọn của mình.
Đổi lại tất cả những điều này, hãng hàng không yêu cầu ba sự đảm bảo từ tiếp viên - từ đó có Chương trình mang thai ba điểm.
Thứ nhất, cô gái phải thông báo cho bộ phận nhân sự của hãng hàng không về nơi ở của mình mọi lúc trong khi mang thai.
Thứ hai, cô phải đồng ý rằng đứa bé của mình phải được đem cho làm con nuôi ngay sau khi sinh. Cô gái sẽ không bao giờ biết cha mẹ nuôi của đứa bé là ai; do đó, đứa bé sẽ hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống của cô. Hãng hàng không đảm bảo tuân thủ các quy trình cho nhận con nuôi phù hợp, đứa bé được đưa vào những gia đình tử tế.
Thứ ba, cô tiếp viên phải thông báo cho hãng hàng không tên của cha đứa trẻ. Khi đó, một đại diện từ bộ phận nhân sự - có kinh nghiệm trong các tình huống như vậy - sẽ nhanh chóng tìm kiếm người cha với mục tiêu yêu cầu sự hỗ trợ tài chính cho cô gái. Những gì vị đại diện bộ phận nhân sự cố gắng đạt được là một lời hứa bằng văn bản, đủ tiền để trang trải chi phí y tế và điều dưỡng và, nếu có thể, một số hoặc tất cả tiền lương bị mất của tiếp viên trong thời gian đó. Các hãng hàng không ưa thích sự sắp xếp như vậy là thiện chí và kín đáo. Tuy nhiên, nếu gặp phải khó khăn, họ có thể sử dụng ảnh hưởng đáng kể của hãng để gây áp lực lên các cá nhân không hợp tác.
Rất hiếm khi cần phải cứng rắn khi người cha của đứa bé là một thành viên phi hành đoàn - cơ trưởng, hoặc phi công thứ nhất hoặc thứ hai. Trong những trường hợp như vậy, sự tử tế của hãng hàng không, cộng với mong muốn giữ cho mọi thứ bí mật, thường là đủ. Để giữ im lặng, hãng bắt buộc các khoản thanh toán hỗ trợ tạm thời có thể được thực hiện theo bất kỳ cách hợp lý nào, hoặc được ưu tiên khấu trừ thường xuyên từ tiền lương của nhân viên. Như một cách thận trọng để tránh những câu hỏi khó xử ở nhà, những khoản khấu trừ này được ghi dưới tiêu đề “chi tiêu cá nhân”.
Toàn bộ số tiền nhận được bằng các cách này được trả toàn bộ cho nữ tiếp viên đang mang thai. Các hãng không khấu trừ gì cho chi phí riêng của mình.
“Toàn bộ về chương trình này”, Demerest nói, “Là em không đơn độc và có tất cả các loại trợ giúp”.
Cho đến nay anh đã cẩn thận một điều, tránh nói về việc phá thai. Đó là một chủ đề riêng biệt bởi vì không có hãng hàng không nào có thể công khai dính líu vào chuyện phá thai. Lời khuyên về chủ đề này thường được đưa ra một cách không chính thức cho những người tìm kiếm nó - bởi những người quản lý tiếp viên có kinh nghiệm hoặc thông qua kinh nghiệm của người khác, làm thế nào để sự sắp xếp có thể thực hiện được. Nếu một cô gái quyết tâm phá thai, thì trách nhiệm của họ là giúp cô ta làm việc đó trong những bệnh viện an toàn, tránh bằng mọi giá sự nguy hiểm của các bác sĩ tai tiếng mà những người tuyệt vọng đôi khi phải dùng đến.
Gwen nhìn người bạn đồng hành của mình một cách dò xét. “Anh hãy nói cho em biết. Làm thế nào mà anh biết rõ những chuyện ấy như vậy?”
“Anh nói với em rồi, anh là một lãnh đạo công đoàn”.
“Anh là thành viên của ALPA. Anh đâu có bất cứ điều gì để làm với tiếp viên - dù sao đi nữa không phải theo cách đó”.
“Tất nhiên anh không trực tiếp tham gia”.
“Vernon, điều này đã từng xảy ra trước đây... làm cho một nữ tiếp viên mang thai... Vernon, phải không?”
Anh đành miễn cưỡng gật đần. “Phải”.
“Điều đó đến thật dễ dàng với anh, đánh gục các nữ tiếp viên - những cô gái nông thôn cả tin mà anh đã nói đến. Hay họ chủ yếu đến từ những thành phố tỉnh lẻ?” Giọng nói của Gwen cay đắng. “Có bao nhiêu cô như thế rồi? Hai chục, một chục? Chỉ cần cho em một con số áng chừng thôi”.
Anh thở dài. “Một, chỉ một thôi”.
Anh đã vô cùng may mắn, tất nhiên. Có thể là nhiều hơn nữa, nhưng câu trả lời của anh là sự thật. Chà... gần như là sự thật; có một lần khác, và sẩy thai, nhưng điều đó không cần tính đến.
Bên ngoài, mật độ giao thông ngày càng cao khi họ đến gần sân bay, còn cách đó chưa đầy một phần tư dặm. Ánh sáng rực rỡ của nhà ga khổng lồ, mặc dù tối nay bị tuyết làm mờ, nhưng vẫn chiếu sáng rực cả một góc trời.
Gwen nói, “Cái cô gái có thai với anh ấy, em không muốn biết tên cô ấy làm gì...”
“Anh sẽ không cho em biết đâu”.
“Cô ta có sử dụng cái đó không, chương trình 3-PPP ấy?”
“Có”.
“Và anh đã giúp đỡ cô ấy?”
Anh sốt ruột trả lời, “Anh đã nói trước rồi - em nghĩ anh là loại người nào? Tất nhiên anh đã giúp cô ấy. Nếu em cần phải biết, thì đây, hãng đã khấu trừ từ tiền lương của anh. Vì thế anh biết cách người ta thực hiện như thế nào”.
Gwen cười. “Chi tiêu cá nhân, phải không?”
“Ừ!”
“Vợ anh có biết chuyện gì không?”
Anh ngập ngừng trước khi trả lời. “Không”.
“Chuyện gì đã xảy ra với đứa bé?”
“Nó được cho làm con nuôi”.
“Nó là ai?”
“Chỉ là đứa bé”.
“Anh biết rất rõ ý em là gì. Đó là trai hay gái?”
“Hình như con gái”.
“Hình như à?”
“Anh biết rõ. Nó là con gái”.
Câu hỏi của Gwen khiến anh mơ hồ khó chịu. Nó làm sống lại những ký ức anh muốn sớm quên đi.
Họ im lặng khi Vernon Demerest lượn chiếc Mercedes vào lối đi chính rộng lớn và bề thế của sân bay. Trên cổng vào, cao vút và tràn ngập ánh sáng, là cái vòm parabol của tương lai - là tác phẩm đoạt giải của một cuộc thi thiết kế trên toàn thế giới - như người ta nói là tượng trưng cho những giấc mơ cao quý của ngành hàng không. Phía trước mặt là một loạt công trình ấn tượng, ngoằn ngoèo các con đường, giao lộ, cầu vượt và đường hầm, được thiết kế để giữ cho xe cộ ra vào sân bay lưu thông không ngừng với tốc độ cao, mặc dù tối nay, do ảnh hưởng của cơn bão ba ngày qua, đang diễn ra chậm hơn bình thường. Những đống tuyết lớn đang chiếm phần đường thông thường dành cho xe cộ. Xe cào tuyết và xe tải tự đổ đang cố gắng giữ cho các con đường và các khu vực đậu xe hoạt động được, đã làm tăng thêm sự hỗn loạn trên đường.
Sau vài lần phải dừng lại không lâu, Demerest rẽ vào con đường công vụ, dẫn đến khu hangar chính của Hãng Trans America, nơi họ sẽ để xe lại và đáp xe buýt của đội bay đi đến khu nhà ga chính.
Gwen quay sang anh. “Vernon”.
“Ừ!”
“Cảm ơn anh đã thành thật với em”. Cô đưa tay chạm vào tay anh đang đặt trên tay lái. “Em sẽ ổn thôi. Em mong nó chỉ nhiều một chút thôi, dù tất cả xảy ra cùng một lúc. Và em thực sự muốn đi với anh đến Naples”.
Anh gật đầu và mỉm cười, sau đó buông tay lái và siết chặt Gwen. “Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời ở đó và anh hứa rằng cả hai chúng ta sẽ nhớ mãi”.
Anh sẽ làm hết sức mình, anh quyết định, để đảm bảo lời hứa thành hiện thực. Đối với bản thân anh, điều đó không khó. Anh đã bị Gwen thu hút hơn, cảm thấy yêu thương cô hơn và gần gũi cô hơn về tinh thần, hơn bất kỳ ai khác mà anh nhớ. Nếu không phải vì chuyện anh đã có vợ... Anh tự hỏi, không phải lần đầu tiên, có nên chia tay với Sarah và cưới Gwen. Rồi anh xua ngay ý nghĩ ấy đi. Anh ta đã biết quá nhiều người khác trong nghề của mình, những người đã trải qua chuyện đó - những phi công đã từ bỏ những người vợ nhiều năm, vì những người phụ nữ trẻ hơn. Rất thường xảy ra, những người đàn ông cuối cùng đã tan vỡ mọi hy vọng và còn thêm gánh nặng tiền trợ cấp.
Một lúc nào đó trong chuyến đi của họ, ở Rome hay Naples, anh phải thảo luận nghiêm túc lần nữa với Gwen. Cho đến giờ, cuộc nói chuyện của họ đã không diễn ra đúng như anh mong muốn, cũng chưa có câu hỏi nào về việc phá thai được nêu ra.
Ngay khi đó - ý nghĩ về Rome nhắc nhở anh - còn có vấn đề cấp bách hơn, đó là nhiệm vụ của anh trong Chuyến Hai của Trans America.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường