Chương 11
ristoff giữ chặt dây cương, điều khiển Sven và xe trượt tuyết xuyên qua màn tuyết dày đặc. Bầu trời đêm nhiều mây báo hiệu tuyết vẫn rơi nhiều.
“Bám chặt nhé!” Kristoff báo cho hành khách của mình. “Chúng ta đi nhanh đấy!”
Sven tỏ vẻ vui mừng và kéo xe chạy như bay.
“Tôi thích tốc độ.” Anna trả lời. Nàng ngả người ra sau và đặt chân lên thành trước của xe trượt để chứng tỏ rằng mình khoái tốc độ cao như thế nào.
“Bỏ chân xuống.” Kristoff giọng chế giễu. “Chiếc xe vừa mới sơn đấy!” Chàng liếc nhìn Anna. “Nghiêm túc nhé, cô lớn lên trong nhà kho đấy à?” Chàng cúi xuống và lau chiếc xe trượt mới cóng.
“Không hề, tôi sinh ra trong một tòa lâu đài đấy nhớ!” Anna đáp lại.
“Vậy, hãy nói cho tôi biết lý do gì khiến Nữ hoàng biến tất cả thành băng tuyết điên khùng như này?”
“Tất cả là lỗi của tôi.” Anna thốt lên. “Tôi đã đính hôn và chị ấy hoảng lên, bởi vì tôi chỉ vừa gặp anh ấy, ừm, trong ngày hôm đó. Và chị ấy nói sẽ không chúc phúc cho đám cưới của tôi.”
“Đợi đã.” Kristoff nói. “Cô đính hôn với người mà cô vừa mới gặp trong ngày?”
“Đúng vậy, dù sao thì...” Anna trả lời, phớt lờ ý kiến của Kristoff. “Tôi tức giận và hét lên với chị ấy và chị ấy bỏ đi, nhưng tôi đã kéo lấy găng tay chị ấy và...”
“Đợi đã, cô đính hôn với người mà cô vừa mới gặp trong ngày?” Kristoff lặp lại.
“Đúng vậy, anh đang nghe tôi nói chứ?” Anna ngắt lời. “Về việc chị ấy đeo găng tay mọi lúc và tôi chỉ cho rằng là bởi chị ấy sợ bẩn.”
“Bố mẹ không dạy cô phải cẩn thận với người lạ à?” Kristoff hỏi.
“Tất nhiên là có.” Anna nói. Nàng chăm chú nhìn Kristoff và trượt ra xa khỏi chàng. Rốt cuộc thì chàng cũng là một người lạ. “Nhưng Hans không phải là người lạ.”
Kristoff nhướng mày. “Ồ, thật không? Họ của anh ta là gì?”
Anna cau mày, suy nghĩ. “Thuộc Đảo Nam” Nàng đáp.
“Đồ ăn anh ta yêu thích là gì?” Kristoff bất chợt hỏi.
Anna ngập ngừng, “Bánh sandwich.”
“Tên bạn thân của anh ta?” Kristoff lập tức hỏi tiếp.
“Có thể là John.” Anna trả lời, cho rằng rất nhiều người tên là John. Vì thế rất có thể bạn thân của Hans cũng có tên như vậy.
“Thế còn màu mắt?” Kristoff tiếp tục.
“Mộng mơ.” Anna mỉm cười.
“Cô từng ngồi ăn với anh ta chưa?” Kristoff hỏi. “Nếu cô ghét cách ăn của anh ta thì sao? Nếu cô ghét cách anh ta ngoáy mũi nữa chứ?”
Anna nhăn trán. “Ngoáy mũi?”
“Và ăn nó?” Kristoff thêm vào.
“Xin lỗi thưa ngài,” Anna nói. “Anh ấy là một Hoàng tử đấy.”
Kristoff lắc đầu. “Gã nào mà chẳng làm thế.”
“Eo ôi!”Anna đảo mắt. “Dù sao, chẳng quan trọng. Đó là tình yêu đích thực.”
“Nghe chẳng giống gì cả.” Kristoff nói, rồi nhìn thẳng về phía trước.
“Thế ra anh là chuyên gia tình yêu à?”Anna hỏi.
“Không, nhưng các bạn của tôi thì đúng.” Chàng trả lời.
“Anh có nhiều bạn là chuyên gia tình yêu nhỉ?”Anna đầy mỉa mai.
Kristoff mở to mắt và dừng xe trượt lại. “Đừng nói chuyện nữa.” Chàng ra lệnh.
“Không, tôi muốn gặp những người bạn này của anh.” Nàng khăng khăng với một nụ cười.
Kristoff đặt tay lên che miệng Anna. “Ý của tôi là thế này. Suỵt!” Chàng đứng dậy và nhìn vào bóng tối, rồi giơ cao chiếc đèn lồng. Đột nhiên, chàng hét lên, “Sven, chạy đi, chạy!”
Chiếc xe trượt lao vút đi, và Anna ngã ngửa ra sau. Nàng nhìn thấy những đôi mắt sáng lập lòe trong bóng tối xung quanh họ. “Chúng là cái gì vậy?” Nàng thì thầm.
“Chó sói!” Kristoff đáp.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Anna hỏi. Nàng nhìn Kristoff và chuẩn bị tinh thần.
“Tôi đã có cách.” Kristoff vẻ bình tĩnh. “Cô chỉ cần không rơi khỏi xe và không bị ăn là được.”
“Nhưng tôi muốn giúp đỡ.” Anna nói.
“Không.” Kristoff trả lời.
“Tại sao lại không?” Anna bĩu môi.
“Bởi vì tôi không tin tưởng vào sự sáng suốt của cô.” Kristoff đáp lại.
Anna cảm thấy bị xúc phạm. “Gì cơ?”
Một con sói nhảy vào chiếc xe trượt tuyết, và Kristoff đá nó ra. “Ai lại đi kết hôn với một người đàn ông mà cô ta vừa mới gặp cơ chứ?”
Anna giận sôi. “Đó là tình yêu đích thực!” Nàng nhặt đàn của Kristoff và vung nó trên đầu chàng. Kristoff cúi xuống và Anna đánh trúng một con sói đang lao vào tấn công chiếc xe.
“Ối!” Kristoff kêu lên, ngay lúc đó, một con sói khác nhảy tới và húc vào chàng. Kristoff rơi xuống và bị kéo theo sau xe trượt tuyết.
“Christopher!”Anna gào ầm ĩ.
“Là Kristoff!” Chàng hét lên.
Anna lấy đèn lồng và châm lửa vào chiếc chăn trên xe trượt. Rồi nàng ném chiếc chăn lửa về phía Kristoff, khiến những con sói bị bật ra khỏi chàng. Sau đó, Anna đưa tay kéo chàng trở lại xe trượt. Kristoff nhìn nàng vẻ mất tinh thần.
“Cô suýt nướng chín tôi rồi.” Chàng cằn nhằn.
“Nhưng không phải mà.” Anna trả lời.
Sven đột nhiên hí vang. Trước mặt họ là một hẻm núi sâu hút.
“Chuẩn bị nhảy nhé, Sven!” Anna kêu lên.
“Cô không thể bảo nó phải làm gì!” Kristoff hét lên. “Chỉ tôi mới làm được!”
Bằng một động tác mau lẹ, Kristoff chộp lấy Anna và ném nàng lên lưng Sven. Sau đó, chàng tháo móc dây cương tuần lộc và hô to. “Nhảy!”
Sven vút lên và băng qua hẻm núi với Anna trên lưng.
Ngay sau họ, Kristoff liều lĩnh nhảy cùng với chiếc xe trượt tuyết. Nhưng chiếc xe không thể bay qua hẻm núi, nó rơi xuống phía dưới trong khi Kristoff kịp ném mình lên và bám vào bờ vách đá bên kia.
Ở bên dưới, chiếc xe trượt tuyết mới bốc cháy, còn Kristoff vẫn treo lơ lửng trên vách đá. “Mình vừa mới mua nó mà.” Chàng nhìn xuống tiếng thở dài. Băng trơn khiến tay chàng bắt đầu trượt đi. “Úi, ối!” Chàng hoảng hốt. “Không, không, không!”
Đúng lúc đó, một chiếc rìu cắm phập xuống nền tuyết, chỉ cách mặt chàng vài phân. Rồi chàng nghe thấy tiếng Anna phía trên.
“Bám lấy nó!” Nàng hét lên.
Chiếc rìu buộc vào một sợi dây thừng và được Sven kéo đi.
“Kéo mau, Sven!”Anna ra lệnh.
Sven thở mạnh và bước đi, kéo Kristoff lên an toàn.
Anna và Kristoff nhìn chiếc xe đang dần bị thiêu thành tro. “Tôi sẽ đền cho anh một chiếc xe trượt và mọi thứ trong đó.” Nàng hứa, buồn rầu nhìn Kristoff. “Và tôi có thể hiểu nếu anh không muốn giúp tôi nữa.”
Kristoff nhìn theo Anna đang bỏ đi. Sven nhẹ nhàng rúc chiếc mũi lành lạnh của nó vào chàng.
“Tất nhiên, tao không muốn giúp cô ấy nữa.” Chàng nói với chú tuần lộc. “Thực ra là, tất cả những việc này khiến tao từ bỏ ý định giúp đỡ thêm bất kỳ ai.” Chàng vẫn cố nhìn khi Anna rẽ và bắt đầu đi về hướng ngược lại.
“Nhưng nếu chỉ có một mình, cô ấy sẽ chết mất!” Chàng nói, bằng giọng trầm trầm của Sven.
Kristoff quay đi nhìn chỗ khác. “Dù sao thì mình cũng chẳng bị làm sao cả.” Chàng nói.
Anna lại rẽ sang lối khác, và không chắc mình cần đi hướng nào.
“Nhưng anh sẽ không có chiếc xe trượt mới nếu cô ấy chết.” Kristoff tiếp tục nói bằng giọng của Sven.
Kristoff thở dài.
“Đợi đã!” Chàng gọi Anna bằng giọng bình thường của mình. “Chúng ta cùng đi.”
Anna cười toe toét. “Vậy ư?” Nàng nói vẻ vui sướng. Rồi lập tức, nàng gắng kiềm chế bản thân mình. “Ý tôi là, được rồi, tôi sẽ cho anh đi cùng!”
Dù không biết điều gì đang đợi phía trước, nhưng Anna thực sự vui mừng vì có Kristoff và Sven làm bạn đồng hành.
Nữ Hoàng Băng Giá Nữ Hoàng Băng Giá - Nhiều Tác Giả Nữ Hoàng Băng Giá