Chương 13
au sáu ngày làm việc trên công trường thì cuối cùng mưa cũng đã tạnh. Mặc dù đã có những phát hiện tuyệt vời nhưng các nhà khảo cổ vẫn không tìm thêm được gì ngoài chiếc hộp lớn bằng vàng và con dao găm bằng bạc đó. Những vật đó đã được đưa đến bảo tàng Acropolis ở Athens để kiểm tra và xác định niên đại.
Stella, cha mẹ cô và chú George vẫn ở lại Cape Sounio tiếp tục tìm kiếm manh mối để làm sáng tỏ bằng cách nào nó có thể được gắn vào trong đá như vậy. Nhưng sau nhiều ngày đào bới và tìm kiếm, họ vẫn không tiến xa hơn.
Khi mặt trời khuất bóng sau một ngày dài nữa không có kết quả, họ quay trở về lều. Gần như cả buổi chiều, mẹ cô đã cố gắng gọi điện cho các đồng nghiệp của mình ở bảo tàng mà không được. “Em không hiểu sao Stavros vẫn không trả lời điện thoại.” Mẹ của Stella gập điện thoại lại.
“Cả Anya cũng vậy. Em vẫn tiếp tục nhận được thông báo như cũ từ tổng đài của khoa rằng em nên gọi lại sau.”
Cha của Stella đang bận gõ những ghi chú của mình trên laptop. “Có thể họ đang ngập đầu với những cuộc gọi từ báo chí, hỏi han về chiếc rương kho báu. Nhìn xem các nhà báo vẫn đang ở dưới chân đồi chờ đợi xem chúng ta có tìm được gì khác không thì biết. Sáng nay anh đã kiểm tra, dưới đó ngày càng đông hơn. Anh chắc rằng Stavros và những người khác đã tắt điện thoại để họ có thể tập trung làm việc rồi.”
“Chắc vậy”, mẹ Stella vừa nói vừa bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Stella đợi đến lúc ăn xong mới đúng thời điểm thích hợp để nói chuyện với cha mẹ mình.
“Giờ chúng ta có thể về nhà được chưa ạ? Cha mẹ đều cần có mặt ở bảo tàng trong khi ở đây chẳng còn gì để tìm kiếm nữa cả. Những thứ giá trị nhất đều đã được đưa về Athens rồi mà.”
“Đừng mất kiên nhẫn như thế con ạ,” cha cô đáp. “Con không thể vội vã khi làm khảo cổ được. Luôn còn những thứ khác cần phải kiểm tra. Mặt khác, con cũng không phải quay lại trường học cho đến tận thứ Hai. Cho nên con sẽ ở lại đây cùng cha mẹ cho đến lúc đó. Sau đấy, cả nhà có thể cùng nhau quay về Athen.”
“Thứ Hai ạ?” Stella rên rỉ. “Nhưng như thế thì kỳ nghỉ của con cũng hết rồi!”
“Phát hiện lần này có thể là thành quả lớn nhất trong sự nghiệp của cha mẹ. Biết đâu chúng ta có thể phát hiện thêm được gì nữa thì sao.”
“Nhưng còn con thì sao ạ?”
“Stella, con mới có mười lăm tuổi thôi,” mẹ của Stella mệt mỏi nói. “Khi nào con lớn hơn, con có thể đi bất cứ nơi nào con muốn, bất cứ lúc nào con muốn. Cho đến lúc đó thì con sẽ làm như những gì cha con và mẹ nói. Chúng ta sẽ quay lại Athens vào thứ Hai.”
Stella đành chấp nhận. Cô biết rằng tranh cãi cũng sẽ chẳng ích gì cả. Cô chẳng thể nói gì hay làm gì để có thể thay đổi suy nghĩ của cha mẹ mình hết. Một khi họ đã bắt đầu làm gì đó thì họ sẽ không dừng lại đâu.
Cô rời khỏi lều của họ và cố gắng trấn tĩnh lại. Vẫn còn quá sớm để đi ngủ, nhưng gần như chẳng có gì để làm ở nơi này hết. Bên cạnh lều của cha mẹ cô, lều của chú George vẫn sáng đèn. Chú ấy thường thức khuya, viết lại các ghi chú và nghiên cứu. Cô định nói chuyện với chú ấy, nhưng nói chuyện với George cũng chẳng khác nào nói với cha mẹ cô cả. Tất cả những gì chú ấy nghĩ đến là tìm kiếm những thứ đến từ quá khứ mà thôi.
“Một ngày nào đó,” Stella vừa lẩm bẩm đầy tức tối vừa bật đèn pin lên và cho xe lăn lên đồi hướng về Đền thờ Poseidon. “Một ngày nào đó khi con đủ lớn để làm những gì mình muốn thì cha mẹ sẽ không thể nào ngăn cản nổi con nữa đâu! Con sẽ đi thật xa khỏi đây và thoát khỏi cái công việc đào bới ngu ngốc này, cha mẹ sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa đâu. Rồi cha mẹ sẽ phải hối hận vì đã bắt con ở lại.”
Trên đỉnh đồi, cô nhìn những cột đá cẩm thạch của Đền thờ. Không có trăng nhưng ánh sao chiếu vào lớp đá trắng ngà khiến cho Đền thờ như được làm bằng những khúc xương của người khổng lồ vậy.
Hàng rào bằng dây bao quanh Đền thờ để ngăn không cho các du khách trèo vào lăng mộ cổ. Stella nhấc dây lên và chui qua nó. Cha mẹ của cô là những khảo cổ gia chủ chốt nên cô được phép đến hầu hết các nơi mà những người khác không thể. Nhưng khi cô dừng lại trước bậc thang cao lớn đầu tiên để vào trong đền, cô nghe thấy âm thanh xuýt lên và cảm nhận một luồng gió mạnh ập tới. Ánh sáng chói lòa lóe lên ngay chính giữa ngôi đền.
Stella đưa đôi bàn tay lên che mắt cho khỏi lóa trước ánh sáng rực rỡ ấy. Hai bóng đen đang di chuyển trong đó. Cố gắng kìm nén tiếng kêu đang chực chờ nơi cổ họng, cô nhận ra bọn họ đang hướng về phía cô.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus